← Ch.1395 | Ch.1397 → |
Chương 1730
Lê Thấm Thấm đầu đầy mồ hôi, cô đang cố nén để không kêu thành tiếng chứ thật sự người cô đang đau rát.
"Được rồi, con ngủ một lát đi, dì không quấy rầy con nữa." Quan Ly đắp chăn cho Lê Thấm Thấm rồi ra ngoài.
Lê Thấm Thấm nằm trên giường làm gì có tâm trạng để ngủ?
Cô rất bối rối, cô có thể nhìn ra được đúng là Lê Hán Giang đã già đi rất nhiều, Quan Ly đối xử với cô như vậy trong lòng cô cũng khá cảm động, còn có Mục Nhiễm Tranh nữa, cô tin tưởng anh như vậy mà anh lại bán đứng cô!
Mà lúc này, ngay đêm đầu tiên Lê Thấm Thấm đi, Mục Nhiễm Tranh đã mất ngủ.
Mặc dù hai người không ở chung một phòng, nhưng cứ nghĩ đến phòng khách bên cạnh không có Lê Thấm Thấm là lòng anh lại thấy trống rỗng.
Chắc chắn bây giờ Lê Thấm Thấm hận anh lắm.
"Ẳng, ẳng..." Ngoài cửa vang lên tiếng của Táo.
Mục Nhiễm Tranh đứng dậy mở cửa, thấy Táo đang ở trước cửa phòng dành cho khách. Trước đây Táo đều ngủ ở phòng Lê Thấm Thấm, bây giờ chủ nhân không ở đây nữa, Táo cũng không quen.
"Có phải con cũng rất nhớ mẹ không?" Mục Nhiễm Tranh bế Táo vào phòng mình, vì được nằm trong lòng bố nên cuối cùng Táo cũng tìm được cảm giác an toàn mà chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều hai ngày sau Phương Đoá tới, đã sắp đến ngày hai người họ đính hôn, nhưng vì thời gian này cả hai đều rất bận nên không gặp nhau.
Vừa vào cửa Phương Đoá đã thấy Táo nằm cuộn tròn: "Không ngờ anh còn nuôi chó nữa à?"
"Ừ, tôi lấy từ chỗ chú về." Mục Nhiễm Tranh rót cho Phương Đoá một cốc nước, anh biết cô ta không thích uống nước ngọt.
"Sao nó lại bị tật thế?"
"Lúc mới sinh vì không cẩn thận, không nhìn thấy nên bị đè vào làm gãy chân, nhưng nhóc này vui lắm nên tôi đã bế nó về."
Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá cùng ngồi trên ghế, Mục Nhiễm Tranh bế Táo lên để nó ngồi lên đùi, Phương Đoá lập tức tránh sang một bên.
Động tác này của cô ta khiến Mục Nhiễm Tranh hơi xấu hổ.
"Nó rất sạch, chú tôi cũng đã tiêm phòng cho nó rồi."
Phương Đoá mỉm cười: "Lẽ nào anh không biết cho dù chó có tiêm phòng thì khi bị nó cắn, mình cũng phải tiêm phòng dại sao?"
"Vậy à, tôi không hiểu lắm. Sau này chắc tôi phải học hỏi thêm từ Tô Lam thôi, cô ấy là chuyên gia nuôi chó đấy, hai con chó trước đây cũng đều do cô ấy chăm sóc."
Phương Đoá nghe đến tên Tô Lam cũng không thấy lạ.
"Có người nói chó là người bạn trung thành nhất của con người, thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. Chó là chó, người là người, vì lòng nhân ái của con người nên chó mới sống được nên đương nhiên nó phải trung thành với con người. Việc này cũng giống như nhân viên làm việc cho ông chủ, nếu ông chủ không trả lương cho nhân viên thì nhân viên sẽ ngay lập tức vỗ mông bỏ đi, đây là một đạo lý."
Mục Nhiễm Tranh biết Phương Đoá lại bắt đầu nói về những đạo lý sâu xa.
"Cô đã chuẩn bị xong lễ phục cho lễ đính hôn của chúng ta chưa?" Mục Nhiễm Tranh vội chuyển chủ đề, đây là lần đầu tiên anh không nghiêm túc lắng nghe Phương Đoá nói về những đạo lý to tát.
← Ch. 1395 | Ch. 1397 → |