← Ch.06 | Ch.08 → |
Chạng vạng ngày hôm sau, ở sân bay Hoa Liên.
Nhận được điện thoại Hạ Vũ Tuyên, La Phù bỏ việc đang làm dở dang, lái xe tới đón anh về nhà.
Không biết vì sao, cô lại có cảm giác là có một ngày anh không còn trở về. Mỹ nữ Đài Bắc nhiều như vậy, còn có bạn tốt nhất của anh, có lẽ anh đã vui chơi đến quên cả trời đất, đã quên còn có cô ở nơi này đang ngóng chờ.
Cứ để cho suy nghĩ chạy loạn, nhưng cô vẫn có khát vọng nhìn anh. Mấy ngày qua cho tới hôm nay, bọn họ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, chưa từng tách ra lâu như vậy. Tuy rằng chỉ mới đây thôi chỉ là hai ngày, thế nhưng cô lại thể nghiệm được cái gọi là "Một ngày không thấy, như cách cả thiên thu".
Đi vào sân bay, vừa thấy Hạ Vũ Tuyên, vốn dĩ tâm tình là mong chờ đã bị kinh ngạc thay thế, cô run run vươn tay chỉ anh
"Anh anh...... tóc của anh?"
Vốn dĩ Hạ Vũ Tuyên tóc dài lại màu đen, mà hiện tại thành tóc ngắn gọn gàng, tràn ngập vị nam tính, còn chọn màu nhuộm là màu vàng, giống mũi nhọn trong thủy triều, giống như có thể thấy được mọi việc đều có thể là tự mình ra chủ trương cùng thưởng thức.
Trừ lần đó ra, anh cũng chưa bao giờ đổi qua kiểu cách trang phục quần áo lúc nào cũng cảm giác như là trang phục trong phòng thí nghiệm, bây giờ mặc áo trắng, quần bò màu xanh, hoặc áo sơ mi màu đen, áo sơmi cùng giầy thể thao màu bạc, như thể hiện tinh thần sáng láng lại gợi cảm vạn phần, đi ở trên đường giống như vật phát sáng, hấp dẫn mọi người chú ý.
Nhìn thấy cô trợn to mắt, anh đắc ý cười nói: "Anh cắt tóc, kiểu tóc này chắc cũng được chứ?"
"Được, nhìn tốt lắm......" quả thực nhìn anh soái như ngôi sao mới bùng nổ cho dù cô đã quen thuộc anh cũng nhiều lắm, hóa ra kiểu tóc này thật có thể thay đổi một người, hiệu quả ở trên người anh tạo thành một trăm phần trăm không hai trăm phần trăm.
Hạ Vũ Tuyên lại mỉm cười, không uổng công anh hao tốn một phen công sức, xem ra cô rất là vừa ý.
Lần trước phát hiện ra cô rất trân quý cái hình ảnh thần tượng kia, với anh đã tạo thành kích thích không nhỏ, làm cho một người chưa bao giờ chú ý ngoại hình, bỗng nhiên cũng muốn thay đổi một chút. Hơn nữa có Thạch Tĩnh Lam giúp, nói anh nếu có yêu đương sẽ thay hình đổi dạng, từ kiểu tóc đến trang phục là điều bình thường như là tất yếu.
Nếu không có như thế, anh làm sao có khả năng từ nơi này thật xa chạy tới Đài Bắc, cải tạo bản thân mình? Lúc nói chuyện ở điện thoại không thể nói rõ ràng, cũng là muốn cho cô một cái bất ngờ, để cho lúc cô nhìn tới anh, có thể tạo ra cảm giác mới mẻ thú vị.
Nói về trước đây, có khi nào anh để ý tới bề ngoài của bản thân mình? Hóa ra không chỉ có nữ nhân vì mình mà phải trang điểm thật xinh đẹp, nam nhân cũng hy vọng được nữ nhân thưởng thức.
"Tốt lắm, chúng ta về thôi" Anh dắt tay nhỏ bé của cô, đã cách xa nhau hơn ba mươi giờ, anh khẩn trương muốn gắt gao ôm cô, hung hăng hôn cô, nhưng nơi này không thích hợp.
Hai người đi ra sân bay, trên trời mây bay, ánh nắng chiều sáng lạn, Hạ Vũ Tuyên thở sâu nói: "Không khí Hoa Liên tốt hơn Đài Bắc nhiều, Đài Bắc thật không phải là nơi có thể ở lại".
"Anh vẫn là thích nơi này, sẽ không muốn đi nơi khác phải không?" Cô ngẩng đầu ngóng nhìn anh, giữa soái khí lại mang cảm giác xa lạ, cô còn có nhiều điểm không biết về anh. Vì sao rõ ràng ngay tại bên người lại cảm giác xa xôi? Cho dù anh nắm tay cô, cô vẫn sợ mọi thứ rồi sẽ tan.
