Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 09

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 09
Khờ dại, bị Nhan Nhậm mạt sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sáng sớm, Tiểu Huyên gõ cửa phòng, đánh thức hai người dậy

Nhan Mạt Hàn cầm gối che lại ở trên ghế salon, Nam Cung Ảnh ngủ tư thế chữ " Đại" "大"ở trên giường, một lúc sau Nhan Mạt Hàn mới ngồi dậy, dụi dụi mắt, vừa lúc đó Nam Cung Ảnh cũng lật người ngồi dậy.

" chào buổi sáng" Nhan Mạt Hàn nhếch miệng cười, đứng dậy tiến thẵng vào toilet trước

Bữa sáng qua đi, Nam Cung Ảnh kéo Nhan Mạt Hàn lên đường

" Nè, làm gì vậy?" Nhan Mạt Hàn vùng vẫy

" Thử áo cưới " Ngắn gọn ba chữ.

Tiểu Huyên mở miệng " Đúng vậy, thiếu phu nhân, hôm nay cô cùng thiếu gia kết hôn, hạnh phúc a" Hai mắt Tiểu Huyên sáng lên, hâm mộ khen

Nhan Mạt Hàn xém chút nữa quên, cô và Nam Cung Ảnh đang diễn trò, sắc mặt liền thay đổi

" Ha ha, đúng nha. Vậy chúng ta nhanh lên, mau đi, Tiểu Huyên gặp lại sau nha" Nói xong, Mạt Hàn kéo tay Nam Cung Ảnh ra ngoài không quay đầu lại nhìn

Xe một mạch chạy đến cửa hàng áo cưới, Nam Cung Ảnh mở cửa nhưng Mạt Hàn không chịu bước xuống

" Này, còn làm gì? Mau bước ra" Nam Cung Ảnh không kiên nhẫn, lôi Nhan Mạt Hàn xuống xe

" tôi... tôi... không cần" Nhan Mạt Hàn do dự nói, nhìn cửa hàng áo cưới có chút khó xử

" Tại sao không?"Nam Cung Ảnh khó hiểu

" Thì là không cần. Áo cưới đẹp như vậy, tôi không phải vợ của anh, không cần mặc" Nhan Mạt Hàn hất Nam Cung Ảnh ra, trong suy nghĩ của cô, chú rể sẽ là Lạc Thần. Đúng vậy, cô thầm yêu Lạc Thần đã lâu, tại sao bây giờ lại cùng người đàn ông này?...

" Em đừng náo loạn được không? Hợp đồng cũng đã ký rồi"Nam Cung Ảnh rõ ràng có chút không vui

" Tôi quản anh như vậy? tôi nói không cần là không cần, cùng lắm thì không kết hôn"Nhan Mạt Hàn nói xong, hướng về phía đầu xe, nhưng bị Nam Cung Ảnh hung hăng giữ lại, đặt cô chặt chẽ trong lòng ngực

" Cần cũng mặc, không cần cũng phải mặc, bằng không chính tôi sẽ giúp em mặc vào, do em lựa chọn" Quả nhiên Nam Cung Ảnh vừa nói xong, gương mặt của cô trở nên ủ rủ, thì thầm" chú rễ của tôi phải là Lạc ca ca, thế nào lại ra thành tên Đại Ác Ma này"

Nam Cung Ảnh hờ hững, kéo cô vào tiệm áo cưới, nhìn từ trên xuống dưới, đủ kiểu áo xinh đẹp

" Thật là đẹp nha" Nhan Mạt Hàn kinh ngạc nói, bàn tay nhỏ bé không nhịn được, chạm vào từng chiếc áo cưới sáng chói kia. Nhưng trong lòng không yên, áo cưới xinh đẹp như vậy, như thế nào lại xứng với cô, y phục xinh đẹp nếu cô mặc vào cũng sẽ trở thành khó coi

"Cô, cái này cho cô ấy thử. Nhất định như thế nào cũng phải mặc vào cho cô ấy" Nam Cung Ảnh đột nhiên lấy một chiếc áo cưới đem về phía nhân viên. Ngay sau đó không biết chuyện gì xảy ra, Nhan Mạt Hàn bị kéo vào phòng thay đồ,

" Người phiền toái, nhất định phải cho mình nhét, vào đi. Không, không đúng, chống đỡ, lên " Nhân viên cửa hàng đẩy Nhan Mạt Hàn vào phòng thay đồ, tức giận nhìn cô một cái. Nhan Mạc Hàn ục ục miệng nói, cái gì, muốn nhét liền nhét, còn đặc biệt muốn cô chống đỡ! Bản tiểu thư, khẵng định có thể

Nhan Mạt Hàn cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, bộ này dầu gì cũng... quên đi, nhét thì nhét! Cắn răng một cái, cô đóng rầm cánh cửa lại

Do do dự dự, nhưng từ đầu đến cuối cô không muốn mặc chiếc áo này. Bên tay liền hiện lên giọng nói của Nhan Nhậm " Mặc xinh đẹp như vậy để làm gì? Muốn quyến rũ đàn ông à?" Ngay sau đó, vô duyên vô cớ bị tát một cái, dấu ấn cái tát in trên mặt của cô. Lúc đó Mạt Hàn chỉ 6 tuổi, cô ngây thơ hồn nhiên chỉ muốn như những đứa trẻ khác, mặc quần áo của chính mình đến hoa viên chơi, nhưng phân tâm, bị Nhan Nhậm mạt sát

*****

Cầm chiếc áo cưới trong tay, đứng ở trước gương...

" Tiểu thư, có thể hay không, phiền cô nhanh một chút " Bên ngoài nhân viên không nghe thấy âm thanh gì trong phòng thay đồ, liền thúc giục

" A, a! tôi biết rồi"tùy tiện đáp lại một tiếng nhưng trong thâm tâm không ngừng vang lên tiếng của Nhan Nhậm mạc sát cô" Mày, căn bản cái gì cũng không xứng, mặc váy đẹp quần áo đẹp cũng không hề xứng, chỉ xứng đáng với bản thân của mày thôi"Năm cô bảy tuổi, mẹ đã qua đời, cô đi theo Nhan Nhậm, cuộc sống mỗi ngày sống cùng Nhan Nhậm và dì ghẻ, suốt ngày họ chửi rủa, mắng nhiết cô, khi đó mặc quần cũng sẽ bị mẹ ghẻ tuột xuống, cái gì xinh đẹp cũng sẽ bị mẹ ghẻ lấy đi cho con của bà ấy, cũng chính là con riêng của Nhan Nhậm, lúc đó năm tuổi, Mà lúc mẹ cô qua đời, trên người mặc váy hoa vải, trong tay ôm hình khi mặc áo cưới kết hôn cùng Nhan Nhậm... Đến lúc năm 10 tuổi....

Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt rớt xuống

" cộc ... cộc cộc..." Tiếng gõ cửa dồn dập, cắt đứt suy nghĩ của Nhan Mạt hàn

" em đã tỉnh chưa?"âm thanh của Nam Cung Ảnh truyền đến, Nhan Mạt Hàn trấn an một chút, lấy tay lau khóe mắt, miệng trả lời " Xong rồi"

Mở cửa ra, Nhan MẠt Hàn xoay xoay vặn vặn đứng trước mặt của Nam Cung Ảnh

" Ặch! Khá lắm " Gương mặt của Nhan Mạt Hàn đỏ bừng, cảm thấy không được tự nhiên, Mặc chiếc váy, nghĩ đến tuổi thơ kia, xua tay không được nnhớ đến

Cổ áo hình chữ V, đường viền hoa được may một cách tinh xảo, tôn thêm làn da trắng noãn của Mạt Hàn, Vạc váy vừa vặn trên đồi gối một chút, bộ áo cưới này đặt biệt là nhờ vào ngay vạc váy, lộ ra cặp chân trắng nõn của tiểu nha đầu thối, chân cô mang đôi giày cao gót thủy tinh màu trắng, vừa được tuyển chọn. Cao quý nhưng không mất đi sự ngây thơ, thật không thể tốt hơn

Nam Cung Ảnh đột nhiên cảm thấy dưới bụng có một luồng nhiệt nóng bỏng, nuốt nuốt nước bọt vào trong.

" A, rất đẹp mắt" Nam Cung Ảnh đăm chiêu nhìn Nhan Mạt Hàn, gật gật đầu tỏ vẻ vừa ý

" Có điều, tôi cảm thấy không tự nhiên" Nhan Mạt Hàn nhìn bộ váy cô đang mặc có chút khó chịu, muốn đổi cái khác

" Không được tự nhiên cái gì, như vậy là được rồi" Nam Cung Ảnh đem chiếc áo cho nhân viên bao lại một cách kĩ càng, mà trong suốt thời gian các cô nhân viên ở cửa hàng đều nhìn chằm chằm vào Nam Cung Ảnh, thỉnh thoảng còn nhìn Nhan Mạt Hàn với ánh mắt như muốn giết người. Làm cho sống lưng của Mạt Hàn cảm thấy lạnh lạnh

Trước hôn lễ 2 tiếng, điện thoại của Nam Cung Ảnh có người gọi đến

" Ha Ha Ha, đứa bé ngoan ngoãn, kết luôn a?" Bên kia truyền đến là âm thanh kì dị của Âu Dương Dật, Nam Cung Ảnh liếc một cái

" Ha Ha, đúng vậy không giống cậu. Trường lãng tử, không biết lúc nào mới cưới được một người vợ tốt, Nam Cung Ảnh cố ý nhấn mạnh bốn chữ này, bên đầu dây kia, Âu Dương Dật bĩu môi

" Tôi à? Tôi cảm thấy một mình vẫn là thoải mái nhất, ha ha ha, thôi sau hai tiếng nữa chúng ta gặp nhau! Thật không nghĩ Nam Cung Ảnh cậu, kết hôn sớm đến như vậy

" Tiểu Tử Thối" Nam Cung Ảnh mắng, cúp điện thoại thì liền nhận được cuộc gọi của Doãn Thiệu Hàn

" Ảnh! Chúc mừng nha" Quả nhiên giọng điệu của Doãn Thiệu Hàn và Âu Dương Dật không hề giống nhau, dù sao Doãn Thiệu Hàn cũng là người chính trực, không giống như Âu Dương Dật một mình khắp nơi lưu tình

" Cùng vui cùng vui" Nam CUng Ảnh nghiến răng nghiến lợi, này là giờ phúc nào rồi còn chúc mừng?!

" Tôi đây, chính là đợi chờ để xem biểu hiện của công tử nhà giàu chúng ta trong lễ kết hôn nha, ha ha ha " Doãn Thiệu Hàn cười to, làm cho quản gia bên nhà kia sợ đến run người

" Vậy hãy chờ xem đi" Nam Cung Ảnh cúp máy, hai người bạn xấu này, thật sự là tổn hại tổn hại

Một phía bên khác, Mạt Hàn cũng cảm thấy không tốt hơn nhiều.....

*****

A ... Mạt Hàn, cậu thật là xinh đẹp nha" Dạ Như tiến vào, ôm lấy Mạt Hàn, Mạt Hàn nhẹ nhàng mĩm cười, nhìn một thân mặc váy, Dạ Như khen ngợi" Bạn thật không tồi nha, hắc hắc"

" Tiểu Hàn, chúc mừng em" Lạc Thần đi vào hướng Mạt Hàn, mặc dù còn 2 tiếng nữa hôn lễ mới bắt đầu, nhưng từ sớm Lạc Thần và Dạ như đã rời khỏi nhà đến đây

" Cám ơn, Lạc ca ca" Nhìn thấy Ngôn Lạc Thần, Mạt Hàn mĩm cười nhưng trong lòng đau không thể diễn tả được, trong lòng hò hét Lạc Ca Ca, Lạc Ca Ca, từ ngày mai em sẽ không còn là Tiểu Hàn của anh nữa

" Tiểu Hàn, anh tìm cho em một mặt bằng, em có thể tự mình mở tiệm bánh ngọt được rồi" Lạc Thần sờ sờ đầu của Mạt Hàn, cười đến mức cưng chiều. Cuối cùng, chịu không được, nước mắt của Nhan Mạt Hàn cũng rơi xuống, chạy đến ôm Lạc Thần

" Lạc ca ca, tại sao anh đối xử tốt với em như vậy?" Cô không hiểu, thật sự không hiểu, cô đã phải lập gia đình. Chờ đến lúc Nam Cung Ảnh lấy được cổ phần, cô trở thành người đã từng lấy chồng, có tiền sử ly hôn. Nước mắt rớt, ướt áo của Ngôn Lạc Thần, hắn ôm lấy cô, hiểu được trong lòng Nhan Mạt Hàn không muốn như vậy, mà chính trong lòng hắn cũng không muốn như thế

" Bởi vì em là Tiểu Hàn của anh, anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai? Về sau Nam Cung Ảnh có ăn hiếp em thì liền nói cho anh biết" Ngôn Lạc Thần cười cười, mẹ Lạc Thần tiến vào

" Tiểu Hàn, rốt cuộc bác cũng có thể nhìn cháu lên xe hoa" Vẻ mặt của bà xúc động, trong lòng rất vui mừng. Bà không hy vọng Mạt Hàn và Lạc Thần sẽ lấy nhau, bởi vì quá khứ của Mạt Hàn và còn nhiều nguyên nhân khác nữa, nên bà nói với Mạt Hàn, không được đi quá xa tình cảm anh em so với Lạc Thần, nếu không bà sẽ đuổi cô đi

" Bác gái, cháu cám ơn bác" Nhan Mạt Hàn đối xử với bà như mẹ ruột của mình, chính là nhiều năm nay nhờ có Ngôn Gia cô chẵm sóc cô mới có được ngày hôm nay, nếu không thì năm đó khi cô mười tuổi đã ở trên đường mà chết đói

" Gả đi rồi, nhất định về sau phải nghe lời. Nếu cảm thấy không vui, bất kì lúc nào cũng có thể quay về" Mẹ Ngôn Lạc Thần quan tâm nói

" Dạ, cháu biết rồi bác gái" Nhan Mạt Hàn cười cười, nghe bà nói cô có thể quay về Ngôn Gia, trong lòng cũng yên tâm vài phần

" Hôn lễ chính thức bắt đầu" Người chủ trì bước lên sân khấu, ở dưới bắt đầu xôn xao, các Tổng Tài của các tập đoàn, quản lí đều tụ họp lại bàn tán cái này cái kia, các phu nhân tổng giám đốc cũng ngồi lại bàn về âm nhạc cổ điển, tranh minh họa nghệ thuật và nghệ thuật uống trà. Nhan Mạt Hàn đứng một bên, mịt mù...

" Nè, cùng các chị ấy tán gẫu a" Dạ Như chọt chọt Mạt Hàn đang thờ thẫn đứng một bên

" Tớ biết, tớ biết" Nhan Mạt Hàn cố gắng hết sức trả lời, cô biết rất nhiều người lớn tuổi khác thích cô, nhưng thật cô không thể hiểu bọn họ đang nói gì, cái gì mà chứng khoáng? Cổ phiếu? Cô thật sự không hiểu

Một lúc sau....

" Thưa quý ông quý bà, các tiên sinh có mặt trong buổi lễ. Đã đến lúc chú rễ cùng cô dâu lên sân khấu rồi" Người chủ trì rất phấn khởi, trong tay còn cầm một bó bách hợp to. Bách hợp, bách hợp, trăm năm hảo hợp

Nam Cung Mạc cầm gậy, run rẫy bước lên sân khấu, cầm lấy mirco

" Từ nay về sau, tôi xác định rằng, cháu dâu của tôi, sẽ là Nhan MẠt Hàn" Ông vừa nói xong, tất cả mọi người ở dưới đều nở nụ cười, Nhan Mạt Hàn cười cười. Ông nội của Nam Cung Ảnh thật tốt, chỉ tiếc rằng Nam Cung Ảnh không giống ông của hắn, Nam Cung Tịch và Mộ Dung Tịch cũng nháy máy với Mạt Hàn, ý bảo cô bước lên sân khấu, mở bước chân, nhưng Nhan Mạt Hàn vô cùng đau khổ, xấu hổ bên trong lòng như đang đánh trống ầm ầm. Không thấy bóng dáng của Nam Cung Ảnh đâu, cũng không thấy hai người bạn của hắn. Nhan Mạt Hàn bước lên sân khấu, người chủ trì thỉnh thoảng nhắc chú rễ bước lên, không thấy chú rễ người chủ trì nói có lẽ do chú rể mắc cỡ, nhưng từng phút từng giây trôi qua. Cuối cùng, chú rễ cũng không xuất hiện

*****

Đúng vậy, chú rễ không xuất hiện, đứng trên sân khấu, Nhan Mạt Hàn cảm thấy lạnh cả người. Bên dưới người người thay phiên mà châm chọc, cô cảm nhận được. Rõ ràng cô cùng hắn diễn trò, nhất thời xúc động liền kí hợp đồng, bây giờ tự nhiên biến cô trở thành người phải diễn với hắn. Hơn nữa bị mọi người châm chọc cô cũng không thể lên tiến phản bác

-Tại Tươi Đẹp-

" Ảnh, cậu cứ như vậy, chạy trốn trong lễ kết hôn sao?" Bên trong cùng một căn phòng, Doãn Thiệu Hàn không xác định hỏi Nam Cung Ảnh, Nam Cung Ảnh gật gật, trên tay cầm ly hồng tửu

" Đương nhiên" Hai chữ ngắn gọn, Nam Cung Ảnh trả lời, chỉ cần nghe giọng điệu là biết hắn không hề có một chút nào quan tâm đến việc này

" Không nghĩ tới Đại Tổng Tài Nam Cung Ảnh sẽ chạy trốn hôn nhân, thật buồn cười, Chắc rằng ngày mai tất cả báo chí sẽ lên tin" Âu Dương Dật cười một tiếng, chợt nhớ đến chuyện đó, Nam Cung Ảnh gọi cho Tiểu Dương, nhờ hắn phong tỏa tất cả báo chí

" Ảnh, Dịch Điều Vi đã quay trở về đúng không?" Doãn Thiệu Hàn hỏi, tất nhiên Doãn Thiệu Hàn biết Dịch Điều Vi là người Nam Cung Ảnh yêu nhất

Nam Cung Ảnh không nói gì, gật gật đầu, phía đối diện Âu Dương Dật và Doãn Thiệu Hàn hít một lượng không khí, biết rằng cô ta đã quay trở về thì phần nào cuộc sống của Nam Cung Ảnh cũng sẽ bị ảnh hưởng

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngộp ngạt, không ai nói gì, Nam Cung Ảnh chỉ uống rượu, một ly.. hai ly ... một chai...hai chai, cho đến khi Âu Dương Dật và Doãn Thiệu Hàn không chịu nỗi nữa mà ngăn cản

Về đến nhà, kéo lê cơ thể đang mệt mõi, Nhan Mạt Hàn cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn lên phòng. Tiểu Huyên thấy Mạt Hàn hỏi " Thiếu phu nhân, thiếu gia đâu?"

Nhan Mạt Hàn lắc đầu, môi cô hé lên nụ cười đau khổ, bước thẵng lên lầu. Không nghĩ rằng, lần đầu tiên đám cưới cư nhiên là như vậy. Bị người ta phản bội, đem ra làm trò đùa, còn bị mọi người cười nhạo. Nam Cung Ảnh! Anh thật giỏi.

Vào trong phòng, lười phải để ý những thứ khác, cô liền cởi chiếc váy cưới quăng xuống đất, đôi giày cao gót đã sớm không biết ở nơi đâu, lê đôi chân mõi mệt, cô vào trong phòng tắm, bước vào bồn nước nóng, chậm rãi tắm rửa. Cuối cùng, cũng đã thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhìn gương mặt mình trong gương, quấn một chiếc khăn ngay cổ, cô biết Nam Cung Ảnh sẽ không quay trở lại, ngày mai tự động viên cho chính mình

Mở cửa phòng toilet bước ra, Nhan Mạt Hàn lập tức kinh ngạc, chẵng phải lúc nãy cô vào là phòng đang mở đèn sao? Sao bây giờ lại tắt?Có thể là Tiểu Huyên đã tắt, cô không nghĩ nhiều, bước ra khỏi toilet, trong không gian đen tối, cô cảm thấy sợ. Trong không khí, ngập tràn mùi rượu, loáng thoáng nhìn thấy một bóng người trên ghế sofa, xém chút nữa cô đã hét lên một tiếng kinh hồn

Căn bản không nghĩ đến Nam Cung Ảnh, Mạt Hàn quấn lấy khăn tắm, bước đến tủ quần áo, lấy một chiếc áo ngủ hình hoạt họa, còn có đồ lót, cô bước vào toilet nhanh chóng thay đồ. Tiến đến ghế sofa, người nằm trên đó không động đậy, cô nóng giận

" Này, đứng lên, tôi muốn đi ngủ" Nhan Mạt Hàn kéo kéo Nam Cung Ảnh, không nghĩ tới hắn chao đảo té trên người của cô, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Nhan Mạt Hàn khựng lại, nhưng tay cô đẩy hắn ra

" Cút ngay, tôi muốn đi ngủ" Đối với hắn, Nhan Mạt Hàn không nương tay

" Điều Vi ... vì sao em lại trở về?" Nam Cung Ảnh thì thầm, hai tay ôm chặt Nhan Mạt Hàn, mất thăng bằng, hai người té lên ghế sofa. Mới vừa tắm xong, làn da trắng nõn dưới ánh trăng còn nổi bật hơn, vùi đầu vào cổ của Nhan Mạt Hàn, Nam Cung Ảnh tham lam hít mùi hương của cô. Thân thể liền nóng lên, Nhan Mạt Hàn nằm yên, nhưng cô cảm giác cơ thể của Nam Cung Ảnh có gì đó không đúng...

" Anh.... Anh buông tôi ra" Nhan Mạt Hàn chợt nhớ đến đêm cô gặp hắn ở Jayz, xém chút nữa cô bị hắn ăn sạch

" Điều Vi.... Tại sao em lại cự tuyệt anh?" Âm Thanh đứt quãng, bàn tay to của hắn đã bắt đầu không an phận mà di chuyển

Ầm một tiếng, não của cô hoàn toàn trống không..

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)