Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 269

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 269
Yến Đào
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Muỗi Vove

Trải qua hai ngày không nghỉ không ngủ, đoàn xe rốt cục chậm rãi vào kinh thành.

Trong kinh thành vẫn một mảnh phồn hoa, có lẽ bởi vì ở dưới chân thiên tử, cho nên nơi này không bị chiến tranh ảnh hưởng.

Sau khi vào kinh thành Diệp Lạc liền để cho người Thủy Vân cung quay về Tây Thủy trấn giúp Tử Ảnh, lưu lại chỉ có Thanh nhi và Vệ Tử Thanh, cho nên xe ngựa tiến vào kinh thành cũng không gây sự chú ý của người đi đường.

Nghe thấy ở ngã tư đường truyền đến từng đợt huyên náo, tâm Diệp Lạc rốt cục mới bình tĩnh lại, một đường từ Tây Thủy trấn đến kinh thành làm người ta có một loại cảm giác từ Địa Ngục đến Thiên đường.

Nhìn Tây Thủy trấn bởi vì chiến tranh mà thi thể đầy đất máu tươi giàn giụa, cảnh tượng này lại so với một mảnh thái bình hòa thuận ở kinh thành thật không thể không cảm thán.

Người đương quyền tuy rằng hưởng hết vinh hoa phú quý, nắm trong tay sinh tử của người khác, nhưng vô pháp cảm nhận được cuộc sống như người bình thường kia... Yên tĩnh hạnh phúc.

Nếu thiên hạ thái bình, chờ đợi hắn cũng sẽ là những chính vụ cần xử lý, nếu chữ thiên không yên ổn như vậy hắn sẽ phải lo nước lo dân, thân là vua của một nước hắn vĩnh viễn không thể giống như dân chúng bình thường trải qua những ngày yên tĩnh.

Diệp Lạc xốc rèm xe ngựa lên, nhìn một mảnh náo nhiệt ở bên ngoài, trên con đường người người qua lại, nhiều tiểu thương vẻ mặt tươi cười mời chào khách nhân, cùng khách nhân trả giá.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Diệp Lạc đột nhiên hâm mộ những tiểu thương này, có lẽ cuộc sống cũng không được như ý, nhưng bọn họ vẫn luôn khoái hoạt, cho dù mỗi ngày bọn họ vì người nhà tìm kế sinh nhai mà bôn ba, nhưng từng ngày của bọn họ lại trôi qua một cách yên bình hạnh phúc, có thể lo cho cuộc sống cả nhà có lẽ là kỳ vọng cả đời của họ.

Diệp Lạc cảm giác mình bỗng nhiên thực hướng tới cuộc sống như thế, cuộc sống bình thường vô ưu vô lo.

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc chợt nhớ tới vách núi đen trên núi Thiên Hoa, bên hồ nước ấm, có thể cùng hắn không tranh với đời hưởng thụ cuộc sống ngày ngày vui vẻ.

Diệp Lạc thu hồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tử Dạ, trong đôi mắt sáng bị lây một chút thần sắc lo lắng.

Thanh nhi thấy bộ dáng lo lắng của Diệp Lạc, trong lòng không đành lòng liền an ủi:

-"Tiểu thư, người đừng lo lắng, hoàng thượng cát nhân thiên tương, sẽ không có chuyện gì!"

Diệp Lạc dùng khăn thêu nhẹ nhàng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán Tử Dạ, khẽ thở dài một hơi nói:

-"Thanh nhi, kỳ thật độc mà hắn trúng tuy rằng tương tự hàn độc trong Thủy Vân cung, nhưng so với hàn độc hung hiểm hơn rất nhiều, có thể cứu được hắn hay không, trong lòng ta ngay cả một điểm chắc chắn cũng không có....... ."

Thanh nhi im lặng, nàng biết Diệp Lạc nếu nói như vậy chính là thật sự không nắm chắc, nàng nhớ rõ ở Thủy Vân cung độc thuật cùng y thuật của Du Hàn vô cùng xuất sắc, nếu độc này là do hắn hạ, như vậy tuyệt đối không dễ dàng giải được.

Tình huống của Tử Dạ hiện tại thật sự rất không ổn, xem bộ dáng hắn nếu mấy ngày nữa vẫn không được giải độc, như vậy đến lúc đó cho dù ngay cả có giải dược cũng không cứu được hắn.

Nghĩ đến đây Thanh nhi cúi đầu xuống, nàng muốn an ủi Diệp Lạc lại không biết nên an ủi như thế nào, hết thảy chỉ có chờ đến khi trở lại hoàng cung, hi vọng Diệp Lạc có giải được kịch độc trong người Tử Dạ.

Diệp Lạc cũng không nói thêm gì nữa, trong xe ngựa nhất thời lâm vào yên tĩnh, mà lúc này xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, ngoài xe truyền đến thanh âm của Vệ Tử Thanh:

-"Nương nương, đã đến nơi rồi."

Diệp Lạc nhảy xuống xe ngựa, chỉ thấy xe ngựa không biết từ khi nào đã dừng lại trước cửa Dạ Vân điện.

Dưới sự trợ giúp của Thanh nhi cùng Vệ Tử Thanh Diệp Lạc đỡ Tử Dạ đến trước giường nằm xuống, sau đó phân phó cung nhân và Thanh nhi ở một bên hầu hạ, còn mình và Vệ Tử Thanh đến thái y viện, bởi vì tình huống hiện tại của Tử Dạ đã rất khẩn cấp, nàng phải nhanh chóng tìm cách điều chế giải dược.

Cách Dạ Vân điện chỉ có một bức tường là Ly cung.

Trong phòng ngủ u ám, Yến đào không yên bất an ngồi ở giường, sắc mặt nàng tái nhợt, thần sắc kinh hoảng, bởi vì nàng vừa nhìn thấy Vệ Tử Thanh đi cùng Diệp Lạc!

Nàng thật không ngờ ở trong cung đột nhiên nhìn thấy Diệp Lạc, hơn nữa còn trong lúc nàng chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Du Hàn giao cho.

Trước đây nàng từng đêm khuya giả trang làm cung nữ lẻn vào phòng Hương Linh công chúa, sau đó đưa chủy thủ tẩm thuốc độc cho nàng ta, lợi dụng Hương Linh công chúa ám sát Tử Dạ.

Nhưng lần đó Tử Dạ không bị thương, sau đó không lâu còn mang theo Sở Hoàng và Hương Linh công chúa rời khỏi hoàng cung đến Tây Thủy trấn.

Tử Dạ đột nhiên rời đi làm nàng vô sách hạ thủ, trong lòng luôn lo lắng bất an, bây giờ Tử Dạ tuy rằng trúng độc trở về hoàng cung, nhưng là Diệp Lạc lại xuất hiện.

Từ nhỏ cùng Diệp Lạc lớn lên bên nhau, Yến Đào biết độc thuật của Diệp Lạc có thể không bằng Du Hàn, nhưng y thuật thì không thua kém, hiện tại Diệp Lạc xuất hiện nói không chừng là để giải độc trên người Tử Dạ, như vậy nàng về sau nếu muốn ám sát Tử Dạ sẽ càng trở nên khó khăn!

Nghĩ đến đây, Yến Đào cắn chặt môi, hai tay gắt gao siết chặt, đối mặt với Diệp Lạc nàng biết võ công của mình không bằng, nhưng nàng không muốn lại bị Du Hàn lợi dụng, nàng muốn chạy khỏi bàn tay hắn, mà biện pháp duy nhất chính là giết Tử Dạ, lúc đó mới lấy được giải dược! Chỉ có như vậy nàng mới có thể sống sót!

Crypto.com Exchange

Chương (1-303)