Chương 118
← Ch.117 | Ch.119 → |
Nghe thấy tiếng đồ vật bị dỡ xuống, La Vân Khỉ ngẩn người trong chốc lát.
Hàn Diệp vậy mà vì một nữ tử lai lịch không rõ kia lại giảm hảo cảm với nàng, thật đúng là bạc tình vô nghĩa.
Hồi tưởng lại thuở ở hiện đại, cái gì nàng cũng có, muốn ăn gì thì có mẹ lo cho, đồ ăn ngoài cũng dễ như trở bàn tay. Vậy mà đến nơi cổ đại này lại phải vất vả mưu sinh, còn phải chăm lo cho cả Hàn gia, tính toán lo xa cho Hàn Diệp, sống chẳng khác gì một bà mẹ già tận tâm tận lực.
Chỉ vì một nữ tử ngay cả vai phụ cũng chẳng đáng được nhắc tới, hắn lại giảm hảo cảm với nàng, càng nghĩ càng thấy tức.
Dẫu cho có lúc nàng giận mà buông lời không chọn lọc, nhưng Hàn Diệp cũng không nên đối đãi với nàng như vậy.
Huống chi, nàng nói không sai – Hàn Diệp đúng là toàn dây dưa với thứ đào hoa thối nát.
Song trong nhà còn hai đứa nhỏ, dù giận mấy cũng phải nấu cơm. La Vân Khỉ hít mũi một cái, bước vào nhà chính, nhóm lửa nấu cơm.
Hàn Dung lập tức chạy theo, kéo vạt áo nàng, giọng nũng nịu:
“Muội có trông đại ca đàng hoàng mà, là nữ nhân kia cứ tới tìm đại ca nói chuyện. Nàng ta là người xấu! Tẩu tẩu, tẩu đang giận sao?”
La Vân Khỉ khẽ hắng giọng, đáp:
“Không đâu, tẩu rất ổn mà. ”
Hàn Mặc cũng chạy tới bên nàng, vẻ mặt lo lắng:
“Nếu tẩu không vui, tẩu cứ mắng đệ vài câu đi. Tẩu buồn, lòng Hàn Mặc cũng khó chịu lắm. ”
La Vân Khỉ gượng nở nụ cười, nhìn hai đứa nhỏ, dịu dàng nói:
“Tẩu đâu có không vui, hai đứa đừng nghĩ lung tung nữa, ra ngoài chơi đi. ”
Hàn Dung lắc đầu thật mạnh, mắt tròn xoe trừng lên:
“Không! Muội muốn ở bên tẩu!”
Hàn Mặc cũng nghiêm túc gật đầu theo:
“Đệ cũng không muốn chơi, đệ với Dung Dung cùng ở bên tẩu. ”
Nhìn hai đứa nhỏ như hai tiểu vệ binh vây quanh mình, lòng La Vân Khỉ vừa chua xót lại vừa ấm áp.
Nàng khom người, dang tay ôm cả hai vào lòng.
Muốn nói rằng mình không sao, nhưng nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Hàn Dung lập tức đưa tay nhỏ lau nước mắt cho nàng, giọng ngọt ngào dỗ dành:
“Tẩu ngoan nha, tẩu đừng khóc nữa, nếu tẩu còn khóc nữa, Dung Dung sẽ không thích tẩu đâu. ”
Câu nói ấy vốn là nàng hay dùng để dạy Hàn Dung, không ngờ hôm nay lại bị nha đầu học lại.
Thấy bộ dáng người lớn sớm của Hàn Dung, La Vân Khỉ bật cười qua làn nước mắt.
Nàng nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Hàn Dung, dịu dàng nói:
“Tẩu không sao. Hai đứa tối nay muốn ăn gì? Tẩu nấu cho ăn. ”
Hàn Dung suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng thưa:
“Tẩu, tụi muội có thể ăn sườn được không ạ?”
La Vân Khỉ gật đầu, mỉm cười:
“Được, tẩu nấu cho hai đứa. ”
Sườn vẫn chưa bị thu hồi, chỉ là để tránh tai mắt người khác, La Vân Khỉ chưa từng dám mang ra bán, cũng không dám thường xuyên nấu cho hai đứa nhỏ, sợ chúng ăn quen thì khó xử lý.
Nhưng giờ đây trong lòng đầy bực bội, nàng cũng chẳng thèm nghĩ nhiều nữa. Nàng lấy sườn từ trong không gian ra, chặt khúc, nấu món sườn kho tàu.
Bên ngoài, Ngô A Hương thấy La Vân Khỉ hằm hằm cầm d. a. o chặt thịt thì khẽ mím môi cười.
Cứ tưởng phu thê bọn họ tình thâm nghĩa trọng đến mức nào, ai ngờ nàng chỉ cần khẽ xúi giục vài câu, hai người liền gây gổ. Dù sao muốn g. i. ế. c một thư sinh yếu ớt như Hàn Diệp cũng chẳng cần vội, chi bằng chọc tức La Vân Khỉ trước đã.
Nếu không phải vì nàng ta uốn éo dụ dỗ Lý Thận, Lý Thận cũng chẳng c. h. ế. t oan.
Bản thân là nghĩa nữ Lý gia, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Nghĩ vậy, Ngô A Hương liền bước vào phòng Hàn Diệp.
Giọng ngọt như mật rót ra:
“Hàn đại ca~ tẩu tử có phải đang giận huynh không?”
Nàng ta cố ý nói lớn tiếng, La Vân Khỉ nghe xong càng thêm tức giận, lập tức bảo Hàn Mặc đóng cửa lại.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |