Truyện:Thượng Phong - Chương 034

Thượng Phong
Trọn bộ 106 chương
Chương 034
Ướt
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Edit: Vũ Vũ

-

Chờ đến khi Chung Linh bị Trì Thanh Chước đưa tới chỗ anh ở hiện tại thì cô mới hơi hoàn hồn.

Trì Thanh Chước ôm lấy eo cô, hai người đứng trong thang máy nhìn số tầng đang không ngừng nhảy lên, sự sợ hãi trong lòng Chung Linh càng tăng cao.

Thang máy mở ra, Trì Thanh Chước kéo cô ra ngoài, Chung Linh ghim chặt chân tại chỗ không muốn nhúc nhích: "Trì Thanh Chước..."

Anh không kiên nhẫn mà quyết đoán bế cô ra khỏi thang máy.

Nhập mật mã mở cửa xong, Trì Thanh Chước ấn cô lên tường, ngón tây nâng cằm cô lên rồi cúi xuống ♓ô-𝓃 lấy môi cô.

Chung Linh bị anh ôm vào trong lòng, ngửa đầu tiếp nhận nụ ♓ô·𝓃 kín kẽ không chút khe hở của anh, đầu lưỡi bị anh ɱ*ú*𝖙 vào như đang nhấm nháp rượu nguyên chất, không ngừng nuốt vào nước bọt của đối phương.

Một tay Trì Thanh Chước nắm chặt lấy tay cô, cứng rắn muốn cùng cô đan tay vào nhau. Trong miệng dù 𝒽●ô●𝐧 thế nào cũng không đủ, anh càng muốn 𝐭ⓗ.â.𝐦 ռ𝐡ậ.🅿️ vào sâu hơn, muốn hoàn toàn chiếm hữu lấy cô.

Đầu lưỡi không ngừng chui sâu vào khoang miệng, mãi đến khi Chung Linh phát ra tiếng ⓡê_𝖓 r_ỉ bất mãn, cổ họng bị lưỡi anh ⅼ1*ế*𝖒 qua, trong miệng như có cảm giác bị anh lấp đầy. Cả người truyền đến từng đợt tê dại như có dòng điện chạy qua, Chung Linh nhắm hai mắt lại, toàn thân bắt đầu nhũn ra.

Trì Thanh Chước đỡ lấy cô đã mềm như bông, tay dán lên eo, vào lúc cô mơ hồ choáng váng thì cởi cúc quần của cô, sau đó thong thả kéo khóa quần xuống.

Cạp quần bị lỏng khiến bàn tay anh càng dễ ✖️_â_𝖒 𝓃_♓ậ_ⓟ vào hơn, Trì Thanh Chước vói vào từ phía sau rồi nắm lấy cánh ɱ●ô●п●𝐠 bóng loáng của cô, khẽ khàng xoa bóp khiến cô không tự chủ được mà ưm nhẹ một cái, sau đó anh cởi hẳn quần jean của cô xuống đầu gối, quần lót cũng tụt đến háng.

Đột nhiên tiếp xúc đến không khi lạnh lẽo khiến Chung Linh tỉnh táo lại, cô túm lấy tay Trì Thanh Chước, mở to mắt, cự tuyệt đầu lưỡi đang muốn 𝐭●𝖍â●m ⓝ♓●ậ●🅿️ vào miệng mình.

Trì Thanh Chước ôm cô càng chặt hơn, vừa ♓ô_ⓝ vừa dùng ngón tay chạm đến hoa huyệt vẫn đang khép kín, lúc sờ tới chất dịch trơn trượt ướ*т á*🌴 kia, anh nói khẽ bên tai cô: "Em ướt rồi."

Chung Linh bị ♓.ô.𝖓 đến nỗi mặt đỏ lên, ánh mắt như ngậm nước, thở phì phò nhìn anh: "Không cần..."

Trì Thanh Chước nâng cằm cô lên tiếp tục ♓ôп_, từ khóe miệng đến quai hàm rồi cần cổ trắng nõn, đẩy ra áo khoác dệt kim trước ⓝ𝖌ự_↪️ rồi ♓-ô-ռ dần xuống dưới.

Cuối cùng Trì Thanh Chước lại bế cô lên, đến phòng khách rồi để cả hai mặt đối mặt với nhau.

Chung Linh còn chưa ngồi ổn thì đã bị anh lôi chân để cởi hẳn quần và quần lót ra, giày và vớ cũng theo đó bị tụt xuống.

Nửa người dưới của Chung Linh hoàn toàn trần trụi không có gì che đậy, cong đầu gối muốn che lại nơi riêng tư đáng xấu hổ kia.

Trì Thanh Chước đẩy hai đầu gối của cô tách ra, Chung Linh nửa ngồi nửa dựa vào thành ghế sofa, chân gần như tách t♓.à.ⓝ.♓ 𝐡.ìn.♓ chữ M, để lộ ra nơi riêng tư m_ề_ɱ 𝖒ạ_ⓘ.

Anh phủ người lên, một tay 𝐜.ở.❗ á.ⓞ khoác cho cô, vén áo trong lên cao, chỉ chừa lại áo lót ren nhạt màu đang ôm trọn lấy bầu 𝐧·g·ự·c trắng nõn.


Màu áo lót nhàn nhạt, hai bầu 𝖓gự·𝖈 bị ép lại khiến ở giữa có rãnh ռ-🌀ự-c sâu hun hút, da thịt trắng mịn như sữa bò làm anh lóa mắt.

Ánh mắt Trì Thanh Chước sâu thẳm, duỗi tay xoa nắn 𝓃·🌀·ự·ⓒ cô qua một lớp áo lót, năm ngón tay hơi dùng sức, thật sự là 𝐦ề-𝐦 〽️-ạ-❗ vô cùng.

"Ưm..." Chung Linh bị xoa nắn đến rên lên, nhỏ nhẹ như mèo kêu.

Trì Thanh Chước ♓●ô●п từ môi lên má cô, cởi bỏ áo 𝓃🌀●ự●𝖈, ngậm lấy đầu vú cô một cách không trở ngại.

Bàn tay to rộng ấm áp vừa lúc có thể bao lấy một bên 𝓃g·ự·c Chung Linh, hơi dùng sức một chút, nhũ thịt tràn ra như sữa, trơn trượt mềm mịn.

Ánh mắt Trì Thanh Chước càng thêm sâu thẳm đen tối, miệng ngậm lấy đầu vú đỏ bừng, bựa lưỡi khảy nhẹ "trái mâm xôi" rồi lại dùng hàm răng khẽ cắn.

Chung Linh bị anh cắn đến ⓡ*ц*𝐧 𝐫ẩ*🍸, duỗi tay đẩy vai anh: "Đừng...đừng cắn..."

Trì Thanh Chước ♓_ô_𝐧 dọc từ xương sườn xuống phía dưới, đảo qua rốn, âm phụ rồi đến nơi chính giữa yếu ớt nhất.

Càng lúc anh càng kéo người cô xuống, khiến cô gần như nằm ngửa trên sofa, hai chân mở rộng sang hai bên.

Chung Linh chỉ cảm thấy cả người mình đều bị anh khống chế, cô không còn sức phản kháng chỉ có thể 𝐝â*ⓜ đã*𝖓*ℊ mở rộng hai chân để anh tùy ý ngắm nhìn nơi riêng tư của mình.

Hai cánh môi â_ⓜ ♓_ộ mà khẩn trương mấp máy như cánh bướm, thịt hồng bên trong càng để anh nhìn không sót chút gì, như một quả đào chín mọng nước, có vài giọt sương ướ·𝐭 á·t đang dính lên lông tơ khiến người ta muốn 𝖑·𝖎·ế·ⓜ láp.

Chương (1-106)