Áp lực
← Ch.193 | Ch.195 → |
"Hải Dụ...Em làm sao vậy?" Đường Húc Nghiêu cũng chạy theo tới phòng bếp, nghi ngờ rồi dè dặt hỏi.
Lời nói của anh thận trọng cùng giọng nói nhún nhường lại khiến cho Hạ Hải Dụ khó có thể chịu đựng, hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình, mới từ từ ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn đầy bình thản.
Nhìn Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc một chút, Hạ Hải Dụ cắn cắn môi, do dự mấy giây nhưng vẫn thân thiết gọi, "anh, chị dâu..."
Một tiếng này của cô khiến cho Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc đáy lòng ấm áp, thật là một cô gái tốt, vào lúc này vẫn hiểu lí lẽ, ở trên người cô, có những vẻ đẹp mà những cô gái kiêu căng và bốc đồng không thể có, một cỗ nhàn nhạt điềm tĩnh sáng rỡ, khó trách Đường Húc Nghiêu lại thích cô, một cô gái không có vẻ bề ngoài xinh đẹp, quyến rũ như anh túc mê người, nhưng lại có thể có từng điểm từng điểm rót vào lòng người, là lực hút trí mạng.
Triệu Chỉ Ngọc nhẹ nhàng đi tới bên Hạ Hải Dụ, nắm lấy tay cô, "Đi, tới phòng khách ngồi nói chuyện."
Hạ Hải Dụ thì thầm một tiếng, " Ừ", đi theo Triệu Chỉ Ngọc tới phòng khách.
Đường Húc Nghiêu cùng Đường Húc Đông đi theo ngay sau đó.
Ngồi thành các nhóm trên ghế salon, Triệu Chỉ Ngọc và Hạ Hải Dụ cùng ngồi một chỗ, mà Đường Húc Nghiêu cùng Đương Húc Đông mỗi người ngồi trên một ghế, Tuyết Nhi thì được Đường Húc Đông ôm ở trên đầu gối.
TV bị tắt, phòng khách trở nên yên tĩnh.
Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng kéo khóe miệng, thanh âm có vẻ hơi khàn khàn, "anh, chị dâu, .... Em biết hai người luôn tốt với em, thậm chí là muốn bù đắp, nhưng thật ra hai người không có làm gì sai."
Đương Húc Đông hơi vặn mi, anh không có làm gì sai sao, không, có, theo một nghĩa nào đó, anh cũng là đồng lõa.
"Hải Dụ....." mở miệng, Đường Húc Đông muốn giải thích chút gì.
Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái, chặn lời nói của anh, "anh.... nếu như năm năm trước, có lẽ em không hiểu, nhưng giờ em đã trưởng thành, đã làm không ít công việc, tiếp xúc qua với nhiều người, em biết bốn chữ "thân bất do kỉ" này".
"Mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng đối với nghề luật sư cũng hiểu rõ một chút, có người thay nguyên cáo lên tòa, nhưng anh đã đứng về phía bị cáo, ngược lại, có người thay bị cáo lên tòa, nhưng trong lòng lại hướng về nguyên cáo." (cái đoạn này ta không hiểu lắm, các nàng thông cảm hén ^_^)
"Em tin tưởng nhân cách của anh, vụ án năm năm trước đối với anh mà nói, không chỉ là đạo đức nghề nghiệp mà còn liên quan đến tình thân, ... em không trách anh, thật sự không trách"
"Hơn nữa, coi như không có anh, cũng sẽ có người khác, dùng tiền bạc và quyền lực của Đường gia, tìm một luật sư để hòa giải cũng không phải là một điều khó khăn, vì vậy anh không cần phải tự trách".
"Trong năm năm qua, thư anh gửi em vẫn tiếp tục giữ lại, nhưng số tiền kia em chưa từng dùng qua, sau này cũng không dùng, em sẽ mang trả lại cho anh".
"Cuối cùng, bất kể thế nào, em cũng muốn nói với anh một tiếng, cảm ơn".
Nói xong, Hạ Hải Dụ im lặng cúi đầu, khóe mắt dâng lên chua xót, mà những người khác cũng xúc động.
Triệu Chỉ Ngọc hai mắt đẫm lệ mà nhìn Đường Húc Đông, nhẹ giọng hỏi, " A Húc, ... nếu như bây giờ giúp Hải Dụ xử lý lại vụ án một lần nữa, ... còn kịp không?"
"Không cần!" Hại Hải Dụ quả quyết cự tuyệt, ngưng thần một chút, cô đứng dậy, nghiêm mặt nói, " Anh, chị dâu... các người đã làm đủ rồi, không nên đối với em quá tốt như vậy, nếu không em sẽ thấy áp lực, .... Cứ như vậy đi, thế là được rồi."
Nói xong, quay người bụm mặt rời đi.
Hạ Hải Dụ một hơi chạy về phòng, không hề nghỉ ngơi mà liền bắt đầu thu dọn hành lí, cô muốn rời khỏi nơi này.
Mọi người ở nơi này quá tốt, sẽ khiến cô không chịu nổi, cô sợ sẽ khiến mình mềm lòng, sợ mình quên mất rằng không thể quên hết chuyện xưa.
Chỉ cần Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc cô đã không chịu nổi rồi, chứ đừng nói là Đường Húc Nghiêu.
Anh hiện giờ ngay cả nói chuyện cũng cẩn thẩn, chỉ sợ sẽ thương tổn đến cô, anh ôn nhu, chăm sóc, che chở, ... khiến cho cô càng nghĩ lòng càng chua xót, càng đối mặt càng khó chịu đựng.
Một túi đơn giản, nhưng thật giống như chất đầy một thứ trầm trọng nào đó.
Một tay kéo theo va li, cổ tay run run.
Một tay kia cầm theo hộ chiếu và giấy chứng minh.
Lúc ra cửa, cô liếc Đường Húc Nghiêu một cái, ánh mắt cảnh cáo, anh cũng không dám đuổi theo.
Anh khổ sở, cô so với anh càng khổ sở hơn.
Cứ như vậy.... rời đi...đều tốt với tất cả mọi người.
++++++++
Đường phố Sydney, Hạ Hải Dụ không mục đích mà đi, cứ như là du đãng.
Đi, rất đơn giản, nhưng là biết phải đi đâu?
Đang đi lại, lại không tìm được phương hướng.
Rất muốn lập tức bay khỏi cái thành phố này, nhưng bác sĩ nói với cô, phụ nữ có thai sơ kì nên cẩn thẩn một chút, cố gắng giảm bớt đi xa, mà thân thể cô có chút gầy yếu, mầy tuần gần đây không nên thường xuyên ngồi máy bay, nhất là đường dài.
Bác sĩ còn cho cô biết, thời điểm mang thai nên cố gắng hạn chế sử dụng máy tính cùng điện thoại di động, bởi vì những thứ đó có bức xạ.
Tay, theo bản năng sờ vào điện thoại di động, muốn tắt nó, nhưng vẫn không đành lòng mà nhìn màn hình một chút.
Muốn nhìn một chút, anh có gọi hay không, hay có gửi một tin nhắn?
Biết rõ không nên mong đợi nhưng vẫn không nhị được mà nghĩ như vậy.
Thậm chí suy nghĩ, nếu như anh gọi, cô nên làm gì bây giờ?
Trả lờ hay không trả lời?
Khẩn trương, .....
Thấp thỏm....
Sợ....
Nhưng là, khi nhìn thấy không có gì trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên lại muốn khóc.
Cắn răng, tắt điện thoại, nhìn màn hình đen tối ấy, cô cũng không khống chế được cảm xúc nữa, lớn tiếng khóc lên.
Con diều có gió, cá heo có biển, sự hiện hữu của anh luôn ở trong cô......
← Ch. 193 | Ch. 195 → |