← Ch.05 | Ch.07 → |
Triệu Tinh Nhung mờ mịt nhìn thị nữ bên người, nàng cảm thấy chính mình sắp điên mất. Vì sao lại như vậy? Không phải nói chỉ cần mười tháng làm vợ chồng là tốt rồi, hiện tại lại thay hắn sinh tiểu hài tử?! Mang thai 10 tháng?!
"Ô ô, Liên Nhi...." Nàng ôm cổ Liên Nhi, "số của ta vì sao lại khổ như vậy a?" "Công, công chúa, người cũng không cần thương tâm, nô tỳ biết Phò mã gia tối hôm qua không cùng người viên phòng, làm người thương tâm, nhưng là nô tỳ tin tưởng sớm muộn gì cũng có một ngày, Phò mã gia nhất định sẽ quỳ gối ở dưới váy công chúa, phát hiện công chúa tốt."
Nàng đang nói cái gì a? Triệu Tinh Nhung vẻ mặt đau khổ, phát hiện chính mình cùng tiểu thị nữ căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt. Bất quá, nàng lúc này mới ý thức được, phu quân của nàng cư nhiên ở đêm tân hôn khiến cho nàng một mình trong phòng!
Nam nhân kia sẽ không chán ghét nàng, chán ghét đến không nghĩ đến chạm vào nàng đi?
Hừ! Hắn không chạm vào nàng, nàng cũng không nghĩ muốn làm cho hắn chạm vào nha!
Nhưng là, nếu nam nhân kia căn bản không chạm vào nàng, kia nàng đến năm nào tháng nào mới có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này? "Công chúa không cần khổ sở, Phò mã gia vừa mới phái người truyền tới, nói chờ công chúa tỉnh, đi ra sảnh trước dùng đồ ăn sáng.
"Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi người cùng Phò mã gia thành thân, quan trọng nhất là uy tín trước mặt hạ nhân, nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu."
Triệu Tinh Nhung mang theo tâm tình bi thương đi vào sảnh trước xa hoa của phủ Tể tướng.
Hôm qua cùng Lận Viễn Ngạn thành thân có lạy tổ tông thiên địa, nhưng lại không lạy cao đường, nàng trước khi xuất giá cũng từng nghe nói qua một ít tin đồn về Lận Viễn Ngạn.
Hắn mười chín tuổi làm tướng, có vô số công tích vĩ đại, được Hoàng Thượng, Thái tử yêu thích.
Nhưng nếu hỏi lai lịch gia thế của hắn, lại không có ai biết. Nghe nói hắn từng cứu tính mạng của thái tử, cho nên mới được Hoàng Thượng trọng dụng.
Trải qua vài năm, hắn từ một Ngự Sử nho nhỏ, biến thành dưới một người trên vạn người Tể tướng đại nhân như hôm nay.
Tể tướng phủ này quy củ mặc dù so ra kém trong cung, nhưng nếu chú ý, giống nhau cũng không ít.
Bọn người hầu cung kính đứng ở một bên phía sau, Lận Viễn Ngạn đang ngồi ở trên vị trí chủ, nghe quản gia báo cáo.
Thấy công chúa xuất hiện, mọi người đều hành lễ, chỉ có Lận Viễn Ngạn thủy chung ngồi ngay ngắn, trên mặt tuấn mỹ nhìn không ra tâm tình của hắn.
Triệu Tinh Nhung chịu không nổi mọi người vừa thấy nàng đến liền quỳ xuống hành lễ, vội vàng ý bảo bọn họ bình thân, cũng được Liên Nhi nâng đỡ, ngồi vào bên cạnh Lận Viễn Ngạn.
"Công chúa tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Tuy mặt hắn luôn mang mỉm cười, nhưng cả người phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng lại làm cho người ta không dám tiếp cận hắn.
Biết rõ hắn hỏi dối trá, nàng cũng đáp trả một cái gượng ép mỉm cười, "Cám ơn Phò mã quan tâm, ngủ cũng được." Chính là gặp một hồi thực khủng bố ác mộng mà thôi.
Lận Viễn Ngạn cũng là không thèm để ý, phân phó quản gia vài câu, đợi đối phương lui ra, hắn phất phất cánh tay, "Như vậy thỉnh công chúa dùng bữa đi."