"Điều này còn hỏi? Ngay từ đầu anh đã chọn Hoa Liên, chưa từng muốn đi nơi khác." Anh xoa đầu cô, trả lời như lẽ đương nhiên, có lẽ thời gian trước anh không phải nghĩ như vậy, giờ phút này lại cảm thấy rất ~ rất tự nhiên.
Cô cảm thấy hơi an tâm, chỉ cần anh không rời khỏi, cô vẫn có thể giữ được anh?
Lên xe, Hạ Vũ Tuyên mở ra cửa sổ, làm cho gió đêm thổi vào tâm trí anh, hết thảy đều tan biến đi mệt nhọc, đây mới là nơi anh cần trở về.
Nhìn theo kính chiếu hậu, anh nhìn thấy hình ảnh mới của mình, lại khẳng định nói: "Bạn anh nói đúng, đổi kiểu tóc mới thì sẽ có tinh thần phấn chấn, cho nên anh đặc biệt đi Đài Bắc, tìm một nhà thiết kế tên là Đinh Tư Áo, thực không uổng công."
"Anh như vậy, lại nghe lời bạn anh nói?" La Phù ở một bên vừa lái xe vừa thầm nghĩ, đến tột cùng là bằng hữu như thế nào, có thể làm cho anh hoảng hốt, bay đến Đài Bắc liền chỉ vì cắt một kiểu tóc mới? Người kia hiển nhiên với anh rất là quan trọng, nhận ra điều này làm cho ngực cô đau dữ dội, cô biết cô đang ghen tị, đó là loại cứa từng vết dao trong lòng nhưng lại không có cách nào thể hiện ra ngoài câu chữ nói....
"Người đó là người bạn duy nhất của anh, anh đương nhiên sẽ nghe ý kiến."
Người bạn duy nhất? Như vậy cô tính ra là cái gì? Bạn gái coi như là bạn bè, hoặc là ngay cả bạn bè cũng không bằng? Nghĩ đến lúc trước anh đề nghị làm "thí nghiệm tình yêu" nói không chừng bạn gái chỉ là cái danh từ nhân xưng dùng để xưng hô, chứ cũng thực ra chẳng có ý nghĩa gì với anh.
Cô không thích để bản thân mình miên man suy nghĩ, để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng bất an tựa như mây đen bao phủ, cô ngăn lại không được, cứ nghĩ như trời mưa xuống, muốn đánh sấm sét thì sẽ đánh, chính là không thể đẩy ra mây đen để có thể nhìn đến ánh mặt trời.
Lần đầu tiên yêu một người, yêu thâm cũng yêu trọng, cũng bởi vậy càng phập phồng bất an, lòng của cô đã gần như không còn là của cô nữa, không thể quản lý nó được nữa rồi....
"Em làm sao vậy?" cuối cùng anh cũng phát giác thần sắc cô khác thường, sờ sờ mái tóc của cô hỏi.
"Àh..., chỉ là suy nghĩ bữa tối nên làm món gì?" Cô mỉm cười cô che giấu lo âu.
Cô miễn cưỡng cười vui, anh bỗng nhiên đọc được suy nghĩ đó, trước kia thì sẽ không thèm quan tâm đến những điều như là thần sắc của người khác, sau khi cùng cô luyến ái, có chút thay đổi. Tựa như Thạch Tĩnh Lam ngày hôm qua nói, chỉ có tình yêu thực sự, mới có loại siêu năng lực này.
"Em làm sao vậy?" Anh lại cho cô thêm một cơ hội giải thích.
"Thật sự là không có việc gì." Cô ngay cả mỉm cười đều giả bộ cũng không được, chỉ có thể cố nén nhịn những giọt lệ không cho rơi xuống.
Sự thật xảy ra trước mắt, tuyệt đối có vấn đề, thế là anh cao giọng hạ lệnh: "Dừng xe!"
"Làm gì?" Mặc dù cô kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời lái xe dừng lại ven đường, kích động nhìn anh "Anh không thoải mái sao?"
"Đúng vậy, lòng anh rất ~ rất không thoải mái, anh muốn em nói rõ ràng, rốt cuộc em không vui điều gì?" Anh đặc biệt đến Đài Bắc làm mọi thứ thay đổi, cũng không phải là để xem mặt cô cười mà tâm không cười.
"Em không có gì không vui cả......" Từ nhỏ La Phù chính là người không tỏ ra hờn dỗi, có gì bất mãn đều nói thẳng rõ ràng, bản thân là một cô nhi, cũng thường xuyên đau khổ nên phải tạo cho mình thoải mái, không phải sao?
"Rõ ràng em không vui, từ lúc ở sân bay em nhìn thấy anh, thì đã thấy một vẻ mặt tâm sự, còn không ngoan ngoãn nói rõ ràng với anh?" Bàn tay to của anh đang từ từ tiến vào trong váy cô, tham lam tìm kiếm sờ soạng Không nói, ngay tại nơi này anh cường bạo em!"
La Phù hoàn hoàn, toàn toàn ngây người, nghĩ rằng nam nhân này điên rồi phải không? Ngoài cửa sổ tuy là đường trong thôn trang, nhưng cửa kính xe còn mở, tầm nhìn vô cùng rõ ràng, thỉnh thoảng sẽ có xe máy cày hoặc xe máy đi qua, anh sao dám vào lúc này lại làm chuyện này với cô?
Làm cô ngây ngốc nói không nên lời nói, anh đã tiến sâu vào váy dài, giở trò. [ Hạ ca, huynh thật biến thái]
"Anh...... như thế nào...... Đừng làm như vậy!" cô muốn đẩy hai tay anh ra, chân khép sát lại, nhưng càng giãy thì càng không thể đẩy ra.
Vốn dĩ Hạ Vũ Tuyên chỉ làm bộ uy hiếp cô, nhưng đụng tới da thịt non mềm, ngửi được mùi hương từ cô, dục vọng bốc hỏa rốt cuộc anh kiềm chế không được, giờ này khắc này nhất định phải có được cô....
Nghe nói luyến ái sẽ làm cho người điên cuồng, anh tin đây là sự thật. Hiện tại anh còn không thể khống chế cảm xúc đã mau biến thành dã thú, một nửa bởi vì nhớ nhung, một nửa bởi vì cố chấp, hỗn hợp thành dục vọng đan xen vào cảm xúc.
Nói ngược lại, luyến ái quả thật là sự kiện thú vị, khó trách Thạch Tĩnh Lam làm không biết mệt, ngay cả chính anh ta đều nhanh nghiện, bất kể kết quả thí nghiệm anh làm như thế nào, quá trình này cũng chỉ là nhấp nháp mà thôi.
"Xin anh đừng nháo loạn, chúng ta về nhà đi được không? Chờ về nhà, anh muốn như thế nào đều có thể......" cô lại càng không dám động sức mạnh, e sợ làm xe "chấn động" hiện tượng này lại càng đưa tới chú ý.
"Không còn kịp rồi! Anh muốn em, anh muốn em......" anh che lại miệng nhỏ nhắn kháng nghị, ôm cô ngồi trên đùi anh, một phen khiêu khích dạo đầu, xác định cô có thể tiếp nhận anh, lập tức triển khai giao triền luật động.
Có lẽ là sau khi quan hệ, có lẽ là đã xa nhau một đến hai ngày, cô đặc biệt cảm giác anh nhiệt tình, giống như con ngựa hoang thoát cương, mất đi bình tĩnh bình thường, chỉ còn thuần túy dục vọng.....
Mà cô cũng đang cần anh giữ lấy như thế, lau đi phiền não do cô tự tìm đến, để cho cô xác định được anh rất cần cô - là của cô, ít nhất lúc này giờ này anh toàn tâm toàn ý đều ở trên người cô, hẳn là như vậy?
Mãi đến lúc hai người đều nhanh hít thở không thông, thủy triều đưa bọn họ từ trong biển tình mãi đến khi lên đến bờ, cuối cùng lẫn nhau thiếp nghỉ tạm, trong xe dâng lên một tầng ấm áp, là thở dốc cũng là dư âm...
Mặt anh dán tại bờ vai cô, dùng ngữ điệu ôn nhu nhẹ nhàng cắn cắn bờ vai ấy "Còn không nói? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cô muốn trốn cũng trốn không được câu hỏi anh, cũng không muốn để nội tâm ưu phiền, cắn cắn môi cuối cùng đã mở miệng."Em...... Chính là suy nghĩ...... Người bạn tốt nhất của anh, là người như thế nào? "
"Là bạn học cùng ở nước Anh, nhưng mà anh ta là người Đài Loan" Anh không hiểu, cô tại sao đột nhiên nhắc tới Thạch Tĩnh Lam?
Tay cô vuốt ve theo đường góc khuôn mặt anh, muốn nhớ thật kỹ dung mạo này, rồi mới lấy một loại ngữ khí tráng sĩ nói: "Như vậy...... Là anh thích bạn anh, hoặc là bạn anh thích anh, hay là nói các người thích nhau?"
Vô luận đáp án là cái gì, cô cũng chấp nhận đối mặt, nhưng cô biết cô không thể không yêu anh, cho dù lòng anh không có hướng về cô..
"Anh ta là đàn ông, anh cũng vậy là đàn ông." anh hơi nhíu mày chút, không biết như thế nào cô lại hiểu lầm anh, còn tự cho là đúng tự ai oán mình, điều này thực không có chút đạo lý nào! Trừ cô ra, anh có khi nào liếc mắt nhìn cô gái khác bao giờ, cho dù chỉ là một cái?
Sắc mặt cô nhợt nhạt, môi run run."Chẳng lẽ...... Anh thích đàn ông còn luyến ái nữ nhân?"
Bởi vì anh chưa bao giờ hưởng qua tư vị cùng nữ nhân cùng một chỗ, mới đề nghị cô đến làm thí nghiệm này? Kết luận này tựa hồ thật đáng buồn......
"Ngu ngốc, em đang nói cái gì vậy?" Anh nhịn không được đề cao âm lượng rống to."Đầu của em có phải hay không có gì không ăn khớp? Dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh thích em, không phải anh ta!"
Cô gái này ngay cả bản thân mình cũng không tin tưởng, không chỉ hiểu lầm anh thích cô khác, còn hiểu lầm anh thích đàn ông, hoàn toàn phủ định quan hệ bọn họ, ngu xuẩn đến cực điểm! Uổng phí anh tốn tâm tư đi thay đổi bề ngoài, xem ra đó là điều quan trọng cũng chưa có xong.
"Anh thích em?" Cô nghĩ thính lực của cô có vấn đề, Hạ Vũ Tuyên người quái gở tự bế bản thân, nhưng lại sẽ nói ra chữ 'thích'? Ông trời hay đang cố tình trêu chọc người?
"Không thích em sao lại cùng em luyến ái? Em nghĩ rằng anh và em là tùy tiện tìm đối tượng có thể làm thí nghiệm?"
Ngày hôm qua anh ta cùng Thạch Tĩnh Lam nói chuyện, theo tình trạng thực nghiệm nói tới đối tượng luyến ái. Mặc dù hai người chưa nói đã có chung hiểu biết nhau, đương sự luyến ái so với sự nghiệp lớn, thực nghiệm lớn đều khó có được nhiều, mà bọn họ hai thiên tài cũng cùng giống như người thường, phải bắt đầu học tập từ những điều cơ bản nhất.
Như là biểu đạt tình cảm, đối với bọn họ mà nói là một chuyện rất khó khăn, này thật sự tốn rất nhiều công sức.
"Nhưng tới bây giờ anh chưa bao giờ nói anh thích em......" La Phù bị mắng cảm thấy ủy khuất, trong mắt đầy lệ, lóe sáng."Em đã cho em chính là cái đối tượng tiện lợi, một chút tin tưởng em đều không có.... ."
"Ngu ngốc! Giống anh như vậy tự bế bản thân, có khả năng tùy tiện với ai cùng một chỗ sao? Em hẳn là phải hiểu anh mới đúng." Hạ Vũ Tuyên ngữ khí nghiêm khắc, động tác cũng rất ôn nhu, hôn tới giọt lệ ở nơi khóe mắt cô, không cho nước mắt chảy xuống hai má.
Trời mới biết anh chưa bao giờ như thế, bản thân mình chán ghét, tùy tay có thể viết thể thức, viết luận văn, nhưng không cách nào giúp anh nói ra một câu dễ nghe.
Cô tựa vào đầu vào vai anh, hấp thu ấm áp cùng lực lượng của anh, hóa ra chỉ cần ỉ ôi ở trong lòng người yêu, mọi thứ bất an cùng nghi kỵ trong lòng đều có thể hóa giải, dần dần nảy lên, là cái gì đều so đó chứ lòng chung thủy thì không thể.
"Lời của anh vừa nói, trước kia anh chưa từng nói qua, sau này cũng sẽ không nói, em phải nhớ, ghi tạc đáy lòng"
Tuy nói luyến ái cần rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh tuyệt đối không phải loại người như vậy, ngắn ngủn vài câu là đủ lấy mạng của anh, vẫn là đừng nếm thử.
"Thật là keo kiệt!" Cô mở miệng, lòng tràn đầy bất bình.
"Đúng vậy, em thích chẳng phải là chính anh như vậy sao" Anh thật ra rất có tự tin, cô gái này mọi thứ nhiệt tình thành ý đối với anh đều thể hiện trong mắt cô ấy, không phải anh quý trọng, chính là cá tính không cho phép, không thể biểu đạt.
Mà cô có thể nói cái gì? Hết thảy đều là tự tìm, ai bảo cô yêu anh ấy đến như vậy?
"Hãy để em yêu anh, đừng rời xa em." Mang một chút mệnh lệnh cùng một chút sầu não, còn có càng quyết đoán dứt khoát. Cô nâng tay giữ chặt gương mặt anh, chủ động dâng lên đôi môi mọng đỏ, lại tự nói với bản thân mình, chỉ cần có thể yêu cô sẽ yêu, cho đến khi không còn hơi thở...
Một khi tình cảm đã thổ lộ, tình yêu đến một cảnh giới khác.
La Phù phát hiện Hạ Vũ Tuyên có một mặt khác, bề ngoài cực đoan nhưng cũng có ưu điểm "nhân tính hóa" ví dụ như: Anh bắt đầu chủ động rửa chén, nấu nước, thậm chí còn cùng cô đi chợ!
Ở chợ, thiệt nhiều người ầm ỹ, tràn ngập các loại mùi, làm cho mắt mệt mỏi lỗ tai đau, toàn thân cảm thấy không thích hợp, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ ở một bên, hai tay tiếp nhận thức ăn cô mua, không nói một câu giống như bóng ma, giống như chẳng có quan hệ gì với cô.
"Đó là bạn trai cháu sao? Thực giỏi!" Bà chủ bán hoa quả biết La Phù nhiều năm, nhìn thấy Hạ Vũ Tuyên bất giác nhãn tình sáng lên. Người đàn ông này chính là đối tượng La Phù ngàn chọn vạn tuyển? Phải biết rằng ở chợ có rất nhiều người đều muốn làm mai cho La Phù, thậm chí còn muốn làm con dâu của họ, làm sao lại để cho người đàn ông này bề ngoài cao ngạo xa lạ đoạt đi rồi?
"Vâng......" La Phù xấu hổ thừa nhận."Anh ấy rất ít nói, bà chủ đừng để ý.."
Bà chủ bán hoa quả nhìn trái nhìn phải, chậc chậc vài tiếng, giống như không chấp nhận."Cháu chọn một người đàn ông thế nào! Ta còn nghĩ rằng con sẽ thích sáng sủa khôi ngô, như thế nào lại là loại này, hũ nút không hé răng?"
"Oái, .... này.... ." La Phù cảm thấy rất ~ rất xấu hổ, nhìn nhìn bà chủ lại nhìn nhìn Hạ Vũ Tuyên, không biết nên như thế nào trả lời.
"Ngay cả câu chào hỏi cũng không nói, không hề cho cháu mặt mũi nào? Cháu như vậy có nhân duyên tiểu thư, sao lại giao du cũng là bạn trai câm điếc" Bà chủ càng nhìn Hạ Vũ Tuyên càng không vừa mắt, loại đàn ông cứng nhắc ~ cứng ngắc sao thích hợp La Phù?
La Phù khẩn trương cảm thấy đau lòng, vừa không biết như thế nào giải thích với bà chủ, càng sợ Hạ Vũ Tuyên bởi điều này hờn giận, ông trời cô thực sự không biết xử lý tình huống loại này như thế nào.....
"Tôi không hay nói chuyện, nhưng tôi đều có thể làm mọi chuyện." Hạ Vũ Tuyên cuối cùng mở miệng. Anh đi trước lấy tiền, buông tiền trong tay cầm lấy túi trái cây, xoay chuyển bả vai La Phù, không nói hai lời liền hôn cô.
[ xôn xao~ ] hình ảnh này làm cho mọi người sợ hãi kêu lên, không chỉ bà chủ bán hoa quả hoa mắt choáng váng, cửa hàng bên cạnh - người qua đường cũng chậc chậc lấy làm kỳ. Một đôi ân ái tình nhân thật tốt, xem bọn họ hôn thật lâu lắm nhiều say mê, liên tục năm phút đồng hồ còn không buông ra! [ Hạ ca, huynh thật ghê ]
Cuối cùng, Hạ Vũ Tuyên nhẹ nhàng buông La Phù ra, cô lại như nhuyễn chân đứng không được, dán tại trong lòng anh hít sâu, may mắn có ngực anh để có thể dựa vào trong, nếu không sẽ tê liệt ngã xuống ở nơi này.
Hạ Vũ Tuyên chưa nói gì, mơn trớn mái tóc cô, rồi mới nhìn phía bà chủ kia miệng mở to, trong mắt đều viết lên tự tin cùng khiêu chiến.
Hảo! Người trẻ tuổi dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, bà chủ bán hoa quả hoàn toàn đổi mới, ho khan một tiếng nói: "Chờ đến lúc các người kết hôn, ta sẽ đưa cái bao đỏ thẫm, đừng quên phát thiếp mời cho ta"
Những lời này đồng nghĩa tán thành quan hệ bọn họ, bởi vì bà ta biết La Phù lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy qua cô có biểu tình say đắm như vậy, có thể thấy được tình yêu đang tiến triển, trong mắt tình nhân thì ai cũng là Tây Thi, người bên ngoài nhiều lời vô ích, chỉ có thể chúc phúc lâu dài!
La Phù còn không kịp phản ứng, Hạ Vũ Tuyên liền thay cô trả lời: "Rất nhanh sẽ có tin tức tốt."
Cô ngẩng đầu, không dám tin, anh thật sự đã suy nghĩ muốn cùng cô kết hôn? Hay vẫn là thuận miệng nói mà thôi? Cũng đừng làm cho cô si ngốc chờ đợi a!
"Đừng để chúng ta chờ lâu lắm, động tác mau chút!" bà chủ bán hoa quả cười ha ha nói, cái này La Phù tìm được người chồng tốt.
Hạ Vũ Tuyên gật đầu, cùng La Phù rời đi khỏi chợ, người bên ngoài đều thấy mọi việc chuyển biến tốt đều mỉm cười.
Mà trong lòng cô suy nghĩ vẫn tung bay, không dám hy vọng xa vời lại nhịn không được vẫn hy vọng, bọn họ có thể hay không viết lên một kết cục tốt đẹp? Nghĩ đến quá xa sợ khó có thể hoàn thành, nghĩ đến nhiều lắm sợ chịu không nổi mất mát, đến tột cùng muốn tới khi nào, cô có thể chắc chắc tin tưởng, bọn họ chính là mục tiêu của nhau, là hoàng tử của công chúa của lẫn nhau?
Ở đường lái xe về, Hạ Vũ Tuyên hỏi: "Giáo hội nuôi em lớn lên ở chỗ nào?"
Cô sửng sốt, không hiểu anh sao lại hỏi? Nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời: "Ngay tại vùng này."
"Anh muốn đi xem."
"Gì?" Hôm nay rốt cuộc là một ngày như thế nào? Anh còn muốn gây cho cô bao nhiêu kinh hỉ? Cũng biết như vậy sẽ làm cô tim đập mạnh hơn, hại cô càng ngày càng yêu thích anh, yêu đến đều nhanh rơi lệ.
"Mỗi ngày em đều nhìn thấy nơi ở ông bà của anh, anh lại không thấy nơi mà em từ nhỏ lớn lên, thật không công bằng"
"Oái" cô gật đầu, nhận lý do của anh "Chờ ngày nào đó rảnh, em sẽ đưa anh đi "
Cô vốn nghĩ rằng anh chỉ nhất thời đòi hỏi, giống như anh chán ghét nhiều người, làm sao còn muốn vào giáo hội cùng cô nhi viện? Không nghĩ rằng anh vẫn kiên trì nói:
"Về nhà cất toàn bộ đồ, chúng ta phải đi cô nhi viện."
"A?" cô trợn to mắt, thiếu chút nữa đã quên mình đang lái xe.
"Anh không muốn chờ, anh nghĩ cái gì thì lập tức phải làm." Anh không khách khí tuyên bố, anh biết cô ngoan, sẽ nghe lời anh nói.
"Uhm...... Hảo." Cô gật gật đầu. Quả thật, mặc kệ anh nói cái gì, cô đều đã nghe theo, chỉ hy vọng anh vui vẻ.
Sau nữa giờ lái xe đến "Cô nhi viện giáo hội Thiên Ân", hai người đi tới cửa, La Phù lại hỏi lại anh "Nếu anh không muốn vào, thì cũng không sao không cần miễn cưỡng."
Trong viện có bốn đến năm mươi đứa nhỏ, còn có hơn mười vị nữ tu sĩ, theo tính anh không thích tiếp cận người khác, chỉ sợ đó sẽ là một hồi tra tấn.
Hạ Vũ Tuyên dắt tay cô, kiên định nói: "Anh muốn đi vào nhìn một lần."
Cảm giác độ ấm từ bàn tay anh cô cảm thấy rất an tâm, vẫn không quên nhắc nhở: "Lúc nào muốn đi thì nói, chỉ cần nói cho em biết.. !"
Đáp lại là anh đã bước đi so với cô là hơn một bước vào cửa lớn, nhưng rất nhanh anh bắt đầu hối hận.
Hảo, thật nhiều trẻ con! Toàn bộ mang vẻ mặt tò mò vẻ hướng nhìn về phía bọn họ, tựa như rất nhiều con kiến nhỏ hiện thân lên, mang đến cảm giác ngứa, lại còn giống như có cảm giác muốn điên lên!
Vài đứa nhỏ lớn chút biết La Phù, hưng phấn hô to: "La tỷ tỷ, xin chào đã lâu không trở lại!"
"Xin lỗi, gần đây tỷ quá bận" La Phù vỗ vỗ bả vai một đứa nhỏ."Các em biết nữ tu sĩ La ở đâu không?"
"Ở bên kia!" Bọn nhỏ chỉ hướng.
Đi vào phòng bếp rộng lớn từ rất lâu rồi, có năm vị nữ tu sĩ đang nấu cơm, trong đó một vị đúng là La Phù rất muốn gặp, người gầy yếu kia xoay người, cô vĩnh viễn đều có thể nhận được, chính là người hiểu rõ cô nhất, nữ tu sĩ La Thu Nhạn.
"Tu sĩ La!"
Nghe được thanh âm gọi quen thuộc, La Thu Nhạn mới xoay người, vừa nhìn thấy đã phấn khởi vui mừng cười, vội vàng buông đũa cởi tạp dề, hai tay rộng mở ôm La Phù."Cuối cùng con cũng đã trở lại, ta thật nhớ con."
"Xin lỗi, đáng lẽ con nên thường xuyên về thăm người." La Phù cũng ôm La Thu Nhạn, cảm giác tựa như ở trong lòng mẹ, hơn hai tháng qua, cô nhận việc "hầu hạ" Hạ Vũ Tuyên, nên không thể về cô nhi viện được.
Tình như hai mẹ con, hai người nói thiệt nhiều chuyện, La Thu Nhạn mới chú ý tới Hạ Vũ Tuyên đứng ở một bên, thái độ trầm tĩnh, tĩnh như pho tượng, ngay cả gương mặt đều không có biến hóa gì?
"Vị tiên sinh này là?" La Thu Nhạn chỉ Hạ Vũ Tuyên hỏi.
"Xin lỗi, chút nữa là con đã quên giới thiệu. Vị này là nữ tu sĩ La, là mẹ dưỡng dục em lớn lên, vị này là Hạ Vũ Tuyên là bạn trai của con" La Phù nói đến cuối cùng có điểm kết, cô đứng ở hai người cô yêu nhất, cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
"Wow, bạn trai? La Phù thật sự đã trưởng thành." La Thu Nhạn từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Vũ Tuyên một lần, nhìn anh ta nói: "Ánh mắt cậu cũng có phúc, La Phù là cô gái tốt nhất cậu gặp được"
"Con nào có tốt như vậy?" La Phù ngượng ngùng xen vào.
"Ta nói con tốt nhất, con chính là tốt nhất" La Thu Nhạn vỗ vỗ tay La Phù, như bơm hơi tin tưởng cho cô.
Tầm mắt Hạ Vũ Tuyên có chút lờ mờ, xuyên thấu qua lời nói cùng biểu tình La Thu Nhạn, anh nhìn thấy giống như nhìn thấy ông ngoại, bà ngoại nếu sống đến giờ thì cũng sẽ có quan tâm cùng sủng ái như vậy, cảm giác như chẳng còn phân biệt thời gian và nơi nào nữa, đều giống như kí ức đang hiện lại khắc sâu...
"Tốt lắm, tốt lắm." La Thu Nhạn đẩy La Phù dời đi phòng bếp."Nơi này rất nóng, các con đến sân chơi đi, ta làm xong cơm sẽ gọi các con."
"Để con đến giúp!" tay nghề La Phù là do La Thu Nhạn dạy dỗ, cô từ nhỏ đã quen với cảnh phòng bếp.
"Không cần, không cần, cơm cũng làm sắp xong." La Thu Nhạn lại nhìn về phía Hạ Vũ Tuyên."Đúng rồi, cậu có muốn chơi trò chơi cùng bọn trẻ không?"
Hạ Vũ Tuyên nghĩ rằng bản thân mình nghe nhầm, loại chuyện ngu xuẩn này làm sao đến phiên mình làm? Nhưng mà tầm mắt La Thu Nhạn như là đang nghiên cứu về mình lại còn như là cố tình thử xem và chấm điểm, nên anh phải mở miệng "Trò chơi gì?"
La Thu Nhạn mới cảm thấy hơi vừa lòng, làm bạn trai La Phù, có thể nào không cùng các bạn học nhỏ cùng chơi trò chơi?
"Rất đơn giản, diều hâu trảo gà con, bọn nhỏ làm gà con, La Phù làm gà mái, cậu làm diều hâu."
Sự an bài tương đương hợp lý, Hạ Vũ Tuyên bề ngoài cao ngạo, giống như con diều hâu, La Phù thái độ ôn nhu giống như con gà mái, nhưng mà La Thu Nhạn không hiểu là những hình tượng như vậy thì mãi mãi không bao giờ ở cùng một chỗ, có lẽ chỉ có thượng đế mới hiểu được ảo diệu trong đó!
La Phù vừa nghe đều sợ, không biết nên giải thích thế nào, nhìn nữ tu sĩ La nói: "Ngại quá, Vũ Tuyên anh ấy có khả năng đã quên chơi như thế nào?"
"Loại trò chơi này chỉ cần hướng dẫn chút là được, cậu ta chẳng lẽ ngốc đến nỗi không biết?" La Thu Nhạn nhíu mày, một người đàn ông không biết chơi đùa cùng đứa nhỏ, đáng giá để La Phù yêu thương sao?
Hạ Vũ Tuyên nhìn thấy trong mắt La Thu Nhạn hoài nghi, anh phải chứng minh, anh là người đàn ông xứng đôi với La Phù. Tuy rằng anh chưa bao giờ để ý đến cái nhìn người khác, nhưng vì cô gái anh yêu, chuyện ngu xuẩn gì cũng phải làm.
"Không phải vấn đề ngu ngốc." La Phù giải thích." Mà là anh, anh ấy không quá thích......" nên nói như thế nào đây? Muốn nói anh không thích tới gần người, cũng không thích bị người khác tới gần? Chỉ sợ nữ tu sĩ La sẽ cho rằng điều đó còn rất ~ rất không đúng.
"Anh muốn thử chơi, đi." Hạ Vũ Tuyên kéo tay bạn gái, hướng sân trước viện đi tới.
La Phù phất tay cùng nữ tu sĩ La, vừa đi ở phía sau Hạ Vũ Tuyên, vẻ mặt bất khả tư nghị [không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được] hỏi: "Anh thật sự muốn chơi trò diều hâu trảo gà con?"
"Đúng vậy." Anh thực khẳng định, gật đầu."Nhưng mà anh sẽ không chơi, trước em phải dạy anh"
Đồng thời cô vừa muốn cười vừa muốn khóc, muốn cười là vì anh thay đổi đây chính là vì cô mà thay đổi, muốn khóc là vì anh nhưng lại không chơi cùng. Có thể tưởng tượng thơ ấu của anh thật nhiều cô đơn, nhiều tịch mịch.
"Anh không ngu ngốc, anh chỉ cần học là được."
"Đương nhiên anh không ngu ngốc, anh rất giỏi." Cô sờ sờ mặt anh, lại bỗng nhiên bị anh đẩy ra, làm cô kinh hách giật mình...
Tiếng nói anh khàn khàn: "Đừng ở chỗ này, chạm vào anh"
"Xin lỗi, em..." Đáy lòng cô chua xót, nói với bản thân mình anh vẫn không có thói quen bị người khác đụng vào, miễn cưỡng cả cô cũng không thể.
Anh nói lời kế tiếp, lại làm cho cô càng kinh ngạc."Anh có nhiều thời gian cho em, em còn không hiểu sao? Anh cũng không nghĩ rằng ở trong này phải đẩy ngã em!"
"Oái?" cô bây giờ mới hiểu ý anh, đáy lòng ấm áp, thậm chí ngốc lăng. Hóa ra anh lại có cảm giác mãnh liệt với suy nghĩ của cô, điều này vượt qua khỏi tưởng tượng của cô, không biết có phải bọn họ đã luyến ái thành công?
"Hiểu chưa?" anh chuyển hướng bọn nhỏ trước viện "Ai muốn cùng huynh chơi trò chơi thì lại đây đi."
Bọn nhỏ tò mò nhìn về phía người xa lạ, tuy rằng cảm thấy hơi sợ người lạ, thấy quỷ dị, nhưng nghĩ được chơi đùa thì tâm tình vui sướng, mọi thứ đều bỏ xuống. Huống chi còn có La Phù tỷ tỷ ở đây, mọi người chần chờ một lát liền đều tiến lên.
Kết quả, ở trò chơi "diều hâu trảo gà con", La Phù chịu đủ khổ.
Trừ bỏ nhóm gà con bị nắm đi, cuối cùng Hạ Vũ Tuyên còn bắt lấy gà mái, nhẹ nhàng quay cô vòng vo vài vòng, mặc cho cô thét chói tai như thế nào, chính là vẫn chậm chạp không chịu buông.
La Phù lại kinh ngạc lại choáng váng đầu, điều này là anh sao? Cười đến thoải mái, điên cuồng chơi, hoàn toàn giống như một người khác!
Hạ Vũ Tuyên tiếp tục ôm cô xoay quanh, anh muốn chứng minh anh không có sai, anh sẽ không nói lời tâm tình, anh sẽ không làm lãng mạn, nhưng anh sẽ vì cô mà thay đổi, trở thành người yêu xứng đôi với cô.
"Ăn cơm!" cuối cùng, La Thu Nhạn giống người cứu tinh xuất hiện, nhìn thấy bức tranh này cũng không khỏi cười, bà không có gì để hoài nghi, nhìn thấy cô dâu mới tuyệt đối đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |