Truyện:Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử - Chương 27

Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử
Trọn bộ 75 chương
Chương 27
Trong lòng có anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Liễu Thi Nguyệt chạy vào, không kịp lễ phép mà gõ cửa, vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng của Tô Mạt ra.

Tô Mạt luôn luôn ngủ không, lúc Liễu Thi Nguyệt nhấn chuông cửa thì cũng đã tỉnh rồi, chẳng qua là thần trí vô ý minh mẫn, nên nhận thấy được gian phòng có nhiều người xâm nhập, Tô Mạt mới chậm rãi thức dậy mở mắt ra.

Áo ngủ bảo thủ vẫn còn mặc ở trên người, cũng không có bất kỳ vết hôn ... ô mai nào, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không có quyến rũ.

Quý Thần Hi thật sự vẫn còn là một chính nhân quân tử nhỉ. Liễu Thi Nguyệt Mãn hài lòng vì Tô Mạt "Lông tóc không bị thương".

Tô Mạt quan sát cô bé trước mắt, thấy vẻ mặt cô ấy thân thiện mỉm cười với mình, hiếm khi nhớ được tên một người xa lạ chỉ thấy mặt qua một lần.

"Liễu, Thi Nguyệt"

"Chị Tô Mạt, buổi sáng tốt lành" Liễu Thi Nguyệt mỉm cười chào hỏi, lại cảm thấy hành vi của mình quá mức vô lễ, nên xấu hổ nói: "Không có được chị cho phép mà đã xông vào, thật xin lỗi."

"Không sao"

Tô Mạt ngồi dậy đẩy chăn ra, tùy ý cầm lấy sợi dây ở đầu giường cột mái tóc rời rạc lại, chỉ chỉ ghế sa lon của phòng ngủ nhỏ: "Cô trước tiên ngồi một lúc đi, tôi đi rửa mặt."

"Ừ được"

Trên môi Tô Mạt treo một nụ cười, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái váy bông màu xanh lam rồi đi vào phòng tắm.

Liễu Thi Nguyệt ngồi trên ghế sa lon, lòng hiếu kỳ bắt đầu quấy phá, và bắt đầu quan sát thế giới riêng của Tô Mạt.

Bản thân Tô Mạt là người phụ nữ lãnh đạm, vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ thích màu đen hay trắng, nhưng không ngờ cả phòng ngủ đều là quét vôi màu xanh lam ấm áp. Không có gì ngoài vách tường, giường ngủ, chăn dầy còn có một số đồ nội thất, thậm chí vỏ ngoài của máy vi tính cũng là màu xanh lam ấm áp.

Bình thường màu xanh lam đều là u buồn, nhưng màu sắc mà Tô Mạt chọn đều là màu xanh lam da trời nhạt, thuần khiết, ấm áp.

Liễu Thi Nguyệt nở nụ cười vui vẻ, thưởng thức như vậy, yêu thích như vậy có thể thấy được bản thân của Tô Mạt cũng là một cô gái trong nóng ngoài lạnh, có lẽ chính cô ấy cũng không có được ý thức này đâu.

Thấy màu xanh lam này, thì nghĩ đến áng mây và bầu trời bao la ở Vân Nam, đẹp như thế, tinh khiết như vậy.

Lúc đầu, cô đã mê mang mà chạy trốn, cho rằng cả đời sẽ bỏ qua, làm sao biết, thì ra đều đã định trước.

Bầu trời, hoa tươi, cỏ biếc, tất cả nước mưa, đều chứng kiến tình yêu kéo dài đầy gió bão của cô

Một chiếc ô trắng, một đoạn đường dài, dắt tay một người đàn ông, nụ cười của anh nhẹ nhàng, tao nhã mê người của anh.

"Cô cười cái gì?"

Tô Mạt từ phòng tắm đi ra ngoài thì nhìn thấy Liễu Thi Nguyệt hướng về phía vách tường mỉm cười ngọt ngào, đáng lẽ là cô không hiếu kỳ, nhưng mà trong mắt Liễu Thi Nguyệt hình như thấy được nơi xa không biết tên.

Cái loại tình cảm đó ở trong mắt, thì cô không xa lạ gì.

Tên lưu manh quấn của cả ngày lúc nhìn cô cũng là loại ánh mắt kỳ quái này, vì vậy cô mới hỏi.

"Không có không có gì" Liễu Thi Nguyệt lúng túng cười cười, thu hồi ý thức phiêu đãng đến ngoài ngàn dặm của mình.

"Tôi nhìn ánh mắt của cô, hình như nhìn thấy gì đó"

"Thật ra thì cũng không có gì, em nhìn màu sắc quét vôi phòng chị rất đẹp, nên nghĩ đến bạn trai em"

Tô Mạt ngồi trên sô pha nhỏ đối diện với Liễu Thi Nguyệt, không hiểu lắm vì sao màu sắc và bạn trai của cô ấy có liên quan.

Lần trước cô ấy đã từng nói, Thần Hi là cấp dưới của bạn trai cô ấy.

"Chị Tô Mạt rất thích màu xanh lam?"

Tô Mạt gật đầu một cái: "Tôi không rõ có phải thích màu xanh lam hay không, chẳng qua là lúc quét vôi thì mới tìm theo bản năng."

Không rõ có phải là thích không?

Liễu Thi Nguyệt nhạy cảm phát hiện trong câu nói này của Tô Mạt có hàm chứa ý tứ, hơi cau mày: "Chị Tô Mạt, chị có thích anh Quý không?"

Thần Hi

Thích Thần Hi

Hiển nhiên, Tô Mạt không nghĩ tới Liễu Thi Nguyệt lại đột nhiên hỏi ra vấn đề khó như vậy, lông mi dày rũ xuống, không biết trả lời làm sao.

Cái gì là thích

"Tô Tô, em yêu thích anh không?"

Trước đây không lâu, thì Thần Hi cũng đã hỏi vấn đề giống vậy.

Tô Mạt cũng lẩm bẩm đáp án giống lúc đó: "Thích thì chưa nói tới, nhưng không ghét thôi."

*****

"Vậy chị ghét Lưu Lăng chứ?"

Lưu Lăng

Người đàn ông cùng sống với nhau ba năm, lại dễ dàng phản bội mình, lừa gạt mình như vậy.

Tô Mạt suy nghĩ cẩn thận một chút: "Không tính là ghét, chỉ là không muốn nhìn thấy anh ta."

Cô không cho rằng đây là ghét, sống nhiều năm như vậy, cô chưa từng ghét qua người nào, chuyện gì, mặc dù Lưu Lăng thương tổn đến mình, nhưng lúc anh ta rời đi thì lại có một loại cảm giác thoải mái, cũng không phải là ghét.

Liễu Thi Nguyệt nhìn cẩn thận đôi mắt của Tô Mạt, cảm giác kinh ngạc trong lòng gần như không áp chế nổi.

Cô gái trước mắt đây tựa như mai vàng tháng mười hai, ngồi ngay ngắn ở một chỗ làm cho người ta nghĩ như chồi non trên tuyết, nhưng, thế nhưng, thế nhưng lại không biết cái gì là thích, cái gì là ghét!

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ chị ấy không biết mình thích Quý Thần Hi?

Chẳng lẽ chị ấy không biết mình thích màu xanh lam?

Chẳng lẽ chị ấy không biết mình là ghét Lưu Lăng hay sao?

Liễu Thi Nguyệt hít thật sâu một lần, áp chế cảm xúc dao động ở trong lòng mình, cố gắng phân tích tình huống trước mắt.

Theo tài liệu báo cáo, Tô Mạt là một cô nhi, không cha không mẹ, lúc sinh ra đã bị vứt bỏ ở cô nhi viện.

Cô ấy được Cô Nhi Viện thu dưỡng, sau đó luôn luôn trầm mặc ít nói mà đứng cách xa đám bạn đang chơi đùa, từ nhỏ đã cô đơn.

Tình huống như thế đã kéo dài đến 17 tuổi, lúc cô ấy thi vào đại học, mỗi ngày ngoại trừ đi học thì là đi làm kiếm tiền trợ cấp cho Cô Nhi Viện, vì vậy không kết giao với một người bạn nào.

21 tuổi tốt nghiệp đại học, thì tiến vào các loại xí nghiệp làm việc, cũng bởi vì quan hệ không thân thiện với người ta mà không được thăng chức. 23 tuổi, Cô Nhi Viện giải tán, viện trưởng đem giấy tờ đất giao cho Tô Mạt.

24 tuổi, Tô Mạt kết hôn với Lưu Lăng, Lưu Lăng liên tục ngoại tình, 27 tuổi, Tô Mạt đem đất đai ban đầu của cô nhi viện cho Lưu Lăng, để mua tự do cho mình, hai người chính thức ly hôn, cùng năm, đã vô tình gặp được Quý Thần Hi

Trong đầu của Liễu Thi Nguyệt chuyển qua tư liệu ở trong máy vi tính của Vân Mặc Vận, nạp vào cuộc sống của cô ấy, mặc kệ là số tuổi hay con người, cô phát hiện có một điểm giống nhau.

Tô Mạt, vẫn luôn là một mình.

Mặc kệ là ra đời, lớn lên hay là kết hôn, vẫn, vẫn luôn là sinh tồn một mình.

Một mình thì làm sao biết cái gì là thích. Một mình thì làm sao biết cái gì là ghét.

Khó trách, Tô Mạt trong trẻo lạnh lùng như vậy, khó trách, Tô Mạt cao ngạo như vậy.

Trong nháy mắt Liễu Thi Nguyệt đã hiểu rõ, đóa hoa mai vàng của tháng mười hai ở trước mắt đây, ở trong năm tháng đã nở rộ hương thơm của chính mình, cũng là một người mạnh mẽ.

Phụ nữ ly hôn

Trên thực tế, cô ấy thuần khiết, thiện lương hơn bất kỳ ai khác.

Liễu Thi Nguyệt đã bắt đầu hiểu nguyên nhân vì sao Quý Thần Hi lưu luyến si mê sâu nặng như thế, Tô Mạt, đáng được như thế.

"Chị Tô"

Tô Mạt nhận thấy Liễu Thi Nguyệt gọi cô thiếu đi một chữ, nên ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ phát sáng của Liễu Thi Nguyệt.

"Chị Tô, kế tiếp em hỏi chị mấy vấn đề, hi vọng chị có thể suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời cho em"

Nếu yêu nhau, nhất định em sẽ vì chị mở ra chỗ mê mang ở trong lòng.

Chị Tô, hãy tin tưởng em, thân phận không thể trở thành nhân tố quyết định chia rẽ tình yêu.

Nhìn mắt của Liễu Thi Nguyệt, Tô Mạt lại như quỷ thần xui khiến mà gật đầu một cái, và nói: "Được, cô hỏi đi"

"Chị Tô, khi lần đầu tiên chị nhìn thấy anh Quý, thì tim của chị, có cảm thấy đập hay không?"

Tô Mạt nhớ lại một đêm kia ở Midnight, lần đầu tiên Quý Thần Hi xuất hiện ở trước mắt mình, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất cao quý, trong con ngươi một mảnh xanh thẳm, khiến cô hãm sâu ở trong đó, bất tri bất giác, mà làm ra hành động kinh người.

Đèn màu rực rỡ, hình như ấn tượng không sâu, nhưng sau khi say rượu, thì cô chỉ nhớ hai chuyện.

Ánh mắt của anh, màu xanh cực kỳ xinh đẹp.

Tên của anh, Quý Thần Hi.

Cô chưa từng có phóng túng như thế, nhìn thấy anh thân thể hình như không khống chế được.

Con ngươi sáng chói như ngọc lưu ly, vây quanh cô ở trong cạm bẫy dịu dàng, càng khó tự kềm chế hơn nữa.

Thần Hi

Đông —-

Hình như có thể nghe thanh âm trái tim đập, Tô Mạt đưa tay đặt ở ngực trái.

"Chị Tô?"

Dưới bàn tay đạp một tiếng lại một tiếng, mặc dù nói không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Mạt vẫn là trầm mặc một chút rồi gật đầu.

*****

Tim có đập!

Liễu Thi Nguyệt thắng hiệp đầu, vui vẻ mỉm cười, rồi hỏi tiếp: "Lúc chị và anh Quý thân mật, có cảm giác mặt hồng tim đập hay không?"

Thân mật

Tô Mạt theo lời nói của Liễu Thi Nguyệt, nhớ lại một đêm triền miên đến nhũn người kia.

Quý Thần Hi dùng cái loại phương thức gần như ở chinh phục làm cho cô như không còn muốn sống.

Anh hôn cô

Anh ôm cô

Anh vuốt ve cô

Anh tà ác với cô

Tiếp sau đó chính là đoạt lấy điên cuồng.

Cho dù là chồng trước của cô cũng chưa từng đối với cô như vậy, mà Quý Thần Hi, đối với cô chính là tuyệt đối cướp đoạt.

Thân thể không chịu khống chế, lại nương người thừa hoan, đang lúc nửa tỉnh nửa mê không còn lý trí, chỉ có thể nhảy múa theo dục niệm của hắn, vành tai và tóc mai chạm nhau, cô hừ từng tiếng từng tiếng một, và hoàn toàn giao mình cho anh.

"A"

Tô Mạt vội vàng lắc đầu một cái, rút về suy nghĩ đêm kia của mình.

Liễu Thi Nguyệt hài lòng nhìn gương mặt đỏ bừng lúc này của cô, đó là đáp án.

"Chị Tô, như vậy, chị cảm thấy anh Quý đối với chị có tốt hay không?"

Thần Hi, đối với cô có tốt hay không

Tô Mạt không chần chờ, mà gật đầu một cái: "Anh ấy đối với tôi rất tốt, rất rất tốt."

"A, vậy chị nói một chút xem, anh ấy đối với chị tốt thế nào vậy?"

"Anh ấy sẽ khuyên tôi không được uống rượu, làm tổn thương thân thể" Cô nói chính là gặp nhau ở quầy bar, Quý Thần Hi sợ cô uống quá nhiều rượu.

"Anh ấy sẽ ra mặt giúp tôi, giải trừ lúng túng của tôi" Cô nói là chuyện lần đầu tiên gặp Lưu Lăng sau khi ly hôn, anh giải vây cho cô.

"Anh ấy tự hạ thấp địa vị mà làm trợ lý của tôi, giúp tôi chia sẻ công việc" Cô nói chính là mặc dù anh ấy không thích làm việc, nhưng số liệu khổng lồ đều là anh ấy xác minh, sau đó cô ký tên, gần như là gánh chịu tám phần lượng công việc của cô.

"Anh ấy còn chăm sóc cuộc sống hàng ngày ăn uống của tôi" Cô nói chính là mỗi ngày anh nấu ăn cho cô, buổi trưa còn mang theo bữa cơm tình yêu, chỉ sợ cô ăn không được ngon.

"Anh ấy sẽ giúp tôi điều trị thân thể, để cho tôi không bệnh không tai họa" Cô nói chính là mỗi ngày Quý Thần Hi đều biết cách điều chế đổi dược thiện, lại hầm cách thủy hơn mấy canh giờ cho cô, cuối cùng chỉ vì muốn cho cô uống vài ngụm canh.

"Sao cảm thấy anh ấy đối với chị chính là cái loại lưu manh côn đồ không đứng đắn vậy?" Liễu Thi Nguyệt thấy cô nói Quý Thần Hi tốt, cố ý làm cho Quý Thần Hi xấu xa, để nhìn phản ứng của Tô Mạt.

Tô Mạt nghiêm sắc mặt, rồi nghiêm túc nói: "Thần Hi là một chàng trai thông minh lại có năng lực, mặc dù tính khí như con nít một chút, nhưng anh ấy xác thực là thâm tàng bất lộ."

Dĩ nhiên, vương tử Elroy nổi tiếng Châu Âu, chàng trai mà cả công quốc Eros kiêu ngạo sao lại kém được?

Liễu Thi Nguyệt cười ở trong lòng, rồi hỏi tiếp: "Chị nói lần đầu tiên chị nhìn thấy Quý đại ca thì tim đập, lúc thân mật sẽ đỏ mặt, anh ấy tỉ mỉ chu đáo với chị, kia, vị Lưu Lăng tiên sinh kia thì sao?"

Hồi ức tốt đẹp trong nháy mắt đã biến thành xám xịt.

Năm đó buổi chiều đầu tiên gả vào nhà họ Lưu, thì cô phát hiện chồng mình cùng một mỹ nữ nóng bỏng núp ở vườn hoa, còn nhấn mạnh cưới cô là vì mảnh đất, một khi tới tay thì sẽ ly hôn.

Cô nghe thấy không thiếu một chữ, cũng ghi ở trong lòng không thiếu một chữ, nhưng lại không nhắc tới, mặc cho chồng tìm hết người này đến người khác.

Cô muốn chỉ là một 'người chồng', có thể là một người đàn ông nâng đỡ đến già, về phần cái khác, cũng không quan trọng.

Sau đó, ba năm cũng không sinh được.

Không phải là cô không có nghĩ tới mang thai, chỉ là, Lưu Lăng luôn ở bên ngoài, mà cô lại không thích nói chuyện, mỗi lần Lưu Lăng về nhà đều không có đề tài có thể tán gẫu, dần dà, Lưu Lăng cũng rất ít về nhà.

Mang thai, càng là chuyện không thể nữa.

Ly hôn là quyết định mà đột nhiên một ngày nào đó cô suy nghĩ ra, cô vẫn cầu không phải là chồng, mà là một người có thể cả đời gần nhau, vậy mà, người này không phải là Lưu Lăng

Miếng đất một tỷ, cô quyết định kết thúc cuộc hôn nhân không nên tồn tại này, và còn trả tự do cho nhau.

Chẳng qua là hành động của Lưu Lăng

*****

Tô Mạt nhăn đầu lông mày lại, không muốn lại nhớ tới mọi chuyện về nhà họ Lưu.

"Lưu Lăng không thể so sánh với Thần Hi"

"Tại sao?"

"Bọn họ không phải là một loại người"

"Vì sao bọn họ không phải là một loại người?"

"Thần Hi là người tốt, còn Lưu Lăng thì không phải"

"Tại sao anh Quý là người tốt, mà Lưu tiên sinh lại không phải?"

"Tôi đây không biết, nhưng lại chính là như vậy"

"Chị Tô, chị phải nói cho em biết được là tại sao?" Liễu Thi Nguyệt từng bước ép sát, muốn cô nói ra suy nghĩ trong lòng.

Tô Mạt cắn cắn môi, hồi tưởng lại đôi mắt như biển cả xanh thẳm của Quý Thần Hi, ngẫm lại trò hề của Lưu Lăng ở vườn hoa đêm tân hôn.

"Tôi ghét Lưu Lăng."

"Yes! (đúng)" Mục đích của Liễu Thi Nguyệt đã đạt được, cô mỉm cười nhìn Tô Mạt, : "Chị Tô, hiện tại, chị đã biết cái gì là ghét rồi."

Ghét

Ghét, đó là ghét sao?

Là Lưu Lăng

"Không sai, chị vẫn cho rằng mình không ghét anh ta, nhưng trên thực tế, chị đã sớm ghét anh ta rồi, anh ta không chung thủy trong hôn nhân, đối với chị lại vô trách nhiệm, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, chị thân là vợ, nhưng thật ra từ lúc bắt đầu cũng chưa từng thử yêu thích anh ta, theo thời gian trôi qua, ác cảm ở trong lòng chị sẽ từ từ tụ lại thành chán ghét."

Liễu Thi Nguyệt gật đầu với Tô Mạt, rồi nhấn mạnh kết luận: "Chị Tô, chị nói không sai, chị ghét Lưu Lăng."

Tô Mạt có chút hốt hoảng vì bị người đâm rách tâm sự: "Cho dù tôi ghét, thì thế nào?"

"Lưu Lăng chỉ là người râu ria, em muốn nói đến trọng điểm là, Chị Tô, chị" Liễu Thi Nguyệt không lay động mà khóa chặt mắt của Tô Mạt lại, từng chữ từng câu, rất rõ ràng nói: "Chị thích anh Quý, thích Quý Thần Hi!"

Ầm —-

Tô Mạt chỉ có cảm giác mình trong đầu có thứ nổ tung không biết tên.

Một mảnh trống rỗng, gần như không có sự tồn tại của ý thức, chỉ còn lại câu nói kia của Liễu Thi Nguyệt.

Chị thích Quý Thần Hi

Thích Quý Thần Hi

Chị thích Quý Thần Hi

"Không không sẽ không"

Tầm mắt của Tô Mạt rời rạc, không biết làm sao: "Tôi không thể, không thể thích anh ta nhất định là có chỗ nào lầm rồi, sao tôi lại thích một người đàn ông chứ"

"Chị Tô!"

Liễu Thi Nguyệt đứng dậy, đè bả vai của cô lại, bình tĩnh nhìn về phía nơi sâu trong đáy mắt của cô: "Đầu tiên nhìn thấy, chị đã động tình với anh Quý. Khi thân mật với anh ấy, chị đỏ mặt tim đập, là nói rõ chị đã động tâm. Sự xuất hiện của em, chị lại giận tím mặt, nói rõ là đang ghen. Mỗi một việc tốt anh Quý làm với chị, chị đều nhớ rất rõ ràng, nói rõ là từ trước đến giờ chị đã đặt anh ấy ở trong lòng. Rõ ràng trong lòng chị có anh Quý, rõ ràng thích, thậm chí thậm chí là chị yêu anh ấy. Chị Tô, đừng trốn tránh, hãy nhận rõ mình, nhận rõ anh Quý. Trong lòng chị nên có ý nghĩ chính xác, hãy hỏi tim của mình một chút. Đừng bỏ qua, đừng mê mang ý nghĩ trong lòng, tình cảm trong tim."

Tô Mạt máy móc mà mang tay của mình đặt lên chỗ ngực, trái tim nhảy lên từng phát từng phát.

"Chị Tô" Liễu Thi Nguyệt xúc động lắc lắc đầu: "Bây giờ là thời kỳ không bình thường của chị và anh Quý, em biết chị cả đời cô độc, anh Quý cũng giống như vậy, chị thấy anh ấy thờ ơ, nhưng thật ra lưng anh ấy đeo trách nhiệm và áp lực vượt xa khả năng dự đoán của chúng ta, chị Tô, anh Quý là thật tâm yêu chị, nếu như, nếu như chị thật sự động tâm, thật sự động tình, ngàn vạn lần đừng lừa gạt mình. Trời cao gần như đều cho mỗi một người tương đồng với nhau, một khi bỏ qua nhau, thì cả đời sẽ tiếc nuối"

"Thần Thần Hi"

Tô Mạt cảm nhận được trái tim đang nhảy lên, một tiếng lại một tiếng, trong miệng nhẹ nhàng đọc lên tên của anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-75)