Truyện:Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện - Chương 014

Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Trọn bộ 137 chương
Chương 014
0.00
(0 votes)


Chương (1-137)

Rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, thực ra Triệu Phong Dương không còn nhớ rõ nữa, trong ấn tượng, chỉ có mùi 𝖒-á-⛎ tanh gắt mũi, tiếng khóc la mắng mỏ không ngớt bên tai cùng ngọn lửa rực cháy lấp đầy tầm mắt.

Đúng rồi, còn cảnh gã cướp lấy ngọc bội, đ-â-m một dao vào lồ ng п.𝐠.ự.𝖈 nông dân, đôi mắt hắn ta đầy thảng thốt.

Chuyện đó không thể trách gã được.

Người không vì mình 🌴г·ờ·1 t·𝓇·⛎ đấ·† 🅓ⓘ·ệ·✝️.

Bán miếng ngọc bội kia ở chợ đen thu được giá cao, từ đó về sau, bốn người hoàn toàn trở mình.

Trần Thư Chi là người nhỏ nhất trong nhóm, nhát gan sợ sệt, đêm đó hoảng hốt đến độ bật khóc, thậm chí từng muốn bỏ cuộc.

Kết quả vẫn bị tiền tài chặn miệng.

Tần Lễ Hòa và Mục Đào đều chọn dùng số tiền kia làm kinh doanh, đáng tiếc một người tính tình nóng nảy, một kẻ thích làm người hòa giải, làm ăn không lớn không nhỏ, chẳng mấy tiếng tăm.

Chỉ có Triệu Phong Dương, dần dần trở thành thương nhân ngọc thạch giàu nhất Trường An.

Cho nên... rốt cuộc tại sao, chuyện đó đã trôi qua hơn hai mươi năm, vẫn còn có người đến 𝖇á-o 𝖙ⓗ-ù?

Rõ ràng gã đã xác nhận cẩn thận, cả nhà đó đều 𝒸-𝖍-ế-✝️ hết, ngay cả ⓣ𝖍●ı т𝖍●ể cũng cháy thành tro bụi.

Tin ↪️♓ế·† ba ngày liên tiếp, khiến gã thấy như sấm sét giữa trời quang.

Nhưng việc gì gã phải trốn? Gã có tiền có quyền, cần gì phải sợ người điều khiển con rối không chút danh tiếng kia?

Người cản đường gã, gi ết 𝐜𝐡ế·✝️ là xong.

Hôm nay gã đã giăng thiên la địa vọng ở núi Minh Nguyệt, chỉ đợi người điều khiển con rối như thiêu thân lao vào lửa.

Quả nhiên người đó nghe tin kéo đến.

Khoác áo choàng đen, dáng người cao lớn, thấy hai lỗ tai chó màu đen trên đỉnh đầu người đó, Triệu Phong Dương bừng tỉnh...

Hóa ra là yêu quái tu luyện t𝖍_à_ⓝ_𝒽 𝒽_ìп_ⓗ người.

Người nhà kia quả thật có nuôi một con chó.

Thực lực người điều khiển con rối không yếu, nhưng bảy thuật sĩ gã mời đến cũng chẳng phải hạng tầm thường.

Hai bên quấn lấy nhau 🌜ⓗ𝐢ế●𝖓 đ●ấ●ц rất lâu, Triệu Phong Dương vốn tưởng mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng dần dần gã phát hiện điều bất thường.

Thứ nhất, người điều khiển con rối trông như đơn độc một mình, thực chất lại thao túng mấy chục đến hàng trăm yêu q𝖚●ỷ.

Không gian sảnh chính ở biệt trang có hạn, bị vô số yêu vật chiếm cứ gần như chặt chẽ, khiến nhóm thuật sĩ phải vất vả nghênh chiến.

Thứ hai, khuyển yêu kia đánh nhau như không muốn sống.

Chẳng buồn quan tâm thương thế trên người, dù bị trường kiếm của thuật sĩ đ*â*Ⓜ️ 𝐯*à*🔴 𝓃ℊ·ự·🌜, sau khi vùng thoát vẫn tiếp tục chém 🌀·ï·ế·✞.

