Ngoại truyện Tình yêu với ngàn nút thắt (8)
← Ch.175 | Ch.177 → |
Tần Mộc Vũ bá đạo cắn lên môi Quách Hiểu Lượng, hơn nữa còn trêu chọc cô. Lúc thì cắn, lúc thì đưa lưỡi tiến vào miệng cô, dẫn dắt cô hòa cùng mình.
Quách Hiểu Lượng đã chịu ủy khuất lớn, bây giờ đột nhiên bị cưỡng hôn, khiến cô càng tức giận. Hai tay cô chặn trước ngực muốn tách anh ra, có trời mới biết sức lực Tần Mộc Vũ mạnh thế nào. Cho nên sự phản kháng của Quách Hiểu Lượng trong mắt anh là "lạt mềm buộc chặt".
Sau một nụ hôn dài, thang máy đã dừng ở tầng 1.
Phù... Khoảnh khắc được tự do, Quách Hiểu Lượng há miệng thở lớn.
"Đần độn." Tần Mộc Vũ vẫn ôm chặt cô, nhìn người phụ nữ với gương mặt đỏ hồng trong lòng, còn không ngừng thở hổn hển, anh thầm mắng, "Vẫn ổn chứ?"
Một tay Quách Hiểu Lượng nắm chặt để trước ngực, ngẩng đầu, môi mím chặt, nước mắt đọng lại trong mắt lúc này hết sức mê người.
"Em còn dám khóc, tôi sẽ còn hôn em." Giọng điệu không cao không thấp, nhưng vào tai Quách Hiểu Lượng lại ngang ngược mười phần.
Nhìn vẻ mặt anh lạnh lùng, Quách Hiểu Lượng chỉ thấy cực kỳ oan ức, cô biết anh là người đã nói sẽ làm, cô vội vàng cúi đầu, nước mắt liền rơi vào áo khoác anh.
Tuy không thấy nước mắt cô, nhưng nhìn bờ vai run run đó là anh biết rồi.
"Đần độn! Em coi lời tôi nói là gì?" Tần Mộc Vũ không chịu nổi cơn bực dọc trong lòng, đè cô vào thang máy, bắt cô ngẩng lên, "Quách Hiểu Lượng, em không nghe lời tôi đúng không?"
Tần Mộc Vũ nghiêm mặt, nhìn người phụ nữ nước mắt tràn trề, cô ấy khóc cái gì. Cô ấy có thể tùy tiện đi cầu xin sự hỗ trợ của Mạc Vũ Nhân, giờ mình mới chỉ hôn một cái mà đã khóc như thế? Cô ấy ghét mình vậy sao? Nghĩ tới đây, trong lòng anh càng bực bội.
"Chết tiệt! Không được khóc nữa!" Nước mắt cô chặn lại toàn bộ ý định khinh bạc, bây giờ anh chỉ biết la hét bảo cô không khóc.
"Tôi đã nói, để anh kiện tôi. Rốt cuộc anh còn muốn thế nào?" Cặp môi rung rung, dính những giọt nước mắt trong suốt. Cô không hiểu, không hiểu chút gì cả, vì sao anh lại đối xử với mình như thế?
"Quách Hiểu Lượng, em hi vọng tôi kiện em vậy ư?" Hai tay Tần Mộc Vũ nắm chặt vai cô, đột nhiên bóp mạnh khiến cơ thể cô co rúm lại.
Cô nhíu mày, bả vai rất đau. Không muốn chạm mắt anh, cô lờ đi, "Tôi không có nhiều tiền như thế."
Hiện tại cô mang vẻ mặt quật cường xa lạ. Năm năm trước, khi cô ở bên cạnh mình, trừ thỉnh thoảng mắc phải lỗi ngu ngốc ra thì chính là dễ xúc động, hoặc là biểu lộ đáng thương với mình. Vẻ mặt quật cường bây giờ là anh lần đầu tiên được thấy.
Rốt cuộc cô đã gả cho người đàn ông như thế nào, anh ta nuông chiều cô, cho phép cô quật cường.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh có chút đau nhức.
"Không có tiền, em nghĩ tôi kiện em xong là có thể xóa bỏ?" Anh cầm lấy cằm cô, lần này không mạnh tay nữa, anh chỉ muốn cô quay mặt nói chuyện với mình.
"Tôi không có tiền, nhưng tôi có thể ngồi tù."
"Ồ? Ngồi tù? Vậy con trai em thì em tính thế nào?" Chồng cô mất, cô thì mồ côi, còn đứa bé, chẳng lẽ phải trở thành trẻ mồ côi như cô.
