Truyện:Thù Đồ - Chương 10

Thù Đồ
Trọn bộ 17 chương
Chương 10
Lạc vào vùng cấm (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Khoáng khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Thời Quyên chẳng để tâm đến điều đó, cô vẫn ngồi bên cạnh anh, tự nói với mình. Cô không quan tâm xem Tô Khoáng có đáp lại hay không, chỉ cần anh chưa đuổi cô đi, thì đó chính là thắng lợi bước đầu.

Đôi khi cô cũng cảm thấy rất đau khổ, cô đã thể hiện nhiều như vậy, mà đáp lại chỉ là sự đối xử ngày càng lạnh nhạt của anh. Cô cũng đã từng tự hỏi, điều đó có đáng không. Nhưng trong tình yêu vốn không tồn tại sự trao đổi ngang giá, chẳng phải vậy sao?

"Đợi đến khi anh hết giờ làm, thì chúng ta đi uống rượu nhé?" Thời Quyên vẫn chưa nản lòng, cô đang phát huy bản lĩnh nhẫn nại của mình.

"Tôi còn có việc phải làm." Giọng Tô Khoáng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, hai mắt Thời Quyên rạng ngời, đã có tiến bộ.

"Đến quán rượu vừa mới khai trương ở chỗ đường quẹo, nghe nói cách pha rượu ở đó rất khá." Cô nói với Tô Khoáng nghe, nhưng giống như cô đang nói một mình vậy.

Tô Khoáng không chịu nổi nữa, anh đứng dậy: "Tôi đi lăng quăng một lát, cô cứ ở một mình ở đây mà điên đi".

Tất nhiên Thời Quyên chẳng thèm để ý đến câu nói phía sau, cô cười rạng rỡ: "Được đấy, em sẽ đi theo anh".

Gặp phải người có da mặt còn dày hơn cả tường thành Tô Khoáng thực sự bó tay với cô ta. Anh lắc đầu đi trước, Thời Quyên vắt vẻo theo sau.

Tô Khoáng đột nhiên dừng bước, sống mũi Thời Quyên bất ngờ va mạnh vào tấm lưng rắn chắc như sắt thép của Tô Khoáng, đau đến mức chảy cả nước mắt. Nhưng cô lại tỏ ra vô cùng vui vẻ, nói: "Anh thay đổi ý định rồi à?".

Tô Khoáng liếc nhìn Thời Quyên, rồi lạnh lùng nói: "Thời Quyên, cô về nước bao lâu rồi? Ngày nào cô cũng rảnh rỗi đi chơi đi bời, sao cô không tìm lấy một công việc mà làm?".

Thời Quyên chẳng bận tâm về điều đó, cô đi du học chỉ là để kiếm lấy tấm bằng mà thôi, còn với cái tính hiếu động của cô, nếu như tìm một công việc mà sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan sở, thì cô sẽ buồn bực đến chết mất. Hơn nữa, nhà cô dư giả tiền bạc, còn cần cô phải cố gắng như vậy làm gì? Nếu là người khác nói với cô câu này thì nhất định cô sẽ phản bác lại ngay rồi, nhưng người đó là Tô Khoáng, nên cô chỉ tươi cười nói: "Anh Khoáng, anh nói gì em đều nghe hết. Em sẽ nói với bố em để đến Kim Bích Huy Hoàng phụ giúp một tay, được không?". Như vậy, cô sẽ có cơ hội sớm hôm gặp Tô Khoáng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Thời Quyên vừa nghĩ vừa tỏ ra đắc ý, suýt nữa thì nhảy múa giữa đường.

Tô Khoáng nói một câu làm dập tắt ngọn lửa nhiệt tình đang ngùn ngụt cháy trong cô: "Ở đây không phải là nơi mà đàn bà con gái nên đến". Tô Khoáng cũng đã từng nói câu này với An Ninh, trong trái tim anh, vị trí của hai người hoàn toàn không giống nhau, nhưng họ đều là những cô gái tốt. Đôi lúc Thời Quyên hay làm phiền người khác, cũng thích tự làm theo ý mình, nhưng không thể vì thế mà phủ nhận ưu điểm thẳng thắn và bản tính phóng khoáng của cô.

Ánh mắt Thời Quyên tối sầm, nhưng rất nhanh đôi mắt ấy lại sáng trở lại, cô cười, hỏi: "Vậy anh thấy em làm công việc gì thì phù hợp?". Cô là cô gái cứng đầu, càng có nhiều chông gai, cô lại càng dũng cảm tiến lên. Cô tin rằng với sự chân thành của cô, vàng đá cũng phải động lòng. Tô Khoáng không phải là người sắt đá, sẽ có một ngày cô khiến anh rung động.

Tô Khoáng nói: "Chuyên ngành mà cô học ở nước ngoài ắt sẽ có công việc cần".

"Em học ngành quản lý doanh nghiệp", Thời Quyên nói.

"Rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài cần những nhân tài như cô, cô có thể đi thử sức xem sao." Tô Khoáng không nói cho chiếu lệ, anh cũng không muốn một cô gái tài hoa đang độ như Thời Quyên lại lãng phí quá nhiều thời gian như vậy. Thời Quyên chớp chớp mắt, tiến đến bên Tô Khoáng, giọng nịnh nọt: "Anh nói thế nào em sẽ làm như vậy".

Tô Khoáng dở khóc dở cười. Trước tiên cô cần hiểu rõ rằng trên thế giới này không có ai sống vì ai hết, đã đến lúc cô phải lên kế hoạch cho cuộc sống của chính mình rồi, nếu không, một khi Thời Vĩ thất thế, nếu chẳng có chút kinh nghiệm nào thì cô sẽ sống ra sao? Nhưng bây giờ anh chưa thể nói với Thời Quyên những lời này.

Tô Khoáng quay lưng, tiếp tục đi về phía trước.

Tâm trạng Thời Quyên rất vui vẻ, phía trước cô là một tương lai tươi sáng, cô thấy mình càng tự tin hơn.

"Anh Khoáng, anh Thời tìm anh." Khi đi qua hành lang của tầng ba, có người vội vàng đi đến cạnh Tô Khoáng.

Tô Khoáng gật đầu: "Tôi sẽ đến ngay".

"Em cũng muốn đi." Thời Quyên nói chen vào.

"Anh Thời chỉ nói gặp một mình anh Khoáng."

"Tôi muốn đi gặp bố tôi, anh quản tôi được à?!" Thời Quyên lập tức nổi cáu, ra giọng đại tiểu thư.

Cô hùng dũng đi lên lầu trên."Không phải việc của cô, cô đứng ở đây cho tôi." Tô Khoáng vừa ra uy.

Thời Quyên lập tức nghe lời, khí thế hùng dũng ban đầu đã tiêu tan đi hết, cô sợ hãi gọi: "Anh Khoáng...".

Tô Khoáng không nhìn Thời Quyên, bất giác cô đứng im tại đầu cầu thang lên gác, không dám đi theo Tô Khoáng.

Tô Khoáng gõ cửa rồi bước vào. Đây là phòng làm việc riêng của Thời Vĩ, cất giấu rất nhiều những bí mật mà người khác không thể biết. Tô Khoáng ẩn mình trong Kim Bích Huy Hoàng đã hai năm, nhưng cơ hội để anh vào đây rất ít.

"Quyên Quyên lai đến tìm cậu à?" Thời Vĩ đi thẳng vào vấn đề.

Tô Khoáng cũng không lép vế đáp: "Vâng".

"Con bé này đúng là khiến người ta chẳng yên tâm chút nào, đúng không?" Thời Vĩ khẽ nói, khiến người khác cảm thấy không khí nói chuyện rất thoải mái, giống như đang bàn về việc gia đình vậy.

Nhưng Tô Khoáng không nghĩ Thời Vĩ đang nghĩ như vậy, anh hiểu rõ điều đó hơn ai hết: "Anh Thời, anh yên tâm, em tuyệt đối không có ý định gì với cô ấy".

Lúc này, Thời Vĩ mới khẽ mỉm cười: "Khoáng này, từ trước đến nay tôi đều hy vọng rất nhiều vào cậu, cũng đã xem cậu như người trong nhà, nhưng cậu và Quyên Quyên thực sự là không hợp". Là kẻ làm cha, dù trong gia đình bình dân, hay gia đình quyền cao chức trọng, ai cũng hy vọng con cái mình có được một tương lai tốt đẹp. Tô Khoáng là người rất tốt, nhưng nếu theo cậu ta vào song ra gió, không cẩn thận có khi nửa cuối cuộc đời sẽ sống trong tù ngục, thực sự cậu ta không phải là đối tượng lý tưởng cho con gái hắn.

Sắc mặt Tô Khoáng không chút biểu cảm, anh nói: "Em biết". Tuy đây chính là kết quả anh mong muốn, nhưng nhắc đến An Ninh, anh lại ngập ngừng. Thời Vĩ còn nghĩ như vậy, lẽ nào An Ninh cũng sẽ vì thế mà từ chối tình cảm của anh?

Thời Vĩ liếc nhìn Tô Khoáng, rồi hắn nghiêng người tựa vào sofa: "Cậu nghĩ được như vậy là tốt".

Tô Khoáng cười: "Anh Thời, không còn việc gì nữa, thì em đi trước đây".

"Gần đây thường xuyên có người đến gây chuyện, cậu phải quản lý chặt hơn một chút." Im lặng khoảng một phút, rồi Thời Vĩ châm điếu thuốc.

Tô Khoáng vỗ trán tiếp lời Thời Vĩ: "Em biết rồi".

"Còn nữa, trên tầng bảy vừa để một con bé chạy thoát, chắc cậu biết chứ?" Hắn vừa gạt tàn thuốc vừa nói. Tô Khoáng để ý thấy trong chiếc gạt tàn thủy tinh đầy những đầu mẩu thuốc lá.

Tô Khoáng khẽ lim dim mắt: "Vâng, Tiều Tuấn đã dẫn người đi tìm rồi".

Thời Vĩ thấp giọng, mặt nặng trịch: "Theo những gì con bé cùng phòng của nó kể, trên người con bé đó giấu một lá thư viết bằng máu. Cậu báo với Tiều Tuấn, nhất định phải lấy được lá thư đó về".

Tô Khoáng máy mắt, mặt hơi biến sắc: "Em biết rồi, anh Thời cứ yên tâm, việc này cứ giao cho em và Tiều Tuấn xử lý".

Thời Vĩ vỗ vỗ vai Tô Khoáng, nhìn về phía trước: "Cậu đi đi. Có tin tức gì lập tức báo cho tôi".

Tô Khoáng gật đầu, rồi đi ra.

Mười hai giờ đêm, trong phòng vệ sinh của khu vực hát karaoke trên tầng hai của Kim Bích Huy Hoàng.

Sau hồi lâu ngồi đờ đẫn trên nền gạch, An Ninh vẫn không dám chắc chắn mình đã thực sự thoát ra khỏi nguy hiểm hay chưa. Trong hơn hai mươi năm sống trên đời này, đây là lần đầu tiên An Ninh gặp phải một việc kinh sợ đến thót tim như vậy.

Hai tay cô vẫn đang run rẩy, tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi chân hình như cũng không còn là của cô nữa, cô không tài nào điều khiển được chúng.

Vừa nãy Hạ Lam nói những gì nhỉ? Cô nghĩ hồi lâu, à phải rồi, gửi lá thư này đi.

Nhưng lá thư đâu? An Ninh tìm khắp, lá thư rơi từ trên người cô xuống.

May quá, lá thư vẫn còn đây. Đây là vật mà Hạ Lam đã liều mình bảo vệ, và tất nhiên dù phải liều mình An Ninh cũng phải đưa được lá thư ra ngoài.

An Ninh định cất lá thư vào trong túi xách, nhưng đôi tay cứ run rẩy khiến cô chẳng thể nhét lá thư vào trong chiếc túi. Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, cuối cùng cô cũng đã bình tĩnh lại.

Hai tay cô cầm lấy lá thư, một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu cô. Phong bì thư chưa được dán keo, cô có thể đoán được đại khái bên trong thư viết những gì, nhưng cụ thể nó có liên quan đến những ai thì cô không thể đoán được. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô bặm môi, mở phong bì thư.

Đây là một lá thư khiếu nại mang cả máu và nước mắt. Trang trước được viết bằng bút bi, trang sau màu mực nhạt dần, cuối cùng người viết máu để viết những câu cuối cùng. An Ninh có thể tưởng tượng ra, dưới ánh đèn nhờ nhờ, một cô gái trẻ đã dũng cảm cắn đứt đầu ngón tay minh, cô vừa khóc vừa viết ra những việc trong quá khứ mà cô không thể quay đầu nhìn lại.

Cô bé tên Hạ Lam như đã giới thiệu với An Ninh. Nhưng cô bé là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học tại thành phố S, cùng trường với An Ninh, điều này khiến cô rất bất ngờ.

Hoàn cảnh gia đình cô bé rất khó khăn, thi đỗ đại học, chỉ tính riêng khoản học phí đắt đỏ cũng đã tiêu tốn toàn bộ tài sản mà bố mẹ cô tích cóp, vì thế cô bé phải đi làm thêm kiếm tiền chi trả cho sinh hoạt phí hằng ngày. An Ninh sinh ra đã sống trong sự chăm sóc đầy đủ, nên tất nhiên cô không thể hiểu được đạo lý con nhà nghèo phải sớm biết tự lo cho mình.

Hạ Lam có một cô bạn cùng phòng tên là Thôi Tiểu Lệ. Có lần Thôi Tiểu Lệ hỏi cô bé rất thần bí: "Cậu có muốn kiếm nhiều tiền không?".

Hạ Lam ăn uống dè xẻn, quần áo của cô đều là những bộ cũ kỹ đã mặc nhiều năm, nhưng cô không nỡ vất chúng đi, cô chỉ dám ăn cơm với rau, rất ít khi dám mua thịt. Nhưng người nghèo cũng cần có khí phách của người nghèo, làm bồ nhí của người ta còn đau đớn gấp vạn lần sao vơi việc bị người khác giết hại, vì thế cô dứt khoát từ chối.

Thôi Tiểu Lệ nói với Hạ Lam, mối kiếm tiền này không phải giống như cô tưởng tượng, tiền kiếm được đều trong sạch, dựa vào tài năng của chính mình. Thì ra công việc đó là đến Kim Bích Huy Hoàng ở thành phố H, chỉ cần ngồi vào bàn, nói chuyện với khách, một tiếng đồng hồ cũng có thể kiếm được mấy trăm tệ, thu nhập cao hơn tất cả những chỗ làm thêm khác.

Hạ Lam thấy nghi ngờ."Có việc tốt đẹp như vậy sao?"

Thôi Tiểu Lệ nói chắc chắn: "Cũng không phải ai muốn đi cũng được đâu, ở đó còn phải phỏng vấn nghiêm ngặt, hơn nữa họ chỉ tuyển sinh viên thôi, học lực thấp một chút họ cũng không cần".

Hạ Lam bán tín bán nghi."Có thật chỉ ngồi nói chuyện, chứ không phải làm gì khác chứ?"

Thôi Tiểu Lệ nhìn Hạ Lam khinh miệt."Nếu không phải thấy cậu cũng nghèo như tớ, thì tớ chẳng bao giờ phải lộ bí mật này cho cậu đâu. Dù gì thì gì thêm một người cũng chính là thêm đối thủ cạnh tranh."

Hạ Lam bị Thôi Tiểu Lệ lừa đến Kim Bích Huy Hoàng như vậy. Cô bé ngây thơ, hy vọng có thể tận dụng thời gian nghỉ hè để kiếm tiền nộp học phí cho kỳ sau, giảm nhẹ gánh nặng cho bố mẹ, ai ngờ lần đó cô ra đi và không bao giờ có đường trở lại.

Viết đến những dòng về sau, nét chữ mờ dần, có lẽ những giọt nước mắt rơi xuống làm mờ nét mực.

An Ninh cố gắng đọc từng chữ một.

Sự thực vốn không phải như Thôi Tiểu Lệ nói. Hạ Lam vừa đến đã bị ép đi tiếp khách, cô không nghe theo thì bị đánh đập dã man. Bị bạt tai, bị roi quất, dường như ngày nào cũng phải nếm trải. Nhưng cô vẫn một mực không nghe lời, chúng hết cách với cô. Vì vậy, đến hôm nay cô vẫn giữ được tấm thân trong sạch.

Cô đã bỏ trốn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng bị bắt lại. Mỗi lần như thế, cô lại bị đánh đập cho bầm tím thịt da, nhưng cô vẫn không chịu khuất phục.

Lần này không biết làm cách nào mà cô bé có thể trốn xuống được dưới tầng dưới, vậy mà vẫn không thay đổi được số mệnh, lại bị bắt.

Đọc hết lá thư, trán An Ninh vã mồ hôi, nhưng toàn thân cô lạnh cứng.

Kim Bích Huy Hoàng mở cả những nơi giải trí tình dục, cưỡng bức mại dâm. Tăng Gia Tuấn đã không lừa cô.

Hai bàn tay cô nắm chặt lại, những móng tay dài bấm sâu vào lòng bàn tay. Cô bặm chặt môi, nhiệt độ trong nhà vệ sinh rất ấm, nhưng lòng cô giá lạnh như băng.

"Ấy, sao cô lại ngồi ở đây vậy? Cô không sao chứ?" Có người đẩy cửa bước vào, đó là nhân viên vệ sinh vào để lau dọn.

Không kịp gấp lá thư cẩn thận, An Ninh nhét vội thư vào trong túi, lau sạch nước mắt trên mặt."Tôi không sao." Rồi cô vội vàng đứng dậy, mở cửa và chạy nhanh ra ngoài.

Lúc sợ hãi thì ai còn biết lựa chọn đường thoái. An Ninh nhìn thấy cầu thang, không kịp suy nghĩ gì, cô lao vội xuống theo lối đó.

Trong lúc vội vã, cô không hề biết rằng đây không phải là lối để thoát ra bên ngoài.

An Ninh chạy xuống hết tầng này rồi lại tầng kia, chiếc cầu thang như không có điểm cuối vậy.

Càng căng thẳng, đầu óc cô càng rối loạn.

Cô đã đọc không ít tiểu thuyết, đặc biệt là những loại tiểu thuyết kinh dị. Tình huống của cô lúc này rất giống như trong một cuốn tiểu thuyết mà cô đã từng đọc. Nhân vật chính trong câu chuyện cứ tám giờ tối lại ra khỏi phòng, chạy xuống cầu thang, rồi cứ chạy, chạy mãi nhưng không hết những bậc cầu thang, đó là chiếc cầu thang dài vô tận, thực chất đó chính la con đường dẫn xuống mười tám tầng địa ngục.

Càng nghĩ nhiều, cô càng hoảng loạn.

Để đề phòng bất trắc, cô suy nghĩ vài giây, rồi lôi lá thư trong túi xách ra, nhét vào người để lá thư được an toàn.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy đèn xanh nháy sang nơi góc quẹo chỉ dẫn lối ra an toàn, cô chạy thẳng vào lối cầu thang đó.

Ánh đèn mờ nhạt bên trong hoàn toàn phản với ánh sáng bên ngoài, cô nhắm mắt rồi cúi đầu xuống một lúc, sau đó mới ngẩng lên nhìn mọi thứ xung quanh.

Quang cảnh trước mắt hình như cô đã từng nhìn thấy.

Trước mặt cô là một chiếc bàn hình elíp, trên đó la liệt thẻ tiền, bốn người đàn ông ngồi ngay ngắn, chỉnh tề, trên tay cầm ba thẻ bài và từ từ mở chúng ra. Có người khẽ thở phào, có người mặt chán nản, có người vui mừng khôn xiết, có người mặt mày tái mét.

Đây chính là nơi mà cô đã nhìn thấy trong ảnh, góc nhìn của cô lúc này cũng chính là góc là tấm ảnh được chụp.

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía An Ninh, vị khách không mời mà đến.

An Ninh bỗng hiểu ra vấn đề, cô đã đi nhầm vào vùng cấm địa.

Tiều Tuấn sai người nhốt Hạ Lam vào căn phòng hầm dưới lòng đất, đó cũng chính là nơi đã từng nhốt Niên Nhụy.

Khi tất cả mọi người đều đi khỏi, tên thuộc hạ tên Vương Triết quay trở lại. Hắn bóp cằm Hạ Lam, siết mạnh đến mức tưởng như có thể bóp nát cằm cô bé."Gan mày cũng to gớm nhỉ?" Sự tàn ác hiện rõ trong đôi mắt lạnh băng của hắn, rồi hắn túm lấy tóc Hạ Lam đập thật mạnh đầu cô bé vào tường."Không làm cho chút nhan sắc của mày lụi tàn, thì mày không biết thế nào là lợi hại."

Đầu Hạ Lam bị đập mạnh đến mức khiến cô mê muội, mắt hoa lên không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, da đầu cô bị rách toạc, máu từ trên trán chảy xuống đầm đìa, nhưng cô bé vẫn rất kiên cường, cô cắn môi chịu đau không kêu rên lấy một tiếng.

"Để xem mày ngoan cố đến khi nào?" Vương Triết vốn không phải là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc. Hắn đè Hạ Lam áp chặt vào tường, một tay hắn xé toang chiếc áo mỏng trên người cô bé.

"Xin anh đừng làm thế!" Sau những giây phút im lặng, bây giờ sắc mặt Hạ Lam mới lộ vẻ sợ hãi, nước mắt tuôn trào, từng giọt nước mắt chảy xuống làn da trần trắng mịn của cô.

"Sợ rồi à?" Vương Triết mạnh tay hơn, hắn xé hết chiếc áo trên người cô bé, phần thân trên của cô bé đã không còn một mảnh vải che thân.

Hạ Lam ý thức được rằng, ngày hôm nay cô khó mà thoát khỏi việc bị cưỡng hiếp. Cô bé nhắm chặt lại, hàng mi run rẩy.

Vương Triết túm lấy hai tay cô bé giơ cao lên quá đỉnh đầu, thân hình rắn chắc của hắn chuẩn bị đè hẳn lên người Hạ Lam.

"Vương Triết, dừng tay!" Không biết từ góc nào, Tô Khoáng đã vào được đây để kịp thời ngăn Vương Triết lại. Vương Triết liếc nhìn anh lạnh lùng, rồi đẩy Hạ Lam ra."Anh làm gì vậy?"

Tô Khoáng cởi áo khoác ngoài ra, rồi khoác lên cơ thể đang trần truồng của Hạ Lam."Anh Thời đã giao cô ấy cho tôi rồi, cậu ra ngoài trước đi."

Vương Triết không dám chọc tức Tô Khoáng, vì thế hắn chỉ biết trừng mắt nhìn Hạ Lam đầy căm hận, rồi giận dữ đi ra.

Tô Khoáng đỡ Hạ Lam dậy, giúp cô gài lại mấy chiếc cúc trên áo khoác, rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô đâu".

"Cảm... ơn... anh." Hạ Lam khóc nức nở, nói không nên lời. Cô bé đã từng gặp Tô Khoáng, cũng biết Tô Khoáng là người của Kim Bích Huy Hoàng, cho dù trước đây anh đã từng làm những gì, nhưng ít nhất lúc nãy chính anh là người đã cứu cô từ tay Vương Triết.

"Cô tên là Hạ Lam phải không?" Tô Khoáng nhẹ nhàng hỏi, chỉ sợ làm cô bé sợ hãi. Đã rất nhiều lần anh nhìn thấy cô phải chịu đòn roi, mà bản thân anh lại không có cách nào để giúp đỡ cô.

Hạ Lam gật gật đầu.

Tô Khoáng dìu cô ngồi lên một chiếc ghế xiêu vẹo, rồi anh chau mày hỏi: "Trên người cô có phải có giấu một lá thư?".

Hạ Lam bỗng cảnh giác, cô lắc đầu nguầy nguậy: "Không có".

Tô Khoáng đỡ lấy vai cô bé, ý bảo cô đừng quá kích động: "Nói cho tôi biết, lá thư hiện đang ở đâu?".

Hạ Lam vẫn lắc đầu nguầy nguậy.

Tô Khoáng hết cách, anh đành lôi cái chết ra để dọa cô: "Nếu cô không giao lá thư đó cho tôi, thì tôi cũng không có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ, và cũng không thể đưa cô ra khỏi nơi này. Tôi mà đi, thì tên vừa nãy sẽ quay lại đây, lúc đó thì tôi không bảo đảm được gì đâu".

Người Hạ Lam run bắn, cô ôm lấy vai khóc nức nở. Tô Khoáng khẽ thở dài, rồi anh từ từ đưa tay ra, dịu dàng nói: "Hạ Lam, đưa cho tôi đi".

"Thư không ở chỗ tôi." Cuối cùng, sau một hồi lâu, Hạ Lam cũng đành lên tiếng.

"Không ở chỗ cô? Không thể nào!" Tất nhiên Tô Khoáng không tin vào điều này, trước khi đến đây anh đã hỏi mấy cô gái cùng phòng với Hạ Lam, họ xác định trước khi cô chạy trốn có mang theo một lá thư trên người.

"Đó là sự thật, anh hãy tin tôi. Tôi chạy trốn xuống nhà vệ sinh tầng hai, rồi giao lá thư cho một người khách nữ, chị ấy hứa sẽ giúp tôi gửi lá thư đó đi." Hạ Lam giật giật tay Tô Khoáng. Để bảo vệ mình, cô nghĩ chắc chắn An Ninh đã mang lá thư đó ra ngoài an toàn, nhưng cô không biết rằng, An Ninh đang ở nơi còn nguy hiểm hơn cô.

Mặt Tô Khoáng biến sắc, nếu đúng là như cô ta nói, vậy thì hậu quả sẽ rất khó lường. Anh định thần lại, hỏi: "Người khách đó trông như thế nào, cô có nhớ không?".

Hạ Lam nhớ kỹ lại: "Chị ấy mặt trái xoan, mặc một chiếc váy màu đen, rất đẹp, rất thời thượng". Cô nói thật lòng, cô tin chắc rằng An Ninh đã thoát khỏi nguy hiểm từ lâu, vì thế chẳng cần phải giấu giếm nữa.

"Hy vọng cô không lừa tôi." Mặt Tô Khoáng thoáng chút sa sầm, anh khẽ cười đau khổ.

Anh quay người bước đi, ở phía sau Hạ Lam vội gọi: "Anh hứa sẽ đưa tôi ra khỏi đây".

"Yên tâm đi, không có lệnh của tôi, hắn không dám quay lại đây đâu." Nói rồi Tô Khoáng căn dặn người gác cửa vài câu, sau đó vội đi ra ngoài.

Trước tiên Tô Khoáng báo cáo tình hình tìm hiểu được với Thời Vĩ, rồi anh liên lạc với Tiều Tuấn theo lệnh của hắn.

Ai ngờ Tiều Tuấn nghe xong, vội chau mày lại. Anh ta không căn dặn bước tiếp theo phải làm như thế nào, cũng không để lộ bất kỳ thái độ ngạc nhiên nào, anh ta suy nghĩ vài giây rồi hỏi: "Vậy cô bạn gái nhỏ bé của cậu đâu? Cô ấy hiện đang ở đâu?".

An Ninh? Tô Khoáng không hiểu. Anh cúi xuống nhìn đồng hồ, đã gần một giờ đêm. Hôm nay ở Kim Bích Huy Hoàng có quá nhiều việc, đã chiếm mất không ít thời gian của anh, nhưng giờ này có lẽ An Ninh đang ngủ rồi, hơn nữa việc này có liên quan gì tới An Ninh. Anh trả lời luôn: "Chắc đang ở nhà".

"Nói như vậy ngay cả cậu cũng không dám chắc chắn?". Tiều Tuấn cười khiến Tô Khoáng càng không hiểu đầu đuôi thế nào.

Tô Khoáng hiểu ngay có chuyện gì đó không bình thường ở đây. Tiều Tuấn nói tiếp: "Cậu đi với tôi đến một nơi".

Tô Khoáng thấp thỏm. Ở cái Kim Bích Huy Hoàng này, anh và Tiều Tuấn phối hợp với nhau rất khăng khít. Hôm nay lần đầu tiên Tiều Tuấn tỏ ra bí mật như thế này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Tạm thời lúc này, Tiều Tuấn không trả lời anh, đến chỗ đó tự anh sẽ hiểu.

Nơi mà Tiều Tuấn dẫn Tô Khoáng tới vẫn là một căn mật thất dưới đất. Nhưng căn phòng này ở sát phía đông, còn căn phòng giam Hạ Lam lại ở sát phía tây của Kim Bích Huy Hoàng.

Vừa bước vào căn mật thất, Tô Khoáng cảm nhận được ngay không khí quá mức căng thẳng.

Ngoài cửa có bốn tên đứng gác, bên trong hai bên cửa còn có hai tên nữa. Từ xa, Tô Khoáng đã nhìn thấy một người mặc chiếc váy đen đang ngồi trên ghế, hai tay người đó bị buộc ra phía sau ghế. Mái tóc dài xõa xuống, chắc đó là một phụ nữ. đầu của cô gái cứ cúi xuống, nên không nhìn rõ mặt, nhưng theo những gì mà Hạ Lam miêu tả, lẽ nào đây chính la người khách nữ đó.

Anh bỗng đấm cho Tiều Tuấn một cái, rồi cười: "Anh bạn, chân tay cũng nhanh đấy chứ".

Tiều Tuấn nửa như cười nửa như không, né tránh cú đấm của Tô Khoáng: "Cậu nhìn rõ rồi chứ?".

Bước đến gần, Tô Khoáng mới kinh ngạc nhận ra dáng người rất đỗi quen thuộc, rất giống một người.

Anh bước nhanh lên phía trước vài bước, kéo đám tóc rối bời trước trán cô lên, tim anh bỗng thắt lại, đó chính là... An Ninh.

An Ninh đi nhầm vào sòng bạc ngầm dưới đất của Kim Bích Huy Hoàng, do những người đến đánh bạc đa số đều là những khuôn mặt quen thuộc, hơn nữa rất ít nữ giới xuất hiện ở nơi này, vì thế sự xuất hiện của An Ninh lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Trong nháy mắt, cô đã bị mấy tên tai to mặt lớn vây kín.

Một tên hỏi: "Con bé này từ đâu đến vậy?".

Một tên khác trả lời: "Trói nó lại, rồi dẫn đi gặp anh Tiều".

Và sau đó là cảnh tượng mà Tô Khoáng vừa nhìn thấy.

Tiều Tuấn vừa nhìn đã nhận ra An Ninh. Nhưng cô ấy đi vào sòng bạc, nhìn thấy những cái không nên nhìn, Tiều Tuấn chỉ còn cách bắt giữ cô, chỉ thông báo cho Thời Vĩ biết, còn chưa kịp báo cáo Tô Khoáng, rồi lại vừa biết cô ấy có liên quan đến con bé Hạ Lam vừa định chạy trốn. Lần này, thì dù Tiều Tuấn có muốn che giấu cũng không thể.

Sao cô ấy lại có thể ở đây? Khó khắn lắm Tô Khoáng mới nuốt nổi cục khí đang tắc nghẹn nơi cổ họng. Anh suy nghĩ thật nhanh, đã nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn khả năng có thể, đồng thời cũng đưa ra vài phương án để giải cứu cho cô, nhưng nếu muốn thực hiện những phương án đó, cô không phải là người phụ nữ mà Hạ Lam đã nói tới.

Mặt Tô Khoáng không chút biểu cảm, anh quay lại nhìn Tiều Tuấn, Tiều Tuấn khẽ bỉu môi, ra ý bó tay.

Tô Khoáng lại nhìn mấy tên canh cửa, một người trong đó nói: "Anh Tô, cô ta vào từ cửa bí mật". Mà muốn đi qua cửa bí mật, chỉ có một đường ra, đó chính là khu vực hát karaoke ở tầng hai.

Tô Khoáng chợt hoang mang, nhưng anh là người bản lĩnh, dù có lo lắng thế nào anh cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài.

Anh bình thản nhìn bốn phía, tất cả đều đã rất quen thuộc với anh. Chỉ cần Thời Vĩ không biết chuyện này, thì vẫn còn nước cứu vãn.

Nhưng tất cả suy tính của anh ngay tức khắc trở về con số không, bởi Thời Vĩ đã dẫn theo hai người vội vã đến nơi.

"Là cô ta phải không?" Hắn nhìn thẳng vào Tô Khoáng nhưng lại hỏi Tiều Tuấn.

"Thư đang ở trên người cô ta." Tiều Tuấn bẩm báo sự thật.

Thời Vĩ túm lấy tóc An Ninh kéo lên, da đầu An Ninh đau tê tái, cô rên khe khẽ. Thời Vĩ ép An Ninh nhìn thẳng bào mặt hán, rồi mặt hắn bỗng biến sắc, hắn hét lớn: "Tô Khoáng, đây là bạn gái của cậu mà? Cậu định giải thích thế nào?".

Tô Khoáng nghiến răng, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt An Ninh."Nói, thư máu đang ở chỗ nào?"

An Ninh chẳng còn sức lực nào để mà nói, cô đã bị trói rất lâu rồi, sức lực của cô cạn kiệt, mặt cô nóng ran. Tuy nửa thân trên của cô không có cảm giác đau, nhưng trái tim cô đang đau đớn vô cùng.

"Đây là túi của cô ta." Một tên thuộc hạ đưa chiếc túi cho Tô Khoáng. Tô Khoáng giật nhanh lấy chiếc túi, đổ tất cả đồ ở trong túi ra ngoài, nhưng không tìm thấy thứ mà anh đang cần.

Xung quanh có mấy chục con mắt đang nhìn, mỗi một hành động của anh đều được kiểm soát chặt chẽ, chỉ cần thực hiện sai một bước, tất cả sẽ đổ bể. Không những không cứu được An Ninh, mà ngay cả thân phận của anh cũng khó có thể che giấu được nữa.

Tô Khoáng toát mồ hôi lạnh, trước mặt anh giờ chỉ có một con đường, anh không có lựa chọn nào khác.

Tô Khoáng lôi từ phía sau ra một con dao ngắn, rồi ghì vào cổ An Ninh, mặt hung dữ nói: "Cô có nói hay không, nếu không đừng trách tôi không nể tình nghĩa bao năm với nhau".

Cuối cùng An Ninh đã tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật hiểm ác của Tô Khoáng, cô vô cùng hối hận. Nếu ông trời ban thêm cho cô một cơ hội sống nữa, thì cô nguyện làm người câm điếc, để không phải nghe, không phải nhìn thấy những điều này. Nhưng bây giờ, cô không còn đường lùi nữa.

Con dao sắc nhọn chạm vào làn da mềm mịn của An Ninh, Tô Khoáng khẽ ấn tay, trên con dao đã xuất hiện thêm vài giọt máu. Anh lật tay bóp lấy cằm An Ninh, máu từ trên khóe miệng cô từ từ chảy xuống, sự tuyệt vọng thoáng hiện trên đôi mắt đỏ đầy vân máu của Tô Khoáng.

Đứng bên cạnh, Tiều Tuấn nói: "Cô An, cô hãy mau nói ra đi. Việc gì phải tự làm khổ mình như thế?".

An Ninh không nói gì.

Tô Khoáng cầm con dao đưa lên má An Ninh khẽ vẽ một đường, rồi cứa lên má cô. "Nếu vẫn không nói, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn."

Mặt cô bỗng ngứa ran lên, cô không tin mình vừa mới bị rạch vào mặt. cô sợ hãi kêu lên thành tiếng, tấm chắn phòng thủ cuối cùng bị phá vỡ: "Tôi nói, tôi nói là được chứ gì".

Tô Khoáng đưa con dao ra xa chừng hơn chục phân, nhưng vẫn nằm trong tầm nhìn của An Ninh. Anh khẽ thổi vào đầu lưỡi dao: "Nói đi".

"Nó ở trên người tôi, tôi giấu nó trong áo ngực." Việc đến nước này thì An Ninh không thể không nói ra. Giọng cô khàn đi, cô thực sự rất hoảng sợ."Anh cởi trói cho tôi, tôi sẽ lấy cho anh, được chứ?" Khuôn mặt non tơ của cô khẩn cầu Tô Khoáng.

Tất nhiên Tô Khoáng không thể đồng ý. Anh tiến đến ôm lấy cô, để che đi tầm nhìn của những người đứng xung quanh, một tay anh từ từ luồn vào trong áo ngực của An Ninh. Do không cẩn thận, anh chạm vào ngực cô, cả hai khẽ run lên.

An Ninh đã gấp lá thư rồi giấu vào trong áo ngực. Muốn lấy được nó ra, chắc chắn Tô Khoáng phải chạm vào cơ thể cô, anh nhìn An Ninh khẽ nói: "Xin lỗi, đã mạo phạm rồi". Giọng anh sát bên tai cô, chỉ đủ để cô có thể nghe thấy. Trong thoáng chốc, An Ninh có cảm giác như anh Tô Khoáng dịu dàng, lịch sự đã quay trở lại.

Không gian xung quanh như thay đổi, đầy ánh sáng, đầy hương thơm. Nếu không ở trong tình huống này, thì đó sẽ là một bức tranh đẹp đến mức khiến người ngắm nó sẽ quên đi hết mọi ưu tư của cuộc đời.

Nhưng lúc này Tô Khoáng không có thời gian để quan sát đến gò bồng đảo xinh đẹp dưới lớp áo ngực của An Ninh, anh chỉ nghĩ, một khi có được lá thư máu rồi, thì Thời Vĩ, kẻ hành sự không ghê tay, sẽ giải quyết An Ninh như thế nào?

Tô Khoáng chần chừ, nhưng kéo dài thời gian không phải là kế sách hay, Thời Vĩ sẽ không cho anh có nhiều thời gian.

Quả nhiên, Thời Vĩ sốt ruột hỏi: "Chú Tô, chú đang làm gì thế? Lấy được chưa?".

Tô Khoáng giả bộ vui mừng, anh rút tay ra: "Lấy được rồi".

"Đưa cho tôi." Thời Vĩ chẳng yên tâm về bất kỳ ai, hắn nhất định phải tự mình kiểm tra.

Tô Khoáng đứng lên vẻ khó khăn, anh bước chậm rãi. Cuối cùng lá thư cũng nằm trong tay của Thời Vĩ.

Thời Vĩ xé rách phong bì bên ngoài, hắn giở thẳng lá thư ra, sau khi đọc qua, hắn nhe răng cười: "Ừm, chính là nó". Hắn rút bật lửa ra đốt cháy lá thư, trong nháy mắt, lá thưc chỉ còn là một nhúm tro tàn.

An Ninh nhắm mắt đầy đau đớn. Cô có lỗi với Hạ Lam, cô quá yếu đuối trước cái ác, cô không thể nào giữ được phần chứng cứ có liên quan đến sự sống và cái chết của cô bé.

Thời Vĩ hài lòng thổi bay phần tro giấy còn lưu lại trong tay hắn, hắn quay lại nhìn An Ninh, khuôn mặt đầy vẻ nham hiểm, ánh mắt sắc lẹm: "Tiều Tuấn, cậu nói xem nên xử lý cô ta như thế nào?".

Lồng ngực Tô Khoáng căng ra, bất giác anh đứng thẳng lưng.

An Ninh ngồi phía sau Tô Khoáng, nên không thể nhìn thấy biểu hiện của anh, tất nhiên cô cũng sẽ không cảm nhận được trái tim anh như đang có lửa đốt. Cô nhắm hai mắt lại, im lặng chuẩn bị đoán nhận hình phạt tàn khốc sắp dành cho mình, cũng may cô không còn cảm giác đau, chỉ phút chốc thôi mọi thứ sẽ qua, so với người bình thường thì cô hạnh phúc hơn họ vạn lần. An Ninh đau khổ cười để tự an ủi mình.

Tiều Tuấn nói: "Cô ta đã đột nhập vào sòng bạc, lại từng tiếp xúc với Hạ Lam, nếu để cô ta đi, sẽ khó bảo đảm cô ta không tiết lộ bí mật ra ngoài. Cho nên, chỉ còn một cách, giết người diệt khẩu".

Toàn thân An Ninh run bắn, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy sợ hãi khi nghe thấy hai chữ đó.

Tô Khoáng cũng kinh hãi. Ở Kim Bích Huy Hoàng đã hơn hai năm, tuy bọn Thời Vĩ và Tiều Tuấn đã làm rất nhiều việc xấu, nhưng chưa bao giờ giết người, lẽ nào hôm nay, vì An Ninh mà chúng sẽ phá lệ?

Chân anh như mềm nhũn, anh nắm chặt tay, những đường gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ. Anh không thể để cho chuyện đó xảy ra ngay trước mắt mình."Để đấy tôi." Tô Khoáng tự nhận nhiệm vụ, đó là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.

Lông mày Thời Vĩ khẽ giật, sắc mặt Tiều Tuấn lộ rõ sự bất ngờ, nhưng cả hai đều im lặng.

Con dao vẫn trong tay Tô Khoáng, anh quay người tiến tới trước mặt An Ninh. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim An Ninh quặn đau.

"Cô còn điều gì muốn nói nữa không?" Tô Khoáng thong thả hỏi.

Trong giây phút đó, dưới anh đèn lúc sáng lúc tối, những khuôn mặt méo mó, biến dạng. An Ninh lắc đầu, giọng bình thản: "Anh ra tay đi". Đối diện với một Tô Khoáng tàn ác vô hình, cô còn có gì để nói đây?

Tô Khoáng đã lên kế hoạch, anh đã nhẫn nhịn bao lâu nay, hôm nay e rằng phải để lộ thân phận của mình. Anh nắm chặt con dao, rồi lao tới định cắt đứt sợi dây trói trên tay An Ninh. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Thời Vĩ bất ngờ hét lên: "Dừng tay".

Tay Tô Khoáng dừng lại trong không trung. Anh giả vờ định ra tay với An Ninh, xem ra đã dọa được Thời Vĩ.

"Tô Khoáng, cái tính kích động của cậu phải sửa đi, dọa cô ta một chút là được rồi, cậu còn định ra tay thật." Tiếng cười khô khốc của Thời Vĩ như tiếng cú vọ trong đêm, nghe đến rợn người.

Tiều Tuấn cũng nhắc nhở: "Đúng đấy, anh Thời cũng chỉ là muốn thử lòng trung thành của cậu thôi, lẽ nào cậu định giết cô ấy thật?".

"Cậu đưa cô ta đi đi, tôi tin cậu sẽ có cách để cô ấy giữ kín miệng chuyện này." Thời Vĩ ngừng lại vài giây, rồi kêu những người khác: "Chúng ta đi thôi".

Tất cả những người khác lần lượt đi khỏi.

Trước khi đi khỏi, Thời Vĩ còn vỗ vỗ vào vai Tô Khoáng vài cái.

Con dao găm rơi xuống nền gạch, phát ra những tiếng leng keng. Toàn thân Tô Khoáng đầm đìa mồ hôi.

Anh cởi trói cho An Ninh, rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô. Hai vai An Ninh khẽ run run. Cô co rúm người lại, lùi ra sau né tránh bàn tay của Tô Khoáng.

Tô Khoáng cúi đầu thở dài, rồi nói, giọng bình thản: "Chúng ta về nhà thôi".

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)