← Ch.07 | Ch.09 → |
Khách sạn lớn ở Hoa Liên, Thạch Tĩnh Lam cùng Trịnh Minh Khiết sắp cử hành hôn lễ.
Thạch Tĩnh Lam vì tổng giám đốc tập đoàn Kình Vũ, vợ anh ta lại là thư kí, hôn lễ hào môn thế kỷ như thế, lại chuyện tình cô bé lọ lem, báo chí - tạp chí sớm đã có thông tin trên diện rộng.
Rất nhiều phóng viên truyền thông tới, lại bị chặn ở ngoài cửa, chỉ có thể nhận hình ảnh do tập đoàn Kình Vũ cung cấp cho.
Tuy rằng bảo an đã làm cẩn thận, vẫn có phóng viên ngụy trang thành phục vụ trà trộn đi vào, khai quật cũng không ít thông tin mới mẻ. Quan khách tới tham gia cũng có rất nhiều danh nhân, chỉ cần vỗ vỗ đạo cụ nằm trong trang phục phóng viên ngụy trang, ghi âm đối thoại bọn họ nói chuyện không chừng ngày mai sẽ là một tít nằm hẳn trên đầu đề báo hay tạp chí.
Hạ Vũ Tuyên cùng La Phù cũng được mời, vốn Thạch Tĩnh Lam còn muốn mời bọn họ đến làm rể phụ và dâu phụ. Nhưng theo cá tính Hạ Vũ Tuyên thì đương nhiên là từ chối rồi, trường hợp này là cuộc đời anh ta vô cùng chán ghét, vì nể tình bạn tốt, anh mới nguyện ý tham dự hôn lễ.
Chẳng qua, nếu phải tham dự sự kiện, trang phục vẫn là quan trọng nhất, nhà thiết kế Áo Tư Đinh vì bọn họ đã chuẩn bị toàn bộ lễ phục, thiết kế cho bọn họ là một hình tượng đôi tình nhân kim đồng ngọc nữ..
Áo Tư Đinh cũng là nhà thiết kế cho Thạch Tĩnh Lam, lại là hôn lễ trang trọng của tổng giám đốc, cho nên ông ta đã thiết kế toàn bộ trang phục và làm kiểu tóc... từng kế hoạch đã được hoàn thành chi tiết và cẩn thận.
Sau khi thay lễ phục, La Phù nhìn thấy không quen, cũng không thoải mái, đứng trước gương nhìn thân ảnh trong đó, nhíu mày suy nghĩ, người này là rốt cuộc là ai a? Đi ra khỏi phòng thay đồ, cô nhẹ giọng hỏi: "Vũ Tuyên...... Em mặc lễ phục này nhìn lạ lắm không?"
Hạ Vũ Tuyên đã thay áo bành tô màu đen, dù sao đàn ông từ nhỏ đến lớn cũng đã soái, thì anh chỉ là từ soái càng thêm soái mà thôi. La Phù thì khác, cô chuyển biến thay đổi làm cho anh choáng váng, mất đi khả năng thốt nên lời, miệng mở to mà không có nói chuyện.
Cô gái này có thể thành mỹ nhân như vậy?
Nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp mặt, anh chỉ thấy ấn tượng với cô "đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái", cảm thấy hơi mến nhau. Thời gian trôi qua anh mới phát hiện cô giống như đóa hoa nở rộ, càng ngày càng kiều diễm động lòng người.
"Có phải không thích hợp?" Cô sờ sờ những dải lụa trên người, không xác định được liền hỏi.
Anh thanh thanh yết hầu."Ngoại trừ cổ áo rất thấp, váy quá ngắn, lưng lộ ra, còn lại mọi thứ đều thực hoàn mỹ."
"Những điều anh nói chẳng đúng tý nào, như vậy mới được xem là hoàn mỹ." Cô nháy mắt mấy cái, không hiểu gì về tiêu chuẩn của anh.
"Hoàn mỹ không phải quần áo, là em."
Khó có khi nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt, mặt cô đỏ lên, giống như cô gái sắp đến giờ làm đại lễ, hưng phấn lại không biết làm sao, chỉ có thể ngây ngốc mỉm cười.
"Nhưng mà vẫn cần phải thay đổi."
"Sao? Vì sao?" Nếu anh đã thưởng thức như vậy, hẳn là cô nên chọn bộ này mới đúng a!
"Anh không cho người khác nhìn thấy em như thế này, anh rất ích kỷ." Ánh mắt anh đảo qua, từ trên giá áo lấy ra một bộ lễ phục màu lam nhìn rất cổ điển, so so trên người cô, rồi nói: "Hảo, chọn cái này, cái gì cần che đều đã che hết.."
"Sao anh lại như vậy!" Cô bị tính trẻ con của anh chọc cười, chưa có khi nào nhìn thấy anh tùy hứng như vậy? Cố tình nhưng cô cảm thấy anh đáng yêu vô cùng.
"Trời ơi.. , bộ lễ phục này hoàn toàn là vì La tiểu thư mà thiết kế, trăm ngàn đừng nói đổi liền đổi, thượng đế cũng sẽ khóc a!" Nhà thiết kế Áo Tư Đinh ngay lúc này nhảy ra chủ trì công đạo. Sau một phen cò kè mặc cả, Hạ Vũ Tuyên đồng ý làm cho cô mặc bộ lễ phục màu tím đạm, nhưng muốn váy dày hơn chút, mặc thêm áo choàng, có thể che được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.
"Cái này coi như phù hợp ý tưởng của ta, đa tạ Hạ tiên sinh hợp tác!" Áo Tư Đinh nhả ra khí thật to, anh ta thật sự không thể dễ dàng cho chuyện nét đẹp nào đó bị che đậy. La tiểu thư vốn như là kim cương chói mắt nha!
Nhìn bạn gái xinh đẹp của mình, Hạ Vũ Tuyên có loại suy nghĩ xúc động, có lẽ anh nên đem cô mang về nhà giữ kỹ, đừng để ở ngoài khiến cho dẫn thêm nhiều người thèm nhỏ dãi, đêm dài lắm mộng.
"Vũ Tuyên, cám ơn anh." La Phù nói lời cảm tạ, anh như vậy nhưng lại cho phép cô xuất hiện như thế, đủ hào phóng!
Nửa tiếng anh cũng không thông cổ họng, ngón tay lướt qua dáng cô, đường cong giống như tác phẩm hoạ sĩ vẽ, dần dần anh hiểu được bản thân mình muốn cái gì, chuyện quan trọng như vậy, như bảo bối tốt nhất mau chóng trở thành của anh, độc chiếm!
Màn đêm buông xuống, hôn lễ mà mọi người mong chờ cũng cử hành. La Phù nhìn chú rể hôm nay cầm tay tân nương đi ra, trong lòng kích động không thôi, cảm động lẫn hâm mộ, không biết khi nào cô cũng có thể có như hôm nay?
Cô không cần hôn lễ long trọng, không cần mơ tới áo cưới xa hoa, chỉ cầu hai người cùng chung lòng, thượng đế ở trên chứng kiến và chúc phúc là được.
"Một đôi thật hạnh phúc." Cô nhẹ nhàng thở dài nói.
Hạ Vũ Tuyên nắm tay cô, đứng bên cạnh chăm chú nhìn cô, anh biết cô đang suy nghĩ gì. Cô yêu anh, muốn cùng anh một chỗ, trong đầu chỉ có ý niệm đơn giản như vậy, nhưng rõ ràng hiện lên trong mắt cô.
Thực tế, anh đã quyết định sau hôn lễ này, sẽ làm theo bạn tốt Thạch Tĩnh Lam. Phải thành hôn nhanh nhất, chuyện tốt không nên để lâu, anh phải lau đi bất an của cô, phải khiến cô tin tưởng đây là tình yêu đích thực.
Giờ phút này, đối với thí nghiệm linh tinh gì đó anh đã mất hứng thú. Anh xác nhận, tình yêu đã phát sinh trong hai người, có lẽ anh có vẻ thông suốt chậm một chút, lúc đó không yêu cô trước, nhưng cho dù người là đại tài thu được kết quả trễ cũng là thành công. Anh tin tưởng sẽ nắm tay cô, cùng nhau đi suốt đời...
La Phù cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, không có lời nào có thể diễn tả, cô cho dù có thông minh cũng không đoán ra được tâm tư anh ấy..
Tiệc cưới tiến hành đến một nửa, La Phù đến toilet trang điểm lại. Hạ Vũ Tuyên đứng sát cửa sổ như giữ đất, lẳng lặng quan sát đám người qua lại. Anh không nghĩ phải rời đi nhưng là không muốn hòa nhập, cứ bảo trì khoảng cách an toàn như vậy, với anh là tình trạng vô cùng thoải mái.
"Hạ tiến sĩ!" Lúc này, có thanh âm quen thuộc truyền đến, hóa ra là Thái Nho Minh. Ông cùng vợ mình cũng tham dự hôn lễ. Đợi cuối cùng cũng có cơ hội tới gần Hạ Vũ Tuyên, một mình cùng anh ta nói nói mấy câu.
Nhìn thấy Thái viện trưởng, Hạ Vũ Tuyên gật đầu, hiện tại tâm tình anh coi như cũng tốt chút, không là lập tức quay đầu chạy lấy người rồi.
"Nghe nói tổng giác đốc Thạch là bạn tốt của ngài? Ha ha, thực có duyên nha, vợ ta là có bà con với nhà cậu ta." Thái Nho Minh trước hàn huyên vài câu, liền vào đề chính --
"Ta nghe nói, gần đây đại học T cùng C viết thư mời rất nhiều, không tiếc của cải mong muốn ngài đi qua đó, có chuyện này phải hay không?"
"Ừh." Hạ Vũ Tuyên cũng không phủ nhận.
Toàn bộ lông tơ trên lưng Thái Nho Minh đều dựng thẳng."Ngài chắc là sẽ không rời đi chứ? Có La Phù ở đây, ngài nhất định sẽ ở lại đúng không?"
"Chuyện đó và cô ấy không quan hệ." Anh đi hay ở đều là do anh quyết định, nếu anh phải đi, La Phù nhất định sẽ theo anh, điều này không cần phải hoài nghi.
"Thật có lỗi, ta là không nên cưỡng cầu, nhưng ta tin tưởng La Phù cũng hy vọng ngài ở lại. Nơi này có nhà ông bà ngoại của ngài, cũng là nơi La Phù sinh ra, cái gọi là người không có người thân thì đất cũng là thân thôi!"
"Ta không muốn nghe những chuyện như thế này lần nữa..." Hạ Vũ Tuyên chán ghét, liếc ông ta một cái, lập tức xoay người rời đi, có một số việc chính là anh không nghĩ phải bàn luận, nhất là cùng người khác bàn về suy nghĩ của mình.
Xem ra Hạ Vũ Tuyên tựa hồ có dao động, Thái Nho Minh bắt đầu khủng hoảng, nếu không thành Hạ Vũ Tuyên quyết định đi? Cái này ông chạy nhanh tìm được La Phù, dặn dò cô ta phải hảo hảo bắt lấy tâm Hạ Vũ Tuyên. Nếu không đến lúc đó thiên tài học giả bay mất, ông sẽ không có khả năng chịu nổi trách nhiệm này, ông sẽ bị hiệu trưởng chặt đầu, lại bị toàn giáo sư, người trong học viện làm bóng cao su đá!
Nhìn xung quanh trái phải, Thái Nho Minh đi vào toilet, vừa vặn đụng La Phù đi tới, cô vừa trang điểm lại nên đi ra, thấy ông ta liền gật đầu nói: "Ah, thật ngẫu nhiên, Viện trưởng tốt chứ?"
"Quả thật thực có duyên, nhưng ta hiện tại cũng không tốt lắm, con theo ta đến bên kia nói chuyện đi." Thái Nho Minh nhìn xung quanh trái phải, phát hiện góc có lớn có bồn hoa, hẳn là nơi thích hợp nói chuyện bí mật.
"Có chuyện gì?" La Phù tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn đi theo viện trưởng.
Thần sắc Thái Nho Minh trầm trọng, hạ giọng nói."Con hẳn là biết, đại học T cùng C vẫn mong muốn ôm chầm Hạ tiến sĩ đem đi, trận này còn phái người đến thăm hỏi, lại đưa ra kế hoạch, ta sợ Hạ tiến sĩ có ý rời đi."
"Anh ấy phải đi khỏi đây?"" La Phù không phải không nghĩ tới sẽ có khả năng này, nhưng không dám đối mặt với điều đó.
Thái Nho Minh khẩn trương hề hề nói: "Ta đã có hỏi thăm qua cậu ta không nhất định cũng không phủ định, nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện này không thích hợp, con đã tốn nhiều tâm tư, đừng để cho cậu ta thật sự đi mất".
"Kỳ thật con cũng không thể thay anh ấy quyết định, dù sao đương sự là anh ấy." Nếu Hạ Vũ Tuyên thật sự phải đi, mặc cho ai cũng không giữ được anh.
"Nhưng con phải hy vọng cậu ta ở lại Hoa Liên, tiếp tục cùng một chỗ với con chứ? Nếu đến nơi khác, con không nhất định có thể đi theo. Đi theo cũng không nhất định có thể giúp cậu ta được cái gì, có lẽ đối phương đã chuẩn bị một tổ đoàn đội tới chiếu cố cậu ta.."
"Vũ Tuyên sẽ không để cho người xa lạ tiếp cận anh ấy." Cô rất tin tưởng.
"Điều đó rất khó nói." Thái Nho Minh cũng không chấp nhận."Trước kia ta cũng nghĩ đến cậu ta sẽ không động tâm với bất luận kẻ nào, không nghĩ tới cậu ta chính là yêu đương với con, bản lĩnh con cũng quá lớn."
"Con, con không phải cố ý......" La Phù không thích cách nói này của Viện trưởng, nói giống như cô là người con gái có tâm cơ thâm trầm, tiếp cận Hạ Vũ Tuyên là có ý đồ khác. Trời mới biết cô chính là bất lực tự nguyện yêu thương anh.
"Tóm lại con làm được, tốt lắm ta cũng hy vọng tình cảm con và Hạ tiến sĩ thuận lợi, như vậy cậu ta mới có thể càng muốn ở lại đại học viện D."
"Con không thể cam đoan điều gì." La Phù không muốn tình cảm biến chất, bởi vậy nhiệt tình đơn giản đều nghẹn lại
"Hết sức đi! Hạ tiến sĩ có thể đi hay không, đều dựa vào con." Thái Nho Minh vỗ vỗ bả vai cô, phát hiện cách đó không xa có người đang tìm ông ta liền lập tức bước nhanh rời đi.
La Phù không có nhiều cơ hội giải thích, đành phải xoay người đi về đại sảnh, Hạ Vũ Tuyên đứng ở một góc. Lập tức cô tìm thấy bóng dáng anh, tiến lên, anh cầm tay cô còn có quàng tay qua ôm lấy thắt lưng cô, cảm giác có dùng sức hơn so với bình thường.
"Lòng nghi ngờ" là mầm móng nghiêm trọng, tuy rằng cô không hỏi nhiều, anh cũng không nói ra, lời nói Thái viện trưởng tựa như dây leo đang sinh trưởng, ở đêm yên tĩnh dần dần càng khỏe mạnh.
Đêm đó, hai người phá lệ kịch liệt ôm quấn lẫn nhau, giống như là nhạc khúc ly biệt đã tấu lên, phải nắm chắc mỗi phân mỗi giây, còn có lúc có thể yêu nhau phải toàn tâm toàn lực yêu thôi!
Ngày hôm sau, khi vào văn phòng, La Phù liền phát hiện có gì đó không thích hợp, mọi người đều dùng một biểu tình dị quỷ cũng như trừng trừng nhìn cô...
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Cô cúi đầu nhìn lại bản thân mình, quần áo giày đều ăn mặc hoàn hảo, lại sờ sờ mặt mình, hẳn là không dính vào cái gì chứ?
Một mảnh im lặng, Vương Tinh Doanh dứt khoát, kiên quyết đi lên trước kéo tay La Phù hướng gian phòng uống nước đi đến "Em đi theo chị."
"Làm sao vậy?" La Phù mờ mịt, khó hiểu.
"Em còn không biết chuyện gì sao? Em xem đi" Vương Tinh Doanh rút từ phía sau ra một tờ báo, trên diện rộng là ảnh chụp La Phù cùng Hạ Vũ Tuyên. Hơn nữa là ảnh chụp trong tiệc cưới tối hôm qua!
Đầu đề bài báo viết là: "Cuộc chiến tranh đoạt thiên tài học giả! Mỹ nữ đưa lên cửa, chỉ vì lưu lại quân, tại tiệc cưới đối thoại giữa Viện trưởng cùng Nữ trợ lý tất cả chứng cớ đều có đủ."
Vương Tinh Doanh thay cô đọc nội dung --
"Thiên tài học giả Hạ Vũ Tuyên, dẫn đến tình trạng các đại học trong nước đấu đá ác liệt. Viện trưởng vì lưu lại trấn giáo chi bảo, yêu cầu nữ trợ lý hiến thân. Giữ cả người và tâm Hạ Vũ Tuyên đều ở lại Hoa Liên...... Nhân danh tình yêu, cướp người là thật......"
Còn trong đó, phóng viên tuần san còn phỏng vấn một vị chủ nhiệm nặc dạnh của đại học, lời nói thì vẫn chưa có rõ ràng ám chỉ cái gì, nhưng đã có hiệu quả, đúng là họa vô đơn chí --
"Hỏi so với đại học D, ta dùng thủ đoạn gì? Ta cũng không không phát biểu ý kiến gì hết. Nhưng là Hạ tiến sĩ ở lại đại học D hiển nhiên là mai một tài hoa ngài ấy, chỉ cần Hạ tiến sĩ gật đầu, điều kiện gì chúng ta đều đáp ứng. Ta cũng tin tưởng đại học D cũng là ôm tâm kế này, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào."
Nghe thế, sắc mặt La Phù trắng bệch, trong đầu trống rỗng, thế giới này làm sao lại đối xử với cô như vậy? Lại có người có thể làm ra loại báo lá cải này? Ngoài việc muốn hủy diệt một người, chẳng lẽ không có đề tài nào tốt hơn sao?
Thấy biểu tình La Phù khiếp sợ, Vương Tinh Doanh thấy được lòng cô đang nổi loạn. Đối với cô mà nói nhất định là khó có thể chấp nhận đả kích, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng yếu hơn cần làm.
"Chị tin em là thật lòng, nhất định mỗi người không phải ai cũng đều có thể hiểu, nhất là Hạ tiến sĩ."
La Phù đột nhiên lấy lại tinh thần."Nguy rồi, em phải đi tìm anh ấy giải thích". Nếu Hạ Vũ Tuyên cũng đọc được bài báo lá cải này, anh sẽ nghĩ như thế nào? Có thể còn tin tưởng cô không?
"Cố lên!" Vương Tinh Doanh nhìn theo bóng dáng La Phù, yên lặng cầu nguyện cho đôi tình nhân, hạnh phúc có khi là thực yếu ớt, chỉ mong trận bão táp này không liên tục cũng không tồn tại lâu.
Đi vào phòng nghiên cứu, La Phù không gõ cửa liền xông vào, gấp giọng kêu gọi: "Vũ Tuyên!"
Chạy đến trước bàn, cô còn không có kịp nói câu gì, Hạ Vũ Tuyên trước đã mở miệng."Vừa rồi Thái viện trưởng tới tìm anh đã giải thích qua."
Trên bàn toàn bộ báo chí, hiển nhiên anh đã đọc quá, nét mặt khó có thể hình dung, có chút bất hòa có lãnh đạm, giống như đang tự hỏi cái gì, còn không chưa tìm được đáp án.
La Phù hai tay nắm chặt, khẩn trương."Anh sẽ...... không có hiểu lầm em chứ?"
Thật sâu, anh liếc nhìn cô một cái, thành thực trả lời: "Anh cần suy nghĩ một chút."
Ngữ khí của anh khiến cô càng kinh hoảng, anh nói cần suy nghĩ một chút, mà không thể tin tưởng tình yêu của cô?
"Em thừa nhận, viện trưởng yêu cầu em cố hết sức giữ anh ở lại, nhưng chuyện này và tình cảm của chúng ta không liên quan nhau, em yêu anh, hãy tin tưởng em!"
Người từ lên trời, ban cho cô vận may, ban cho nàng kỳ tích, cô không thể chấp nhận bóng dáng anh đi xa, sẽ làm cho cả đời cô mỏi mòn, si ngốc chờ anh quay lại.
Hạ Vũ Tuyên tiếp tục chăm chú nhìn cô, muốn từ cặp mắt to của cô nhìn thấy được điều gì, nhưng chỉ có bối rối yếu ớt ở ngoài, nhưng còn có những tin cậy thiệt tình thành ý dành cho anh sao?
"Nếu anh đi đại học T, em sẽ đi theo anh chứ?"
"Đại học T? Anh đã quyết định?" Hai chân cô mềm nhũn, tay vịn bàn mới có thể đứng vững.
"Trả lời vấn đề anh hỏi trước đã, em có thể hay không đi theo anh?" Đại học T quả thật chặt chẽ liên lạc với anh, cũng đưa ra kế hoạch nghiên cứu cực kì thú vị, nhưng anh vẫn chưa quyết định. Nghĩ rằng mặc kệ như thế nào, La Phù nhất định sẽ theo anh rời đi, anh nghĩ đến điều này không phải vấn đề quan trọng, nhưng lúc này xem ra tựa hồ là vấn đề rất lớn.
"Em đương nhiên sẽ theo anh, nhưng mà...... Thái viện trưởng, ông ấy sẽ thực thất vọng, hơn nữa em cũng hy vọng anh ở lại đại học D......"
Đúng vậy, cô có tư tâm, cô hy vọng anh ở lại Hoa Liên, không cần đi Đài Bắc, nơi mà là thành phố phồn thịnh, cô sợ anh sẽ gặp gỡ nhiều người, phát hiện có đối tượng khác tốt hơn, mà cô chỉ là cô gái bình thường, rất nhanh sẽ bị anh lãng quên!.
"Cho nên, em sẽ không theo anh?" Anh bắt đầu phát giác, cô không giống như suy nghĩ đơn giản của anh, không phải mọi chuyện đều nghe anh nói. Hóa ra lòng người chính là có rất nhiều mặt, có lẽ anh chưa từng thấy rõ chân tướng cô.
"Vì sao phải rời khỏi người này? Em không hiểu......"
"Anh có điều kiện tốt, phát triển rất tốt, em phải là mừng cho anh mới đúng." Cô không phải một lòng suy nghĩ vì anh sao? Cho dù là cô cũng có ý nghĩ ích kỷ trong đầu? Anh sẽ nhận ra được từng sự thật đang bong ra từ cô.
"Em biết, nhưng mà...... Nhưng mà......" Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân có ân với cô, cô không thể từ bỏ như vậy. Cô nên nói làm sao thuyết phục anh, nhưng đến lúc này không phải cũng giống như báo chí đã nói hay sao? Cô dùng tình yêu vây anh ở lại Hoa Liên?
Điều này làm cô giật mình, chẳng lẽ báo lá cải kia nói là đúng, cô chỉ muốn và chỉ ràng buộc anh, không muốn anh giương cánh bay cao?
Trong lúc cô âm thầm khủng hoảng, anh đã đưa ra kết luận. Nơi này không đáng để lưu luyến, quả nhiên lâu ngày gặp người, làm thí nghiệm xong, sẽ lộ ra bản chất của vẻ mặt âm ám, không thể nào che dấu được dưới ánh mặt trời.
"Quên đi." Lòng anh đã lạnh "Anh không còn có hứng thú làm thí nghiệm này."
"Lời này có ý gì?" La Phù sửng sốt, hay là cô đã bỏ qua cơ hội cuối cùng?
"Thí nghiệm đã xong, kết quả thất bại, cho nên đình chỉ."
Lòng cô cơ hồ dừng, run run hỏi: "Thất bại? Tất cả...... Không phải đều tốt sao...... Vì sao phải dừng lại?"
"Anh không nói nhiều, em đi ra ngoài." Tòa thành anh đã đóng cửa lớn lại, ai cũng đừng nghĩ sẽ xem xét được trong đó.
"Vũ Tuyên, anh thật sự hiểu lầm em, em nguyện ý đi theo anh, mặc kệ anh muốn đi đâu thì đi!"
Đáng tiếc, câu trả lời của cô đã quá muộn. Anh đã mất đi tin tưởng do dù mình nghe được, nhìn đến, trong lúc này quan hệ người với người rất phức tạp, anh cho tới bây giờ đều không thể phân tích, cũng không nguyện phân tích, điều đó so với những nan đề khoa học đều khiến người ta hao tổn tinh thần.
"Không cần phải như vậy, tôi không cần người quan tâm, tôi đến cũng cô đơn, đi cũng cô đơn." Anh đáng lẽ sớm hiểu được, thế giới một người thì đơn giản, thế giới hai người rất phức tạp, anh không thể có khả năng gánh vác cùng thích ứng.
"Vũ Tuyên!" lời cô gọi giống như hồi âm phát ra từ sâu trong thâm sơn cùng cốc, lại không có được lời đáp lại.
"Khi đi ra ngoài nhớ rõ khóa cửa lại, tôi không muốn gặp người nào như từ trước đến nay."
Ánh mắt anh lạnh như băng, như lúc lần đầu gặp mặt, không có ấm cùng mềm mại. Cô không dám nhìn xuống, cô sợ bản thân mình sẽ khóc, thậm chí sẽ cất ra tiếng thét chói tai. Nếu nhất định phải cáo biệt, thà rằng cô im lặng, giống như hơi thở dài bị gió thổi tán đi.
Thế là cô đi ra phòng nghiên cứu, thay anh khóa trái cửa, rồi sau đó tựa cạnh cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt đã mơ hồ đầy mắt, cái gì đều thấy không rõ, chỉ có đau xót là rõ ràng.
Thật sao? Cứ như vậy đã xong? Chỉ bởi vì cô không muốn anh đi, ngược lại làm cho anh quyết định phải đi? Vận mệnh mở ra trò vui đùa này có phải rất châm chọc phải không?
Gần, chỉ cách một cửa, đã có hai trái tim chịu tra tấn.
Hạ Vũ Tuyên rốt cuộc không thể chuyên chú công tác, anh nhìn ngoài cửa sổ, vô ngần trời xanh, chờ mong mây trắng mang phiền não trong lòng đi, nhưng mây trắng quay lại, tự do tự tại, tựa hồ cùng không quan hệ gì với anh.
Trong suy nghĩ hỗn loạn, trong óc có rất nhiều chuyện cũ nổi lên. Anh nhớ tới khi anh ở học thuật giới bộc lộ tài năng, bỗng nhiên cha mẹ anh từ lâu không liên hệ lại xuất hiện, dùng mọi cách lung lạc anh, thân tình thế công, chính là muốn kéo anh về đơn vị nghiên cứu của bọn họ.
Khi anh quả quyết cự tuyệt an bài này, cha mẹ anh tức giận đến nỗi phẩy tay áo bỏ đi, từ nay về sau không hề liên lạc, cũng chặt đứt nguồn kinh tế của anh.
May mà lúc ấy anh đã có thể độc lập, các loại tiền thưởng đều có anh mới có thể không cần quay đầu lại, rời khỏi thâm tình giả dối đó. Đó là lần cuối cùng anh cho người khác tới gần mình, từ đó về sau anh không bao giờ tin tưởng ai nữa, mặc kệ cho dù hình thức có là gì khác đi chăng nữa..
Con người là động vật ích kỷ, bao gồm cả anh. Nếu không bị thương, thì không cần có điều chờ mong, cũng không cần phát sinh thêm quan hệ gì.
Anh- ôm chặt chân lý sống này, mãi đến anh gặp La Phù, một cô gái có tên "Love", đã dạy anh yêu, cũng gây cho anh thương tích.
Anh nói với bản thân mình, đây chính là lần cuối cùng.
"Cái gì? Hạ tiến sĩ tiếp nhận thư mời đại học T rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi trường chúng ta?"
Ngày hôm sau, tin tức truyền ra, bách khoa toàn thư D, mọi người xôn xao, từ phòng học, nhà ăn, sân bóng, đường đi, nơi nơi đều thảo luật nhiệt liệt. Mắt thấy trấn giáo chi bảo sẽ bay, bọn họ lại gấp nhưng mà cái gì cũng không giúp được, bởi vì Hạ Vũ Tuyên ai cũng không muốn thấy, ngay cả phòng thí nghiệm cũng không đến, nghe nói đang ở nhà thu thập hành lý.
Trong trung tâm gió lốc, không khí trong học viện như hôn mê, tin tức truyền đầy trời, trên hành lang cũng có hai người đang thảo luận vấn đề này -
"Quái, có phải mỹ nhân kế không có hiệu lực?" Bành Trí Bình, trợ giáo hóa học sờ sờ cằm, trầm tư nói.
"Đừng nói lung tung!" Vương Tinh Doanh, trợ giáo môn vật lý thất thanh.
Bành Trí Bình lại có ý kiến."Nếu Hạ tiến sĩ cùng La Phù vẫn là một đôi, như vậy Hạ tiến sĩ đi La Phù cũng sẽ đi theo người ta sao? Nhưng La Phù này cũng quá có lỗi với Thái viện trưởng, ai cũng đều biết Thái viện trưởng và Thái phu nhân chiếu cố cô ta biết bao nhiêu"
"Ân tình cùng tình yêu khó có thể lưỡng toàn, cô ấy cũng thực cố gắng, chẳng lẽ tất cả đều phải do cô ấy phụ trách?" Hai tay Vương Tinh Doanh sáp thắt lưng, lòng đầy căm phẫn."Hóa ra, đại học D chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào một trợ lý để làm chuyện đại sư? Bọn hiệu trưởng, viện trưởng, chủ nhiệm đều nên đi tự sát đi!"
Khí thế Vương Tinh Doanh cường hãn, khiến cho Bành Trí Bình chỉ có thể để tay ngang đầu nhấc tay đầu hàng "Ta nhận thua, cô nói đúng."
Vốn đấu võ mồm chính là chuyện thực ngu xuẩn, lại cùng phụ nữ đấu võ mồm lại càng đáng nói, anh ta quyết định im lặng là thông minh.
"Hiện tại nạn nhân chính là La Phù, ta thấy cô ấy rất tiều tụy, thật thảm." Vương Tinh Doanh cũng đã từng thất tình, rất hiểu sẽ đau đớn cỡ nào. Huống chi La Phù tình cảnh khó khăn, nhiều áp lực cùng nhau nảy lên, cô ấy làm sao có thể chấp nhận được?
Bành Trí Bình liền thích thú Vương Tinh Doanh về điểm này, bên ngoài vừa phải bên trong ôn nhu, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, bởi vậy sửa lời nói: "Hiện tại cô ấy nhất định vô tâm với công việc, chúng ta có thể hỗ trợ cái gì thì tận lực giúp đỡ, cô thấy thế nào?"
Vương Tinh Doanh tặng cho Bành Trí Bình một nụ cười sáng lạn "Vậy anh cũng có chút lương tâm, chúng ta lập tức đi."
Khi bọn họ đi vào văn phòng, thì La Phù không ở đó, hỏi qua đồng sự mới biết được cô ấy bị kêu vào phòng viện trưởng, xem ra đại sự không ổn, xác định chắc chắn cô ấy bị quát tháo trách móc một chút.
Lý do là hai ngày qua, hiệu trưởng đại nhân cùng Thái Nho Minh mấy lần gõ cửa đến thăm, Hạ Vũ Tuyên vẫn như trước không thấy đối đãi, mắt thấy không có kế khả thi, liền lại chuyển hướng cầu cứu La Phù.
Trong văn phòng, Thái Nho Minh cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói: "La Phù, chuyện này rất nghiêm trọng, nhất định con phải ra tay. Ta và hiệu trưởng đều không có cách nào hết, con phải đi khuyên nhủ thôi!"
"Anh ấy không cần con, con có thể nói cái gì đây?" La Phù đứng trước bàn làm việc, hai tay giao nắm để ở sau lưng, không muốn biểu hiện ra cô đang run rẩy.
"Con hãy đi gặp cậu ta một lần, nói không chừng cậu ta sẽ hồi tâm chuyển ý."
"Xin lỗi, con làm không được." Cô chỉ còn lại tự tôn, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không muốn buông tha cho?
"Các người không phải yêu nhau rất tốt đó sao? Vì sao cậu ta đột nhiên nói đi là đi? Con tuyệt đối biết nguyên nhân." Tuy rằng không quá mức như vậy nhưng Thái Nho Minh vẫn đem hy vọng đặt ở trên người cô, cô gái có thể tạo ra kỳ tích, hơn nữa tuyệt đối không phải chỉ có một lần.
"Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm con chưa bao giờ nhập nó lại thành một."Vì công việc, cô đã phải mất đi người đàn ông cô yêu thương, chuyện này thật lớn, cô không đủ sức.
"La Phù, ta cầu con, ta biết con cũng thực khó xử, nhưng là ta thật sự không có biện pháp." Thái Nho Minh đứng lên đối mặt cô, khom lưng xuống. Cô mới chú ý tới viện trưởng tóc trắng rất nhiều, trước đây chỉ có đen lấm lấm trắng, bây giờ đã biến thành bạc trắng.
"Viện trưởng, ngài đừng như vậy." Cô lần nữa lắc đầu, là đối với bản thân mình cũng đối với ông ta.
"Hiện tại ta cũng chỉ có thể trông cậy vào con! Van cầu con!"
Cô chậm chạp không có đáp ứng, Thái Nho Minh làm bộ phải lạy lục. La Phù vội vàng giữ chặt bờ vai ông ta, tình thế cấp bách đành thốt ra: "Con, con sẽ thử xem xem, ngài mau đứng lên!"
"Thật sự? Ta rất vui, cám ơn con!" Thái Nho Minh vừa nghe như trút được gánh nặng, ông ta tin tưởng La Phù tuyệt đối năng lực đẩy lùi sóng to, từ xưa tới này anh hùng đều không qua được ải mỹ nhân, đương nhiên Hạ tiến sĩ cũng không ngoại lệ.
Kỳ thật La Phù nhất thời mở miệng liền hối hận, cô nên làm như thế nào mới có thể khiến cho mỗi người vừa lòng? Thái viện trưởng đối với cô là ân trọng như núi, cô không thể cự tuyệt yêu cầu của ông ta, nhưng mà Hạ Vũ Tuyên đã có thành kiến quá sâu với cô, nếu cô lại yêu cầu anh ấy ở lại, chỉ biết tăng thêm hiểu lầm mà thôi.
Giống như có hai lực lượng giằng xé lòng cô, từng động tác rất nhỏ đều khiến cô. Cô chỉ là yêu một người không tầm thường, thì quá trình cũng không được bình thường sao?
"Đa tạ con, thật sự thật cám ơn con!" Ông biết rõ đây là miễn cưỡng cô, khó xử cho cô nhưng cũng không thể không khẩn cầu. Việc này rất quan trọng, ông chỉ có như thế lựa chọn, trước đem sự áy náy đè nèn xuống.
"Trước con xin cáo lui." La Phù không muốn nhiều lời, lặng lẽ đi ra văn phòng.
Mặc kệ như thế nào, cô cũng chờ mong gặp lại Hạ Vũ Tuyên, cô không muốn lấy phương thức này chấm dứt. Đối với cô là không công bằng, cũng như với tình cảm bọn họ lưu luyến không có trách nhiệm, trừ phi cô không cố gắng thêm một lần, cô không thể buông tay.
Lần đầu tiên bản thân mình biết thế nào mất hết hy vọng, đối phương đều đã nói kết thúc. Cô vẫn cố ý vãn hồi, không cần tự tôn, không cần đau xót, chỉ cần có thể tìm về yêu thương lúc trước, cô nguyện ý làm tất cả.
Đi ra khỏi phòng viện trưởng, một đường La Phù đi tới cũng không quay đầu. Lái xe đi đến phòng ở kiến trúc Nhật Cô không khỏi có rất nhiều cảm giác khác nhau, hai ngày trước đây, cô không phải là người phụ nữ ở trong ngôi nhà này hay sao? Mà bây giờ lại là một người khách không biết có được hoan nghênh chào đón hay không?
Xuống xe, ở ngoài cửa, cô kêu vài tiếng: "Có người ở nhà không?"
Thật lâu sau không có tiếng đáp lại, cô chỉ phải lấy ra cái chìa khóa mở cửa, phát hiện trong phòng không có người, mà trong phòng khách đầy hành lý, điều đó chứng tỏ Hạ Vũ Tuyên đã quyết định. Cô nhìn kia những valy màu đen hành lý, cuối cùng có loại cảm giác thực tế là cô đang mất anh ấy......
Không, đừng ở chỗ này khóc, chuyện này không nên có! Lắc đầu, La Phù nén đi lệ xúc động, làm hết khả năng để bản thân bình tĩnh.
Rồi sau đó cô nghĩ đến chỉ có một khả năng, anh sẽ đến nơi đó. Cô lập tức lái xe đi, nếu Hạ Vũ Tuyên sắp rời đi Hoa Liên, có một nơi anh tuyệt đối sẽ đến đó một lần....
Đường núi gấp khúc rõ ràng khắc vào đầu cô, không cần suy nghĩ nhiều là có thể đến, lái xe theo gió chạy như bay. Cô sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ cản không nổi, nói không chừng đây là cơ hội cuối cùng, nói không chừng chính là cái liếc mắt cuối cùng trong cuộc đời này!
Đi vào nghĩa trang công cộng, quả nhiên, cô nhìn thấy Hạ Vũ Tuyên quỳ gối trước một ông bà ngoại anh ấy, nói lời từ biệt với bọn họ, trong miệng thì thào tự nói.
Bức tranh này cô đã từng nhìn qua, lúc ấy cô cũng không rời đi. Hiện tại cũng giống như vậy, cô vẫn bị anh hấp dẫn.
Phát hiện có người đến gần, Hạ Vũ Tuyên chậm rãi đứng lên. Hiện tại thân hình anh không hề lay động, đầu váng mắt hoa, trải qua thời gian La Phù chăm sóc, tật xấu thấp huyết áp dĩ nhiên đã chuyển biến tốt, làn da cũng từ tái nhợt chuyển sang hồng hào, không giống như trước kia suy nhược. Lúc này người cảm thấy thở không nổi ngược lại là La Phù, ngực cùng bụng đều đau lên, giống nhau có bả đao cắm vào, cũng không lập tức rút ra, lại ở bên trong khuấy đảo.
"Xin lỗi, đã làm phiền anh......"
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, khiến cho cô có cảm giác từ bàn chân chạy lên một thân lạnh run "Nếu biết là quấy rầy, sẽ không làm như vậy."
"Em có chút chuyện muốn nói với anh, có thể cho em...... một chút thời gian được không?" Cô tự giác khiêm tốn, giống như người khách lễ phép.
"Thời gian của tôi quý giá, cô chỉ có ba phút..." Thái độ lạnh lùng.
Nháy mắt, ban ngày vào mùa hè mà giống như đã đến mùa đông, như gió phương bắc thổi bay lòng anh, từng chiếc lá rơi xuống, một thứ gì đó mất đi, còn có thể lấy lại được không?
"Cảm ơn!" trong đầu có có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lúc này đây lại không biết nói từ đâu, nếu có thể lấy tâm cô ra cho anh xem thì tốt biết bao...
Trầm tĩnh, chỉ có thanh âm gió thổi qua chiếc lá, âm thanh anh lạnh lùng nhắc nhở cô "Đã qua một phút "
Cô giật mình, vẫn ưu tiên yêu cầu người khác "Là như vậy...... Thái viện trưởng kính nhờ em tới khuyên anh, mong anh ở lại đại học D, đừng đi......"
Không cần đi, xin đừng đi! Cô muốn hô to như vậy, lại bị lệ làm cho nghẹn ngào, toàn bộ cảm thụ đều ở trong mắt. Chỉ mong anh chăm chú nhìn cô, nhìn thấy cô không muốn buông tay cùng đau lòng, tất cả đều rõ ràng hết thảy?
Ai ngờ anh cười lạnh một tiếng."Ông ta dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ nghe lời cô nói?" Điều này càng chứng minh đó là kế hoạch của bọn họ. Quả nhiên La Phù làm mồi, để cho anh cam tâm tình nguyện ở lại, cự tuyệt trường học tốt hơn mời anh tới.
"Em biết em nói cái gì cũng không đúng, cho dù em yêu anh cũng không có quyền yêu cầu anh ở lại, nhưng mà...... Nhưng mà em......"
"Cô nói cái gì đều được, chính là đừng nói cái chữ kia!" anh lập tức đánh gãy lời cô, cái chữ kia làm cho anh cảm thấy vô cùng chói tai!
"Anh thật sự không tin em yêu anh?" Cô không thể bình tĩnh, nếu không giải thích cho bản thân mình, cô sợ không còn có cơ hội có thể cứu chữa "Em thừa nhận, em cũng có tư tâm, hy vọng anh ở lại nhưng chuyện này cũng không chứng tỏ là em dối trá lừa gạt tình yêu em dành cho anh, em chỉ là người bình thường cũng biết sợ hãi cũng biết lo lắng........"
"Đã hết giờ!" Anh không muốn bản thân mình dao động. Hơn nữa thấy ánh mắt cô lúc xem xét anh, rất nhiều thị phi đó không còn quan trọng nữa, nhưng anh cự tuyệt khiến cho trắng đen chẳng phân biệt được, anh đối với tình cảm là người cực đoan trong tiêu chuẩn làm người..
"Vũ Tuyên......
"Ngày mai tôi bay rồi, hy vọng cô đừng đến quấy rầy tôi nữa."
Mắt thấy anh xoay người rời đi, nước mắt cô tuôn rơi, không còn sức có thể đuổi theo, chỉ có thể từ từ ngồi xuống, chỉ có gió thay cô lau đi những giọt lệ...
Hết thảy đều như giấc mộng, có yêu rồi có chia ly, cũng chỉ là chuyện bình thường như chuyện xưa. Chỉ là cô không thể bình tĩnh đối mặt, cần rất nhiều thời gian đến xóa đi, mà cô e rằng phải mất cả đời....... .
← Ch. 07 | Ch. 09 → |