Khổng tước xòe đuôi
← Ch.025 | Ch.027 → |
Mạnh Phất Ảnh vào ngày tuyển phi của Hiên Viên Diệp chỉ mặc một bộ váy màu tím vô cùng giản dị, tương xứng với nó là kiểu tóc không thể đơn giản hơn.
Chính như lời phụ thân nói, nàng hôm nay chỉ cần đi đi lại lại, sự kiện lần này không liên quan gì tới nàng, nàng chỉ cần xuất hiện ở trong yến hội này là được rồi. Nàng vô cùng tôn trọng vị phụ thân bây giờ của mình, nàng càng quý trọng tình cảm phụ tử mà ông dành ình, chính vì thế lời phụ thân nói, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Thế nhưng vừa mới vào cung, Mạnh Phất Ảnh liền bị hoàng thái hậu truyền đến Vĩnh Thọ Cung.
"Ảnh nha đầu, ngươi rốt cuộc đã tới." Chưa bước vào đến cửa, nàng liền bị hoàng thái hậu giữ chặt, hai tròng mắt hoàng thái hậu quan sát nàng một chút, hơi bất mãn nói nhỏ, "Nha đầu này, sao lại có thể ăn mặc tùy tiện như vậy, may mắn hoàng nãi nãi đã sớm có chuẩn bị. Người đâu, đem y phục ai gia cố ý vì Ảnh nha đầu chuẩn bị mang tới đây."
"Hoàng nãi nãi, con không cần đâu, hôm nay con cũng không phải nhân vật chính, mặc hoa lệ giọng khách át giọng chủ sẽ không tốt." Mạnh Phất Ảnh hơi hơi giật nhẹ khóe môi, vội vàng mở lời ngăn cản, nàng không muốn bị người ta đem ra trang điểm, phục sức lòe loẹt đâu.
Nàng biết rõ vào ngày này, hoàng thượng cùng các vị tần phi nương nương đều sẽ đến, thế nên nàng đã cố ý chọn trang phục giản dị nhất, tránh cho việc bị các nàng kia so sánh, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Hơn nữa, người nào cũng biết, Mạnh Như Tuyết mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Hoàng thái hậu sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt khẽ trầm xuống, sau đó hơi thương tâm nói, "Nhưng là, hoàng nãi nãi cũng đã chuẩn bị xong, hoàng nãi nãi đã khổ tâm vì ngươi, chẳng lẽ ngươi lại..."
"Được rồi, được rồi. Phất nhi mặc là được chứ gì." Mạnh Phất Ảnh ở trong lòng âm thầm thở dài, khóe môi cũng không nhịn được run rẩy một cái, không nghĩ tới hoàng thái hậu thế nhưng lại dùng đến chiêu này, bất quá, không thể không nói, hoàng thái hậu một chiêu này quả thật lợi hại, bởi vì, nàng đối với người để ý đến mình thì vĩnh viễn đều không biết phải làm sao cả.
"Tốt, thế mới là nha đầu ngoan của hoàng nãi nãi." Hoàng thái hậu trên mặt ánh lên sự hài lòng, phất tay sai người lấy y phục ra để cho Mạnh Phất Ảnh mặc thử.
Nhìn đến gương mặt tràn ngập nụ cười của hoàng thái hậu, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên lại có cảm giác giống như lần trước, phải chăng nàng lại bị hoàng thái hậu tính kế?
"Nha đầu, lần trước ngươi cùng Bộ thiếu hiệp xuất hiện cùng nhau, là giao dịch, phải không?" Khi Mạnh Phất Ảnh còn đang thất thần, hoàng thái hậu đột nhiên tùy ý nói một câu cũng khiến nàng giật mình cả kinh, hai tròng mắt vô ý thức trợn tròn.
"Quả thực bị hoàng nãi nãi nói trúng rồi." Không đợi Mạnh Phất Ảnh trả lời, hoàng thái hậu đã cười khẽ bắt lọn.
Thời điểm khi nàng hơi hơi thất thần thì đột nhiên bị hỏi, mà phản ứng ngạc nhiên của nàng càng làm cho hoàng thái hậu chắc chắn.
Hoàng thái hậu ở trong thâm cung này cọ xát nhiều năm quả thật là trở thành tinh, Mạnh Phất Ảnh trong lòng cảm thán mình không thể hiểu rõ lòng người như hoàng thái hậu được.
Hiện tại có giải thích đi giải thích lại cũng không ổn, Mạnh Phất Ảnh chỉ có thể giữ im lặng, nàng biết hoàng thái hậu sẽ không hại nàng, mà để cho hoàng thái hậu biết việc này cũng không sao cả.
Thay đổi y phục, Mạnh Phất Ảnh chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, y phục này không hổ là cố ý thiết kế vì nàng, khiến dáng người lung linh của nàng càng thêm yểu điệu, dịu dàng. Mà kiểu tóc đơn giản nhưng thanh nhã lại càng làm cho khuôn mặt của nàng đáng yêu hơn.
Xứng với khí chất bẩm sinh lãnh ngạo, chỉ có thể là bộ y phục này, mà bộ y phục này chỉ có thể sinh ra là để dành ột mình Mạnh Phất Ảnh. Giờ phút này, dáng người Mạnh Phất Ảnh thuỳ mị thướt tha, có vẻ như lộ ra thêm sự dụ hoặc vô hình, làm cho người ta liếc mắt nhìn một cái liền không dời mắt đi được.
"Lúa tốt vì phân, người đẹp vì lụa" lời nói này thật sự không sai chút nào. Mà trọng yếu hơn, y phục này cũng không quá phô trương, cũng đúng là màu tím nhạt nàng thích nhất, sẽ không tương xung với y phục của hoàng hậu cùng các vị phi tử.
Xem ra, hoàng thái hậu đã cẩn thận suy xét từng chi tiết một.
Mà khuôn mặt đen thui, cùng với đôi mắt to tròn có vẻ như cũng được bộ y phục làm sáng rọi thêm vài phần.
"Đến đây, tô điểm thêm chút phấn đi." Hoàng thái hậu nhìn khuôn mặt nàng, con ngươi hơi hơi lóe lên một cái, trong thanh âm trầm thấp có vẻ như mang theo vài phần khác thường.
"Không cần, hoàng nãi nãi, người có thể tưởng tượng ra, đem đáy nồi phủ đầy phấn sẽ thành bộ dáng gì không?" Lần này, Mạnh Phất Ảnh quyết đoán cự tuyệt, nàng cảm thấy lớp ngụy trang bây giờ rất tốt.
Tại thời cổ đại này, nữ nhân càng xinh đẹp thì vận mệnh sẽ càng càng bi ai.
"Phốc..." Thanh Trúc là người đầu tiên nhịn không được cười ra tiếng, ngay sau đó, những cung nữ khác cũng cũng thi nhau cười rũ rượi.
"Nha đầu ngốc này." Hoàng thái hậu hơi hơi liếc nàng một cái, trên mặt cũng không nhịn được cười khẽ, "Làm gì có người nào lại nói về bản thân mình như thế chứ."
Hai tròng mắt lại nhìn lên trên mặt Mạnh Phất Ảnh, con ngươi lóe lên một điều gì đó "Thôi được rồi, cứ như vậy đi, chỉ có người nông cạn mới chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá. Ta không phải là người nông cạn."
Không có ai biết, người nông cạn với "ta" kia trong lời nói của hoàng thái hậu là chỉ ai với ai?
Chính là, khi quay mặt đi, trong con ngươi bà lại ẩn quá một tia trầm ngâm, ảnh nha đầu ủy khuất đã nhiều năm như vậy, cũng phải có lúc để nàng lộ ra khuôn mặt thật, mà thời điểm để lộ ra phải để cho tất cả mọi người ngạc nhiên. Đại điển chọn phi hôm nay sẽ là một cơ hội tốt.
Nếu tiểu tử kia nhìn thấy bộ mặt thực của Ảnh nha đầu, không biết sẽ có phản ứng như thế nào đây? Hoàng thái hậu khóe môi hơi hơi kéo ra một tia cười khẽ.
Mà Mạnh Phất Ảnh giờ phút này lại không hề phát hiện ra sự khác thường của hoàng thái hậu, lại càng không thể biết được tính toán trong lòng hoàng thái hậu.
