Ngoại truyện Tình yêu với ngàn nút thắt (9)
← Ch.176 | Ch.178 → |
Một bữa cơm chiều, ba người họ lại không ngờ có cảm giác "gia đình", nếu không phải Tần Mộc Vũ cứ lạnh lùng nhìn mình, Quách Hiểu Lượng nhất định sẽ thấy, những điều này thật sự là hạnh phúc.
"Nhà tôi, anh đã đến, cũng đã ăn tối xong. Tiền, tôi không trả nổi, anh muốn kiện tôi hoặc thế nào khác, tôi không có ý kiến." Khi Mộc Mộc về phòng viết chữ, Quách Hiểu Lượng vừa dọn dẹp bát đũa vừa nói.
Tần Mộc Vũ nhìn về phía cô, nét mặt không có chút biểu cảm, "Em làm mẹ vậy sao?"
"Hả?" Quách Hiểu Lượng dừng lại, nhìn anh.
"Bản thân đã sai còn chơi trò ăn quịt." Đôi mắt đen như mực của Tần Mộc Vũ chăm chú nhìn cô.
"Anh đang nói cái gì thế?" Trong khoảng thời gian ngắn Quách Hiểu Lượng không hiểu kịp ý tứ trong câu nói của anh.
"Em biết rõ tôi sẽ không kiện em, em còn năm lần bảy lượt lấy chuyện này ra nói với tôi. Có phải em đang uy hiếp tôi không? Người làm xước xe hình như là em mà. Hành động này của em có phải đang tính giở trò vô lại? Ỷ vào việc không đền bù nổi, cho nên em cứ trắng trợn không kiêng nể gì ư?" Tần Mộc Vũ nói một mạch, mặt không đỏ không thở gấp, nhưng Quách Hiểu Lượng không tìm ra được bất cứ lời giải thích nào.
Quách Hiểu Lượng nắm đũa, trông càng nghiêm nghị, cô thật sự có cảm giác đã làm sai. Còn anh thì đang kiên nhẫn dạy bảo cô.
"Tôi..."
"Mộc Mộc cũng biết lớn lên trả nợ thay em, còn em?" Nói đến đây, khóe môi anh hơi nhướng lên, "Quách Hiểu Lượng, tôi cảm thấy em còn không hiểu chuyện bằng một đứa bé. Nó còn biết làm vì em, mà em, chỉ biết đến chính bản thân mình. Nếu em muốn bị bắt giam, có phải chứng tỏ em không cần Mộc Mộc nữa phải không?"
"Không phải!" Từng từ trong lời Tần Mộc Vũ thật chói tai, Quách Hiểu Lượng chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, máu sắp tràn cả ra.
Chẳng lẽ cô muốn bị khởi kiện? Một triệu, cho dù cô không ăn không uống không ngủ, làm một lúc hai công việc, thu nhập một tháng cũng không quá 5000 đồng, cô phải làm bao lâu mới kiếm đủ một triệu?
Anh có thể tùy ý bao nuôi nhân tình, có thể chỉ cần một câu, cho nhân tình một tờ chi phiếu mệnh giá lớn. Cô và anh, hoàn toàn không thể so sánh.
"Nếu không phải anh bảo đại ca Vũ Nhân ra nước ngoài, tôi có thể như vậy sao? Tôi dựa vào tiền lương để sống, không giống anh, cao cao tại thượng. Một triệu, với anh chỉ là tùy tiện động ngón tay, nhưng với tôi, cho dù ngày nào đó Mộc Mộc trưởng thành, tôi cũng không thể kiếm được nhiều như thế." Quách Hiểu Lượng mím môi, cô không muốn nói ra, bởi nói như vậy, cô sẽ càng đau thương. Năm năm qua, cô muốn đứng ngang bằng với anh, nhưng cô đã sai, dù là năm năm, hay mười năm, giữa cô và anh luôn có một khe hở không thể vượt qua.
"Ồ? Em chính là loại người dựa vào người khác thế sao?" Nghe cô nói, trong lòng Tần Mộc Vũ mơ hồ bực bội. Anh sớm biết cuộc sống cô khó khăn, nhưng không ngờ, cô muốn dựa vào người đàn ông khác.
"Vậy anh nói cho tôi cách đi?" Quách Hiểu Lượng lạnh lùng hỏi ngược lại.
Tần Mộc Vũ nheo mắt, bởi vì giọng điệu của cô khiến anh phẫn nộ.
"Rầm!" Tần Mộc Vũ đấm lên mặt bàn, Quách Hiểu Lượng giật mình lùi về sau.
Bởi vì hành động của anh khiến cô sợ hãi.
"Anh..." Cô tưởng anh muốn đánh cô, vẻ mặt đó, động tác đó làm trái tim cô run lên. Cảnh tượng quen thuộc như thế không thể gạt khỏi đầu óc cô.
"Quách Hiểu Lượng, em đã muốn dựa vào đàn ông, vậy sao không trang điểm cho mình đẹp lên để dụ dỗ tôi, biết đâu tôi hoài niệm cảm giác ngủ cùng em năm năm trước mà có thể xóa bỏ khoản nợ giữa chúng ta." Anh nhếch môi, nhìn cô với tư thế trên cao nhìn xuống. Quách Hiểu Lượng giống như con kiến hôi, thật nhỏ bé trong mắt anh.
Cô có phải loại phụ nữ đó? Có thể làm cho giáo viên Mộc Mộc giới thiệu đàn ông có tiền cho cô. Khi cô gặp khó khăn, cô có thể gọi điện cho Mạc Vũ Nhân, phô trương sự đáng thương. Năm năm không gặp, Quách Hiểu Lượng, em thật có bản lãnh.
Quách Hiểu Lượng chỉ thấy mình rơi vào hầm băng sâu vô tận, sự lạnh lẽo đó khiến cơ thể cô run rẩy.
Cô nhìn anh, sự chế giễu, khinh bỉ, tất cả hiện lên rõ ràng trên mặt anh không chút che dấu. Anh như vậy làm cô hoảng hốt, người đàn ông vừa rồi còn ôm Mộc Mộc ăn cơm, chẳng lẽ không phải anh?
"Ha ha." Cô cười lạnh, "Tần Mộc Vũ, anh cho rằng anh hiểu tôi ư? Anh ở cạnh tôi bao lâu mà có thể trâng tráo nói những lời hủy hoại tôi như thế. Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh mà phải phiền anh ở nhà tôi, sỉ nhục tôi?" Quách Hiểu Lượng siết chặt đũa trong tay, thân thể cô căm phẫn run lên.
Đau đớn lan tràn khắp cơ thể. Nhìn người đàn ông mình yêu lúc trước, rốt cuộc là thế nào.
Cô vì che dấu tình cảm với anh, có thai cũng không thông báo với bất cứ ai rồi lén lút bỏ đi. Cô vì để anh có được tình yêu của mình, thà núp ở nơi hẻo lánh tự liếm vết thương. Cô vì nuôi dưỡng con của hai người đã phải chịu biết bao khổ nhục.
Cô không có học vấn, chỉ có thân thể cậy mạnh này, nhưng người phụ nữ có cậy mạnh hơn, cũng không tránh được mang bụng bầu tám tháng nằm rạp trong mưa, như một kẻ ăn mày nhờ người xa lạ đưa cô vào bệnh viện.
Vì cuộc sống, cô chỉ ở cữ ba ngày rồi đi làm thuê.
Những việc này, Tần Mộc Vũ vĩnh viễn sẽ không biết.
"Số tiền tôi nợ anh, tôi chưa thể trả." Quách Hiểu Lượng căm phẫn bật ra những lời này rồi bưng bát đũa vào bếp.
Bóng lưng gầy yếu, còn có thể thấy đôi vai run run. Tần Mộc Vũ âm trầm nhìn theo cô.
Đặt bát đũa vào bồn rửa, Quách Hiểu Lượng dựa vào thành bồn, đưa tay lên che miệng, cô ngẩng đầu lên, không muốn để nước mắt rơi ra, nhưng... nỗi uất ức trong lòng tích tụ quá nhiều, nước mắt đã không thể kìm hãm.
Bị anh chẳng hiểu ra sao mắng một trận, cô cảm giác, đau đơn phải chịu năm năm qua còn không bằng đau đớn vì một câu nói của anh.
Có phải cô quá ngu ngốc?
Cô rất muốn lớn tiếng nói cho anh biết, Mộc Mộc là con trai của anh, sau đó phẫn hận yêu cầu anh khoản phí nuôi dưỡng. Nhưng chuyện như thế, có đánh chết cô, cô cũng không nói.
Dùng lưng bàn tay xoa nước mắt, sau đó chuyện quan trọng nhất vẫn là nghĩ cách trả nợ cho anh.
Có gì tốt mà khóc, chỉ cần còn làm được việc kiếm được tiền thì sẽ không có vấn đề gì nữa.
Nghĩ tới đây, cô lại dùng tay áo lau mặt, sau đó bắt đầu rửa bát.
Ha ha, chẳng biết tại sao, anh lại cười.
Tần Mộc Vũ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn cô như một đứa trẻ. Quách Hiểu Lượng, thì ra em thích chảy nước mắt như thế, còn thích lén lút nữa.
Chuyện này đơn giản cỡ nào, chỉ cần em nói đôi câu cầu xin với tôi, mọi chuyện đều được giải quyết, nhưng...
"Em đối đãi với khách vậy à? Tôi còn chưa đi, em đã bắt đầu rửa bát?" Tiếng Tần Mộc Vũ vọng vào từ bên ngoài.
Khách khứa chó má gì, rõ ràng là chủ nợ đến đòi tiền.
Quách Hiểu Lượng oán hận chà xát bát trong bồn rửa, dùng khăn lau qua loa rồi đi ra.
"Anh đã cơm nước xong xuôi rồi còn chưa đi?" Quách Hiểu Lượng đứng ở cửa bếp, không nghe ra được chút ý vị đuổi khách mà ngược lại có mấy phần như làm nũng.
"Mới ăn cơm, còn chưa uống nước." Tần Mộc Vũ chẳng biết ngồi ở sô pha lúc nào, hai chân bắt chéo, anh như vậy lại bớt đi vài phần lạnh lùng lúc trước.
Quách Hiểu Lượng trừng mắt với anh, "Da mặt anh dày cỡ nào vậy, vừa rồi còn mắng tôi một trận, anh còn muốn uống nước? Chỗ này của tôi không có nước, anh về nhà uống đi."
"Ồ? Mới qua năm mới, ngay cả chè mà em cũng không chuẩn bị sao?"
"Ngại quá, tôi không có bạn bè thân thích, năm mới tết đến không phải đón tiếp ai cả, cho nên không cần chè." Quách Hiểu Lượng ác thanh ác khí nói, sau đó ra bàn ăn, cầm giẻ lau cái bàn thật mạnh.
Nghe cô nói, Tần Mộc Vũ nhíu mày, chỉ vì câu nói đó, tôi không có bạn bè thân thích.
Mạc Vũ Nhân từng nói, Quách Hiểu Lượng là cô nhi. Xem ra, thân phận của cô đúng là vậy rồi. Vậy cô kết hôn, lẽ nào nhà trai cũng không có thân thích? Với vấn đề này, anh không tìm ra được bất cứ đáp án nào.
"Được rồi, vậy thì không uống nước. Chúng ta nói đến chuyện tiền nong em nợ tôi."
Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, trong lòng rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
"Đừng có ngốc ở đó, nếu nói chuyện, em phải nghiêm túc một chút." Tần Mộc Vũ nhìn cô không cam tâm tình nguyện di chuyển về phía mình, trong lòng không biết tại sao cuối cùng có chút vui vẻ.
Quách Hiểu Lượng cầm giẻ lau đứng trước mặt anh, nhìn anh muốn nói lại thôi.
"Em thấy mình rất cao? Bỏ giẻ lau xuống, ngồi ở đây." Tay anh vỗ vỗ vào vị trí cạnh mình.
"Không cần."
"Không cần?" Cô dám từ chối trực tiếp như thế, lá gan thật sự không nhỏ.
"Tôi... Tôi đứng ở đây cũng nói được."
"Tôi phải ngửa cổ, hơn nữa tôi là chủ nợ, em cảm thấy có nên nghe tôi không?" Tần Mộc Vũ lôi quan hệ ai là chủ nợ người đó là lão đại ra, nhưng anh có biết không vậy, cái ghế anh ngồi đã chiếm hơn nửa, cô phải ngồi ở đâu.
"Tôi.."
"Qua đây!" Tần Mộc Vũ nhìn bộ dạng ấy của cô, có xúc động muốn trói cô lại ném lên sô pha.
"Tôi... muốn tôi qua cũng được, nhưng tôi có điều kiện."
"Nói."
"Anh không thể dùng những lời khó nghe như vừa rồi mắng tôi, anh vốn không hiểu tôi, không có tư cách mắng tôi." Quách Hiểu Lượng kiên định chống lại ánh mắt anh.
Quả thật, anh tuy giận, tuy hận, nhưng không có tư cách, tuy nhiên nghe mấy từ "không có tư cách" từ miệng cô lại cực kỳ chói tai.
"Được."
Quách Hiểu Lượng đặt giẻ lau lên bàn, đến gần anh, co người lại ngồi xuống.
"Em rất sợ tôi hay sao mà ngồi xa vậy?" Cô cho rằng mình có Súc Cốt Công? Cho rằng co lại một góc thì không có vấn đề gì.
"Không... Không có." Nghe anh trêu tức, cô ngồi thẳng dậy, nhưng cũng không có nhiều dũng khí nhìn thẳng anh.
Năm năm, anh càng trở nên thành thục, đôi mắt càng lợi hại, khí thế cũng lớn đến nỗi khiến cô không dám nhìn thẳng.
"Em... Chồng em mất từ khi nào?"
"Hả?" Quách Hiểu Lượng nghi hoặc ngẩng lên, nhìn anh, "Không phải hỏi về chuyện trả nợ sao?"
"Tôi là chủ nợ, có quyền biết rõ tình hình cuộc sống của em, xét tình hình để tính bồi thường."
"À." Quách Hiểu Lượng lại cúi đầu, "Tôi chưa kết hôn." Tay cô xoắn lại với nhau, cô không biết nói dối, hơn nữa cô biết, nếu lần đầu nói dối, vây sẽ phải thêu dệt ra N lần nói dối, vậy thì quá mệt mỏi.
"Hả? Em chưa kết hôn?" Tần Mộc Vũ bất ngờ nâng cao âm điệu, "Chưa kết hôn, vậy Mộc Mộc... Mộc Mộc là con trai tôi!" Tần Mộc Vũ mở to hai mắt, anh khó mà tin nổi giả thiết mình vừa đưa ra.
Thân thể Quách Hiểu Lượng chấn động, cô còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào, chính anh đã trả lời.
"Quách Hiểu Lượng, Mộc Mộc là con ai, nói!" Tần Mộc Vũ nắm chặt hai vai cô, ép cô ngẩng lên nhìn thẳng mình.
Bởi vì bờ vai vô cùng đau đớn, Quách Hiểu Lượng cắn môi, nhìn anh, "Lúc trước tôi muốn nói cho anh biết, tôi nghi ngờ mình mang thai, nhưng anh và cô Thẩm Hiểu Phỉ... Linh Linh nói cho tôi biết, nếu có thể kiên trì yêu anh, hãy sinh đứa bé ra. Ha ha, tôi khi ấy còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ thấy bụng Linh Linh to ra, ngày trước cô ấy khó khăn thế nào, nhưng vì đứa bé trong bụng mà cố gắng, cho nên... Tôi cũng muốn thử."
"Thử? Quách Hiểu Lượng, em cho rằng sinh con là gì? Thử? Em có từng hỏi tôi hay không, có nghĩ tới tâm tình của tôi không, em có tùy tiện "thử" như thế, năm năm sau, muốn tôi nhận thức một đứa con trai?" Giọng điệu Tần Mộc Vũ mơ hồ kèm theo cơn thịnh nộ.
Thấy vẻ mặt của anh, Quách Hiểu Lượng lại thất vọng lần nữa, biểu cảm so với tưởng tượng của cô kém quá xa, chí ít thì anh cũng nên tỏ ra ngạc nhiên vui mừng. Nhưng, sự thật chứng minh, cô lại nghĩ nhiều. Giống như năm năm rước, cô chết hay sống, cô ở với ai, đều không có quan hệ gì với anh.
"Đúng vậy, chính là muốn thử. Quý Linh Linh có Mộ Ly yêu cô ấy, tôi muốn cảm nhận, tình yêu giữa họ sâu đậm đến mức nào. Cho nên nhàn rỗi không có chuyện gì, thì "thử" thôi."
"Khốn kiếp!"
"Rầm!"
Nắm đấm của anh sượt qua tai cô đập mạnh lên vách tường. Nếu anh không khống chế được, vậy có phải nắm đấm ấy sẽ đánh lên mặt cô?
"Đúng, tôi chính là một đứa khốn kiếp, tôi khốn kiếp thích tự gây chuyện cho mình đấy. Được rồi, chuyện này anh đã hỏi xong, chúng ta nói đến chuyện tiền bạc đi." Quách Hiểu Lượng làm ra vẻ hào phóng, khiến người ta nhìn vào thật bực bội.
"Em cảm thấy bây giờ chúng ta còn có thể tiếp tục nói chuyện?" Tần Mộc Vũ cắn chặt răng, đột ngột cỡ nào, anh thoáng cái đã có một đứa con trai, còn thật sự trở thành "bố". Quách Hiểu Lượng, em tàn nhẫn cỡ nào!
"Anh cảm thấy thế nào?" Quách Hiểu Lượng nhún nhún vai, "Tất cả tùy anh, dù sao, tôi không có tiền." Cô trông vừa hoạt bát vừa đanh đá.
"Không có tiền?" Tần Mộc Vũ chậm rãi sát lại gần cô, cho đến khi khoảng cách giữa môi hai người không đến ba centimet, "Bởi vì em khong có tiền, cho nên em nói con trai người khác thành con trai tôi đúng không? Vì tôi ngủ với em, nên bây giờ em có thể nói đó là của tôi đúng không? Vì một triệu, em bỏ gần cầu xa, đưa cho tôi một đứa con trai, sau đó giữa chúng ta có thể xong hết mọi chuyện, đúng không?"
Giọng anh như đến từ địa ngục biển sâu, khiến nụ cười thản nhiên cứng lại trên gương mặt cô.
Nước mắt rơi xuống tí tách từng giọt, môi cô khẽ cong lên.
Quách Hiểu Lượng, mày vô sỉ cỡ nào, rốt cuộc không nắm chắc cỡ nào. Anh hết lần này đến lần khác, mặc sức dày vò trái tim mày, mà mày lại còn hết lần này đến lần khác ảo tưởng, thật ra anh có lòng, thật ra anh cũng yêu mình.
"Ha ha, ha ha", Quách Hiểu Lượng vừa cười vừa khóc, "Anh đoán đúng rồi, anh rất hiểu tôi."
Tần Mộc Vũ khóa chặt cái nhìn vào cô, mặt đen đến nỗi có thể nhỏ ra nhựa.
"Tần Mộc Vũ, tôi bây giờ, một phân cũng không nợ anh. Anh phải nhớ, bây giờ anh nói những lời này, đủ để khiến tôi hết hi vọng với anh. Tần Mộc Vũ, tôi... dùng năm năm, cuối cùng mới nhìn thấu anh." Nước mắt trượt theo chiếc cằm gầy còm của cô, chậm rãi rơi xuống.
Sắc mặt cô trắng bệch, chỉ có đôi môi, vì cắn quá mạnh mà đỏ hằn lên.
"Mẹ." Mộc Mộc đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Tần Mộc Vũ quay đầu lại, đứa bé ấy, rốt cuộc anh đã biết vì sao nó lại quen thuộc như vậy.
"Mẹ, mẹ khóc ư?" Mộc Mộc thấy Quách Hiểu Lượng rơi nước mắt, hằm hằm chạy tới, "Mẹ."
Quách Hiểu Lượng nhẹ nhàng kéo Mộc Mộc, trong mắt tràn ngập những giọt lệ uất ức, "Ngày đó Mộc Mộc hỏi mẹ, chú ấy có phải bố không, thật ra Mộc Mộc đã sớm đoán được. Chú ấy là bố Mộc Mộc, nhưng mẹ vĩnh viễn không thể yêu chú ấy. Mộc Mộc, mẹ phải làm sao?"
Những lời cô nói, như đang nói với Mộc Mộc, lại như đang nói với Tần Mộc Vũ, nhưng câu cuối cùng cô nói với chính mình, cô phải hoàn toàn hết hi vọng đi.
"Quách Hiểu Lượng..." Tần Mộc Vũ còn chưa nói ra hết câu, lại vì ánh mắt của Mộc Mộc mà ngưng lại.
Mộc Mộc cầm chặt tay Quách Hiểu Lượng, trên khuôn mặt non nớt toát lên sự chán ghét. Cậu nhìn Tần Mộc Vũ, không nói một câu, chỉ rơi nước mắt giống mẹ.
"Các bạn đều nói bố mình là người rất vĩ đại, Mộc Mộc không hề hâm mộ chút nào, bởi vì con có mẹ. Bọn chúng nói con không bố là đứa con hoang, nhưng con không phải, con có mẹ."
Mộc Mộc quay đầu nhìn Quách Hiểu Lượng, "Mẹ, con sẽ lớn rất nhanh, sau này mẹ không phải làm việc vất vả nữa."
Nước mắt Quách Hiểu Lượng rơi càng nhiều, cô ôm chặt Mộc Mộc, "thử" lúc đó, thật ra đã phải dùng sự dũng cảm lớn nhất cả đời cô.
Nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, Tần Mộc Vũ chẳng biết tại sao lại có chút ghen tuông. Đây là thế nào, anh là gì ở đây? Mộc Mộc thật sự là con của anh?
"Quách Hiểu Lượng, nói rõ ràng mọi chuyện, Mộc Mộc rốt cuộc là con ai?" Tần Mộc Vũ nắm chặt tay, giọng khàn khàn nặng nề.
"Cháu là con của mẹ!" Mộc Mộc ngước mặt trả lời, "Cháu không có bố."
Trái tim như bị thứ gì đó đánh thật mạnh, Tần Mộc Vũ chỉ thấy đau nhức.
"Chú đã đáp ứng cháu, mẹ cháu nợ tiền chú, chờ cháu lớn sẽ trả." Cách nói chuyện từ đầu tới cuối của Mộc Mộc luôn lạnh lẽo, tuy cậu còn nhỏ, nhưng đã có thể thấy bóng dáng ai đó.
Một câu nói khiến Tần Mộc Vũ nghẹn họng, bỗng nhiên, anh như ý thức được mình đã làm sai điều gì đó, vẻ mặt quyết tuyệt của Quách Hiểu Lượng, dáng vẻ lạnh lùng của Mộc Mộc giống như đang nói cho anh gì đó.
Quách Hiểu Lượng kéo Mộc Mộc lại, ôm cậu trước ngực, "Anh Tần, anh nói xong chưa? Nếu nói xong rồi, mời anh ra khỏi đây, chúng tôi còn phải đi ngủ."
Gương mặt Tần Mộc Vũ âm trầm, "Trước hết để Mộc Mộc về phòng, tôi có chuyện muốn hỏi em."
Quách Hiểu Lượng nhìn về phía anh, trong đôi mắt thiếu đi chút ánh sáng, nhiều hơn sự lạnh nhạt.
"Mộc Mộc..."
"Mẹ, khi nào mẹ đi ngủ thì gọi con." Không chờ Quách Hiểu Lượng lên tiếng, Mộc Mộc liền đi trước.
Hai người nhìn Mộc Mộc vào phòng, Tần Mộc Vũ liền mở miệng.
"Lúc đó có thai, vì sao không nói cho tôi?"
Quách Hiểu Lượng hơi vươn người dậy, nhưng không biết do kiệt sức hay vì sao, cô lập tức phải ngồi xuống.
"Nói cho anh biết, anh sẽ lấy tôi sinh Mộc Mộc, hay là đưa tôi một khoản tiền bảo tôi bỏ đứa bé?" Giọng cô nhàn nhạt, khó nén được sự uể oải.
"Vậy bây giờ em dẫn đứa bé xuất hiện trước mặt tôi là có ý gì? Để tôi chịu trách nhiệm với em?"
Quách Hiểu Lượng nhìn anh, trên mặt không có cảm xúc, không nhìn ra được vui hay buồn.
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh."
Cảm giác đau nhức lan ra từ lòng bàn tay, chậm rãi đến trái tim, rồi truyền đi khắp cơ thể.
"Nếu không muốn gặp tôi, vậy tại sao không rời khỏi thành phố T, đến nơi nào đó xa vào, để tôi cả đời không trông thấy!" Tần Mộc Vũ cố gắng đè giọng xuống.
"Tôi không có nhiều tiền để đến nơi xa lạ, sinh ra và nuôi dưỡng Mộc Mộc."
"Nếu đã không có tiền, vậy sao em còn sinh đứa bé ra?" Giọng Tần Mộc Vũ ác nghiệt, như mọi sai lầm đều là của cô. Nhưng sau khi hỏi, anh lại thấy hối hận.
