Triền miên
← Ch.269 | Ch.271 → |
Edit: Muỗi Vove
//Thiết nghĩ Tử Dạ đói lâu ngày mà vẫn chịu được, cũng không phải dạng đói bụng ăn quàng, ghê nha//
Dạ Vân điện một mảnh tĩnh lặng, ngoài Vệ Tử Thanh và Thanh nhi túc trực trước cửa phòng ngủ, còn lại không hề nhìn thấy bất kỳ cung nữ thái giám nào.
Trong phòng ngủ không một tiếng động, ở chính giữa đặt một thùng gỗ thật lớn, hơi nước từ thùng gỗ tản mát quanh căn phòng, không khí trở nên ẩm ướt mê hoặc.
Trong thùng gỗ Tử Dạ cả người xích lõa, hai mắt nhắm nghiền lặng yên ngồi trong nước, mà Diệp Lạc cũng một thân lõa thể, thần sắc ngưng trọng xếp bằng ngồi phía sau, hai tay dán chặt lên lưng hắn, không ngừng điều chuyển nội lực trong thân thể Tử Dạ.
Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi nước trong thùng gỗ vốn trong vắt dần biến thành màu đen, sắc mặt Diệp Lạc bắt đầu trở nên tái nhợt, Diệp Lạc thế này mới chậm rãi thu hồi hai tay, bán tựa vào bên cạnh thùng gỗ không ngừng thở hổn hển.
Nước trong thùng gỗ là hỗn hợp các dược vật mà nàng mới nghiên cứu được, bây giờ đã hoàn toàn biến thành đen, dưới ánh sáng hơi nước lởn vởn, mùi thuốc hòa lẫn với mùi tanh của máu.
Diệp Lạc bởi vì nội lực hao tổn quá nhiều, chỉ có thể tựa vào thùng gỗ không nhúc nhích, điều dưỡng hơi thở.
Vì giải độc lúc này Diệp Lạc cùng Tử Dạ đều toàn thân không mảnh vải, nàng chăm chú nhìn Tử Dạ cũng khẽ tựa vào thùng gỗ, trên khuôn mặt tái nhợt lặng yên lây nhiễm hai tầng mây hồng, may mà Tử Dạ hôn mê bất tỉnh, nếu không nàng thật không biết mình có dũng khí giải độc cho hắn hay không?
Bất quá trải qua vài ngày kiên trì, mặc dù không thể đem toàn bộ kịch độc trên người Tử Dạ giải đi, nhưng vẫn là từng chút từng chút bức độc tố ra, như vậy chỉ cần qua ít ngày nữa nàng có thể nắm chắc bức hết hoàn toàn độc tố trong người hắn, cuối cùng đem hắn từ quỷ môn quan kéo về.
Nghĩ đến đây Diệp Lạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai mắt khóe miệng lộ ra một chút thả lỏng, trên làn da trắng noãn hơi biến thành màu đen, nhưng được dược thủy phụ trợ dường như đã lấy lại được vẻ mềm mại ướt át ban đầu.
Diệp Lạc không biết khi nàng nhắm hai mắt lại, hai mắt vốn nhắm nghiền của Tử Dạ lại chậm rãi mở ra, hắn vốn đưa lưng về phía Diệp Lạc, nhưng bởi vì sau khi bức độc mất đi sự chống đỡ của Diệp Lạc, thân thể hắn trượt dần về một bên, giờ phút này chính là đối diện với Diệp Lạc.
Lúc này vừa mở mắt ra, ánh mắt hắn vừa vặn dừng ở phần thân lộ trên mặt nước của Diệp Lạc, từ cái cổ trắng muốt đến bờ vai thon thả mượt mà, cuối cùng hướng về đôi môi đỏ mọng mang theo ý cười của nàng, con ngươi đen nhánh của hắn nháy mắt trở nên thâm trầm.
Hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi vươn bàn tay to lớn kéo Diệp Lạc vào trong ngực, dán lên bờ môi kiều diễm kia, động tác thô bạo mà nhiệt liệt hôn nàng.
Kỳ thật thần trí Tử Dạ bây giờ không hoàn toàn thanh tỉnh, hắn tuy rằng mở to hai mắt nhưng vẫn giống như đang chìm trong mộng, một loạt động tác này chỉ là theo phản ứng của thân thể nam nhân mà thôi, huống chi Diệp Lạc là nữ nhân trong lòng mình, giờ phút này chính là lõa lồ hiện ra trước mặt hắn.
//Xin lỗi chứ ngoài từ "lõa lồ" còn có từ nào dùng cho nó có vẻ văn minh hơn không nhỉ//
Diệp Lạc đột nhiên bị Tử Dạ kéo vào trong lòng, cùng hắn tiếp xúc thân mật, nàng sợ tới mức há mồm muốn kinh hô, nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Tử Dạ dùng môi ngăn lại.
Diệp Lạc nháy mắt đầu óc trống rỗng, nàng sững người quên mất cả giãy dụa nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu vì dục vọng kia, bàn tay to của hắn đặt trên thân thể mềm mại của nàng không ngừng xoa nắn ma sát, cảm giác trước nay chưa từng có khiến thân thể nàng nhịn không được run rẩy, trong miệng phát ra tiếng ngâm kiều mị.
Phản ứng của Diệp Lạc càng làm Tử Dạ thêm cuồng dã, chỉ thấy nụ hôn của hắn trở nên nồng nhiệt hơn, đầu lưỡi ấm áp thăm dò vào trong khoang miệng nàng, liếm láp cướp đoạt từng tấc mật ngọt.
Tay hắn hơi dùng sức đem thân hình kiều nhỏ của Diệp Lạc gắt gao dán chặt phần cơ thể đàn ông đang hừng hực lửa nóng của mình, dường như chỉ có hôn môi vẫn chưa đủ thỏa mãn dục vọng của hắn, hắn rời khỏi môi nàng chuyển hướng xuống cần cổ trắng noãn, sau đó ở trên da thịt trắng như tuyết của nàng lần lượt để lại những ấn ký ám muội. Đôi môi cùng bàn tay không an phận di chuyển xuống dưới xoa nắn đỉnh đồi đang nhô lên của nàng.
Nhìn đôi môi kiều diễm ướt át đỏ bừng, con ngươi đen thâm trầm của Tử Dạ như bị dục hỏa thiêu đốt, Diệp Lạc còn không kịp phát ra tiếng hô hắn đã cúi xuống ngậm đóa hồng mai, trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn.
Diệp Lạc chỉ cảm thấy cả người vô lực, trên da thịt mềm mại xuất hiện từng mảng đỏ ửng, khoái cảm xa lạ khiến thân thể nàng kịch liệt run rẩy, nàng nhịn không được "ưm" lên một tiếng, thân thể xụi lơ dựa vào trên người Tử Dạ, nếu giờ phút này Tử Dạ không ôm lấy nàng, chỉ sợ nàng đã vô lực ngã xuống rồi.
Trong phòng ngủ không khí nháy mắt trở nên cực kỳ ám muội, tiếng thở dốc tràn ngập khiến ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt, Diệp Lạc không có khí lực mặc cho hắn dẫn dắt trầm mê, nhất thời chỉ còn lại luật động cùng kích tình.
Trong mơ hồ Diệp Lạc giống như cảm thấy mình cùng Tử Dạ quay trở về thời gian ở dưới vách núi đen, ở nơi như tiên cảnh đó hắn từng cướp đi thứ quý giá nhất của nàng.
//Xem ra ta cũng không đến nỗi bí từ mà lược mất vài đoạn, chỉ để lại một câu "trong phòng một mảnh xuân sắc" nhỉ, Phi Phi ít miêu tả mấy cảnh 18+ quá, chị em nào là sắc nữ chắc phải thất vọng rồi//
← Ch. 269 | Ch. 271 → |