Quách Hiểu Lượng vốn đang quật cường sau khi nghe câu nói ấy, mũi cay cay, nước mắt không chịu nổi rớt xuống. Cô cắn chặt răng, không để mình khóc ra tiếng. Cơ thể càng run dữ dội, lần này cô thật sự không biết phải làm thế nào nữa?
Năm năm, cho dù cô một mình nuôi lớn Mộc Mộc, cô cũng chưa từng mệt mỏi như thế.
Thấy cô đè nén tâm tình, nhưng nước mắt vẫn không hết, Tần Mộc Vũ không khỏi giật mình, bất ngờ buông tay ra. Quách Hiểu Lượng liền sụp xuống, cô vòng hai tay, chôn đầu mình vào giữa hai đầu gối, khóc bất lực.
Đó là anh dọa cô, câu nói đó chỉ là câu nói vô tâm. Anh chỉ muốn chế giễu đồ ngốc này thôi, nghĩ kiện tụng là chuyện đùa sao mà cô nói tùy tiện như vậy.
Nhưng mà, lúc đấy anh liền hối hận, giống như anh là đồ ngốc đó.
"Không được khóc nữa!" Lại là giọng nói bá đạo, Tần Mộc Vũ nhấc cô lên, kéo vào lòng mình.
Quách Hiểu Lượng liền tựa vào anh, cất giọng khóc.
Anh ôm chặt cơ thể cô, tiếng khóc của cô khiến trái tim anh đau nhức từng cơn.
Quách Hiểu Lượng, năm năm qua em đã xảy ra chuyện gì, trong ấn tượng của anh, cô tuy đã từng khóc, nhưng không đến mức bất lực, đến mức tê tâm liệt phế như thế này.
Khóc một trận, tâm tình bị đè nén cũng giải phóng không ít.
Quách Hiểu Lượng vùng ra khỏi ngực anh, lùi về sau, cô bỏ mắt kính xuống, "Anh Tần, cho dù tôi đi tù, tôi cũng không bồi thường được cho anh. Hơn nữa con tôi còn nhỏ tuổi, tôi không thể... Tôi không thể rời khỏi nó. Tôi cầu xin anh có thể..."
"Quách Hiểu Lượng!" Tần Mộc Vũ lớn tiếng cắt ngang lời cô.
Ban nãy, anh muốn thấy cô chịu thua, cúi đầu trước mình, nhưng bây giờ tiếng "tôi cầu xin anh" của cô nghe thật chói tai.
Quách Hiểu Lượng sững sờ nhìn anh, nước mắt còn đọng lại đó, dường như chỉ một giây sau sẽ rơi xuống.
Tần Mộc Vũ nắm chặt tay, vì sao cô thích khóc vậy hả.
"Em đã không thể bồi thường tiền cho tôi, vậy dẫn tôi về nhà em đi."
"Về nhà tôi?" Nhất thời Quách Hiểu Lượng không hiểu được anh có ý gì.
"Bây giờ em không có tiền, nhưng cũng không thể bỏ qua thế được. Tôi đến xem em ở đâu trước, nếu không em dẫn con trai em chạy mất, tôi đi đâu tìm em bắt đền?" Lúc này Tần Mộc Vũ khoanh tay trước ngực, dáng điệu khôn khéo.
Năm năm, anh thay đổi thật nhiều, đã từ lão đại của một tổ chức trở thành một doanh nhân hoàn toàn.
Không biết Quách Hiểu Lượng bị anh hôn cho u mê hay cô hiểu rằng mình không thể dẫn con trai bỏ chạy nên đáp ứng, "Được."
Nhưng mà...
Quách Hiểu Lượng đeo tạp dề ló đầu ra từ nhà bếp, thấy hai người một lớn một nhỏ đang trò chuyện, hơn nữa có vẻ còn rất vui.
Cô hối hận, hối hận đồng ý dẫn anh về nhà. Nhớ đến biểu cảm kinh ngạc khi anh mới vào cửa, cô khó xử muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
"Mẹ, mẹ phải mau lên, con đói bụng rồi."
"Ừ... xong rồi đây." Quách Hiểu Lượng nghe tiếng Mộc Mộc, lập tức chui vào bếp.
Mộc Mộc tùy ý nhìn sang Tần Mộc Vũ ngồi bên cạnh.
"Chú phải rất ghét mẹ cháu mới phải, bây giờ vì sao lại ở đây?" Mộc Mộc bóc hộp đồ chơi người máy mà bà chủ nhà mua tặng.
Thằng bé này thậm chí không thèm nhìn mình, càng khỏi phải nói thái độ trong lời nói.
"Mẹ cháu đang nợ chú tiền."
"Bao nhiêu?" Mộc Mộc vẫn lạnh lùng như cũ.
"Một triệu." Tần Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào Mộc Mộc, sao thằng bé này trông chẳng có chút nào giống Quách Hiểu Lượng.
"Một triệu?" Lần này Mộc Mộc đã nể tình nhìn lên Tần Mộc Vũ.
"Phải." Tần Mộc Vũ nheo mắt quan sát Mộc Mộc, không ngờ thằng nhỏ không sợ người lạ, lại còn dám dùng ánh mắt thản nhiên nhìn mình. Vẻ kiêu ngạo này có chút quen thuộc.
"Ồ", Mộc Mộc đáp một tiếng, lại dời mắt sang người máy đồ chơi, "Mẹ cháu không trả nổi cho chú, chờ cháu lớn sẽ trả chú."
Tần Mộc Vũ lại một lần nữa quan sát Mộc Mộc, chưa được bao tuổi mà khẩu khí đã không nhỏ.
"Sao cháu biết mẹ cháu không trả nổi?" Trong lúc bất tri bất giác, anh có chút thích việc trò chuyện cùng Mộc Mộc, thằng bé con khi nói chuyện mang theo sự trầm ổn, thiếu đi vẻ ngây thơ và ồn ào như những đứa trẻ khác.
Mộc Mộc bỏ phụ kiện người máy vào hộp, sau đó ngồi thẳng dậy, ra dáng nghiêm túc.
Câu nhìn thẳng Tần Mộc Vũ, "Trường cháu đang học thu phí rất nhiều, mẹ vì cháu mà hàng ngày phải làm ba công việc một lúc, mỗi tháng nhà cháu còn phải ăn mặc tiết kiệm, cháu mới có thể tiếp tục đi học." Đôi mắt tròn xoe phóng ra ánh sáng kỳ lạ, Mộc Mộc nói thực bình thản, nhưng Tần Mộc Vũ nghe xong thì ngây ra.
"Mẹ đã rất khổ, sau khi lớn cháu sẽ cố gắng đi làm, cho nên tiền của chú, cháu sẽ trả." Nó gọi anh một tiếng chú mà không mang theo bất cứ niềm nở nào.
"Bố... Bố cháu đâu?" Cho dù người đàn ông đó qua đời, anh ta cũng có thể để lại tàn sản đủ dùng cho cuộc sống của vợ con mới phải.
"Cháu không có bố." Trong mắt Mộc Mộc không chút gợn sóng, dường như việc trả lời câu hỏi này đã thành thói quen.
"Không có?" Tần Mộc Vũ cả kinh lần nữa.
"Bên cạnh mẹ cháu không có bất kỳ ai khác, mẹ chỉ có một mình cháu."
Tần Mộc Vũ suy nghĩ về những lời Mộc Mộc nói, theo ý hiểu của anh, Quách Hiểu Lượng lấy một gã nghèo kiết xác, hơn nữa sau khi người đàn ông đó chết, cô còn phải một mình làm việc duy trì cuộc sống. Chết tiệt, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào!
"Nếu chú không cần mẹ cháu trả tiền thì sao?" Tần Mộc Vũ làm như nghĩ tới điều gì.
"Chú muốn làm bố cháu?" Mộc Mộc không chút suy nghĩ liền hỏi lại.
"Ách..." Thằng nhỏ này, chỉ một câu đã khiến anh tay chân luống cuống.
"Muốn làm bố cháu, đầu tiền phải đối tốt với mẹ cháu mới được. Chú rất ghét mẹ cháu, cháu không thể để chú làm bố cháu được." Mộc Mộc nhìn anh, muốn nói anh biết, đừng có nằm mơ.
"Ai nói với cháu là chú ghét mẹ cháu?" Thằng nhóc thối, lại nói lung tung gì đấy.
Mộc Mộc nhếch miệng, "Chú thích mẹ cháu à?" Thật sự không cần phải dây dưa với kiểu người lớn mà không thể phân rõ ghét và thích thế này.
"Ách..." Tần Mộc Vũ lại cứng họng.
Mộc Mộc nhìn anh không chớp mắt, như đang kiểm nghiệm đáp án. Tần Mộc Vũ bị cậu nhìn đến nỗi hoảng sợ, "Cái này..."
"Được rồi, nếu chú có thể cho mẹ cháu không phải trả tiền, cháu có thể gọi chú là "bố" trong một tháng." Trong giọng nói Mộc Mộc tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.
"Cái gì ~ thằng nhóc thối này có ý gì, chẳng lẽ anh bỏ một triệu chỉ để mua một tháng nó gọi anh là "bố"?
"Cháu cảm thấy tiếng gọi "bố" của cháu có đáng giá như thế không?" Trong lòng Tần Mộc Vũ bùng lên ngọn lửa, không ngờ anh bị một thằng bé nói cho không thể chống đỡ.
"Ồ, chú đã không muốn nghe thì quên đi, ngày mai cháu sẽ đến nói chuyện với cô giáo ở lớp, bảo cô giới thiệu giúp mẹ cháu mấy chú có tiền..."
"Cháu nói cái gì?" Tần Mộc Vũ hét lớn.
Nó mới bao nhiêu tuổi, lại có thể sắp xếp xem mắt cho mẹ mình!
"Chú đừng nên kích động, sau khi mẹ cháu trang điểm rất đẹp, đây là do cô cháu nói. Cô còn nói, trường cháu có rất nhiều chú đơn thân lại có tiền." Mộc Mộc trừng mắt, chuyện nhỏ này cũng hét lên được.
Tần Mộc Vũ nghe cậu nói, sắc mặt có chút thay đổi, thì ra Quách Hiểu Lượng vẫn là hàng bán chạy!
"Gọi! Gọi "bố", từ giờ, gọi một tháng, chú cũng không cần mẹ cháu trả tiền." Tần Mộc Vũ nóng nảy gầm lên.
"Chú, chú nghĩ kỹ rồi chứ?" Trên mặt Mộc Mộc không có biểu cảm gì nhiều, dường như đã sớm đoán trước được.
"Gọi "bố"!" Anh không có nhiều thời gian, bây giờ anh phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế. Quách Hiểu Lượng đã từng lấy chồng, anh không thể nhẫn nhịn để cô tái hôn.
"Bố, thành giao." Mộc Mộc ngọt ngào gọi một tiếng, nhảy khỏi ghế, nhào vào lòng Tần Mộc Vũ, "Bố". Cậu lại gọi lần nữa, cái đầu nhỏ còn không an phận cọ cọ trong ngực anh.
Tần Mộc Vũ nhất thời có cảm giác hóa đá, vì sao thằng nhỏ thay đổi lớn đến thế, quay ngay 360 độ luôn được.
"Bố, bố." Bàn tay nhỏ bé ôm anh thật chặt, giọng nói non nớt làm Tần Mộc Vũ ý thức được cậu mới chỉ là một đứa bé.
"Bố, con gọi bố nhiều lần rồi, vì sao bố không đáp lại?" Mộc Mộc ngước lên, cậu nhóc lạnh lùng vừa rồi nay hoàn toàn là một đứa trẻ ỷ lại vào bố.
"Bố..."
"Bố, bó phải gọi con là bảo bối." Mộc Mộc để mặc Tần Mộc Vũ ôm mình, hai tay ôm chặt cổ anh, "Bố."
Nhịp tim Tần Mộc Vũ nhất thời ngưng lại, anh... anh có con trai.
"Bảo... bảo bối..."
"Bố!" Mộc Mộc lại gọi một tiếng ngọt ngào, cậu dính sát vào cổ Tần Mộc Vũ, "Cảm giác có bố thật tuyệt."
Một câu, không hiểu sao khiến vành mắt Tần Mộc Vũ đỏ lên.
"Ăn cơm thôi, Mộc Mộc mau đi rửa..." Quách Hiểu Lượng vừa từ bếp đi ra liền thấy cảnh tượng trước mắt, Tần Mộc Vũ ôm Mộc Mộc, thoạt nhiefn hai người rất thân mật.
Quách Hiểu Lượng đứng nguyên tại chỗ, trong lòng có chút đau đau, giờ phút này, giống như mong mỏi đã lâu.
Tần Mộc Vũ bỗng thấy Quách Hiểu Lượng đi ra, anh nhất thời có chút luống cuống, muốn đặt Mộc Mộc xuống, nhưng thằng bé không chịu, cho nên, anh đành để thằng bé như một con gấu koala bám dính trên người.
"Thức ăn có gì vậy?" Ma xui quỷ khiến, anh như một người chồng hỏi một câu như thế.
"Có... Có... sườn nướng, cơm, và cả..." Và cả cái gì, cô nhất thời không nghĩ ra.
"Mẹ, còn có lạp xườn, có canh bí đao, và cả rau xào." Mộc Mộc quay đầu ra nói.
"Sao con biết?" Hai người luôn ở cùng nhau, sao thằng bé biết được?
Mộc Mộc ôm lấy má Tần Mộc Vũ, "Bởi vì nãy con thấy mẹ cầm nguyên liệu đi vào bếp."
"Ha ha." Tần Mộc Vũ bị dáng vẻ gian trá của Mộc Mộc chọc cười, véo nhẹ lên mũi cậu, "Mắt như cú mèo."
"Hì hì." Mộc Mộc cười khì, cụng chán với anh.
Quách Hiểu Lượng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, mắt ngấn nước mắt nhìn cảnh tượng ấm áp ấy, cô hi vọng trời cao có thể kéo dài mãi khoảnh khắc này.
← Ch. 175 | Ch. 177 → |