Đừng 🦵ⓘế●ⓜ
← Ch.034 | Ch.036 → |
Edit: Vũ Vũ
"Đừng nhìn mà." Ánh mắt của Trì Thanh Chước trắng trợn khiến Chung Linh đỏ mặt mất tự nhiên, cô vươn tay muốn che lại nơi riêng tư của mình.
Trì Thanh Chước không ngăn được, sau đó cúi đầu, gương mặt tuấn tú dí sát vào â·Ⓜ️ ♓·ộ của Chung Linh, hơi thở ⓝón●g bỏⓝ●ɢ phun lên cánh hoa, cô khẩn trương co rút người lại, huyệt khẩu cũng mấp máy muốn khép vào, thịt mềm bên trong lúc ẩn lúc hiện.
Hoa huyệt đẩy ra một chút chất nhầy, theo huyệt khẩu chảy xuống.
Trì Thanh Chước vươn đầu lưỡi cuốn lấy 🅓*â*ɱ dịch của cô vào miệng, lại dùng đầu lưỡi ↪️ắ.ⓜ v.à.ο huyệt khẩu non mềm hồng hào kia, Ⓜ️ô-𝐧-g Chung Linh lập tức 𝐫●u●𝓃 ⓡẩ●𝐲.
Chung Linh chỉ cảm thấy đầu lưỡi của anh ư*ớ*т á*т dị thường, rõ ràng độ ấm còn cao hơn so với bên dưới của cô, khi anh vừa 👢*ïế*𝖒 lấy thứ chảy ra từ trong cơ thể mình, một cảm giác kỳ dị thổi quét toàn thân, như là ngứa nhưng lại giống cảm giác hư vô mờ mịt không được thỏa mãn hơn.
Cô †*♓*ở ♓ổ*ռ ⓗể*п: "Đừng ⅼ𝒾ế●𝐦 chỗ đó..."
Trì Thanh Chước coi như không nghe thấy, bụng lưỡi dính lấy hoa huyệt, т-𝖍-â-n ⓜậ-𝖙 🦵𝐢_ế_〽️ láp từ trái sang phải, hai cánh hoa môi cũng bị ngậm lấy, đầu lưỡi không ngừng quét qua quét lại.
Chung Linh chưa bao giờ tiếp xúc đến những hành vi như vậy, lúc này chỉ cảm thấy xấu hổ không biết phải làm gì.
Chân Chung Linh bắt đầu giãy giụa, 𝐦ô𝖓·𝖌 bị anh 𝐥·ⓘ·ế·𝖒 đến 𝐫ц_п 𝓇ẩ_🍸, cảm giác như có thứ gì đó trong cơ thể muốn lao ra. Cô bị ⓚí𝐜-𝐡 𝐭𝐡-í-↪️-𝒽 đến nỗi liên tục đẩy vai anh, liên tục lặp lại câu: "Cậu đừng 𝐥.ℹ️.ế.𝐦."
Trì Thanh Chước không phòng bị nên hơi lui về phía sau, khi hoàn hồn lại mới nắm lấy chân cô trong lòng bàn tay.
Làn da Chung Linh trắng nõn, chân cũng như vậy, ngón chân mượt mà trơn trượt, giờ phút này bị anh nắm lấy nên khẩn trương cuộn tròn lại, dưới ánh đèn như phiếm ánh sáng nhàn nhạt.
Trì Thanh Chước liếc mắt nhìn một cái, Chung Linh lập tức rụt người lại.
Chung Linh cho rằng mọi chuyện như vậy là kết thúc, kết quả dưới ánh mắt của cô, gương mặt Trì Thanh Chước không ngừng tới gần chân cô, cuối cùng đặt một nụ hô●𝖓 lên mu bàn chân Chung Linh.
Cô đỏ mặt muốn rút chân về, Trì Thanh Chước khẽ dùng sức không cho cô trốn.
Nụ ⓗ●ô●ⓝ dừng trên mu bàn chân bóng loáng, giữa ngón chân Ⓜ️_ề_ⓜ 𝖒ạ_❗, Chung Linh bụm mặt không dám nhìn hành động đầy si mê của anh.
Đến khi ngón chân bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy, bựa lưỡi không ngừng 𝖑ⓘế·Ⓜ️ láp, cả người Chung Linh như nứt ra, cả người rúc vào góc sofa, sợ đến nỗi không nói lên lời.
Sau một lúc lâu cô mới lắp bắp nói: "Cậu...cậu biến thái..."
Chung Linh lập tức muốn trốn khỏi trói buộc để trốn về phía trước nên không chú ý phương hướng, bàn chân hồng hào đá vào một bên má Trì Thanh Chước.
Sắc mặt anh lập tức xanh mét, trầm mặc nhìn Chung Linh.
Chung Linh vội vàng muốn tiến lên kiểm tra mặt anh nhưng lại có chút sợ, vì thế nhỏ giọng ấm ức nói: "Đã bảo cậu đừng làm vậy rồi."
Trì Thanh Chước đứng dậy rồi ngồi xuống sofa, sau đó lại ôm Chung Linh lên, nắm tay cô ⓒở·𝐢 ⓠ·цầ·ռ mình xuống, gần như trong nháy mắt 🅓ư_ơռ_g 𝖛_ậ_т cứng đến đỏ lên đánh vào mu bàn tay của cô.
Đây là lần đầu tiên Chung Linh trực tiếp quan sát 🅓ươ·ռ·𝖌 ⓥ·ậ·† của Trì Thanh Chước, gân xanh quấn quanh hành thân căng chặt nhô lên. Quy đầu hồng hồng bóng loáng, lỗ chuông tiết ra dịch nhầy khiến cả quy đầu ướ*ⓣ á*𝐭 như sáng lên dưới ánh đèn.
Dưới thân gậy là lông đen rậm rạp, hai viên tinh hoàn cũng căng phồng như đựng đầy ✞·ï·𝓃·ⓗ 𝒹ị🌜·♓.
𝐃-ư-ơռ-ɢ v-ậ-✞ ngạo nghễ đứng thẳng trong không khí, lưng Trì Thanh Chước dựa vào sofa, trên mặt mang theo vẻ đ.ộ.n.g тì.𝐧.𝒽 nhợt nhạt, dưới ánh mắt chăm chú của Chung Linh, anh nắm lấy ◗ư●ơ●n●🌀 𝖛●ậ●t của mình, môi mỏng khẽ nhếch lên, thong thả tuốt lên tuốt xuống.
Chung Linh ở một bên nhút nhát nhìn, không tự giác muốn lui về phía sau.
Một tay Trì Thanh Chước đang ôm cô đột nhiên tét một cái lên bờ 𝖒-ô𝓃-ℊ trần trụi của cô, khiến cả người Chung Linh cũng run run.
Cô tròn mắt nhìn Trì Thanh Chước, chỉ thấy gương mặt anh căng thẳng vì đ*ộ*𝐧*🌀 𝖙*ìn*♓, ánh mắt nóng rực, nhưng lại lạnh lùng ra lệnh: "Quỳ xuống."
"Dùng miệng ngậm nó vào."
Chung Linh không nhúc nhích, 𝐜ắ.𝓃 ⓜô.❗ chẳng đáp lời,
Tay trái Trì Thanh Chước không ngừng tuốt ⓓ●ươ●𝐧●🌀 ✅●ậ●𝐭, lớp da hơi mỏng không ngừng được dồn lên rồi lại tụt xuống, liên tục lặp lại, 🎋-h𝑜á-ı ⓒ-ả-𝐦 thong thả dần dần tích lũy.
Trì Thanh Chước nhấm mắt lại: "Bằng không thì mở chân ra, để tôi chơi em."
← Ch. 034 | Ch. 036 → |