Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 10

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 10
Lên sai giường
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nè, buông tôi ra, tôi không phải là Dịch Điều Vi của anh" Nhan Mạt hàn không ngừng đẩy người đàn ông đang nằm trên người cô, vì phòng cách âm tốt, nên có lẽ bên dưới Tiểu Huyên không nghe thấy được

" Điều Vi, trở về rồi ... lại cử tuyệt anh" Nam Cung Ảnh nỉ non, quả nhiên đem người nằm bên dưới trở thành Dịch Điều Vi

" Tôi không phải Dịch Điều Vi" Nhan Mạt Hàn gào thét tê dại, nhưng tập trung nhìn vào người nam nhân này vì uống rượi cửa sổ ban công lại không có rèm che, ánh trăng trực tiếp rọi vào, hai cái má đỏ ửng, đôi môi mềm mại tựa như cánh hoa hồng, tỏa ra mùi vị nồng của chất cồn, cũng không làm mất đi mùi vị nam tính

Nhan Mạt Hàn lắc lắc đầu, cô lại phát bệnh mê trai, vừa nhìn thấy trai đẹp liền bất động! Nhưng rõ ràng, chính bản thân cô nhìn lại, yêu một người thật sự quá khó khăn. Trong lòng cô luôn yêu Lạc Thần nhưng lại không thể chạm tới

Dưới tình thế cấp bách, Nhan Mạt Hàn hét lớn " Tiểu Huyên, Tiểu Huyên, cứu tôi"

Mãi một lúc sau, cũng không thấy động tĩnh, mà người đàn ông nằm trên người cô càng lúc càng hấp dẫn cô

" Tiểu Huyên" Nhan Mạt Hàn dùng hết sức, thử lại lần nữa. Rốt cuộc Tiểu Huyên cũng nghe thấy chạy đến bên phòng, gõ cửa

" Thiếu Phu Nhân, cô bị làm sao vậy" Tiểu Huyên có chút lo lắng

" Mở cửa, mở cửa ra" hai tay Nam Cung Ảnh bắt đầu đốt lửa, làm cho cô thở không ra hơi, mà lúc này tà ác Nam Cung Ảnh bắt đầu đưa lưỡi, dạo quanh, liếm mút cỗ của cô, khiến cho cô run lên

" A........" Một âm thanh lớn, làm cho Nhan Mạt Hàn giật mình, mà phòng cách âm quá tốt, bên ngoài Tiểu Huyên không nghe được gì

" Tiểu Huyên, mở cửa ra " Nhan Mạt Hàn lấy lại tinh thần, thúc giục Tiểu Huyên ở bên ngoài

" Thiếu Phu Nhân, cửa không mở ra được" Tiểu Huyên sốt ruột lắc lắc chốt cửa, đã sớm bị Nam Cung Ảnh khóa chặt

" Cái gì? Thế nào lại như vậy?" Nhan Mạt Hàn có một chút nóng nẫy, vây phải làm sao bây giờ

" Tiểu Huyên! Không có chìa khóa dự phòng hay sao?"

" Thiếu phu nhân, phòng này không có chìa khóa dự phòng bên ngoài" Tiểu Huyên gấp gáp nói

" Tiểu..." Chưa kịp nói xong, đôi môi của cô đã bị Nam Cung Ảnh chặn lại, không cho cô bất kì cơ hội chối từ

" A.. Anh.. Tiểu..." Căn bản không có cách nào để nói hết lời lại còn tạo điều kiện cơ hội cho Nam Cung Ảnh, bàn tay của hắn không nghe lời, di chuyển đốt lửa lên người cô, leo lên bộ ngực, vuốt ve hai quả đào nhỏ một cách hung hăng, không một chút dịu dàng

" Đau.." Nhan Mạt Hàn đau thốt thành tiếng, nhân tiện cắn vào đôi môi của Nam Cung Ảnh

" Tiểu Huyên, cô về trước đi.. Không có chuyện gì đâu, tôi đi ngủ" Quả nhiên, vài giây sau đó, đôi môi của cô liền bị Nam Cung Ảnh hôn trụ, Nhan Mạt Hàn trước tiên phải đuổi Tiểu Huyên đi nếu không, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Tiểu Huyên an tâm, dù trong lòng vẫn có mấy phần nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn quay trở về phòng

" Điều Vi ...Để cho anh yêu em có được không " Nam Cung Ảnh lần nữa nhắc lại tên Dịch Điều Vi, trong lòng Nhan Mạt Hàn có chút đau khổ, tuyệt nhiên lại đem cô trở thành Dịch Điều Vi

" đáng chết!Ghê tỏm" Nhan Mạt Hàn dùng sức đánh vào Nam Cung Ảnh, nhưng cũng không có phản ứng

" Nam Cung Ảnh, anh là kẻ gian dối" Nhan Mạt Hàn hét lớn, cô rất ghét người như vậy. Trong lòng hắn rõ ràng nghĩ đến Dịch Điều Vi, sao lại cùng cô kết hôn. Hôm đó, không nói thẵng là Dịch Điều Vi đã trở về, muốn cùng Dịch Điều Vi kết hôn, dù sao hai người cũng thật lòng yêu nhau. Hiện tại, lại để cô trở thành miếng thịt dâng trước miệng hắn, không quan tâm là chuyện gì, hắn nhất định sẽ ăn

" Tôi không cần.. không cần không cần" Nhan Mạt Hàn lắc lắc đầu, những giọt nước mắt tràn ra

" Không phải sợ! anh muốn yêu em" Nam Cung Ảnh hôn lên mặt của cô, trong lòng bối rối bỗng dưng trở nên bình tĩnh

*****

Nam Cung Ảnh không nói gì nữa, bá đạo hôn lên đôi môi của cô, đôi tay dịch chuyển từ trên xuống dưới, đốt lửa lên cơ thể của cô

" Nam...." Đáng chết, Nhan Mạt Hàn mắng nhiết, bàn tay của hắn làm cho cả người cô không được tự nhiên, nhưng cảm giác này rất dễ chịu

Không biết xấu hổ, Nhan Mạt Hàn tự mắng mình. Nhưng bản thân không tự chủ, đã đáp trả lại nụ hôn của Nam Cung Ảnh

Nam Cung Ảnh nhẹ nhàng cắn vành tay của cô, liếm xung quanh

Nhan Mạt Hàn nhận cô đã thua, người nam nhân trước mặt này làm cho cô muốn, dục vọng dân lên, mặc kệ hắn có là ai đi nữa

" Hỗn... Đừng..." Muốn mắng cũng không ra chữ, cả cơ thể cô bị hắn khống chế, hắn cái này gọi là kẽ cưỡng ép. Nhưng rất nhanh, cô nhớ ra là, hiện tại hai người đã là vợ chồng hợp pháp, cái này không gọi là cưỡng ép. Đây là một phần của cuộc sống

Vô tri vô giác, Nam Cung Ảnh cởi bỏ hết quần áo của cô cũng như những gì còn vướng víu trên người của hắn

" Anh ... khốn khiếp" Nhan Mạt Hàn thừa cơ đá vào Nam Cung Ảnh nhưng không may là bị Nam CUng Ảnh ôm lấy. Điều này cũng tốt, bàn tay Nam Cung Ảnh không nghe lời, ỡ giữa đùi của cô vạch vạch hình vòng tròn, cuối cùng, hai gò má ửng hồng Nhan Mạt Hàn " Ư.." một tiếng

Ngậm lấy đầu hai quả đào nhỏ đang đứng sững kia, đầu lưỡi lượn qua lượn lại, bỗng nhiên lúc này Nhan Mạt Hàn không muốn mất đi cảm giác này

Biến thái! Nhan Mạt Hàn tuyệt vọng đau khổ, hung hăng mắng chính mình. Nhưng rồi bản thân không tự chủ, lại cùng hắn mà kết hợp

Nam Cung Ảnh ôm lấy cô, để cô ngồi xuống ngay dục vọng đang cương cứng của hắn, đột nhiên hắn dừng lại, híp tròng mắt lại, âm thanh say khướt " Lạc.... Điều.... Cho em một cơ hội để chối từ nha"

Cái gì?!? Không Cần?!? Hắn tùy tiện châm lửa vào người cô bây giờ lại muốn bỏ đi sao? Không được ... không được. Quả nhiên dục vọng đã làm mờ mắt của Nhan Mạt hàn, trước mặt người đàn ông này, một cặp hoa đào đều muốn dâng lên

Cô không rời đi, gắt gao ôm lấy cổ của hắn, xấu hổ cô vùi đầu vào trong cổ của hắn

Khóe miệng Nam Cung Ảnh cong lên, nở nụ cười xấu xa, ôm lấy cô, lảo đảo ngã lên giường. tách hai chân của cô ra, không do dự tiến vào

" A... Đau..." Nhan Mạt Hàn nhăn mặt, cảm thấy đau, nhưng rất nhanh sau đó, chỉ còn lại khoái cảm

Đúng! Chính là cảm giác này

Aaaaaaa! Nhan Mạt Hàn không muốn đối mặt, cảm thấy xấu hổ, cắn chặt môi dưới xém tí thì chảy máu, nhịn lại không cho mình phát ra tiếng

" Em yêu, đừng cắn ... lòng anh sẽ đau" Hắn hôn lấy cô, lấy đôi môi bao phủ lên môi cô, trong nháy mắt, cô không biết mình đang làm gì. Bị hắn hôn làm cho choáng váng, còn phía bên dưới, lại có cảm giác sung sướng, khoái cảm như đang lơ lửng trên chốn thần tiên

Kích tình qua đi, mồ hôi trên người hắn rơi xuống, nằm trên người cô mà thở dốc. Trong người còn men say, giống như đang nằm mơ, từ trước đến giờ chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy, hài lòng hít một hơi, mơ màng, nằm xuống kế bên cô ôm lấy cô, chìm vào giấc ngủ

Nhan Mạt Hàn cuối cùng cũng lấy lại tin thần, phát hiện ra người đàn ông đang không mặc gì nằm kế mình đã ngủ mê man. Mà cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, thân thể như muốn tan rã ra, ngón tay cũng lười phải di chuyển, thở không nổi, bao nhiêu sức lực còn lại, dùng để đẩy người đàn ông bên cạnh ra

" Khốn khiếp" Cô mắng nhiết, lấy chăn đắp lên người, nhưng một giây kế tiếp, chợt nhớ đến....

*****

Trời" Nhan Mạt Hàn ngồi dậy, nhìn thấy một vết đỏ đỏ trên ra giường. Xong rồi, Nhan MẠt Hàn lấy lại tin thần, không biết chính mình đã làm gì, nhìn Nam Cung Ảnh đang nằm bên cạnh, mặt đỏ bừng, nhưng người bên cạnh đã ngủ mê man. Sợ nhất chính là sáng mai nếu hắn tỉnh dậy nhớ lại tất cả thì biết làm sao, đều do rượu mà không thể khống chế bản thân, làm sao bây giờ, hiện tại hắn có thể không biết, nhưng nếu sáng mai nhìn thấy vết máu đỏ trên ra giường, và cảm giác của bản thân, nhất định hắn sẽ biết. Không được, phải làm một chút gì mới được...

Kéo thân thể đang như muốn tan rã, xuống giường nhặt những bộ quần áo đang loạn xạ trên mặt đất, có một chút đã tả tơi, nhưng quần áo của Nam Cung Ảnh vẫn còn nguyên vẹn. Suy nghĩ một chút, cô đi đến tủ đồ, lấy quần áo ra mặc, nhờ tia sáng của ánh trăng đang rọi vào, cô bước lên giường, do dự một hồi, cô vẫn quyết định chậm rãi xốc ra giường lên

Cầm quần áo trong tay, không khõi run lên

" Hô" Nhan Mạt Hàn hít lấy một ngụm không khí, quay mặt về hướng khác, nước mắt không ngừng rơi, sao cô có thể, trước mặt hắn lại khuất phục như thế này

Lấy mu bàn tay lau nước mắt, hít một hơi. Tìm vị trí thích hợp, nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh đụng phải nơi nhạy cảm, đem y phục tới mặc vào cho Nam Cung Ảnh. Đấm đấm vào phần eo có chút đau, cô không để ý đồng hồ treo trên tường đã là mấy giờ, nhưng chắc chắn không quá mười hai giờ. Không được, phải nhanh lên, sáng mai Lạc THần còn dẫn cô đi xem mặt bằng để mở tiệm. Nhớ đến Lạc Thần, cô cảm thấy xót xa, lần đầu tiên của cô không phải là Lạc Thần mà lại là tên khốn này

Tỉnh lại! Tỉnh lại, mọi thứ đều đã ổn. Hắn tỉnh lại sẽ không nhớ gì. Âm thầm mở cửa, đi đến trước phòng Tiểu Huyên, do dự nhưng vẫn gõ cửa

" Tiểu Huyên, ngủ chưa?" Nhan Mạt Hàn cảm thấy có lỗi, khuya vậy rồi Tiểu Huyên làm sao có thể chưa ngủ. Bên trong không có động tĩnh, cô tăng âm thanh lớn hơn một chút" Tiểu Huyên, có thể dậy một chút không, tôi cần cô giúp đỡ"

" A?... Thiếu phu nhân" Tiểu Huyên bò dậy, tay dụi dụi cặp mắt đang buồn ngủ, đi ra mở cửa

" Thực xin lỗi vì đã đánh thức cô" Nhan Mạt Hàn xin lỗi, nhìn Tiểu Huyên

"Không sao, thiếu phu nhân cô khách sáo quá. Mà có chuyện gì vậy?" Tiểu Huyên cười cười, cảm giác buồn ngủ cũng nhanh chóng " tản đi"

" Muốn cô giúp tôi, sang phòng đổi ra giường" Vừa nói đến "ra giường" mặt cô đang lạnh lùng chuyển sang ửng đỏ

" Đổi ra giường? Thiếu phu nhân, ra giường làm sao vậy?" Tiểu Huyên hoài nghi nhưng vẫn đi theo Nhan Mạt Hàn vào trong phòng, vừa định chìa tay mở cửa, liền bị Mạt Hàn chặn lại

" A cái kia, không cần mở đèn lên, nhanh chóng đổi một cái khác là được rồi, vì tôi một mình không khiêng nổi hắn" Nhìn nhìn Nam Cung Ảnh, Nhan Mạt Hàn xin Tiểu Huyên giúp đỡ, chưa từng hỏi qua, trong đầu của Tiểu Huyên hiện lên một dấu hỏi to đùng, nhưng rồi cũng cùng với Nhan Mạt Hàn khiên Nam Cung Ảnh lên ghế sofa, đổi ra giường, nhưng nhờ có ánh trăng nên Tiểu Huyên đã thấy được những gì trên ra giường...

" Thiếu phu nhân... cái này..."Đương nhiên, hơn hai mươi tuổi, cô thừa biết kết quả vệt chấm đỏ này là do chuyện gì, nhưng cô thật không hiểu tại sao gần nữa đêm rồi mà Nhan Mạt Hàn muốn đi đổi ra giường

" Ạch, Tiểu Huyên đừng nói cho hắn biết ... hắn uống say rồi, dạo này công việc của hắn rất nhiều.. cô cũng biết chúng tôi không muốn có con, liền nhanh trong vòng 24 tiếng tôi sẽ đi mua thuốc uống, hãy xem nó là chuyện qua khứ. Xin giúp tôi, nhất định phải giúp tôi giữ bí mật"

" Dạ, tôi biết rồi, thiếu phu nhân" Tiểu Huyên gật gật đầu, không hỏi nhiều, nhưng vẫn không hiểu Mạt Hàn uống thuốc là được rồi, sao phải lừa gạt thiếu gia. Không nghĩ nhiều nữa, Tiểu Huyên lấy ra giường trong tủ quần áo ra đổi

" Chuyện này, cám ơn cô Tiểu Huyên"Nhan Mạt Hàn cười cười, đi qua đi lại, khẵng định đã hơn một giờ?

" Cô mau đi ngủ đi"Nhan Mạt Hàn thúc giục Tiểu Huyên

" Thiếu phu nhân, không phải cô muốn đi mua thuốc sao?"

" Một hồi tôi tự đi cũng được, không cần làm phiền đến cô, nhanh đi ngủ đi"Nhan Mạt Hàn đuổi Tiểu Huyên về phòng, đem ra giường đang ở dưới đất, gấp lại bỏ vào trong tủ, hơn nữa đêm dù sao cũng không thể đem đi giặt, ngày mai tính tiếp...

*****

Tùy ý thay một bộ độ, cầm túi sách mang dép vào cô chạy ra ngoài biệt thự, giờ phút này cô cảm nhận được mặt mình nóng, nóng đến mức có thể rán được một quả trứng

Thuận tiện, cô đã mua được thuốc, vào trong biệt thự, bỏ thuốc vào túi sách, cô mới yên tâm đi ngủ. Để đồng hồ báo thức lúc 7giờ, cô muốn dậy sớm một chút để đi xem cửa hàng, sẵn tiện ra ngoài trước khi Nam Cung Ảnh

Nhan Mạt Hàn không quay về phòng ngủ, cô ngủ lại phòng khách

Sáng sớm thứ hai, theo lẽ Tiểu Huyên dậy sớm, rời giường. Nhan Mạt Hàn bị tiếng của đồng hồ báo thức đánh thức dậy, cô trở mình, mới cảm giác được thắt lưng đau buốt

Ngồi dậy, không phí phạm thời gian nữa, cô cũng phát hiện nửa người dưới cũng từng đợt đau đớn ...

" Kì lạ, tối hôm qua không có khó chịu đến như vậy.." Nhan Mạt Hàn lẩm bẩm, thừa lúc Nam Cung Ảnh còn ngủ, cô đi đến tủ quần áo lấy một bộ, vào trong toilet, làm vệ sinh cá nhân, chải đầu, nhìn mình trong gương, cô mới giật mình, này, dấu vết ở cổ ... ở ngực

Trời ạ, rõ ràng như vậy, tối hôm qua cô đi mua thuốc, không phải người khác nhìn vào liền nhận ra sao? Cũng may cô đeo khẩu trang. Lấy phấn đắp đắp lên, nhìn cũng không khác mấy, lúc này cô mới yên tâm bước xuống lầu, tạm thời Nam Cung Ảnh vẫn còn say rượu

Ăn bữa sáng, liếc nhìn đồng hồ, đã đến thời gian...

" Thiếu phu nhân, để tôi tìm tài xế chở cô đi" Tiểu Huyên nhìn thấy Mạt Hàn định bước ra cửa, cô gọi lại

" Không cần đâu, còn sớm như vậy, mắc công tài xế phải chạy từ nhà cũ đến đây, tôi tự mình gọi xe cũng được" Nhan Mạt Hàn cười cười, cám ơn. Sau đó cô gọi taxi, chạy đến bể phun nước ở trung tâm thành phố M

Quả nhiên, không lâu sau thấy Ngôn Lạc Thần đi tới, cô hít một hơi, chuyện tối qua nhất định phải quên, nhất định phải cho Lạc Thần thấy cô vui vẻ

" ở đây nè, Lạc ca ca" Lộ ra hai hàm răng trắng đều, cô chạy về hướng Lạc Thần

" Tiểu Hàn, ngày hôm qua ai cũng lo lắng cho em" Không nằm ngoài dự kiến, đầu tiên Lạc Thần liền hỏi chuyện

" Không có việc gì, Ảnh cùng bạn bè uống rượu, Có thể là vì tân hôn, uống quá say nên không đến hôn lễ được, anh ấy sẽ đền bù cho em" Nhan Mạt Hàn vội vàng giải thích, thật sự là không giống nhau, chẵng qua hôm qua uống say, lại còn....

" Hôm qua, mẹ anh gọi em trở về đó"Ngôn Lạc Thần thân mật nâng đỡ đầu của Nhan Mạc Hàn. Chóp mũi của Mạt Hàn đau xót, còn là mẹ tốt, mặc dù mẹ của Lạc thần không cho phép cô và Lạc Thần cùng ở với nhau, nhưng vẫn đối xử với cô như con ruột

Do dự một chút, vẫn quyết định không cần " Không, không có chuyện gì đâu" Nhan Mạt Hàn khoát tay, không muốn phiền toái Ngôn Gia

" Lạc ca ca, anh mau dẫn em đi xem cửa tiệm a " Nhan Mạt Hàn khẩn trương để lộ ánh mắt đang chờ mong. Nói đến chuyện khác, cô không muốn nhớ đến chuyện hôm qua, càng không nghĩ là đêm tân hôn của mình lại bị mọi người cười nhạo ở trên sân khấu, tất cả những thứ đó cô đều không muốn nhớ đến nữa, suy nghĩ lại, cô đợi cho đến khi cô và Nam Cung Ảnh ly hôn, cô có cửa hàng bánh ngọt, lại có thể tự làm bánh, lại có Lạc THần giúp đỡ, nhưng quan trọng chính là cả đời này cô cùng Lạc Thần không có kết quả

Đi theo Ngôn Lạc Thần, nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng không biết bao nhiêu là cảm xúc, cuối cùng dừng bước..

" Lạc ca ca, đây là cửa hàng?" Nhan Mạt Hàn không thể tin vào mắt mình, nhìn thấy cửa hàng bên cạnh hồ nước của thành phố M, này này này, phong cảnh thật quá tốt, đối diện với đại lộ M, sau lưng là một bờ hồ tự nhiên, vừa dễ nhìn lại không làm mất đi phần ấm áp của phong cảnh

" Thế nào? Thích không?" Ngôn Lạc Thần cưng chiều vuốt vuốt mái tóc dài của Nhan Mạt Hàn

" Này, Lạc Ca Ca, này quá đắt, em không thể nhận" Nhan Mạt Hàn có chút do dự, mặc dù cửa hàng này rất tốt, dùng nó làm quán café, thật không thể tốt hơn. Nhưng..., cô không thể nhận

" Này, Tiểu Hàn, đây chính là món quà mừng cưới của anh và mẹ lựa để tặng cho em" Ngôn Lạc Thần nheo mắt, đứng sát vào Nhan Mạt Hàn

"Cái gì? Anh và Bác cùng lựa chọn?" Nhan Mạt Hàn không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy

" đúng vậy, tiểu nha đầu, đừng lo lắng" Lạc Thần kéo bàn tay nhỏ nhắn của Mạt Hàn, không cho cô có cơ hội từ chối, mặc dù không phải là phòng thô nhưng vẫn còn phải tu sửa

" Xem đi, mẹ anh đều nói, em thích làm bánh ngọt, thích thiết kế, trang trí như thế nào tùy em" Lạc Thần nhìn Mạt Hàn, Mạt Hàn cảm thấy mũi ê ẩm, mắt căng căng, trước mắt mờ mịt lại, nước mắt tràn ra

" Tại sao em lại khóc?" Ngôn Lạc Thần nhìn thấy, rất đau lòng

" Lạc ca ca, em phải cám ơn anh và bác gái như thế nào đây, mọi người làm rất nhiều việc cho em" Nhan MẠt Hàn nhớ lại chuyên hôm qua, cô khóc ôm lấy LẠc Thần, Không thể biểu đạt được sự áy náy và cảm tạ của cô đối với Lạc Thần

" đứa ngốc" Lạc Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô, trong lòng đau nhói, ở Nam Cung Gia chắc chắn cô không vui, hắn có thể nhìn thấu điều đó...

Thật lâu, không có một biểu hiện gì, hai người ôm lấy nhau. Giờ phút này Lạc Thần mong muốn có thể cùng cô mãi như lúc này biết bao. Mong sao thời gian có thể dừng lại

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)