Triệu Tinh Nhung nhìn trước mắt một bàn lớn đủ các món ngon mỹ vị, lại nhìn nhìn bốn phía hầu hạ tôi tớ."Đồ ăn nhiều như vậy, cũng chỉ có chúng ta hai người ăn?"
Lời vừa nói ra, Lận Viễn Ngạn khó hiểu nhíu mày, "Công chúa thấy có cái gì không ổn sao?" Trên bàn ít nhất hai, ba mươi loại thức ăn quý báu, cho dù có ăn đến chết nàng cũng ăn không hết a!
Tuy rằng giờ phút này nàng là công chúa cao quý, nhưng là mỗi ngày đều là ở trong tẩm cung của mình dùng bữa, ăn cũng đều là một ít đồ ăn nhẹ đơn giản, dùng cơm trong trường hợp xa hoa như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đồ ăn này chúng ta hai người ăn chẳng phải lãng phí, hơn nữa nơi này lớn như vậy...." Nàng nhìn người bốn phía, "Mọi người đều đừng đứng, lại đây cùng nhau ăn."
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng không ai dám lộn xộn một chút, Triệu Tinh Nhung giơ chiếc đũa, một bộ không rõ nên làm thế nào.
"Đều thất thần làm chi? Mau tới đây ăn a."
"Bọn họ là hạ nhân, hạ nhân không thể cùng chủ nhân ngồi cùng bàn dùng cơm." Thanh âm của Lận Viễn Ngạn lạnh lùng theo bên tai truyền đến.
"Nhưng là ở đây nhiều đồ ăn như vậy, chúng ta lại ăn không hết, chẳng phải lãng phí?" "Ăn không hết có thể đổ đi."
"Cái gì?! Đổ đi? Một bàn ăn lớn như vây?" Triệu Tinh Nhung không thể tin được trừng mắt hắn, "Lận.... Ta nói phu quân, chàng không biết là lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt?" (Lấy nhau rồi nên Sal chỉnh cách xưng hô nha!:">)
Nàng thuở nhỏ cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau, trải qua những ngày tháng kham khổ, loại cuộc sống lãng phí xa xỉ này nhìn ở trong mắt nàng là một tội lỗi.
"Nha? Công chúa lôi đâu ra những lời ấy?" Lận Viễn Ngạn đáy mắt tất cả đều là khinh thường cùng châm chọc, giống như nữ nhân trước mắt này nói một chuyện thật đáng bị thiên hạ chê cười.
Một cái công chúa ở trong cung được nuông chiều từ bé đến lớn, hôm nay cư nhiên lại nói lãng phí sẽ bị trời phạt, Đoàn Ninh Thiện thực là đang diễn trò.
Triệu Tinh Nhung sao lại không nhìn ra đối phương đùa cợt, nàng hít một hơi thật sâu, không cam lòng yếu thế châm chọc đáp, "Phu quân hẳn là nghe qua "Sừ lúa ngày giữa trưa, hãn giọt lúa hạ thổ, ai ngờ bàn trung cơm, lạp lạp giai vất vả" (dịch tạm: gieo mạ giữa trưa, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống đất, ai biết được bát cơm trên bàn, từng hạt từng hạt đều là vất vả) mấy câu thơ này đi."
"Thế thì sao?"
"Chính là hy vọng phu quân có thể lý giải hàm ý câu thơ này, tin tưởng phu quân tại triều làm quan, cũng biết rõ dân chúng khó khăn, nay chàng vì hưởng thụ cá nhân mà lãng phí lương thực, chẳng lẽ không sợ truyền ra bên ngoài, làm cho người trong thiên hạ chê cười sao?" "Nga, nhìn không ra công chúa lại vì dân chúng mà suy nghĩ như thế. Như vậy xin hỏi công chúa, nàng có từng tự mình thể nghiệm qua kham khổ của dân chúng? Hay là, công chúa chính là làm bộ làm tịch, muốn tranh thủ hảo cảm của hạ nhân?" Lận Viễn Ngạn lạnh lùng cười."Nếu là công chúa nghĩ muốn dùng phương thức này để tạo hình tượng trước mặt hạ nhân, như vậy ta khuyên công chúa cũng không cần như vậy, miễn cho về sau tự rước lấy nhục."
Triệu Tinh Nhung cảm thấy bốn phía liên tiếp truyền đến ánh mắt đồng tình, nàng âm thầm nghiến răng, mặc kệ yếu thế nhăn mày nhìn nụ cười gian của Lận Viễn Ngạn lộ vẻ vô cùng cao quý tao nhã, mà giữa những hàng chữ lại thể hiện rõ sự ác độc.
Nàng giống như không thèm để ý cười dịu dàng."Phu quân nói gì vậy, nếu ta gả vào Tể tướng phủ, từ nay về sau ở nơi này làm nữ chủ nhân, đương nhiên muốn vì mọi người trong phủ mà suy nghĩ mới đúng." "Nàng cũng đã biết nói gả làm vợ ta, như vậy liền làm tốt bổn phận của mình, đừng quên nàng chính là một nữ nhân, tại trong phủ này, rất nhiều chuyện không tới phiên nàng xen mồm vào." Thấy nàng rõ ràng đáy lòng tức giận, bộ dáng cố nén nhịn, lại hiện ra vài phần chân chất đáng yêu.
"Nữ nhân thì làm sao? Chẳng lẽ phu quân kỳ thị nữ nhân?"
Triệu Tinh Nhung cái gì cũng đều có thể nhịn, duy chỉ có điểm này là không thể. Nhớ rõ trước kia khi đọc sách có cái kiêu ngạo học trưởng từng ở trước mặt nàng nói ẩu nói tả (phát ngôn bừa bãi, nói xằng nói bậy), nói cái gì nữ nhân ngực lớn ngốc nghếch, từ nhỏ chính là hầu hạ nam nhân, công cụ ấm giường.
Ngay lúc ấy, nàng dùng hết lực thưởng cho hắn hai mắt gấu mèo đáng nhớ, cũng bởi vậy làm hại nàng khi học đại học không có một nam sinh nào dám đến bày tỏ với nàng.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn Lận Viễn Ngạn liếc mắt một cái."Tuy rằng phu quân vào triều làm quan, vì dân chúng Nam Triều lập nhiều công lao hiển hách, nhưng chàng cũng đừng quên, thân thể có được là nhờ ơn cha mẹ, nếu không có mẫu thân chàng mang thai 10 tháng vất vả đem chàng sinh hạ, chàng có thể có được thành tựu như ngày hôm nay sao, càng đừng nói vì dân tạo phúc, quan cư nhất phẩm, huống hồ nữ nhân tồn tại cũng khong phải chỉ có đơn giản là sinh đứa nhỏ, rất nhiều nhân vật lớn được ghi danh trong lịch sử, tỷ như...." Nàng còn muốn tiếp tục diễn thuyết, lại thấy Lận Viễn Ngạn lạnh lùng hé ra khuôn mặt tuấn tú, biểu tình cực kỳ không hờn giận, mà chung quanh người hầu đều vẻ mặt sợ hãi.
Nàng nói sai cái gì sao? Vì sao vừa nãy hắn còn một bộ dáng khiêm tốn cùng mình đấu võ mồm, hiện tại lại đột nhiên trở nên âm trầm đáng sợ như vậy, một bộ hận không thể bóp chết nàng?
"Ta.... Ta nói sai cái gì?"
Vấn đề của nàng, bị coi như không khí, không ai dám trả lời nửa câu.
Lận Viễn Ngạn liền trừng mắt nhìn nàng một hồi lâu, trừng đến khiến Triệu Tinh Nhung toàn thân không được tự nhiên, thẳng tới khi hắn không hề báo trước đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời khỏi sảnh trước, mọi người mới đều đem ánh mắt đồng tính hướng nàng.
Như những gì bọn họ đối với chủ tử hiểu biết, tuy rằng đại nhân bình thường tính tình lạnh lùng, cực ít cùng hạ nhân nói chuyện, nhưng cũng không phải người hơi tí trách phạt hạ nhân.
Loại nghiêm mặt lạnh lùng giống hôm nay, tình huống không nói một câu xoay người bước đi, vẫn là lần đầu tiên.
Nữ chủ nhân đương nhiệm ngày đầu tiên, liền chọc tới chủ tử, xem ra những ngày về sau sẽ thật phấn khích.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |