Không Có Lựa Chọn Nào Khác
← Ch.092 | Ch.094 → |
Người đàn ông dùng sức nắm cổ tay cô, khiến Thất Dạ cảm thấy rõ ràng, da thịt bao quanh xương cô, sắp có khả năng bị vỡ vụn — —
Bởi vì đau đớn, trên trán cô lấm tấm mồ hôi hột, ánh sáng chiếu lên, óng ánh trong suốt, khuông mặt nhỏ nhắn - xinh đẹp của cô càng dụ hoặc người, cho dù là ai nhìn thấy, cũng không nhịn được mà muốn cắn một cái.... .
Dĩ nhiên, đây chỉ là cô trong mắt Gia Mậu mà thôi — —
Thất Dạ tự thừa nhận, cô cũng không tốt đẹp như vậy!
Cảm nhận được lòng bàn tay của người đàn ông rõ ràng mang theo một lực đánh tới, chỉ thiếu chút nữa cô bị gãy mất. Vì không để ình qua mức nhếch nhác, cô nhịn xuống xúc động muốn cầu xin hắn tha thứ, dùng sức cắn chặt môi dưới, cho đến khi đầu lưỡi nếm được mùi vị máu tươi, cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn đến tận tâm gan - tê dại, lại không có cách nào áp chế được đau đớn mà cổ tay như muốn đứt ra mang lại, miệng hít phải khí lạnh, hai mắt trợn to nhìn người đàn ông đối diện, gầm nhẹ nói: "Gia Mậu, anh cũng chỉ có bản lĩnh khi dễ phụ nữ thôi sao?"
Gia Mậu nghe vậy, long mày nhếch lên, đáy mắt có một tia gợn sóng dâng trào. Môi mỏng hắn khẽ mím lại, nhàn nhạt cười nhạo, như ẩn như hiện, ngôn ngữ bình thản, từng chữ đều đều, rất rõ ràng rơi vào lỗ tai cô: "Trên thực tế, bất luận là nam hay nữ, tôi đều có bản lĩnh khi dễ! Cũng chỉ là...... Xem tôi có nguyện ý khi dễ hay không mà thôi!"
"À! Vậy sao?" Thất Dạ chê cười một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai, ánh mắt sáng rực. Cằm cô nâng lên, liếc xéo người đàn ông, ánh mắt mơ hồ phủ một sắc thái lạnh băng, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Này, về phần Tư Á • kiều • Ngõa La Luân kia? Anh dám động hắn?"
"Tôi sẽ không động đến hắn!" Khóe miệng Gia Mậu như thật như giả lười nhác thoáng hiện lên một đường cong, thanh âm nhạt nhẽo: "Chúng tôi là bạn!"
"Không nên khoe khoang thứ tình bạn rẻ tiền của các anh!" Cô học theo ngữ điệu lúc trước hắn giễu cợt tình bạn của cô và Thiên Đại, Thất Dạ hơi phát ra thanh âm giễu cợt chói tai: "Để tôi nghe xong, nghĩ mà buồn nôn!"
Cô gái nhỏ này, bất luận là chịu đựng qua bao nhiêu giày vò, vẫn thủy chung giữ vững tác phong trước sau như một - dũng cảm. Xem ra, muốn cản trở cô, ngoại trừ lợi dụng sự đồng cảm ít ỏi ra, thì không có biện pháp khác! Bây giờ ngẫm lại, tối nay dẫn cô tới đây quan sát những việc quân ~ kỹ phải làm, ngược lại lựa chọn đúng đắn rồi!
Bỗng chốc cổ tay bị nắm chặt của Thất Dạ lần thứ hai dùng lực áp xuống, rốt cuộc cũng nghe thấy cô phát ra tiếng kêu đau, rõ ràng Gia Mậu cảm thấy, cô đã không cách nào chống cự, xương cốt suýt chút nữa rạn nứt, cái loại cảm giác đau đớn này, khiến thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, con mắt hắn chậm rãi nheo lại, mặc kệ ánh mắt nguy hiểm, toàn bộ đều rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn - tinh xảo của cô: "Nam Thất Dạ, tôi biết rõ cô không sợ chết, không sợ bị thương, chỉ là...... Cô đoán xem Dung Thiên Đại có thể dễ dàng tha thứ cho những thứ này không?"
"Anh muốn làm gì?" Bị hắn nắm cổ tay, cả cánh tay như muốn mất hết cảm giác, Thất Dạ dùng sức gào thét: "Gia Mậu, không cho phép anh động cô ấy!"
"Mới vừa rồi, hình như cô ta cũng vì cô nói những lời như vậy......" Gia Mậu cười yếu ớt - nhạt nhẽo, con mắt phát sáng biểu hiện ra: "Cô ta thấy cô suýt chút nữa bị người đàn ông ức hiếp, muốn vào giúp cô — —"
Mới vừa rồi Thiên Đại rống giận về phía Tư Á, Thất Dạ có nghe được một chút. Giờ phút này, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Gia Mậu đầy tư vị uy hiếp, đáy mắt cô vốn cứng như Bàn Thạch, giờ đây ánh sáng dần dần mềm nhũn xuống, thanh âm cũng thấp hơn vài dB: "Anh nói như vậy, là có ý gì?"
"Cô thông minh như vậy, không hiểu tôi có ý gì sao, hử?!"
Đầu ngón tay dùng sức nắm chặt cổ tay cô đến mức mạch máu hiện rõ, lông mày Gia Mậu khẽ nhíu, thanh âm vài phần lạnh lẽo.
Thất Dạ cảm thấy trái tim cũng đau nhó, hơi thở âm lãnh xâm nhập bốn phía, khiến toàn thân cô, cũng rùng mình.
"Dung Thiên Đại...... rất thích hợp làm quân ~ kỹ — —"
"Câm miệng!" Không đợi người đàn ông nói hết câu, Thất Dạ lại nổi giận đùng đùng ngắt lời hắn: "Không cho phép anh động vào cô ấy!"
"Cô có thể ngăn cản tôi?"
"Anh — —"
"Không cần trừng tôi, tôi có khả năng động cô ta!"
Nghe người đàn ông nói với giọng không mặn không nhạt, giống như giết chết một con kiến vậy, giọng nói không có chút cảm thấy tàn ác, Thất Dạ cảm thấy sức lực toàn thân tiết lộ ra hết, cả người mềm nhũn, khí thế vồn hung hăng, thoáng chốc tan thành mây khói!
Đôi mắt cũng nhắm chặt. Trong lòng cô quá rõ, Gia Mậu có triển vọng ở những nơi đầy quyền lợi và năng lực, sẽ đối phó Thiên Đại — —
"Cân nhắc lời của tôi rồi hả?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp của cô, bàn tay đang áp chế mạch máu cổ tay cô bỗng buông lỏng.
Cánh tay phải giống như bị hỏng, vô lực rủ xuống dưới, cả người Thất Dạ cũng xẹp lép. Con ngươi có chút tuyệt vọng nhẹ nhàng đóng lại, cô cắn môi dưới bật ra tơ máu, mặc cho vết thương đau đớn, càng thêm kích thích tuyến thần kinh nhạy cảm của cô.
Lại đau một chút, trong lòng, có thể chết lặng nhiều hơn chút — —
Cô có thể không quan tâm đến tình cảnh của mình, nhưng tuyệt đối không thể không để ý tới Dung Thiên Đại. Cô gái kia, cũng không qua lại nhiều với cô, nhưng không biết vì sao, chính là trong khoảng thời gian ngắn chung đụng, lại làm cho cô, không buông ra!
Cô gái kia, trong ánh mắt, có khao khát theo đuổi tự do......
Có lẽ, cũng bởi vì ở trong đôi mắt của Thiên Đại, cô nhìn thấy trong nội tâm sâu thẳm của mình cũng đang bị dục ~ vọng chi phối! Cho nên, cô mới chấp nhất, khi cô trốn ra khỏi phủ đệ của Gia Mậu, không muốn lập tức rời đi, ngược lại chạy đi tìm kiếm Thiên Đại, hi vọng cô ấy có thể rời khỏi Hoàng thành Lạp Ma với cô!
Nói dễ nghe, các cô bị hai người đàn ông xuất sắc chọn trúng làm đồ chơi, được cưng chiều, hưởng thụ những thứ người khác không được đối xử! Nhưng nào có ai biết, thật ra thì họ cũng giống vậy, bị nhốt trong một thế giới hoa lệ, bị buộc phải bán linh hồn và thể xác mà thôi — —
Thế giới như vậy, không thuộc về họ!.
Nhưng, bây giờ các cô, chạy trốn thế nào?!
"Xin hỏi Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân......" Cánh môi tự giễu cười nhẹ, đáy mắt Thất Dạ, một tia u ám thoáng hiện: "Tôi, còn có lựa chọn sao?"
"Không có lựa chọn nào khác!"
Bốn chữ lạnh nhạt, ngắn ngủi nhưng kiên định, giống như Thiên đế ra lệnh, cho dù là Thần Tiên, cũng chỉ có thể nghe lệnh!
Thất Dạ nhanh chóng khép hai tròng mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi đi.
Thời điểm đấu tranh thất bại, nghỉ ngơi mộ lát, chỉ vì tìm kiếm khả năng thắng lần sau — —
Cô, tuyệt đối không buông tha!
............................ .
Mở cửa xe chui vào buồng lái, vẻ mặt Vưu tràn đầy ưu sầu lo lắng.
Mặc dù động tác của Vưu rất nhẹ, nhưng vẫn quấy rầy đến người đàn ông đang dựa người vào đệm lót nhắm mắt nghỉ ngơi. Mí mắt hắn hơi nâng lên, ánh mắt rơi xuống trên người Vưu, khóe mắt đuôi mày, nhạt như hoa cúc thường, lại tự có bộ dạng thướt tha - mê người.
"Chủ nhân." Vưu cúi thấp đầu báo cáo: "Rất xin lỗi, cấp dưới vừa truyền tin đến, tiểu thư Tạp Lạc Nhi, không có cách nào dựa theo kế hoạch ban đầu tiến đến đây."
"Ừhm?!" Mặt mày Nam Tuyệt Hiêu nhẹ giơ lên, hai cánh tay vòng trước ngực hơi buộc chặt, môi mỏng bật ra âm tiết duy nhất, mang theo vài phần ý vị nghiêm khắc.
"Đi tiếp ứng người của Dung tiểu thư, toàn quân bị diệt! Tư Á • Kiều • Ngõa La Luân im hơi lặng tiếng, bỗng nhiên sẽ trở lại, hơn nữa tại hậu viện chặn Dung tiểu thư. Mà tiểu thư Tạp Lạc Nhi, ở thời điểm chặn phía trước Ngõa La Luân, gặp phải Bỉ Lợi • Trát Tây ngăn cản. Chỉ là, cuối cùng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc đi cứu cô ấy, thuộc hạ của chúng ta không đủ, không dám tùy tiện hành động. Tôi đoán rằng, Tư Á • Kiều • Ngõa La Luân và Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc thế nào cũng bí mật trở về thành, người của chúng ta ở biên giới, không nhận được bất kỳ tin tức nào khi bọn họ trở về Hoàng thành. Hiện tại, tiểu thư Tạp Lạc Nhi và Dung tiểu thư đều bị dẫn tới Phượng Sào. Nghe nói chỗ đó mới thành lập, là nơi "trăng hoa" đặc biệt chuẩn bị để binh sĩ "thăm hỏi"! Bên trong canh phòng quá nghiêm ngặt, tạm thời người của chúng ta, không có cách nào truyền tin tức từ nơi đó ra ngoài." Vưu báo cáo toàn bộ những tình hình mà mình biết được với người đàn ông: "Chủ nhân, chúng ta có nên sai thuộc hạ lập tức đến đây, cứu tiểu thư Tạp Lạc Nhi ra khỏi Phượng Sao không?"
"Không cần!" Mày rậm Nam Tuyệt Hiêu nhàn nhạt nhíu chặt, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn dọc theo ngoài cửa xe, đáy mắt, ánh sáng lạnh hiện lên, xoay qua chỗ khác, nói: "Bây giờ cô ấy sẽ không có nguy hiểm!"
"Nhưng — —"
Cánh tay Nam Tuyệt Hiêu nhấc lên, ngăn cản lời nói của Vưu, nhàn nhạt phân phó: "Hủy bỏ kế hoạch, trở về Đỗ thành, dùng danh nghĩa của tôi, phát thiệp mời cho ba vị Thượng tướng là A Nhĩ Bá Đặc, Ngõa La Luân, và Trát Tây, năm ngày sau, mời bọn họ đến nhã phòng của đại điện Kaloka làm khách. Nhớ, trên thiệp mặt thiệp mời, chú thích kèm theo bạn đến (file đính kèm)!"
Vưu thoáng kinh sợ, vừa muốn nói gì, lại thấy ánh mắt lạnh băng của Nam Tuyệt Hiêu bắn thẳng đến, lời nói đến miệng, bị buộc nuốt trở về. Tại người đàn ông nhìn chăm chú, Vưu lập tức cung kính gật đầu, nói: "Thuộc hạ đã rõ!"
Tầm mắt Nam Tuyệt Hiêu, chậm rãi dời đi, lần nữa chuyển sang ngoài cửa sổ, thanh âm nhàn nhạt, sâu kín vang lên: "Tôi hơi thích Hoàng thành Lạp Ma — —"
Âm điệu rõ ràng lạnh nhạt đến dịu dàng, lại tự dưng mang theo tư vị lạnh lẽo - lạnh nhạt, khiến người khác cảm thấy, tâm hắn, nhiệt độ là số không!
Trong nháy mắt, Vưu nghĩ: chủ nhân, có chút hứng thú đối với Hoàng thành Lạp Ma là sao — —
Hoàng thành Lạp Ma, chỗ ở vua!
..........................................
Ở dưới bầu trời đầy sao chạy xe, là tuyệt đối vững chãi, gần như không có chút lắc lư.
Nhưng trong lòng Thất Dạ buồn bực tột cùng.
Không chỉ vì chạy trốn thất bại, hơn nữa bởi vì thời khắc này, bị người đàn ông mạnh mẽ ép đứng lên, mặc cho hắn tùy ý sỗ sàng — —
Nhìn, bàn tay của hắn, vô tình hay cố ý trêu khẽ lướt qua xương quai xanh của cô, vén vạt áo vốn đã bị xé rách của cô kéo ra, khiến trước ngực cô lộ rõ một mảng da thịt trắng như tuyết, phơi bay trong không khí — —
Mặc dù bây giờ đã là canh năm, bên ngoài vẫn còn trong trạng thái tối tăm, nhưng phía trước có tài xế Kiết Phu ngồi đó, Gia Mậu kia, biết rõ có người khác ở đây người lại còn đùa giỡn cô, thật quá ghê tởm.
Nhưng bây giờ cô đang bị hắn mang Dung Thiên Đại ra hù dọa, đành phải ngấm ngầm chịu đựng không dám phản kháng lại.
Đáng tiếc, Gia Mậu lại không biết thu lại, lòng bàn tay hướng cổ áo cô, tiến vào bên trong sờ soạng
← Ch. 092 | Ch. 094 → |