Truyện:Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử - Chương 17

Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử
Trọn bộ 75 chương
Chương 17
Thi thố tài năng
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cho nên, Tô Tô à, cười một cái cho anh xem đi"

Quý Thần Hi mong đợi nụ cười của cô, vì nhất định dung nhan xinh đẹp của cô cũng sẽ tăng thêm mấy phần.

Tô Mạt bất đắc dĩ thở dài, quyết ý không để ý tới Quý Thần Hi nữa, loại yêu cầu này làm cho người khác khó chịu.

"Tô Tô, Tô Tô, mau nào, cười một cái cho người ta xem đi" Quý Thần Hi nhìn thấy Tô Mạt dùng ánh mắt lạnh như băng giết mình, thì lập tức khéo léo đổi lời kịch: "Nếu không, người ta cười cho em xem?"

"Quý Thần Hi!"

"Đây!"

"Anh...... Anh đứng đắn giùm tôi một chút!"

"Ừ, anh nghiêm chỉnh muốn em cười, nào, bảo bối, cười một cái"

Biết tên lưu manh này đang đùa, Tô Mạt không còn cách nào mà trừng anh: "Tôi cười so với khóc còn khó coi hơn."

Cô cũng đã quên cái gì là cười từ lâu rồi, nhưng cô vẫn còn biết nhếch miệng lên 15 độ, sau đó dừng lại, cảm giác là mỉm cười, lễ phép mỉm cười tượng trưng. Vậy mà, thật sự cười là gì, Tô Mạt cũng không biết làm, cũng làm không được.

Quý Thần Hi đoán được toàn bộ tâm tư của cô, biết được thì ra trong lòng của Tô Tô vẫn đang có khúc mắc, cô không nên cảm thấy tự ti, càng không nên giống như một cái máy vi tính, chỉ biết chạy theo trình tự sẵn có, ngay cả vui vẻ và nụ cười cũng đều đặt sẵn ra, và sau đó thì cô thi hành. Như vậy thì Tô Tô quá đáng thương, cũng làm cho anh quá đau lòng.

Quý Thần Hi nâng ngón tay lên đùa giỡn sợi tóc chảy xuống của cô, nói: "Quả thật là em cần một người có thể làm cho em vui vẻ"

"Tỷ như?" Cô không cho rằng anh sẽ có phương pháp nào tốt.

"Tỷ như...... Em có thể phong anh là bạn trai thân yêu của em, sau đó anh và em sẽ cùng nhau vui vẻ" Anh cho rằng vui vẻ có thể cùng nhau hưởng.

Tô Mạt liếc mắt một cái: "Không cần, tôi nghĩ đến một chuyện khác"

"Chuyện gì"

"Biến mất ở trước mặt tôi, ngay lập tức"

"......"Quý Thần Hi ủ rũ cúi đầu, chu mỏ, không buông tha mà tiếp tục dụ dỗ cô: "Tô Tô, anh nghiêm túc, anh sống 25 năm qua, lần này là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhất"

25? Rõ ràng nhỏ hơn cô hai tuổi...... Muốn theo đuổi một người phụ nữ lớn hơn mình lại còn đã ly dị nữa, Quý Thần Hi người đàn ông xuất sắc như thế, mà lại làm ra loại chuyện như vậy sao, làm sao cô có thể tin là anh ta nghiêm túc.

Huống chi...... Cô cũng không xứng với anh ta......

"Không được buông tha!" Quý Thần Hi nhìn thấy trong mắt Tô Mạt có lui bước, đó là dấu hiệu muốn buông tay.

"Anh......" Tô Mạt khẽ kinh ngạc, không biết Quý Thần Hi làm sao mà nhận thấy được suy nghĩ ở trong lòng mình.

Giống như cô có thể phát hiện ánh mắt của mình cùng người khác không giống, thì Quý Thần Hi cũng có thể nhìn ra ý nghĩa trong ánh mắt của Tô Mạt.

Nhất định là Tô Mạt cảm thấy điều kiện của mình và anh không tương xứng, không dám thử cảm giác tim đập, nếu đã như vậy......

Quý Thần Hi suy nghĩ sâu xa, sau đó bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói: "Tô Tô, anh không ép em, anh biết là do anh nói toạc ra, nên em mới không tin, không sao, chúng ta hãy dùng thời gian để chứng minh. Em có thể không chấp nhận anh, nhưng nhất định không được buông tha anh, gạt bỏ anh, cho anh một cơ hội, để anh nói cho em biết, là anh thật lòng. Cũng cho chính em một cơ hội, 27 năm qua em bất hạnh, thì mấy chục năm về sau, anh nhất định sẽ cho em tất cả vui vẻ và hạnh phúc. Có được hay không? Có được hay không?"

Tô Mạt nhìn đôi mắt của anh, đôi kính đổi màu kia gần như không tồn tại, cô lại nhìn thấy trong mắt anh một mảng xanh sâu thẳm, chân thành tha thiết thâm tình. Giống như hai "Có được hay không" vậy, đó là ranh giới cuối cùng, là ranh giới cầu xin cuối cùng của anh.

"Quý Thần Hi......"

Hình như trong nháy mắt không thể khống chế mình, Tô Mạt đã gật đầu một cái, giao phó và hứa hẹn.

Sau đó cô nhìn thấy mảng xanh thẳm kia của anh, chợt kịch liệt. Cái đó chính là...... Vui vẻ? Quý Thần Hi bởi vì cô không buông tha mà chỉ sinh ra vui vẻ?

Quý Thần Hi ngẩn ra, ngay sau đó nhảy lên hoan hô, giống như trúng giải nhất mà lớn tiếng tuyên cáo Tô Mạt đồng ý sẽ không ghét anh.

*****

"Thần kinh! Anh muốn hại tôi bị đuổi ra khỏi phòng ăn hả" Cô nhìn một phần cơm đã ăn, lại nhìn thấy đồng nghiệp công ty cũng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

"Là chúng ta" Anh nói chỉ ra chỗ sai, hai bọn họ bây giờ là cùng tiến cùng lui.

Không muốn ở cùng với anh mà lại còn bị ánh mắt của mọi người giết trong nháy mắt, cô không nghe theo mà giật nhẹ cái túi trong bàn tay anh: "Tôi còn chưa ăn no."

"Loại đồ bỏ đi này chó cũng không ăn." Anh ghét mà nhăn nhăn mũi.

"Anh, mắng, tôi, giống, với, chó, -" Cô mở lớn đôi mắt trừng anh.

Một câu nói ra, nhất thời Quý Thần Hi thành người bị mọi người chỉ trích, anh bận lấy lòng Tô Mạt, những mũi tên phẫn nộ của người khác thì làm như không thấy.

"Tô Tô, sao anh lại mắng em chứ, không phải anh đã nói sao, anh muốn giúp em điều trị thân thể, loại cơm ngược đãi dạ dày này của công ty không ăn cũng được"

Đầy dầu mỡ, không có dinh dưỡng, vấn đề quan trọng là kết hợp không tốt lại không đúng, anh tự mình xuống bếp nấu bữa ăn tình yêu cho Tô Mạt, Quý Thần Hi dùng ánh mắt chuyên nghiệp mà khi dễ Tô Mạt suy dinh dưỡng ở trước mắt.

Cô trừng anh lần thứ n, đồng thời cô thấy quản lý nhà ăn của công ty đang đỏ mắt căm tức nhìn Quý Thần Hi: "Anh chờ bị đầu bếp chém chết đi, tôi sẽ thông báo cho nhà tang lễ nhặt xác anh"

"Thứ nhất, anh là bác sĩ, trước mắt thì không có ai là anh không cứu sống, muốn chém chết anh, còn lâu nhé" Anh còn phải thiên trường địa cửu với Tô Tô, loại chuyện chém chết như vậy nhất định sẽ không phát sinh.

"Thứ hai, anh mới là đầu bếp thật sự, loại thức ăn bỏ đi này về sau không bao giờ cho em ăn nữa, anh muốn tự mình nuôi em đến trắng trẻo mập mạp"

"Đầu bếp?" Trứng gà chiên với vỏ trứng tổ tiên, Tô Mạt nháy mắt mấy cái, hoàn toàn ngơ ngẩn.

***

Thượng Đế luôn có một lần thiên vị, giống như cho Quý Thần Hi ngu ngốc thì theo lẽ thường phải cho anh một kỹ năng hạng nhất để sống sót nữa, tỷ như là nấu ăn.

Cũng là một đôi tay, cũng là nguyên liệu, ngay cả đồ gia vị cũng giống nhau, vì sao có người có thể tạo ra kỳ tích, hóa mục nát thành món ngon tinh xảo ngon miệng?

Cô xào thức ăn mà đầu đầy mồ hôi, còn Quý Thần Hi trời sanh là tay lành nghề, lập tức trở, lập tức đổ dầu nóng vào, động tác tao nhã, quả nhiên là có phong phạm của đầu bếp.

Tô Mạt không chống đỡ được, len lén đưa tay kéo sườn kho tàu, mới vừa vào miệng thì bị Quý Thần Hi phát hiện.

"Em ăn trộm!"

Bị anh la, Tô Mạt chột dạ vội vàng đem sườn nuốt vào trong miệng ý đồ hủy thi diệt tích, lại bị bỏng nên phải dùng tay quạt giải nhiệt.

"Tô Tô, ăn cẩn thận một chút, không có ai giành với em, không cần lén lén lút lút." Quý Thần Hi cười xối dấm đường nước sốt lên bắp cải.

Đánh chết cũng không thừa nhận mình ăn trộm, Tô Mạt quang minh chính đại dùng ngón tay gắp trứng tôm lên bỏ vào trong miệng nhai: "Tôi đang thử khẩu vị một chút, miễn cho bị anh độc chết"

Ồ, thật là ngon cực kỳ, Quý Thần Hi loại công tử lưu manh này cũng biết nấu cơm, thật là thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, chuyện lạ, chuyện lạ.

Cuối cùng bưng bắp cải dấm đường lên rồi ngồi xuống, Quý Thần Hi đắc ý nói: "Sao, anh nói không sai chứ, anh là đầu bếp chuyên nghiệp"

Năm đó cùng đi học với Đông Phương lục thiếu, bọn họ sinh ra đã được chiều chuộng, thật sự ăn không quen loại cơm bán ba bốn ngàn ở bên ngoài, mấy nam sinh bắt đầu luyện tập tự mình nấu cơm, vì vậy tất cả đều luyện thành nấu ăn rất tốt, trong đó anh là cao thủ học y, vì vậy càng giúp đỡ cho việc coi trọng ăn uống đối với thân thể, có thể nói như vậy, trong đám con trai so nấu ăn, thì đúng là không có mấy ai có thể so sánh mà vượt qua sáu người bọn họ, mà trong sáu người thì tài nấu nướng của Quý Thần Hi anh là số một.

"Làm người phải khiêm tốn một chút, nếu không sẽ rút ngắn tuổi thọ, một chút bản lãnh nhỏ cũng không nên khoe khoang" Cô vừa ăn cơm vừa đả kích hắn, hoàn toàn không biết cái gì là cảm ơn.

*****

Quý Thần Hi không đồng ý, và đem cá đẩy tới trước mặt Tô Mạt, cười ấm áp nói: "Ăn nhiều một chút, bây giờ là bữa trưa, phải ăn cho no bụng một chút, chắc là lâu rồi em không có hấp thu dinh dưỡng nên dẫn đến thể chất kém, bây giờ anh phải từ từ điều trị cho em, để cho khẩu vị của em tốt một chút."

"Nghe hình như rất chuyên nghiệp" Tô Mạt cắn cá kho tàu, không quên lườm anh một cái: "Chuyên nghiệp lường gạt"

Khụ khụ......

Tình yêu sôi trào trong nháy mắt bị đóng băng.

"Tô Tô......" Anh giả bộ đáng thương hít hít mũi: "Em có cần phải tổn thương trái tim thuần khiết của anh như vậy không."

Tô Mạt đối với bộ dáng này của anh hiển nhiên là đã miễn dịch, vừa ăn thức ăn vừa lạnh lùng đáp lại: "Trái tim thuần khiết trong đen tối"

Quý Thần Hi thông minh mà không cùng cô thảo luận cái đề tài này nữa, đứng dậy đi xem canh dược thiện trong nồi hầm đã lâu, lấy cái nắp nồi lên, mùi thơm của dược thiện nồng nặc đập vào mặt.

Tô Mạt ngửi thấy mùi quay đầu nhìn lại, nghi ngờ nói: "Đây là?"

"Canh gà hồng sâm, tay chân em lạnh thể chất âm hư, thừa dịp mùa đông nên ăn nhiều hồng sâm. Hơn nữa em quá gầy, anh nhất định phải nghĩ biện pháp giúp em tăng thêm cân nặng." Quý Thần Hi dùng cái muỗng quấy nhân sâm có giá trị xa xỉ ở trong nồi.

"Bây giờ thịnh hình thân gầy, 46 kg là cân nặng tiêu chuẩn" Không phải là Tô Mạt cố ý giảm cân, mà là mập không nổi.

"Là mức thấp nhất của cân nặng tiêu chuẩn, em ít nhất phải tăng ba cân nữa" Với chiều cao 168 centimét của cô, tiêu chuẩn này rõ ràng rất không đúng.

Tô Mạt không muốn đả kích anh, nhún nhún vai nói: "Cái này rất khó"

Công việc của cô quá bận rộn, ăn uống không thể đúng giờ đúng khẩu phần, thường thường theo vài số liệu trong mấy giờ, vừa ra phòng làm việc lại mệt gần chết, căn bản không có tinh thần để ăn ngon một bữa. Bình thường không phải là tùy tiện với bánh bao, mì ăn liền lấp bụng, chính là đói quá mức muốn ăn cũng ăn không vô, miễn cưỡng ngủ một giấc đuổi cơn đói đi.

Dưới tình trạng này mà mập mới là lạ.

Để muỗng canh xuống, Quý Thần Hi tà ác ôm cái eo nhỏ của cô một chút, trước khi cô nổi giận thì thu tay lại, hắc hắc cười mờ ám: "Vì hạnh phúc sau này của anh, bác sĩ kiêm trợ lý là anh đây, nhất định sẽ đem chữ khó khăn đổi thành dễ dàng. Ôm em thấy nhẹ như lông vũ, không có cảm giác"

Nhẹ giống lông vũ là sự thật, không có cảm giác...... Là giả đấy!

Nhưng mà ở một đêm của nửa tháng trước, kiếp này của anh cũng khó mà quên, "cảm giác" của cô rất tốt, làm anh gần như điên cuồng, có lẽ, từ lúc bắt đầu, anh cũng đã điên cuồng rồi.

Cô không có quen đàn ông đến gần, có chút không được tự nhiên mà nói: "Tư tưởng xấu xa ở đầy trong đầu, loại động vật không tiến hóa"

"Tô Tô, em lại công kích người ta!" Anh tạo ra dáng đầu bếp đẹp trai, tự kỷ nói: "Coi như là giống động vật, cũng nhất định là đẹp trai nhất."

"Ừ hừ, đúng vậy" Tô Mạt thản nhiên ném ra một câu nói có lực sát thương lớn.

Bình cũ rượu mới, đánh đồng Quý Thần Hi, coi như là đẹp trai nhất, cũng vẫn là thế.

Vương tử đại nhân im lặng không dám giận lại không dám nói, điện thoại vang lên đúng lúc.

Tô Mạt để đũa xuống đi nhận điện thoại, đáp mấy câu với đối phương, cúp điện thoại sau đó vẻ mặt đen thui nhìn Quý Thần Hi.

"Éc...... Tô Tô, chuyện gì?" Quý Thần Hi hơi sợ mà hỏi.

Tô Mạt hít sâu một hơi: "Hiện tại mấy giờ?"

Mặc dù không biết tại sao vẻ mặt Tô Mạt lại thay đổi như trời đầy mây, Quý Thần Hi vẫn là thành thật nhìn qua đồng hồ đeo tay: "15 giờ đúng"

"Quý Thần Hi, anh kéo tôi ra khỏi nhà ăn của công ty, chẳng lẽ không biết...... 14 giờ chiều chúng ta đi làm sao!?"

Nói xong, mặc kệ Quý Thần Hi có phản ứng gì, đã trễ nửa giờ rồi, nhưng Tô Mạt kéo cửa ra nhanh chóng đi về phía nhà để xe.

Crypto.com Exchange

Chương (1-75)