Truyện:Ta Muốn Đến Cửu Châu - Chương 26

Ta Muốn Đến Cửu Châu
Trọn bộ 38 chương
Chương 26
0.00
(0 votes)


Chương (1-38)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thời gian như bóng câu ngoài cửa sổ, thoắt cái đã hai năm trôi qua.

Không Tang sơn vẫn xanh biếc, kết giới thượng cổ trên không trung vẫn ngày đêm bảo vệ Không Tang. Nhưng Huân Trì biết, vẻ yên bình ấy chỉ là bề ngoài, bên ngoài kết giới ma khí tràn ngập, mỗi lần ra khỏi Không Tang hắn đều cảm thấy không khí Cửu Châu càng lúc càng ngột ngạt. Chiến loạn liên miên khiến dân chúng lầm than, ma khí lan tràn gây ra nạn đói, ôn dịch càng khiến dân chúng thêm cơ cực.

Chư hầu các nơi chỉ có thể gắng sức bảo vệ thành chính của mình, những thành trấn ở biên giới hoặc cách thành chính khá xa đã trở thành thảm cảnh xác phơi đầy đồng. Xem ra, chẳng bao lâu nữa một trận bạo loạn sẽ bắt đầu. Sự phẫn nộ, thù hận và không cam chịu của con người đều sẽ trở thành sức mạnh giúp cho ma khí thêm lớn mạnh, lúc ấy, tình hình sẽ càng khó kiểm soát. Có lẽ đã đến lúc tháo bỏ kết giới của Không Tang rồi.

Huân Trì nghĩ: Để linh lực Không Tang tỏa ra ngoài, tạm thời trấn áp ma khí, tuy không thể hoàn toàn trấn áp ma khí nhưng có thể kéo dài thời gian, để họ tìm ra kẻ đứng sau giật dây và giết chết hắn. Không có kẻ đứng sau giật dây, ma khí không thể ngưng tụ được cũng sẽ nhanh chóng tiêu tán giữa trời đất.

Huân Trì yên lặng đứng trên tảng đá khổng lồ ở giữa sông, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đứng trên mặt nước phía xa. Chỗ này vốn là một thác nước, nhưng hai năm trước, sau khi bị thiên lôi giáng xuống nó liền trở thành một dòng sông nhỏ ngoằn ngoèo, hồ sâu dưới vách núi trước đây cũng biến thành một hồ nước khá lớn.

Lúc này, trên mặt hồ như gương là một nữ tử mặc áo màu vàng nhạt. Cô đứng trên mặt nước nhưng giày không bị ướt, vẻ mặt bình thản, không có vẻ gì là nôn nóng.

Huân Trì nhìn sắc trời, sắp tới chính Ngọ. Hắn khẽ cười: "Ồ, đã ba canh giờ rồi". Hắn nói rất khẽ, nhưng khi hắn vừa nói dứt lời thì nữ tử phương ấy từ từ mở mắt. Cô tập trung tinh thần, chân không chạm nước, bước từng bước về phia bờ hồ.

Bỗng nhiên, trong bụi cỏ trước mặt cô phát ra những tiếng sột soạt, một cơ thể tròn trịa lao ra, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: "Mẫu thân ơi, phụ thân đói quá nổi giận rồi, cứ nổi nóng, đập phá đồ đạc trong nhà, phụ thân bảo người nhanh chóng quay về".

Lời này vừa dứt, Nhược Nhất giật mình rơi tõm xuống hồ.

Huân Trì bất giác lắc đầu: Vẫn chưa lần nào đi được lên bờ.

Nhược Nhất ở dưới hồ, cô cố bơi lên bờ, ho ra mấy ngụm nước rồi nhìn thằng bé tới tìm mình. Mạc Mặc và Mạc Tầm, hai mẹ con nhà ngươi đều là đồ quái đản(*).

(*) Nguyên văn: kỳ ba, vốn là một loài hoa đẹp quý hiếm, nay thường được dùng để châm chọc những người có hành vi quái đản, khác với người thường.

Mạc Mặc thì khỏi phải nói, tiểu tử Mạc Tầm lớn nhanh hơn người bình thường. Thiên thư giải thích: một là tiểu tử này vốn đã thông minh; hai là Không Tang là nơi linh khí tích tụ, cửu vĩ bạch hồ là loài ăn linh khí để sống, từ nhỏ Tầm Tầm đã ở Không Tang sơn nên nó mới phát triển nhanh như vậy. Mới có hai năm, nó đã có thể chạy nhảy, lại còn có một số khả năng khá đặc biệt. Ví dụ, nó hỏi: "Mẫu thân, mẫu thân, "quái đản" là cái gì?".

Thuật đọc tâm. Đứa trẻ này sinh ra đã thạo thuật đọc tâm, ban đầu sau khi biết con có năng lực này, Mạc Mặc không nói gì, nhìn lên trời rất lâu. Cuối cùng cô ấy khăng khăng bắt con gọi mình là phụ thân, gọi Nhược Nhất là mẫu thân.

Thực ra, từ khi tới Không Tang, Mạc Mặc không hóa thành nam nhi nữa. Nhược Nhất nghĩ, sở dĩ Mạc Mặc làm như vậy có lẽ là vì cô ấy vẫn nhớ Quý Tử Hiên.

Nhược Nhất suy nghĩ về ý nghĩa của từ "quái đản", cô đang định giải thích thì Tầm Tầm liền gật đầu nói: "Thì ra là vậy". Nhược Nhất toát mồ hôi, nếu đứa trẻ nào cũng biết thuật đọc tâm thì những bậc cha mẹ nên vui hay nên buồn đây...

Huân Trì mỉm cười đi tới, xoa đầu Mạc Tầm và nói: "Bất kể có năng lực gì con cũng cần phải học cách kiểm soát được nó, không được để nó tùy ý phát tác như thế, nếu không, cuối cùng người bị thương sẽ là chính con đấy".

Tiểu Tầm Tầm gật đầu nửa hiểu nửa không.

Huân Trì vui vẻ mỉm cười: "Ngoan lắm".

***

Khi quay về nhà trúc, Nhược Nhất nhìn thấy trong sân là một đống hỗn loạn. Cô nhìn đống hỗn loạn ấy và hỏi: "Tầm Tầm, phụ thân con đói tới mức nổi nóng như thế...". Cô vẫn chưa nói xong, Huân Trì đã cau mày.

"Không đúng". Hắn vừa khẽ quát thì phía sân sau có một bóng đen vọt ra, nhảy qua nóc nhà, phi thẳng lên không trung. Huân Trì định đuổi theo, nhưng dường như đột nhiên hắn nhớ tới điều gì nên dừng lại: "Nhược Nhất!".

Đâu cần hắn gọi, một đường sáng vàng trên ngón tay của Nhược Nhất đã đuổi theo bóng đen ấy. Ánh sáng vàng quấn lấy bóng đen, bóng đen kêu lên một tiếng rồi giãy thật mạnh.

Nhược Nhất không cảm thấy xa lạ với tiếng kêu này, đó là tiếng kêu của yêu vật do ma khí hóa thành.

Ma khí đã có thể âm thầm xâm nhập vào Không Tang sơn! Bóng đen kêu gào không ngớt, tiếng kêu gào chói tai khiến vùng núi yên tĩnh lập tức trở nên xao động. Huân Trì chăm chú, quả đoán nói: "Giết".

Nhược Nhất nắm chặt tay lại định hạ sát chiêu, nhưng bỗng cảm thấy ở giữa hai tay có một lực phản kháng, giống như cô đang cầm một con chuột đang giãy giụa bỏ chạy. Nhược Nhất sợ hãi, tâm trạng rối loạn. Ma khí ấy nắm được cơ hội, trong nháy mắt thoát ra khỏi ánh sáng vàng.

Huân Trì đã liệu trước, hắn vung tay áo, một luồng khí ấm áp lướt qua, Nhược Nhất không nghe thấy trong không trung có bất kỳ âm thanh nào, chỉ thấy thân hình ma vật ấy cứng đờ, bỗng chốc hóa thành bụi rồi bay đi.

Nhược Nhất đờ đẫn nhìn.

Huân Trì quay sang nhìn cô và nói: "Đối chiến không giống luyện tập hằng ngày, đối thủ là vật sống, đương nhiên sẽ phản kháng, khi cần thiết thì phải dứt khoát một chút. Bất kỳ sự do dự nào cũng có thể cho chúng thời cơ". Hắn lại ôn hòa nói: "Bây giờ tuy Nhược Nhất đã có thể mượn sức mạnh trong cơ thể, nhưng kinh nghiệm chiến đấu quá ít. Nếu còn thời gian, ta chắc chắn sẽ thường xuyên rèn luyện với cô nương vài trận, chỉ tiếc là...".

"Phụ thân!". Mạc Tầm gọi một tiếng rồi chạy vào nhà.

Lúc ấy Nhược Nhất mới sực nghĩ nếu ma khí tìm tới đây, với tính cách của Mạc Mặc, cô ấy đâu để nó dễ dàng chạy đi như vậy, trừ phi tính mạng của cô ấy gặp nguy hiểm. Nhược Nhất sầm mặt vội vàng chạy theo sau Mạc Tầm. Trong phòng không có người, sân sau lại thoang thoảng mùi máu tanh, Nhược Nhất thầm nghĩ: Gay rồi!

***

Vừa bước vào sân sau, Nhược Nhất liền sững người.

Máu chảy đầy đất, khắp nơi tràn ngập ma khí, rõ ràng sau khi bị một sức mạnh to lớn đánh cho phân tán thì chúng vẫn chưa kịp ngưng tụ lại. Mạc Mặc yếu ớt nằm bên hồ nước, ma khí bao phủ khắp người. Tầm Tầm gọi một tiếng "Phụ thân" rồi chạy vào. Nhược Nhất vội vàng kéo nó lại, đọc thần chú tĩnh tâm, cô xòe hai tay, tiêu trừ hết ma khí khắp sân rồi mới bế Tầm Tầm chạy tới bên cạnh Mạc Mặc.

"Mạc Mặc!".

Mạc Mặc chưa hoàn toàn mất đi thần trí, cố gắng gượng dậy, nói đứt quãng: "Chúng... chúng nói... Thương Tiêu đã nhập ma, bây giờ... giết Không Tang chủ".

Nhược Nhất run rẩy toàn thân: "Cái... cái gì nhập ma...".

Lúc này Mạc Mặc đã không nghe rõ câu hỏi của Nhược Nhất được nữa. Cô ấy mơ hồ nhìn ra sau, thấy Huân Trì liền yên tâm rồi nhắm mắt ngất đi.

"Phụ thân!". Mạc Tầm kinh hãi gọi rồi lao lên người Mạc Mặc.

Lúc này đầu óc Nhược Nhất rối loạn vô cùng, hai từ "nhập ma" giống như con sâu độc chui vào óc cô, càng lúc càng sâu. Huân Trì lại gần kéo Mạc Tầm ra khỏi người Mạc Mặc, bế Mạc Mặc lên, nói: "Vào nhà để ta chữa trị cho cô ấy trước đã, đợi cô ấy tỉnh lại, chúng ta sẽ hỏi rõ mọi chuyện rồi tính".

Nhược Nhất không nói gì. Huân Trì đã đưa Mạc Mặc về phòng, Nhược Nhất vẫn ngây người ngồi dưới đất.

"Nhược Nhất, lại giúp ta một chút". Huân Trì ở trong nhà lớn tiếng gọi. Lúc này Nhược Nhất mới sực tỉnh, hoảng hốt đáp lại: "Vâng".

Khi Mạc Mặc tỉnh lại thì trời đã tối, song nguyệt lên cao, hồng nguyệt và lam nguyệt bị che đi một góc, chẳng bao lâu nữa sẽ lại là hỷ nguyệt.

Mạc Mặc vừa đảo mắt nhìn thì thấy Nhược Nhất ngồi trước cửa sổ, ngây người nhìn ánh trăng trên trời.

"Đang nhớ tới Thương Tiêu sao?", Mạc Mặc khàn giọng hỏi.

Nhược Nhất quay đầu nhìn Mạc Mặc, nở nụ cười bất lực: "Tôi muốn ăn mỳ suông rồi, cho dù là bát mỳ lật ngược nhưng không đổ, tôi cũng muốn ăn".

Mạc Mặc im lặng một lúc, rồi nói: "Tiểu tử Mạc Tầm đâu?".

"Nó ở bên cô cả ngày, bây giờ mệt quá nên ngủ rồi, lúc nãy Huân Trì mới đưa nó về phòng nghỉ". Nhược Nhất đang nói thì cánh cửa kêu "kẹt kẹt" một tiếng, Huân Trì đẩy cửa đi vào, thấy Mạc Mặc mở mắt, hắn mỉm cười nói: "Tỉnh là tốt rồi, cô thử vận khí xem có cảm thấy chỗ nào bất thường không?".

Mạc Mặc lắc đầu, cơ thể trống rỗng khiến cô không thể cảm nhận được hướng đi của linh lực trong cơ thể mình. Cô chống người ngồi dựa vào đầu giường, nói: "Sợ là tôi không ở lại Không Tang được nữa rồi". Lời này vừa dứt, căn phòng im lặng một hồi, khiến cho tiếng côn trùng rả rích bên ngoài càng trở nên rõ ràng.

Nhược Nhất nói: "Chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào? Rõ ràng kết giới của Không Tang vẫn còn, vì sao ma khí vào được, làm sao cô có thể nghe thấy... những lời đó".

Mạc Mặc lắc đầu: "Tôi cũng không biết chúng vào bằng cách nào. Những lời đó, tôi nghe thấy như chúng đang ca hát".

"Ca hát?".

"Ừ, âm thanh rất lớn, tôi tưởng sau khi mọi người nghe thấy sẽ nhanh chóng quay về".

Nhược Nhất và Huân Trì nhìn nhau, cảm thấy kỳ lạ nói: Chúng tôi không hề nghe thấy tiếng ca hát nào cả".

Mạc Mặc sững người, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, cuối cùng cô ấy nhếch miệng nói: "Có lẽ bởi vì ta là Mạc Mặc, ta không giống hai người". Nữ phù thủy đến từ thế giới khác...

Nhược Nhất nghe lời này chỉ nghĩ là Mạc Mặc đang đùa, cô thở dài, nói: "Đúng, đúng, Mạc Mặc thật khác người".

Mạc Mặc lén sờ lòng bàn tay của mình trong chăn và nói: "Bọn chúng hát hết lần này đến lần khác rằng Thương Tiêu đã nhập ma, muốn giết Không Tang chủ, giống như quân đội nhận nhiệm vụ vậy. Bây giờ chúng ta ở trong khe núi này, kết giới cũng không còn tác dụng, không biết tin tức gì, chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công, thực sự là rất bị động".

Huân Trì nói: "Ý Nhược Nhất thế nào?".

Nhược Nhất nhìn song nguyệt, kiên định nói: "Ra ngoài".

Huân Trì mỉm cười: "Như vậy, ngày mai ta sẽ gỡ kết giới Không Tang, để linh khí trong núi tràn ra tạm thời áp chế khí vẩn đục bên ngoài. Đợi đến khi vết thương của Mạc Mặc khỏi, chúng ta sẽ lên đường".

Mạc Mặc cử động cánh tay, nói đầy khí phách: "Nam tử hán không bao giờ phải nghỉ dưỡng thương, ta chẳng qua bị sặc ma khí, tắc huyết mạch, chỉ cần ngủ một giấc là ổn thôi. Ngày mai ngươi gỡ kết giới, chúng ta lên đường". Mạc Mặc chớp mắt rồi lại hỏi: "Nhưng... đi đâu?".

Huân Trì nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn Nhược Nhất. Nhược Nhất lặng im suy nghĩ một hồi, sau đó chỉ về hướng song nguyệt, trầm ngâm nói: "U Đô sơn".

Hẹn ước ba năm... cũng sắp tới rồi.

*****

Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất tới U Đô sơn sau khi quay lại Cửu Châu.

Quay về chốn cũ luôn khiến người ta có một cảm xúc khác biệt, tuy cây cỏ ở U Đô đã không còn dáng vẻ như xưa nhưng Nhược Nhất vẫn cảm nhận được sự thân thuộc và xúc động mơ hồ. Trên đường đi, Nhược Nhất lo lắng không yên khi nghe được không ít tin tức liên quan tới việc Thương Tiêu nhập ma. Nhưng khi tới U Đô, cô đã bình tĩnh trở lại.

Thương Tiêu và Nhược Nhất đã kết song sinh ấn, nếu bây giờ cô an nhiên vô sự thì Thương Tiêu tạm thời cũng không bị nguy hiểm tính mạng. Chỉ cần Thương Tiêu vẫn còn sống, thì hy vọng vẫn còn.

Khi đi qua chiếc cầu dây xích bắc trên dòng Quỷ Khốc, đột nhiên Nhược Nhất nhớ lại lần đầu tiên tới U Đô sơn, khi đó cô đã cãi nhau với Thương Tiêu. Tiêu hồ ly bực tức đi men theo dây xích, không thèm ngoảnh đầu nhìn, cứ thế đi lên núi. Để một mình Nhược Nhất ở bên bờ sông trong bộ dạng tội nghiệp nhìn nước sông tỏa khí đen. Cô sờ dây xích, do dự mãi mà không cất bước nổi.

Đến khi trời tối, Nhược Nhất vừa lạnh vừa đói, co ro ở đầu cầu, thầm chửi rủa Thương Tiêu hẹp hòi, vạt áo cô đã thấm đầy nước mắt. Cuối cùng Thương Tiêu vẫn không đành lòng, hắn đi từ trên núi xuống, mặt mày nhăn nhó mắng nhiếc: "Nhan Nhược Nhất, sao nàng lại vô dụng như vậy, khóc tới nửa đêm cũng không chịu nhấc chân bước thử".

Nhược Nhất cũng nén một bụng tức giận và ấm ức, cô khóc rống lên: "Thử như thế nào! Chàng là đồ hồ ly đáng chết lòng dạ sắt đá, ta có rơi xuống sông thì chàng cũng sẽ không tới cứu ta! Mạng là của ta chứ không phải của chàng, dĩ nhiên chàng nói rất dễ dàng!".

"Chính là ta bảo nàng thử bước xem có rơi xuống được không". Thương Tiêu nói rồi đưa tay đẩy. Nhược Nhất nhất thời không phản ứng kịp, bị Thương Tiêu đẩy, Nhược Nhất trừng mắt ngã vào khe hở giữa dây xích, trong như sắp rơi xuống sông.

Đột nhiên vai Nhược Nhất đau nhói, giống như ngã xuống nền nhà. Cô hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhìn thấy dòng Quỷ Khốc cuồn cuộn bên dưới, còn mình thì lơ lửng trên không. Lúc ấy cô mới biết, hóa ra lúc nãy Thương Tiêu đã thi triển phép thuật trên cầu dây xích, cô sẽ không thể bị rơi xuống được.

Nhược Nhất quay đầu nhìn Thương Tiêu, hắn vẫn chưa hết giận, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn cô làm trò hề. Nhược Nhất chỉ thấy ngọn lửa tức giận bùng lên trong lòng, lại càng ấm ức hơn, nghĩ mình không thể đánh thắng được hắn nên ngồi ở đó bật khóc.

Sắc mặt Thương Tiêu cứng đờ: "Đừng khóc".

Nhược Nhất không thèm quan tâm tới hắn, đôi mắt vốn đã đỏ hoe lúc này càng sưng đỏ, cô khóc rất thê lương. Thương Tiêu đưa tay kéo Nhược Nhất, cô vung tay gạt ra, gào khóc to hơn.

Thương Tiêu lúng túng, thở dài một tiếng rồi giơ tay đầu hàng: "Nàng muốn thế nào?".

Nhược Nhất nghẹn ngào giơ hai tay lên: "Cõng ta lên núi". Cô nức nở nói: "Vừa lạnh, vừa đói, vừa... vừa bị chàng ức hiếp, chàng không cõng, ta sẽ không đi".

Thương Tiêu im lặng rất lâu, cuối cùng cũng chịu cõng cô lên Đại U cung. Nhược Nhất "giở đủ trò" khi ở trênThương Tiêu, dứt tóc hắn, véo tai hắn, chốc chốc lại sụt sịt lầm bầm vài câu. Thương Tiêu chỉ cắm đầu đi lên núi, mặc cho cô trêu đùa, mặc cho cô gây chuyện...

Nếu là người khác đối xử với Thương Tiêu như vậy, không biết chừng đã sớm bị hắn chém thành mấy khúc rồi, chỉ có Nhan Nhược Nhất...

Bây giờ Nhược Nhất nghĩ lại những yêu cầu như lẽ đương nhiên của cô khi ấy có lẽ là sự yêu thương chiều chuộng lớn nhất mà Thương Tiêu dành cho cô.

Điều đáng tiếc là, khi ấy Nhược Nhất lại không để ý.

Bây giờ, đã không có người thi triển phép thuật trên cầu dây xích để bảo vệ Nhược Nhất, nhưng cô đã có năng lực, có thể tự đi qua chiếc cầu dây xích lắc lư. Cô bước lên dây xích, tập trung suy nghĩ, vì có vật thể nâng đỡ nên việc đi trên cầu dây xích đơn giản hơn đi trên mặt nước rất nhiều.

Huân Trì đi qua cầu dây xích giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, Nhược Nhất đi theo sau. Chỉ có Mạc Mặc, cô ấy bế Tầm Tầm vừa đi được một bước, thân hình lảo đảo suýt rơi xuống sông. Cô ấy bám vào dây xích bên cạnh rồi lùi lại. Mạc Mặc chỉ vào Tầm Tầm và nói: "Ta ở đây trông chừng tiểu tử này, không lên đó nữa, nếu Tử Đàn nhìn thấy Tầm Tầm không biết sẽ xảy ra chuyện gì".

Nhược Nhất lo lắng nhìn cô ấy: "Vết thương trên người cô thực sự không sao chứ?".

"Ừm", Mạc Mặc đáp, "Nhưng lệ khí dưới sông xông lên khiến tôi bị hoa mắt. Không sao, không sao".

Nhược Nhất gật đầu, cô quay sang nhìn dòng Quỷ Khốc đang cuồn cuộn chảy, lệ khí dưới sông khiến người ta nhức mắt, không biết chúng đã lợi hại gấp bao nhiêu lần so với trước đây. Xem ra U Đô cũng chịu ảnh hưởng của ma khí.

***

Khi hai người họ sắp đi tới U Đô, đột nhiên có hai tên lính của yêu tộc nhảy ra từ bụi cây bên đường, lớn tiếng quát: "Các ngươi là ai?".

Nhược Nhất suýt buột miệng nói ba từ "tìm Thương Tiêu", nhưng trong lòng nghĩ, hai tiểu yêu này không biết mình, nếu mình nói như vậy e là sẽ bị chúng nghĩ là mình đến gây chuyện, hơn nữa có thể bây giờ Thương Tiêu đã nhập ma...

Cô nói: "Làm phiền hai vị thông báo với Hàn Ngọc chủ đại nhân, cứ nói có Nhan Nhược Nhất cầu kiến".

Hai tiểu yêu nhìn nhau rồi lại quan sát Nhược Nhất và Huân Trì một lượt, nói: "Chờ chút". Sau đó không thấy bóng dáng của một tên lính đâu nữa.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại chui ra khỏi mặt đất, chỉ là lần này hắn dẫn theo một người quen của Nhược Nhất.

"A Nhan". Võ La thốt lên một tiếng rồi đi lên kéo Nhược Nhất quay một vòng, nói: "Đã lâu không gặp, sao tỷ lại gầy đi nhiều như vậy? Có điều, hơi thở của tỷ đã trầm ổn hơn rất nhiều".

Nhược Nhất lắc đầu: "Tạm thời chúng ta không nói tới chuyện này, Tử Đàn đâu? Thương... biểu ca của muội đâu?".

Sắc mặt Võ La ảm đạm, nàng thở dài: "Biểu ca... thôi, tỷ đi với muội đã, chúng ta đi gặp Tử Đàn tỷ, sau đó muội sẽ kể chi tiết cho tỷ nghe". Võ La liếc mắt, nhìn thấy Huân Trì thì nói: "Vị này là?".

"Đây là...".

Huân Trì mỉm cười tiếp lời: "Thân hữu".

Võ La mỉm cười gật đầu với Huân Trì: "Mời".

Đại U cung vẫn đứng sừng sững trên vách núi cheo leo của U Đô, vẻ uy nghiêm không giảm, chỉ là trong cung thì sớm đã cảnh còn người mất. Tám đại trưởng lão trước đây đều bị thay thế, thị vệ, tỳ nữ cũng không còn là những người năm xưa. Ngay cả Thương Tiêu...

Khi Nhược Nhất tới, Tử Đàn đang bàn chuyện với tám vị trưởng lão hiện tại. Cô chờ ngoài cửa một lúc, đợi tám vị trưởng lão đi ra mới bước vào. Tử Đàn cầm bút ngồi sau thư án, dung mạo của nàng như không bao giờ đổi khác, dù năm tháng trôi đi thế nào cũng không thể lấy đi phong thái tài hoa tuyệt thế của nàng.

"Võ La, đưa thứ này tới chỗ Cửu Diệm". Tử Đàn không ngẩng đầu mà đưa một bức thư cho Võ La.

Khóe miệng Võ La giật giật: "Cửu Diệm?".

Tử Đàn gật đầu. Võ La tuân lệnh rời đi.

Một lúc sau, Tử Đàn mới đặt bút xuống. Nàng ngẩng đầu, không hề hỏi han Nhược Nhất, đôi mắt trong veo quan sát Nhược Nhất từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại quan sát Huân Trì, sau đó nhìn sang Nhược Nhất, cười nói: "Nhược Nhất, thân hữu của muội ai cũng thú vị".

Nhược Nhất quay sang nhìn Huân Trì, Huân Trì cười nói: "Hàn Ngọc chủ quả là danh bất hư truyền, chỉ nhìn qua là biết chân thân của ta".

Tử Đàn cũng cười: "Trừ trái tim của thần minh, trên thế gian này ta thật không nghĩ ra vật nào có mùi hương thuần khiết như vậy".

Nhược Nhất sững người một lúc: "Cái gì mà trái tim của thần minh?".

Huân Trì cụp mắt nhìn lồng ngực mình. Tử Đàn nhấp một ngụm trà rồi nói: "Vị thần minh cuối cùng của thượng cổ là Câu Mang, một mình sống giữa đất trời hơn ngàn vạn năm. Khi thiên hạ đại loạn, chúng yêu nhập ma, thần Câu Mang đã dùng tính mạng của mình để phong ấn yêu ma dưới các ngọn núi lớn. Trước khi ngài chết, ngài đã lấy tim làm da thịt, lấy hồn phách làm linh hồn để tạo ra một người ở Không Tang, sai người này canh giữ chúng yêu ma bị phong ấn, bảo vệ linh khí của trời đất được thuần khiết. Tên là...".

"Tên là Huân Trì", Huân Trì tiếp lời của Tử Đàn."Mượn chữ 'trì' để ví với thiên hạ, ý muốn nói lấy linh khí thuần khiết của trời đất để phục hưng thiên hạ".

Nhược Nhất nghe những lời này thì ngây người nhìn Huân Trì rất lâu. Cô vốn chỉ nghĩ rằng Huân Trì là con cháu của thần minh mà chưa bao giờ nghĩ hắn là trái tim của thần minh! Hắn được kế thừa thần lực thượng cổ, chả trách phép thuật của hắn thuần khiết như siêu độ, thần thánh lớn mạnh nhưng không hề có chút sát khí. Thuật mà hắn tu vốn là thuật từ bi. Nhưng nếu đã thế, vì sao sức mạnh mơ hồ trong cơ thể Nhược Nhất lại giống Huân Trì như vậy? Sức mạnh mà vị thần minh cuối cùng để lại là độc nhất vô nhị mới đúng chứ.

Hai năm nay, Nhược Nhất bóng gió hỏi Huân Trì không ít vấn đề liên quan tới nguồn gốc của sức mạnh này, nhưng lần nào cũng bị hắn vờ như vô tình nói lảng sang chuyện khác. Huân Trì dạy cô cách làm thế nào để sử dụng sức mạnh này, nhưng lại tránh né kh nói về nguồn gốc của nó như vậy... Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó!

Nhược Nhất mở miệng nhưng vì có Tử Đàn ở đó nên cô không hỏi Huân Trì nữa.

"Sau thời đại thần diệt, ngươi vẫn luôn canh giữ cho Cửu Châu được yên bình dù không được ai khen ngợi, không được ai ca tụng nhưng vẫn giữ một lòng tin. Tử Đàn bội phục". Tử Đàn đứng dậy, kính nể hành lễ với Huân Trì.

Huân Trì xua tay không chịu nhận lễ của Tử Đàn: "Hiện nay kết giới Không Tang đã bị phá, ma khí dưới lòng đất lan tràn bốn phương tám hướng, lòng người hoang mang, không giữ nổi phong ấn, là ta không làm tròn chức trách. Huân Trì không thể nhận lễ này".

"Công tội đều trong lòng người". Tử Đàn không nói nhiều với hắn nữa, nàng đứng dậy nhìn Nhược Nhất, nói: "Muội đến tìm Tiêu Nhi?".

Nhược Nhất vừa nghe thấy tên của Thương Tiêu, lòng bất giác xao động, tạm gác lại mọi chuyện, cô hỏi: "Chàng nhập ma rồi sao?".

Tử Đàn gật đầu.

"Mất hết thần trí sao?".

"Mất hết thần trí".

Toàn thân Nhược Nhất run lên: "Bây giờ chàng ở đâu?".

"Mấy ngày cuối cùng Tiêu Nhi vẫn còn tỉnh táo, ta đưa nó tới hòn đảo rất xa ở ngoài biển". Giọng nói của Tử Đàn lạnh lùng, hơi thở lạnh băng."Tiêu Nhi biết rằng, với tình hình của Cửu Châu bây giờ, nếu nó ở lại đây thì không có lợi cho bản thân và cho cả người khác. Ma khí trên người Tiêu Nhi và ma khí dưới đất thu hút lẫn nhau, cùng lớn mạnh. Cuối cùng Tiêu Nhi không làm gì được nữa nên quyết định mãi mãi giam mình trên cô đảo ngoài biển".

Mấy chữ "mãi mãi giam mình trên cô đảo ngoài biển" rõ ràng là đã kích thích Nhược Nhất, cô vội nói: "Vì sao không chờ thêm, có lẽ, có lẽ máu của muội có thể khiến chàng hồi phục thần trí, hoặc là thử cách khác...".

Tử Đàn nhìn thẳng Nhược Nhất, nói: "Kẻ ở ngôi cao phải quyết đoán trong việc giết phạt, không được mềm lòng, bất kể là đối với người thân hay với bản thân mình".

Nhược Nhất sững người, thoáng chốc không biết nói gì.

Tử Đàn khẽ than: "Nhược Nhất, ta không phải là người lòng dạ sắt đá, đối với việc giam hãm Tiêu Nhi, ta đã phải rất khó khăn mới hạ được quyết tâm. Máu của muội có lẽ có thể khiến Tiêu Nhi hồi phục lý trí, nhưng không ai biết muội ở đâu, cũng không ai biết khi nào muội sẽ xuất hiện. Nếu Tiêu Nhi mất đi tâm trí khi còn ở đây, không ai có thể ngăn được nó. Ta không thể dùng mạng của chúng nhân U Đô để đánh cược được".

Tử Đàn ngừng một lát rồi nói tiếp: "Tiêu Nhi cố gắng đợi muội tới thời khắc cuối cùng...". Tử Đàn nhắm mắt, bình tĩnh lại."Nhược Nhất, nhìn dáng vẻ của Tiêu Nhi khi đó ta rất oán hận muội. Thứ cuối cùng Tiêu Nhi giao cho ta không phải là thứ gì khác, mà chính là câu thần chú giải song sinh ấn cho muội. Lát nữa đợi ta xử lý xong những chuyện này, ta sẽ giải ấn ký sau tai cho muội, từ nay về sau muội sẽ không bị ấn ký ấy ràng buộc nữa". Tử Đàn lấy trong tay áo một tờ giấy được gấp ngay ngắn ra đưa cho Nhược Nhất. Trên đó viết những ký hiệu mà Nhược Nhất không hiểu.

Sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt. Huân Trì ngoảnh đầu nhìn cô, Tử Đàn cũng nhìn cô không hề chớp mắt. Cuối cùng Nhược Nhất rút tờ giấy trong tay Tử Đàn rồi xé vụn nó ra. Vụn giấy tung bay, cô nói: "Muội không giải".

Crypto.com Exchange

Chương (1-38)