Sau khi Mạnh Phất Ảnh rời khỏi Vĩnh Thọ Cung, thời gian yến hội diễn ra cũng đã gần kề, nàng cùng Thanh Trúc liền hướng về phía đại điện.
"Ồ, đó là tiểu thư nhà ai?" Một thanh âm rõ ràng cùng kinh diễm đột nhiên truyền đến.
"Khẳng định chưa từng gặp qua, phong tư như thế nếu đã gặp qua thì làm sao mà quên được." Một thanh âm khác cũng nhanh chóng truyền đến.
Mạnh Phất Ảnh thính lực vốn vô cùng tốt nên có thể dễ dàng nghe được những lời này, khóe môi không khỏi kéo ra vài tia trào phúng.
Mà nàng cũng nhận ra những người nói hai câu đó, một người trong đó là Hiên Viên Mặc, chính là nam nhân luôn trách móc nàng là người quái dị.
Mà một người khác chính là Hiên Viên Phàm.
Khi nói chuyện, hai người cũng giả bộ giống như tùy ý đi đến trước mặt nàng, Mạnh Phất Ảnh vẫn hơi hơi cúi thấp đầu nên bọn họ không nhìn rõ mặt, chính là, khi bọn họ thấy được Thanh Trúc đi phía sau nàng liền ào ào kinh sợ.
"Thanh Trúc?" Hiên Viên Phàm thấp giọng, thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó một mặt khó có thể tin nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, "Nàng, nàng là Mạnh Phất Ảnh?"
Khẩu khí của hắn thể hiện sự bất ngờ, con ngốc kia, cái đồ quái dị kia, tại sao có thể có được phong tư như thế chứ.
"Phất nhi xin thỉnh an Bát Vương gia, Cửu vương gia." Mạnh Phất Ảnh không kiêu ngạo, không siểm nịnh hành lễ, gương mặt bình thản càng khiến phong tư phiêu nhiên thêm vài phần.
Hiên Viên Phàm con ngươi đột nhiên trợn lên, thật sự là nàng ta? Hai tròng mắt hơi hơi lóe lên một cái, xem ra, ta cũng hoàn toàn không biết gì về nàng ta.
Hiên Viên Mặc môi hung hăng quất một cái, nhớ tới sự việc lần trước ở Hậu Vương phủ, lại dùng âm thanh lạnh lùng đáp lễ, "Hừ, ngươi cho là mặc vào trang phục xinh đẹp liền biến thành Phượng Hoàng sao, người quái dị vĩnh viễn chỉ là người quái dị."
Mạnh Phất Ảnh hơi hơi ngước mắt, nhìn thấy hắn hôm nay thế nhưng mặc y phục lục sắc, hơn nữa trên y phục còn thêu đồ hình cực kì phô trương, trong lòng nàng không khỏi âm thầm buồn cười, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, chậm rãi nói, "Đương nhiên là so không được với Cửu vương gia ..." Lời nói tận lực dừng lại, có vẻ như lấy một hơi thật dài, lại nói tiếp, "Khổng tước xòe đuôi."
Hiên Viên Mặc cùng Hiên Viên Phàm đều ào ào sửng sốt, Thanh Trúc mấy ngày nay đã quen được với phương thức nói chuyện thế nên nhanh chóng hiểu ra, khóe môi hung hăng giật giật vài cái, thế nhưng không dám bật cười, chỉ có thể cực lực chịu đựng.
"Cửu đệ, nàng dường như là đang mắng ngươi." Hiên Viên Phàm phản ứng kịp sau, cúi đầu cười nói.
"Ngươi, ngươi đúng là cái đồ quái dị, ngươi... ngươi dám trách móc bổn vương là Khổng Tước." Hiên Viên Mặc sau khi lấy lại tinh thần, không khỏi tức giận mắng, chính là, giờ phút này Mạnh Phất Ảnh đã đi xa được vài thước.
*****
Khi Mạnh Phất Ảnh vừa đi vào đại điện, mọi người nhìn thấy nàng liền ào ào sửng sốt, trong mắt của nam nhân đều hiện lên vài phần kinh diễm ngoài ý muốn, mà trong mắt nữ nhân hoàn toàn là đố kỵ.
Y phục trên người nàng là do vị sư phụ nổi tiếng nhất vương triều Hiên Viên làm, vị sư phụ kia đã hơn sáu mươi tuổi, tính tình cáu kỉnh kì quái, nghe nói đã sớm không nhận làm y phục nữa, hiện thời cũng chỉ có hoàng thái hậu mới thỉnh được ông, y phục may cho những người khác ông đều kiên quyết không nhận.
Cho nên nói, y phục trên người nàng, chỉ sợ là người có tiền cũng mua không được.
"Hừ, không phải chỉ là một bộ y phục thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, y phục kia mặc trên thân ta nhất định sẽ đẹp mắt hơn gấp cả trăm lần." Thanh âm của một cô nương nào đó từ xa truyền đến, rõ ràng mang theo sự đố kỵ.
Mạnh Phất Ảnh trong lòng âm thầm cười lạnh, không chút nào để ý đến những nghị luận đố kị như thế này, từ từ đi thẳng về phía trước.
Như vậy lãnh đạm, như vậy tùy ý, làm cho hai mắt của những nữ nhân kia càng nhiều thêm vài phần phẫn hận cùng đố kỵ.
Khi Mạnh Như Tuyết nhìn về phía nàng, trong mắt cũng ẩn quá vài phần đố kỵ, nhưng lại cấp tốc che dấu xuống, sau đó cười khẽ đi lên phía trước, "Muội muội rốt cuộc đã tới, mau lại đây ngồi đi."
Khi nói chuyện, tay nàng ta đã muốn chạm lên người Mạnh Phất Ảnh.
Không có việc gì mà ân cần, kiểu gì cũng có biến, mà Mạnh Như Tuyết này mấy ngày nay đối xử với nàng quả thật có chút nhiệt tình thái quá.
Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt híp lại, lùi người lại tránh đi, sau đó tự mình đi tới vị trí nàng đã được an bài. Mạnh Như Tuyết mặt có chút biến sắc, nhưng lại lập tức giả bộ như không có chuyện gì, khẽ cười một cái rồi ngồi trở lại vị trí của mình.
Nàng cùng Mạnh Phất Ảnh là tỷ muội, đương nhiên là ngồi cùng một chỗ.
Vừa mới ngồi xuống, Mạnh Phất Ảnh liền cảm giác được một đạo ánh mắt rét lạnh, sắc bén bắn về phía nàng, xác thực mà nói, không phải bắn về phía nàng, mà là bắn về phía Mạnh Như Tuyết, nàng chẳng qua là bất hạnh bị quét qua mà thôi.
Chính là chỉ vô ý quét qua, vậy mà còn cảm nhận được lực sát thương ấy có bao nhiêu cường hãn!
Mạnh Phất Ảnh hơi hơi ngước mắt, khi chống lại tia nhìn kia, trong lòng cũng nhịn không được khẽ rùng mình, ánh mắt kia sắc lẹm giống như chim ưng, lạnh như băng lại mang theo cả sự ngoan tuyệt thị huyết, ánh mắt ấy nhìn Mạnh Như Tuyết như muốn đem nàng ta ra thiên đao vạn quả.
Người này ở trong trí nhớ của nàng thật xa lạ, nhưng nhìn chỗ hắn ngồi cũng như y phục trên người hắn, Mạnh Phất Ảnh không khó đoán ra thân phận của hắn.
Hắn chính là thái tử gia của Hiên Viên vương triều, Hiên Viên Liệt.
Chỉ là nhìn qua thôi nhưng tia mắt kia liền làm cho Mạnh Phất Ảnh hiểu được, người này tuyệt đối đóng vai ác, sinh ra ở hoàng gia tuyệt đối sẽ là loại người vì ngôi vị hoàng đế mà giết phụ hại huynh.
Nghe nói Thái tử gia nhiều năm ở ngoài, rất ít khi hồi kinh, lần này không hiểu nguyên cớ vì sao lại cố ý trở về?
Mạnh Như Tuyết khi bị hắn nhìn soi mói như vậy cũng rất khó bảo trì vẻ ngụy trang, thân mình có vẻ như không nhịn được hơi run rẩy.
Mạnh Phất Ảnh con ngươi lóe ra một tia hứng thú, vị thái tử gia này cùng Mạnh Như Tuyết không phải là có cái gì gì đi?
Bất quá, nếu lời thiên hạ đồn thổi trên người Mạnh Như Tuyết có quang ảnh phúc tinh bảo hộ, kẻ lấy được nàng thì cũng đồng thời có được thiên hạ thật thì phản ứng của thái tử gia giờ phút này cũng coi như là bình thường đi.
Bất quá thái tử gia phải chịu cái số sinh ra đã không hợp thời, hắn bây giờ đã ba mươi sáu tuổi, thời điểm tuyển chọn phi năm đó, Mạnh Như Tuyết mới chỉ có hai, ba tuổi. Thế nên chỉ có thể hậm hực trong lòng, tức giận cũng không làm gì được.
A...
Trong lòng nam nhân thì có cái gì...
Nữ nhân? Thiên hạ? Chung quy chỉ có thiên hạ.
Nữ nhân, ở trong xã hội này, cuối cùng chỉ nhận lấy bi ai mà thôi.
Thế nên nàng thật may mắn vì khuôn mặt đã được ngụy trang của mình. Nếu không phải trên mặt có lớp ngụy trang, nếu không phải nhiều năm ngây dại, sự bi ai của Mạnh Như Tuyết hôm nay có thể sẽ ứng ở trên người nàng không biết chừng.
Mà nàng bây giờ hoàn toàn tự do, có thể tự mình lựa chọn hạnh phúc của mình.
Ha, tự do, thật tốt.
Chính là, khi nhìn thấy Hiên Viên Phàm cùng Bạch Dật Thần đang cùng nhau đi tới thì nàng không khỏi sửng sốt. Hả? Bạch Dật Thần làm sao có thể xuất hiện tại đây?
Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút thì cũng thấy bình thường, đại điển tuyển chọn phi lần này Bạch Dật Vũ cũng tới, hắn hẳn là bồi Bạch Dật Vũ tới đi.
Minh bạch trong lòng rồi, nàng cũng lười nhìn xem bọn họ.
Thời gian cử hành đại điển đã cận kề, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đều đã tới, thế nhưng nhân vật chính ngày hôm nay lại chưa xuất hiện.
Tên này không phải gan to bình thường nha
~Đang mải miết suy nghĩ, nàng liền bị giật mình bởi tiếng hô của vị thái giám già, "Thất điện hạ đến."
Đại điện ồn áo, huyên náo nháy mắt trở nên yên tĩnh, con ngươi của tất cả mọi người đều ào ào ngóng về phía ngoài cửa lớn, Mạnh Phất Ảnh cũng từ từ nhìn lại.
Khi nhìn thấy một thân bạch y phiêu dật xuất hiện tại ngoài cửa, tất cả mọi người đều xem đến ngây người.
Dáng người cao ngất kia tỏa sáng ở dưới ánh chiều tà, ánh nắng nhàn nhạt chiếu một bên gương mặt hắn trông không khác gì thiên thần hạ phàm, dường như ngay cả ánh mặt trời kia tựa hồ cũng cam chịu bị hắn đoạt đi tất cả sự sáng rọi.
Nam nhân này, là yêu nghiệt, hay là thần tiên?
Hắn không chút nào để ý đến ánh mắt của mọi người, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía chỗ ngồi của mình.
Đôi mắt cay độc của Thái tử gia cuối cùng cũng chịu dời khỏi người Mạnh Như Tuyết mà di chuyển sang người Hiên Viên Diệp, đôi mắt hắn lại càng nhiều thêm vài phần ngoan tuyệt, tia nhìn lạnh như băng. Hơn nữa còn không chút nào che dấu sát ý nồng đậm trong đó.
Lạnh lùng, ngoan tuyệt, thái tử gia tuyệt đối là loại nam nhân cuồng vọng. Thế nhưng dù bị ánh mắt như dao của thái tử gia đặt tại người mình, Hiên Viên Diệp vẫn tỏ ra không chút gợn sóng.
"Tốt lắm, Diệp nhi nếu đã đến đây rồi thì đại điển liền bắt đầu đi." Ngồi ở ngay phía trên cao, hoàng hậu khẽ cười nói, một thân trang phục đỏ thẫm, bà đột ngột tỏ rõ thân phận của mình, tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng do bảo dưỡng vô cùng tốt nên phong thái vẫn uy nghiêm, quyến rũ vô cùng.
"Được." Hoàng Thượng chỉ là hơi hơi gật đầu, thanh âm trầm thấp, nghe không ra quá nhiều cảm xúc.
Ngồi ở bên cạnh Hoàng thượng còn có vài vị phi tử được sủng ái, thế nhưng Mạnh Phất Ảnh nhưng không hề nhìn quá, những người này nàng một chút hứng thú đều không có.
Đề thứ nhất, dĩ nhiên là làm thơ.
Trước mặt mỗi người đều được phát một tờ giấy, yêu cầu cũng đơn giản, đó là mỗi nữ tử trong thời gian một tiếng viết ra một bài thơ.
Mạnh Phất Ảnh chính là hơi hơi nhìn lướt qua, nhưng cũng không có ý tứ động bút, vốn chuyện này không mắc mớ gì tới nàng, hơn nữa kết quả hôm nay mọi người trong lòng đã sớm hiểu được, giờ phút này đều là hình thức, nàng viết hay không viết, căn bản cũng không quan hệ, huống chi, trước kia Mạnh Phất Ảnh này lúc nào cũng ngây ngốc, không viết cũng sẽ không bị người ta nói cái gì đâu.
Chính là, nàng lại ngoài ý muốn phát hiện Mạnh Như Tuyết có vẻ như cũng không có ý muốn viết, hơn nữa con ngươi còn liên tục nhìn về phía nàng.
Mạnh Như Tuyết có tiếng là tài nữ của vương triều Hiên Viên, giờ phút này hẳn là phải cấp tốc đặt bút chứ?
Nàng ta có suy tính gì?
Mạnh Phất Ảnh mày nhíu lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ nàng ta .... ?
Mạnh Như Tuyết đang đề phòng nàng.
Mạnh Như Tuyết rất rõ ràng nàng bây giờ đã không phải là "nàng" trước kia.
Đương nhiên, nếu như Mạnh Như Tuyết biết nàng bây giờ đã bất đồng với trước kia đi chăng đi nữa thì lấy sự tự tin của Mạnh Như Tuyết mà nói cũng sẽ không muốn thua trước mặt nàng.
Như vậy Mạnh Như Tuyết không đặt bút làm thơ chỉ sợ là có mục đích khác.
Khóe môi khẽ nhếch, Mạnh Phất Ảnh đột nhiên giả vờ như đang hưng trí, cầm lấy bút lông trên bàn, cấp tốc viết xuống một bài thơ.
Con ngươi khẽ lướt, quả nhiên cũng thấy bút lông trong tay Mạnh Như Tuyết bắt đầu chuyển động.
Tuy rằng Mạnh Như Tuyết lấy khăn tay chặn chữ do nàng ta viết, nhưng khi ngòi bút khẽ nhúc nhích thì Mạnh Phất Ảnh liền biết rằng nội dung bài thơ do Mạnh Như Tuyết viết chính là giống nàng như đúc.
Tại đại điển tuyển phi này, nếu không viết ra được thì nhiều nhất chỉ bị người ta nhạo báng, nhưng nếu là sao chép người khác, vậy thì...
Hừ, Mạnh Như Tuyết muốn dùng phương thức như thế khiến nàng xấu mặt ư? Muốn hãm hại nàng sao?
Thật quá buồn cười rồi.
Nếu nàng ta muốn chơi, vậy thì nàng sẵn sàng phụng bồi, dù sao nàng cũng đang rảnh rỗi không có việc làm.
*****
Mạnh Phất Ảnh luôn luôn cụp con ngươi xuống, thế nên nàng không hề phát hiện ra khi Hiên Viên Diệp đang ngồi phía đối diện nhìn nàng thì lông mày khẽ nhíu lại một chút.
Những người tham gia yến hội lần này đều là những tiểu thư có thân phận không tầm thường, vì vậy việc viết thơ văn đương nhiên không phải việc khó. Sau một tiếng đồng hồ, các tiểu cung nữ đã thuận lợi thu được tất cả các bài thơ sau đó dâng lên cho hoàng hậu ngự lãm.
Nhìn thấy hoàng hậu làm bộ nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn từng bài thơ một, Mạnh Phất Ảnh khóe môi hơi hơi nhếch lên một tia trào phúng.
Mẫu thân của Mạnh Như Tuyết cùng hoàng hậu là đường tỷ muội, tuy rằng quan hệ có chút xa, nhưng ít nhiều vẫn có chút liên hệ máu mủ đi.
Hơn nữa nhi tử thân sinh của hoàng hậu khi còn nhỏ đã chết vì bệnh sởi, chính vì thế lúc này hoàng hậu đem hết thảy hi vọng đều ký thác vào Mạnh Như Tuyết.
Hoàng Thượng thiên vị Thất điện hạ là điều mọi người đều biết, mà lời tiên đoán trên người Mạnh Như Tuyết có linh quang, người nào có được nàng thì sẽ có được cả thiên hạ, Mạnh Như Tuyết trong tương lai nhất định sẽ trở thành hoàng hậu cũng là chuyện mà ai cũng đã từng nghe.
Luận theo việc công hay việc tư thì hoàng hậu cũng sẽ ủng hộ Mạnh Như Tuyết. Kể cả lúc này bài thơ của Mạnh Như Tuyết không đủ điểm đặc sắc thì kết cục cũng sẽ không thay đổi.
Thế nhưng, giờ phút này, nàng đã "thử" tạo ra một tình tiết ngoài ý muốn, nàng quả thực có chút chờ mong, chút ngoài ý muốn ấy sẽ khiến mọi chuyện như thế nào...
"Ồ, chuyện gì thế này?" Quả nhiên, hoàng hậu hơi hơi nhíu mày, thấp giọng kinh hô, cũng đồng thời liếc ánh mắt mang theo tia trào phúng nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh.
"Sao thế?" Hoàng Thượng có chút kỳ quái nhìn phía hoàng hậu, trong thanh âm lại lộ ra vài phần nghiêm khắc, trong bài thơ này có cái gì có thể làm cho hoàng hậu chuyện bé xé to như thế.
"Hồi Hoàng Thượng, Mạnh Phất Ảnh đã sao chép thơ của Tuyết Nhi." Hoàng hậu đương nhiên cũng nghe ra trong thanh âm hoàng thượng mang tia bất mãn, liền đem hai tờ giấy chưa hai bài thơ giống nhau đưa tới trước mặt hoàng thượng.
Đã xảy ra chuyện như vậy, hoàng hậu muốn giấu giếm cũng giấu diếm không xong, huống chi, bà ta cũng không muốn giấu giếm. Hỏi cũng không hỏi, một câu nói, liền chủ quan nhận định tội danh của Mạnh Phất Ảnh.
Lời này vừa nói ra, đại điện vốn đang an tĩnh nhất thời nổi lên sôi trào.
"Nàng ta nguyên bổn chính là đứa ngốc, chỉ sợ không biết nhìn ai, nay có cơ hội nhìn được liền tranh thủ nắm bắt, không tệ chút nào nha~" Một người cúi đầu cười, nói mỉa mai.
"Bản thân mình không viết ra được liền sao chép của người khác, thật sự là không biết xấu hổ." Lại một thanh âm nhục mạ vang lên.
"Hừ, đúng là kẻ đần độn, vừa xấu vừa đần, thì có thể làm ra chuyện tốt gì chứ." Những tiếng mắng ác độc khác cũng thừa thắng xông lên.
Mạnh Như Tuyết trong con ngươi lóe lên tia đắc ý, cười khẽ. Kết cục này vốn nằm trong dự liệu của nàng. Đây không phải là điều quá dễ hiểu sao, nàng là đệ nhất tài nữ của vương triều Hiên Viên, mà Mạnh Phất Ảnh trong trí nhớ của mọi người vẫn luôn là kẻ ngây ngốc, đần độn. Dưới tình huống như thế này, mọi người đương nhiên sẽ chỉ tin tưởng nàng.
Thế nhưng, Mạnh Phất Ảnh giờ phút này vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra đều không có bất kì quan hệ nào với nàng, thậm chí nàng còn tùy ý cầm lấy khối điểm tâm trên bàn, từ từ thưởng thức.
Mạnh Như Tuyết con ngươi chớp lên, có chút bất khả tư nghị nhìn Mạnh Phất Ảnh, tại sao Mạnh Phất Ảnh lại có thái độ như không có chuyện gì thế này? Mạnh Như Tuyết khẽ cười lạnh, hừ, nàng thực sự muốn nhìn xem Mạnh Phất Ảnh có thể giả vờ tới khi nào.
Hiên Viên Diệp ngón tay thon dài, gõ nhẹ xuống mặt bàn, đôi mắt hơi hơi che dấu tia ngạc nhiên, nhưng cũng không lộ quá nhiều cảm xúc.
Khi Bạch Dật Thần nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, y hơi hơi chau mày, tận sâu trong con ngươi ẩn hiện một tia vui sướng.
Ngay tại đại điển tuyển chọn phi quan trọng như thế này mà lại đi sao chép thơ của người khác thì chắc chắn sẽ bị hủy tư cách tham dự. Nếu vậy, Mạnh Phất Ảnh sẽ không bị chọn trúng.
"Mạnh Phất Ảnh, ngươi nói thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Hoàng Thượng nhìn lướt qua bài thơ, sau đó nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, thấp giọng hỏi, trong con ngươi cũng không có quá nhiều nghiêm khắc, ngược lại lại có một phần thưởng thức khác thường, nha đầu kia, chữ viết thật đẹp, chữ viết rõ ràng lại có thêm vài phần khí phách nam tử.
Hắn tin tưởng, nha đầu này chưa đến mức phải đi sao chép người khác.
"Hồi Hoàng Thượng, bài thơ ấy quả thật không phải do ta viết." Nghe được câu hỏi của hoàng thượng, Mạnh Phất Ảnh mới hơi hơi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh mười phần, tự nhiên trả lời.
Toàn bộ đại điện lại xôn xao, ồn ào.
"Hừ, nói còn không biết tự xấu hổ. Thật đúng là loại hết thuốc chữa."
...
Tiếng mắng mỏ lại vang lên khắp bốn phía.
"Ta đã từng gặp qua nhiều loại người có da mặt dày, nhưng chưa thấy có ai lại mặt dày như thế này, sao chép của người khác còn có thể trưng ra bộ dáng đương nhiên, làm như hợp tình hợp lý lắm đấy." Hiên Viên Mặc cũng vừa đưa ánh nhìn khinh bỉ về phía nàng, vừa mắng nhiếc.
"Nàng ấy thế nhưng dám làm dám chịu." Hiên Viên Phàm khóe môi, tràn ra một tia cười khẽ, trong đôi mắt không thấy nửa điểm trào phúng, chỉ là có vài phần khác thường.
Hiên Viên Diệp tay khẽ giật mấy cái, thế nhưng đôi tròng mắt vẫn cụp xuống, không có chút động tĩnh nào.
"Hoàng Thượng, ấn theo quy củ của vương triều chúng ta, tại buổi đại điển tuyển phi mà có hành vi sao chép người khác thì sẽ bị hủy tư cách và bị trừng phạt " Hoàng hậu sau khi nghe rõ lời thừa nhận của Mạnh Phất Ảnh thì thấp giọng xuống để che đi sự hả hê trong lòng, đi lên phía trước bẩm báo với hoàng thượng..
Hình phạt cho việc sao chép chính là bị kẹp đầu ngón tay, đây là một loại khổ hình dùng dây thừng quấn quanh miếng gỗ ôm lấy ngón tay, dùng sức buộc chặt.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi lại nhếch lên một tia cười lạnh, xem ra hoàng hậu có chút gấp gáp không thể chờ được rồi nha
~"Hoàng hậu, Phất nhi chỉ là có chút vô tâm, khẩn cầu hoàng hậu bỏ qua cho Phất nhi." Mạnh Như Tuyết lập tức đứng lên, giả vờ vội vàng vì Mạnh Phất Ảnh mà cầu tình.
Không thể không thừa nhận, Mạnh Như Tuyết quả thật rất biết diễn trò, bất quá, Mạnh Phất Ảnh cũng muốn nhìn thử nàng ta còn có thể diễn tới khi nào?
"Nàng ta sao chép bài của ngươi, ngươi còn che chở nàng ta, ngươi đứa nhỏ này, thật là quá thiện lương." Khi hoàng hậu nhìn phía Mạnh Như Tuyết thì vẻ mặt hài lòng, cười khẽ. Thế nhưng khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh thì nét tươi cười trên mặt liền biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là gương mặt nghiêm khắc, thanh âm vô cùng lạnh lùng, "Thế nhưng quy củ này không thể bỏ được, Mạnh Phất Ảnh, ngươi có biết tội của ngươi không?"
"《 Hoa Vân Lục 》 Chương thứ 11, trang 132, dòng thứ 8." Mạnh Phất Ảnh con ngươi hơi trầm xuống, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ từ từ nói, lời này rõ ràng không phải là câu trả lời cho câu hỏi của hoàng hậu.
Tất cả mọi người sửng sốt, không rõ nàng rốt cuộc đang nói tới cái gì?
"Bản cung hỏi gì thì ngươi trả lời đấy, ngươi ăn nói lộn xộn gì thế hả." Hoàng hậu mắt trợn ngược, giận dữ gầm nhẹ.
Hiên Viên Diệp đầu lông mày hơi hơi nhăn lại một chút, tay đột nhiên nâng lên nhẹ nhàng ra hiệu cho Tốc Phong.
May mắn là Tốc Phong phản ứng cực nhanh, nhất thời hiểu được ý tứ của Hiên Viên Diệp, liền bước chân đi ra ngoài, chính là, lại đột nhiên nhớ tới, nơi này là hoàng cung, không phải là Vương phủ, chẳng lẽ khiến muốn hắn đi ngự thư phòng tìm sao?
Còn nếu hồi Vương phủ thì lại quá bất tiện, không đủ thời gian.
Vì thế hắn khó xử khẽ hô, "Điện hạ..."
"Trong thư phòng của trẫm có có quyển sách kia, ngươi đi tìm rồi mang đến đây đi." Lúc này Hoàng Thượng đột nhiên có phản ứng, quay đầu lại phân phó tên thị vệ đứng sau. Chính là khi con ngươi nhìn về phía Hiên Viên Diệp đột nhiên hiện lên một tia khác thường.
Diệp nhi có phải là đang giúp đỡ nha đầu kia? Ngẫm nghĩ lại lần trước, quả thật nhi tử của mình đã giúp đỡ Mạnh Phất Ảnh một lần, vậy đây là lần thứ hai rồi. Mà nha đầu kia, không ngờ lại xem cái loại sách này, hơn nữa lại còn nhớ được ở dòng nào, trang nào sao?
Mọi người giờ mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra, ánh mắt khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh đã có chút đổi khác. Đặc biệt là Hiên Viên Phàm, trong ánh mắt ánh lên rất nhiều cảm xúc, kinh ngạc có, tán thưởng cũng có, , hiện tại, ai còn dám nói nàng ấy là kẻ ngốc?
Mạnh Như Tuyết sắc mặt đột nhiên cứng đờ, ẩn sâu trong con ngươi hiện lên vài phần kích động, đặc biệt là khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp muốn giúp đỡ Mạnh Phất Ảnh, trong lòng nàng ta tức giận tới cực điểm, cũng sợ tới cực điểm.
Hiên Viên Diệp nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có khiến tất cả mọi người thầm nghĩ có phải động tác vừa rồi của hắn chỉ là ảo giác mà thôi. Ai da, bệnh về mắt dạo này có xu hướng lây lan nha
~Một lát sau đó, tên thị vệ kia đã tìm được cuốn sách 《 Hoa Vân Lục, lập tức lật đến trang 132, trình đến trước mặt hoàng thượng.
Chương 11, trang 132, dòng thứ 8 ... Hả? Quả đúng là hai câu thơ kia.
Hoàng hậu nhìn hai câu thơ trong cuốn sách kia, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng sau đó phản ứng vô cùng nhanh nhạy, vẻ mặt cười nói, "Tỷ muội các ngươi tình cảm thật tốt, sách mà cũng xem cùng nhau, hơn nữa dưới tình huống này lại nghĩ đến mà viết ra giống nhau."
Nữ nhân trong chốn thâm cung này mỗi người đều là tinh, trong tình huống bất ngờ như thế này mà chỉ cần một câu nói đã có thể che dấu cho Mạnh Như Tuyết, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm khắc như khi mắng Mạnh Phất Ảnh.
"Đúng vậy, ta cùng với muội muội quả thật là có thần giao cách cảm." Mạnh Như Tuyết hiển nhiên là minh bạch ý tứ của hoàng hậu nên hơi hơi mỉm cười tiếp lời, rõ ràng là nói xạo mà mặt không đỏ, thở cũng không gấp.
Hoàng thượng con ngươi hơi trầm xuống, vẻ mặt xẹt qua tia bất mãn, thế nhưng trong tình huống này, hắn cũng không thể trực tiếp chỉ trích hoàng hậu.
Hắn lại há có thể không rõ tâm tư của hoàng hậu, hơn nữa nhiều năm như vậy, nữ nhân duy nhất mà Diệp nhi có vẻ như không bài xích chính là Mạnh Như Tuyết, người mà hôm nay Diệp nhi tuyển chọn rất có khả năng sẽ là Mạnh Như Tuyết.
Quan trọng nhất đó là giờ phút này không có chứng cớ chứng minh Mạnh Như Tuyết sao chép Ảnh nha đầu.
Bất quá, việc này cũng đã rửa sạch hiềm nghi Ảnh nha đầu sao chép Mạnh Như Tuyết. Việc này chỉ có thể giải quyết đến mức này thôi.
Hừ, Mạnh Phất Ảnh âm thầm hừ lạnh, thần giao cách cảm? Nàng cùng nàng ta?
Thật sư là quá buồn cười.
Dùng một câu " có thần giao cách cảm " mà đã nghĩ có thể đem chuyện này lừa gạt qua một bên sao, hừ, nào có dễ dàng như vậy?
Kẹp đầu ngón tay nha, sao chép bài của người khác sẽ bị kẹp đầu ngón tay nha ~ Như vậy, nếu nàng không sớm phát hiện ra âm mưu của Mạnh Như Tuyết thì chẳng phải giờ phút này đầu ngón tay bé nhỏ trắng trẻo của nàng sẽ bị chịu tội còn gì. Thế nên, nàng hôm nay sẽ không dễ dàng buông tha cho Mạnh Như Tuyết như vậy đâu
~Mạnh Phất Ảnh nàng là người từ trước tới nay có ân báo ân, có cừu báo cừu, mà Mạnh Như Tuyết hết lần này đến lần khác tính kế nàng, lần này mà tha cho nàng ta thì nàng ta sẽ còn vênh mặt lên tận trời.
Khóe môi lại khẽ nhếch lên, Mạnh Phất Ảnh lại từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Như Tuyết, sau đó từng chữ, từng chữ chậm rãi nói...
*****
" 'Hoa sen ôm trong lồng ngực này, làn nước mùa thu Tây Hồ, trời đêm lấp lánh, quả thật là kỳ cảnh. ' Tỷ tỷ có biết ý nghĩa thực sự của mấy câu thơ này không?" Thanh âm nhàn nhạt như tùy ý nói ra miệng, khóe môi còn mang theo một nụ cười khẽ.
Mỗi khi Mạnh Phất Ảnh có biểu hiện như thế đều sẽ khiến cho người khác có một loại ảo giác, sẽ khiến cho người ta không tự chủ mà thả lỏng tất cả cảnh giác.
Mạnh Phất Ảnh nàng ở hiện đại lăn lộn ít nhiều cũng đã 30 năm, thế nên nàng hoàn toàn thấu triệt việc phân tích lòng người.
Mạnh Như Tuyết khẽ sửng sốt, nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh thản nhiên như thế, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng mờ mịt, không thể đoán được ý tứ của Mạnh Phất Ảnh.
Mà giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng, nàng nếu không trả lời được...
Hơi suy tư một lát, Mạnh Như Tuyết mới từ từ nói, "Hoa sen, Tây Hồ, bầu trời đêm..."
Trong bài thơ ấy rõ ràng là miêu tả cảnh sắc của những thứ đó nha...
"Ha ha..." Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cười nhẹ ra tiếng, khóe môi tuy cười nhưng xen lẫn ý trào phúng, "Hóa ra tỷ tỷ cùng của ta đúng là có thần giao cách cảm thật nha?"
Thanh âm vẫn nhàn nhạt như thế, nhưng không hiểu sao lại toát ra thêm vài phần lãnh ý.
Mạnh Như Tuyết sắc mặt khẽ biến đổi, cuối cùng nàng ta cũng ý thức được mình bị Mạnh Phất Ảnh đưa vào bẫy.
"Câu thơ đằng sau những câu thơ này có lộ ra đáp án nha, thực ra là ám chỉ bốn loại dược liệu, đó là ám chỉ tới Xuyên Tâm Liên, Hàng Bạch Cúc, Mãn Thiên Tinh, Sinh Địa, tỷ tỷ sao lại không nhớ kỹ cả tứ thơ, mà cuốn sách này viết về y dược cơ mà, tỷ sao không nhìn lại một cái đi? Vậy mà muội nghĩ bằng sự thông minh của tỷ tỷ, chỉ cần tùy ý liếc mắt một cái, sẽ không thể nào nói ra đáp án như vừa rồi nha." Sự phào phúng càng lộ ra rõ ràng hơn nơi khóe môi Mạnh Phất Ảnh.
Mạnh Như Tuyết mặc dù thông minh, nhưng đối với dược liệu hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên sẽ không đoán ra được ý tứ này trong đó, bất quá, nếu đã thật sự xem qua, sẽ không thể nào đưa ra câu trả lời nực cười như vậy.
Mạnh Phất Ảnh thản nhiên liếc Mạnh Như Tuyết một cái, mãi một lúc sau mới lại lên tiếng, phá vỡ không khí xấu hổ lúc này "Hơn nữa bài thơ này nguyên bản có bốn câu, Phất nhi chỉ viết câu đầu tiên cùng câu cuối cùng, tỷ tỷ vì sao cũng chỉ viết câu đầu tiên và câu cuối giống như muội thế?"
Mạnh Phất Ảnh phong đạm vân khinh như vô tình thắc mắc, thế nhưng lại đánh mạnh vào điểm yếu trong lòng Mạnh Như Tuyết chỗ yếu. Cho dù là có thần giao cách cảm thì cũng không khéo đến mức này đi?
Giờ phút này, chân tướng của sự việc cũng đã được xác thực rõ ràng trước mắt mọi người.
Nàng thực muốn nhìn xem hoàng hậu còn có thể làm như thế nào để che giấu cho Mạnh Như Tuyết? Nàng thực muốn biết Mạnh Như Tuyết còn có thể giải thích như thế nào để chối tội?
Mạnh Như Tuyết sắc mặt chớp mắt một cái mà đã thay đổi tới mấy lần, sắc mặt hoàng hậu cũng âm trầm, có chút khó coi, hoàng hậu quả thật không ngờ được rằng Mạnh Như Tuyết lại không giải thích ra được ý tứ của những câu thơ kia. Giờ phút này, kể cả người đã sớm thành tinh như hoàng hậu cũng không biết phải nói như thế nào ... Khi nhìn về phía Mạnh Như Tuyết, trong con ngươi không che giấu nổi sự thất vọng cùng trách cứ.
Hiên Viên Diệp ngón tay thon dài nâng chén trà trước mặt lên, từ từ thưởng thức.
Hoàng Thượng lại nhìn thoáng qua nội dung trong cuốn sách, con ngươi hơi trầm xuống, nhìn thoáng qua Mạnh Như Tuyết, lời nói mang theo vài phần nghiêm khắc, "Mạnh Như Tuyết, việc này ngươi giải thích như thế nào?"
"Hoàng Thượng, nha đầu Tuyết nhi thông minh lanh lợi là việc mọi người đều biết, viết một bài thơ đối với Tuyết nhi mà nói đó là chuyện dễ dàng, nàng có cần thiết phải sao chép lại của người khác không? Chẳng phải trước kia mỗi lần có yến hội, Tuyết nhi đều có thể ứng đối, xuất khẩu làm thơ vô cùng suất sắc đấy thôi?" Không đợi Mạnh Như Tuyết mở miệng, nữ tử ngồi ở bên trái Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng nói, thanh âm của nàng ta rất nhẹ, nhu thuận, nghe qua hết sức thoải mái. Nàng ta hơi dừng lại một chút, sau đó mới khẽ nói, "Lần tuyển chọn phi này, Diệp nhi trong lòng hẳn là đã sớm chọn được người, tâm ý của Diệp nhi sẽ không thể nào bị thay đổi vì bất cứ chuyện gì cả."
Câu nói cuối cùng của nàng, thật hiển nhiên là đang nhằm vào Mạnh Phất Ảnh. Là ý nói, Mạnh Phất Ảnh vì muốn được làm vương phi của Hiên Viên Diệp nên đã giở thủ đoạn, mà Mạnh Như Tuyết thật ra tự dưng trở thành người bị hại.
Mạnh Phất Ảnh con ngươi hơi nâng lên, nhìn về phía nữ tử đang nói, nữ tử ấy rất đẹp, thật sự rất đẹp, xinh đẹp đến độ làm cho người ta hoảng hốt, làm cho người ta không thể không say mê. Lại liếc nhìn thêm lần nữa, Mạnh Phất Ảnh thậm chí có chút đoán không ra tuổi của nàng ta, nhưng nhớ lại nàng ta vừa mới gọi Hiên Viên Diệp là Diệp nhi, hơn nữa, dung mạo nàng ta cũng có vài phần giống Hiên Viên Diệp, liền có thể đoán ra nàng ta chính là thân sinh mẫu thân của Hiên Viên Diệp – Nhu phi.
Người cũng như tên, quả nhiên là nhu hòa như nước, nhẹ nhàng, yêu kiều như nguyệt.
Mạnh Phất Ảnh ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Nhu phi, thế nhưng nàng không phát hiện ra được bất luận điều gì, ác ý ư? Không, chỉ là trong mắt Nhu phi có một chút bất mãn vì muốn bảo vệ cho Mạnh Như Tuyết thôi, hơn nữa, trong đôi mắt xinh đẹp ấy có một cỗ linh khí tinh thuần. Thế nhưng nữ nhân sống trong chốn thâm cung này còn có khả năng đơn thuần sao?
Nữ nhân có thể sống ở trong chốn thâm cung bình yên, không ai dám đụng vào cho đến tận bây giờ như vậy, chỉ có hai khả năng: hoặc là che dấu quá sâu, hoặc là được hưởng quá nhiều ân sủng từ hoàng thượng.
Quả nhiên, sau khi Hoàng Thượng nghe thấy lời nói của Nhu phi, sự nghiêm khắc trên mặt biến mất trong nháy mắt, đôi mắt khi nhìn về phía Nhu phi cũng mang theo tình cảm ấm áp.
Nếu nói hoàng thượng là thép, thì Nhu phi chính là dòng nước bao lấy thép. Có thể ở nơi này, quyền lực của Hoàng Thượng là lớn nhất, nhưng lời nói của Nhu phi hoàn toàn có thể làm ảnh hưởng đến Hoàng Thượng.
Mà thật hiển nhiên, Nhu phi ngày thường đã bị bề ngoài của Mạnh Như Tuyết mê hoặc, về mặt tình cảm, rõ ràng là đã có ý muốn chọn Mạnh Như Tuyết làm con dâu.
"Được rồi, việc này coi như giải quyết xong, tuyển chọn phi là chuyện trọng yếu, đừng trì hoãn thời gian nữa." Hoàng Thượng khẽ nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trong con ngươi thấp thoáng hiện lên một tia xin lỗi, nhưng giọng nói lại vô cùng uy nghiêm, tuyệt đối không tha bất kì ai nhiều lời thêm nữa.
"Tuyết nhi cảm tạ Nhu phi nương nương." Mạnh Như Tuyết cảm kích hành lễ, giờ phút này nàng ta hẳn là nên hảo hảo cảm tạ Nhu phi.
Nhu phi nhìn phía nàng, vẻ mặt dịu dàng, thân thiết, mang theo một tia cười khẽ.
"Muội muội, đừng tức giận, coi như là tỷ tỷ không đúng, uống chén trà đi, coi như tỷ tỷ nhận lỗi với ngươi." Mạnh Như Tuyết đưa mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt thân thiết nói.
Mà hai chữ 'coi như', kia cũng xảo diệu che dấu cho chính mình, không những thế hai tiếng "coi như "ở trước mặt Nhu phi lại biến nàng ta thành vị tỷ tỷ rộng lượng, không so đo cùng muội muội của mình.
Vừa nói chuyện, Mạnh Như Tuyết vừa cầm một chén trà ở trên bàn lên, , từ từ rót đầy trà, chính là thời điểm khi châm trà, mảnh giấy nho nhỏ chứa chất bột gì đó ẩn ở trong ống tay áo cũng cấp tốc trượt vào trong chén trà.
Chất bột ấy trong chớp mắt lập tức hòa tan ở trong nước trà.
Vô sắc, vô vị, vô than ....
Ống tay áo ở trong thời cổ đại này vốn rất rộng, thế nên khi Mạnh Như Tuyết hạ ống tay áo để che giấu động tác kia thì cũng rất khó bị người khác phát hiện ra.
Bất quá, Mạnh Phất Ảnh nàng không phải là siêu trộm? Tay nàng đã nhanh, mắt nàng còn nhanh hơn, kỉ xảo nhỏ bé của Mạnh Như Tuyết há có thể giấu giếm được hỏa nhãn kim tinh của nàng?
Mạnh Phất Ảnh hai tròng mắt híp lại, hừ lạnh một tiếng, Mạnh Như Tuyết cũng dám kê đơn hạ độc nàng?
Trong trường hợp mà vẫn con gan để kê đơn?
Thế nhưng trong tình huống như thế này, Mạnh Phất Ảnh nàng căn bản không có cách nào cự tuyệt lời giảng hòa của Mạnh Như Tuyết, nếu không đồng ý thì tức là không nể mặt Nhu phi, mà không nể mặt Nhu phi tức là không coi hoàng thượng ra gì.
Mạnh Như Tuyết này, quả thực đủ ngoan độc.
Hừ, Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười lạnh, nàng vốn vẫn nghĩ buông tha cho Mạnh Như Tuyết như vậy thì có chút hơi đáng tiếc, không nghĩ tới, Mạnh Như Tuyết lại lần nữa đưa mình tới cửa.
Hảo, hôm nay nàng sẽ khiến cho Mạnh Như Tuyết gieo gió gặt bão, bản thân mình nếm thử độc dược do chính mình hạ dược.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi tràn ra một tia cười khẽ nhàn nhạt, làm bộ giống như hồn nhiên không biết chuyện gì, tiếp nhận chén trà trong tay Mạnh Như Tuyết, nhẹ giọng cười nói, "Phất nhi kính tỷ tỷ."
Gương mặt cười khẽ, thân thiết nhìn Mạnh Như Tuyết, hừ, muốn diễn trò đến vậy ư, nàng là người đến từ hiện đại mà lại thua bởi một cổ nhân sao?
Mạnh Như Tuyết sửng sốt một chút, lập tức cấp tốc cầm một cái chén khác lên, rót đầy trà, con ngươi âm thầm ẩn dấu vài phần đắc ý.
"Muội muội thỉnh." Khẽ nâng chén trà lên, nụ cười trên mặt Mạnh Như Tuyết càng thêm xán lạn.
"Tỷ tỷ thỉnh." Mạnh Phất Ảnh cũng khẽ cười, nâng chén, cái chén trong tay hơi hơi nghiêng một chút, trong nháy mắt khi cái chén đụng nhau, ngón tay khẽ nhúc nhích, hai cái chén đã nhanh chóng thay đổi vị trí. Cảnh giới cao nhất của thần thâu, mặt đối mặt lấy đi đồ vật ở trong tay người khác cũng không bị đối phương phát giác.
Mạnh Phất Ảnh vui vẻ một ngụm lại một ngụm nuốt xuống chén trà vừa mới đổi được từ trong tay Mạnh Nhu Tuyết.
Mà Mạnh Như Tuyết đang âm thầm đắc ý trong lòng hồn nhiên không biết mình đang uống phải chén trà do chính mình hạ dược.
*****
Mạnh Như Tuyết trong lòng âm thầm đắc ý, hồn nhiên không biết mình đang uống phải chén trà do chính tay mình hạ độc.
Mạnh phất ảnh khóe môi khẽ nhếch lên một tia trào phúng, Mạnh Như Tuyết rốt cuộc hạ loại độc gì đây? Có lẽ chỉ ít phút nữa thôi là có thể ở trên người Mạnh Như Tuyết tìm ra được đáp án đi.
" Hảo, hảo, tỷ muội tình thâm như thế, thật khiến cho người khác hâm mộ nha." Thanh âm say lòng người của Nhu phi lại vang lên.
Khi hai mắt nhìn về phía Mạnh Như Tuyết lại càng lộ ra vài phần vừa lòng cùng cưng chiều..
Diệp nhi của nàng nhiều năm qua chỉ cho phép Tuyết Nhi ở bên người nó, chính vì vậy trong lòng nàng đã sớm nhận định Mạnh Như Tuyết sẽ là con dâu của nàng.
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cảm giác có ánh mắt bắn thẳng đến thân thể nàng, hơi hơi ngước mắt lên nhìn liền đối diện với ánh nhìn lạnh băng khiến huyết không thể lưu thông của Hiên Viên Diệp. Trong lòng Mạnh Phất Ảnh không khỏi rơi vào kinh hãi, chẳng lẽ, động tác vừa rồi của nàng lại bị hắn phát hiện?
Hừ, phát hiện thì đã làm sao, nàng cần gì phải sợ hắn?
Nếu hắn có thể phát hiện ra động tác của nàng, hẳn là cũng có thể phát hiện ra hành động không đẹp của của Mạnh Như Tuyết đi. Cho dù hắn muốn che chở cho người trong lòng hắn thì cũng không thể nói ra để vu hãm nàng đâu nha.
Kế tiếp là màn tỷ thí tài nghệ, không có ai kêu Mạnh Phất Ảnh lên đài biểu diễn thế nên Mạnh Phất Ảnh cũng lơ đi, dù sao chuyện tuyển phi khỉ gió này cũng không mắc mớ tới nàng.
Cuối cùng, là màn biểu diễn múa đơn của Mạnh Như Tuyết.
Mạnh Như Tuyết một thân nhẹ nhàng tiêu sái lên đài, âm nhạc vang lên, nàng ta cũng nhẹ nhàng nhảy múa, không thể phủ nhận rằng Mạnh Như Tuyết múa rất hoàn hảo, toàn bộ đại điện tĩnh lặng như tờ, tất cả con ngươi đều thẳng tắp nhìn theo từng động tác nhảy múa của Mạnh Như Tuyết.
Có kinh diễm, có hâm mộ, cũng có đố kỵ.
Thế nhưng khi bài múa vẫn còn một nửa nữa thì vũ bộ của Mạnh Như Tuyết đột nhiên bị rối loạn, hơi thở rõ ràng cũng trở nên dồn dập, không còn trong sự khống chế.
Chỉ có nhấc bước chân lên thôi mà thiếu chút nữa còn bị ngã sấp xuống.
Mọi người ào ào sửng sốt, kỳ quái nhìn Mạnh Như Tuyết, không hiểu tại sao một người luôn luôn thiện múa như nàng ta đột nhiên lại như thế?
Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng hiểu ra, nhất định là do dược kia đã phát tác, chắc là bởi vì khi Mạnh Như Tuyết múa thì phải vận động nhiều hơn, thế nên đã độc tính phát tác càng nhanh hơn.
Mạnh Phất Ảnh đưa mắt mắt lạnh lùng quan sát bộ dáng Mạnh Như Tuyết sau khi độc tính phát tác, chất độc này vốn là do Mạnh Như Tuyết tự tay rắc vào hại nàng. Cần phải quan sát kĩ lưỡng nha
~Khi thấy ánh nhìn của mọi người lộ vẻ kỳ quái, soi mói, bước chân của Mạnh Như Tuyết càng ngày càng nhốn nháo lộn xộn hơn, căn bản không thể gọi đây là vũ bộ được, mà phải gọi là nhảy loạn.
Thế nhưng điều khiến ọi người càng kinh ngạc hơn chính là, nàng ta đột nhiên xé bỏ y phục của mình, hung hăng dùng sức xé tan ra.
Một nút thắt trên y phục bỗng nhiên bị kéo, cổ áo mở ra, tuy rằng vẫn còn chưa lộ ra da thịt, nhưng ở trong trường hợp như thế này thì động tác này rõ ràng có chút khó coi. Mà Mạnh Như Tuyết lại tựa hồ vẫn hồn nhiên không phát hiện ra điều bất thường, nàng ta vẫn dùng sức xé y phục, ngay sau đó mấy nút thắt liền bị kéo ra để lộ cả mảng da thịt lõa lồ sau gáy trước mặt mọi người.
Mạnh Phất Ảnh con ngươi đột nhiên lạnh thêm vài phần, hóa ra loại dược do Mạnh Như Tuyết hạ có tác dụng khiến cho người uống rơi vào vòng mê loạn.
Mạnh Như Tuyết muốn nàng phải chịu xấu mặt ở nơi này sao? Mà Mạnh Phất Ảnh nàng trước kia luôn bị coi như con ngốc, nếu ở nơi đây đột nhiên làm ra một vài hành động khác người thì mọi người cũng sẽ cho rằng, nàng chỉ là đang bệnh cũ tái phát, sẽ không có ai hoài nghi hết.
Mạnh Như Tuyết này, thật sự là quá độc ác. Cho dù có như thế nào thì thân thể này chính là muội muội của nàng ta, vậy mà nàng ta cũng hãm hại được. Hừ, chỉ sợ Mạnh Như Tuyết trăm nghĩ ngàn tính cũng đều không thể ngờ được, độc kia lại do chính nàng ta uống. Thế nên người bị xấu mặt không phải là Mạnh Phất Ảnh mà chính là Mạnh Như Tuyết. Thật không biết sau khi thanh tỉnh, biết mình làm ra chuyện cười hay ho như thế này thì Mạnh Như Tuyết sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Trời xanh gây nghiệt, con người xoay xở vẫn còn thoát được, nhân gây họa cho người khác, kiểu gì cũng bị báo ứng không thể sống nổi. Đây là ví dụ sống sờ sờ nha
~Trên đài cao, Mạnh Như Tuyết vẫn hồn nhiên kéo xé y phục của mình, những nút thắt ở áo ngoài đều đã bị kéo ra, nàng ta bắt đầu muốn cởi bỏ hoàn toàn áo ngoài.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Thái y, đến xem xem nàng ta đang gặp phải chuyện gì, nhanh lên " Hoàng thượng sắc mặt đột nhiên âm trầm, lớn tiếng hô.
Thái y nghe vậy liền vội vàng chạy lên đài, muốn giúp Mạnh Như Tuyết kiểm tra thân thể, nhưng Mạnh Như Tuyết lại đột nhiên vươn cánh tay, muốn ôm lấy thái y kia, vị thái y kia lập tức hoảng sợ, ngã ngồi ở trên đài, thiếu chút nữa là lăn xuống dưới.
Mà Mạnh Như Tuyết vẫn đang ngồi xổm xuống, một đôi tay vươn về phía vị thái y kia, miệng mở rộng, còn cười hì hì.
Thái y theo bản năng lui về sau vài bước, cuối cùng cũng an toàn nhảy xuống dưới đài.
Trong khi đó, các vị tiểu thư quyền quý nào đã thấy qua cảnh tượng xấu hổ như thế này bao giờ đâu nên đều xấu hổ đỏ mặt, ào ào che mặt, ngượng ngùng nhìn, nhưng rồi nhịn không được lại vụng trộm xem từ giữa kẽ tay.
Bạch Dật Thần trong con ngươi hiện lên vài tia do dự, có vẻ như muốn tiến lên, nhưng cuối cùng lại ngồi im, không đứng dậy.
Hoàng hậu cũng kinh ngạc trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, gương mặt hiện lên tia khó hiểu, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Nhu phi cũng kinh sợ không kém hoàng hậu, thân mình cũng nhịn không được khẽ run.
Hiên Viên Diệp thủy chung vẫn không lên tiếng, chỉ là sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng âm lãnh.
"Thị vệ, bắt nàng ta ngừng lại." Hoàng Thượng cũng nhìn không được nữa, quay mặt lại nhìn thị vệ phía sau, trầm giọng quát.
Thị vệ cấp tốc bay lên trên đài, trực tiếp đánh ngất xỉu Mạnh Như Tuyết, sau đó để cho người ta dẫn Mạnh Như Tuyết đi xuống.
Bạch Dật Thần đưa mắt nhìn phương hướng Mạnh Như Tuyết bị đưa đi, trong con ngươi sâu thẳm ẩn hiện sự tức giận, cũng ẩn chứa vài phần thất vọng, không cam lòng.
Mạnh Như Tuyết khi liếc mắt qua liền thu được hết cảm xúc trong con ngươi của Bạch Dật Thần khiến nàng ta âm thầm giật mình. Hắn ta phẫn nộ? Thất vọng? Không cam lòng?
Bạch Dật Thần thất vọng cùng không cam lòng?
Mạnh Phất Ảnh hiển nhiên cũng nhìn thấu màn trao đổi ánh mắt của hai kẻ kia, hàng lông mày nàng khẽ nhíu lại, nàng lâm vào trầm tư.
Chuyện này, Bạch Dật Thần cũng liên quan vào việc này sao?
Mạnh Phất Ảnh giờ phút này đột nhiên hiểu được kế hoạch của bọn họ, Mạnh Như tuyết muốn ngấm ngầm hạ độc nàng để khiến cho nàng loạn tính, sau đó vào thời điểm đó, Bạch Dật Thần sẽ tới gần nàng, mất đi bản tính nàng sẽ hành động giống như Mạnh Như Tuyết vừa làm với vị thái y kia ...
Mạnh Như Tuyết nếu như không phải lên đài biểu diễn vũ nghệ thì chẳng phải độc tính sẽ phát tác sau buổi yến hội? Khi đó mọi người hẳn là đã ra khỏi đại điện, còn nàng ta vì trúng độc thì sẽ vẫn phải ở lại trong hoàng cung.
Mà Bạch Dật Thần hẳn là sẽ 'biết thời biết thế' ở trong hoàng cung hủy đi tất cả sự trong sạch của nàng ta.
Độc, thật sự là đủ độc. Một đôi ác nam ngoan độc nữ.
Chỉ tiếc, nàng đã khám phá ra kế hoạch của bọn họ.
Mạnh Như Tuyết đã gieo gió gặt bão, mà Bạch Dật Thần, nàng cũng tuyệt đối sẽ không khinh địch, buông tha cho hắn như vậy.
"Hoang đường, thật sự là quá hoang đường." Sau khi Mạnh Như Tuyết rời đi, hoàng thượng lại giận dữ, gầm nhẹ, sau đó đem những bài thơ của các vị tiểu thư quyền quý ném xuống mặt bàn, đưa mắt nhìn Hiên Viên Diệp:"Diệp nhi, chính ngươi tự chọn một người đi?"
Trong thanh âm của hoàng thượng rõ ràng hàm chứa lửa giận ngùn ngụt.
Thái giám đem những trang giấy trên bàn sửa sang lại một chút, sau đó trình lên trước mặt Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp xem cũng không thèm xem một cái, chỉ đưa một bàn tay ra tùy ý lật chuyển sau đó tùy tiện từ bên trong rút một bài thơ, môi khẽ nhúc nhích, "Là người này đi."
Mà từ đầu đến cuối, Hiên Viên Diệp đều không có nhìn trang giấy, càng không nói đến việc tên người viết bài thơ. Mà trong thanh âm nhàn nhạt của hắn không có nửa điểm cảm xúc.
Điều này khiến các vị tiểu thư ở đây vô cùng hưng phấn, chờ mong, dù sao Mạnh Như Tuyết vì chuyện vừa nãy nên đã bị dẫn đi, mà Thất điện hạ lại nhìn một cái cũng không nhìn, cứ như vậy rút bừa một tờ giấy, nói không chừng bản thân mình có vận khí tốt, rút ngẫu nhiên như thế lại chọn đúng bài thơ của mình thì sao.
Mạnh Phất Ảnh giật giật khóe môi mấy cái, Hiên Viên Diệp sao có thể dùng phương pháp như thế để chọn lựa một người sẽ chung sống với hắn cả đời như thế chứ. Không phải là đã quá tùy tiện, không có chút trách nhiệm nào sao?
Không biết là cái người nào xui xui xẻo xẻo bị hắn ngẫu nhiên bốc chúng đây.
Bất quá, nàng sao phải quản việc người hắn lấy à ai? Dù sao cũng chả liên quan đến nàng. Như lời phụ thân nói qua rồi đấy, nàng chỉ là đến góp mặt cho vui thôi.
Mạnh Phất Ảnh cầm lấy một khối điểm tâm trước mặt, từ từ thưởng thức, trong bụng vẫn còn nghĩ thầm điểm tâm trong hoàng cung quả thật rất ngon nha.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |