Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 11

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 11
Ông nội xông đến
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chín giờ sáng, Nam Cung Ảnh vẫn còn ngủ trên giường, không muốn rời khỏi giường

Tiểu Huyên chỉ cố quét dọn nhà, hoàn toàn quên sạch chuyện ra giường

" Rầm rầm... rầm rầm rầm" Một đoạn đập cửa dồn dập đến, người cứ như đang rất tức giận

" Đến ngay" Tiểu Huyên trả lời bước ra, từ ánh mắt mèo nhìn thấy. Trời, tuyệt nhiên là lão gia cùng với Nam Cung đổng sự còn cùng theo là một người phụ nữ trung niên

" Nam Cung Ảnh đâu, tiểu tử thối, đâu rồi?" Tiểu Huyên vừa mở cửa ra, Nam Cung Mạc vội vọt vào, chống gạy người run run

" Ba, đừng tức giận như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe" Nam Cung Tịch đỡ lấy ông cụ, khuyên nhủ

" Không tức giận?! Có biết chuyện hôm qua ảnh hưởng đến Nam Cung Gia như thế nào không?" Nam Cung lão gia ngồi trên ghế salon, vứt bỏ cây gạy xuống, thật không vui. Nam Cung Tịch nháy mắt ra lệnh cho Tiểu Huyên, ý hãy gọi người xuống. Tiểu Huyên thấy thế, hiểu ý liền gật đầu rồi chạy lên lầu

" Thiếu gia, ông nội đến, chủ tịch cũng đến đây. Mau dậy, hình như có chuyện gì rất khẩn cấp" Tiểu Huyên gõ cửa phòng Nam Cung Ảnh, nghe được người bên trong đáp một tiếng, về sau mới xuống lầu

Nam Cung Ảnh trở người, mở mắt một cách khó khăn. Đầu rất đau, đau như búa bổ...

Ngồi dậy, cảm giác lưng đau, phát hiện áo không cánh mà bay, trên người chỉ còn lại cái quần của bộ đồ vest

" Ây..." Nam Cung Ảnh ngồi dậy, cảm giác như toàn thân mệt nhữ. Nhưng trong giấc mộng, loại cảm giác này rất chân thật, cái này, hơi thở đó làm người ta yên tâm .... mang theo một mùi hương, mùi hương không làm cho người ta cảm thấy chán. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra? Nhìn xung quanh, không thấy ai, Nhan MẠt Hàn cũng không có trong phòng. Vuốt lại mái tóc hỗn độn, day day bên hai nguyện thái dương .... Không có thời gian suy nghĩ nhiều, ở bên dưới lại truyền lên một âm thanh ồn ào

" Nam Cung Ảnh! Tiểu Tử thối! Ra đây cho ta" Nam Cung Mạc nói, không cầm gậy liền bước lên lầu

" Ba! Ba con đỡ ba" Nam Cung Tịch thấy thế không còn cách nào khác, liền đi theo sau ông cụ. Nam Cung Ảnh vội mang dép, nắm tóc, đi đến mở cửa liền thấy ông nội đang ở cầu thang chuẩn bị đi tới. Vừa thấy Nam Cung Ảnh để lộ nửa người trên đi ra, Nam Cung Mạc liền xông đến, chỉ vào mắng " Ngươi xem bộ dạng của ngươi kìa, giống cái gì hả? Nhan Mạt Hàn đâu, ta muốn thấy cô ấy" Nam Cung lão tử vừa nói, vừa đi vào trong phòng

" Ông nội, Mạt Hàn cô ấy không có ở nhà" Nam Cung Ảnh cản trở không cho ông cụ đi đến giường

" Cái gì không có ở nhà?Nhất định là vì ngươi làm cho tức giận mà bỏ đi rồi. Ngươi nói xem, ngươi làm hư chuyện nhiều hơn là thành công. Ta sao lại có đứa cháu trai như thế này?" Nam Cung lão gia chỉ vào người Nam CUng Ảnh không ngừng mắng mỏ. Trong miệng nói cháu trai làm việc xấu nhiều hơn tốt. Nhưng hắn cái gì cũng không nhớ, ngoại trừ việc hôm qua không đến tham dự hôn lễ

" Ông nội" Nam Cung Ảnh nhẹ nhàng gọi một tiếng

" Làm gì, không cần gọi ta" Nam Cung Lão gia không hòa nhã

Nam Cung Tịch tiến lên nói " Đứa con này, mau nhận sai. Ngày hôm qua không tham gia hôn lễ là lỗi của con, tốt nhất hãy giải thích việc này cho rõ ràng"

Hiển nhiên, chuyện này đã không lên báo, tin tức bị phong tỏa. Nhưng vấn đề chính là hôm qua hôn lễ có rất nhiều người, Nam Cung ảnh bỏ rơi Nhan Mạt Hàn một mình, chắn rằng sẽ ảnh hưởng không ít đến Nam Cung Gia! Chuyện này bị lan truyền, hỏi làm sao sau này còn mặt mũi gặp ai

" Ông nội, có lẽ sáng sớm nay, cô ấy đã ra ngoài, tối sẽ trở về" Nam CUng Ảnh trấn an nói

" Hừ! Ta nói cho ngươi biết. Hôm nay, nếu ta không tận mắt thấy ngươi đeo nhẫn cho Mạt Hàn, ta sẽ không rời đi" Nói xong, Nam Cung Mạc để cho Nam Cung Tịch đỡ xuống lầu

" chuẩn bị cho ta buổi sáng, cả buổi trưa lẫn buổi tối, luôn cả phòng ngủ. Có lẽ hôm nay ta sẽ không rời đi" Nam Cung Mạc cố chấp, dặn dò, sau đó Tiểu Huyên liền vào bếp để làm việc

Nam Cung Ảnh, mặc quần áo đi xuống lầu

" Vân tẩu, lại đây" Nam Cung Mạc ngoắc lại

" Nam Cung Ảnh, bắt đầu từ ngày mai, Vân Tẩu sẽ phụ trách ở đây, Tiểu Huyên ta sẽ đem về nhà cũ" Nam Cung Mạc có tính toán, Tiểu Huyên chỉ mới là cô gái hai mươi tuổi, làm sao có thể quản lí cuộc sống của Cung Ảnh và Mạt Hàn mà Vân Tẩu là thân kinh bách chiến, dĩ nhiên biết điều gì sẽ thích hợp với họ

" Ông nội, ông có nhầm lẫn hay không?" Nam Cung Ảnh đỡ cái trán, bất đắt dĩ. Đại khái biết ông cụ đã có dụng ý

" Ảnh, không được vô lễ với ông nội" Nam Cung Tịch ngồi xuống, Tiểu Huyên đem trà ra. Nam Cung Ảnh bất đắt dĩ, quyết định đi rửa mặt trước

" Tiểu tử thúi, ngươi đi đâu đó" Nam CUng Mạc thấy vậy, liền đứng dậy

" Cháu lên lầu, vào wc, đánh răng rửa mặt, ông nội! ông không phải muốn theo dõi bài tiết của cháu?" Nam Cung Ảnh hiện lên ba đường dọc đen.. xoay người lên lầu

*****

Gần tối, không khí ở thành phố M trở nên lạnh, nhiệt độ hạ xuống nhiều

Trang hoàng công ty tốt lắm, di dạo cả ngày mua dụng cụ, mua nước sơn từ từ...

Ngồi trên xe của Ngôn Lạc Thần, Nhan Mạt Hàn mở miệng " LẠc ca ca, về sau buôn bán có lời, em sẽ trả lại cho anh..."

"Đứa nhóc, nói cái gì vậy? Của anh chính là của em, hiểu không? Về sau còn nói như vậy. Anh sẽ không để ý đến em nữa, A, đúng rồi, mở cửa hàng bánh ngọt một mình, em khẵng định là được chứ? Sao không tìm bằng hữu giúp đỡ?" Lạc Thần đánh trống lãng sang chuyện khác

" Ạch..." Nhan MẠt Hàn nghiêng đầu, nhìn ra cửa sổ, nhanh chóng quay ngược lại cảnh đêm... Dạ Như!

" Đúng, là Dạ Như, cô ấy cũng đang cần một công việc. Chỉ có điều, cửa hàng vừa khai trương, chắc không thể trả nhiều tiền lương cho cô ấy, không biết cô ấy có đồng ý làm không?" Ngón tay Nhan Mạt Hàn dây dưa, tự nhủ

" Không sao, em có thể hỏi cô ấy" Ngôn Lạc Thần an ủi nói. A, có thể hỏi, Nhan Mạt Hàn lấy điện thoại ra, gọi cho Dạ Như

" Mạt Hàn, cậu có khỏe không?" Nhan Mạt Hàn hiện lên ba dòng đen nhưng chủ yếu vẫn là cảm động. Như vậy cứng cỏi, hiện tại không nhiều, chẵng lẽ bởi vì chuyện ngày hôm qua?

" Ừ, mình khỏe. Dạ Như, có phải cậu đang cần một công việc? Mình vừa mở một cửa hàng, muốn mời bạn đến làm. Nhưng cậu cũng biết, cửa hàng vừa khai trương, có lẽ tiền lương không nhiều... Nhưng.." Nhan Mạt Hàn do dự nói, trong lòng không hy vọng nhiều

" Ok, được. Không thành phấn về. Hai chúng ta với ai?" Kết quả không nghĩ đến, Dạ Như nhanh chóng đồng ý, Nhan Mạt Hàn vui vẻ, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười

" Ha Ha Ha! Thật tốt quá, cám ơn cậu, Dạ Như. Vậy ngày mai sau khi tan học, cậu có thể ra bể phun nước ở trung tâm thành phố M không? Tớ sẽ tìm cậu" Nhan Mạt Hàn đang thất vọng nhưng rất là cảm động, rốt cuộc cũng có được một cửa hàng cho riêng mình, hỡn nữa chính mình là chủ, còn có một Đại Cổ Đông đầu tư, ha ha ha, cười không thể khép miệng

" Nha đầu ngốc, cười gì vậy?" Ngôn Lạc Thần nghiêng đầu, bắt gặp Nhan Mạt Hàn đang cười vui vẻ

" Hắc hắc, không có" Nhan Mạt Hàn nhức đầu, rất nhanh, xe chạy đến biệt thự. Nhìn ở đằng xa xa, có thể thấy bên trong biệt thừ rất có sức sống... Nhan Mạt Hàn buồn bực, trong lòng không vui nhưng cũng không nghĩ gì nhiều

" LẠc ca ca, hôm nay em cám ơn anh" Nhan Màn Hàn mở cửa xe

" Tiểu Hàn... nhất định phải gọi anh là lạc ca ca sao?" Ngôn Lạc Thần trong mắt hiện lên tia thất vọng, nhưng cũng nhanh sau đó mà mất đi... Ở trong lòng cô, rất muốn gọi anh là Lạc Thần hoặc chỉ là THần, Nhưng dù sao giữa họ cũng không thể như vậy, vốn vĩ giữa hai người không có kết quả

" Lạc ca ca" Nhan Mạt Hàn khẽ gọi

" Gọi anh là THần được chứ?" Lạc THần nhìn cô, hai tròng mắt có vẻ không hiểu mấy, hoặc chỉ có cô là hiểu

" Chuyện này, Lạc ca ca, thời gian không còn sớm, anh về sớm một chút ăn cơm đi, hôm nay em vội, em đi trước" Nhan Mạt Hàn nói xong, nhãy xuống xe, đáng tiếc cổ tay bị Ngôn Lạc Thần nắm lại

" Lạc ca ca... Đừng" Cô không dám tin, trợn to hai mắt, nhìn gương mặt trước mắt.

Mà một giây, không phải là cô đã chờ đợi nhiều năm... Muốn cho hắn... Của mình... Nụ hôn đầu sao? Chỉ tiếc... Ngay cả lần đầu tiên quý giá nhất.. Tối hôm qua đã bị tên khốn Nam Cung Ảnh lấy đi! Đại não trong nháy mắt trống không, ông ông ông... Trong đầu đột nhiên nhớ đến tình hình hôm qua.. Đôi tay không nghe sai khiến, lập tức đẩy ra nói Lạc Thần.

"Tiểu Hàn......" Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn cô. Cô làm sao có thể cự tuyệt hắn, tại sao có thể?

*****

"Lạc ca ca, thật xin lỗi." Nhan bọt hàn cúi đầu, không biết nên nói gì.

"Nhan Mạt Hàn! Em rốt cuộc là như thế nào" Ngôn Lạc Thần dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Lớn tiếng trách mắng! Hắn tức! Tức là tại vì sao cô lại có thể cự tuyệt hắn! Đẩy hắn ra!

"Lạc ca ca... Anh tốt nhất đừng như vậy..." Trong lòng chính cô hiểu, hắn thích cô. Cưng chìu cô... Nhưng, bọn họ. Chắc là sẽ không có kết quả...

"Mạt Hàn... Nói cho anh biết, có phải em yêu Nam Cung Ảnh rồi phải không?" Ngôn Lạc Thần hỏi, hắn muốn biết đáp án

"Em....... ." Do do dự dự, Nhan Mạt Hàn cũng không biết nên nói cái gì. Mình tại sao có thể yêu Nam Cung ảnh, đối với hắn... Căn bản cũng không muốn cho hoà nhã không phải sao! Hắn là cá cầm thú! Nhưng Ngôn Lạc Thần hỏi lên như vậy, cũng không biết nên trả lời thế nào...

"Anh, ngày mai trở lại đón em." Ngôn Lạc Thần không hề nữa nói gì, xoay đầu hướng một mặt khác.

"Lạc ca ca......" Nhan Mạt Hàn kêu

"Gọi anh là Thần! " Lạc ca ca" anh không muốn nghe lại ba chữ này " Hiển nhiên, Ngôn Lạc Thần tràn đầy không vui.

"A..." Cô gật đầu một cái, mở cửa xuống xe.

" Anh tiễn em vào" Ngôn Lạc Thần cũng mở cửa xe bước xuống, mặt khác liền tiến đi bên cạnh cô. Cô gật gật đầu, không dám nói gì thêm

"Tiểu tử thúi! Không phải nói Mạt Hàn sẽ trở lại sao?!Bây giờ đã hơn 7 giờ! Thế nào vẫn chưa về!" Bên trong biệt thự, Nam Cung lão gia tử thanh âm dB lại đề cao mấy phần.

"Ông nội, cháu không biết Mạt Hàn có việc gì! Cháu cũng không biết lúc nào Mạt Hàn sẽ trở về!" Nam Cung ảnh nhàn nhã đảo mắt qua tạp chí, thỉnh thoảng nhấp một hớp trà nóng

"Dù sao ta cũng không rời khỏi đây!!" Nam Cung lão gia tử dùng gậy đánh mặt đất, phát ra đông đông đông thanh âm.

"Lạc ca... Không không không, thần... hôm nay thật rất cám ơn anh." Nhan Mạt Hàn đi tới cửa biệt thự, chuẩn bị mở cửa.

"Không cần, anh ở trên xe không phải đã nói rồi?" Ngôn Lạc Thần cười một tiếng

"Ừ... Kia, em đi vào trước..." Phất phất tay, Nhan Mạt Hàn chuẩn bị vào nhà. Vừa mới mở chính, chỉ nghe thấy bên trong phòng khách truyền tới tiếng cải vả, cùng với âm thanh của mặt đất bị đánh, Nhan Mạt Hàn ngẩn ra

"Anh tiễn em vào trong." Ngôn Lạc Thần không yên lòng, cuối cùng vẫn còn thỏa hiệp.

"Ừ." Nhan Mạt Hàn gật đầu, quả thật trong lòng cô có chút sợ hãi

Đi vào phòng khách... Trước tình cảnh này Nhan Mạt Hàn cùng Tình cảnh này Nhan bọt hàn cùng Ngôn Lạc Thần cũng ngẩn ra.

Trên đất hỗn loạn, tờ báo a có mặt ở mọi nơi. Nữa ngẩng đầu nhìn lên...

"Ông nội, ba!" Nhan Mạt Hàn kêu lên, không nghĩ họ sẽ ở đây

" Mạt Hàn, rốt cuộc cháu cũng đã về" Ông nội cầm gậy, đi nhanh tới kế Nhan Mạt Hàn, nghiêng đầu, nhìn thấy Lạc Thần kế bên

"Ai nha! Lạc Thần a..." Nam Cung lão gia tử kích động, đi tới trước mặt của Ngôn Lạc Thần

"Nam Cung lão gia tử, đã lâu không gặp a..." Ngôn Lạc Thần cười một tiếng, lễ phép chào hỏi.

"Như thế nào? Công ty gần đây có tốt không?." Nam Cung Mạc tùy tiện hỏi

"Dạ, rất tốt." Ngôn Lạc Thần cười một tiếng. Nam Cung ảnh tốt hơn, từ đầu đến cuối chỉ ngồi ở trên ghế sa lon. Một bộ dạng không quan tâm

"Ha ha ha, em của cháu gả cho cháu của ta, vậy chúng ta cũng có thể nói là người quen." Nam Cung Mạc cao hứng.

"Ha ha. cái gì em gái? Cháu và cô ấy không có liên hệ máu mủ..." Ngôn Lạc Thần nói nhẹ nhõm, Nam Cung Mạc lập tức kinh ngạc đến ngây người... Nháy mắt sau đó, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống...

" Ba" Nam Cung Tịch hoảng sợ. Nam Cung Ảnh ngẩn người ra, thu hồi tập chí ở trên tay, lập tức đứng dậy

" Các người? Hai người, rốt cuộc..." Nam Cung Ảnh khó hiểu, nhìn Nhan Mạt Hàn. Nhan Mạt Hàn cuối đầu, không dám nhìn thẵng vào hắn. Nhớ tới đêm hôm qua, Cô căn bản không có mặt mũi mà nhìn người đàn ông này nữa. Chỉ cảm thấy lúc này, mặt mình so với cà chua còn đỏ hơn

" Nè, lại đây" Ai ngờ, Nam Cung Ảnh đẩy đẩy vai của Mạt Hàn

" Làm... Để làm gì?" Nhan Mạt Hàn theo bản năng cảnh giác lùi từng bước về sau

" Lại đây để giải thích rõ ràng? Các người rốt cuộc sao lại như thế này" Nam cung Ảnh bắt lấy cổ tay cô, đem cô kéo đến

" Lạc Thần... các người? Rốt cuộc là quan hệ gì?" Nam Cung lão tử cùng Nam Cung Mạc vẻ mặt mơ màn. Tin tức này, làm cho bọn họ khiếp sợ!

" Chúng tôi... không hề có quan hệ huyết thống. Cô ấy là do mẹ tôi mang về nuôi dưỡng.." Nhìn Nhan Mạt Hàn, Ngôn Lạc Thần mở miệng

" Mang về nuôi dưỡng?" Nam Cung Mạc không thể tin tưởng trợn to hai mắt

" Này, Rốt cuộc là sao?" Nam Cung Ảnh kéo tay Nhan Mạt Hàn, dù cho cô có giãy dụa cũng vô dụng

CÔ không nhìn hắn... Quay đầu về chỗ khác, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Nếu hắn biết sự thật, có lẽ sẽ cho cô tự do

*****

"Nói nhanh!" Hắn tựa như rất quan tâm, kềm ở hai vai của cô đem cô tựa vô tường

Nhan Mạt Hàn mở ha tay của hắn ra, căn bản không muốn nhìn hắn

"Những gì anh nghe được, Lạc Thần nói không sai" Nhan Mạt Hàn nói xong, trong mắt lóe lên một tia cười nhạo. Hoặc là cô nên tự cười nhạo bản thân một chút rồi

Trong lòng Nam Cung Ảnh.. Đột nhiên co rút đau đớn một chút. Nhìn bộ mặt"Vết thương" cô, đột nhiên lại có chút đau lòng.

Nhờ ánh trăng, gian phòng cũng không có mở đèn... Loáng thoáng, hắn tựa hồ có thể cảm giác được tối hôm qua hơi thở... Cái loại đó mùi thơm ngát.

Cô tựa vào mặt tường lạnh như băng hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói."Tôi.. Tôi tưởng anh không cần biết quá nhiều.." Cô không muốn hắn biết! Không muốn hắn hiểu! Không muốn cùng hắn có bất kì dính dáng nào... Chỉ muốn sau khi hợp đồng kết thúc, mỗi người lại có một cuộc sống riêng

"A... Em cho rằng tôi muốn biết?" Rất nhanh, Nam Cung Ảnh thay đổi sắc mặt, cười lạnh một tiếng, ngồi ở trên ghế salon, đốt một điếu thuốc

Bên trong gian phòng, không ánh sáng... Chỉ có một ít điểm nhỏ màu cam quang... Thiêu đốt tàn thuốc.

"Tôi chỉ bất quá là sợ ông nội sẽ quan tâm.." Quả nhiên, lời mà nói, đâm chọt vào nỗi đau của Mạt Hàn

Thân thế... Chính là nỗi đau của cô.. Chóp mũi hơi đau xót, nhưng rất nhanh, cô che giấu.

"Hàaa... ! Tốt nhất là vậy, tốt nhất là ông nội ghé bỏ tôi sau đó đồng ý cho chúng ta ly hôn~ Như vậy thật quá tốt, tôi liền trở về cuộc sống tự do" Hướng về phía hắn, Nhan Mạt Hàn lộ ra hai hàm răng trắng đều

Lời như vậy, sao hắn có thể nói ra? Chưa từng có nữ nhân nào nguyện ý rời bỏ hắn. Cho tới bây giờ toàn là người phụ nữ khác phải quỳ xin nịnh bợ hắn! Tại sao lần này, người con gái này lại làm cho hắn không thể chịu được! có thể để cho hắn, cùng cô diễn trò

Nam Cung ảnh dập tắt tàn thuốc. Giận dữ đi tới trước mặt cô. Hung hăng kềm ở lấy cô

"Em cứ như vậy muốn rời khỏi tôi sao?!" Nồng đậm mùi thuốc lá, Nhan Mạt Hàn ho khan

"tôi chỉ là muốn trở lại cuộc sống trước kia!" Lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng Nhan Mạt Hàn khẽ cười giễu.. Trở lại cuộc sống của chính mình?Là cái gì? Hiện tại, còn có thể trở về sao? Trở về.. Cũng không thể lấy lại lần đầu tiên quý giá của người con gái.. Không có trường học... Hơn nữa chỉ 19 tuổi thì có lần thứ nhất kết hôn. Đây coi là cái gì?! A... Thật châm chọc... Mình, có phải hay không cũng là cái loại đó con gái hư

"Cuộc sống trước kia?" Hắn không hiểu.

"Đúng!Cuộc sống trước kia của tôi!" Cô gật đầu một cái, rất kiên định.

"Tôi muốn... Cho anh biết tôi và Thần không có liên hệ máu mủ, cũng có thể biết, anh ấy rất cưng chìu tôi, tôi rất thương anh ấy. Tôi chỉ mong muốn cho hợp đồng này nhanh chấm dứt" Cô tiếp tục nói, lời nói vừa nói ra khiến cho Nam Cung Ảnh ngây cả người...

"A..." Hắn hừ lạnh một tiếng. Nữ nhân này muốn rời hắn ra đi?? A, tốt lắm... Sẽ để cho cô thử một chút. Xem xem cô có thể hay không còn tiếp tục suy nghĩ rời đi.

"Làm phiền em làm rõ ràng tình huống, ta là chủ khế ước! Chỉ cần tôi hợp đồng không kết thúc, thì em vĩnh viễn là vợ của tôi! Nhớ cho rõ, vĩnh viễn..." Ầm... Nhan Mạt Hàn cứng đờ. Người đàn ông này nói gì?! Không kết thúc hợp đồng?! Như vậy sao được!

Nam Cung Ảnh, anh nói lại cho rõ ràng! Ban đầu là anh cùng tôi diễn trò! Là anh khiến tôi! Như thế nào có thể như vậy? Rõ ràng là hắn yêu cầu cô diễn trò... Chính cô cũng không đành lòng để cho Nam Cung Lão gia thất vọng.. Kết quả cuối cùng, hắn lại muốn đùa giỡn với cô?

"Không sai, là tôi bảo cô.. Bất quá, rất xin lỗi chính là, emđã ký hiệp ước, như vậy... Bây giờ hiện tại em muốn bội ước phải không? Em xem xét lại một chút, nếu bội ước, em sẽ bồi thường cho tôi là bao nhiêu tiền! Rồi sau đó hãy quyết định có hủy hợp đồng hay không? Ha Ha Ha Ha Ha" Nam Cung Ảnh buông ra, Nhan Mạt Hàn đứng há hốc mồm? Lấy hợp đồng ra, cố ý đếm ngón tay, thì thầm "Một, một số không, hai số không, ba số không, bốn lẻ, năm lẻ, sáu lẻ, bảy lẻ, tám lẻ, chín lẻ..."

"Đủ rồi! Không nên nói nữa..." Cô hai mắt nhắm lại... Hít sâu... Nhiều tiền như vậy, Ngôn Thị cũng không thể có đủ mà cho cô mượn

"Hợp đồng của chúng ta... Tiếp tục thôi." Cô thỏa hiệp, hắn thực hiện được cười một tiếng. Thu hồi hợp đồng, sau đó rời đi

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)