Câu chuyện cổ tích tan vỡ
← Ch.192 | Ch.194 → |
Xe chầm chậm đi tiếp, Hạ Hải Dụ mệt mỏi không chịu được, từ từ nhắm mắt lại
Có lẽ là vì cơn buồn ngủ không thể ngăn cản được, cũng có lẽ vì sợ phải cùng hắn nói chuyện, nên không thể làm gì khác hơn là dùng giấc ngủ để trốn tránh.
Cảnh sắc trang nghiêm hai bên đường khuất dần sau cánh cửa, càng ngày càng xa, nhưng sự thờ ơ tồn tại giữa hai người trong xe ngày càng rõ rệt, đến mức khiến cho hô hấp đều phải cẩn trọng.
Cô đã từng nghĩ, câu chuyện cổ tích chàng hoàng tử và cô bé lọ lem chỉ là viễn tưởng, thật vất vả, cô lấy hết dũng khí nguyện ý tin tưởng cuộc sống trong câu chuyện, nhưng khi câu chuyện cổ tích đang chuẩn bị kết thúc, bi kịch chợt xuất hiện.
Không có hoàng tử và cô bé lọ lem, chỉ có bi kịch của chàng Romeo và nàng Juliet.
Ôm chiếc túi nhỏ sang trọng, Hạ Hải Dụ miên man suy nghĩ, rồi từ từ, chìm dần trong giấc ngủ.
Qua khoảng 40 phút, cô cảm thấy đầu có chút choáng váng, khi tỉnh dậy, mở mắt ra, chợt thấy bọn họ đã đứng trước cửa nhà hàng.
"....." Xoa nắn huyệt thái dương, đầu có chút đau nhức.
Cô trừng mắt nhìn, hồi phục tinh thần, mở miệng hướng về Đường Húc Nghiêu hỏi:" Đã đến lâu rồi phải không?"
"Không có, vẫn chưa tới 10 phút". Đường Húc Nghiêu nhàn nhạt nói, thanh âm có chút đè thấp, vì không muốn cô nhận ra được giọng mình đã khàn khàn.
"Vậy chúng ta vào ăn cái gì đi". Hạ Hải Dụ buông túi nhỏ trong ngực ra, gỡ dây an toàn, chợt phát hiện mình không còn chút khí lực.
A... Tại sao lại trở nên yếu ớt thế này?
Khi mang thai mọi người đều như thế này sao?
Hay là, bởi vì trong lòng cô quá đau đớn mới trở nên như vậy?
Như vậy, thật không tốt.
Đường Húc Nghiêu nhanh chóng xuống xe, chạy tới cửa bên kia, giúp cô mở cửa xe, sau đó đưa tay về cô, "đưa tay cho anh".
"ừ!.... . Ừ...." Cô thì thầm thốt lên, đưa tay giao cho anh.
Lúc này, điện thoại di động của Đường Húc Nghiêu chợt reo lên, đang nhìn tới màn hình, ánh mắt có một tia chần chờ.
Hạ Hải Dụ nghi ngờ nhìn anh một chút, làm sao mà không nhận?
Anh đem màn hình cho cô nhìn, phía trên là số điện thoại của Đường Húc Đông.
"Nhận đi." Cô giả bộ bình tĩnh nói.
Đường Húc Nghiêu khẽ thở dài, thoáng lui ra từng bước, nhấn nút trả lời, "Anh, .... ừ, đã tìm được cô ấy, .... chúng ta đang muốn đi ăn cái gì..... Trở về ăn?"
Anh nhìn cô một chút, lấy ánh mắt hỏi thăm.
Hạ Hải Dụ ngớ ngẩn, trong nhất thời có chút hoảng hốt, nhưng lại suy nghĩ một chút, cô vẫn có thể hiểu.
Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc, hai vợ chồng đều là người tốt, chuyện tai nạn xe trước kia không liên quan trực tiếp đến họ, thực ra bọn họ cũng chỉ là người vô tội, cô không nên oán hận.
Cắn cắn môi, Hạ Hải Dụ đưa ra quyết định, "Chúng ta trở về ăn cơm đi."
Đường Húc Nghiêu có chút không dám tin, nhưng vẫn nói qua điện thoại, "Được, chúng em lập tức về nhà". Nói xong từ từ tắt điện thoại.
Hạ Hải Dụ chăm chú, nghiêm túc nhìn anh, nhẹ giọng nói, " Em không oán trách bọn họ, ... lại càng không oán trách anh... nhưng là..."
"Anh hiểu." Anh cắt đứt lời nói của cô, bởi vì anh không đành lòng nghe, lại càng không nhẫn tâm để cho cô nói.
Trăn trở, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ từ nhà hàng lái ô tô trở về biệt thự.
Có thể ngồi xe đã lâu, Hạ Hải Dụ vừa xuống xe liền bắt đầu cảm thấy ghê tởm, cô vội vã chạy vào phòng tắm, hung hăng nôn khan một trận, sau đó nhổ một ít nước chua ra ngoài.
Trong cổ họng dâng lên một mùi khó chịu, cô muốn đánh răng.
Đưa tay, cầm lên bàn chải và kem đánh răng, trái tim chợt co rút lại, không phải là cô nôn chưa đủ, mà thứ Triệu Chỉ Ngọc giúp cô chuẩn bị trên kệ, là thứ thích hợp dành cho những bà mẹ sử dụng.
Ngây ngốc nhìn chằm chằm vào thứ trên tay, tất cả các động tác đều dừng lại.
Không tự chủ, trước mắt là một trận mơ hồ.
Không biết là do vừa mới nôn mửa, hay là bởi vì một điều gì khác.
Ngẩng đầu lên, thấy trong gương là gương mặt mình đang lã chã khóc.
Hạ Hải Dụ, thật ra mi rất may mắn, có rất nhiều người đối xử tốt với mi, nhưng mi lại rất bất hạnh, nhất định cự tuyệt những người tốt với mình.
"Hải Dụ... Em có sao không?.... . Tại sao lại lâu như thế?... Em có khỏe không?" Ngoài cửa, Đường Húc Nghiêu lo lắng hỏi.
Anh ân cần, khiến cho cô lã chã rơi lệ.
Dùng khăn lông che miệng lại, đem tiếng khóc dấu đi, sau đó từ kẽ răng nặn ra âm thanh, nghẹn ngào nói, " Bây giờ... không sao!".
Người mà cô không thể cự tuyệt, chính là anh.
Hoàn toàn không biết chuyện gi xảy ra, cô thậm chí ngây ngốc mà muốn, nếu như không có em bé, cô có thể bất chấp tất cả để rời đi, có thể kiên quyết dứt khoát mà rời bỏ anh, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không có phải hay không, quên đi mọi oán hận đối với mỗi người trong Đường gia, .... Không biết, cô thật sự không biết.
Căm ghét lí trí, căm ghét lòng mình quá mềm yếu, căm ghét bản thân mình vô dụng.
Mở vòi nước, dùng sức rửa mặt, muốn ình tỉnh táo, bình tĩnh một chút, lại không muốn nước mắt lưu lại càng nhiều.
Nán lại một lúc trong phòng tắm, khiến cho bản thân bình tĩnh lại như lúc đầu, mới chậm rãi mở cửa phòng tắm.
Ngoài cửa, Đường Húc Nghiêu vẻ mặt khẩn trương lo lắng.
Cô cúi đầu, đi đến bên cạnh anh, giả bộ bình tĩnh, "Em không sao."
Đường Húc Nghiêu hai hàng lông mày nhíu chặt, tỏ rõ lúc này nội tâm vô cùng bất an.
Trong phòng khách, Tuyết Nhi tiểu công chúa ngồi trên ghé salon, nhấn lung tung điều khiển trong tay, màn hình LCD chợt lóe, tiểu tử không biết coi cái gì, cũng chỉ là tò mò tựa như nhìn những hình ảnh thoáng qua.
Đường Húc Nghiêu ngồi một mình ở ghế salon, bị những hình ảnh biến đổi nhanh chóng trên màn hình làm cho có chút choáng váng giơ tay lên, ấn nhẹ lên trán.
Trong phòng bếp, Triệu Chỉ Ngọc đang bận rộn nhiều việc, mà cũng đặc biệt xin nghỉ cùng giúp Đường Húc Đông một tay.
Mọi người đều cảm thấy căng thẳng, rốt cục, một âm thanh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
"Xoảng" một tiếng, Triệu Chỉ Ngọc làm vỡ một cái chén, may mà không bị thương.
Hạ Hải Dụ rốt cuộc không nhịn được, vội đứng lên, chạy vào phòng bếp....
← Ch. 192 | Ch. 194 → |