Truyện:Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử - Chương 20

Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử
Trọn bộ 75 chương
Chương 20
Ghen trong truyền thuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Mạt dừng xe ở gara, cầm cái chìa khóa cửa về nhà, thì mới phát hiện ở ngoài cửa biệt thự của mình có một cô gái trẻ xa lạ đứng, đối diện với cửa đóng chặt không biết lẩm bẩm cái gì.

Việc không liên quan đến mình thì không nghĩ luôn luôn là nguyên tắc của Tô Mạt, nhưng rõ ràng là mình không biết cô bé này, nhưng cô ấy xác thực là đứng ở trước cửa nhà mình

Cô bé có mái tóc dài đen mềm làm người ta ca ngợi, không uốn không nhuộm, buông xuống thắt lưng, dáng người yểu điệu, mềm mại, mặc một cái áo khoác ngoài màu hồng nhạt, chỉ nhìn bóng lưng mảnh mai đã cảm thấy là một cô gái thanh thuần.

Tô Mạt không có chút tò mò nào mà đi lên, đứng ở sau lưng cô gái nhẹ nhàng nói: "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"

"A" Cô bé nghe tiếng ở sau lưng thì xoay người, nháy mắt mấy cái với Tô Mạt, dường như tò mò, dừơng như dò xét.

Quả nhiên là một cô gái dịu dàng xinh đẹp.

Tô Mạt ít có đầu tiên nhìn mà ở đáy lòng đã sinh ra mấy phần thiện cảm và khen ngợi.

Sau khi bước vào xã hội đã gặp qua rất nhiều cô gái, đã lâu rồi chưa từng thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy, ngũ quan dịu dàng, khí chất nho nhã, đôi mắt to không có bị bất kỳ điều gì ô nhiễm, lại nhìn ra được không ngây thơ mà thông minh.

Cô gái nhìn Tô Mạt mấy giây, bỗng nhiên hiểu ra: "Chị chính là chị Tô Mạt?!"

Chị Tô Mạt.

Xác định là đang gọi mình, Tô Mạt khẽ gật đầu, mặc dù vẫn không biết cô gái hoàn toàn xa lạ này làm sao mà biết mình.

Cô gái thấy cô gật đầu, thì kích động mà cười: "Xin chào chị Tô Mạt, em biết chị đã lâu rồi, hắc hắc"

Sao mà lại cảm thấy cái âm thanh "Hắc hắc" này và cô gái có tướng mạo dịu dàng không có quan hệ với nhau đây.

Tô Mạt ít có lòng hiếu kỳ đối với một người, nghi ngờ nói: "Cô là?"

"Em là tới tìm Quý Thần Hi đấy!" Cô gái trẻ hơi giận dữ, chỉ vào cửa biệt thự nói: "Cái tên Quý lưu manh kia đang ở đây, vừa rồi em gõ cửa anh ấy cũng không trả lời, hại em bị gió lạnh thổi đã lâu còn không nói, quan trọng nhất chính là anh ấy còn không tuân thủ cam kết, lần này em phải đòi lại cho bằng được cả vốn lẫn lời!"

Trong lời nói của cô gái, Tô Mạt nhạy cảm nghe được một từ.

"Cam kết"

"Đúng!" Giọng nói của cô gái có chút khinh bỉ, khinh thường nói: "Cái tên lưu manh này, nói như thế nào thì cũng luôn tìm lý do, hôm nay nếu là không đánh cho bộ mặt anh ấy nở hoa, anh ấy cũng không biết vì sao hoa lại hồng như vậy!"

Khá lắm, cô gái mạnh mẽ có tinh thần phấn chấn, quả nhiên là rất quen thuộc Quý Thần Hi

Cam kết, xem ra là Quý Thần Hi có làm cam kết mà không thực hiện với cô gái này, hôm nay người ta tìm tới cửa buộc một người đàn ông thực hiện cam kết với một cô gái.

Tô Mạt không thể tự nói với mình, đây là một cam kết tình bạn, quá giả dối rồi, cô không thích nhất chính là lừa gạt mình.

Cô bé ở trước mắt xuất sắc, trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh, có sức sống, còn mình một bà cô già đã ly hôn đều không thể so sánh đựơc.

Vẻ mặt Tô Mạt ảm đạm, xoay người muốn đi thì cửa đột nhiên mở ra, giọng nói bất đắc dĩ của Quý Thần Hi xuất hiện.

"Đại Tiểu Thư, lần sau cầu xin cô ngàn vạn lần đừng ở lúc tôi nấu ăn mà gõ cửa, tôi chỉ có một tay, không chiếu cố khoảng cách tới mười lăm thước!"

"Quý lưu manh, tôi tới tìm anh tính sổ đây!" Cô gái hừ lạnh, rất có khí thế.

"Tô Tô! Em đã trở về!" Quý Thần Hi vượt qua cô gái trẻ, một phát nắm được tay của Tô Mạt, lại đau lòng lầm bầm nói: "Sao lại lạnh như vậy? Em ở bên ngoài bao lâu rồi? Sao không tự mình mở cửa đi vào?"

Tô Mạt đối với ba câu hỏi hư tình giả ý (giả dối) của anh thì tức giận, rồi dùng sức rút tay của mình về, lãnh đạm nói: "Tôi và anh không có một chút quan hệ, anh không phải là người nào đó của tôi, tôi cũng không cần giải thích gì với anh!"

*****

Tay của Quý Thần Hi lúng túng dừng ở giữa không trung, theo trực giác thì tâm tình của Tô Mạt hình như không bình thường.

Mặc dù trước kia là ngôn từ lạnh nhạt, nhưng lần này nhất định không phải vậy, anh nhìn thấy rất rõ xa cách và tức giận ở trong mắt Tô Mạt, chẳng qua là anh không hiểu, rõ ràng một giờ trước cô ấy còn gọi điện thoại cho mình, giọng nói cũng không có một tia dao động, sao mà một canh giờ ngắn ngủn lại biến thành như vậy?

Quý Thần Hi nuốt xuống nghi ngờ, thử dịu dàng gọi cô: "Tô Tô"

Tô Mạt nghe thấy anh gọi mình như vậy, thì khẽ cắn răng rồi lạnh lùng nói: "Quý tiên sinh! Tôi và anh cũng không có quen thuộc đến mức thân mật như thế, thu hồi cái xưng hô ghê tởm kia của anh lại."

Quý tiên sinh

Quý Thần Hi chớp mắt mấy cái, không thể tin cô lại nói ra lời xa lạ như vậy.

"Tô Tô, rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao, anh rõ ràng nhìn thấy trong lòng em không phải muốn làm như vậy với anh, nhưng tại sao em lại nói ra lời làm người ta đau lòng như vậy?"

Thấy bộ dáng của anh kinh ngạc buồn bã, trong lòng Tô Mạt bỗng đau xót, quay đầu không để ý tới anh.

"Đợi đã nào...!"

Quý Thần Hi thấy cô muốn đi, thì vội kéo tay của cô lại, cố chấp mà yêu cầu một lời giải thích: "Tô Tô, rốt cuộc làm sao vậy? Anh làm sai chỗ nào, có chỗ nào làm không tốt? Anh biết, anh biết chọc giận em là anh không đúng, anh xin lỗi, đừng tức giận, có được không?"

Lời nói của anh thành khẩn, từng chữ chân tình, nhưng Tô Mạt lại biết, phía sau anh có một cô gái trẻ xinh đẹp vì "hứa hẹn" mà đến, đang dùng một ánh mắt dò xét quan sát hai người bọn họ.

Trái tim nóng ấm chua xót lập tức chảy tràn vào máu, Tô Mạt nhấm nháp cảm giác lạ lẫm một mình, dùng sức đẩy bàn tay của Quý Thần Hi ra, nhưng lại phí công, vì Quý Thần Hi đâu thể nào dễ dàng để cho Tô Mạt rời khỏi mình lần nữa.

"Buông tay!"

"Không!"

"Buông ra!"

"Không!"

"Quý Thần Hi!"

"Tô Tô!" Quý Thần Hi nắm tay của cô, dùng sức ôm vào trong ngực của mình, hổn hển nói: "Tô Tô! Nếu như có phán anh tử hình cũng phải nói cho anh biết vì sao mà chết chứ!"

Tuyệt đối không cho phép! Tuyệt đối không cho phép em không nói một tiếng thì lui ra khỏi thế giới của chúng ta!

Trời cao thật vất vả mới đưa nhân duyên đến trói chặt hai người không có liên quan đến nhau, tại sao có thể dễ dàng cởi ra được?

Tô Mạt tức giận Quý Thần Hi quấn lấy, bất chấp đang có người ngoài, vừa ra sức giãy giụa, vừa thấp giọng hô: "Anh và tôi không có quan hệ! Anh thích hứa hẹn với ai thì cùng người đó hứa hẹn, dù sao tôi cũng không muốn thấy anh xuất hiện ở trước mắt tôi!"

Hứa hẹn?

Quý Thần Hi bắt được từ quan trọng trong câu nói của Tô Mạt, lại không hiểu ra sao.

Bây giờ ngoại trừ anh gạt cậu nhỏ cùng Tô Mạt, thì Quý Thần Hi anh đời này vẫn không có hứa hẹn với bất kỳ người nào, vậy tức giận của Tô Tô là từ đâu mà đến?

"Tô Tô, anh không có!" Quý Thần Hi ôm Tô Mạt, phân trần nói: "Tô Tô, anh thật sự không có, anh chỉ có hứa hẹn với em và người thân của anh, còn người ngoài thì không có hứa hẹn gì cả."

Người thân hẳn là anh ta đã coi cô gái kia như người thân!

Nói năng ngọt xớt mà còn trêu đùa mình, lại mang một cô gái khác về nhà, vậy cái này coi là cái gì?!

Tô Mạt càng nghĩ càng giận, càng nghe càng tức, giãy nhiều lần cũng không thoát ra khỏi cái ôm của Quý Thần Hi, ném một cái tát lên mặt của của Quý Thần Hi.

Quý Thần Hi xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được huấn luyện công phu, đương nhiên có thể dự cảm được sức lực bàn tay của Tô Mạt, cũng không tránh đi, mà tình nguyện nhận một cái tát.

Tô Mạt ở dưới sự tức giận gần như đều muốn dán cái tát lên mặt của Quý Thần Hi, thì sau lưng cô gái trẻ nãy giờ im lặng đột nhiên phát ra một tiếng cười to, cắt đứt động tác của Tô Mạt, cũng bảo toàn gương mặt xinh đẹp của Quý Thần Hi.

"Chị Tô Mạt, chị hiểu lầm á!"

*****

"Chị Tô Mạt, chị hiểu lầm á!"

Cô gái trẻ cười nham nhở, có chút xấu xa, có chút lừa đảo, một đôi mắt to sáng rỡ di chuyển với ánh sáng tinh quái.

"Cô có ý gì."

Tô Mạt tạm thời buông tha giãy giụa, quay đầu nhìn cô gái trẻ, không hiểu ý của cô ấy.

Còn Quý Thần Hi lại nhìn Tô Mạt một chút trước, rồi nhìn lại cô gái trẻ một chút, chốc lát, một tiếng thở dài: "Cô có phải ăn nước miếng của anh ta quá nhiều hay không, bây giờ càng lúc càng giống vị kia của nhà cô! Tính kế người còn không nói, còn học đòi khích bác ly gián, thật là trò học từ thầy mà lại giỏi hơn thầy."

Cô gái trẻ cau mày, không hài lòng với cách nói của Quý Thần Hi: "Cái gì nước miếng, thật là không có tư cách, cũng không biết người xinh đẹp lãnh đạm như chị Tô Mạt, sao lại coi trọng anh vậy chứ? Chị Tô Mạt, nghe em nói một câu, sớm một chút rời khỏi tên côn đồ này, em giới thiệu cho chị người đàn ông tốt hơn anh ta gấp một vạn lần."

Quý Thần Hi nghe lời này xong, vội vàng lại ôm chặt Tô Mạt ở trong ngực, nhìn chằm chằm cô gái trẻ kêu to: "Wey wey Wey! Cô ít ở chỗ này gây sóng gió đi! Tôi và Tô Tô là duyên phận ba đời khắc trong đá, ai cũng hủy không được đâu."

"Phải không?" Cô gái trẻ xem thường, nhìn có phần hả hê: "Mới vừa rồi nếu không phải là tôi kịp thời cứu anh, anh đã sớm bị chị Tô Mạt cho Như Lai Thần Chưởng rồi, tôi nhìn ngang nhìn dọc đều nhìn không ra anh có chỗ nào xứng với chị Tô Mạt."

Nói xong, cô gái trẻ thật sự ngẩng đầu lên nhìn một chút, lại nghiêng đầu xem một chút, ý bảo là mình thật sự "Nhìn ngang nhìn dọc".

Quý Thần Hi không so đo với cô ấy nữa, cúi đầu nhìn Tô Mạt, nhỏ giọng nói: "Tô Tô, em tức giận thì đánh anh nhé, nặng hơn cũng được, nếu đánh xong mà còn chưa hả giận thì cứ đánh nữa. Chỉ là, ngàn vạn lần đừng nói ra lời xa lạ như vậy mà đả thương người được không, anh sợ, anh sợ anh sẽ chết mất."

Anh không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ Tô Mạt rời bỏ anh.

Chua xót khổ sở ở trong lòng Tô Mạt lại biến mất khi anh và cô bé kia đối thoại, nhìn bàn tay mình, thật sự khó có thể tưởng tượng mình luôn luôn lạnh lùng lại làm ra hành động điên cuồng như thế, nếu như không có cô bé kia kịp thời ngăn cản, mình sợ rằng thật sự muốn cho một bàn tay lên trên mặt anh.

Nhưng, điều này không hợp với lẽ thường.

Lưu Lăng từng đối với cô như vậy, cô đều có thể lạnh nhạt mà tạm biệt, sau đó thật sự không còn để ở trong lòng nữa, nhưng Quý Thần Hi chỉ là quen biết với một cô gái, thì mình lại hoàn toàn không còn lý trí.

Thật kỳ quái, thật kỳ quái.

Quý Thần Hi thấy cô nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn tay mình, cũng không biết lúc này trong lòng cô đang suy nghĩ gì.

"Chị Tô Mạt, chị không cần phải ghen đâu, em cùng Quý côn đồ không phải là loại quan hệ kia đâu" Cô gái trẻ không nhanh không chậm cười nói.

Ăn, dấm chua!

Cái từ này trong nháy mắt tiến vào đầu, Quý Thần Hi và Tô Mạt cùng lúc ngẩn ra.

"Ghen?" Tô Mạt nghi ngờ nhíu chặt giữa chân mày, xoay người nhìn Quý Thần Hi, dường như đang tìm đáp án.

Quý Thần Hi cẩn thận hồi tưởng lại hành động vừa rồi của Tô Mạt, chợt vui vẻ.

Ghen!

Sao anh không nghĩ tới!

Tô Tô, Tô Tô đang ghen, hơn nữa còn là ăn dấm rất chua, chua đến mức đánh người!

Cô gái từng bước từng bước đi tới trước mặt Tô Mạt, nở nụ cười: "Chị Tô Mạt, quên tự giới thiệu mình, em họ Liễu, gọi Liễu Thi Nguyệt. Quý Thần Hi là cấp dưới của bạn trai em, lần này là muốn gặp Quý côn đồ để hỏi tội, hỏi anh ta vì sao ban đầu đáp ứng làm trợ lý của bạn trai em, lại một tháng cũng không thấy được bóng dáng của anh ta, thuận tiện tới xem người mà có thể khiến cho tên côn đồ này ái mộ như thế đến tột cùng là dạng gì. Không có nói rõ, để cho chị Tô Mạt hiểu lầm, Thi Nguyệt xin lỗi chị, xin chị tha thứ."

Lời nói chân thành của Liễu Thi Nguyệt là nói rõ ý mình đến đây, mà thật ra thì ai mà thèm quan tâm Quý Đại Vương Tử có phải là làm trợ lý cho Vân Mặc Vận hay không?

Lần này cô đi hỏi tội là giả, muốn nhìn người phụ nữ trong truyền thuyết khiến cho Quý Thần Hi thần hồn điên đảo mới là thật!

Crypto.com Exchange

Chương (1-75)