Truyện:Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử - Chương 16

Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử
Trọn bộ 75 chương
Chương 16
Vì một nụ cười
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giải quyết xong tên Ngô chướng mắt, Quý Thần Hi tiếp tục phát huy da mặt dày ở cảnh giới cao nhất, liều mạng quấy rầy Tô Mạt đang dùng bữa.

"Tô Tô, em nhìn anh một cái, chỉ một cái thôi, nhìn một chút đi."

Đối mặt với một người đàn ông trưởng thành đang ở trước mặt mình làm ra vẻ đáng yêu, giả bộ làm nũng, Tô Mạt vẫn như cũ trước núi băng sụp đổ mà sắc mặt bất động. Miễn cưỡng nhấc lông mi lên, nhìn sang, sau đó tiếp tục ăn món ăn của mình, hoàn toàn không thấy anh bày ra kiểu nụ cười ngu ngốc.

Quý Thần Hi bị thương, tâm hồn bị tổn thương rất lớn, làm anh buồn bã thở dài: nghĩ mình đã sống 25 năm nay, lúc nào thì đã đánh mất nguyên tắc đến mức này chỉ vì muốn chiếm được nụ cười của giai nhân?! Ai, bi ai, bi ai!

Tự mình thì thầm mấy tiếng bi ai ở trong lòng, sau đó liền phấn chấn lại, khôi phục năng lực của mình thật nhanh.

Anh chỉ vào cái khay món ăn Tô Mạt đang gắp, có chút hăng hái hỏi: "Tô Tô, món ăn này ngon sao?"

"Ừ hừ"

"Vậy, em thích ăn?"

"Ừ hừ"

"Cho nên, em rất thích?"

"Ừ hừ"

"Em rất thích anh?"

"Đi chết đi!"

Quý Thần Hi hơi tủi thân, ngón tay chọc chọc ống tay áo của cô: "Không chết có được không?"

Anh là bác sĩ nổi tiếng quốc tế, muốn chết cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, ít nhất, trước mắt còn có người chưa được anh cứu sống, bao gồm chính anh.

Tô Mạt sau khi nhai nuốt xuống món ăn, kéo ống tay áo của mình về, sau đó thâm trầm hỏi: "Quý Thần Hi, rốt cuộc anh muốn thế nào!"

Hoàn toàn không biết nguy hiểm ở gần trong gang tấc, Quý Thần Hi bắt đầu thâm tình chân thành thổ lộ: "Anh muốn em nhìn anh, sau đó yêu anh, trong mắt vĩnh viễn chỉ có anh, cũng không chứa cái gì khác nữa, vậy thôi."

Nói ra nhiều yêu cầu không nên có như vậy, lại còn vậy thôi! Quả nhiên, đàn ông đều là động vật không biết cái gì là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tô Mạt ăn không thấy ngon nên dứt khoát để đũa xuống, liếc Quý Thần Hi một cái: "Anh vẫn là không cần nói nữa."

"Vì sao?"

"Lúc anh không nói lời nào thì nhìn còn giống con người, một khi mở miệng, anh và Tom không khác mấy."

Quý Thần Hi nghi ngờ hỏi: "Tom?" Ngàn vạn đừng là tên của tình địch, nếu không anh sẽ làm cho cái tên Tom đó chết không toàn thây!

"Tom and Jerry"

"Ơ?"Có hơi quen tai, nhưng.

"Tom & Jerry, có lúc anh giống như con mèo ngốc nghếch kia" Tô Mạt hừ lạnh một tiếng.

Tom & Jerry. Ặc, vậy không phải nói anh là cầm thú sao, tự nhận là năng lực lý giải không tệ, Quý Thần Hi đã hiểu là Tô Mạt đang chửi xiên chửi xỏ anh.

Cuối cùng rồi cũng có một ngày anh bị người ta ghét, thật ly kỳ.

Ai ai một tiếng, Quý Thần Hi cười khổ nhìn cô: "Anh chán ghét anh như vậy sao?"

Tô Mạt suy nghĩ một chút: "Không ghét"

Thực sự rất ít khi ghét một người, cho dù là chồng trước Lưu Lăng đả thương cô phản bội cô, cô cũng chưa từng ghét, có lẽ đây chính là tâm trạng không liên quan đến lễ phép nhé, cô là một người bình thường chỉ thiếu đi cái hỉ nộ ái ố nên có.

"Đó chính là thích rồi...!"Quý Thần Hi đưa tay đặt lên mu bàn tay của cô, dương dương tự đắc. Tô Tô vẫn là thích anh.

Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, không nghĩ rằng cơ thể cô lạnh, quanh năm đều lạnh lẽo giống như là vừa từ Bắc Cực trở về, thật thích, thật sự chưa nói tới thôi.

Tô Mạt lắc đầu một cái, không rút tay của mình ra được nên không thể làm gì khác hơn là để mặc cho anh nắm: "Tôi không ghét anh, nhưng, tôi cũng không thích anh."

Anh có hơi thất vọng, nhưng lại vững vàng khóa đôi mắt của cô, khẳng định nói: "Em không thành thực."

"Ừ?"Tô Mạt nghiêng đầu, không hiểu lời này của anh là có ý gì.

"Em rõ ràng có cảm tình với anh, tại sao không chịu rộng mở trái tim thử một lần. Nếu như em chịu tiếp nhận anh, vậy anh có thể trở thành người mà em quan tâm nhất trên thế giới." Anh thực sự rất nghiêm túc nói.

*****

"Tôi có cảm tình với anh?" Vẻ mặt cô mờ mịt.

Cô và anh ta từ đầu đến giờ biết nhau nhiều lắm cũng chỉ có mới mười mấy ngày, luôn luôn lạnh lùng như cô, sao lại có cảm tình với anh ta? Cô không biết, thật sự không biết.

Trong nụ cười cất giấu sự sâu sắc và cơ trí, Quý Thần Hi cầm nâng bàn tay mảnh khảnh của cô lên, ở trên mu bàn tay nhẹ nhàng hỏi, vẻ thương yêu lại không tự giác mà lộ ra.

"Nói cho anh biết, em có nói yêu qua chưa?" Anh đang ở trên xương ngón tay của cô nhẹ nhàng xoa lên, nơi này đã từng mang qua một chiếc nhẫn được đặt tên là "Trói buộc", hôm nay trống rỗng là đang mời anh lại đeo lên cho cô "Hạnh phúc".

"Tôi, tôi đã từng kết hôn" Không biết vì sao, Tô Mạt đột nhiên thấy rất khó nói ra sự thật ở trước mặt anh.

Quý Thần Hi dịu dàng cười: "Anh biết, anh không hỏi hôn nhân của em, anh chỉ muốn biết em có yêu hay không."

Cô cắn cắn môi, khó khăn trả lời: "Tôi không biết cái gì là yêu, càng không có thử yêu qua."

Cuộc sống của cô trống rỗng, trước năm 24 tuổi là vì còn sống mà sống, sau ba năm là vì gia đình mà sống, yêu cái từ này không thuộc về tự điển của cuộc đời cô, cô không yêu cầu xa với, cho nên lạnh nhạt.

Anh phát hiện trên thế giới này còn có cô quá muộn, cho nên bỏ lỡ một đoạn thời gian tốt đẹp, anh thâm tình chân thành: "Phụ nữ hai mươi bảy tuổi không hiểu được tình yêu, em sống thực sự rất đáng thương"

Tô Mạt khẽ nhíu lông mi, không vui nhìn anh: "Anh điều tra tôi?"

Phụ nữ ly hôn ở tuổi 27, hình như cô chỉ có cái bí mật này, thì ra anh đã biết từ lâu.

Quý Thần Hi không thèm để ý đến sự bất mãn của cô, vẫn vuốt xương ngón tay của cô như cũ, giải thích: "Em có thể hiểu nó thành quan tâm, anh nóng lòng muốn tìm được em, cho nên mới."

Bởi vì điều tra mới biết được cô là cô nhi, sống đến hai mươi bốn tuổi lại không biết nhìn người, mà gả cho một người đàn ông không thể dùng được làm cô đau lòng lần nữa, cho dù Tô Tô lạnh nhạt như vậy, nhất định vẫn sẽ hoài nghi thế gian không có hai thứ gọi là tín nhiệm và tình yêu này. Đối với một cô gái mà nói, gặp được cô là thê thảm, không có người thân, không có tín nhiệm, cô đơn tồn tại ở trên cái thế giới này, ông trời vẫn còn công bằng với cô, mới để cho cô gặp anh.

Tô Mạt không truy cứu chuyện anh điều tra cô, nhưng cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này, anh xuất sắc đã trở thành tiêu điểm cho toàn bộ các cô gái ở phòng ăn nhìn chăm chú.

"Tốt bụng một chút, đừng ngồi chung bàn với tôi." Cô không muốn bị đồn đại bậy bạ.

Quý Thần Hi là miêu ta mặt dày mày dạn nhất, sĩ diện gì đó đều là phù vân: "Phải không, anh chỉ biết em"

Tô Mạt liếc anh một cái, lạnh lùng nói: "Nói đi nói lại cũng là trò cũ của anh"

"Tô Tô, em chưa bao giờ cười sao?" Anh thương cô vất vả, một tay xoa gương mặt của cô.

""Tô Mạt không biết sao anh đột nhiên toát ra câu này, không liên quan gì đến câu hỏi.

Quý Thần Hi cầm hai tay của cô, để cho cô cảm nhận độ ấm của mình, cùng với đôi mắt mang kính sát tròng đổi màu hoàn toàn thu nạp cô vào.

"Em cười lên nhất định rất đẹp, làm cho mặt trăng mặt trời và ngôi sao đều chán nản thất sắc, lần đầu gặp em giống như anh nhìn thấy đoá mai đầu tiên của tháng mười hai, trong trẻo lạnh lùng kiêu ngạo. Anh liền muốn, lúc em cười, nhất định là hoa mai nở rộ, xinh đẹp lấp lánh."

Đêm gặp nhau ở quầy rượu giống như là số mệnh, thuộc về anh, cũng thuộc về cô, anh vốn là muốn tự do cùng cô độc, nhưng chính anh lại trói chặt ở chung một chỗ, muốn bọn họ trải qua tình yêu, có thể tu thành chánh quả đều phải xem bọn họ có yêu sâu đậm không.

Anh vốn không coi đây là yêu, nhiều lắm là cô có lực hút mạnh hơn so với những phụ nữ khác, để cho đầy trong đầu anh đều hiện lên khuôn mặt, sau đó thời thời khắc khắc tưởng nhớ, nhưng anh biết anh đã sai lầm rồi, Tô Mạt này, đúng là kiếp nạn của anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-75)