← Ch.06 | Ch.08 → |
Hà Tam Cô ngồi trước phong cầm, gảy lên khúc tấu thảm thương chua xót. Những khách nhân ngồi đối diện trước mặt nàng, gật gù tán thưởng, ánh mắt họ dán lên từng tấc da trên cơ thể mỹ nhân.
Nàng dường như không quan tâm tới điều đó, vẫn phiêu diêu với tấu khúc của mình, khuôn mặt diễm lệ ngân ngấn nước, nàng chợt cất giọng bi ai nhớ người trong mộng:
"Lúc bông hoa nở rộ chính là lúc đáng quý nhất
Hoa kia rồi sẽ xác xơ
Bỏ lỡ mất thời kì hoa đẹp nhất, biết trách ai đây?
Hoa cũng cần người an ủi...
Đời người phải khóc bao nhiêu mới cạn lệ?
Đời người phải chảy bao nhiêu lệ mới thôi không đau lòng nữa?
Chẳng ai nhìn thấu được nét tiều tụy giấu ở đuôi mắt tôi
Lời thề khi ấy thật hoàn mĩ
Như bầu trời đầy cánh hoa vàng bay
Trong đêm lạnh lẽo gió bắc thổi qua,
Tìm không thấy người an ủi
Lời thề năm ấy quá hoàn mĩ, khiến cho nỗi tương tư biến thành tro bụi...
Lúc bông hoa nở rộ chính là lúc đáng quý nhất
Hoa kia rồi sẽ xác xơ
Bỏ lỡ mất thời kì hoa đẹp nhất, biết trách ai đây?
Hoa cũng cần người an ủi..."
Hoàng thượng của nàng đã yêu người khác rồi, hoàng thượng của nàng đã rời kinh thành, rời xa nàng, ...
Ngón tay Hà Tam Cô miết vào sợi dây đàn chảy máu, một tiếng "tưng", dây đàn đứt, quất vào cổ nàng một vệt đỏ đau xót.
Hoàng thượng của nàng đã bỏ rơi nàng...
Người tì nữ vội vã tới xem xét vết thương cho nàng, bỗng lệ nàng tràn khóe mi...
- Đau lắm sao mỹ nhân?- Một nam nhân tiến tới, cười tà-... để ta đền bù cho nàng nhé?- Hắn hôn lên vết thương trên cổ nàng.
Hà Tam Cô vẫn cứ khóc. Hoàng thượng của nàng đã bỏ rơi nàng...
Hắn bế thốc nàng lên gác, đặt nàng nằm xuống giường, cởi đồ và buông rèm...
Lệ ngọc ướt gối, hoàng thượng của nàng đã bỏ rơi nàng rồi...
—o0o—
Thế gian có bao kẻ si ngốc vì tình?
Thế gian có bao kẻ bị lụy vì tình?
Lăng Lam vẫn nhắm mắt nhưng nàng cảm nhận được bàn tay Càn Long nắm chặt tay mình cùng tiếng thở của hắn kế bên. Nàng nhếch mép cười chua chát, có vị đắng ngắt trôi xuống cổ họng khô khốc của nàng.
- Ta sẽ giết ngươi. - Giọng nàng từ tốn, đó là câu đầu tiên nàng nói sau khi tỉnh lại.
- Ta biết. - Càn Long vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi khỏi gương mặt nàng, hắn ân cần đắp khăn lên trán nàng. - Nhưng nàng cần khỏe mạnh mới giết ta được... Uống loại kịch độc ấy, nàng sẽ chẳng bao giờ giết nổi ta...
- Chuyện của ta, không cần ngươi quản. - Miệng nàng thốt ra lời lạnh lùng nhưng lại không nỡ rời ánh mắt khỏi khuôn mặt đang lo lắng cho nàng của hắn.
Hắn cười nhẹ, ôn nhu khác hẳn thường ngày rồi hắn bê chậu nước, đứng dậy. Nàng hấp tấp chống tay ngồi dậy:
- Ngươi đi đâu đó?- Nàng nghe tim mình đánh "thịch", dường như trái tim ấy... không muốn hắn rời xa nàng...
- Thay nước. - Hắn cười hiền hòa, ánh mắt tinh tường ấy có chút vui vui.
- ừm...- nàng nằm trở lại, khẽ di chuyển người, quay lưng ra ngoài, bàn tay nàng líu ríu vò tấm màn bối rối.
Giá như lúc nào hắn cũng dịu dàng như thế này...
Giá như lúc nào hắn cũng ôn nhu như thế này...
Giá như lúc vặn cổ mẫu thân, hắn cũng ôn nhu như thế này...
—o0o—
Càn Long trở lại phòng cùng một xấp giấy và bút mực. Hắn cay mày, đăm chiêu:
- Chúng ta cần có một thỏa thuận. - Hắn khẳng định, giọng chắc nịch như sắp kí kết hòa ước với An Nam.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, hắn tiếp tục giảng giải:
- Ta đang nói đến một thỏa thuận sẽ được thảo ra giấy mực hẳn hoi. Và thỏa thuận ấy hoàn toàn có lợi cho nàng.
- ...
- Hãy làm vương phi của ta.
Câu nói của hắn làm Lăng Lam ngồi phắt dậy, trợn mắt:
- Ngươi điên sao?
- Cứ từ từ nào. - Hắn xoa dịu nàng rồi tiếp tục. - Làm vương phi của ta, nàng vừa được ăn sung mặc sướng, châu báu ngày nào ta cũng sẽ sai người mang tới chỗ nàng, khỏi phải đi chèn ép các cung phi khác như bây giờ làm gì. Không những thế, nàng lại còn luôn ở bên cạnh ta, muốn ám sát lúc nào cũng được... Nàng nghe ta nói có phải không?- Mắt hắn chớp chớp, vẻ mặt tươi tỉnh cười toe như gã ngốc khiến nàng ngẩn người.
- Ngươi điên thật rồi...- Lăng Lam lắc đầu ngao ngán, nàng bỏ ngoài tai những lời của hắn, chỉ muốn nghỉ ngơi để lấy lại sức.
- Ta nói có điều gì sai sao?- Càn Long thắc mắc, hắn trưng ra bản mặt ngây ngốc nhìn nàng.
- Điên vừa thôi chứ!- Nàng bực mình đạp chăn khỏi người. - Ta không thích làm vương phi của ngươi! Như vậy cực thiệt thòi cho ta! Không thích ở chung giường với ngươi!
Lời nói của nàng như bắn vào tim hắn một nhát súng.
- Không thích bị người khác ganh ghét vì "bị" ngươi sủng hạnh!
Bang! Một nhát nữa.
- Không thích nhìn thấy ngươi thêm giây phút nào nữa chứ đừng nói gì ở bên cạnh ngươi!
Bùng! Chuyển sang đại bác rồi...
- Ta chỉ muốn giết ngươi!!!
Coi như bị Thiên Lôi giáng cho một chùy đi.
Hắn bị trọng thương rồi, thiểu não ngước đôi mắt đau xót nhìn nàng. Trời ơi, đường đường là đương kim thánh thượng, nay lại bị thất tình, bị nàng giáng cho một đòn đau như thế...
Tim hắn nàng móc ra phơi khô héo rồi...
- Thế này đi!- Hắn cố níu kéo. - Ta cho nàng ba ngày để suy nghĩ kĩ càng. Đừng hấp tấp thế, sau này có thể nàng sẽ hối hận.
- Ta muốn giết ngươi!- Lăng Lam nhấn mạnh từng chữ, nhắc lại cho Càn Long nhớ.
Im lặng một hồi, hắn cất tiếng ưu thương:
- Phải làm sao để nàng đồng ý ở bên ta?
Lăng Lam giương đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, tiếng nàng băng giá phả ra hàn khí như lùa vào từng ngóc ngách của tim hắn buốt căm:
- Trừ khi ngươi không phải Hoằng Lịch!
Lại một hồi im lặng nữa, hắn phả ánh mắt vào không khí, có chút bực dọc, rồi cuối cùng, vẫn là hắn lên tiếng trước:
- Sao nàng vô lí thế? Đó là tại mẫu thân của nàng giết cha ta!
- Cha ngươi giết cả nhà ông ngoại ta!- Nàng quắc mắt quát hắn.
- Ông ngoại nàng là tham quan! Nếu như tất cả thân nhân của những người bị xử tử đều tới đòi lấy mạng thiên tử thì hoàng thượng liệu có mấy cái mạng để mà đền?
- Bất tài thì không trả thù được! Mẫu thân ta giỏi nên mới trả thù được! Ngươi lại còn giết bà!
- Cái quái gì cơ chứ????- Hắn tức giận đứng bật dậy, hằn học nhìn nàng. Giây phút này ở hắn chẳng còn chút phong thái của bậc cửu ngũ chí tôn nào nữa vì hiện tại Càn Long đang tức xì khói.
- Ta nói sai sao?- Lăng Lam hoạnh lại. - Cũng giống như nếu ngươi giỏi thì cứ đâm ta một kiếm chết luôn đi! Nếu không thì cứ ngồi yên đấy!!
- Nàng thách ta giết nàng đấy à?- Máu nóng bốc lên não.
- Ta thách ngươi đấy!- Lăng Lam ngồi bật dậy. - Ngươi mà giết ta, toàn bộ gia sản ta tích cóp để ở chiếc hòm dưới gầm giường, ta cho ngươi tất!!!- Nàng tuyên bố.
- Cái hòm của nàng phải chăng bằng quốc khố của ta hay sao mà nàng ra giá?- Càn Long cười đểu.
- Ờ đấy, ta nghèo thế đấy! Nếu ngươi tăng bổng lộc cho thái giám thì ta đã không nghèo thế!! Trăm sự vạn sự cũng đều tại ngươi mà ra!
- Đúng rồi đấy! Chắc ông ngoại nàng tham lam, làm khổ dân chúng cũng là tại ta!
- Ngươi bắt dân chúng đóng thuế, như vậy không phải là làm khổ họ chắc??
- Đó là ngân lượng dùng cho quốc khố, cứu trợ dân mỗi khi gặp lũ lụt thiên tai, ...
- Và cả tiền chi cho quân đội của ngươi nữa! Không đóng thuế thì vào tù! Chẳng khác gì tiền bảo kê!!
- Nàng dám nói ta giống mấy tên thu phí ngoài chợ?
- Ta nói đấy! Thì làm sao?
- Ta... ta... ta...- Càn Long tức nổ đom đóm mắt. Hắn trợn hỏa nhìn nàng một hồi, liếc tới thanh bội kiếm treo trên tường rồi lại nhìn nàng. Lăng Lam vẫn giương lên đôi mắt thách thức. Hắn ngứa ngáy chân tay, muốn chém cho nàng một nhát lắm rồi... Nhưng chẳng hiểu sao, sau một hồi đấu tranh tư tưởng lại giận dữ đạp cửa rời phòng.
- Đồ khùng!- Lăng Lam lẩm bẩm rồi tức giận nằm bịch xuống giường chùm chăn. - Thể nào cũng có ngày ta giết được ngươi!
Nằm được một lúc, nàng ngồi bật dậy, suy tính một hồi rồi ra khỏi phòng tìm hắn.
- Ê!
- Hử?- Càn Long sặc trà quay sang nhìn nàng. Hắn trong con mắt Lăng Lam đã rớt hạng xuống vị trí nào rồi mà nàng sỗ sàng gọi hắn "ê" như thế?
- Sao ngươi biết ta giả gái?- Nàng sốt sắng. Bây giờ nàng biết hắn yêu nàng rồi, không cần phải tôn trọng hay lễ phép với hắn làm gì, mẫu thân đã dạy: nam nhân là dùng để đạp dưới chân.
- Ồ...- hắn gật gù theo kiểu "hóa ra thế". - Nàng không hề lớn lên tí nào so với lần đầu gặp mặt.
- Hừ, thế chưa đủ lí do! Nhỡ đâu ta bị bệnh "còi mãn tính" thì sao?
- ...- Hắn có vẻ không muốn nói ra lí do tiếp theo, đợi nàng giục, lời ngọc mới chịu nhả ra. -... nàng không hề "đối thực" với cung nữ nào...
- Cả chuyện đối thực của thái giám mà ngươi cũng điều tra???- Lăng Lam hét lên vì bất ngờ. Cái tên quái đản này, rốt cuộc hắn nuôi bao nhiêu mật thám để theo dõi từng người trong Tử Cấm Thành đây?
Hắn lặng câm, không nói gì nữa, đánh trống lảng bằng cách huýt sáo một cái:
- Nàng khỏe hẳn rồi hả? Vậy đi câu cá đi!
- Không!
- ...
- ...
- Vậy đi chợ phiên đi!- Mặt hắn tươi tỉnh dụ dỗ. Lăng Lam liếc hắn một cái. Hờ hờ, chợ phiên hả? Chắc có bán mấy loại kịch độc nhân gian đây, chắc mấy loại đó hoàng cung không có thuốc giải, nàng phải mua mấy kí lô về cho Càn Long uống dần mới được.
- Ờ, thì đi.
Nàng nhìn hắn gian xảo khiến Càn Long nổi da gà. Mỹ nhân này tưởng hắn không biết nàng nghĩ gì trong cái đầu bé xinh đó hay sao? Chắc chắn là đang bị hớp hồn bởi vẻ anh tuấn của hắn đây mà! Ha ha, sớm muộn gì nàng cũng ngã vào vòng tay của hắn thôi!! Nghĩ tới đó, Càn Long cười thành tiếng, tươi tỉnh ra mặt, khoác vai bá cổ Lăng Lam tới chợ phiên. Tính đang phởn nên hầu bao cũng rộng mở hơn, hắn vung tay mua cho nàng đủ thứ để rồi nàng bắt hắn phải xách cho nàng về quán trọ. Hix, lần đầu tiên hắn trở thành chân cu li như thế... Nàng ơi, có phải trong lòng nàng, hắn chỉ đáng để đạp dưới chân?
Đêm đến, Lăng Lam cho thứ bột trăng trắng vào nước, khuấy khuấy vài nhát rồi giảo hoạt đưa mắt liếc hắn. Càn Long nuốt nước bọt ực một cái, trong lòng có chút run sợ...
- Uống đi!- Lăng Lam đưa chén thuốc đó cho hắn, ra lệnh y hệt như nàng là chủ nhân.
- Cái gì đó Lam nhi?- Hắn nhìn chén thuốc đen đặc rồi lại nhìn nàng, hình như cái gói đó lúc chiều nàng mới ghé vào quán độc dược mua thì phải...
- Thuốc độc cho ngươi uống!- Lăng Lam cười toe, cái bộ dạng ra vẻ mình ngớ ngẩn của nàng lúc này khiến Càn Long không nỡ đạp cho nàng một nhát cho bõ tức.
- Không uống đâu!- Hắn đổi chiến thuật, má phụng phịu. Có vẻ như nàng không bị dụ bởi vẻ anh tuấn tài tử của hắn, nếu hắn chuyển phong cách sang dễ thương đáng yêu, không khéo nàng lại bị hớp hồn mà mềm lòng tha cho hắn?
- Uống đi, ta cho ăn kẹo!- Nàng dỗ dành, rút ra từ trong túi một xâu mứt quả, nhìn thôi cũng thấy thèm.
- Nàng nghĩ ta là con nít à?- Tới mức độ này thì Càn Long không chịu nổi nữa, hắn quát lên. - Có đứa nào ngu tới mức đồng ý uống thuốc độc chỉ vì một xâu mứt quả không???
- ủa...- Lăng Lam gãi đầu gãi tai rồi lầm bầm nho nhỏ. -... mình tưởng hắn ngu thế thiệt...
Hắn tự đấm đấm vào ngực, nhắc nhở bản thân hãy kiềm chế cảm xúc, nếu không chắc tức ói máu đến nơi rồi.
- Ờ vậy thôi, cho ngươi ăn mứt quả đó! Chả cần uống thuốc độc nữa!
- Thiệt hả?- Mắt hắn sáng lên, đây là thứ đầu tiên nàng mua cho hắn! Một người kiệt sỉ bủn xỉn, bẩn tính như nàng lại chịu bỏ tiền ra mua đồ cho hắn ăn? Xúc động quá thể!
- Tính dùng nó để dụ ngươi uống thuốc độc, nhưng giờ không thành rồi nên cho ngươi luôn!- Mặt nàng ỉu xìu khiến hắn sung sướng cầm ngay xâu mứt ngọt lịm cắn một miếng rõ to.
Một giây... hai giây... ba giây...
Cái mặt đang sung sướng hạnh phúc tới ngây ngốc của Càn Long cứng đờ, hắn đứng sững rồi ngã xuống rõ oanh liệt, ngất lịm đi.
- Ông trời ơi, sao nỡ sinh ra tên hoàng thượng ngu như hắn vậy cà?- Lăng Lam cười xém chút chảy nước miếng. Nàng hí hửng rời đi, sung sướng vì đã hạ độc được Càn Long. Mà Cự Dã thì hắn mới đuổi đi được mấy ngày trước, lần này chắc chắn hắn chết thật.
Ra tới cửa quán trọ, Lăng Lam ngước mắt nhìn trời:
- Nắng hôm nay đẹp quá đi!
Rồi nàng thúc chân vào hông ngựa, bỏ hắn lại quán trọ mà thanh thản rời xa.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |