Cô muốn bắt gian
← Ch.073 | Ch.075 → |
Đột nhiên anh vươn tay ra, đem toàn bộ bữa sáng của nàng kéo về phía mình, trực tiếp cầm đũa, cũng không cần để ý nàng là nàng đã ăn qua, anh cúi xuống và bắt đầu thỏa mãn cái dạ dày đang biểu tình của mình.
Tuy không phải khẩu vị ưa thích của anh, nhưng hiện tại anh đã đói đến mức không thể chịu nổi nữa. Diệp An An vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Người đàn ông lãnh đạm thường ngày đang rất tự nhiên mà ăn phần điểm tâm của nàng.
Một lúc sau, anh đã ăn hết phần thức ăn trước mặt, buông đũa, anh cầm lấy chiếc khăn bên cạnh, khẽ lau miệng rồi đứng lên. Diệp An An cũng đứng lên theo, cầm lấy chiếc cravat anh để trên sofa mang lại cho anh. Khi bước đến gần, nàng phát hiện ra, trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ. Điều này, làm cho ánh mắt của nàng thoáng chút đau đớn, tự kìm lại hai dòng nước mắt, nàng lấy hơi hít thật sâu.
Chồng à! Cả đêm qua, em ốm ở nhà một mình, còn anh lại ở bên ngoài triền miên cùng người đàn bà khác sao? Vì sao anh lại có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với em.
Mục Nham nhìn chằm chằm vào tay nàng. Đây là người đàn bà thứ hai giúp anh đeo cravat. Một bên là người phụ nữ anh yêu, một bên là người vợ mà anh không hề yêu thương. Cả hai đều là người của anh. Một suy nghĩ vụt thoáng qua, khiến anh không để ý đến nỗi đau hằn trong mắt nàng. Tự mình cầm lấy cặp tài liệu, đột nhiên anh nhìn thấy chiếc áo len nàng đan đã hoàn thành. Ánh mắt đột nhiên sáng lên, anh cảm thấy rất xúc động, muốn ở lại một chút để ngắm nhìn cái áo kia.
Nhưng cuối cùng thì lý trí cũng chiến thắng. Anh nhanh chóng quay đầu bước đi. Khi ra tới cửa anh lại đột ngột dừng lại nói, giọng nói lạnh lùng vang bên tai Diệp An An: " Tối nay, tôi sẽ không về, cô không cần chuẩn bị cơm cho tôi"
Nói xong, Diệp An An nghe thấy tiếng cửa sập mạnh, tiếng động cơ lao vút đi. Nàng ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ, nhìn về phía mông lung, cái gì cũng không rõ ràng. Nàng thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, ôm chặt lấy chính mình, thế nhưng dù làm cách nào cũng không thể khiến cái cảm giác cô đơn, lạnh lẽo này biến mất.
Trong phòng khách truyền đến tiếng khóc đã bị dồn nén bấy lâu của nàng. Trong một năm vừa qua, nàng đã khóc nhiều hơn cả 20 năm cộng lại. Nàng không sợ khổ, không sợ mệt, nhưng nàng thực sự rất sợ anh sẽ ghét bỏ nàng.
Nhưng đổi lại tất cả những cố gắng của nàng, kết quả vẫn là thế này sao?
Trong phòng VIP của bệnh viện, Cố Nghê Y đang ngồi trên giường, ngắm nghía bộ móng được chăm chút cẩn thận của mình.
Cô ta xoay người ghé vào giường. Thật không hổ là phòng VIP, không gian ở đây rất trang nhã, trông nó không giống một phòng bệnh mà giống một khách sạn thì đúng hơn, cái gì cũng có thể được đáp ứng, hơn nữa, đội ngũ y bác sỹ cũng rất đặc biệt. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ở đây rất yên tĩnh, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì cũng sẽ không có ai đến quấy rầy cô.
"Thế nào? Đã điều tra ra chưa?" Cô ta ghé sát tai nghe điện thoại, âm thanh vừa ôn nhu lại vừa thâm trầm.
Một lúc sau, cô ta mới buông bỏ chiếc điện thoại, đặt nó trên đầu giường, sắc mặt so với vừa rồi lại càng thâm trầm, u ám.
"Diệp An An" Cô rít qua kẽ răng mấy từ này, ngón tay nắm chặt lấy ga giường. Đáng ra vị trí đó phải là của cô, tại sao lại có thể để cô gái đó cướp đi. Cô muốn tận mắt nhìn thấy đó là người như thế nào, có điểm gì đặc biệt là có thể ngồi vào vị trí phu nhân của tập đoàn Mục Thị.
Vị trí đó nhất định phải là của cô, Mục Nham cũng phải là của cô. Điều đó không ai có thể thay đổi được. Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, khi cô quay đầu lại thì khuôn mặt với nụ cười nhàn nhạt của Ti Hạo.
*****
Tư Hạo đi thẳng đến ngồi xuống bên chiếc sofa, anh nhìn cô đầy mỉa mai. Quả thật là cô ta đang diễn trò. Lòng dạ của cô gái này thực không đơn giản. Cũng chỉ có một mình Mục Nham mới có thể ngu ngốc mà tin tưởng cô ta. Anh cũng Thượng Quan Thuyên chưa bao giờ nghĩ cô ta là người tốt. Dù sao cũng đã phản bội một lần, ai có thể đảm bảo là sẽ không có lần thứ hai.
"Anh tới đây có chuyện gì?" Cố Nghê Y đối với người đàn ông trước mặt chưa bao giờ có cảm tình. Anh rất khôn khéo, đến mức tựa hồ như lúc nào cô cũng có thể bị vạch trần. Cô cố tỏ ra bình tĩnh, cũng không giả bộ tươi cười. Dù sao mục tiêu mà cô hướng đến cũng không phải là anh, vì thế cũng không cần phải lấy lòng anh. Chỉ cần một mình Mục Nham tin tưởng cô là đủ.
Tư Hạo rất tự nhiên ngả người ra sau, hai chân vắt chéo, cánh tay đặt trên tay vịn sofa, thản nhiên nhìn cô nói "Noi này là địa bàn của tôi. Xin hỏi, vì sao tôi lại không thể tới? Hơn nữa, nếu muốn tôi có thể đuổi cô ra khỏi đây."
Đối với cô ta, anh không cần khách khí. Đó là người Mục Nham yêu chứ không phải là anh. Hơn nữa, đối với người có thể làm An An tổn thương, anh lại càng không cần khách khí.
"Anh dám sao? Nếu Mục Nham biết nhất định sẽ không để yên" Cố Nghê Y nhíu chặt mi, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại. Cô tất nhiên hiểu được mối quan hệ của bọn họ, thế nên cô hiểu cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
"Cậu ta có thể làm gì?" Tư Hạo hỏi lại một câu làm Cố Nghê Y nhất thời á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, ba người bọn họ vốn là bạn bè thân thiết. Từ trước đến nay, chưa chuyện gì có thể khiến họ đối địch với nhau, huống hồ chỉ là vì cô.
Bọn họ cũng đều là những người thông minh, đương nhiên hiểu so với là kẻ thù thì làm bạn có lợi hơn rất nhiều. Huống chi, bọn họ, mỗi người đều có xuất thân danh môn, quan hệ giữa các gia đình cũng rất tốt.
"Anh muốn tôi hỏi anh ấy không?" Cố Nghê Y cũng không chịu thua, giơ bàn tay lên trước mặt, nghiêng đầu ngắm nghía những ngón tay thon nhỏ của mình.
"Cố Nghê Y" Tư Hạo đột nhiên đứng lên, thân thể cao lớn tạo nên một loại áp lực vô hình, cho dù trên người mặc bộ áo trắng của bác sĩ, cho dù khuôn mặt tuấn tú kia trông vẫn rất ôn hòa, nhưng mọi người đều biết, Tư Hạo vốn không chỉ là một bác sỹ đơn thuần. Tư gia vốn xuất thân từ hắc đạo. Trong giới giang hồ, ảnh hưởng của Tư gia vốn rất mạnh mẽ. So với sự lạnh lùng của Mục Nham, dáng vè hiện tại của Tư Hạo lại càng đáng sợ hơn rất nhiều. Bởi vì người khác không thể biết được tiếp theo anh sẽ làm gì?
"Cố Nghê Y, Mục Nham đã kết hôn. Tôi không biết vì sao cô trở về, lại càng không muốn biết thứ quan hệ hiện tại giữa cô và Mục Nham là gì. Chỉ có điều, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng nên động đến vợ của Mục Nham. Nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô" Anh gằn từng tiếng một, rất chậm rãi mà ngữ khí thì mỗi lúc một nặng nề.
Cố Nghê Y cắn chặt môi, một tiếng cũng không nói ra. Cho tới khi Tư Hạo ra ngoài mới hung hăng cầm gối ném mạnh xuống đất. Diệp An An, cô thật lợi hại, đến cả Tư Hạo cũng ra mặt giúp cô. Như vậy thì tin tức mà cô vừa nghe được chắc chắn là không sai rồi.
*****
Ánh mắt cô rất nhanh hiện lên một tia toan tính, cũng chỉ có chính cô mới biết được tâm tư này.
Thì ra là như vậy, chuyện này chơi càng ngày càng vui.
Mục Nham là người rời công ty cuối cùng, Giản Tiểu Phương nhìn phương hướng chiếc xe kia rời đi, cô gắt gao cau mày, lại phát hiện, đó không phải hướng quay về ngôi biệt thự mà Diệp An An ở.
Cô cắn bút, mấy ngày gần đây luôn có cảm giác Mục Nham thật sự rất kỳ quái, hắn luôn tan tầm rất sớm. Cũng không xem đến tăng ca, thật đúng là không giống hắn bình thường, cô cũng đã gọi điện thoại hỏi qua An An, Diệp An An cũng chỉ trầm mặc, khiến cho trực giác của cô cảm giác được giống như bầu không khí giữa bọn họ tuyệt đối không bình thường.
Cô buông thứ trong tay ra, cẩn thận đi theo phía sau hắn, giống như tên trộm vậy, cô lắc đầu, cô đang nghĩ cái gì vậy a, cái gì mà kẻ trộm, cô là quang minh chính đại đi theo, mãi cho đến khi chiếc xe kia rời đi.
Cô vẫn đứng chỗ cũ, mày càng ngày càng mặt nhăn chặt hơn, cho đến khi có một chiếc xe màu trắng có rèm che dừng trước mặt cô, theo kính xe hạ xuống, gương mặt vô cùng tuấn tú của Thượng Quan Thuyên lộ ra.
"Anh đưa em đi", hắn lộ ra nụ cười không gì sánh được, lộ ra tám cái răng hoàn mỹ, lông mi vừa dài vừa dày trên khuôn mặt giống như đính vào một tầng rực rỡ, đào hoa một mảnh.
Giản Tiểu Phương quay mặt đi, một người đàn ông lớn lên xinh đẹp như vậy làm gì chứ, hẳn là phải nên ở trong nhà không nên ra ngoài, thật đúng là ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố.
"Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi", Thượng Quan Thuyên sờ sờ cái mũi của mình, lại gặp phải chút thất vọng, nhưng mà, hắn cũng đã quen rồi, đối với người phụ nữ này, hắn biết, hắn cần phải nhẫn nại nhiều mới được, nếu không, sao hắn có thể truy hồi cô về được, đều nói người con gái tốt sợ đụng phải sói, đời này hắn thế nào nhất định cũng phải quấn lấy cô.
"Không", Giản Tiểu Phương đang định buột miệng cự tuyệt, đột nhiên miệng lại thay đổi, cô buồn bực một lúc, cuối cùng vẫn là lựa chọn mở cửa xe ra, ngồi xuống, bên trong xe không gian rất lớn, không hổ danh là xe riêng cao cấp xe có rèm che, thật đúng là công tử có tiền. Bất quá, cũng chỉ là dựa vào cha mẹ mà thôi. Kỳ thật, cô biết rõ, không phải như vậy, Thượng Quan Thuyên tuyệt đối không tầm thường như người khác nghĩ, hắn chỉ là thích tự do mà thôi.
" Muốn đi đâu? " Thượng Quan Thuyên quay đầu lại, đối với Giản Tiểu Phương lộ ra một nụ cười có thể nói là cực kỳ ôn nhu, rất chân thực, cũng rất giống ánh mặt trời, Giản Tiểu Phương không khỏi đỏ mặt, tên Thượng Quan Thuyên này, thật đúng là một tên yêu nghiệt, ngay cả cười rộ lên cũng đẹp mắt như vậy. Không đúng, sao cô có thể chìm đắm trong trong nụ cười của người đàn ông này được.
Bài học trong quá khứ cùng những đau xót cô đều đã quên rồi sao? Cô nghiêm mặt lại, lại làm một vẻ xa cách khó gần.
" Đi theo Mục Nham "Cô không nói gì khác, chỉ nói ra mục đích của mình, mà Thượng Quan Thuyên chỉ sửng sốt một chút, không hiểu vì sao cô phải làm như vậy. Đi theo Nham, là chuyện quái gì vậy?
Giản Tiểu Phương nhìn chiếc xe kia rời đi càng ngày càng xa, nhất thời nóng nảy, người đàn ông này nghe không hiểu lời cô sao, nếu không đi theo, người kia đi mất, cô lại nhìn về phía hắn, hung hăng trừng mắt nhìn rồi liếc hắn một cái, nếu hắn làm lỡ chuyện của cô, đừng mong về sau cô sẽ bày ra vẻ mặt tươi cười với hắn, chính là, cô đã quên, chính mình có khi nào đã tỏ ra vẻ mặt tươi cười với người ta đâu, chưa lần nào nếu không phải kiểu căng thẳng với người ta, thì cũng giống như người khác thiếu cô nửa cái bánh vậy.
"Anh không đi, vậy tôi đi đón taxi vậy". Cô trực tiếp ném lại một câu như vậy, nói xong, cô đã muốn đẩy cửa xe ra.
"Được rồi, anh đi, em không cần xuống xe", Thượng Quan Thuyên thất vọng chút ít, vẫn là cấp tốc lái xe đuổi theo chiếc xe kia, xe của Mục Nham.
" Không biết hắn muốn đi đâu, An An có biết không? Người đàn ông này, hắn dám làm chuyện có lỗi với An An, tôi liền...", miệng của Giản Tiểu Phương bỗng lẩm bẩm, nghe An An nói, quan hệ bọn họ cũng chỉ mới gần đây thôi, sao có thể nhanh như vậy mà hắn đã có niềm vui mới, nếu thật là như vậy, An An không biết sẽ phải khổ sở cỡ nào.
Nếu không yêu cô ấy, thì đừng cho cô ấy hy vọng, nếu không yêu, cũng đừng đối với cô ấy ôn nhu. Hắn cũng biết, lúc nóng lúc lạnh như thế sẽ làm người phụ nữ tuyệt vọng biết bao, hơn nữa lại là một người phụ nữ yêu hắn như thế.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |