← Ch.012 | Ch.014 → |
Hiệu suất của Trấn Ách Ti rất nhanh.
Không khó để tìm ra nam nhân họ Triệu có vết sẹo trên trán, một là đặc trưng rất rõ ràng, hai là thân phận không thấp.
Người này là thương nhân ngọc thạch có tiếng thành Trường An, tên Triệu Phong Dương, trước kia trà trộn vào chợ đen, nhờ cách làm việc hung tàn, thủ đoạn độc ác mà cũng có chút danh tiếng, không ai dám trêu chọc, cũng coi như ác bá địa phương.
Về sau như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, một ngày nọ Triệu Phong Dương bỗng dưng kiếm được khoản tiền bất chính.
Vì có kinh nghiệm đầu cơ trục lợi ngọc thạch phong phú, gã nghiễm nhiên thu mua ngọc thạch, mở rộng cửa hàng, từ chợ đen mờ ám đã chuyển sang kinh doanh ngọc thạch chính đáng ở Trường An.
Làm việc đó, cũng đã hơn hai mươi năm.
Tra rõ thân phận đối phương, nhóm Thi Đại lần theo manh mối, tìm đến phủ đệ của Triệu Phong Dương.
Nơi ở của chủ tiệm ngọc thạch, quả nhiên không tầm thường.
Biệt viện rộng lớn, rường cột chạm trổ, còn chưa mở cửa chính đã có thể cảm nhận sự giàu có ngút trời từ bên trong ập đến.
Bậc thềm chạm ngọc trước cửa vô cùng xa hoa, men theo tường vây có thể trông thấy một góc ngói xanh.
"Thật đúng là..."
Khóe mắt Diêm Thanh Hoan co giật, trong lòng rất khó chịu.
Bất kể là Mục Đào "thích làm việc thiện" trong lời đồn, Tần Lễ Hòa đắc ý kiêu ngạo, hay Triệu Phong Dương, tiền vốn để ba người kinh doanh, đều đến từ ngọc bội gia truyền có giá trị liên thành của Trương gia.
Bọn chúng giết người cướp của, một mồi lửa thiêu trụi Trương gia. Một nhà ba người lặng lẽ mất mạng, chết không rõ ràng, đám cướp này lại sống thoải mái nhàn nhã, trở thành nhân vật có tiếng tăm.
Ai thấy cảnh này mà không buồn bực.
Có hai người gác cửa ở cổng chính.
Thẩm Lưu Sương làm việc ở Trấn Ách Ti đã lâu, quá quen thuộc với quy trình, thành thạo lấy thẻ bài ra, giọng điệu nhẹ nhàng mà lạnh nhạt:
"Trấn Ách Ti tra án, Triệu Phong Dương đang ở đâu?"
Trấn Ách Ti.
Sắc mặt hai người gác cổng thay đổi.
Nếu hỏi nơi nào ở Đại Chiêu tuyệt đối không thể trêu vào, phần lớn mọi người sẽ đáp là Trấn Ách Ti.
Trấn Ách Ti chủ yếu trừ tà ma, trong ti có rất nhiều người tài đến từ muôn nơi, chuyên giải quyết những chuyện quỷ thần.
Bách tính bình thường nào dám qua lại với quỷ thần, một tên gác cửa mặt mày tái nhợt, thăm dò hòi:
"Hôm nay lão gia nhà ta đã đến biệt viện ở ngoại ô. Dám hỏi... đã xảy ra chuyện gì?"
Trong thành Trường An, không ít gia đình giàu có xây dựng trang viên trong núi, làm nơi nghỉ ngơi hóng mát ngày hè, thưởng tuyết chọc chim độ đông sang.
"Biệt trang?"
Lòng Thi Đại khẽ động:
"Gã đến đó làm gì?"
Ba ngày liên tiếp có ba người chết, đều là đám cướp từng cấu kết làm việc xấu với Triệu Phong Dương. Triệu Phong Dương không phải kẻ ngốc, chắc chắn nhận ra đây là hành động trả thù.
Thi Đại không cho rằng gã có tâm trạng nhàn nhã thưởng tuyết vào lúc này.
Lẽ nào Triệu Phong Dương không hề đến biệt trang ở ngoại ô gì đó, chỉ dùng chuyện này ngụy trang, thực ra đã bỏ trốn?
Nhưng hoảng loạn bỏ chạy như vậy, cứ cảm thấy không phù hợp với tính tình độc ác hung hãn của gã.
"Ta, ta cũng không biết."
Gác cổng nói:
"Hình như là hành trình được quyết định vào hôm qua."
Giang Bạch Nghiễn đột nhiên lên tiếng:
"Hôm qua, Triệu Phong Dương còn làm gì nữa?"
Hai người gác cổng nhìn nhau.
Trấn Ách Ti tra án, dù có thể chọc cho chủ nhà tức giận, nhưng cũng đành ngoan ngoãn trả lời.
"Lão gia... đi tìm thuật sĩ."
Một người gác cổng lên tiếng:
"Tối qua trong phủ rất ồn ào, ta thấy có đến mấy thuật sĩ."
Thi Đại hiểu ra.
"Triệu Phong Dương."
Diêm Thanh Hoan giật mình:
"Định giết ngược lại người điều khiển con rối?"
Đây là kẻ li3m máu trên đầu mũi dao.
Tính tình Triệu Phong Dương hung ác, từng là thủ lĩnh của bốn tên cướp. Năm đó ba người kia là học trò dưới trướng gã, nói không chừng chuyện cướp ngọc bội, là kế hoạch do một tay gã dựng lên.
Bây giờ gã đã có tiền đầy túi, địa vị cao, không muốn bị người khác khống chế. So với việc trốn khỏi Trường An, sống trong bóng tối ngày qua ngày, chi bằng cứng rắn chống lại, diệt trừ người điều khiển con rối.
Nghe lời lẩm bẩm của Diêm Thanh Hoan, hai người gác cổng tái mặt, đồng loạt thốt lên:
"Người điều khiển con rối?!"
Là hung thủ giết người liên hoàn chấn động Trường An đấy ư? Ông trời ơi, sao lão gia lại có quan hệ với người điều khiển con rối?
Thi Đại quan sát sắc mặt của họ, bỗng thấy bùi ngùi.
Họ chỉ biết tội trạng của người điều khiển con rối, nào hay "lão gia" mà họ hay gọi, là một gã khốn còn đáng sợ hơn người điều khiển con rối gấp trăm lần.
Tội ác trong trận lửa lớn hơn hai mươi năm trước, còn mấy ai biết rõ?
Âm thầm thở dài, Thi Đại hỏi:
"Biệt trang kia ở đâu?"
Biệt trang của Triệu Phong Dương được xây dựng ở ngoại ô núi Minh Nguyệt.
Đang lúc chạng vạng, mây giăng ngập lối, vì không có ánh nắng, xung quanh trở nên u ám.
Trời đông giá rét đìu hiu, cỏ cây trên núi khô héo. Tuyết đọng tối qua vẫn chưa tan hết, chất thành từng ụ trên cành cây, đ è xuống thành một vòng cung nặng nề.
Vào núi Minh Nguyệt chưa được bao lâu, Thi Đại cảm nhận một luồng linh khí mãnh liệt.
"Trong núi có pháp trận."
Thẩm Lưu Sương quan sát xung quanh, hơi nhướng mày:
"Xem ra Triệu Phong Dương đã chuẩn bị rất chu toàn."
Gã là chủ tiệm ngọc thạch, mấy năm nay tích lũy vô số gia tài. Người ta thường nói có tiền sẽ sai khiến được ma quỷ, muốn thuê vài thuật sĩ có thực lực tốt cũng không thành vấn đề.
Chẳng trách Triệu Phong Dương dám nghênh ngang đến biệt trang, hóa ra là muốn ôm cây đợi thỏ.
"Pháp trận?"
Diêm Thanh Hoan không biết gì về pháp trận, tò mò hỏi:
"Đây là trận gì? Có thể ngăn được người điều khiển con rối ư?"
Giang Bạch Nghiễn bên cạnh hờ hững đáp:
"Trận tứ phương tỏa ách."
Thi Đại từng đọc pháp trận này trong sách cổ, ngẩng đầu nhìn Giang Bạch Nghiễn, chờ chàng nói tiếp.
"Trận tứ phương tỏa ách, có thể nhốt yêu tà."
Giang Bạch Nghiễn:
"Bốn tên thuật sĩ sẽ chia nhau canh giữ bốn phía đông tây nam bắc, dùng linh khí làm khóa, nhốt yêu vật ở giữa, chịu nỗi khổ đau đớn."
Một khi khuyển yêu bị trận tứ phương tỏa ách bao vây, chờ đợi hắn ta chính là kết cục bị Triệu Phong Dương tra tấn đến chết.
Thi Vân Thanh yên tĩnh lắng nghe, sắc mặt dần lạnh lẽo.
Cậu ăn lông ở lỗ sống nơi hoang dã đã nhiều năm, không hề có cảm giác đạo đức mãnh liệt như đại đa số con người.
Theo cậu thấy, giết người đền mạng là chuyện đương nhiên, Triệu Phong Dương giết hại một nhà ba người một cách tàn nhẫn, nợ máu phải trả bằng máu.
Tâm trạng Diêm Thanh Hoan cũng rất phức tạp.
Trong tiểu thuyết nghĩa hiệp mà hắn từng đọc, Trấn Ách Ti điều tra toàn là hạng người tội ác chất chồng, nhưng lần này...
Người điều khiển con rối khiến cả thành Trường An lo sợ thấp thỏm, xét đến cùng, cũng chỉ muốn trả thủ cho người nhà của mình mà thôi.
Khoảnh khắc vạch trần chân tướng, hắn không hề căm hận khuyển yêu, thậm chí còn vô thức nghĩ:
Hóa ra là thế, cho nên những yêu quỷ do người điều khiển con rối khống chế, không hề tấn công con người.
Khuyển yêu không có ý định hại người vô tội, không ra lệnh tấn công.
Thậm chí sau này, khi khuyển yêu nhận ra tà khí tập trung sẽ dẫn dụ đám ác quỷ không chịu khống chế kéo đến, còn bảo quỷ thắt cổ bảo vệ bách tính bình dân.
Ba đêm xôn xao náo loạn khắp thành, người chết thật sự, chỉ có ba gã ác ôn Tần Lễ Hòa, Trần Thư Chi và Mục Đào mà thôi.
Cho nên...
Diêm Thanh Hoan mím môi, đi về phía biệt trang.
Tối nay được định sẵn sẽ không yên bình, khi khuyển yêu giằng co với Triệu Phong Dương, đến lúc đó, họ sẽ phải gi ết chết khuyển yêu, bảo vệ Triệu Phong Dương sao?
Diêm Thanh Hoan lặng lẽ nghĩ, dù sao hắn cũng không làm vậy.
Đầu tiên hắn là người phân rõ thiện ác, thứ hai hắn là dao linh y của Trấn Ách Ti.
Biệt trang của Triệu Phong Dương nằm trên đỉnh núi Minh Nguyệt. Nhóm người đi lên từ chân núi, đến giữa sườn núi, Thi Đại khẽ cau mày.
Không đúng.
Mùa đông trong núi đâu đâu cũng có tuyết rơi, đưa mắt nhìn ra, một vùng trắng xóa.
Giờ phút này, lại có từng luồng khói đen lan ra từ đỉnh núi, như những con rắn nhỏ trườn bò, rất nhanh đã phủ kín hơn nửa mặt đất.
Cảm giác quen thuộc này...
Mi tâm Thi Đại nhảy dựng:
"Người điều khiển con rối đã ra tay rồi."
Sương đen ngưng kết, là dấu hiệu yêu quỷ lan tràn.
Triệu Phong Dương là kẻ chủ mưu trong vụ thảm sát năm đó, nếu khuyển yêu muốn giết gã, sẽ không tiếc công sức.
Yêu khí và quỷ khí lần này gần như đã ngưng tụ thành thực thể, dày đặc chẳng tan nổi, trong biệt trang trên đỉnh núi...
Chắc chắn tràn ngập tà ma bị người điều khiển con rối thao túng.
"Không chỉ người điều khiển con rối, trên núi còn có thuật sĩ do Triệu Phong Dương mời đến."
Thẩm Lưu Sương cười đến ấm áp, mày mắt cong cong, nghiễm nhiên là ý chí chiến đấu lạnh thấu xương:
"Chắc chắn là trận đánh khốc liệt."
A Ly: "..."
Cái người cuồng chiến đấu hổ mặt cười này!
Nàng ta vừa dứt lời, trong khu rừng cách đó không xa, truyền đến tiếng vang khẽ xào xạc của cành khô lá úa.
Tuyết phủ đầy núi, gió lớn rít gào.
Vài bóng đen bước ra khỏi khu rừng, có con hai cánh tay như đao, có con váy đỏ như máu, lại có lệ quỷ oán khí nặng nề lơ lửng giữa không trung, tiếng khóc thê lương.
Là quỷ đao lao, yêu họa bì và quỷ thắt cổ.
"Ba loại quỷ, lần lượt tương ứng với một nhà ba người Trương gia."
Thi Đại hiểu ra:
"Khuyển yêu khống chế chúng đến núi Minh Nguyệt, hẳn là muốn... mang theo ý nguyện của ba người chết, cùng nhau báo thù Triệu Phong Dương."
"Chờ, chờ đã."
Diêm Thanh Hoan nhạy bén phát hiện điều bất thường:
"Mọi người có cảm thấy, trong mắt chúng có sát khí hay không?"
Trước đây những yêu quỷ bị người điều khiển con rối khống chế, rõ ràng không thể hiện địch ý rõ rệt như vậy!
"Núi Minh Nguyệt không có bách tính sinh sống, đánh nhau cũng chẳng cần sợ đầu sợ đuôi, lo lắng tổn thương đến người dân."
Thẩm Lưu Sương rất bình tĩnh:
"Huống hồ Triệu Phong Dương mời đến nhiều thuật sĩ như vậy, nếu khuyển yêu muốn đột phá vòng vây, chỉ có thể dựa vào yêu quỷ chủ động tấn công."
Nói cách khác, yêu quỷ đầy rẫy núi đồi hôm nay, đều ở trạng thái sát khí bừng bừng.
"Bọn chúng bị người điều khiển con rối khống chế, có lẽ bản thân chúng không hề có ác ý.
Lấy vài lá bùa từ tay áo ra, Thi Đại khẽ nói:
"Nếu có thể, chỉ cần chặt đứt linh tuyến là được rồi phải không?"
Nàng còn chưa nói hết, đã thấy bóng kiếm lóe lên.
Động tác của Giang Bạch Nghiễn nhanh đến mức chẳng thể dùng mắt thường nắm bắt, ánh kiếm mang theo bông tuyết nở rộ, khí thế mạnh mẽ, khiến người ta không khỏi nheo mắt.
Chàng xuất kiếm hung ác, như thể không nghe thấy Thi Đại nói gì, nhưng kiếm khí rơi xuống, chỉ vừa khéo chặt đứt linh tuyến trói chặt tứ chi của đám yêu quỷ.
Linh tuyến đứt đoạn, vài bóng đen mềm nhũn ngã xuống đất.
Diêm Thanh Hoan nào từng thấy qua chiêu kiếm nhanh nhẹn như vậy, nhất thời trợn mắt há miệng.
"Bình tĩnh đi, nhìn nhiều rồi, huynh sẽ quen thôi."
Thi Đại vỗ vai hắn:
"Ta từng thấy Giang công tử một mình chiến với mấy chục con quỷ đao lao, hoàn toàn không hề yếu thế. Soạt soạt vài kiếm, vừa chớp mắt một cái, quỷ đao lao đã chết hết."
Đây, đây chính là Trường An sao!
Diêm Thanh Hoan mừng rỡ:
"Đúng là thần mà! Cái này còn lợi hại hơn kiếm khách trong tiểu thuyết nhiều!"
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Ồn quá.
Thẩm Lưu Sương thấy thú vị, dù đang ở nơi nguy cơ khắp chốn, từ đầu đến cuối tâm trạng vẫn tốt đẹp nở nụ cười.
Thi Vân Thanh nghe vậy hừ lạnh một tiếng, lẳng lặng bĩu môi, siết chặt thanh đao trong tay.
Thanh đao này có tên phá tiêu, do Thi Kính Thừa tặng. Khi cậu dùng đao, cũng chẳng kém Giang Bạch Nghiễn đâu nhé.
Càng đến gần đỉnh núi, âm khí càng nặng.
Trừ ba loại quỷ bị người điều khiển con rối khống chế ra, còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái bị thu hút kéo đến, bóng quỷ bao quanh chồng chất giao nhau.
Thi Đại vô thức dịch người đến gần Thi Vân Thanh.
Thi Vân Thanh ngước mắt.
Dù Thi Đại là tỷ tỷ, hơn cậu vài tuổi, nhưng xét về khí thế...
Thật sự giống hệt con mèo đang đứng trước bảo vệ hổ báo vậy.
Vóc người nàng mảnh mai, vì bắt yêu mà buộc gọn mái tóc đen mượt, lộ ra cần cổ yếu ớt. So với nàng, đứa nhỏ sau lưng mày mắt sắc bén, mắt hiện sát ý, cả người như một thanh đao chưa rời vỏ.
Thi Vân Thanh vốn muốn duỗi tay kéo Thi Đại ra sau lưng mình, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, lại gắng nhịn, chỉ hừ khẽ một tiếng:
"Ngươi chắn trước người ta làm gì?"
Thi Đại nghiêng đầu, vung vẩy lá bùa trong tay, thoáng chốc ánh lửa bùng lên, thiêu rụi linh tuyến con rối.
Nàng cong môi mỉm cười, lộ răng nanh, giọng nói lanh lảnh không hề ăn nhập với quỷ khí khắp núi:
"Tuy đệ đệ của ta rất giỏi, nhưng làm tỷ tỷ, ta cũng muốn bảo vệ đệ mà."
Thi Vân Thanh: "..."
Đáy lòng như bị chạm nhẹ một cái, chút bất mãn khi nghe thấy họ khen Giang Bạch Nghiễn ban nãy đã tan biến như mây khói.
Đứa nhỏ mím môi nén ý cười, rút thanh đao ra khỏi thắt lưng.
Núi Minh Nguyệt tối nay, ma quỷ làm loạn, bách quỷ dạ hành.
Một tiếng gào thét vang lên, bóng dáng khổng lồ phủ xuống, mang theo âm khí lạnh lẽo.
Thi Vân Thanh nương theo tiếng động nhìn qua kia, bỗng ngừng thở.
Sâu trong khu rừng rậm rạp, bóng đen như người lại không phải người từ từ kéo đến. Bóng dáng khổng lồ cao khoảng ba người, toàn thân đen như mực, loáng thoáng nhận ra đường nét hình người, khoảng cách càng gần, càng khiến người ta ngạt thở.
Áp lực mãnh liệt như thủy triều, đè nặng làm người ta chẳng thở nổi.
Thi Vân Thanh mặc kệ đây là thứ gì.
Ý chí chiến đấu sinh sôi vì câu nói kia của Thi Đại thoáng chốc bùng cháy, vung đao lên như gió bắc quét qua mặt đất.
Cậu mặc áo đen, đột nhiên vọt lên giữa ráng chiều như một thoáng kinh hồng.
Sắc máu nơi đáy mắt càng đậm, khi bầy sói săn mồi, rất khó nén được sát tâm và hưng phấn.
Trường đao nhấc lên, đột ngột rơi xuống, nhắm ngay đỉnh đầu bóng dáng khổng lồ.
"Đây, đây là tích oán linh trong truyền thuyết!"
Dựa vào vô số tiểu thuyết từng đọc, Diêm Thanh Hoan vừa nhìn đã nhận ra ngay thân phận của quái vật:
"Tích oán linh ngưng tụ từ ngàn vạn oán khí, đã sở hữu thực thể, đệ cẩn thận đấy!"
Không cần nhiều lời.
Tích oán linh không bị một đao chí mạng, giơ hai tay lên cao, quấn lấy tay phải của Thi Vân Thanh như dây leo...
Nhưng ngay sau đó, nó gào lên thảm thiết.
Thi Vân Thanh mỉm cười nham hiểm, cúi đầu cắn xuống, hàm răng sắc bén như lưỡi đao, xé rách một miếng da thịt lớn.
A... !
Thi Đại đang dùng bùa hỗ trợ, trông thấy cảnh này, cũng phải hít khí lạnh.
Thứ đó không ăn được đâu mà!
Bị Thi Vân Thanh xé xuống một miếng da thịt, tích oán linh gào thét thảm thiết. Kiếm khí của Giang Bạch Nghiễn kéo đến ngay sau đó, ánh kiếm nhanh mạnh hóa thành cái bóng, tung hoành xé rách bóng dáng khổng lồ.
Trước khi tích oán linh chán nản ngã xuống, Thi Vân Thanh nhanh nhẹn nhảy xuống, đáp bên cạnh Thi Đại.
Sắc mặt đứa nhỏ lạnh nhạt, ngẩng đầu, như đang đợi nàng nói gì đó.
Sát khí toàn thân cậu vẫn chưa tan hết, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, hiển nhiên kích động vì giết chóc, dã tính khó thuần.
Nhưng dáng vẻ chờ khen như vậy... giống khổng tước xòe đuôi hơn.
Thi Đại không nhịn được cười khẽ:
"Chiêu ban nãy giỏi quá, tỷ cách xa như thế, cũng cảm nhận được đao ý."
Hừ.
Thi Vân Thanh ưỡng thẳng lưng, vừa định nói một câu "dễ như ăn cháo", bờ môi bị thứ gì đó chạm vào.
Thi Đại dùng ống tay áo quấn chặt tay phải của mình, động tác nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản kháng, giúp cậu lau khóe môi:
"Sao có thể tùy tiện cắn thứ đó được? Bẩn thì cũng thôi, nếu có độc thì phải làm sao?"
Thật phiền phức.
Cậu bị lau đến mức không tự nhiên, li3m răng, buồn bực nói:
"Chẳng có gì to tát cả."
Lúc còn nhỏ sống cùng bầy sói trong rừng, ngay cả thi thể của động vật bị thối rữa Thi Vân Thanh cũng từng ăn. Mãi đến khi vào Thi phủ, mới có nhiều quy tắc lạ lùng, một ngày ba bữa, không thể ăn thịt sống...
Còn bị nhét rất nhiều điểm tâm trái cây ngọt ngấy.
Cậu không tránh né sự đụng chạm của Thi Đại, ngượng nghịu rời mắt, trong lúc lơ đãng, liếc thấy Giang Bạch Nghiễn bên cạnh.
Đáng ghét.
Rõ ràng cậu có thể một mình đối phó với tích oán linh, Giang Bạch Nghiễn lại đột ngột xuất kiếm.
Nhận ra ánh mắt khiêu khích, Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh, không mặn không nhạt:
"Vừa nãy đa tạ Thi tiểu thiếu gia hỗ trợ."
Thi Vân Thanh: "..."
Cái, cái tên này!
Đứa nhỏ bị câu nói của chàng chặn họng, không tình nguyện phồng má:
"Ngươi cũng không kém."
Thẩm Lưu Sương nghe vậy bật cười.
Diêm Thanh Hoan đi bên cạnh nàng ta suốt đoạn đường, cũng không khỏi tò mò, nhìn thoáng qua mặt nạ màu đen treo ở thắt lưng nàng ta.
Hắn nghe nói Thẩm Lưu Sương là na sư.
Na sư có thể thông cõi u minh, đuổi bệnh trừ quỷ, tiêu diệt tà ma. Hắn nghe nói vào ngày lễ tết ở một số nơi sẽ hát na hí nhảy na vũ, để tế thần trừ quỷ.
Diêm Thanh Hoan và Thẩm Lưu Sương quen biết không lâu, chưa từng thấy nàng ta hát na hí. Lần duy nhất bộc lộ thân thủ, là khi Thẩm Lưu Sương vung một quyền đập nát hòn đá bên cạnh tên trộm, rất thẳng thắn rất bạo lực.
Đang âm thầm suy nghĩ, tay áo bỗng dưng bị người ta kéo nhẹ.
"Cẩn thận."
Thẩm Lưu Sương khẽ nói:
"Phía trước có bẫy."
Diêm Thanh Hoan còn chưa phản ứng lại, đã thấy Thi Đại vung lá bùa phá vọng ra.
Ánh sáng vàng kim rực rỡ như mặt trời mọc, đánh tan thuật che mắt do tà ma sắp đặt.
Thoáng chốc, đường núi thoạt nhìn trống trải, đã xuất hiện một nhóm quỷ thắt cổ, dọa hắn sợ run người.
"Không biết trên núi đánh thế nào rồi."
Thẩm Lưu Sương híp mắt, nhìn hoa viên trên đỉnh núi từ xa:
"Tốc chiến tốc thắng thôi."
Lúc nói chuyện, nàng ta tháo mặt nạ ở thắt lưng ra, đeo lên mặt.
Mặt nạ đen ngòm, ngũ quan cứng ngắc, đôi mắt mở to, có răng nanh sắc nhọn, oai phong lẫm liệt.
Mặt nạ hôm nay Thẩm Lưu Sương mang theo bên người được gọi là tướng mở đường.
"Một gõ trời giáng sét, hai gõ đất sấm vang, ba gõ..."
Từ giọng trầm sang cao, một thanh trường đao bỗng xuất hiện trong tay Thẩm Lưu Sương, toàn thân đen nhánh, ánh chớp quấn quanh.
Giọng nói nàng ta không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng, như gió lạnh rét mướt, khiến người ta không khỏi run rẩy:
"Ba gõ, ôn gia bách quỷ xóa sạch dấu vết."
Dứt lời, sấm vang.
Sấm sét chói mắt như giao long nổi giận, bện thành một tấm lưới khổng lồ che trời lấp đất, nhốt yêu tà vào trong.
Trường đao của Thẩm Lưu Sương tích điện, nơi nó đi qua, linh tuyến rối loạn tan tành.
Diêm Thanh Hoan: "..."
Trái tim Diêm Thanh Hoan đập điên cuồng, Diêm Thanh Hoan thấy hoảng hốt, Diêm Thanh Hoan phải hít sâu vài hơi.
Cha ơi, nương ơi.
Trường An... thật sự là ngọa hổ tàng long!
Thành Trường An tối nay, được định sẵn không thể an ổn.
Sấm rền vang vọng một góc trời, nhưng mãi không đổ mưa. Bầu không khí giết chóc bao trùm biệt trang trên đỉnh núi Minh Nguyệt.
Triệu Phong Dương tựa lưng vào góc tường, nơm nớp lo sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, run như cầy sấy.
Trong lòng gã biết rõ, mình không phải người tốt.
Những chuyện thiện chí giúp người, với gã mà nói chỉ là vướng víu. Thay vì tốn công không có kết quả, chi bằng thuận theo lòng mình.
Thích thì cướp, muốn thì giành, nếu ai dám ngăn cản đường đi của gã, gi ết chết kẻ đó là xong.
Chỉ cần gã sống thuận lợi trôi chảy, người khác thế nào có liên quan gì đến gã?
Cũng như hai mươi năm trước nhìn thấy miếng ngọc bội kia vậy.
Chủ nhân ngọc bội là một người nông dân, vì nữ nhi bệnh nặng, buộc phải bán đồ gia truyền để kiếm chút tiền.
Triệu Phong Dương qua lại chốn chợ đen đã lâu, vừa nhìn đã biết miếng ngọc kia không phải vật tầm thường. Nếu muốn mua lại, mấy đời nhà gã cũng không kiếm nổi số tiền đó.
Nhưng... ai nói gã chỉ có thể mua chứ?
Triệu Phong Dương giở trò lá mặt lá trái, vờ làm người mua bắt chuyện với nông dân kia, nghe nói nữ nhi hắn ta bị bệnh, bèn đề nghị đến thăm, nói không chừng có thể giúp hắn ta tìm lang trung có tiếng.
Biểu cảm của tên nông dân lúc ấy, đến tận bây giờ gã cũng không quên được. Ngạc nhiên, mừng rỡ, bối rối xen lẫn chút cảm kích không thể che đậy, cứ như gặp được một người lương thiện vậy.
Thật sự quá nực cười.
Những chuyện xảy ra tiếp theo, không khác mấy so với dự đoán của gã.
Nông dân dẫn gã và ba tên học trò về nhà mình, nhiệt tình đón tiếp. Ngoài mặt gã chuyện trò vui vẻ, trong lòng lại toan tính từ sớm.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |