Truyện:Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử - Chương 19

Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử
Trọn bộ 75 chương
Chương 19
Lại gặp Lưu Lăng
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Mạt xử lý xong một đống văn kiện đã trễ của mình bởi vì đến trễ, sau đó xương cổ mệt mỏi đau đớn, khẽ than, dựa vào thành ghế phía sau tạm thời nghỉ ngơi một lúc.

Thật là quá mệt, ba canh giờ đã xử lý xong công việc vốn nên làm cả buổi chiều, cả người cũng mệt đến lả đi.

Đều là lỗi của tên lưu manh Quý Thần Hi đó!

Nếu không phải là anh ta sống chết lôi mình đi, cũng sẽ không tới trễ như thế, đáng thẹn nhất chính là, thân là trợ lý của mình, đến bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện! Chẳng lẽ, nồi canh gì đó ở trong nhà còn quan trọng hơn công việc sao?

Quý Thần Hi đáng chết khốn kiếp, lưu manh xấu xa da mặt dày, luôn luôn ngẫu nhiên đến nhiễu loạn thế giới của cô.

Ánh mắt nhìn sang điện thoại di động đặt ở bên cạnh, thì không tự chủ mà cầm lên, nhìn trái nhìn phải, không có cuộc điện thoại nhỡ, nói rõ tên lưu manh đó căn bản không có gọi điện thoại cho mình.

Thân là cấp dưới, lại dám làm việc không đàng hoàng như vậy, xem ra là nên dạy dỗ anh ta một chút.

Cho mình một cái cớ tuyệt vời, sau đó Tô Mạt nâng người lên bình tĩnh ấn số điện thoại của Quý Thần Hi tồn tại ở trong điện thoại di động của nàng.

Giai điệu tao nhã bên tai nói rõ đối phương là tên lưu manh có phẩm vị!

"Hello, bảo bối"

Tiếng thứ nhất thì đáng đánh đòn như thế!

Tô Mạt tức giận nói: "Quý Thần Hi, bây giờ là giờ làm việc, anh vẫn còn lộn xộn ở bên ngoài?"

"Không có á..., vừa rồi anh có việc bận, lúc này mới rãnh rỗi một chút, anh thật vất vả nha" Giọng điệu hơi oan ức của Quý Thần Hi từ ống nghe truyền vào trong tai Tô Mạt.

Tự dưng khi nghe anh nói chuyện thì trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn tú kia biểu tình lộ vẻ oan ức phân trần.

Tô Mạt vội vàng lắc đầu một cái, kéo thần trí của mình về, giữ giọng nói lạnh lùng: "Vậy bây giờ anh ở đâu?"

"Công ty, Tô Tô em nhớ anh rồi phải không ~"

"Công ty ở đâu?"

"Phòng làm việc của tổng giám đốc, nói đi, có phải Tô Tô nhớ anh rồi hay không?"

"Làm cái gì?"

"Ôn Nhược Khê gọi điện thoại bảo anh tới đây có một phiền toái nhỏ cần anh giải quyết, bây giờ đã giải quyết xong. Tô Tô, Tô Tô, có phải em "

"Biết!" Tô Mạt không bị ảnh hưởng, tự động bỏ đi nửa câu phía sau.

"Tô Tô, bây giờ đã đến giờ tan việc, anh đi về nhà trước xem dược thiện hầm cách thủy cho em, còn em, tự mình lái xe cẩn thận nhé, anh ở nhà chờ em."

Tô Mạt liếc mắt nhìn thời gian biểu hiện trên máy tính, quả thật đã hết giờ làm.

"Ừ, biết"

Cúp điện thoại, Tô Mạt dọn dẹp lại văn kiện một chút, cầm chìa khóa xe và áo khoác rời phòng làm việc.

"Tô Mạt, tan tầm" Hàn Sa Sa đang sắp xếp lại văn kiện cuối cùng, nhìn thấy Tô Mạt từ phòng làm việc đi ra, thì ngẩng đầu cười chào hỏi.

Tô Mạt vừa đi, vừa đáp lại: "Ừ, tan tầm, cô cũng về nhà sớm một chút đi."

A

Nhìn Tô Mạt tiến vào thang máy từ bộ phận hành chính xuống ga ra tầng hầm, Hàn Sa Sa mới nghi ngờ tự nói một mình: "Sao Tô Mạt có chút không giống với trước kia."

Lại có thể quan tâm đến mình, còn dặn dò về nhà sớm một chút, hình như không giống phong cách của cô ấy.

Không rõ vấn đề lắm Hàn Sa Sa nhăn mũi, tiếp tục cúi đầu sắp xếp lại văn kiện.

"Đinh -" một tiếng, thang máy đã xuống tầng hầm, Tô Mạt đi tới bên cạnh xe mình ấn mở khoá cửa từ xa, thì giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng.

"Tô Mạt "

Tô Mạt xoay người, không ngoài dự liệu, sau lưng chính là Lưu Lăng.

"Là anh" Tô Mạt phát hiện ra anh ta hiển nhiên là sóng nước không động.

Lưu Lăng nhìn giai nhân lãnh đạo với trang phục xinh đẹp ở trước mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì.

*****

Lưu Lăng im lặng là tuyên cáo giữa hai người gặp nhau như vậy nhất định kết cuộc là lúng túng. Tô Mạt xem thường, nhìn khuôn mặt quen thuộc đến mức xa lạ của Lưu Lăng, chậm rãi, tự nhiên mà lộ ra một nụ cười máy móc, và thản nhiên nói ra: "Lưu tiên sinh, thật đúng dịp"

"Tô Mạt, thật đúng dịp" Lưu Lăng không biết nên trả lời như thế nào, vẫn là nói theo lời của Tô Mạt.

Tô Mạt gật đầu một cái, trên mặt cười nhẹ lại vô cùng xa cách, chào hỏi xong sau đó tự nhận thấy không có gì để nói, nên xoay người mở cửa xe.

"Đợi đã...!" Lưu Lăng thấy cô đi nên vội vàng ngăn lại.

"Có chuyện gì sao?" Tô Mạt xoay người, nhẹ nhàng thoải mái đáp lại.

Lưu Lăng khẽ cắn môi, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ở trong phòng làm việc của tổng tài bị Quý Thần Hi áp chế, lại thấy Tô Mạt lúc này dáng người đoan trang xinh đẹp, tâm tư chuyển động mấy lần rồi sau vẫn quyết định là phải tranh thủ một lần.

Lưu Lăng hỏi: "Tô Mạt, vị tiên sinh gặp tối hôm qua là trợ lý của em?"

Tô Mạt mặc dù không biết anh ta muốn nói gì, vẫn lạnh nhạt gật đầu một cái: "Đúng"

"Anh ta, tên là Quý Thần Hi?"

"Đúng" Tô Mạt tri vô bất ngôn (biết thì sẽ nói)

"Em có biết lai lịch của anh ta không?"

"Không biết"

"Em biết tại sao anh ta lại làm trợ lý của em không?"

"Không biết"

"Vậy bây giờ quan hệ của em và anh ta chỉ là cấp trên và cấp dưới sao?"

"Có liên quan tới anh sao?" Tô Mạt lạnh lùng cười một tiếng, gần như đang đùa cợt Lưu Lăng.

Lưu Lăng chung sống với Tô Mạt nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ hiểu một chút ý nghĩa tâm tình của cô, tỷ như lúc này cô đang không có kiên nhẫn.

Mặc dù biết cô vì anh ép hỏi lần nữa mà phiền não, nhưng mà Lưu Lăng vẫn cảm thấy mình có quyền đựơc làm như vậy, lấy quyền của một người chồng với người vợ.

"Tô Mạt, em cũng biết, anh yêu em."

Lưu Lăng mở hai cánh tay ra, mong đợi nói: "Trước kia chúng ta luôn có hiểu lầm, em nên hiểu anh, mấy năm nay giữa chúng ta không có tranh chấp nào, thậm chí là cải vả nho nhỏ cũng không có. Chúng ta có thể là vợ chồng hạnh phúc vĩnh viễn. Tô Mạt, chỉ cần em cho anh thêm một cơ hội để anh chứng minh anh quan tâm em thế nào. Mà Quý Thần Hi đó, anh ta không phải là một người đàn ông có thể phó thác cả đời, anh ta không có địa vị, không có tiền tài, càng không có gia thế thượng lưu, nhưng những thứ này anh có và anh cũng có thể cho em. Chỉ cần em gật đầu, em lập tức có thể trở về nhà họ Lưu tiếp tục làm nữ chủ nhân của nhà họ Lưu, vị trí này anh giữ lại cho em, vẫn luôn giữ lại, Tô Mạt trở về chứ!"

Đối với anh ta "Thâm tình" giữ lại như vậy, Tô Mạt chỉ đáp lại một nụ cười không có nhiệt độ và vẻ mặt gần như lạnh lẽo.

Cho rằng cô là ngừơi vẫy thì chạy đến vung thì chạy đi sao? Hay vẫn là nghĩ rằng cô cũng ở trong cái đống anh tình tôi yêu?

Tô Mạt che dấu dáng vẻ cười như không cười, nhưng mà lại giống như nhìn người xa lạ: "Lưu tiên sinh, anh mở miệng một tiếng vãn hồi, mở miệng một tiếng chứng minh, anh lấy cái gì để vãn hồi? Lấy cái gì chứng minh?"

Thật là người đàn ông buồn cười!

Tô Mạt nhìn bộ dáng không biết trả lời thế nào của Lưu Lăng, tiếp tục nói: "Lấy mảnh đất tôi tặng cho anh giao lại cho tôi, hay là, lấy trái tim giả dối không đáng một đồng của anh?"

Tô Mạt giễu cợt cười một tiếng, rồi không đợi anh ta trả lời thì xoay người vào trong xe, khởi động xe lái ra khỏi nhà xe, không thèm nhìn vẻ mặt Lưu Lăng lo lắng ở sau lưng càng lúc càng xa.

Tô Mạt vừa lái xe vừa nghĩ mấy câu mà Lưu Lăng nói, anh ta nói cái gì giữ lại ... Cô không có để ở trong lòng, mà là ở đêm sai lầm phóng túng kia làm cho cô và Quý Thần Hi dây dưa ở cùng một chỗ, cùng ở một thành phố, sao lại phát triển đến mức mà cô không thể biết trước đây?

Quý Thần Hi

Anh không có tiền, tôi không quan tâm

Anh không có quyền, tôi không quan tâm

Anh không có gia thế, tôi lại càng để ý ư.

Hoàn toàn ngược lại, tôi sợ, tôi để ý, là những thứ này, anh đều có

Crypto.com Exchange

Chương (1-75)