Truyện:Thù Đồ - Chương 09

Thù Đồ
Trọn bộ 17 chương
Chương 09
Lạc vào vùng cấm (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giọng anh sát bên tai cô, chỉ đủ để cô có thể nghe thấy. Trong thoáng chốc, An Ninh có cảm giác như anh Tô Khoáng dịu dàng, lịch sự đã quay trở lại.

"Là anh!" Cô không hề nghĩ là anh ta.

Tăng Gia Tuấn.

Anh ta cười kỳ quái, đôi mắt hắn ánh lên nét kỳ dị, từ từ bước lại gần An Ninh, còn An Ninh lùi về phía sau từng bước.

"Cô sợ gì chứ?" Cằm Tăng Gia Tuấn khẽ động đậy, nụ cười của anh ta vừa như đắc ý vừa như muốn trêu chọc.

An Ninh vén mấy sợi tóc đang rủ bên mang tai ra phía sau. Đúng vậy, Tăng Gia Tuấn bây giờ không còn là sếp của cô nữa, hơn nữa đây lại là địa bàn của cô, vì thế dù anh ta đến đây với mục đích gì đi nữa thì cô cũng không cần phải sợ hãi. Cô khẽ cười, nụ cười lịch sự mà xa cách.

"Xin hỏi anh Tăng đến đây làm gì thế?"

"Nếu tôi nói muốn cùng cô ôn lại chuyện xưa, thì cô có cảm động không?" Tăng Gia Tuấn nhếch miệng cười, nhưng đôi mắt không giấu nổi sự nham hiểm.

Nếu người đứng ở đây bây giờ là Lưu Huệ, thì cô ấy sẽ trả lời thế nào nhỉ? Cô ấy sẽ tỏ ra ngạc nhiên và xúc động đến rơi nước mắt? Sau đó là những biểu hiện khinh bỉ ngược hẳn với giọng điệu vừa nãy. Chỉ có điều cô không phải là Lưu Huệ, nên cô chỉ cúi xuống, lạnh lung thốt lên hai chữ: "Rỗi việc".

Tăng Gia Tuấn không tức giận, ngược lại anh ta cười phá lên: "Tính nết của cô chẳng thay đổi chút nào."

An Ninh chẳng thèm để ý đến anh ta nữa, cô đi thẳng vào bên trong khu nhà.

Tăng Gia Tuấn đưa tay ngăn cô lại, miệng cười gian trá: "Tôi có thứ này muốn cho cô xem, tin chắc là cô sẽ thích".

An Ninh gạt tay anh ta ra vẻ kinh tởm: "Anh đi đi, bạn trai tôi sẽ về ngay bây giờ đấy, anh ấy không thích nhìn thấy anh đâu".

Nói đến Tô Khoáng cô bất giác mỉm cười.

Tăng Gia Tuấn không thay đổi sắc mặt, nụ cười trên môi anh ta nhạt dần. Sự việc lần trước anh ta vẫn nhớ mồn một, nhưng chỉ cần dựa vào những thông tin đang có trong tay, anh ta không sợ An Ninh không nghe theo mình. Anh ta hỏi lại vẻ dứt khoát: "Bạn trai cô? Cô hiểu về anh ta được bao nhiêu? Cô có biết anh ta là người như thế nào không? Cô có rõ Kim Bích Huy Hoàng kinh doanh cái gì không?". Anh ta đưa ra một câu hỏi khiến An Ninh thất thần ra trong giây lát.

Nhưng cô phản ứng cũng rất nhanh: "Điều đó có liên quan gì đến anh?".

Từ phía sau, Tăng Gia Tuấn lôi ra một túi tài liệu, rồi nói đầy ẩn ý: "Sau khi xem xong chỗ tài liệu này cô sẽ hiểu toàn bộ. Đương nhiên, xem hay không xem, hoàn toàn do cô quyết định".

An Ninh nhìn hắn đầy vẻ nghi hoặc, nhưng không đưa tay ra nhận tập tài liệu. Tăng Gia Tuấn khẽ nheo mắt, nhét tập tài liệu vào tay cô cho bằng được, sau đó quay trở lại xe. Trước khi nổ máy, anh ta còn gửi lại cho An Ninh một nụ hôn gió: "Tôi sẽ đợi điện thoại của cô".

Khuôn mặt An Ninh nặng nề, cô không nói gì.

Về đến nhà cô nằm vật ra sofa. Nghĩ ngợi một lúc cô lao vào phòng ngủ, bật máy tính lên rồi vào mạng.

Trên QQ, nick Lưu Huệ đang sáng.

Thấy An Ninh lên mạng, Lưu Huệ vội gửi hình một cái mặt cười cho cô: "Vừa mới về à? Hẹn hò với anh chàng đẹp trai xong, cảm thấy thế nào?".

An Ninh chẳng có thời gian để nói chuyện phiếm với Lưu Huệ, cô đi thẳng vào vấn đề chính: "Lưu Huệ, cậu có biết Kim Bích Huy Hoàng rốt cuộc là một nơi như thế nào không?". Cùng lúc nhấn phím gửi đi, cô tiện tay đánh bốn chữ "Kim Bích Huy Hoàng" để tìm kiếm thông tin trên Baidu.

Tốc độ trả lời tin nhắn của Lưu Huệ trước đây đều rất nhanh: "Sao tự nhiên lại hỏi cái này? Cậu lại bị kích động gì thế".

"Nếu biết thì cậu mau nói đi." Trong lúc cấp bách, nên khẩu ngữ của An Ninh có phần gay gắt.

Lưu Huệ biết tính tình của An Ninh, nếu không phải co chuyện gì đó, thì cô ấy sẽ không bao giờ nói với mình như vậy. Vì thế Lưu Huệ không tức giận, chỉ nói ngắn gọn: "Theo tớ biết thì Kim Bích Huy Hoàng là một nơi vui chơi giải trí đắt tiền, dành cho những người có tiền, họ tiêu tiền như rác để hưởng thụ tất cả mọi thứ vui trên đời".

Lúc này trên trang Baidu cũng đã cho ra hàng vạn kết quả tìm kiếm. An Ninh kiên nhẫn xem từng kết quả một, cô loại bỏ những kết quả không liên quan, rồi ánh mắt cô dán chặt vào một trong các kết quả: Thành phố vui chơi giải trí Kim Bích Huy Hoàng được xây dựng năm năm trước, chiếm diện tích tám nghìn mét vuông, đầu tư một trăm ba mươi triệu nhân dân tệ, nằm ở khu vực thương mại giải trí thịnh vượng vào bậc nhất của thành phố H, là nơi vui chơi giải trí quy mô lớn, khách đến đây có thể vừa vui chơi vừa thư giãn. Cách trang hoàng kiểu cung đình khiến cho nơi này trở nên cực kỳ hoa lệ, bên trong có một trăm linh tám phòng... Chỉ trong thời gian một năm nơi đây đã trở thành nơi tiêu tiền nổi tiếng của thành phố H...

An Ninh xem một lượt, xem ra những thông tin này gần giống với những gì Lưu Huệ đã nói.

"Không sao." An Ninh suy tư vài giây, cô cảm thấy vẫn chưa cần thiết phải nói cho Lưu Huệ biết.

Thấy An Ninh không muốn nói thêm về chuyện này, Lưu Huệ cũng không hỏi nữa. Cô chủ động chuyển chủ đề: "Tiểu An Tử, vừa nãy khi lướt mấy trang web, mình phát hiện ra một cái forum có tên là Hàng Rào dành cho nữ giới, một nhóm các cô gái chưa chồng hoặc vừa lấy chồng trao đổi với nhau trên đó, cậu có thể qua đó để học hỏi kinh nghiệm".

An Ninh bỗng nghiêm giọng: "Cậu gửi địa chỉ web cho tớ".

Lưu Huệ copy trang web đó lại rồi gửi cho An Ninh: "Cậu cứ từ từ mà xem, tớ phải đi viết bài đây, có việc gì thì vào QQ nhắn cho tớ".

"Ừm." An Ninh tạm gác lại những điều Tăng Gia Tuấn đã nói với cô, mở trang web mà Lưu Huệ vừa gửi.

Forum Hàng Rào quả thật không hổ là nơi trao đổi các thông tin hôn nhân rất sôi nổi. Gần đến nửa đêm mà vẫn còn mấy nghìn người online, họ vui vẻ trao đổi với nhau về các thông tin biết được trên mạng, bàn luận sôi nổi về những chủ đề mà họ yêu thích.

An Ninh bỗng nảy ra một ý định hay, sau khi tiệm áo cưới của cô khai trương, cô cũng vào đây đăng vài quảng cáo cho tiệm của mình.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách ngoài cửa. Nhớ ra tập tài liệu vừa nãy Tăng Gia Tuấn đưa cho cô vẫn vất ở phòng khách, tuy không biết nội dung trong đó là gì, nhưng để an toàn, tốt nhất không nên để Tô Khoáng đọc được.

An Ninh lao nhanh ra phòng khách để lấy tập tài liệu rồi trở lại phòng ngủ, sau đó tiện tay nhét tập tài liệu xuống dưới gối. Đúng lúc đó, Tô Khoáng vừa mở cửa xong, nhưng anh không gọi to tên An Ninh như thường lệ, mà rón rén đi vào nhà vệ sinh.

An Ninh liếc nhìn màn hình máy tính, hôm nay Tô Khoáng về sớm hơn mọi khi, nhưng cô chẳng quan tâm đến điều đó, cô tắt máy tính rồi đi ra.

Vừa lúc ánh mắt cô bắt gặp Tô Khoáng đang từ nhà vệ sinh đi ra. Tô Khoáng khẽ mỉm cười, rồi anh né tránh ánh nhìn của An Ninh.

An Ninh vẫn nhìn chằm chằm Tô Khoáng, ánh mắt dừng lại trên phần thân trên đang để trần của Tô Khoáng, cô bỗng chau mày lại.

Trên người Tô Khoáng có một vết sẹo dài từ ngực trái đến tận gần rốn. Nhìn kỹ hơn, thì xung quanh vết sẹo này còn có rất nhiều những vết thương khác, có chỗ đã đóng thành vảy, có chỗ rõ là những vết thương mới.

Trên mặt Tô Khoáng cũng thế.

An Ninh cắn chặt môi dưới, không nói năng gì, lẳng lặng đi lấy bông y tế và thuốc bôi đến, rồi ra lệnh: "Ngồi xuống!". Tô Khoáng thấy An Ninh nghiêm mặt, anh ngoan ngoãn nghe lời.

Phía sườn phải của Tô Khoáng có một vết thâm đỏ lớn, tay An Ninh không cẩn thậm chạm nhẹ vào khiến anh bị đau mà cau mày lại. An Ninh mặc kệ, động mạnh hơn, cuối cùng Tô Khoáng không chịu nổi đành lên tiếng: "Làm gì có người nào đối xử với người bị thương như cô hả?".

An Ninh nói lạnh tanh: "Đánh nhau đến chết anh còn không sợ, bây giờ lại sợ đau cơ đấy". Giọng cô có chút giận dỗi, tuy không hung hãn, nhưng khá có tác dụng với Tô Khoáng.

Anh cười hi hi: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà".

Sau khi giúp Tô Khoáng bôi thuốc xong với khuôn mặt lạnh tanh, An Ninh do dự nhiều lần, rốt cuộc cũng thốt ra được câu hỏi mà từ lâu cô vẫn muốn hỏi anh: "Tô Khoáng, anh nói thật cho tôi biết, những vết thương này từ đâu mà có?".

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Khoáng về nhà với những vết thương trên người, nhưng lại là lần đầu tiên cô hỏi về những vết thương đó. Cô biết rõ đâu là những vết thương do va chạm vào vật nặng. Những vết thương trên người Tô Khoáng có đến tám mươi phần trăm là do vũ khí.

Tô Khoáng cúi đầu, anh khẽ hừm một tiếng.

An Ninh quan sát Tô Khoáng, cô biết rằng lúc này đây anh đang đấu tranh tư tưởng quyết liệt, cô cũng không muốn làm phiền anh. Anh sẽ thẳng thắn nói với cô những gì anh nên nói, anh muốn nói.

Tô Khoáng vò vò tóc vẻ rất bứt dứt, vừa rồi anh rón rén vào nhà là vì không muốn An Ninh biết anh bị thương. Giờ đây anh ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, không nói thì An Ninh sẽ không tin anh, khó khăn lắm họ mới xóa bỏ được khoảng cách giữa hai người khách cùng phòng để thân thiết hơn. Nhưng nếu nói sự thật cho cô biết, e rằng sẽ chẳng có lợi gì cho việc của mình, hơn nữa anh còn sợ sẽ liên lụy đến anh, và càng hổ thẹn với lời thề trước đây của mình.

Anh vội vàng vuốt máu tóc của An Ninh: "An Ninh, có những việc không hề như em tưởng tượng đâu, rất nhiều việc nếu em biết sẽ chẳng có lợi ích gì cho em đâu. Em hiểu chứ?".

An Ninh khẽ nhếch môi. Phải, cô vốn không có căn cứ gì để hỏi anh những câu như vậy. Đối với anh, quan hệ giữa họ chỉ là quan hệ khách thuê cùng phòng mà thôi. Cô mỉm cười, cố tỏ ra nhẹ nhõm: "Em hiểu rồi". Nói xong, cô hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười nói: "Tạm thời anh đừng cho nước dây vào vết thương. Em đi ngủ trước đây".

Cô quay người, đi thẳng về phòng mình, không quay đầu lại, để lại phía sau là cái nhìn trân trân của Tô Khoáng.

Tô Khoáng cười đau khổ, cô ấy đã hiểu thế nào không biết. Thực ra cô ấy vẫn chưa hiểu gì cả.

An Ninh nằm trên giường, trở mình hết bên này bên kia, không sao ngủ được. Những điều Tô Khoáng nói và những lời của Tăng Gia Tuấn cứ ở mãi trong tâm trí của cô.

Đầu óc cô u mê, chẳng thể nghĩ ra điều gì. Cô nằm sấp trên giường. Sau khi thay đổi tư thế ngủ, cô có cảm giác thở khó khăn hơn, tâm trạng càng bức bí.

Cô bỗng thò tay xuống dưới gối, đầu ngón tay chạm vào cái túi gì đó, rồi cô ngồi thẳng dậy.

Cô không muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của Tô Khoáng, nhưng Tăng Gia Tuấn đã nói chắc như đinh đóng cột, còn Tô Khoáng lại úp úp mở mở khiến An Ninh phải nghi hoặc.

Rốt cuộc Tô Khoáng che giấu những bí mật gì?

An Ninh hít sâu một hơi, tay run run mở sợi dây gai buộc vòng quanh túi tài liệu.

Một tấm ảnh từ từ rơi ra, chỉ nhìn lướt qua An Ninh đã tròn mắt, không khí trong phòng bỗng chốc như đóng băng lại.

Thực ra tấm ảnh đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hình ảnh một người đàn ông đang đẩy mấy cô gái trẻ trung xinh tươi như hoa lên lầu, có người đang phản kháng lại, trên người chằng chịt những vết bầm tím vì roi quật, ống kinh chĩa thẳng vào khuôn mặt vô cùng sợ hãi của các cô gái. Còn người đứng bên cạnh chính là Tô Khoáng.

Như bị dội một gáo nước lạnh thẳng lên đầu, người An Ninh trở nên tê cứng.

Năm phút sau, cô mới lấy lại được tinh thần, cầm chỗ tài liệu còn lại lên rồi từ từ lật từng trang.

Ngoài tấm ảnh này ra, trong túi tài liệu còn có khoảng chục tấm ảnh khác và một tập tài liệu dày cộp. Một trong những tấm ảnh đó là cảnh trong bãi gửi xe của Kim Bích Huy Hoàng, An Ninh đã từng đến đó, cho nên nó có ấn tượng rất sâu sắc trong cô. Mười mấy người đàn ông đang ẩu đả, trong tay họ đều có vũ khí.

Một tấm khác là cảnh chụp trong một căn phòng rất lớn, vài ba người đang tụ tập phía trước mỗi chiếc bàn. Tuy bức hình rất bé, nhưng đã chọn được góc chụp tốt nên hình ảnh rất rõ nét. Khói bay nghi ngút, trên đống bàn đó là la liệt thẻ quẹt tiền, quân bài. Dù đầu óc không tỉnh táo, cô vẫn có thể nhận ra đây chính là sòng bạc trong truyền thuyết.

Điểm chung duy nhất của các tấm ảnh là tấm nào cũng có mặt Tô Khoáng.

Đầu óc cô dần dần minh mẫn trở lại. Kim Bích Huy Hoàng thực chất không phải là một nơi vui chơi giả trí thông thường, nó ẩn chứa những bí mật người ngoài không thể biết được.

Chỗ tài liệu này đã cho thấy những gì An Ninh nghĩ là có thật. Đây là báo cáo điều tra của một phòng thám tử tư. Bản báo cáo rất tỉ mỉ, rõ ràng, họ liệt kê ra hàng loạt những lĩnh vực kinh doanh phi pháp mà Kim Bích Huy Hoàng đang thực hiện, như sòng bạc ngầm dưới đất, khu thỏa mãn tình dục...và cả việc mua bán ma túy.

An Ninh càng đọc càng thấy kinh hãi và đau đớn.

Tô Khoáng biết rõ Kim Bích Huy Hoàng là nơi không "sạch sẽ", tại sao anh vẫn làm việc ở đây? Chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là anh ta cũng tham gia vào những hoạt động phi pháp này.

An Ninh bỗng nhớ tới cái cảnh mà trước kia cô đã tận mắt chứng kiến, Tô Khoáng đã đối xử thô bạo với cô gái yếu đuối đó ở góc quẹo cầu thang như thế nào. Giờ đây, cô chỉ cảm thấy cảm giác ớn lạnh chạy khắp chân, tay và cả sống lưng.

Nhưng tại sao anh lại nói, đôi khi cái nhìn thấy chưa chắc đã là sự thực?

Cảnh tượng đó chính mắt cô nhìn thấy. Nếu điều đó không phải là sự thật, thì cô có thể tin vào điều gì đây?

Còn một vấn đề nữa mà cô vẫn chưa làm sáng tỏ được. Tăng Gia Tuấn đã có được những chứng cứ tội phạm của Tô Khoáng và những người trong Kim Bích Huy Hoàng. Vậy tại sao anh ta không trực tiếp giao cho cảnh sát mà lại đưa chúng cho cô?

An Ninh suy nghĩ đến đau cả đầu. Mấy lần cô cầm điện thoại lên định gọi cho Tăng Gia Tuấn, nhưng vẫn không gọi được. Nếu đây chính là điều anh ta muốn có được, thì gọi điện thoại cho anh ta chẳng khác nào trúng kế hay sao?

Dù mối nghi hoặc trong lòng có lớn đến đâu, An Ninh cũng không thể tìm Tăng Gia Tuấn để có được lời giải thích.

Cô đọc lại chỗ tài liệu trong tay, nỗi lo lắng, thấp thỏm cũng dần vơi. Động cơ của Tăng Gia Tuấn không hề đơn giản, những gì anh ta nói không thể coi là thật được, và đương nhiên độ tin cậy của nhũng chứng cứ này cũng bị giảm đi. Giữa Tăng Gia Tuấn và Tô Khoáng, chắc chắn An Ninh tin tưởng Tô Khoáng, người luôn cạnh cô sớm tối, cô không thể dễ dàng tin tưởng Tăng Gia Tuấn, kẻ đã từng sàm sỡ cô.

An Ninh nhét tập tài liệu làm cô phải đau đầu đó vào trong cái túi, rồi cất cái túi tài liệu vào trong ngăn kéo và khóa lại.

Chứng mất ngủ quấy rầy cô trước kia nay lại trở về. Cô nằm thẳng người trên giường, hít thở thật sâu, dù đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng muốn coi như chưa có chuyện gì xảy ra thực sự không phải là việc dễ dàng.

Ngày hôm sau, lần đầu tiên An Ninh không đến cửa tiệm để giám sát người làm. Tờ mờ sáng cô mới chợp mắt, lại ngủ không yên giấc, nên sáng hôm nay khi thức dậy, răng lợi sưng và đau buốt, mắt thâm quầng, cô thực sự không còn sức lực để bò dậy nữa. Nghĩ rằng việc tu sửa cửa tiệm đã gần hoàn tất, công nhân cũng không thể giở trò lười nhác, cô kéo chăn trùm qua đầu, tiếp tục ngủ.

Cô ngủ một mạch đến tận giữa trưa. Cô chưa bao giờ dậy muộn như vậy. Bước ra khỏi cửa phòng, cô thấy Tô Khoáng đang bưng một bát mỳ từ trong bếp đi ra. Anh giật mình khi nhìn thấy cô: "Tối qua cô đi trộm gà à?".

Vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, An Ninh ngáp dài, dù giờ đây có để cô ngủ ba ngày ba đêm cũng chưa thể đủ để đánh tan bao mệt mỏi dồn lại từ những ngày qua. Chỉ có điều, những ký ức chằng chịt trong đầu tối qua khiến cô cảm thấy không được tự nhiên khi bất ngờ giáp mặt với Tô Khoáng lúc này.

Tất nhiên Tô Khoáng không hề biết An Ninh đang nghĩ những gì, giọng anh vẫn thoải mái như thường ngày: "Mắt thì sưng húp lên thế kia. Nếu cô nói tối qua không làm điều gì mờ ám, chắc chắn chẳng ai tin".

An Ninh liếc nhìn anh một cái, im lặng một lúc, không đáp lời anh.

Tô Khoáng cảm thấy có gì đó hơi lạ. Thường ngày, khi anh nói những câu như vậy An Ninh sẽ cãi lại ngay. Phản ứng của cô hôm nay lại khác so với những gì anh tưởng.

An Ninh đi vào nhà vệ sinh. Tô Khoáng vội đặt bát mỳ trong tay xuống, chạy vào bếp làm đồ ăn cho An Ninh. Một bát mỳ sườn, bên trên có rắc vài cọng hành hoa, mùi vị thơm ngon xộc lên mũi, khiến ngón trở của An Ninh ngứa ngáy. Đôi khi cô cảm thấy mình quả là một người không có tham vọng, một bát mỳ hay một đĩa mỳ xào cũng có thể đánh gục cô, trời sinh ra cô để theo đuổi thứ cuộc sống tầm thường như vậy.

An Ninh đi sớm về muộn. Tô Khoáng thì buổi trưa mới đi, đêm khuya mới về. Thời gian hai người giáp mặt nhau thường là lúc nửa đêm. Thỉnh thoảng Tô Khoáng mua đồ ăn đêm về, thì An Ninh đã ngủ rồi, sáng sớm An Ninh đã tới cửa tiệm, còn Tô Khoáng lúc đó lại đang say giấc nồng. Cơ hội để họ có thể ngồi đối diện với nhau như thế này quả thật không nhiều, cho nên, đối với Tô Khoáng, khoảng thời gian này cô cùng quý giá.

Trước thái độ vui vẻ của Tô Khoáng, đầu óc An Ninh trở nên lơ đễnh. Lúc này, ngồi trước cô rốt cuộc là một chính nhân quân tử ôn tồn, nhã nhặn, quan tâm người khác từng ly từng tí một, hay là một kẻ lòng lang dạ sói nuốt người không chừa xương? Cô sợ những gì Tăng Gia Tuấn nói đều là sự thật, nếu như vậy, thì thường ngày Tô Khoáng đã ngụy trang giỏi tới mức làm cô phải kinh sợ.

Cô hy vọng những cái gì là chứng cứ đó đều là bịa đặt. Nhưng Tăng Gia Tuấn tốn nhiều công sức làm giả những thứ đó chỉ là để vu oan cho Tô Khoáng thôi sao?

An Ninh nhìn Tô Khoáng chằm chằm. Một lúc sau Tô Khoáng sờ lên mặt mình, rồi hỏi: "An Ninh, cô làm sao vậy?".

An Ninh thu lại ánh nhìn, cười gượng gạo: "À, không có gì. Mỳ anh nấu ngon quá".

Suýt chút nữa Tô Khoáng bị miếng mỳ đang nằm trong miệng làm cho tắc nghẹn. Anh vội húp vài miếng canh, rồi lắc đầu nói: "Câu đùa này của em lạnh thật".

An Ninh nghiêng đầu, mỉm cười.

Ăn trưa xong, An Ninh tranh phần rửa bát, Tô Khoáng không tranh nổi với cô, nên anh thay quần áo rồi đi ra khỏi nhà.

An Ninh đứng bên cạnh bồn rửa, qua chiếc cửa sổ phòng bếp cô lặng nhìn theo Tô Khoáng đang đi về phía nhà để xe, bỗng nhận ra không biết từ lúc nào mình đã quá quan tâm đến người đàn ông này. An Nĩnh bỗng trở nên lúng túng, sợ hãi. Và kết quả là hai chiếc bát trong tay, một chiếc vỡ đôi, một chiếc thì sứt mẻ. An Ninh quẳng chiếc bát bị vỡ thành hai mảnh vào sọt rác, còn chiếc bát bị sứt cô rửa sạch, cất vào vào trong tủ.

Đúng lúc đầu óc cô đang hỗn loạn, thì chiếc điện thoại trong túi đổ chuông.

Cô vội vàng lau sạch tay, lấy chiếc điện thoại ra, là một số lạ.

"A lô, ai đấy ạ?"

"Là tôi."

Tim An Ninh đập thình thịch. Cái gì phải đến ắt sẽ đến.

"Có việc gì vậy?"

"Cái mà tôi đưa cho cô, cô đọc rồi chứ?" Đối phương cười đầy sảng khoái, giọng điệu tự nhiên như thể anh ta đang hỏi một việc chẳng hề quan trọng vậy.

"Chưa." An Ninh đáp dứt khoát.

"Ồ?" Đối phương dường như không hài lòng, và cũng không tin câu trả lời này.

An Ninh làu bàu vài câu, Tăng Gia Tuấn không nghe rõ, nên hỏi lại: "Cái gì?".

An Ninh nói ngắn gọn: "Tôi cúp máy đây".

Tăng Gia Tuấn cười vẻ trêu chọc trong điện thoại: "Tôi không cho rằng cô có thể kiềm chế được trước đống tài liệu đó".

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" An Ninh tức giận hỏi.

Tăng Gia Tuấn nói trắng trợn: "Chẳng muốn thế nào cả, chỉ cần cô theo tôi là được".

"Không bao giờ." An Ninh cự tuyệt thẳng thừng. Nếu cô muốn có quan hệ gì đó với hắn, thì trước kia cô đã không thôi việc.

Tăng Gia Tuấn cũng không tỏ ra tức giận, nhẹ nhàng buông một câu: "An Ninh, nhất định cô sẽ phải hối hận".

An Ninh không muốn nghe tiếp nữa, cô gập mạnh điện thoại lại. Chiếc điện thoại lại rung lên lần nữa, An Ninh quyết định tắt máy. Cô luôn tin rằng, phải chính mắt nhìn thấy mới là sự thật, còn những gì tai nghe chỉ là giả. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô liền đưa ra một quyết định.

Những vết thương trên người Tô Khoáng do đâu mà có?

Đêm qua có người tụ tập và gây chuyện tại Kim Bích Huy Hoàng, tất nhiên Tô Khoáng không thể khoanh tay đứng nhìn, hai bên xông vào đánh đấm nhau, và những vết thương đó chính là kết quả tất yếu sau trận đánh.

Theo Tiều Tuấn suy đoán, gần đây việc kinh doanh của Kim Bích Huy Hoàng tiến triển không ngờ, và đương nhiên cây lớn càng thu hút gió. Kim Bích Huy Hoàng phát triển khiến nhiều nơi vui chơi giải trí khác đố kỵ, những kẻ đến gây gổ hôm qua có thể là do những khu vui chơi giả trí bị mất đường làm ăn cử tới. Tiều Tuấn nghĩ có thể có liên quan đến những hộp đêm trước kia không được hưởng lợi ích kinh doanh với Kim Bích Huy Hoàng, nay lại bị ép vào con đường chết.

Tô Khoáng đã chán ghét cuộc sống dương gươm múa võ thế này từ lâu, anh cũng sớm có được những chứng cứ xác đáng về việc làm ăn phi pháp trá hình của Thời Vĩ. Nếu không có quá nhiều những việc khác chen vào thì anh đã không còn sống trong cái nơi tối tăm, mịt mù này nữa. Tình hình ngày càng không mấy sáng sủa, anh chưa thể rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng.

Biết rõ Thời Vĩ hành sự rất tàn ác, nhưng anh vẫn phải làm nô lệ trợ giúp cho hắn, những ngày tháng như vậy biết bao giờ mới kết thúc đây.

Mười giờ tối, An Ninh đã ra khỏi nhà.

Vốn dĩ muốn gọi Lưu Huệ đi cùng, nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô gạt bỏ suy nghĩ đó. Dù có là bạn tốt đến mấy, cô cũng không có quyền yêu cầu họ phải chịu nguy hiểm cùng mình, và cô không muốn liên lụy đến Lưu Huệ.

An Ninh mặc một chiếc váy hai dây đen bó sát người, bên ngoài khoác chiếc áo lửng ngắn tay cùng màu, chân đi giày cao gót nhỏ, trên tay đeo một chiếc túi xách có đính các mảnh kim phiến lấp lánh, khuôn mặt trang điểm đậm, trên đầu gác một chiếc kính râm, trông cô hoàn toàn khác so với dáng vẻ thường ngày. Nếu không phải là người rất quen, sẽ rất khó có thể nhận ra cô trong bộ dạng này.

Cô đưa tay ra vẫy xe, một chiếc taxi dừng ngay trước mặt cô. Cô lả lướt lên xe, giọng ngọt ngào nói: "Đến Kim Bích Huy Hoàng".

Người tài xế quan sát An Ninh từ chiếc gương chiếu hậu, thấy bộ dạng và cách trang điểm của cô, anh ta hiểu ngay cô đến đó làm gì.

Trên đường đi người tài xế dò hỏi: "Làm nghề như các cô, một đêm chắc kiếm được không ít tiền nhỉ?".

An Ninh không trả lời, mặt cô ửng hồng, ăn mặc như thế này bị người ta hiểu nhầm ghê quá. Cô mở miệng định nói, nhưng lại không tiện giải thích, nên đành giả câm giả điếc.

"Chẳng phải là ăn trộm ăn cướp, cũng chỉ là dựa vào khả năng của mình để kiếm cơm ăn thôi mà. Cô đừng có ngại, loại người nào tôi cũng gặp rồi, tôi hiểu mà." Người tài xế tưởng An Ninh đang xấu hổ nên an ủi cô.

An Ninh không biết nên khóc hay nên cười. Khả năng tưởng tượng của anh tài xế này cũng thật là phong phú. Sao anh ta không chuyển nghề làm biên kịch nhỉ? Ngày mai, phải giới thiệu cho anh ta làm quen với tác gia Lưu Huệ, không biết chừng Lưu Huệ sẽ giới thiệu anh ta gia nhập hội nhà văn của mình cũng nên.

Thấy An Ninh không đáp lời, người tài xế cười ngại ngùng, cuối cùng như tự thấy nên im lặng không nói nữa.

Xe đã đến nơi, vừa yểu điệu xuống xe, An Ninh vừa để lại một tờ một trăm tệ, nói: "Không cần trả lại đâu". Bắt đầu từ bây giờ, cô phải sắm cho tốt vai một quý cô giàu có.

An Ninh đi thẳng lên tầng hai, nơi có phòng luyện hát.

"Thưa cô, cô đi mấy người?" Người phục vụ tươi cười cúi thấp đầu chào hỏi.

An Ninh ngẩng đầu vẻ kiêu ngạo: "Đi một mình, sao, có vấn đề gì à?".

Người nhân viên đã gặp không ít những người khách cổ quái, nên khi An Ninh nói với giọng như vậy, anh ta không lấy gì làm lạ, cúi miệng vẫn nở nụ cười: "Vậy xin hỏi cô có đặt chỗ trước không?".

"Không." An Ninh có vẻ hơi căng thẳng.

"Vậy xin cô đợi cho một lúc." Người phục vụ tìm kiếm nhanh thông tin từ trong máy tính, rồi lễ phép nói: "Mời cô đi theo tôi".

Anh ta dẫn cô tới phòng 201, giúp cô cắm micro, rồi cười nói: "Nếu cô cần gì, xin ấn chuông gọi phục vụ". Anh ta thấy An Ninh giống những cô gái độc thân khuê các khác, do quá cô đơn nên đến đây để uống rượu giải khuây.

An Ninh hơi chau mày, tỏ vẻ khó chịu: "Biết rồi".

Nhân viên phục vụ mỉm cười, tự nhiên An Ninh thấy rất khâm phục anh ta. Làm việc ở đây, đúng là phải luyện cho mình bản lĩnh đối phó đối với đủ mọi loại khách.

An Ninh có giọng hát hay, chất giọng cô trong và cao, khi hát giọng cao, giọng cô trở nên uyển chuyển, tình cảm, khi hát giọng thấp lại như đang thì thầm, nhắn nhủ. Trước đây cô thích song ca với Quan Tín bài Chút rung động, bài hát có giai điệu đơn giản, ca từ mộc mạc, nhưng thể hiện rõ tình cảm ban đầu thơ ngây, thứ tình cảm mà người ta luôn muốn né tránh nhưng vẫn đón nhận nó.

Nhưng hôm nay, cô đến đây không phải để nhớ nhung về quá khứ. Cô đọc danh sách bài hát, rồi chọn một loạt bài, nhưng cô chỉ nghe ca sĩ hát, chứ không có hứng thú hát theo.

Cô liên tục nhìn đồng hồ, thời gian trôi đi từng giây từng khắc. Trước đó cô không hiểu vì sao mình lại có gan để đến đây, chắc lúc đó đầu óc cô không tỉnh táo, bây giờ bình tĩnh lại, cô bỗng cảm thấy sợ hãi. Nếu Kim Bích Huy Hoàng thực sự là một nơi đen tối như Tăng Gia Tuấn nói, thì việc cô một mình đến đây chẳng phải là một sai lầm lớn sao?

Muốn đi, bây giờ vẫn còn kịp, một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên từ trong đáy lòng kịp thời thức tỉnh cô.

Nhưng chân tướng sự việc vẫn chưa được sáng tỏ, nếu bỏ đi lúc này, chẳng phải sẽ uổng phí công sức bấy lâu sao? Một giọng nói khác lại đưa ra ý kiến phản đối.

Cuối cùng lý trí đã chiến thắng.

Muốn biết được chân tướng sự việc, có rất nhiều cách, không cần phải mạo hiểm và nóng vội nhất thời.

An Ninh thở khẽ rồi ấn chuông gọi phục vụ thanh toán tiền.

Người phục vụ bước vào, anh ta ngạc nhiên liếc nhìn An Ninh. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người khách vừa mới vào phòng chưa đầy ba mươi phút đã rời đi. An Ninh vội vàng trả tiền, rồi cầm túi xách tay đi ra khỏi phòng hát.

Chưa ra khỏi quầy lễ tân, An Ninh đã nhìn thấy một đám người đang hung hãn tiến vào. Người đi đầu chính là Tiều Tuấn. An Ninh kinh ngạc, theo phản xạ tự nhiên, cô né người sang một bên.

Tiều Tuấn đã từng gặp và nói chuyện với cô. Tuy cô đã hóa trang thành người khác, nhưng vẫn không có gì là bảo đảm là anh ta không nhận ra cô. Nếu bị anh ta nhận ra, thì Tô Khoáng cũng sẽ biết điều đó. Cô tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.

Nhưng nép vào góc tường rõ ràng không phải là kế sách lâu dài, thấy đám người này càng lúc càng tiến gần đến, An Ninh ngó nhìn xung quanh để tìm chỗ trốn. Phía tay trái là biển chỉ dẫn nhà vệ sinh rất bắt mắt. An Ninh bỗng nhanh trí, bước lại phía nhà vệ sinh nữ. Cô tự trấn an, đợi cho đến khi bọn họ đi qua là cô được an toàn.

An Ninh vặn vòi nước để rửa tay, bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện từ phía sau cô, đặt lên vai cô. Cô sợ hãi há hốc miệng định kêu lên, nhưng lại bị kẻ đó bịt chặt lấy miệng.

An Ninh mở to mắt sợ hãi, kẻ đó áp tải cô vào gian buồng vệ sinh sát trong cùng, thấp giọng dằn tiếng bên tai cô: "Nếu cô đồng ý sẽ không lên tiếng, tôi sẽ thả cô ra".

An Ninh nghe thấy giọng một phụ nữ, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm và gật đầu liên tục.

Người đó buông An Ninh ra, đồng thời cảnh giác gạt chốt nhà vệ sinh xuống đánh "tạch" một tiếng.

An Ninh quay người lại, lại thấy sợ hãi. Người con gái đó thân hình gầy đét, nhìn bề ngoài có thể đoán cô ta chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Cô ta thở hổn hển, trên mặt vẫn còn những vết máu chưa khô, trán bị rách một mảng lớn, máu vẫn đang chảy.

"Cô... bị thương rồi. Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?" An Ninh thận trọng hỏi.

Người con gái xua tay, cô ta dựa vào tường, toàn thân vẫn đang run lẩy bẩy.

An Ninh rút khăn giấy ra đưa cho cô gái."Vậy cô có cần tôi giúp gì không?" Trực giác của An Ninh mách bảo, người con gái đứng trưóc mặt cô lúc này không phải là người xấu, hơn nữa chắc chắn cô ta vừa trải qua nỗi sợ hãi và sự tổn thương vô cùng lớn.

Dường như đã suy nghĩ kỹ lưỡng, cô gái lên tiếng "Xin chị hãy cứu em!". Cô gái chưa nói xong, nước mắt đã trào ra như suối.

An Ninh chưa kịp phản ứng gì, thì cô gái đã quỳ sụp xuống sàn gạch lạnh giá của nhà vệ sinh."Nếu chị không cứu em, thì thực sự em không còn đường sống nữa."

"Có gì cô cứ từ từ nói, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp." An Ninh vội vã đỡ cô gái đứng dậy. An Ninh khác với Lưu Huệ, Lưu Huệ thuộc mẫu người khẩu xà tâm Phật, còn An Ninh lại là người không thể nhìn cảnh người khác cầu xin mình, cô quá lương thiện, đến mức không bao giờ biết nói những lời quá quắt.

"Em tên là Hạ Lam, đang là sinh viên. Em bị lừa đến đây..."

Mới nói được vài câu thì bên ngoài nhà vệ sinh vang lên những tiếng huyên náo, hơn nữa càng lúc càng gần, An Ninh mang máng nghe thấy giọng của Tiều Tuấn đang quát tháo."Mau lung sục mọi chỗ cho tao, đừng để nó chạy thoát."

An Ninh đứng đờ người ra, cô đứng đối diện với Hạ Lam, khó khăn lắm cô cất tiếng hỏi: "Họ...đang tìm cô?".

Hạ Lam gật gật đầu, đôi mắt to đầy vẻ sợ hãi.

"Chị ơi, em biết em sẽ không chạy thoát khỏi đây, chỉ mong chị hãy gửi giúp em lá thư này." Từ trong túi áo ngực, cô bé rút ra một lá thư thấm đầy máu, rồi trịnh trọng đặt vào tay An Ninh.

Hai bàn tay An Ninh run lên cầm cập, hai môi cô cũng va vào nhau lẩy bẩy.

Lá thư rơi xuống nền gạch. Hạ Lam nhặt lá thư lên, lấy ống tay áo lau sạch đám bụi, rồi lại trao cho An Ninh.

An Ninh cầm chặt lá thư trong tay, tưởng như đang gánh trên vai gánh nặng ngàn cân.

"Chị ơi, tất cả xin nhờ cả vào chị." Hạ Lam thở gấp, nhưng vẫn cố gắng nói hết câu.

Sau đó, cô bé kéo cửa, lao thẳng ra ngoài không ngoái đầu lại.

An Ninh với tay ra, chỉ kịp nắm lấy một góc vạt áo cô bé: "Em định đi đâu? Họ đang truy tìm em, bây giờ em ra đó, chẳng phải là tự sa vào lưới dao?".

Hạ Lam kiên quyết gạt tay An Ninh ra: "Em phải ra để dụ chúng đi chỗ khác, nếu không chị cũng sẽ bị bắt, như vậy thì mọi thứ sẽ hỏng hết".

"Đừng ra ngoài đó, sẽ có cách mà. Nhất định chúng ta phải cùng nhau thoát khỏi đây." An Ninh thấy sợ hãi trước sự dũng cảm của cô bé, nhưng thực sự cô không nhẫn tâm nhìn cô bé rơi vào tay kẻ xấu.

Hạ Lam cười đau khổ: "Bọn chúng...không có nhân tính đâu. Chị à, sau khi em đi ra, chị phải nhân cơ hội mà chạy thoát, đừng có quay đầu lại. Chị hãy nhớ, chị gửi lá thư đi giúp em chính là chị đang cứu em đấy".

Rõ ràng cô bé nhỏ hơn An Ninh mấy tuổi, nhưng ăn nói rõ ràng, rắn giỏi, đầy nghĩa khí. An Ninh thấy khâm phục cô bé. An Ninh không ngăn được cô bé, hai bàn tay cô nắm chặt lại, chỉ biết đứng nhìn cô bé đi ra ngoài.

Khoảng năm phút sau, An Ninh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hạ Lam và tiếng quát mắng của Tiều Tuấn. Cô ghé sát tai lên cánh cửa nhà vệ sinh, cố gắng nghe ngóng mọi động tĩnh bên ngoài, cô không dám thở, người đẫm mồ hôi.

Mãi đến khi bên ngoài trở nên im lặng, An Ninh mới ngồi sụp xuống nền gạch, toàn thân mềm nhũn.

Trong lúc An Ninh đang hôn mê trong nhà vệ sinh, thì Tô Khoáng đang bị Thời Quyên đeo bám.

Cô ôm lấy Tô Khoáng từ phía sau.

"Hôm nay là sinh nhật em, anh phải ở bên em."

"Tôi không rảnh." Tô Khoáng nói, không cả ngẩng đều lên.

Thời Quyên ôm chặt lấy anh ra vẻ đáng thương. Tô Khoáng, mặt lạnh tanh, nói: "Bỏ tay ra", rồi anh vung tay thật mạnh, khiến Thời Quyên ngã nhào xuống đất.

"Anh..." Cô chỉ muốn khóc, thấy tủi thân vô cùng. Đúng vậy, từ khi sinh ra đến giờ, cô chẳng bao giờ phải quan tâm đến thái độ của người khác. Nhưng bởi vì đối tượng của cô là Tô Khoáng, nên cô chỉ biết nhịn. Cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, Thời Quyên phủi phủi quần, rồi đi tới ngồi bên cạnh Tô Khoáng, cười tươi nói: "Anh đồng ý với em đi! Chỉ một lần này thôi, được không?".

Tô Khoáng khó chịu nhìn Thời Quyên: "Thời Quyên, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, giữa tôi và cô không thể có tình cảm gì được".

"Tất cả mọi việc đều là ở con người mà, em tin rằng sẽ có một ngày anh chấp nhận yêu em", Thời Quyên tự tin nói.

Thời Quyên xinh đẹp, phóng khoáng, ăn mặc sành điệu, có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô chẳng để ý đến ai, ngoại trừ Tô Khoáng là cho cô chết mê chết mệt. Nếu cô không phải là con gái của Thời Vĩ, thì có lẽ Tô Khoáng đã đối xử với cô theo cách khác, chỉ có điều, không ai có thể thay đổi được sự thật.

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)