Ha ha, nếu lúc đó anh biết cô có thai, nhất định sẽ bảo cô bỏ đứa bé, thật may mắn.
"Bởi vì tôi yêu anh, từ sau khi rời khỏi anh, vẫn luôn là vì tôi yêu anh nên mới có thể đi đến mức này. Dù bị cướp bóc, hay là bị bóc lột sức lao động, hay trong ngày mưa bị cưỡng hiếp, tôi đều có thể chịu đựng." Quách Hiểu Lượng bình thản tự thuật, dường như đang nói về chuyện của ai đó.
"Em nói cái gì?" Cưỡng hiếp! Có ý gì! "Quách Hiểu Lượng, em đang nói cái gì?" Tần Mộc Vũ cầm lấy tay cô, "Nói rõ cho tôi!"
"Anh, đang lo cho tôi?" Quách Hiểu Lượng nhìn tay anh, "Nếu trước đó anh lo cho tôi, cũng không phải nói nhiều thế này, sẽ tốt đẹp biết bao. Tôi sẽ tiếp tục nói cho anh biết, tôi yêu anh, tôi yêu Tần Mộc Vũ, từ ngày đầu tiên gặp anh ấy, vì anh ấy mà mang thai, vẫn luôn yêu anh ấy." Giọng cô như có như không.
"Quách Hiểu Lượng, trả lời tôi, em xảy ra chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì!" Tần Mộc Vũ tức giận đỏ cả mắt, anh nắm chặt vai Quách Hiểu Lượng lắc.
"Nếu tôi nói cho anh biết, tôi bị một nhóm người cưỡng hiếp không thành, anh có tin hay không?"
Lời cô nói khiến anh sững sờ, hai tay trượt xuống khỏi vai cô.
Như đã sớm biết anh sẽ có động tác ấy, Quách Hiểu Lượng cười tự giễu. Anh vốn không yêu mình, bây giờ biết mình dơ bẩn như thế, sao có thể chạm vào mình được.
"Đêm đó, mưa rất lớn, tôi mang thai đã được tám tháng, bụng lớn đến nỗi quần áo không thể che dấu. Làm tăng ca ở công xưởng đến muộn, tôi mạo hiểm trời mưa băng qua một ngõ nhỏ. Vốn tưởng trời mưa sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi lại bị một nhóm những tên lang thang cản đường. Thật ra dựa vào thân thủ của tôi có thể dễ dàng đối phó chúng. Nhưng bụng tôi đã lớn, chân sưng to, hoàn toàn không nhấc lên nổi." Ánh mắt Quách Hiểu Lượng trống rỗng nhìn anh, "Đám người đó, xé rách quần áo tôi, nói với tôi những lời dơ bẩn, tôi ôm chặt bụng, cuối cùng không biết lấy dũng khí từ đâu, cầm lấy một cây côn gỗ trong góc, đánh bọn chúng tơi bời. Nhưng vì động tác quá mạnh, khiến đứa bé phải sinh on."
Tần Mộc Vũ nghe cô kể lại, nhuệ khí lúc trước lập tức mất ráo, còn lại chỉ có... chỉ có sợ hãi.
"Tôi không biết mình nằm trong cái ngõ nhỏ đó bao lâu, rồi được đưa tới bệnh viện. Mộc Mộc ra đời, nhưng vì thiếu tháng, cơ thể yếu ớt. Bác sĩ nói cơ thể tôi phải chịu thương tổn rất ớn, sau khi sinh Mộc Mộc thì vĩnh viễn không thể sinh con được nữa. Ha ha..." Cô cười, cười thật thê lương.
"Vì sao, vì sao không tới tìm tôi!" Anh cắn chặt răng, tràn ngập hận ý, hận cô, càng hận bản thân.
Người phụ nữ của anh và con anh, không ngờ đã phải chịu khổ nạn lớn như thế. Vì sao cô không nói sớm, bắt anh phải chịu cảm giác tội lỗi lớn như thế.
"Anh biết không? Thì ra yêu một người không yêu mình sẽ phải trả cái giá lớn như thế. Tôi hối hận, hối hận lúc trước si mê. Vì một người vĩnh viễn không quay đầu, tôi lãng phí năm năm tuổi xuân quý giá nhất, hi sinh sức khỏe của mình. Nếu không phải hồi đó cố ý muốn được bên cạnh anh, biết đâu như lời đại ca Vũ Nhân đã nói, tôi đã sớm gặp được người thương tôi, yêu tôi. Sống một cuộc sống bình thản hạnh phúc, tại sao phải khiến cho bản thân lưu lạc đến nước này."
"Đừng nói nữa! Em đừng nói nữa! Về cùng anh! Anh sẽ... sau này em không phải chịu khổ thế nữa." Tần Mộc Vũ nắm chặt tay Quách Hiểu Lượng, lòng bàn tay cô lạnh lẽo khiến trái tim anh run lên.
"Về? Về đâu? Chúng ta không về được nữa." Quách Hiểu Lượng nhìn bàn tay đang nắm tay mình, nếu anh có thể sớm nắm tay em một chút, thì tốt biết bao.
"Được rồi, không còn sớm nữa, anh sớm về đi." Cô rút tay mình ra, chậm rãi đứng lên.
"Em về cùng anh, dẫn Mộc Mộc đi. Năm năm qua, em chịu bao nhiêu khổ cực, anh đều sẽ bù đắp cho em." Tần Mộc Vũ đứng lên, ôm lấy eo cô, "Quách Hiểu Lượng, cho anh một cơ hội, để anh bù đắp cho em." Anh ôm cô thật chặt, trước giờ anh không hề biết, cơ thể dưới lớp quần áo rộng thùng thình này lại nhỏ bé như thế.
Quách Hiểu Lượng để mặc anh ôm.
Cứ như vậy, anh đứng phía sau ôm chặt cô, cô vẫn không nhúc nhích, cho đến khi anh lại lên tiếng.
"Được rồi, chúng ta cùng về. Em muốn gì, anh đều cho em. Anh sẽ cố gắng yêu em, yêu Mộc Mộc." Anh buông tay, quay cô lại, "Về cùng anh."
Anh đang bố thí đó sao.
Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy.
"Không được, cuộc sống hai người của tôi và Mộc Mộc rất tốt." Vai cô trũng xuống, thoát khỏi tay anh.
"Vì sao? Không phải em yêu anh sao? Năm năm qua, em chịu khổ nhiều như thế, không phải vì đợi đến một ngày anh tới đón mẹ con em về sao? Vì sao bây giờ lại không đồng ý?" Tần Mộc Vũ không nhịn được gào lên, rốt cuộc cô muốn cái gì.
Quách Hiểu Lượng nhìn anh, trái tim đã chết.
Bản thân cô vĩnh viễn không bắt được trái tim anh, cũng vĩnh viễn không vào được trái tim anh. Với những đau khổ cô phải chịu, anh hẳn thấy tự trách, cho nên mới nhất định phải làm gì đó để xoa dịu nỗi hổ thẹn của anh. Nhưng anh đã quên, cô là con người, một con người có tình cảm.
"Tôi không còn yêu anh nữa."
Không còn yêu anh nữa. Đây là đáp ánh cuối cùng Quách Hiểu Lượng dành cho anh, cái gì là yêu, cái gì là không yêu. Vui thì yêu, không vui thì không yêu.
Tần Mộc Vũ không biết Quách Hiểu Lượng nghĩ thế nào, anh chỉ biết khi anh nghe Quách Hiểu Lượng nói câu nói đó, nhịp tim như ngừng lại. Khi anh rời khỏi căn phòng nhỏ của cô, anh mờ mịt.
Quách Hiểu Lượng không yêu anh, yêu một người là vậy sao? Có thể tùy tiện nói không yêu nữa sao?
Tần Mộc Vũ không đoán ra được vì sao sắc mặt Quách Hiểu Lượng nháy mắt trở nên trắng bệch, cũng không đoán được, vì sao cô rõ ràng muốn một chỗ dựa, lại không cần mình.
Mộc Mộc, lại là con trai ruột của anh. Có lẽ đây là sự kinh ngạc lớn nhất mà anh nhận được trong năm năm qua. Thế nhưng Quách Hiểu Lượng lại nhẫn tâm như thế, không cho Mộc Mộc trở lại bên cạnh anh.
Vậy được rồi, chờ xem, với bản lĩnh của Quách Hiểu Lượng, cô không thể đấu lại mình.
Quách Hiểu Lượng, yêu hay không yêu, đều tùy ý, chỉ cần giữ con trai lại.
← Ch. 176 | Ch. 178 → |