Truyện:Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 119

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng
Hiện có 137 chương (chưa hoàn)
Chương 119
Chương 119
0.00
(0 votes)


Chương (1-137 )

Hàn Mặc trừng mắt nhìn Ngô A Hương, giận dữ nói:

“Nàng ta thật không biết xấu hổ! Tẩu, để đệ ra dạy cho nàng ta một trận!”

La Vân Khỉ vội kéo Hàn Mặc lại, lạnh lùng nói:

“Không cần. Nếu ca ca đệ thích thì để bọn họ sống với nhau đi. ”

Hàn Mặc nhíu mày, vẻ mặt kiên quyết:

“Nhưng tẩu mới là thê tử của đại ca. ”

“La Vân Khỉ nhàn nhạt đáp một câu:

“Chẳng bao lâu nữa thì không phải nữa rồi. ”

Nói đoạn, nàng đổ sườn vào nồi.

Mùi thơm lan tỏa khiến hai đứa nhỏ lập tức quên mất chuyện "vì tẩu ra mặt".

Tối đó, La Vân Khỉ không thèm để ý tới Hàn Diệp, chỉ dắt hai đứa nhỏ ăn một bữa thật no nê.

Không nói ngoa, hồi sống ở thời hiện đại, nàng chưa bao giờ thiếu thịt. Vậy mà về cổ đại, thứ gì cũng nhường nhịn cho Hàn Diệp và lũ nhỏ, lòng nàng cũng thèm lắm. Giờ được gặm miếng sườn kho thơm nức, ăn cùng cơm nấu bằng củi, cảm giác thỏa mãn khôn xiết.

Một bát sườn bị ba người gần như ăn sạch, hai đứa nhỏ cũng chẳng nói gì đến việc phần cho Hàn Diệp. Cuối cùng còn dư một chén nhỏ, La Vân Khỉ dùng giấy dầu đậy lại, nghĩ thầm: nếu Hàn Diệp có tới thì sẽ thấy.

Còn về phần Ngô A Hương kia, đói c. h. ế. t hay không, nàng không quan tâm.

Cả buổi tối nàng chờ Hàn Diệp tới.

Chỉ cần hắn nói mấy lời tốt đẹp, nàng cũng sẽ nguôi giận.

Nào ngờ Hàn Diệp cũng cứng rắn thật, thà nhịn đói cũng không bước qua.

La Vân Khỉ lửa giận bốc lên lần nữa, liền xuống giường, chốt cửa thật chặt.

Trong gian phòng bên, Hàn Diệp tay cầm sách quyển, đứng nơi đất mà chuyên tâm đọc sách.

Thân hình cao ráo, như tùng xanh trúc biếc, tuấn lãng mà thẳng tắp.

Ngô A Hương không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.

Nàng cố nén cơn đói, cất giọng êm như rót mật:

“Hàn đại ca, có cần ta qua tẩu tử phân trần đôi lời không?”

Hàn Diệp lạnh nhạt đáp:

“Không cần. Giờ đã không còn sớm, ta còn phải đọc sách. Ngô cô nương cũng nên về nghỉ sớm thì hơn. ”

Ngô A Hương đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Tẩu tử đang giận vì chúng ta, A Hương nào yên tâm ngủ được. ”

Nàng đứng dậy, đưa tay kéo lấy tay áo Hàn Diệp, nũng nịu nói:

“Hàn đại ca, hay là chúng ta cùng tới nhận lỗi với tẩu tử đi. Bằng không, A Hương ở đây cũng cảm thấy bứt rứt chẳng yên. ”

Hàn Diệp lập tức gạt tay nàng ra, giọng nói lại lạnh lùng thêm mấy phần:

“Nếu Ngô cô nương thấy không yên tâm, sớm tìm chốn khác nương thân thì hơn. Ta với ngươi vốn không thân không thích, ở chung một nhà chẳng phải lẽ thường. ”

Ngô A Hương lập tức nấc nghẹn, lấy tay áo che mặt khóc:

“A Hương trốn loạn mà đến, còn biết nương nhờ nơi đâu nữa. Nếu Hàn đại ca chịu thu nhận, A Hương nguyện làm nô làm tỳ, tận tâm hầu hạ huynh cùng tẩu tử. ”

Hàn Diệp liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói:

“Chuyện này, ta sẽ thương nghị cùng thê tử. Nếu không còn chuyện khác, mời Ngô cô nương sớm hồi phòng. Cô nam quả nữ đồng phòng, khó tránh điều tiếng. ”

Thấy Hàn Diệp dứt khoát tiễn khách, Ngô A Hương đành nghẹn ngào lui bước.

Nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, đáy mắt Hàn Diệp chợt nheo lại, thoáng hiện một tia lạnh lẽo.

Hắn quay nhìn về chính phòng, chỉ thấy đèn bên trong đã tắt từ lâu, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

Hắn giận La Vân Khỉ, chẳng phải vì để tâm tới Ngô A Hương, mà là bởi hắn không thích nàng cứ nhắc mãi mấy nữ nhân chẳng liên can gì kia.

Hắn đã thề, lòng này chỉ có nàng, cả đời này cũng chỉ có một mình nàng.

Người khác dẫu có đẹp đến đâu, cũng chẳng can hệ gì đến hắn.

Huống hồ Ngô A Hương vốn là người lai lịch bất minh.

Nghĩ tới hương thơm dìu dịu trên người nàng ta, chân mày Hàn Diệp lại bất giác chau chặt hơn vài phần...

Chương (1-137 )