Vay nóng Homecredit

Truyện:Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Chương 073

Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Trọn bộ 202 chương
Chương 073
Yêu?
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)

Siêu sale Lazada


Đôi môi mọng đỏ của cô ta lại mọt lần nữa dán chặt lấy anh, bàn tay cũng chầm chậm ve vuốt bộ ngực rắn chắc. Mục Nham hừ nhẹ một tiếng, đáp lại bằng một nụ hôn mạnh mẽ, như muốn cố ý quên đi cái cảm giác vừa rồi. Động tác của anh, so với tối qua, còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Kịch một tiếng, cánh cửa đột ngột mở ra. Ti Hạo, từ ngoài bước vào "Thật xin lỗi, vì mới sáng sớm đã làm phiền hai người ân ái"

Ti Hạo cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng quay lưng rời đi " Hai người cứ tiếp tục đi, nhưng... Nham, tôi ở bên ngoài đợi cậu"

Sau khi anh đã đi, bên trong phòng bệnh, Cố Nghê Y nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm ra cửa. Ti Hạo chết tiệt, dám làm hỏng chuyện tốt của bọn họ. Cô thật sự hận vì không thể giết anh. Cô chậm rãi ngồi dậy, đôi môi nũng nịu, cả người dán sát vào Mục Nham, muốn khơi dậy sự nhiệt tình trong anh. Mà lúc này, khuôn mặt Mục Nham lại rất nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, thật không hiểu Ti Hạo định nói với anh chuyện gì đây?

Anh cúi đầu xuống, nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp kia, nhưng cái cảm giác xa lạ cứ đeo bám, khiến anh không biết phải nói gì. Thêm nữa, mùi nước hoa của cô, mặc dù trước đây, anh rất thích mùi hương này, nhưng bây giờ nó lại khiến anh hơi khó chịu.

"Nham, anh sao vậy?" Cố Nghê Y ôm chặ lấy cổ Mục Nham, tựa đầu vào vai anh giống như trước đây.

"Không có gì" Giọng nói thản nhiên, Mục Nham khẽ đẩy cô ra, rồi bước xuống giường mà không để ý đến ánh mắt có phần oán trách của Nghê Y. Nếu là trước đây, nhất định là anh sẽ không rời bỏ cô như vậy. Nhưng... đã 3 năm rồi, liệu có phải sức hấp dẫn của cô đối với anh cũng đã không còn như xưa nữa. Hay nói cách khác, anh không còn yêu cô như những gì cô đã nghĩ.

Nếu như vậy, một màn ân ân, ái ái đêm qua có nghĩa là gì?

Mặc xong quần áo, anh bắt đầu tự mình thắt cravat. Phía sau, Cố Nghê Y bước lên, đôi tay nhỏ nhắn, cẩn thận thắt lại giúp anh. Mục Nham cũng không ngăn cản cô ta. Mặc dù đang mặc quần áo bệnh nhân, nhưng nét đẹp kiều diễm của cô cũng không bị mất đi. Hơn nữa, bộ quần áo rộng thùng thình này lại càng khiến cô trở nên điềm đạm, đáng yêu. Đôi mắt cụp xuống, hàng lông mi vừa dài lại vừa dày, đôi tay thon nhỏ. Ngày xưa, anh yêu nhất cũng chính là đôi bàn tay ấy. Ánh mắt anh lại trở lên mê đắm.

Nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì, giọng nói của anh lại trở lên thâm trầm:

"Anh có chuyện, cần đi ra đây một lát" Anh gỡ tay cô ra, tự mình chỉnh lại cravat. Cùi đầu nhìn bộ trang phục đang mặc, anh khẽ nhăn mặt, có cảm giác rất không thoải mái. Có lẽ, anh cần phải về nhà một chút.

Anh không biết, thực sự không biết, từ lúc nào, anh đã coi căn biệt thự kia giống như gia đình, một nơi bình yên để anh tìm về.

Một lúc sau, có đôi tay mềm mại ôm chặt lấy thắt lưng anh. Thân thể anh cứng đừ, bản năng như muốn trỗi dậy.

"Nham, anh không đi có được không?" Giọng nói của cô ta có thêm vài phần ủy khuất, thập phần ôn nhu " Để em một mình ở đây, em cảm thấy rất sợ hãi"

Mục Nham quay đầu lại, cảm giác có chút đau lòng. Một Cố Nghê Y yếu mềm như vậy anh chưa từng gặp qua. Trước mặt anh hiện giờ lại một khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt tựa như đang muốn khóc, khiến anh mềm lòng đi rất nhiều. Dù cứng rắn đến đâu, thì đây cũng là cô gái mà anh yêu, anh không thể cự tuyệt cô.

Thứ tình cảm ấy đã khắc rất sâu trong tim anh, không thể quên đi, cũng không thể biến mất, lại càng không có khả năng chối bỏ. Ba năm qua, chưa lúc nào anh thôi nghĩ về cô, anh hận cô, nhưng kỳ thực cũng là yêu cô sâu sắc.

Anh yêu cô, đúng vậy cho đến hiện tại anh vẫn rất yêu cô. Nếu đây là cơ hội cuối cùng thì anh phải cố gắng nắm giữ, dù sao cô gái mà anh yêu đã trở lại. Đối với những cô gái khác, nhất định sẽ không có cơ hội thứ hai như vậy. Nhưng...còn nàng thì sao? Anh không thể xác định được...

*****

" Ngoan nào, công việc thực sự rất quan trọng. Tối anh sẽ quay lại với em" Anh nhẹ giọng dỗ ngọt. Cô gái này, ngày hôm qua đã cứu mạng anh. Bất luận trước đây cô ta đã phạm phải lỗi lầm lớn đến nhường nào, thì qua giây phút ấy, tất cả đều đã tan biến hết.

" Nham, anh đừng gạt em. Nếu không có anh, em thực sự không sống nổi" Cố Nghê Y khẽ cười, khuôn mặt vẫn vùi trong ngực anh. Đôi mắt đẫm nước cùng với nụ cười ấy của cô khiến anh cảm thấy bất an.

" Em lại đau ở đâu sao?" Mục Nham nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, nhưng tâm tư lại tựa hồ như đang ở để ở đâu?

Anh thực sự yêu cô sao? Liệu đây có đúng là sự thật không?

Vì sao, một chuyện tưởng chừng như hiển nhiên lại làm anh phải suy nghĩ nhiều như vậy?

" Anh phải đi đến công ty, em ở đây chờ anh, có chuyện gì thì nhớ gọi y tá" Anh bế cô trở lại giường. Trên đời này, ngoài cô ra thì không có người thứ hai được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng này của anh.

Anh vừa bước đi, chưa kịp ra khỏi cửa đã lại nghe thấy tiếng cô hỏi

"Nham, có phải thực sự là anh đã kết hôn rồi không?" Bàn tay Cố Y Y để dưới chăn nắm chặt lại. Quả thực, cô vẫn chưa quên những điều mà anh nói. Cô biết anh không phải là người thích đùa hơn nữa, anh cũng sẽ không đem chuyện kết hôn ra để đùa giỡn. Nếu sự thật là như vậy, cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ chỉ có thể là tình nhân của anh thôi sao? Cô không cam tâm.

Mục Nham hơi sững người lại, quay đầu nhìn Cố Nghê Y, ánh mắt phức tạp khiến cô nhất thời không thế hiểu nổi.

Đôi môi mím chặt lại, nhìn ánh mắt sợ hãi của Y Y mà anh từng yêu quý. Ba năm, ba năm đã làm thay đổi rất nhiều chuyện. Mà việc anh kết hôn là một ví dụ.

Một hồi lâu, môi anh hơi mấp máy, lãnh đạm nói "Đúng vậy, anh đã kết hôn". Anh không cần phải nói dối cô. Không cần biết, người vợ kia có phải là người anh muốn hay không, nhưng nàng vẫn là người vợ hợp pháp của anh.

Cố Nghê Y cúi đầu, quay mặt đi " Em xin lỗi". Tiếng nói ấy rất nhỏ, nghe như sắp khóc. Thế nhưng, ánh mắt của cô ta lại chứa đầy sự độc ác, đối lập hoàn toàn với thứ âm thanh vừa phát ra.

" Anh sẽ không bạc đãi em đâu" Mục Nham nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô. Anh không thể bỏ mặc người phụ nữ này. Thế nhưng, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với Diệp An An.

Nói rồi, anh bước ra ngoài, không phát hiện vẻ mặt vô cùng đắc ý phía sau của Cố Nghê Y. Kỳ thực, tai nạn lần này là do cô ta cố ý thuê người thực hiện, như vậy thương tích của cô ta sẽ không nặng lắm. Hơn nữa, để dành lại người đàn ông này, cô có thể bất chấp mọi thủ đoạn.

Ti Hạo vẫn đứng bên ngoài đợi Mục Nham, ánh mắt lạnh lùng "Nham, vậy Diệp An An cậu định tính sao?" giọng nói của anh nghe như đang than thở " rốt cuộc trong hai người ấy, cậu chọn ai?"

"Không ai hết". Anh thản nhiên trả lời. Diệp An An là người vợ mà anh đã chính thức cưới về. Anh đã hứa với bà nội sẽ không ly hôn với nàng. Còn Cố Nghê Y là người mà anh yêu say đắm. Lần này, anh nhất định sẽ không để nàng rời xa anh nữa.

" Nham, làm người không nên quá ích kỷ. Nếu cậu không yêu cô ấy. Thì hãy để ình" Ti Hạo đột nhiên đưa ra một đề nghị. Giọng nói của anh rất chân thành

Đôi mắt Mục Nham hơi nheo lại " Hạo, đó là vợ mình" Anh không thích người khác nhớ thương người đàn bà của mình. Dù là bạn bè thân thiết cũng không ngoại lệ.

" Cậu thực sự coi cô ấy là vợ mình sao?" Lông mày Ti Hạo hơi nhíu lại, giọng nói trào phúng. Làm vợ một người chồng như thế này, quả thực là một loại thống khổ.

" Dù sao, cô ta cũng là vợ của mình" Anh bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi. Từ lâu anh đã biết, Ti Hạo dành cho Diệp An An một sự quan tâm đặc biệt. Mặc dù anh không tin tưởng Diệp An An, nhưng lại tin tưởng người bạn này của mình. Tuy vây, không hiểu sao, lúc nghe những lời này, anh lại cảm thấy rất bực bội.

Tựa lưng vào tường, Ti Hạo đưa tay lên di di huyệt thái dương, bất đắc dĩ cười. Mục Nham, cho tới bây giờ chưa bao giờ chịu nghe lời khuyên của người khác. Anh là người rất cố chấp, một khi đã không thích thì càng cứng rắn, anh lại càng không bao giờ thỏa hiệp.

Nhưng chuyện này, Anh lại không thể không quản. Anh thực sự rất quan tâm đến Diệp An An. Nếu có thể anh mong Mục Nham có thể yêu nàng hơn một chút. Nếu không, với tính cách của nàng, nhất định sẽ bị càng nhiều tổn thương.

Lắc đầu, anh hiểu rằng chuyện tương lai không ai có thể nói trước được. Nhưng cứ nghĩ đến cô gái đơn thuần ấy lại khiến anh cảm thấy đau lòng.

Chuyện tình cảm xưa nay đều rất khó nắm bắt. Mục Nham, Thượng Quan Thuyên và có lẽ là cả anh nữa đều giống nhau. Anh đem lòng yêu mến vợ của bạn mình. Thế nhưng, cô gái ấy một chút cũng không thèm để mắt đến anh.

*****

Mục Nham bước nhanh về phía trước, ánh mắt hơi trầm xuống. Ti Hạo nói rất đúng. Quả thực anh đã quá tham lam. Mặc dù, không yêu Diệp An An, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ nàng, bởi nàng là người duy nhất có thể mang đến cho anh cảm giác ấm áp của một gia đình. Còn Cố Nghê Y là người anh yêu, anh lại càng không thể để cô rời khỏi anh.

Vợ là vợ, còn người tình là người tình. Chuyện này anh hiểu rất rõ.

Sờ vào túi lấy chìa khóa mở cửa xe, vừa ngồi vào bên trong, bụng anh đã có cảm giác như đang sôi lên. Hôm qua, anh chưa ăn cơm chiều, hơn nữa cả đêm cùng Cố Nghê Y kịch liệt triền miên, khiến lúc này anh cảm thấy rất đói.

Nhưng... cứ nghĩ tới chuyện tối hôm qua, anh lại cảm thấy mình như người có lỗi, một kẻ phản bội. Rốt cuộc là anh đã phản bội ai đây? Là Diệp An An sao?

Thật đúng là nực cười. Anh đâu có hề yêu thương nàng.

Anh lái xe ra khỏi bãi đỗ. Anh cần về nhà để thay quần áo. Đúng vậy, anh về nhà cũng chỉ là để thay quần áo mà thôi. Anh không thể mặc lại bộ quần áo này đi làm được. Mặc dù anh có thể trực tiếp đi mua một bộ quần áo mới, nhưng anh lại không muốn như vậy. Cảm giác này giống như đang mong mỏi được trở về vậy.

Một lúc sau, anh đã có mặt ở biệt thự. Thế nhưng, anh cứ đứng ở ngoài cửa hồi lâu mà vẫn do dự không bước vào. Thứ cảm giác kỳ quái đó cứ theo đuổi lấy anh. Đôi lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt thâm trầm khó hiểu.

Cuối cùng, anh cũng quyết định mở cửa bước vào. Cánh cửa vừa hé ra, một mùi hương dịu mát đã vương vấn lấy anh. Mùi hương ấy giống như bó hoa bách hợp hôm qua. Anh cúi đầu. Như chợt nhớ ra chuyện gì, bàn tay anh lại nắm chặt lại.

Anh thực sự đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Đi vào phòng khách. Nhìn thấy bàn ăn trống trơn khiến anh vừa có chút thất vọng, lại vừa cảm thấy không thoải mái. Khi đi lên lầu, anh mới phát hiện thì ra nàng đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Thì ra, không phải là nàng cố tình bỏ mặc, mà chỉ là anh đã về hơi sớm. Nhưng có lẽ cũng không tính là sớm đi, vì vốn cả đêm qua anh đâu có về nhà.

Anh đứng sững lại, chăm chú nhìn hình bóng mảnh khảnh của nàng. Có lẽ nàng không thể so sánh được với vẻ quyến rũ, xinh đẹp của Cố Nghê Y. nhưng ở nàng lại toát ra sự thanh tú, thuần khiết. Mặc dù ở góc độ này, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt nàng. Tuy vậy cái dáng vẻ tất bật chuẩn bị đồ ăn kia, lại làm anh cảm thấy rất thỏa mãn, rất quen thuộc. Lúc nấu nướng nhìn nàng hình như rất vui vẻ. Có lẽ đây là thú vui của nàng.

Kỳ thực, Mục Nham đã đoán sai. Diệp An An mỗi ngày đều tìm hiểu sách dạy nấu ăn, chính là vì muốn làm ra những món mà anh thích ăn nhất. Tất cả đều chỉ vì muốn anh được vui mà thôi. Diệp An An vốn không thích ăn nhạt, nhưng vì anh mà nàng đi học nấu các món ăn Tứ Xuyên. Chỉ vì tất bật chuẩn bị đồ theo khẩu vị của anh, mà nàng đều ăn rất đơn giản.

Nhìn một lúc lâu, rồi Mục Nham lại tiếp tục đi lên lầu. Vừa bước vào phòng, anh hơi rùng mình. Cách bài trí phòng ốc như thế này đột nhiên khiến anh cảm thấy rất trống trải. Mặc dù, những gam lạnh luôn là màu sắc ưa thích của anh. Đi về phía chiếc bàn, bàn tay khẽ đặt lên mặt bàn. Ánh mắt trầm xuống.

Ở đây, ngày hôm qua, chỉ vì một bức ảnh mà anh đã đánh nàng. Anh chỉ thở dài một hơi rồi bước về phía tủ quần áo. Trong đó, là hàng chục bộ âu phục hàng hiệu, nhưng chỉ có duy nhất hai màu đen, hoặc xám. Không có những màu sắc nổi bật. Mỗi loại đều đi theo bộ của nó bao gồm quần âu, áo vest và cả áo trong phù hợp nữa.

Anh biết, tất cả những thứ này đều do Diệp An An sắp xếp. Mặc dù không để ý, nhưng càng ngày anh càng ỷ lại vào nàng nhiều hơn anh tưởng rất nhiều.

Tùy ý lấy ra một bộ. Anh cởi bỏ bộ quần áo trên người, tùy ý vứt ra giường rồi từ từ mặc từng thứ, từng thứ lên.

Diệp An An chuẩn bị ình một phần ăn sáng đơn giản. Nàng không nghĩ anh sẽ trở về, nên cảm thấy có chuẩn bị cũng chỉ là lãng phí mà thôi.

Nàng đặt mọi thứ lên bàn. Bữa sáng của một mình nàng, nơi này cũng chỉ có duy nhất một mình nàng. Mọi ngày đều như vậy, nàng cũng đã quen rồi.

*****

Nàng mơ mơ hồ hồ đưa đồ ăn lên miệng. Với nàng lúc này mà nói, ăn gì cũng giống nhau, chẳng qua cũng chỉ để đầy bụng mà thôi. Nàng vươn tay khẽ sờ lên má, vết sưng đỏ hôm qua đã gần như biến mất, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ khó có thể phát hiện ra. Cơn cảm cúm của nàng cũng đã dần qua đi. Không ai biết nàng bị ốm, cũng không ai biết nàng bị đánh, vì thế nàng chẳng thể dựa vào người khác mà chỉ có thể cứng rắn hơn. Như vậy cũng là một chuyện tốt, nàng có thể tiếp tục sống mà không làm phiền đến ai.

Chợt nàng nghe được tiếng bước chân, chiếc đũa trên tay nàng hơi rung nhẹ. Tiếng bước chân này rõ ràng là của Mục Nham. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy anh đứng trên cầu thang nhìn nàng chăm chú, nhưng trong ánh mắt ấy nàng lại không thể nhìn thấy một tia cảm xúc nào.

Quả nhiên, anh vẫn rất giận nàng. Nàng cúi đầu, có ăn lúc này cũng đã không thể vào được nữa.

Mục Nham lạnh lùng nhìn cô gái bên dưới lầu. Nàng coi anh là không khí sao? Sao lại không chuẩn bị đồ ăn cho anh. Nếu anh chết đói thì nàng cũng đâu còn có thể ăn được gì nữa đây? Sao nàng lại có thể ích kỷ như thế?

Anh nặng nề bước xuống, từ từ tiến về phía nàng, trên tay vẫn cầm chiếc cravat. Cái bóng cao lớn của anh bao phủ lấy nàng, Nhưng khi vừa nhìn thấy vệt đỏ trên má cùng ánh mắt sợ hãi lúc nàng vừa nhìn thấy anh, cơn giận dữ khi nãy bỗng tan biến chỉ còn lại cảm giác áy náy,

Anh nhớ rõ ràng rằng vệt đỏ kia chính là "kiệt tác" của anh. Nhưng anh lại chẳng thể giải thích cũng chẳng thể nói gì hơn, nhất là đối với nàng.

" Xin lỗi" Diệp An An đột nhiên mở miệng, thanh âm rất nhỏ. Nàng vẫn cúi thấp đầu xuống. Nàng cho rằng anh vẫn giận nàng vì chuyện của ngày hôm qua. Dù sao cũng là tại nàng đã làm hỏng đi bức hình bảo bối của anh.

" Em xin lỗi vì chuyện bức ảnh" Nàng cắn chặt môi tưởng chừng như sắp bật máu.

Mục Nham hơi bất ngờ, cũng không biết phải nói gì. Mỗi lần ở bên cạnh nàng, anh đều cảm thấy không bình thường. MÀ mỗi hành động của nàng cũng không giống các cô gái khác nên anh lại càng không biết cư xử ra sao.

" Tôi đói" Anh trực tiếp ngồi xuống đối diện với Diệp An An, ánh mắt có phần ảo não. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, có lẽ đêm qua nàng không ngủ được, dưới mắt hơi có quầng thâm. Mà anh, đối với biểu hiện này của nàng càng không biết nói gì hơn.

Mặt khác, Cố Nghê Y cũng đã trở về, anh không thể cùng một lúc có thể quan tâm đến cả hai người. Nhưng anh cũng không muốn lựa chọn giữa hai người ấy. Có lẽ đó cũng chính là sự ích kỷ của một thương nhân như anh. Anh không muốn vì nàng – một người con gái anh không yêu, mà làm tổn thương đến người anh bấy lâu thương nhớ, hơn nữa, người ấy lại đã trở về bên anh. Hôm qua, họ lại còn cùng nhau triền miên suốt cả một đêm.

Giờ này, Diệp An An ở trong lòng anh chẳng qua chỉ là một người giúp việc có tài nấu ăn mà thôi.

Diệp An An liếc nhìn xuống bữa sáng của mình, rồi lại nhìn đồng hồ. Nếu bây giờ mới lại đi làm thêm một phần nữa chắc có lẽ không kịp. Mà Mục Nham vốn là một người rất đúng giờ. Mặc dù anh là tổng tài, nhưng từ trước đến nay, chưa bao giờ thấy anh đi làm muộn.

Mục Nham gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt hơi mất kiên nhẫn. Cô gái này chẳng lẽ không nghe thấy anh nói gì sao? Anh đã nói anh đói, nàng còn ngơ ngẩn ở đó làm gì nữa?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-202)