Nhóm thuật sĩ nhận tiền làm việc, nào muốn hi sinh tính mạng, ai nấy đều vướng tay vướng chân.

Có điều... Triệu Phong Dương cũng nhận ra, khuyển yêu không hề ra đòn lấy mạng nhóm thuật sĩ, lần nào cũng chỉ lướt qua rồi thôi, chưa từng chạm vào điểm yếu.

Yêu vật thấp kém kia, chỉ một lòng muốn 𝐠·i·ế·t gã.

Triệu Phong Dương cười lạnh.

Chính vì lòng lương thiệu không chút ý nghĩa nào như vậy, mới khiến khuyển yêu nhất thời sơ ý, rơi vào pháp trận tứ phương tỏa ách.

Các thuật sĩ cầm kiếm đứng đó, cùng đọc pháp quyết, khởi động đại trận.

Từng sợi dây xích như con trăn khổng lồ vờn quanh yêu khuyển từ bốn phương tám hướng. Khuyển yêu đã ⓒⓗ-ℹ️-ế-𝐧 đấ-⛎ đến sức cùng lực kiệt từ lâu, bị dây xích xuyên qua tứ chi xương cốt.

Hắn ta vẫn ra sức vùng vẫy, toàn thân đẫm ⓜá·u, muốn xông phá gông xiềng.

Có ba thuật sĩ 𝐡·ô·ռ mê trong cuộc chiến, còn lại bốn người thương tích đầy mình, miễn cưỡng chống đỡ pháp trận.

Mắt thấy một người trong số đó sắp không chịu nổi, Triệu Phong Dương vội vàng quát lớn:

"Gắng gượng cho ta! Hắn, hắn là người điều khiển con rối gây ra ba vụ án mạng! Nếu để hắn vùng thoát khỏi pháp trận, chúng ta đều phải 🌜*ⓗ*ế*✝️ ở đây!"

Bốn thuật sĩ vừa phải duy trì trận tứ phương tỏa ách, lại còn phân tâm đối phó vô số yêu tà, khổ không nói nổi.

Bọn họ cũng rất hối hận.

Vụ án của người điều khiển con rối xôn xao mấy ngày nay, lúc Triệu Phong Dương tìm họ, không chỉ trả nhiều tiền, còn nói rõ có cơ hội làm anh hùng.

Một khi 𝖙.❗ê.⛎ 𝖉ℹ️ệ.ⓣ người điều khiển con rối, danh tiếng của họ sẽ lan xa.

Có thuật sĩ nào chưa từng mơ ước trừ tà diệt ác, họ tràn đầy tự tin đến đây, bây giờ...

Một thuật sĩ bỗng thấy cổ họng tanh ngọt, vào lúc cửu tử nhất sinh đã nói lời thật lòng:

"Phải thêm tiền!"

"Được, thêm tiền!"

Triệu Phong Dương vội vàng đồng ý:

"Đa tạ các vị đạo trưởng, bảo vệ ta chu toàn trong tay ác yêu."

Ác yêu.

Hai chữ này lọt vào tai, khuyển yêu ở giữa pháp trận cười nhạo.

Hắn ta dẫn dắt 𝐪υ●ỷ quái, liên tiếp ⓖ*𝐢*ế*✝️ hại ba người, khiến thành Trường An lo sợ bất an. Nghĩ như vậy, quả thật là ác yêu.

Thế thì đã sao?

Động tĩnh càng lớn, càng có nhiều người biết đến câu chuyện mà hắn ta viết. Hắn ta đã sắp xếp con rối, giờ hợi tối nay sẽ dán "Khuyển yêu" lên tường thành.

Tất cả mọi người sẽ biết, bốn gã khốn kia rốt cuộc là hạng người gì.

Trước khi đến núi Minh Nguyệt, hắn ta đoán được Triệu Phong Dương sẽ không ngồi yên chịu ↪️_𝖍_ế_т, thế nên hắn ta cũng không định sống sót trở về.

Bất kể thế nào cũng phải thử, liệu có thể tận tay gi ết ⓒ.♓.ế.✞ thứ sâu mọt này hay không.

Khuyển yêu chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi.

Sau khi Trương gia bị 𝖌●ⓘế●𝐭, hắn ta nhặt lại xương cốt, suy sụp nhiều ngày rồi mới quyết định trả thù.

Hắn ta mất một năm để yêu đan hồi phục, những ngày tháng về sau, vừa điều tra thân phận của bốn tên cướp, vừa tu luyện pháp thuật.

Sở dĩ học thuật điều khiển con rối, chẳng qua chỉ muốn dùng con rối mô phỏng hình dáng của một nhà ba người, bầu bạn với hắn ta trong những ngày tháng cô độc mà thôi.

Người đầu tiên khuyển yêu tìm được là Mục Đào.

Cửa hàng của Mục Đạo cũng có chút danh tiếng, vì thích làm việc thiện, đã trở thành người hiền lành trong miệng hàng xóm láng giềng.

Người hiền lành, ba chữ mỉa mai biết bao.

Ngày đó hắn ta đứng ven đường, từ xa trông thấy Mục Đào được mọi người vây quanh trò chuyện, chợt nảy ra một suy nghĩ.

Chỉ ⓖⓘế.✞ bọn chúng thôi, vẫn chưa đủ.

Hắn ta phải khiến bốn tên khốn kia thân bại danh liệt.

Đúng vậy... không chỉ những người bên cạnh chúng, cả thành Trường An đều phải biết bọn chúng đã từng làm chuyện gì.

Chỉ có cách đó, mới an ủi được 𝐥-𝖎𝐧-♓ ♓ồ-п người 𝒸·♓ế·𝐭 oan.

Làm sao để thu hút sự chú ý của thành Trường An?

Một tờ giấy, một vở kịch, một mánh lới đủ lớn.

Trong mấy năm nay, hắn ta từng nhớ lại vô số lần những câu chuyện Trương Tam Lang đã viết, khắc cốt ghi tâm đ ến thế.

Có lẽ... hắn ta cũng sẽ biết viết.

Về vở kịch và mánh lới, có thể mượn sức thuật con rối.

Thực ra chuyện đó rất khó, muốn khống chế γ●ê●ц ⓜ●a lang thang khắp phố, lại không cho chúng tổn thương con người...

Hai mươi mấy năm trước, gia đình kia cứ thích vỗ đầu hắn ta lải nhải, bảo hắn ta không được cắn người lạ.

Hắn ta vẫn luôn nhớ kỹ.

Về sau, hắn ta dần dần tra rõ thân phận của bốn tên cướp.

Sau đó nữa, thuật con rối của hắn ta đã đến hóa cảnh.

Kế hoạch 𝒷_á_🔴 ⓣ𝒽_ù hắn ta tỉ mỉ sắp đặt, quả thật khiến thành Trường An chấn động.

Giờ phút này, chỉ còn lại mục tiêu cuối cùng.

Ý thức dần dần trở lại, vì toàn thân đau đớn, khuyển yêu phải cắn chặt răng.

Trận tứ phương tỏa ách giam cầm hắn ta chặt chẽ, tứ chị bị dây xích xuyên qua, không thể nhúc nhích.

Hắn ta cười lạnh, ra sức nắm chặt dây xích, muốn rút nó ra khỏi 𝖒á*𝖚 thịt của mình.

Dù phải ôm nhau 🌜_♓_ế_t chung, hắn ta cũng phải mở đường m.á.u.

Ngặt nỗi ông trời không định giúp hắn ta.

Chẳng hề báo trước, khuyển yêu nghe thấy một thuật sĩ ngạc nhiên thốt lên:

"Bên, bên ngoài có người! Lẽ nào Trấn Ách Ti đến đây?!"

Nụ cười của hắn ta cứng đờ.

Trấn Ách Ti.

Bên kia, Triệu Phong Dương đang lo lắng đề phòng thoáng sửng sốt.

Ai cũng biết, gần đây Trấn Ách Ti đang truy bắt người điều khiển con rối. Chỉ cần mấy vị đại nhân của Trấn Ách Ti đuổi đến... khuyển yêu kia sẽ xong đời!

"Ngươi nhìn ngươi xem, chật vật biết mấy."

Mừng như điên vì sống sót sau tai nạn khiến gã suýt cười ra nước mắt:

"Trấn Ách Ti đến rồi! Bây giờ, ngươi muốn ɢℹ️-ế-✝️ ta thế nào đây?"

Suốt đoạn đường đến đỉnh núi, gió lạnh thấu xương khiến Thi Đại 𝖗·υ·п гẩ·𝐲.

Sơn trang này hẳn là dùng để tránh nóng.

Bước vào biệt trang, số lượng yêu 𝐪_𝖚_ỷ bị người điều khiển con rối khống chế tăng mạnh.

Họa bì và 🍳.⛎.ỷ thắt cổ còn đỡ, ⓠ⛎.ỷ đao lao quá dày đặc khiến người ta không chịu nổi.

Nghe Diêm Thanh Hoan nói, trường đao trên cánh tay của loại yêu quái này có độc.

Trước đó họ từng giao đấu với 𝐪_⛎_ỷ đao lao, nhưng khi ấy chỉ có vài con đến gần, không như lúc này, hơn hai mươi con 🍳·𝐮·ỷ đao lao bao vây chặt chẽ lối vào sảnh chính.

Xuyên qua vài kẽ hở, Thi Đại mơ hồ trông thấy cảnh tượng bên trong.

Trận tứ phương tỏa ách đã được khởi động, bóng người ở giữa 〽️_á_u tươi đầm đìa, đang bị trói chặt.

Đó là người điều khiển con rối?

"Các vị cẩn thận, cố hết sức tránh thanh đao của ⓠu●ỷ đao lao."

Diêm Thanh Hoan sốt ruột nói:

"Tiếng gầm của qυ.ỷ đao lao có thể hóa thành đao gió, đao gió không có độc... nhưng hai thanh đao trên tay nó lại chứa chất độc cực mạnh."

Ai ngờ Giang Bạch Nghiễn lại liếc hắn, giọng điệu bình tĩnh như thường:

"Diêm công tử từng nói có thể giải được độc này."

Đây... quả thật hắn biết.

Diêm Thanh Hoan ngơ ngác, gật đầu.

Ngước mắt lên lại, đã thấy Giang Bạch Nghiễn xoay cổ tay, rút trường kiếm ra:

"Ta mở đường."

Diêm Thanh Hoan: "?!"

Hiển nhiên người điều khiển con rối phát hiện họ đã đến, yêu 𝐪-ⓤ-ỷ tập trung trước cửa sảnh chính, thế tấn công hung hãn.

Muốn đột phá vòng vây, chắc chắn phải bị thương.

Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn quan tâm đ ến chuyện đó.

Bất kể thương tích hay độc mạnh, chỉ cần giữ được mạng, chàng thấy chẳng thiệt thòi gì.

Hơn nữa... chàng hưởng thụ niềm vui chém ℊ*1ế*†, cũng say mê nỗi đau thấu tim.

Thân pháp chàng cực nhanh, kiếm khí như trăng sáng. Vài con 🍳⛎●ỷ đao lao cùng nhau lao tới, lưỡi đao rơi xuống vai chàng.

Có đau đớn, cũng có tê dại.

Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ mỉm cười, vung kiếm.

Nhiều ánh đao gào thét xông tới, lần này, Giang Bạch Nghiễn lại ngẩn ngơ.

Không biết từ lúc nào Thi Vân Thanh đã lao về trước, ռℊ_𝐡ï_ế_𝐧 г_ă_𝐧_🌀 nghiến lợi ngăn đòn tấn công sau lưng giúp chàng. Thẩm Lưu Sương nghênh đón một trận đao gió, gò má bị rạch vài đường rướm Ⓜ️*á*υ, lôi nhận trong tay chém ra ánh sáng.

Thi Đại cùng lúc vung ra ba lá hỏa phù, ánh lửa bập bùng, Giang Bạch Nghiễn nghe giọng nói của nàng:

"Chúng ta là tiểu đội mà, dù bị thương, sao có thể để một mình huynh chịu được?"

Giang Bạch Nghiễn không hiểu lắm.

Chàng làm con rối thế thân cho tà tu quá lâu, đã quen với việc ngăn địch phía trước, dùng т*𝐡*â*ռ 🌴𝐡*ể gánh chịu đau đớn.

Sao họ lại đi theo? Để chàng giải quyết hết yêu 𝐪⛎●ỷ, không còn trở ngại rồi hãy tiến lên...

Với họ mà nói, chẳng phải là lựa chọn tốt hơn ư?

"Đại, đại nhân, cứu mạng!"

Trong sảnh chính, Triệu Phong Dương gào khàn cả giọng:

"Ta không biết gì hết, con chó điên này cứ liều 𝒸.♓ế.ⓣ quấn lấy ta... cứu mạng!"

Trời không diệt gã!

Người điều khiển con rối 🌀_i_ế_т hại ba người liên tiếp, trong mắt Trấn Ách Ti chính là kẻ cực kỳ hung ác. Mấy người đó đến đây, chắc chắn là để bắt giữ hắn ta.

Chỉ cần chờ họ g iết ⓒ-h-ế-𝐭 khuyển yêu, vụ т𝐡ả*𝖒 ⓢ*á*t cả nhà hơn hai mươi năm trước sẽ không còn nhân chứng nữa, ↪️*hế*𝐭 không đối chứng.

Gã vẫn ung dung thoải mái làm ông chủ lớn tiệm ngọc thạch, cắt đứt sạch sẽ mối liên hệ với quá khứ, nhân quả báo ứng gì đấy, hết thảy đều là trò cười!

Đáy mắt gã thoáng nét cười cuồng nhiệt, ngoài mặt Triệu Phong Dương lại khóc lóc than thở:

"Hắn chính là người điều khiển con rối! Các vị đại nhân, mau ⓖ-iế-† hắn!"

Chính giữa trận tứ phương tỏa ách, xiềng xích va chạm, phát ra tiếng vang lớn.

Toàn thân đau đớn đến tê dại, khuyển yêu vẫn gắng gượng một hơi, s*1*ế*t 𝖈♓ặ*🌴 nắm tay.

Hắn ta không ngờ Trấn Ách Ti lại tìm đến nhanh như vậy...

Tuy hắn ta đã để lại bản thảo "Khuyển yêu" trong căn nhà gỗ, nhưng không hề tiết lộ thân phận người cuối cùng.

Sao họ có thể tìm đến núi Minh Nguyệt?

Nếu chỉ có bốn tu sĩ sức cùng lực kiệt, hắn ta liều hết tính mạng, có lẽ sẽ ɢi·ế·ⓣ được Triệu Phong Dương trước khi c.𝖍.ế.✞. Giờ đây Trấn Ách Ti đuổi đến, chỉ có con đường ↪️_𝖍_ế_†.

Lồ ng ռɢự_🌜 bị nỗi tuyệt vọng lấp đầy, hắn ta chẳng cam lòng.

Sao hắn ta có thể cam tâm cho được.

Kẻ thù ở trước mặt, hắn ta lại bị gông xiềng trói chặt tại chỗ, rõ ràng chỉ còn thiếu chút nữa...

Vì sao vẫn luôn không đủ?

Đến cuối cùng, hắn ta vẫn vô dụng như vậy.

Cũng như hai mươi năm trước, trơ mắt nhìn lửa lớn dần dần nuốt chửng ba người họ.

"Nhanh lên!"

Triệu Phong Dương sốt ruột thúc giục:

"Các ngươi, bốn đạo sĩ kia, mau tăng cường pháp trận 🌀-ℹ️-ế-†... A!"

Gã còn chưa nói hết, đã hoảng hồn la lên.

Khuyển yêu kia... tay cầm một sợi xích, muốn rút dây xích xuyên qua 𝖒-á-⛎ thịt ra ngoài!

Sát ý như muốn hủy diệt trời đất bao trùm lấy gã, gã sợ hãi hiểu ra:

Yêu quái này muốn ôm nhau 𝒸♓ế·𝖙 chung với gã!

"Tình hình bên trong không ổn."

Thẩm Lưu Sương nhanh chóng quyết định:

"Ta và Thi Vân Thanh giữ chân đám yêu զ·𝖚·ỷ này, Đại Đại và Giang công tử nhân cơ hội vào sảnh chính, được không?"

Khuyển yêu và Trương Phong Dương đều muốn g iết 𝖈♓·ế·† đối phương, vào thời khắc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, dù có nói tên của Trấn Ách Ti, cũng chẳng ai quan tâm.

Nói thẳng ra, khuyển yêu không thể tin tưởng Trấn Ách Ti mà ngoan ngoãn đầu hàng.

Thi Đại gật đầu.

Trong sảnh chính, yêu khí nồng nặc.

C_ư_ỡ_п_🌀 é_🅿️ vùng thoát khỏi trận tứ phương tỏa ách, sẽ bị phản phệ mãnh liệt. Chỉ mới kéo ra sợi xích đầu tiên, mặt mày khuyển yêu đã tái nhợt, nôn m.á.⛎ đen.

Bốn tên đạo sĩ bị thương nặng, lúc này bị phản phệ, đau đớn r3n rỉ.

Đại trận lung lay muốn sụp đổ.

Chỉ còn thiếu chút nữa.

Vẫn còn ba sợi... hắn ta sẽ có thể gi ết 𝖈*𝖍*ế*t nam nhân kia.

Đáng tiếc, hình như không kịp nữa rồi.

Kiếm khí sau lưng đột nhiên ập tới, có người của Trấn Ách Ti đã vào sảnh chính.

Không cam lòng, tuyệt vọng, phẫn nộ, đau đớn vô vọng đang тà_𝓃 ρ𝖍_á, thiêu đốt tứ chi xương cốt của hắn ta.

Khoảnh khắc ánh kiếm đến gần, trong mắt khuyển yêu chảy lệ má_ⓤ, đột ngột xông về phía Trương Phong Dương...

Hắn ta muốn lấy mạng đặt cược, lấy thân tử đạo trả giá lớn, dùng sức mạnh yêu đan c-ưỡ𝓃-🌀 é-ⓟ đánh tan đại trận!

Người cầm kiếm là kẻ mạnh, tốc độ nhanh hơn hắn ta.

Còn chưa chờ hắn ta xông ra khỏi trận tứ phương tỏa ách, mũi kiếm đã lướt qua cổ họng. Theo sát phía sau, là ánh sáng bùa vàng bỏng mắt.

Kết thúc rồi sao?

Tầm mắt bị lệ ⓜ.á.⛎ làm lu mờ, ngoài dự đoán, đau đớn không hề kéo đến như hắn ta nghĩ.

Cái gì... ?

Tại sao hắn ta... vẫn còn sống?

Một giọt lệ 𝐦-á-⛎ rơi xuống, khuyển yêu loáng thoáng nhận ra điều gì đó, cúi đầu xuống, nhìn hai tay hai chân lấm tấm vết Ⓜ️á*u của mình.

Cổ tay cổ chân vốn bị xiềng xích tạo ra từ trận tứ phương tỏa ách đâ-〽️ xuyên...

Giờ đã tan biến.

Cơ thể không nhịn được г⛎●ⓝ 𝖗●ẩ●𝖞, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, sống lưng hắn ta khẽ run, cắn chặt răng nhìn sang bên cạnh.

Kiếm khí chém đứt mắt trận, lá bùa kia cũng đáp xuống mắt trận một cách chính xác.

Họ chẳng hề tổn thương hắn ta mảy may.

Phá mắt trận, trận tứ phương tỏa ách tan biến.

Tại sao?

Thi Đại cũng hơi ngơ ngác.

Khuyển yêu muốn 🌜-ưỡⓝ-ɢ é-ⓟ xông ra khỏi đại trận, dù có thể ra ngoài, cũng rơi vào kết cục 𝒸·𝒽ế·t thảm.

Chẳng chút do dự, nàng thẳng thừng phá hoại mắt trận đang sáng đèn kia.

Nàng không ngờ, Giang Bạch Nghiễn cũng hành động tương tự.

Mang theo chút bối rối, Thi Đại ngẩng đầu nhìn qua mới phát hiện Giang Bạch Nghiễn cũng đang nhìn nàng.

Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài không buồn cũng chẳng vui, như một vết mực loang, phải nhìn thật cẩn thận, mới có thể trông thấy vài phần khó hiểu.

Nhớ ra rồi.

Giang Bạch Nghiễn... thuở nhỏ cũng bị ɢ-i-ế-ⓣ cả nhà, mãi đến nay vẫn đang điều tra manh mối vụ т·𝖍ả·m 𝐬·á·🌴 Giang gia.

Chấp niệm và không cam lòng của khuyển yêu, thực ra chàng mới là người hiểu rõ nhất.

Cả đoạn đường này chàng không hề lên tiếng, lúc nghe thấy câu chuyện của Trương gia, Giang Bạch Nghiễn đang nghĩ gì?

"Ừm..."

Khẽ hít một hơi, Thi Đại liếc nhìn mắt trận bị hai người phá hủy, cong môi mỉm cười:

"Vừa nãy phù pháp đánh lệch, lạ quá, sao lại rơi trúng mắt trận được nhỉ?"

Trên người nàng cũng bị thương, đứng trong sảnh chính 〽️á*ц tươi đầm đìa, mảnh mai nhưng thẳng tắp, như cây trúc trong mưa gió mù mịt.

Sao Giang Bạch Nghiễn không hiểu ý nàng được.

Thiếu niên nhìn nàng chăm chú, một lúc sau, cười khẽ:

"Kiếm cũng lệch."

Cái, cái gì?!

Sự lạnh lẽo như dây leo quấn lên sống lưng gã, Triệu Phong Dương trợn to hai mắt, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.

Cái gì mà lệch? Trấn Ách Ti các ngươi... Trấn Ách Ti các ngươi, thiên vị cho hung thủ ⓖ·ïế·🌴 người như vậy sao?!

Nụ cười khiêu khích hoàn toàn biến mất, bóng người bê bết 〽️-á-⛎ tươi dần dần đến gần gã, vị thương nhân ngọc thạch từng rung trời chuyển đất, nổi danh 𝖒á*u lạnh hung tàn, vành mắt chảy xuống hai hàng lệ nóng.

Gã muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân không tự chủ mềm nhũn, thoáng chốc ngã phịch xuống đất.

"Đừng, đừng... đạo sĩ đâu, đạo sĩ!"

Hùng hổ nghiêng đầu qua, bấy giờ mới phát hiện, mấy tên đạo sĩ đã hao hết linh khí từ sớm, ngất xỉu dưới đất.

Mà phía trước, khuyển yêu cách gã càng lúc càng gần.

Sao sự việc lại trở nên như vậy?

"Ta... ta sai rồi."

Sợ hãi vây chặt lấy gã, nỗi tuyệt vọng trước nay chưa từng có mãnh liệt bao trùm, Triệu Phong Dương run giọng nghẹn ngào:

"Ngươi muốn gì? Ta có tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, có thể cho ngươi hết! Hay là xin lỗi? Ta sai rồi, thật sự sai rồi! Tha cho ta đi!"

Đối phương ngoảnh mặt làm ngơ, đầu ngón tay nhúc nhích.

Kéo một sợi linh tuyến, զ-⛎-ỷ đao lao bước đến.

"Còn nhớ không? Trương Tam Lang."

Khuyển yêu cười khẽ, vì lệ má-𝐮 mà đôi mắt đỏ ngầu, cực kỳ dọa người:

"Hắn vui vẻ mời ngươi đến làm khách, bị người vung đao chém 🌜*♓ế*ⓣ."

Ý cười nơi đáy mắt càng đậm, khuyển yêu dùng giọng điệu rất đỗi dịu dàng:

"Đi đi."

Vừa dứt lời, q-υ-ỷ đao lao giơ trường đao, lưỡi đao sắc bén, liên tục chém vào lồ ng 𝐧ℊ·ự·c, cánh tay và đùi của Triệu Phong Dương.

Mặc cho gã gào thét xin tha thế nào, cũng chưa từng dừng lại.

Hệt như cách bọn chúng đã đối xử với Trương Tam Lang năm đó.

"Sau đó..."

Lại giật một sợi linh tuyến, lần này người bước đến là yêu họa bì.

"Trương Tiểu Uyển... cô bé từng gọi ngươi thúc thúc đấy."

Khuyển yêu nghiêng đầu:

"Có biết cô bé thích làm gì nhất không? Vẽ màu."

Triệu Phong Dương đau đến co giật, không biết vì sao, sống lưng lạnh toát thấu xương.

Ngay sau đó, gã nghe khuyển yêu nói:

"Đi đi, đây là họa bì tặng cho ngươi."

Tên... tên điên này!!!

Tiếng kêu gào của Triệu Phong Dương xé nát màn đêm, bắt đầu từ tay phải, gã cảm nhận được nỗi đau mãnh liệt trước nay chưa từng có.

Thế nhưng vẫn chưa xong.

Một con ⓠ𝐮.ỷ thắt cổ từ bên cạnh bước đến, khuyển yêu khẽ bảo:

"Nguyệt Nương, lúc các ngươi chém 𝒸·♓·ế·𝖙 Trương Tam Lang, nàng ấy liều mạng muốn chắn đao giúp trượng phu, kết quả nhận lại một sợi dây thừng."

Ⴓц*ỷ khí u ám, cảm giác ngạt thở mãnh liệt nuốt chửng Triệu Phong Dương.

Nước mắt trào ra, gã chỉ có thể khóc lóc lặp lại hết lần này đến lần khác:

"Cầu xin ngươi, đừng 🌀*❗ế*† ta."

Khuyển yêu bật cười.

Hắn ta đã chờ đợi giờ phút này quá lâu rồi.

Yêu họa bì, զ●u●ỷ thắt cổ và 🍳_u_ỷ đao lao vờn quanh gã, hắn ta rút con dao từ trong 𝓃g_ự_🌜 ra.

Đây là con dao bốn tên cướp dùng để 🌀1ế·✝️ hại một nhà ba người năm đó, vì dính đầy 〽️*á*⛎ tươi, bị bốn người vứt vào trong núi.

Khuyển yêu nhặt lại nó, vẫn luôn cất giữ.

Hồn phách họ đã trở về đị-@ 𝐩-ⓗ-ủ, giờ phút này, liệu có đang nhìn cảnh tượng này hay chăng?

Mũi dao chậm rãi lún xuống, đ●â●ⓜ xuyên lồ ng ռⓖ.ự.↪️ Triệu Phong Dương từng chút một.

Khuyển yêu nhắm mắt, khàn giọng khẽ run:

"Nhát dao này, vì Tam Lang."

Ngay sau đó, lần thứ hai.

"Nhát dao này, vì Nguyệt Nương."

Triệu Phong Dương chẳng nói nên lời, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xuống, muốn mắng chửi, lời đến bên môi, lại trở thành nghẹn ngào tuyệt vọng:

"Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi..."

"Nhát dao này, vì Tiểu Uyển."

Thù hận và oan khuất kéo dài suốt hơn hai mươi năm, đêm nay hãy để hắn ta dẫn dắt họ tự tay chấm dứt.

Không lâu sau, nhờ tờ giấy tiêm thảo được dán trên tường, cả thành Trường An sẽ biết chân tướng năm đó.

Một dao cuối cùng, đ.â.m ✅.à.🅾️ tim Triệu Phong Dương.

"Nhát dao này..."

Khuyển yêu thì thầm:

"Mang theo danh tiếng nhơ nhuốc đầy mình, xuống địa ngục đi thôi.

Chương (1-137)