Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 193

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 193
Quyết tuyệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Muỗi Vove

Diệp Lạc theo sát phía sau Tử Ảnh, tránh được các thị vệ canh giữ Di Hương cung, đi tới một nơi tương đối vắng vẻ.

Thân hình Tử Ảnh ngừng lại, hắn quay đầu hướng Diệp Lạc mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng mở cửa sổ, phi thân vào.

Diệp Lạc hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn theo hắn vào trong, khi nàng bước vào, chỉ thấy đây là một gian nhã phòng không người, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của Tử Ảnh, nàng ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy Tử Ảnh đã nhảy lên đứng trên một thanh xà ngang, ngồi ngay ngắn nhìn nàng.

Đâm lao thì phải theo lao, Diệp Lạc cắn răng, không có nửa điểm chần chừ, nhảy lên.

Ở trong nhã phòng, tuy rằng không nhìn thấy được bên ngoài, nhưng là, xà ngang bên trên lại thông với hành lang, phi thân lên xà ngang, Diệp Lạc quan sát động tĩnh bên ngoài.

Chỉ thấy trong hành lang một mảnh đèn đuốc sáng trưng, lại không có một bóng người, nhìn thấy không gian yên ắng như thế, trong lòng Diệp Lạc hơi trầm xuống, một cỗ lo lắng bất an chậm rãi bao phủ.

Tử Ảnh như có suy nghĩ gì liếc mắt nhìn Diệp Lạc, lấy tay khẽ đụng vào tay nàng, ý bảo nàng đuổi kịp, sau đó liền lặng yên không một tiếng động nhảy qua một cái xà ngang khác.

Diệp Lạc cắn mội, cũng mặt không thay đổi đuổi theo.

Vị trí này so với vừa rồi khá hơn nhiều, toàn bộ tình hình trong hành lang, đều có thể thu vào trong tầm mắt. Mà Diệp Lạc, hai mắt nàng gắt gao dừng lại ở một góc phòng, hai người đang dây dưa cùng một chỗ.

Một màn ôm nhau của hai người kia thật chói mắt, nàng thậm chí có thể nghe rõ ràng cái kia ồ ồ thở dốc, còn có một nữ nhân xinh đẹp yêu kiều.

Nhìn mọi thứ hết thảy, sắc mặt Diệp Lạc nhất thời trở nên tái nhợt, đây là người nàng yêu sao? Nam nhân này buổi sáng ở trong Tư Lạc viện còn luôn mở miệng nói yêu nàng, bây giờ lại đang ôm một nữ nhân khác.

Nhìn thân hình cao lớn cùng thân ảnh màu đỏ gắt gao quấn quanh một chỗ, tim Diệp Lạc giống như bị người ta dùng dao khoét đi một lỗ, đau đớn kịch liệt làm nàng nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

Nhìn nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt Diệp Lạc, trong lòng Tử Ảnh hiện lên một tia không đành lòng, hắn vươn tay, do dự một chút, rốt cuộc nhẹ nhàng kéo Diệp Lạc vào lòng, lấy tay dịu dàng vì nàng lau đi nước mắt trên mặt, sau đó đè thấp thanh âm, ở bên tai nàng ôn nhu nói:

-"Lạc nhi, đừng khóc..."

Diệp Lạc hai mắt nhắm lại, đem mặt dán chặt vào lồng ngực Tử Ảnh, nước mắt trên mặt giống như hạt châu đứt tuyến, không ngừng mà chảy xuống, nàng cắn chặt lấy môi, không để ình khóc thành tiếng, lòng của nàng nháy mắt như từ từ chìm xuống vực sâu, chìm xuống.

Tử Ảnh nhìn hai người trong hành lang không ngừng dây dưa cùng một chỗ, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười không dễ nhìn thấy, nhìn đến hai người ôm nhau hướng phòng ngủ đi đến, trên mặt hắn ý cười càng thêm đậm.

//Tử Ảnh ca thừa nước đục thả câu quá, ta không thích điều này//

Hai tay Diệp Lạc gắt gao siết chặt, sắc mặt nàng ngày càng trở nên tái nhợt, đôi mắt sáng bị nước mắt chảy qua giờ phút này hiện lên một tia quyết tuyệt quang mang, nàng từ trong lòng Tử Ảnh ngẩng đầu, hướng về hai người đang ôm nhau, chỗ sâu nhất từ đáy lòng phát ra thanh âm dứt khoát: Tử Dạ, từ nay về sau, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!

Tử Dạ mơ mơ màng màng đi theo Hương Linh công chúa vào phòng ngủ, bỗng nhiên một đạo thanh âm bi thương xuyên qua đầu hắn, làm hắn run lên bần bật, cước bộ nháy mắt ngừng lại.

Hương Linh công chúa thấy Tử Dạ đột nhiên dừng bước, trong lòng không khỏi cả kinh, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía Tử Dạ, lại nhìn thấy Tử Dạ vẻ mặt nghi ngờ đứng yên không nhúc nhích, giống nhưng đang lắng nghe cái gì.

Vẻ mặt Tử Dạ như thế, làm trong lòng nàng từng trận bất an, nàng cố nặn ra một nụ cười, giữ chặt cánh tay Tử Dạ, dùng thanh âm mê hoặc nói:

-"Dạ ca, đã muộn lắm rồi, chúng ta mau mau vào ngủ..."

Tử Dạ, từ nay về sau, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt! Ân đoạn nghĩa tuyệt! Thanh âm thê lương không ngừng quấn quanh đầu hắn. Là ai? Giọng nói của Lạc nhi, rõ ràng hiện lên trong đầu hắn, một cỗ mãnh liệt đau lòng, theo chỗ sâu trong nội tâm hắn lặng lẽ trào ra, thần trí vốn đang mơ hồ, nháy mắt thanh tỉnh lại, hắn mạnh tay đẩy Hương Linh công chúa ra, lớn tiếng kêu lên:

-"Lạc nhi!"

Nhưng mà, trả lời hắn, chỉ là tiếng vang trong một hành lang trống rỗng, giai nhân sớm đã đi xa.

Diệp Lạc đã rời khỏi Di Hương cung, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng gọi, cước bộ của nàng có chút dừng lại, dừng lại, nhưng là, chung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.

Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười thê lương, là ảo giác của nàng sao? Biết rõ hắn hiện tại ở cùng nữ nhân khác, hắn làm sao có thể gọi nàng?

Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, Diệp Lạc nhìn thoáng qua Tử Ảnh đứng bên cạnh, cắn cắn môi, nghẹn ngào nói:

-"Dẫn ta đi, mang ta...lúc này rời đi thôi!"

//Ta không thích thế này tí nào, cảm giác Lạc tỷ dễ dãi, tùy ý dựa dẫm vào bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh, hơn nữa, thế này chẳng phải là cho ngươi ta hy vọng hay sao?//

Tử Ảnh hơi sững sờ, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, hắn kích động nắm lấy hai vai Diệp Lạc, run giọng hỏi:

-"Lạc...Diệp Lạc cô nương, thật sự sao?"

Diệp Lạc mặt không thay đổi gật gật đầu, đôi mắt ẩn sâu trong bóng đêm hiện lên một tia dứt khoát, giọt nước mắt bên mắt lấp loáng ánh sáng.

Tử Dạ thần trí dần thanh tỉnh, hai mắt hắn mờ mịt nhìn hành lang trống rỗng, hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, hắn vừa rồi dường nhi nghe thấy giọng nói của Lạc nhi, là nàng sao? Nghĩ đến thanh âm lạnh lùng của nàng, tâm Tử Dạ không khỏi trầm xuống! Hắn không để ý đến Hương Linh công chúa đang đứng bên cạnh, bước nhanh ra ngoài.

Hương Linh công chúa không thể tin được nhìn bóng lưng Tử Dạ, hắn rõ ràng trúng mê huyễn dược, làm sao có thể hội tỉnh lại? Hắn hiện tại muốn rời khỏi sao? Không, hắn không thể cứ như như thế rời đi? Nàng không cho phép, tuyệt đối không cho phép!

Hương Linh công chúa bước nhanh lên mấy bước, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng Tử Dạ, cầu khẩn nói:

-"Dạ ca, đừng đi, lưu lại với ta, được không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-303)