Nhất Định Thiệt Thòi
← Ch.091 | Ch.093 → |
Mọi người, trong thời khác phải đối mặt với bước đường cùng, bình thường đều theo bản năng cố hết sức, điên cuồng phản kháng, chỉ cần có cơ hội sống sót - -
Chính xác mà nói, cảnh ngộ bây giờ của Thất Dạ cũng vậy!
Khi cảm giác ngực có hơi lạnh xông vào, truyền đến các giác quan, sau cùng là đến tim gan, cô không chút do dự nhanh chóng dùng sức đem eo nghiêng về phía trước, hơi lệch đầu, thuận tiện cắn vào vị trí cánh tay của một người đàn ông đang nắm bả vai cô. Thời điểm hắn bị đau, hơi buông lỏng đầu ngón tay, cánh tay cô nhanh chóng dùng sức vung lên, nắm chặt quả đấm, trực tiếp hung hăng đánh một quyền lên gò má hắn!
Tuy rằng, hai người đàn ông này mới vừa rồi có nhìn thấy cô và Thiên Đại đối phó 11 và 19, lúc đó bản lĩnh rất nhanh nhẹn, nhưng cũng không có nghĩ đến cô sẽ có hành động cắn người như thế này, trong lúc nhất thời, bọn họ tim đập mạnh và loạn nhịp đến không thể động đậy. Mà nhân cơ hội này, Thất Dạ lại vung một quyền lên mặt một người khác.
Động tác của cô cực nhanh, khiến hai người đàn ông vốn không để cô vào mắt đồng loạt bị dạy dỗ. Thân thể của bọn họ buộc phải hơi nghiêng về phía sau, bàn tay vôn đang nắm chặt tay cô gái phải buông lỏng. Vì thế, Thất Dạ nhanh chóng nhấc chân lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, dọc theo lòng bàn tay người đàn ông còn đè vị trí đầu gối cô, dùng sức đạp một phát vào dưới hang hắn - -
"A ——"
Tiếng kêu đau vang vọng cả gian phòng thủy tinh, cái trán người đàn ông nhăn nhúm lại như song trên mặt nước, cả khuôn mặt xoắn xuýt lại như khổ qua (mướp đắng), lòng bàn tay che đậy vào bộ phận vừa bị Thất Dạ đá trúng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đau đến mức lưng cũng không thể duỗi thẳng, đủ để thấy được sức lực Thất Dạ đánh hắn ta lớn đến thế nào!
Người đàn ông kia thấy thế, nhanh chóng giơ cánh tay lên, muốn vung bạt tay lên gò má của Thất Dạ!
Bản lĩnh của Thất Dạ cực kỳ nhanh nhẹn, vòng eo mảnh khảnh khẽ vặn vẹo, nghiêng mình tránh né. Trong thời khắc cơ thể ngửa ra phía sau thành hình vòng cung, không quên nhấc chân dài lên, dọc theo bụng người đàn ông độc ác đá một cái!
Vốn là, hai người bọn họ cùng nhau đối phó Thất Dạ, còn có mấy phần thắng, dù sao trước đó Thất Dạ mới cùng đối chiến một cuộc với 11, 19, thể lực bị tiêu hao không ít, hơn nữa còn bị phân tâm về việc Thiên Đại rời khỏi khi nói với bọn họ. Thế nhưng vào giờ khắc, quần áo bị xé nét khiến cô thật sự tức giận. Khi một người ở trong hoàn cảnh như thế này, không cần mong đợi vào cô ấy xuất hiện, cũng không cần dư thừa sức lực, bởi vì, cô sẽ liều mạng để phản kháng lại!
Nhìn thấy hai người đàn ông bị cô đá thành bộ dạng khổ sở như vậy, mấy người đàn ông khác nhanh chóng đấy những cô gái bên cạnh ra, cũng đồng loạt đi về phía Thất Dạ. Tốc độ kia thật là vượt trội.
Phải biết rằng, binh sĩ trong quân đội, bị một người phụ nữ đánh bại, thật sự là mất hết thể diện của đàn ông rồi!
Chỉ tiếc rằng, hôm nay bọn họ không biết, muốn đối phó với cô gái này, bị kích động thế này năng lực về sau có bao nhiêu khủng khiếp!.
"Thật không biết xấu hổ, mấy người đàn ông lại đi đối phó với một cô gái, quả thật là mất mặt!" Mắt thấy trước mặt là 5-6 người đàn ông dũng mãnh, đầu lông màyThất Dạ hơi cau lại, nhịn khôngđược lạnh giọng trách nhẹ: "Chỉ có điều, các anh có bản lĩnh thì cũng xông lên, tôi cũng sẽ trừng trị các anh như thế, để cho các anh mất mặt hơn bọn họ!"
Ngôn ngữ của cô, đủ hung hăng ngang ngược, khiến ấy người đàn ông xung quanh cô iếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng phát ra tiếng cười suồng sã.
Không thể phủ nhận, những lời nói vừa rồi của Thất Dạ, ít nhiều cũng có phép khích tướng, nhưng hình như bọn hắn cũng không bị lừa. Một người đàn ông trong số đó, nhẹ nhàng chà xát bàn tay mấy cái, nói: "Xem ra, tối hôm nay chúng ta đụng phải một cô em cay độc. Gần đây cũng đang cần một người như vậy đùa chơi một chút, hẳn là sẽ cực kỳ kích thích!"
"Chúng ta cùng xông lên!" Một người khác lập tức phụ họa.
Lúc bọn họ nói chuyện, đã cực nhanh vây quanh Thất Dạ, thủ thế với cô.
Thất Dạ từng có đội huấn luyện đặc biệt, cho nên thời khắc đối mặt với chiêu thức của bọn họ, cũng không gấp gáp. Cô không nhanh chóng đánh trả, mà chỉ sử dụng cách thức né tránh. Dù sao, căn phòng cũng khá lớn, mà khả năng bật nhảy của cô, khá tuyệt. Cho nên, ở thời điểm mấy người đàn ông tiến đến gần, cô chớp đúng thời cơ, tránh được một quyền của một người đàn ông trong số đó đánh tới, thậm chí đầu ngón tay còn áp chế cổ tay hắn, đột nhiên mũi chân chĩa xuống đất, xoay người một cái vọt qua vai hắn, thời khắc thân thể nhảy lên giữa khoảng không, lòng bàn tay nhanh chóng hướng vào phía vách tường thủy tinh đẩy, dùng sức bật ngược trở lại, sau đó đánh trả, bàn chân trực tiếp đạp lên lưng hắn, ép hắn lùi lại phía sau vài bước, xô phải mấy người đàn ông phía sau!
Mắt thấy bọn họ trong trạng thái va chạm hỗn loạn, Thất Dạ biết thời cơ đã tới. Cô không khoanh tay đứng nhìn, mà nhân cơ hội phi chân một cái, hướng vào bộ phận của một người đàn ông mà đá. Sau đó, cánh tay đung đưa, dùng khả năng giỏi nhất của cô là đấm móc, công kích bât ngờ vào lồng ngực của một người đàn ông khác. Ngay sau đó, chân dài lại giơ lên đập mạnh lên gò má của một người đàn ông trong số đó! Ở thời điểm hai người đàn ông khác muốn nhào lên, cô lắc người tránh né, chân dài duỗi ra quét ngang qua đầu gối bọn họ, nhìn bộ dạng ngã nhếch nhác dưới đất, cũng không có dừng tay, mà liên tiếp tấn công - -
Động tác của cô rất nhanh, thân hình kia, giống như một con bướm nhanh nhẹn, nhảy múa trong rừng, cuối cùng, sử dụng phương thức không ai ngờ đến, đánh gục mấy người đàn ông kia, tiếp đó, tấn công lien tiếp khiến mấy người kia không có lực phản kháng! Điểm này, trước đây cô đã học qua, hôm nay, đúng lúc dùng đến, cam đoan cô cuối cùng đã an toàn!
"A......"
"Quá suất - -"
"Trời ơi, cô ấy là ai vậy?!"
Mấy người phụ nữ bị vứt bỏ một bên, lùi lại phía góc tường, chen chúc nhau đứng, khen ngợi không ngớt Thất Dạ xử mấy người đàn ông kia, trong mắt tràn đầy kính nể, đồng thời phát ra tiếng than vãn - kinh ngạc.
Cho tới bây giờ, bọn họ cũng chưa gặp qua một người phụ nữ võ nghệ giỏi như vậy, lại có thể đối phó với 6-7 quân sĩ, cuộc chiến này, có thể nói rằng, cô ấy chiến thắng hoản hảo, đếnkhông chê vào đâu được!
Ngồi ở bên ngoài, Gia Mậu vốn là muốn thưởng thức cảnh khốn cùng của Thất Dạ, giờ phút này mặt mày cũng không khỏi nhàn nhạt giương lên. Đầu ngón tay hắn dùng sức nắm ly rượu, ly rượu song sánh - lay động, bập bềnh như gợn sóng. Ở thời điểm ngọn đèn chói mắt chiếu đến, rượu dập dềnh trào ra, tỏa ra vô số ánh sáng chói lọi, lộ rõ ra khớp xương tay hắn, làm nổi bật vệt rượu óng ánh!
Con mắt dài nhếch lên, đối diện, với một mắt u ám như ngọc trai đen chói mắt. Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn - thanh tú, có mấy phần khí thế bức người. Cằm cô nhẹ nhàng nâng lên, vẻ mặt kiêu ngạo không chịu thua. Đầu ngón tay quét nhanh qua bả vai, chỉnh lại quần áo xộc xệch, che lấp đi xương quai xanh gợi cảm, vẻ mặt ngưng tụ, không kiềm chế được vài phần tư vị cuồng ngạo!
Khóe miệng tà tà cong lên, mày kiếm hơi xiên vẹo, mở miệng hướng về phía 11 nhàn nhạt nói: "Mở cửa kính ra!"
"Dạ!" 11 vội vàng cầm điều khiển lên, trượt dọc theo điều khiển, nhẹ nhàng ấn xuống một nút.
Vách tường thủy tinh từ từ mở ra, người đàn ông vẫn đứng yên như cũ, mang theo hơi thở làm rối loạn không gian của cô, không còn bất kỳ trở ngại.
Thất Dạ nhấc đầu gối lên, bàn chân đạp vào bụng người vừa rồi xé rách quần áo cô, người kia gào thét "A" một tiếng vang dội, khóe miệng cô tà tà, bàn chân tiếp tục day day trên bụng hắn, sau đó mới ưu nhã thu chân về, bước từng bước về phía Gia Mậu.
Vẻ mặt đạm bạc, cử chỉ tự nhiên, hoàn toàn không có nửa phần sợ sệt, ngược lại còn có vẻ hăng hái!
Cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ một cô gái nào, dám ở trước mặt hắn có biểu hiện như thế! Nam Thất Dạ lại hết lần này đến lần khác như vậy, quả thật chính là ăn tim gấu mật báo, thường xuyên cùng hắn yêu thích đối nghịch. Chỉ là, hiện tại, hắn thế nhưng lại đáng chết đi thưởng thức thái độ đó của cô - - cá tính ngay thẳng, sức sống tỏa ra bốn phía!
Làm hắn thấy, bóng dáng người khác......
Ly rượu trong tay Gia Mậu, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn trà. Khuỷu tay hắn đặt ngang đầu gối, cơ thể hơi đổ về phía trước, khóe miệng cong lên cười như không cười.
"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, vô cùng xin lỗi đã để cho ngài thất vọng." Thân thể thon dài đứng ở vị trí rất gần người đàn ông, mắt Thất Dạ khẽ chớp hai cái, lông mi cong dài run nhè nhẹ, giống như gió thổi nhẹ qua tấm voan mỏng, khiến cho cả khuôn mặt cô, cũng có không ít vẻ sinh động. Cô xoa nhẹ lòng bàn tay bởi vì dùng sức quá nhiều nên hơi đau cổ tay, nhạt nhẽo hỏi: "Rất không may phải nói cho anh biết, tôi thắng. Tôi không phải là nên có chút "chiến lợi phẩm"?"
"Tôi đã xem thường cô." Gia Mậu duỗi thẳng lưng dựa vào phía sau, tao nhã bắt chéo chân, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Hai cánh tay di động trên thành ghế sofa, môi mỏng hơi mím, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không, nói: "Làm lạc cô đến Phượng Sào làm quân ~ kỹ, thật đúng là không phải!"
"Cho nên?" Trong lòng Thất Dạ cười lạnh, vẻ ngoài lại trấn tĩnh tự nhiên.
"Cô muốn thưởng gì?" Gia Mậu không đáp, mà hỏi ngược lại.
Mắt Thất Dạ nhẹ nhàng nhíu lại, cằm nhỏ giương lên, nhỏ giọng nói: "Thiên Đại, để cô ấy đi!"
"Không thể được!"
"Tôi còn tưởng rằng, Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc không gì là làm không được!"
"Trong lòng cô nghĩ như thế nào thì tùy, nhưng riêng chuyện của Thiên Đại, tôi sẽ không đồng ý với cô!"
Môi Thất Dạ hơi nhếch lên, nhẹ "xuy", châm chọc nói: "Xem ra, Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc cũng không như trong truyền thuyết, không phải người tài giỏi! Mà là, không dám hướng thuộc hạ mình đòi một cô gái, thật hèn nhát!"
Thân thể Gia Mậu hơi rướn về trước, cánh tay dài bỗng vươn ra, vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô gái, kéo cô ngồi lên chân mình, đầu ngón tay nhẹ nâng cằm cô lên, con mắt thâm sâu như biển, thanh âm nhẹ như gió thoảng, gằn từng câu từng chữ, nói: "Phép khích tướng, đối với tôi cũng vô dụng!"
"Vậy thì cút ngay cho tôi!" Thất Dạ vung tay, muốn bạt tay lên gương mặt hắn.
Nhưng cánh tay ở giữa không trung, bị hắn nắm chặt, dừng lại!
Đôi mắt Gia Mậu thâm trầm, cánh môi mỏng, tà ác hiện lên đường cong. Khuôn mặt tuấn tú của hắn, tiến gần đến gương mặt xinh đeoọ như ngọc của cô gái, giống như liếc mắt đưa tình, đáy mắt, hiện lên vẻ mập mờ, thanh âm trầm thấp, thanh nhã vang lên: "Nam Thất Dạ, nếu như cô cho rằng tôi giống đám phế vật kia, vậy thì cô nhất định bị thiệt thòi!"
← Ch. 091 | Ch. 093 → |