Đồ mi (3)
← Ch.15 | Ch.17 → |
Lệch múi giờ dễ thích ứng hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Những người bạn ở Mĩ nhanh chóng bắt kịp tiết tấu của cuộc sống American, còn đám Made in China chúng tôi cũng vẫn phải tiếp tục cuộc sống như cá gặp nước trước lễ tốt nghiệp của mình.
Thiên Hỉ gần như đã hoàn thành bài luận văn của cô ấy, tôi cũng viết được tương đối, dù sao, từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ có yêu cầu cao đối với bản thân, chỉ mong bảo vệ được thuận lợi là xong. Riêng Từ Lâm, đa phần thời gian cô ấy đều chạy đi họp báo với chạy tiến độ bản thảo, gì mà Vương Phi và Lý Á Bằng công khai chuyện tình cảm, Thần điêu đại hiệp cuối cùng cũng đã đóng máy, theo như cô ấy nói thì giờ đầu cô ấy toàn những chuyện hỗn loạn đó thôi. Luận văn của Từ Lâm, sau khi nộp xong đề cương chưa viết thêm được chữ nào, giáo viên hướng dẫn bắt đầu giục cô ấy nộp bản nháp, lúc đó Từ Lâm mới cầu đông chạy tây nhờ Thiên Hỉ giúp, Thiên Hỉ không còn cách nào, đành giúp cô ấy sắp xếp tài liệu, Từ Lâm cung phụng Thiên Hỉ chẳng khác gì bồ tát, chỉ hận không thể ngày nào cũng dập đầu dâng hương.
Một người nữa cũng coi Thiên Hỉ như Quan thế âm Bồ tát cứu khổ cứu nạn là Na Na, Na Na thậm chí khoa trương hơn, đáp máy bay thẳng từ Hồ Nam về, vừa vào phòng đã nhào tới bên Thiên Hỉ.
"Thiên Hỉ, cậu phải cứu mình, nếu không lần này mình xong đời rồi, xong thật rồi!"
"Cậu đang làm cái gì thế?" Thiên Hỉ hoang mang.
"Đúng thật là, đừng diễn nữa, vừa vào đã gào thét khóc lóc, bình tĩnh nói xem nào." Tôi vừa chế giễu vừa cười cợt.
"Kiều Kiều! Cậu không hiểu! Lần này là chuyện lớn của cả đời người đấy!" Na Na trợn mắt, "Các cậu còn nhớ cuộc thi Super Girl đài mình tổ chức năm ngoái không?"
"Trương Hàm Vận đó chứ gì. Chua chua ngọt ngọt là em, không phải năm nay vẫn tổ chức hay sao?" Từ Lâm lập tức thể hiện tính chuyên nghiệp của người phụ trách mảng giải trí.
"Đúng, chính là chuyện này! Đây là một chương trình lớn được đầu tư của đài bọn mình, có tính quyết định trong việc có được ký hợp đồng hay không đối với một thực tập sinh như mình, nói thế này cho dễ hiểu, nếu làm tốt chương trình, chắc chắn được nhận vào đài, làm không tốt, lập tức cuốn xéo."
"Thế thì liên quan gì đến Thiên Hỉ?" Tôi băn khoăn.
"Đương nhiên có rồi!" Na Na lập tức quay phắt người lại, chắp hai tay trước ngực, nhìn Thiên Hỉ bằng ánh mắt long lanh, "Trong CV của mình có viết kinh nghiệm tổ chức Ánh sao lấp lánh năm ngoái. Thế là lãnh đạo đài lập tức ấn tượng, hôm đó còn nói riêng với mình: Na Na, em có kinh nghiệm trong phương diện này, cũng có nguồn ứng cử viên sinh viên dồi dào, lần này phải cố gắng thể hiện nhé! Đại ý không phải bảo mình phải làm cho tốt, mà làm không tốt thì không cần nghĩ cũng biết hậu quả rồi. Nhưng ngoài Thiên Hỉ ra, mình lấy đâu ra kinh nghiệm với chả ứng viên chứ! Thiên Hỉ, tương lai của mình phụ thuộc hết cả vào cậu đấy!"
"Không được không được, Na Na, cậu đừng đùa nữa, lần trước ở trong trường thì hát hò vớ vẩn thế nào cũng được, nhưng lần này là chương trình lớn của đài truyền hình đấy! Mình không làm được đâu!" Thiên Hỉ lắc đầu quầy quậy.
"Hát tùy tiện vớ vẩn mà còn đạt quán quân! Thiên Hỉ, ưu điểm của cậu là khiêm tốn, nhưng nhược điểm là quá khiêm tốn! Mỗi lần thi xong đều bảo làm bài bình thường, nhưng lần nào cũng giành học bổng loại I, thôi không lằng nhằng nữa, lần này chuyện liên quan tới vận mệnh của mình đấy!"
"Mình thật sự không được đâu... làm gì có thời gian chứ, hơn nữa, cậu cũng biết đấy, mình chẳng hứng thú với việc hát hò." Thiên Hỉ vẫn tiếp tục từ chối.
"Giờ chẳng phải là lúc cậu rảnh rỗi nhất à, chắc chắn được học lên nghiên cứu sinh rồi, bạn trai cũng đã đi rồi. Thiên Hỉ, mình không dám nhờ chuyện khác, chỉ cần cậu đến đăng ký thôi, tham gia vòng thử giọng, vào sơ tuyển thôi cũng được. Chỉ thế thôi cũng được tính thành tích rồi, xin cậu đấy, Thiên Hỉ tốt bụng, Thiên Hỉ đại nhân!" Na Na dụi dụi vào người Thiên Hỉ, ra sức làm trò.
Từ Lâm ngồi bên cạnh nửa đùa nửa thật: "Hay là Thiên Hỉ, cậu cứ thử đi, ngộ nhỡ lần này lại được quán quân, mình sẽ nắm chắc mảng phỏng vấn độc quyền."
"Cũng đúng! Nếu cậu gặp được Hà Lý, Tương Sương thì xin chữ ký giúp mình." Tôi cũng hùa theo.
"Sao số mình xui xẻo thế này, gặp toàn bạn tốt quá cơ." Thiên Hỉ thở dài thườn thượt, "Chỉ đăng ký thôi phải không? Tham gia một lần thôi đấy nhé?"
"Chỉ đăng ký! Thi một lần thôi!" Mắt Na Na gần như tóe lửa.
"... Thôi được."
"Ôi giời ơi! Yêu cậu quá!" Na Na lao vào khiến Thiên Hỉ ngã bổ nhào xuống giường.
Khi ấy chúng tôi đều chưa biết gì, ngoài Thiên Hỉ thỉnh thoảng càu nhàu chê phiền phức ra, chúng tôi đều cho rằng đó chỉ là một cuộc thi chơi cho vui, không ai ngờ, lúc đó số mệnh đã nhìn chúng tôi nháy mắt như thế nào.
Thiên Hỉ thi ở Trịnh Châu, chủ yếu là bởi Na Na keo kiệt, phụ trách việc đăng ký nhưng lại chi cho ít lộ phí. Khi ấy, luận văn của tôi về cơ bản đã ổn, đang lúc rảnh rỗi, bèn kéo Tần Xuyên đi cùng Thiên Hỉ đến Trịnh Châu một chuyến. Tôi cho rằng, dù thế nào đi nữa thì bây giờ anh Tiểu Thuyền cũng không có ở đây, chúng tôi nên giúp anh ấy chăm sóc Thiên Hỉ, mặc dù tôi cũng biết mình không có khả năng chăm lo cho người khác.
Suốt dọc đường đi tôi và Tần Xuyên vẫn chí chóe cãi nhau không ngừng, Thiên Hỉ lặng lẽ ngồi dựa sát vào cửa sổ nghe nhạc, tôi biết cô ấy đang chọn bài, Thiên Hỉ là người nghiêm túc như thế đấy, chỉ cần bắt tay vào làm, thì cô ấy sẽ yêu cầu bản thân phải làm đến mức tốt nhất, có lẽ chính vì lý do này mà Na Na sống chết cũng phải lôi kéo Thiên Hỉ tham gia bằng được.
Khu vực thi thử giọng náo nhiệt hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của chúng tôi, hoàn toàn khác với vẻ bị ép buộc của Thiên Hỉ, những người tới dự thi đều ôm mộng thành ngôi sao, trang điểm đậm hay mặc đồ sân khấu chưa là cái gì, tôi còn thấy có người mặc váy cưới đến xếp hàng, thậm chí cả những bà thím mà thoạt nhìn Tần Xuyên tưởng nhân viên vệ sinh, có điều họ đều đang chờ được phát số để dự thi. Ngược lại, Thiên Hỉ để mặt mộc, mặc quần bò áo sơ mi kẻ caro trông lạc lõng giữa đám người với đủ loại trang phục kỳ dị đó, nhưng lại nhìn ra dáng nữ sinh nhất.
Đã hẹn với Na Na đến nơi sẽ liên lạc, vậy mà gọi bao cuộc cô ấy mới cuống quýt nháo nhào chạy đến, đầu tóc rối bù, thẻ nhân viên vất ra sau lưng, xem ra đang bận tới tối tăm mặt mũi.
"Thiên Hỉ, chuẩn bị ổn cả rồi chứ? Trong vòng ba mươi giây, giới thiệu bản thân rồi hát luôn, ban giám khảo bấm chuông thì dừng lại, rất đơn giản thế thôi. Đúng rồi, cậu định hát bài gì? Ngàn vạn lần đừng hát bài Sự tốt đẹp bị thất lạc, Super Star, Cổ tích, Mộng tưởng ban đầu, Aurona gì gì đó chứ, mỗi bài này mình đã phải nghe ít nhất hai trăm lần rồi."
Na Na đang nói, thì từ bên trong một tiếng gào rú vọng ra, "Anh nguyện trở thành thiên thần trong câu chuyện cổ tích mà em yêu thích...", Na Na bất lực lắc đầu, "Thấy chưa, lại thêm lần nữa."
"Hoành tráng hơn Ánh sao lấp lánh rất nhiều... sớm biết đông thế này mình chẳng đến nữa." Thiên Hỉ bĩu môi.
"Coi như cậu thay mình hoàn thành nhiệm vụ đi mà, mình còn vừa nói với ban giám khảo, ngôi sao của đại học B đến rồi." Na Na nhìn đồng hồ, "Không nói nữa, cậu chuẩn bị thêm đi, mình vào trước nhé."
Na Na lao vút đi như một cơn gió, để ba chúng tôi ở lại hoang mang nhìn quanh nhìn quất, Tần Xuyên tò mò hỏi Thiên Hỉ: "Thiên Hỉ, thế cậu định hát bài gì?"
"Vẫn là bài của Vương Phi, Đôi khi tình yêu chỉ là hư danh." Thiên Hỉ cười cười.
Tôi cũng đoán cô ấy chắc chắn sẽ hát bài của Vương Phi, bởi vì anh Tiểu Thuyền từng nói, cô ấy hát bài của Vương Phi là hay nhất.
Nhưng khi nghe Thiên Hỉ nói tên bài hát, bên cạnh tôi đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh hãi: "Á, cô ấy cũng hát Đôi khi tình yêu chỉ là hư danh."
Chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn về phía tiếng nói phát ra, xéo phía sau chỗ chúng tôi đứng có hai cô gái, một cô thì lùn và béo, cô còn lại khá xinh đẹp thanh tú, rõ ràng đã có sự chuẩn bị chu đáo trước khi đến, so với những cô gái đang loạn cào cào xung quanh, bất luận là trang điểm hay cách ăn mặc cũng rất bắt mắt.
"Tinh Nghiên, làm thế nào bây giờ, người ta còn quen nhân viên của đài, không biết chừng có người chống lưng, hát cùng bài với cô ấy liệu ổn không?" Cô gái béo lùn nói, liếc mắt nhìn Thiên Hỉ, ghé sát tai mĩ nữ tên Tinh Nghiên thì thầm nói gì đó, Tinh Nghiên cũng quét mắt nhìn Thiên Hỉ, điềm đạm hừ một tiếng rồi cười, "Mặc kệ người ta, giày này đi có chút khó chịu, ra xe mang đôi dép lê vào đây."
Cô gái béo lùn ừ một tiếng rồi đi, tôi và Tần Xuyên đâu chịu đứng yên mà nghe những lời ẩn ý chối tai đó, lập tức nộ khí xung thiên, Tần Xuyên cao giọng nói trước: "Haiz, giờ này còn có người đi thi mang theo bảo mẫu nhỉ?"
"Đấy gọi là trợ lý, hiểu không hả? Chỉ những người trong ngành giải trí mới mang theo trợ lý thôi." Tôi lập tức nhập vai.
"Ngành giải trí, phì phì, cao cấp gớm, ngôi sao lớn nào thế? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ?"
"Ôi dào, những người cậu biết toàn đại minh tinh, còn cái đám tép riu lìu tìu ai biết chứ, chẳng qua tự làm màu thôi, bỏ tiền thuê vài người tiền hô hậu ứng. Mà chẳng trách được họ, từ nhỏ đã không được học hành, không có văn hóa, thật đáng sợ."
Tôi nói mà chính mình cũng thấy hả dạ, thấy sắc mặt của cái cô Tinh Nghiên kia tím lại như gan lợn, căm hận trừng mắt lườm tôi, tôi cũng chẳng khách khí mà lườm lại luôn.
Thiên Hỉ đứng bên, không nói câu nào, chỉ dùng tay làm quạt phẩy khẽ, nhưng tôi biết lần này Na Na không cần lo lắng nữa rồi, Thiên Hỉ chắc chắn sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc bởi cô ấy đã chính thức bước vào trạng thái chiến đấu hăng hái nhất.
Thiên Hỉ gần như được đài truyền hình chọn ngay.
*****
Ngày hôm đó, Tinh Nghiên hát trước cô ấy, nói thật thì cô ta hát cũng không tệ, so với đám chị em có chất giọng quỷ khóc sói tru thì giọng của cô ta khá mượt mà. Khi ấy Tinh Nghiên thuận lợi được chọn, cô nàng trợ lý vừa béo vừa lùn đưa Tinh Nghiên ra ngoài, hết đưa nước lại thì thầm thăm hỏi, trông rất gợi đòn. Bọn họ không về ngay, nói là muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng tôi biết thực ra họ muốn đợi Thiên Hỉ biểu diễn, sau đó không lâu thì tới lượt Thiên Hỉ thật. Đám người nông cạn xung quanh vây lấy hai cô gái đó để hỏi đông hỏi tây, ban giám khảo có dễ tính không, có mánh khóe gì chỉ bảo họ không, trợ lý của Tinh Nghiên trả lời nhát gừng, nếu có ai đó định tiến gần hơn cô ta lập tức tay đẩy cùi huých, thật sự nhìn Tinh Nghiên chẳng khác nào ngôi sao, khiến tôi và Tần Xuyên nhìn mà ngứa mắt.
Nhanh chóng tới số của Thiên Hỉ, Thiên Hỉ hít thở nhẹ nhàng, rồi sải bước vào trong. Tôi và Tần Xuyên áp sát cửa, nói không căng thẳng thì thật không đúng, bởi hễ đi thi ai chẳng muốn giành chiến thắng. Cuộc đối thoại đơn giản với ban giám khảo chúng tôi nghe không rõ, nhưng ngay sau đó giọng hát của Thiên Hỉ vang lên, không giống với cách hát từ đầu bài của Tinh Nghiên, Thiên Hỉ cao giọng hát ngay phần điệp khúc:
"Vô thức bước vào trò chơi lôi cuốn ấy
Thắp lên ngọn lửa, đứng ở nơi không có em
Vô tình phát hiện ra tất cả sớm đã được an toàn
Yêu nụ cười của em, yêu tới không thể gánh vác."
Giọng hát trong vắt ấy vừa cất lên, tôi có cảm giác cả hội trường im phăng phắc. So với việc Tinh Nghiên cố tình bắt chước giọng Vương Phi, Thiên Hỉ lại quan tâm đến giọng của chính mình hơn, những nhấn nhá uyển chuyển trong khúc hát, rõ ràng đã giành được chiến thắng.
Ba mươi giây thời gian thi đã kết thúc, tôi nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao vọng ra, ban giám khảo vừa rồi còn ở trong tình trạng ủ rũ buồn ngủ, giờ lại đang tranh nhau nói. Tôi và Tần Xuyên nhìn nhau cười, đắc ý đập tay.
Na Na đưa Thiên Hỉ ra ngoài, tôi và Tần Xuyên hoan hô chạy lên đón, Thiên Hỉ vì hưng phấn mặt đỏ bừng, sự khiêm nhường vừa rồi giờ biến thành bộ dạng kiềm chế vốn thấy.
"Thật quá tuyệt! Quá giỏi! Các cậu không biết chứ, Thiên Hỉ vừa cất tiếng hát là ban giám khảo đã ngẩn ngơ rồi! Bao nhiêu ngày trôi qua, họ chưa gặp được ai hát hay như Thiên Hỉ! Hạt giống tiềm năng, ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quán quân, ca sĩ tương lai! Đài bọn mình đã hạ lệnh xuống, theo sát Thiên Hỉ suốt cuộc thi! Thiên Hỉ, cậu đúng là quý nhân của mình!" Na Na ôm chặt Thiên Hỉ, vui mừng reo to.
"Thế cho nên, Super Girl không nằm ở việc cậu mang theo bao nhiêu trợ lý, mà phải xem cậu có bao nhiêu tài năng." Tần Xuyên không quên đá xéo Tinh Nghiên mấy câu.
Tinh Nghiên lúc này đã lẳng lặng đi ra ngoài hội trường nghe thấy vậy lập tức dừng lại, cô ta nghiêng người, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiên Hỉ, ánh mắt đó khiến tôi rùng mình. Từ nhỏ tới lớn, tôi từng cãi nhau với người khác, cũng từng bị người khác ghét, nên tôi rất nhạy cảm với những ánh mắt chán ghét, phản cảm, khinh miệt. Có điều, Tinh Nghiên lại khác, trong con mắt cô ta ẩn chứa ác ý, nguy hiểm hơn tất cả những ánh mắt mà tôi từng nhìn thấy từ trước tới nay. Cảm giác phức tạp kỳ lạ ấy, khiến tôi đột nhiên bừng tỉnh, chúng tôi hiện đang ở bên ngoài sự bảo vệ của trường học, đứng bên bờ vực sâu không thấy đáy của cái mà người ta gọi là xã hội.
Tôi chưa kịp định thần lại, thì nghe tiếng ai đó gọi giật Thiên Hỉ, một cô gái đeo kính gọng đen chạy tới, chặn trước chúng tôi: "Tiếu Thiên Hỉ, xin đợi một lát."
"Á, chị không phải là..." Na Na rõ ràng rất kinh ngạc.
"Đúng, tôi là trợ lý của thầy Lư, thầy Lư bảo tôi tới đây, thầy ấy muốn xin phương thức liên lạc của Thiên Hỉ." Cô gái đeo kính gọng đen giải thích.
"Tại sao?" Tôi bước lên phía trước một bước với tâm thế đề phòng, "Thầy Lư của chị là nam hay nữ, đừng có nảy sinh ý đồ xấu xa, Thiên Hỉ có bạn trai rồi."
Cô gái đeo kính gọng đen kia vẫn thản nhiên trước hành động của tôi, thậm chí còn không thèm nhìn tôi, nói: "Thầy Lư của chúng tôi là nam, cũng là nhà sản xuất nổi tiếng Hồng Kông, Tiếu Thiên Hỉ, chắc cô biết chứ hả? Những ca sĩ được thầy dẫn dắt, hiện phải chiếm quá nửa số ca sĩ nổi tiếng trong giới giải trí. Thầy cũng là tổng giám khảo của cuộc thi này, coi như số cô may, hôm nay vừa hay thầy lại đến Trịnh Châu, có cho số điện thoại không đây? Không cho tôi sẽ đi ngay."
"Lư Vực! Là Lư Vực!" Na Na hạ giọng nhắc, hưng phấn véo tay tôi, không đợi Thiên Hỉ trả lời, cô ấy đã bước lên, "Giờ tôi là người phụ trách làm việc với bên ngoài của Thiên Hỉ, tôi sẽ lập tức cho chị số của cô ấy, còn cần thêm gì nữa không? Đúng rồi, Thiên Hỉ là sinh viên đại học B, năm nào cũng giành học bổng loại I của trường, là thiên tài, là mĩ nữ là ca sĩ, còn nữa..." Na Na kéo cô gái đeo gọng kính đen kia sang một bên, nhiệt tình hào hứng bốc phét không ngừng.
Tôi hoang mang nhìn Thiên Hỉ, cô ấy chẳng có biểu hiện gì, chẳng vui mừng mà cũng chẳng kính sợ, nhưng ánh mắt dần trở nên kiên định. Thời khắc ấy, tôi đột nhiên có cảm giác hình như Thiên Hỉ đã khởi hành, chuẩn bị đến một nơi rất xa rất xa.
Mùa hè năm đó, cả Trung Quốc như bị cuốn vào cuộc thi Super girl.
Tôi vốn vì Thiên Hỉ nên mới theo dõi cuộc thi, nhưng theo sát diễn biến, tôi bắt đầu thật sự thích hoạt động Audition có tính toàn quốc này. Không chỉ tôi, tất cả mọi người quanh tôi đều xem Super Girl, và ai ai cũng bàn luận về Super Girl. Có cảm giác, mặc dù những cô gái biết hát biết nhảy kia mới là những người thật sự tham gia thi thố, nhưng trên thực tế chúng tôi cũng chẳng chịu đứng ngoài, ngày ngày ôm chặt ti-vi, cầm điện thoại để bình chọn, mở máy tính để post bài. Dù chúng tôi chưa nhận thức được điều gì đó sắp diễn ra, song một hình thức giải trí mới đã bắt đầu ra đời trong thời đại thông tin này. Chúng tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều như thế, chỉ không ngừng gửi tin nhắn ủng hộ cho ứng cử viên mà mình yêu thích, đồng thời còn lôi kéo bạn bè, thậm chí là cả bố mẹ vào cuộc.
Tôi lấy điện thoại của mẹ nhắn tin ủng hộ Thiên Hỉ và Lý Vũ Xuân, Thiên Hỉ là người nhà, nên ủng hộ là đương nhiên còn Lý Vũ Xuân là super girl mà tôi thích nhất. Phong cách trung tính ngầu ngầu của cô ấy rất mê hoặc, vừa có sự gần gũi của người cùng giới lại vừa có sự quyến rũ hấp dẫn toát ra từ người khác giới. Đứng trước ống kính máy quay, không giống với những ngôi sao đã chín chắn thành thục khác, nhiều lúc cô ấy có những phản ứng tự nhiên và vài trò láu cá rất đáng yêu. Từ Lâm cũng là Ngọc Mễ(*), hai người họ quá giống nhau, dù luận về khí chất hay hành động, chính xác là một bản sao khác của mình trên thế giới này.
(*) Từ chỉ fan của Lý Vũ Xuân.
Đáng tiếc chúng tôi đã học năm tư, cô ấy rất ít khi xuất hiện ở trường, nếu năm nhất hay năm hai mà có Super Girl, hẳn Từ Lâm cũng sẽ nổi theo Lý Vũ Xuân.
Tần Xuyên thì chung thủy với Trương Tịnh Dĩnh, cậu ấy luôn lên giọng châm biếm chế nhạo tôi vì tôi hâm mộ Lý Vũ Xuân, Tần Xuyên thường nói cái kiểu như: Xuân Xuân nhà các cậu không nên tham gia Super Girl, mà nên tham gia cuộc thi những kẻ siêu không giống con gái thì đúng hơn. Tôi cũng phản pháo chế giễu chất giọng cá heo của Trương Tịnh Dĩnh nghe chẳng khác nào gà bị bóp cổ. Khi tôi và Từ Lâm chạy đôn chạy đáo khắp nơi hô hào mọi người ủng hộ cho Xuân Xuân thì Tần Xuyên lại nhẹ nhàng dùng mấy trăm tệ để vote cho Trương Tịnh Dĩnh, hành vi kéo giãn khoảng cách giàu nghèo này của cậu ấy, khiến tôi vô cùng tức giận. Tôi bèn mang Thiên Hỉ ra làm tấm khiên, tôi nói sẽ mách anh Tiểu Thuyền về hành vi cõng rắn cắn gà nhà của cậu ấy, trước những lời chỉ trích gay gắt của tôi, Tần Xuyên đành bỏ ra thêm từng ấy tiền nữa để vote cho Thiên Hỉ hòng bịt miệng tôi.
Con đường tấn cấp của Thiên Hỉ cũng vô cùng thuận lợi, cô ấy có fan club và Tieba(*) của riêng mình, tên là Hỉ Lạc.
(*) Một dạng mạng xã hội.
Cô gái mà hằm hè với Thiên Hỉ hồi thi thử giọng tên đầy đủ là Lâm Tinh Nghiên, Tần Xuyên đặt biệt hiệu cho cô ta là Tinh Diêm(*), fan club của cô ta lấy tên Diêm Ba thật, chuyện này khiến chúng tôi cười rất lâu. Lâm Tinh Nghiên là đối thủ cạnh tranh nặng ký nhất của Thiên Hỉ, hai người luôn luân phiên nhau kẻ trước người sau. Có điều, vòng thi ở khu vực Trịnh Châu không hot bằng ở Thành Đô, dù là thế, Thiên Hỉ vẫn trở thành người nổi tiếng nhất đại học B khi ấy.
(*) Muối tinh.
Một người làm quan cả họ được nhờ, phòng 213 của chúng tôi cũng lập tức trở thành tiêu điểm của tòa ký túc công chúa. Có những người tới chỉ để nhìn Thiên Hỉ, cũng có Ngọc Mễ, Lương Phấn, Cơm Hộp(*) gì gì đó tới để thăm dò tin tức về thần tượng, thường xuyên có fan cuồng chẳng buồn gõ cửa cứ thế xông vào, có lần đúng lúc Từ Lâm đang thay quần áo, một người ngay cả nhà tắm công cộng cũng không chịu đi thế mà lại bị người khác nhìn thấy đang thay nội y, Từ Lâm tức tới mức nhảy dựng lên chửi bới ầm ĩ.
(*) Tên gọi những fan của một người nào đó. Ví dụ như Ngọc Mễ để chỉ fan của Lý Vũ Xuân, Lương Phấn là chỉ fan của Trương Tịnh Dĩnh, Cơm Hộp là chỉ fan của Hà Khiết.
Na Na rất thỏa mãn với kế hoạch do một tay mình vạch ra này, khỏi cần nói, cô ấy chắc chắn có được một vị trí trong đài Hồ Nam, lãnh đạo đài vô cùng hài lòng trước việc Na Na tìm được một người đặc biệt như Thiên Hỉ về, trong thời gian thi vòng loại cũng luôn gây dựng hình tượng cho Thiên Hỉ là một thiếu nữ xinh đẹp tài năng lại có thành tích học tập xuất sắc trong một trường đại học danh tiếng. Na Na sẽ lén tiết lộ chút tin tức nội bộ cho chúng tôi biết, ví dụ khả năng nổi tiếng của Lý Vũ Xuân, hay Trương Tịnh Dĩnh đã từng phải đi hát ở quán bar, thêm cả người chống lưng siêu chắc của Lâm Tinh Nghiên là nhà tài trợ quảng cáo thần bí nào đó.
*****
"Thì ra cô ta mới là kẻ lén lút đi cửa sau?" Tôi đang nằm trên giường bèn ngồi bật dậy."Trợ lý cũng là do đại gia thuê cho chứ còn gì."
"Đó chỉ là phụ thôi. Các cậu không để ý à, còn có nhà và xe đi kèm nữa." Na Na cười khúc khích.
"Như thế không có lợi cho Thiên Hỉ!" Tôi lo lắng, "Đài các cậu chắc chắn sẽ thiên về bên quảng cáo."
"Ai bảo thế! Đài bọn mình là công bằng, công bằng nhất đấy! Chỉ cần hát hay, kiểu như Thiên Hỉ ấy, chắc chắn sẽ dốc sức trợ giúp!" Na Na vội vàng nịnh nọt Thiên Hỉ.
Trong lúc trò chuyện, Từ Lâm phải cưỡng ép đuổi một fan đi, Thiên Hỉ rầu rĩ: "Thế này không ổn chút nào, nhà trường sẽ có ấn tượng gì về mình chứ, liệu có ảnh hưởng tới việc học nghiên cứu sinh không..."
"Cái gì ấn tượng? Cậu là niềm tự hào của đại học B! Trước kia Thanh Hoa có Thủy Mộc Niên Hoa(*), giờ chúng ta có Super Girl!" Na Na kiêu ngạo ưỡn ngực hất đầu.
(*) Thủy Mộc Niên Hoa: Là nhóm nhạc dân gian của Trung Quốc đại lục.
"Vương Oánh dậy rồi, gửi một tấm thiệp điện tử." Từ Lâm ngồi nhìn máy tính cười.
"Cô ấy nói gì?" Tôi tò mò hỏi.
"Cô ấy nói lần này Na Na mắc bệnh nặng quá, còn lây cho cả Thiên Hỉ." Từ Lâm giảo hoạt chớp chớp mắt.
"Đấy gọi là sự nghiệp được không hả?" Na Na khoác vai Thiên Hỉ, "Mặc kệ Vương Oánh! Cậu xem Hà Tiểu Chu đấy, ủng hộ cậu thế cơ mà, toàn bộ blog ở QQ đều là tin tức và ảnh cậu, ở tít tận nước Mĩ xa xôi còn tuyên truyền cho cậu! Thiên Hỉ, không phải cậu vừa nghe nói Tinh Diêm có người chống lưng đã sợ rồi đấy chứ?
"Ai sợ cô ta." Thiên Hỉ hơi thẳng lưng lên.
Để tránh phiền phức, tiện thể chuẩn bị cho lần bảo vệ luận văn sắp tới, Thiên Hỉ tới nhà tôi ở vài ngày.
Bố mẹ tôi rất thích cô ấy, đặc biệt là mẹ, tuần nào mẹ cũng cùng tôi xem Super Girl thậm chí còn đi khoe khoang khắp nơi, cứ như Thiên Hỉ là con gái ruột của bà không bằng. Tôi thấy rất phiền, còn Thiên Hỉ lại không có phản ứng gì, cô ấy nói với tôi rằng, mẹ cô ấy chắc chắn không biết Super Girl là cái gì.
Thiên Hỉ rất ít khi nhắc đến gia đình mình, ngoài địa danh có tên Nga Biên - Tứ Xuyên xa lắc xa lơ ra, thực ra tôi không biết gì nhiều về gia đình cô ấy. Có thể là vì sự cố do chuyện tình cảm non nớt gây ra hồi cấp ba, cũng có thể là vì gia cảnh nhà cô ấy không được khấm khá, hoặc vì bố mẹ chẳng được học hành của mình, tóm lại, cô ấy không kể nhiều, tôi cũng không tiện hỏi. Thiên Hỉ dịu dàng và hòa nhã, nhưng tất cả chúng tôi đều biết, cô ấy cũng có giới hạn không cho phép người khác chạm vào của riêng mình.
Ngày nào Thiên Hỉ cũng lên QQ chat với anh Tiểu Thuyền vài câu, không biết có phải do lệch múi giờ hay không, mà phải mười tiếng sau mới thấy có trả lời. Giống như những gì Na Na nói, anh Tiểu Thuyền hết lòng ủng hộ việc Thiên Hỉ thi Super Girl, thậm chí ngay cả avatar trên QQ anh ấy cũng để ảnh được cắt ra trong lúc Thiên Hỉ thi. Tôi nghĩ, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến Thiên Hỉ dũng cảm bước về phía trước, bởi cô ấy tin tưởng luôn có người đứng sau dịu dàng bảo vệ mình.
Ngày Lư Vực gọi điện cho Thiên Hỉ, chúng tôi đang ngồi nhà xem DVD, giám đốc âm nhạc của bộ phim chúng tôi xem chính là Lư Vực, Thiên Hỉ đang kể cho tôi nghe Lư Vực từng sáng tác những bài hát nào thì điện thoại đổ chuông.
"Chào em, Tiếu Thiên Hỉ phải không? Tôi là Lư Vực." Tiếng phổ thông của đối phương không tốt lắm.
"Thầy Lư, chào thầy ạ." Một người luôn điềm tĩnh như Thiên Hỉ, nhận điện thoại của một nhân vật tầm cỡ ấy cũng thấy có chút căng thẳng.
"Em đang ở Bắc Kinh phải không? Không biết tối nay em có thời gian không? Nếu tiện thì chúng ta gặp nhau." Lư Vực chậm rãi nói, nhân vật tầm cỡ ấy dù là gọi điện thoại lần đầu cũng lập tức khống chế tiết tấu.
"Ừm..." Thiên Hỉ trầm ngâm, "Tối nay em có thời gian, nhưng... em có thể rủ thêm bạn không?"
"Được chứ, lát nữa trợ lý của tôi sẽ nhắn địa chỉ cho em, buổi tối gặp." Lư Vực cúp máy.
"Anh ta tìm cậu? Chuyện gì thế?" Tôi vội vàng bổ nhào tới hỏi.
"Không nói, bảo tối nay cùng ăn cơm, cậu đi với mình nhé."
"Mình? Mình đi làm gì?"
"Đi cùng mình thôi, đi một mình không tự tin lắm."
"Ồ, cũng được. Cậu nói xem một người tiếng tăm lẫy lừng như anh ta, tìm cậu làm gì?"
"Ai biết."
"Lẽ nào muốn ký hợp đồng với cậu? Thiên Hỉ! Thế thì cậu nổi tiếng rồi!"
"Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!"
"Không lẽ anh ta... thích cậu..."
"Sao có thể! Đừng đoán mò nữa!"
Đang nói thì Thiên Hỉ nhận được tin nhắn từ trợ lý của Lư Vực, nhà hàng mà họ đặt là Tô Chiết Hối, tôi và Thiên Hỉ đều không biết Tô Chiết Hối ở đâu, vội vàng lên mạng search, rồi gọi cho cả 114 để hỏi số điện thoại, trong tiềm thức chúng tôi đều cảm thấy bữa ăn này có ý nghĩa rất lớn.
Tôi và Thiên Hỉ cố tình đến nhà hàng sớm, thật ngoài dự liệu, hôm đó Lư Vực hẹn rất nhiều người, ngồi đầy một bàn, có nhà sáng tác, ông chủ công ty, cũng có cả những diễn viên và ca sĩ nhìn rất quen mà không nhớ nổi tên. Họ nhanh chóng nhập cuộc và ồn ào vui vẻ, tôi cùng Thiên Hỉ không uống rượu, giống như hai chú hươu con vô tình lạc vào thế giới loài người, tò mò nhìn những thứ xa lạ trước mắt. Lư Vực cũng giới thiệu qua Thiên Hỉ với mọi người, họ nghe tới tên chương trình Super Girl thì đều ồ à như đã hiểu, bắt đầu bàn tán, chủ yếu là về mấy thành viên trong "Gánh hàng rong Thành Đô(*)".
(*) Gánh hàng rong Thành Đô: Tên gọi chung dành cho những người thi Super Girl ở Thành Đô.
Ngồi bên cạnh Lư Vực là một người đàn ông trung niên từ tốn, ít tham gia vào các cuộc tranh luận của những người trong bàn, đám diễn viên, ca sĩ đều nhất loạt gọi ông ta là Trần tổng, ông ta không bỗ bã cười nói với tất cả mọi người như Lư Vực, mà đối với ai cũng khách khí, xa cách.
Lư Vực lẫy lừng không hứng thú nhiều với Thiên Hỉ như trong tưởng tượng của tôi, thậm chí anh ta còn không nhắc đến chuyện liên quan tới ca hát, cứ như tiện miệng gọi thêm người đến cho đủ mâm ấy. Ngược lại, Trần tổng hỏi han Thiên Hỉ, bao nhiêu tuổi, bắt đầu hát từ bao giờ. Thiên Hỉ trả lời rất lễ phép, Lư Vực liếc thấy hai người họ đang bắt chuyện với nhau thì kêu Thiên Hỉ kính Trần tổng một ly."Thiên Hỉ, đây là đại boss của tôi đấy, theo tôi em đừng nên tham gia cái chương trình Super Girl kia nữa, hát hát nhảy nhảy rất vô vị, thi xong là ai lại về nhà nấy chẳng còn hot nữa, em nên ký thẳng hợp đồng với công ty của Trần tổng đây này."
Thiên Hỉ cầm ly sinh tố lên, "Cảm ơn thầy Lư, cảm ơn Trần tổng, em không biết uống rượu nên dùng sinh tố thay rượu kính mọi người vậy."
"Sinh tố thì không ký được hợp đồng đâu." Lư Vực cười hi hi nói.
Thiên Hỉ cúi đầu, cứ cầm cốc sinh tố đứng như thế, vừa không muốn thỏa hiệp lại chẳng nghĩ ra cách nào hay để giải quyết, vẫn là Trần tổng lên tiếng giải vây cho cô ấy: "Người ta là thạc sĩ của đại học B, cậu tưởng ai cũng giống cậu chắc, nhất định phải bám lấy cái ngành này."
"Thì em cũng là làm thuê cho anh thôi mà, hay anh đưa em vào đại học B lại lần nữa đi." Lư Vực giơ cao ly rượu, mấy người bọn họ cụng ly, sau đó không nói thêm gì nữa.
Tôi buồn chán ngồi chơi game trên điện thoại, đúng lúc Tần Xuyên nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói cùng Thiên Hỉ đi ăn cơm với mấy người Lư Vực, Tần Xuyên lập tức trở nên quan tâm, nhất định đòi đến đón bọn tôi.
Khoảng hơn chín giờ, ăn cơm xong, mấy người con gái kia đòi đi hát, Thiên Hỉ nói chúng tôi phải về để chuẩn bị cho buổi bảo vệ luận văn, Lư Vực không giữ, thế là chúng tôi đi trước. Vừa ra khỏi cửa nhà hàng đã nhìn thấy Tần Xuyên, cậu ấy lái một chiếc Buick mới tinh đến, tôi nhảy phắt tới, sờ khắp chiếc xe, "Xe của cậu à? Chú Tần mua xe cho cậu?"
"Không dùng tiền của bố mẹ tôi, tiền của tôi tự kiếm đấy." Tần Xuyên dương dương đắc ý.
"Được đấy!" Tôi vỗ mạnh vào lưng Tần Xuyên một cái, "Giỏi rồi! Cửa hàng bánh ngọt của bọn cậu kiếm thế à? Thế thì sau này tôi phải đến ăn chực nhiều hơn mới được, trước kia lần nào cũng không dám ăn nhiều."
"Ăn bốn miếng bánh ga-tô vẫn còn chê ít?"
"Nhớ rõ ghê nhỉ? Hừ, chắc gian thương đang xót tiền tới tim chảy máu."
"Vớ vẩn! Lên xe! Tôi đưa các cậu đi hóng gió!" Tần Xuyên mở cửa xe, quay đầu nhìn nhìn Tô Chiết Hối, nói với Thiên Hỉ: "Mấy lão dê già đó không giở trò ong bướm gì đấy chứ?"
"Không." Thiên Hỉ cười cười.
"Chưa kịp nói được mấy câu đã xong rồi." Tôi bĩu môi.
"Thế là tốt nhất, họ đều là những người ra đời sớm, đám con gái các cậu qua lại ít thôi, đừng để người ta thấy dễ mà nảy sinh ý đồ." Tần Xuyên chau mày.
"Nói cứ như cậu hiểu lắm ấy."
"Ai như cậu, bị bán còn ngồi đếm tiền cho người ta."
Tần Xuyên lại bắt đầu cãi cọ với tôi, Thiên Hỉ ngồi bên cạnh tôi, sắc đêm làm nhạt bớt những ánh đèn neon lấp lánh, một lớp ánh sáng mờ ảo hắt lên mặt cô ấy, tấm biển Tô Chiết Hối dần lùi lại phía sau, xe rẽ sang đường khác nó lập tức biến mất trong tầm mắt.
Top 10 của từng khu vực sẽ lọt vào vòng thi tập trung tạo ra đợt sóng cao trào đầu tiên cho chương trình giải trí bão táp này. Không hề bất ngờ khi Thiên Hỉ và Lâm Tinh Nghiên cùng được chọn, cũng có lẽ là vì ngoại hình của hai người bọn họ xuất chúng, fan của hai người cũng bắt chước "Gánh hàng rong Thành Đô" lập "Tổ nước giải khát Hỉ Lạc có vị mặn(*)", họ hoàn toàn không biết rằng, bình thường Thiên Hỉ và Lâm Tinh Nghiên chẳng buồn qua lại nói chuyện với nhau, họ chỉ biết ngả nghiêng trước vẻ đẹp và sự trẻ trung của hai người trên sân khấu. Những quy định về cạnh tranh của cuộc thi bắt đầu được áp dụng, thí sinh các khu vực bắt đầu thể hiện hết sức mình, cạnh tranh ngày càng khốc liệt hơn. Đối với những thí sinh như Thiên Hỉ và Lâm Tinh Nghiên, ít nhiều cũng nhận được nhiều ưu đãi cùng hướng dẫn hơn những thí sinh khác, ví dụ như bài hát mà họ chọn sẽ có người góp ý hoặc gợi ý. Na Na phụ trách Thiên Hỉ, trước kia Thiên Hỉ vốn chỉ chọn những bài của Vương Phi, nhưng vì muốn duy trì hình tượng thiếu nữ tài năng xinh đẹp, từ vòng top 10 cô ấy bắt đầu chọn những bài tiếng Anh kinh điển. Vào tháng sáu, cô ấy đặc biệt chuẩn bị bài Magic Boulevard - bài hát chủ đề của Hoàn cầu ảnh thị chúng tôi thường xem trước đó, một bài hát tiếng Pháp vô cùng lay động.
(*) Nhóm fan chung cùng hâm mộ Thiên Hỉ và Tinh Nghiên.
*****
Hôm ghi hình trực tiếp, vẫn là tôi và Tần Xuyên đi cùng Thiên Hỉ đến trường quay. Vừa vào cửa, chúng tôi đã gặp ngay Tinh Nghiên và cô trợ lý béo lùn của cô ta. Cô trợ lý nhìn thấy chúng tôi, luống cuống dang cả hai tay ra che chắn bảo vệ cho Tinh Nghiên, đi như cố né tránh, cứ như chúng tôi là fan cuồng của cô ta lập tức sẽ lao lên ngay vậy. Tôi chán nản trợn mắt nhìn trời, Tần Xuyên không kìm được châm chích: "Muốn nổi như thế cơ à, thật chẳng dễ dàng gì!"
Cô trợ lý béo lùn kia tức giận trợn mắt lườm lại, định trả treo mấy câu, nhưng bị Tinh Nghiên giữ lấy, cô ta dịu dàng cười, "Thôi bỏ đi, ai không dễ dàng thì người đó biết."
Chẳng mấy khi Tinh Nghiên lại ôn hòa như thế, tự nhiên tôi thấy thấp thỏm, cứ có dự cảm không lành, không biết rốt cuộc cô ta định làm gì.
Na Na ra đón chúng tôi vào, không kịp nghĩ ngợi nhiều, Thiên Hỉ đã phải chuẩn bị lên sân khấu, ngày hôm đó cô ấy hát trước Tinh Nghiên, cả quá trình biểu diễn diễn ra vô cùng thuận lợi, múa rất đẹp, cảm giác như đang xem một bộ phim điện ảnh hay, khi hát đến câu cuối cùng: "Em tràn nước mắt, cùng lời kết thúc", toàn bộ khán giả có mặt ở trường quay đều bị cô ấy đưa vào bóng tối của sự tĩnh mịch, trên sân khấu chỉ có những sợi kim tuyến đính trên váy Thiên Hỉ là lấp lánh, cho đến tận bây giờ tôi vẫn đánh giá đó là khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc thi Super Girl.
Thiên Hỉ cúi người chào khán giả trong tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, Tinh Nghiên đứng song song với Thiên Hỉ, tình thế có vẻ bất lợi cho cô ta, sau màn biểu diễn quá sức thành công của Thiên Hỉ, người hát tiếp theo nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nếu là bình thường, cô ta sẽ cố gắng kìm nén và mỉm cười, đám fan trong "Tổ nước giải khát Hỉ Lạc có vị mặn" chỉ có thể nhìn thấy vẻ đáng yêu của cô ta, riêng chúng tôi mới biết, cô ta rất bất bình, căm phẫn. Nhưng ngày hôm đó thì không, Tinh Nghiên dịu dàng cúi đầu trước Thiên Hỉ, vỗ tay, dường như cô ta thật sự trở thành người bạn ủng hộ cho Thiên Hỉ, là tri âm của tiếng hát Thiên Hỉ.
Điều này quả thật quá sức bất thường, ngay sau đó, cuối cùng chúng tôi cũng biết sự bất thường đó từ đâu mà ra.
Sau khi MC và ban giám khảo hết lời khen ngợi Thiên Hỉ xong không lập tức mời Tinh Nghiên lên hát, MC nhìn kịch bản, mỉm cười nói: "Thí sinh tiếp theo chọn một bài hát có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, để có thể đứng trên sân khấu hát bài hát này, cô ấy đã phải đi về hơn ba nghìn kilômet, dọc đường thậm chí còn gặp phải một trận núi lở. Cô ấy là ai? Cô ấy đã đi đâu? Vâng, xin mời các bạn cùng xem một đoạn VCR với chúng tôi."
Trên màn hình lớn của sân khấu, tôi nhìn thấy bóng dáng những ngọn núi, và ngay sau đó giọng Tinh Nghiên đứng ngoài vang lên: "Xin chào tất cả các bạn, tôi là Lâm Tinh Nghiên, đây là vùng Nga Biên của Tứ Xuyên, là quê hương của người bạn thân nhất của tôi: Thiên Hỉ."
Tôi giật mình nhìn Thiên Hỉ, trên mặt cô ấy, tôi có thể nhìn thấy nỗi căm phẫn của sự suy sụp.
Tôi không ngờ, lần đầu gặp bố mẹ Thiên Hỉ, lại là trong một chương trình truyền hình trực tiếp. Nhìn bố mẹ cô ấy, tôi không hề thấy có sự liên quan nào đến vẻ ưu tú và tài năng của Thiên Hỉ. Họ không giống những ông bố bà mẹ của các bạn cùng lớp cùng trường mà chúng tôi vẫn gặp, không có được vẻ ung dung duyên dáng của người thành phố, trước ống kính máy quay họ để lộ sự chất phác và hoảng loạn của một người dân thôn quê. Họ cổ vũ Thiên Hỉ cố lên, nhưng từ đôi mắt hoang mang và những lời nói câu trước đá câu sau của họ thì có thể nhận ra rằng, bố mẹ cô ấy chẳng hiểu đây là tiết mục gì, cũng không biết cô gái xinh đẹp đem theo một đám người đến từ đài truyền hình đến để làm gì, họ vô tình trở thành con rối mặc cho người ta điều khiển, nói theo những gì người khác bảo: "Thiên Hỉ, cố gắng lên!" sau đó lén quan sát sắc mặt của những người xung quanh, chỉ sợ mình làm không đạt yêu cầu.
"Super Girl đi đến ngày hôm nay, tôi vô cùng cảm ơn sân khấu này, nó giúp tôi thực hiện giấc mơ từ thời thơ ấu, cũng giúp tôi quen được một người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời mình." VCR phát xong, Lâm Tinh Nghiên vừa nói vừa đi ra giữa sân khấu."Nhưng chỉ cần là cuộc thi, nhất định phải có thắng thua, từ khi bắt đầu thi tập trung, mỗi lần đều có người phải nói lời tạm biệt. Chẳng ai biết mình sẽ đi được bao xa, cuối cùng ai sẽ là người đứng ở vị trí cao nhất của sân khấu này. Thế là, trước khi vòng thi hôm nay diễn ra, tôi nghĩ, nếu có ngày tôi phải rời khỏi đây, vậy tôi muốn để lại thứ gì nhất? Muốn hát một bài hát cho ai nghe nhất? Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện. Tôi muốn hát tặng Thiên Hỉ, hát một bài dân ca của quê hương cô ấy Em từng nghe chưa? Em đã từng gặp chưa?. Nếu như ngày đó cuối cùng phải đến, trong hai chúng tôi chỉ một người được ở lại, tôi hi vọng mọi người sẽ chọn cô ấy. Bởi vì, cô ấy là người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."
Lâm Tinh Nghiên quay đầu lại, chỉ về phía Thiên Hỉ lúc này đang đứng sau cô ta, tiếng vỗ tay tiếng huýt sáo vang lên như sấm, ở một nơi kỳ quái như nơi này, không thể phân biệt nổi cái gì là thật cái gì là giả, mộng tưởng là chiếc áo khoác đính kim sa lấp lánh, chẳng ai bận tâm lớp da vằn vện loang lổ sau khi chiếc áo khoác kia bị giật xuống, chẳng ai bận tâm bộ dạng xấu xí của bạn. Lâm Tinh Nghiên cười rất thoải mái, tôi gần như nghe thấy tiếng kêu gào đắc ý phát ra từ nội tâm của cô ta. Thiên Hỉ nhìn Lâm Tinh Nghiên lạnh lùng, mắt cô ấy phủ một lớp ánh sáng mờ ảo mà tôi không rõ, rất lâu sau tôi mới hiểu, đó chính là lớp băng cứng lạnh mà cô ấy xây lên để ngăn cách bản thân với thế giới hiện thực, vạn năm cũng không tan chảy.
Vòng thi hôm ấy, lần đầu Lâm Tinh Nghiên vượt qua Thiên Hỉ, đứng thứ nhất.
Tôi và Tần Xuyên chạy ra sau cánh gà, Thiên Hỉ đang ngồi suy sụp trong một góc, tay cầm tấm thẻ IC, không ngừng bấm số điện thoại, có lẽ vì chơ vơ và phẫn nộ tới cùng cực nên cô ấy bấm sai mãi, số trên thẻ IC lại dài, cô ấy đành ngồi bấm đi bấm lại, ngón tay càng gí mạnh lại càng nhấn sai, chiếc di động rơi xuống đất do tay Thiên Hỉ quá run.
"Thiên Hỉ! Thiên Hỉ!" Tôi ngồi thụp xuống, nắm chặt tay cô ấy.
"Mình muốn gọi điện cho Tiểu Chu... Mình chỉ muốn gọi điện cho anh ấy..." Thiên Hỉ đã bật khóc.
Từng giọt nước mắt lăn xuống gò má, nhưng cô ấy không phát hiện ra, vẫn đang giãy giụa đòi cầm điện thoại, đi đến nơi có tín hiệu.
Tôi ôm chặt Thiên Hỉ vào lòng, tôi không thể để bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Thiên Hỉ lúc này.
Quen biết nhau bao nhiêu năm như thế, nếu hỏi tôi điều gì là quan trọng nhất đối với Thiên Hỉ, thì câu trả lời sẽ là: Hà Tiểu Chu và sự kiêu ngạo của cô ấy. Bây giờ, tôi đang thay Hà Tiểu Chu bảo vệ sự kiêu ngạo của Thiên Hỉ.
Tiếu Thiên Hỉ luôn là một cô gái ưu tú, ưu tú tới cố chấp, ưu tú tới mức tất cả mọi người chỉ có thể ngẩng đầu lên mà nhìn. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, kiên cường, lương thiện, học ở trường đại học tốt nhất, nhận được hạng học bổng cao nhất, có một người bạn trai đáng mơ ước nhất. Khi mà Dương Trừng, Vương Oánh, Tần Xuyên và tôi đều phải dựa vào gia đình, dựa vào sự giúp sức từ bên ngoài để củng cố sức mạnh nhằm bật về phía trước, thì Thiên Hỉ chẳng cần gì cả, cô ấy chỉ dựa vào chính bản thân mình để thách thức với thế giới, sau đó cô ấy thắng. Gia cảnh bần hàn, nên cô ấy giành học bổng và tiền thưởng của các cuộc thi để nuôi sống bản thân. Bạn trai cô ấy không có tiền, thế là họ cùng nhau làm những món quà handmade, ngày lễ Tình nhân chỉ đến quán ăn nhỏ trong trường chúc mừng, đến Carnival chỉ mua năm mươi tệ tiền xu mà cuối cùng không chơi hết còn trả lại, nhưng vẫn luôn kiên trì bên nhau và còn rất hạnh phúc. Cô ấy không có quan hệ xã hội, thế là nỗ lực giành được vị trí nhất toàn khoa hòng được miễn học phí và lên thẳng nghiên cứu sinh. Cô ấy không che giấu sự bần hàn của mình, cũng chẳng ngưỡng mộ những người giàu có. Cô ấy nói với tôi rằng, hàng trăm nghìn năm nay đất nước Trung Quốc vẫn giữ lại cho người dân lao động bình thường một con đường để thay đổi số mệnh, đó chính là học. Cô ấy kiên quyết đi trên con đường đó, mạnh mẽ vô địch.
Vậy mà Lâm Tinh Nghiên đã phá vỡ chiếc bong bóng mạnh mẽ của cô ấy, lột trần Thiên Hỉ.
Cho dù rất ít khi nhắc đến, nhưng tôi tin Thiên Hỉ không xấu hổ vì cha mẹ mình, cô ấy không phải người ti tiện như thế, thứ mà Thiên Hỉ không chịu nổi có lẽ là sự thương hại. Lâm Tinh Nghiên quay đoạn video đó để tuyên bố với cả thế giới về nguồn gốc của Thiên Hỉ: Xóm làng nhếch nhác, người nhà ít học, có một quá khứ như loài kiến. Lâm Tinh Nghiên lập tức đứng tít ở trên cao, nói với tất cả mọi người bằng giọng ác ý: Nhìn đi, nhìn thấy chưa, các người tưởng cô ta ghê gớm lắm à? Cô ta đáng thương biết bao, cô ta thật chẳng dễ dàng gì!
Và Tiếu Thiên Hỉ không cần sự thương hại, càng không muốn nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào. Tất cả mọi sự thương hại đều khiến nỗ lực của cô ấy trở nên vô nghĩa, sẽ khiến sự kiêu ngạo mà cô ấy chăm chút xây dựng sụp đổ.
Thiên Hỉ trong lòng tôi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Lâm Tinh Nghiên đi ra sau cánh gà, mọi người lần lượt chúc mừng cô ta, kẻ thì khen cô ta hát hay, người lại khen cô ta tốt bụng. Tần Xuyên cười nhạt, lao lên phía trước, tôi cuống lên quát: "Đừng gây sự nữa! Quay lại ngay!"
"Tôi phải cho cô ta một bài học, nếu không cả đời này cô ta cũng không hiểu chuyện!"
Thấy Tần Xuyên gạt đám người vướng chân vướng cẳng mình ra, Thiên Hỉ đột nhiên lên tiếng: "Tần Xuyên!"
Tần Xuyên dừng lại, Thiên Hỉ vịn vào tôi từ từ đứng lên, "Không cần đâu. Mình nghĩ kỹ rồi, mình sẽ rút lui."
Tất cả mọi người xung quanh đều sốc nặng, Lâm Tinh Nghiên thậm chí còn không buồn che giấu vẻ đắc ý và sung sướng của mình, Thiên Hỉ chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, cô ấy ngẩng cao đầu, không đợi bất kỳ ai níu kéo, kiên quyết quay người bỏ đi.
Thiên Hỉ quyết liệt tuyên bố rút lui.
*****
Na Na vô cùng đau khổ, nhưng cô ấy cũng không ngăn Thiên Hỉ, thậm chí chẳng buồn khuyên nhủ lấy một câu. Bởi vì Lâm Tinh Nghiên biết chuyện gia đình Thiên Hỉ qua Na Na, mặc dù Na Na không có ác ý, chỉ đơn thuần là bộp chộp hay đi buôn chuyện, nhưng vẫn bị Lâm Tinh Nghiên lợi dụng, cuối cùng cô ta lại giẫm lên Thiên Hỉ để bước lên đỉnh cao chiến thắng.
Về sau, Thiên Hỉ không bao giờ nhắc đến những chuyện liên quan đến Super Girl nữa, ai hỏi đến cô ấy cũng chỉ trả lời qua loa cho xong, còn vì sao lại rút lui, cô ấy trả lời rất máy móc rằng vì không muốn ảnh hưởng đến việc học nghiên cứu sinh sắp tới. Tôi là người rõ nhất, cô ấy không muốn Lâm Tinh Nghiên có cơ hội từ đó về sau luôn nhìn cô ấy bằng ánh mắt của người đứng trên cao, không muốn nhận bất kỳ một phiếu ủng hộ nào có màu sắc của sự thương hại, không muốn nghe người khác bảo cô ấy thật đáng thương.
Chúng tôi bảo vệ luận văn thuận lợi, Thiên Hỉ đạt loại ưu, còn tôi, Từ Lâm, Na Na cũng nhận được sự ưu đãi của thầy cô giáo, đạt loại khá. Thời gian đó tòa nhà công chúa ngày nào cũng có người chuyển đi, trên hành lang chất đống đồ đạc, sách vở bỏ đi như muốn nhắc nhở những người ở lại: Giờ biệt ly đã đến. Nghỉ hè Thiên Hỉ về quê, hành lý gửi bên ký túc xá của nghiên cứu sinh. Hồi bảo vệ luận văn tôi cũng chuyển phần lớn đồ đạc về nhà rồi, số còn lại định tốt nghiệp xong thì chuyển nốt. Vương Oánh nói không cần số đồ của cô ấy bỏ lại ở ký túc xá nữa, Na Na bèn lấy hết. Còn Từ Lâm, do không thuê được nhà có vị trí hợp lý, giá tiền phải chăng nên cứ bám lấy ký túc xá, có điều cũng chỉ về để ngủ.
Ngày tổ chức lễ tốt nghiệp tôi lẳng lặng quay về phòng một chuyến, trước kia chỉ cần leo lên đến tầng hai là đã nghe thấy tiếng nói cười của Na Na, bây giờ cả tầng nhà lạnh lẽo, vắng lặng. Phòng 213 của chúng tôi khóa chặt, tôi móc chìa ra mở cửa, nhìn những khung giường sắt trống rỗng, giá sách trống rỗng, bụi bay bay, ánh nắng mặt trời đang nhét đầy mọi khe hở, bỗng thấy chua xót vô cùng.
Hồi mới quen nhau chúng tôi thân thiết biết bao nhiêu, vậy mà khi ly biệt lại chẳng kịp nói một câu tạm biệt cho tử tế. Từ biệt ở nơi từng tương phùng, không biết liệu có ai sẽ biến mất trong cuộc đời này từ đây.
Cảm giác trống rỗng thật chẳng dễ chịu gì, tôi vội vội vàng vàng muốn trò chuyện cùng ai đó, và vô thức bấm máy gọi cho Tần Xuyên.
"A lô! Đang làm gì?" Đầu dây bên kia ồn ào, chắc Tần Xuyên đang ở bên ngoài.
"Không có gì?"
"Không có gì thì cúp máy đây!"
"Con người cậu sao lại thế? Thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu nhất vũ trụ chủ động gọi điện cho cậu đấy! Thế mà thái độ của cậu kiểu gì vậy?"
"...Được, tôi biết rồi, cúp máy nhé!"
"Tần Xuyên!"
"Tôi đang kiểm tính tiền! Mẹ kiếp, lại tính nhầm rồi! Bye bye!"
Tần Xuyên cúp máy không chút khách khí, tôi tức tới mức nhìn cái máy điện thoại mà chửi rủa cậu ấy. Na Na gửi tin nhắn giục tôi mau về chụp ảnh tập thể, thế là tôi gấp máy chạy xuống lầu, cuối cùng cũng không hề lưu luyến quay đầu nhìn lại lần nào.
Ở cổng phía Tây của trường, sinh viên mặc áo cử nhân xếp hàng chụp ảnh, phía trước có đám người đang hoan hô ầm ĩ, nhìn qua đó thì hình như thấy một cậu con trai ôm bó hoa to đi đến, Na Na thở dài: "Haiz, nhìn xem người ta đi, rồi sau đó nhìn lại mấy đứa mình, kẻ có bạn trai lẫn kẻ không có bạn trai đều không cách nào xuất hiện vào thời khắc quan trọng như thế này trong cuộc đời, cảm giác bốn năm đại học thật uổng phí!"
"Cậu cậu cậu! Tốt nghiệp rồi ra dáng chút đi được không hả? Không có bạn trai thì học bốn năm lãng phí à?" Từ Lâm gí ngón tay vào trán Na Na, "Ôm bó hoa mỉm cười thì có ý nghĩa đếch gì, chúng ta cùng nhau chụp một kiểu thật đặc biệt, làm tư thế Thủy Thủ Mặt Trăng chuẩn bị đi hủy diệt cậu, thế nào?"
"Chụp kiểu Satine trong Cối xay gió đỏ lộ đùi cũng được!" Na Na đảo mắt.
"Hoặc Quan âm nghìn tay!" Thiên Hỉ cười nói.
"Chụp hết chụp hết, tất cả đều chụp một lượt!"
Tôi đang chuẩn bị tư thế thì di động đổ chuông, màn hình hiển thị tên Tần Xuyên.
"A lô." Tôi tức tối bắt máy.
"Xin tìm giúp tôi cô thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu nhất vũ trụ." Tần Xuyên bắt đầu ề à.
"Làm gì?" Tôi nín cười.
"Giờ tôi rảnh rồi."
"Nhưng tôi không rảnh!"
"Xì! Rõ ràng là rất rảnh, lộ đùi thì thôi đừng chụp, đùi cậu có khác gì đùi châu chấu đâu, hơn nữa, cậu lộ đùi ngay cổng trường đại học B, hiệu trưởng trường cậu chẳng phải sẽ truy sát cậu hay sao?"
"Cậu đến rồi à? Đang ở đâu?"
Tôi vui mừng giơ điện thoại nhìn ngó xung quanh, bắt gặp Tần Xuyên đứng ở tít đằng xa. Rất dễ nhận ra, bởi cậu ấy là người duy nhất đang vừa kẹp điện thoại vào tai vừa lóng ngóng ôm bốn bó hoa đặc biệt to.
"Thiên Hỉ, bó này là anh Tiểu Thuyền nhờ tôi mua tặng cậu, anh ấy nói... nói gì tôi quên rồi, cậu lên QQ hỏi anh ấy đi!" Tần Xuyên đưa một bó cho Thiên Hỉ.
"Cảm ơn cậu!" Thiên Hỉ vui cười.
"Đây chính là Vương Oánh nhờ tôi gửi tặng các cậu, cô ấy nói hai người dù có tốt nghiệp cả trăm lần chắc cũng chẳng có ai tặng hoa đâu."
Tần Xuyên lại lần lượt đưa hoa cho Từ Lâm và Na Na.
"Đẹp quá!" Na Na hoan hô.
"Ai thèm hoa hoét vớ vẩn!" Từ Lâm nhăn nhó, nhưng vẫn ngoan ngoãn đón lấy bó hoa từ tay Tần Xuyên vác lên vai.
"Đây là..." Tần Xuyên đưa bó cuối cùng cho tôi.
"Là Dương Trừng nhờ cậu tặng Kiều Kiều phải không?" Na Na hào hứng xen vào.
"Công tử bột? Cậu ta đang ở tận Mĩ chắc chẳng có thời gian rảnh đâu!" Tần Xuyên quay sang tôi, hàm hồ nói: "Này, tôi tặng cậu, người ta đều có cả cậu mà không có chẳng phải rất mất mặt à."
"Ai thèm cậu lo!" Tôi trừng mắt lườm Tần Xuyên, nhưng nhìn bó bách hợp màu tím nhạt, tôi vẫn không kìm được mỉm cười.
Sau đó, Tần Xuyên giúp bốn chúng tôi chụp đủ mọi tư thế, mặc dù là ngày ly biệt, nhưng chúng tôi chẳng ai thấy buồn. Gần tối Tần Xuyên đưa tôi về nhà, dựa người vào cửa sổ xe, nhìn cánh cổng trường đại học xa dần, tôi nghĩ: Tạm biệt nhé, cho dù ai ở ai đi, thì bên cạnh tôi cũng có một người mà tôi mãi mãi sẽ không bao giờ nói lời tạm biệt với cậu ấy.
Tốt nghiệp, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Ngày tốt nghiệp chưa chắc đã hiểu. Phải rất nhiều năm về sau, khi chịu nhiều mất mát đắng cay, khi thật sự hiểu rằng mình sẽ không bao giờ quay lại ngày xưa được nữa, khi rất nhiều những đồ vật kỷ niệm nho nhỏ xinh xinh bỗng trở thành những thứ chẳng có chỗ nào để cất, mới nhận ra rằng, thực ra bạn sớm đã nói lời cáo biệt với chúng rồi.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |