Mẹ Chồng Đến Thăm
← Ch.022 | Ch.024 → |
Buổi chiều, sau khi tạm biệt mẹ, Ngưng Lộ cùng thím Trương đến siêu thị mua thức ăn và một chút đồ dùng hàng ngày mới về nhà. Bởi vì rất nhiều ngày không có ra ngoài cho nên hôm nay tâm trạng Ngưng Lộ cũng rất thư thái, dọc theo đường đi trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười nhẹ.
"Thiếu phu nhân, cô nên cười nhiều mới đẹp." Ngay cả thím Trương cả ngày theo bên cạnh cô cũng bị nụ cười tuyệt mỹ của cô mê hoặc. Chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy đã mê hoặc hai vị thiếu gia của nhà họ Sở, cuối cùng mỹ nhân vẫn thuộc về đại thiếu gia mạnh mẽ. Nhưng nhìn sao thiếu phu nhân cũng không giống dạng phụ nữ dùng thủ đoạn dụ dỗ người khác? Đối với điều này, Thím Trương vẫn luôn nghi ngờ nhưng không dám mở miệng hỏi. Làm người phải giữ bổn phận, chuyện của chủ vẫn ít hỏi thì tốt hơn!
"Thím Trương, cám ơn thím dẫn con ra ngoài!" Ngưng Lộ thật tâm nói. Cô biết bình thường thím Trương giám sát cô chặt như vậy nguyên nhân cũng bởi vì Sở Mạnh, cô không trách bà. Nếu sau này khi thím Trương ra ngoài mua thức ăn có thể dẫn cô ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt.
"Thiếu phu nhân, đây là chuyện tôi phải làm." Khuôn mặt già nua của thím Trương hiện lên vẻ ngại ngùng. Mặc dù ở nhà họ Sở, chủ nhân đối xử với những người tôi tớ như bà cũng rất khách sáo, nhưng chưa bao giờ có sự chân thành và thân thiện như thiếu phu nhân. Điều này càng làm cho thím Trương đối với vị thiếu phu nhân trẻ tuổi này thêm phần tôn trọng.
Xe ngừng lại trước cổng chính khu nhà, Ngưng Lộ cùng thím Trương quyết định đi thang máy ở đại sảnh cho nên để lão Trương một mình lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm. Hai người vừa xách theo những túi đồ vừa nói chuyện, rất tiêu diêu tự tại, nhưng trước khi thang máy mở cửa, trong phút chốc Ngưng Lộ cảm thấy trong lòng bất an.
Trước cửa nhà bọn họ, một phu nhân toàn thân trang phục đẹp đẽ chẳng phải là mẹ chồng cô - người mà sau khi cô được cưới vào cửa chưa từng về thăm hỏi sao? Sau lưng còn dẫn theo quản gia nhà họ Sở! Thấy cô và thím Trương từ trong thang máy bước ra con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài. Họ đi đâu mà lâu như vậy? Thế nhưng để bà không công đợi một tiếng đồng hồ, cái giá của Quan Ngưng Lộ cũng thật cao! Được gả vào nhà cũng không về thăm hỏi mẹ chồng như bà thì thôi, thế nhưng lại còn không cho bà vào nhà. Mẹ Sở lại càng tức giận hơn nữa! Sự bất mãn đối với cô càng thêm sâu sắc.
"Phu nhân, bà tới lúc nào vậy? Sao lại không gọi điện thoại tới trước?" Thím Trương lập tức nghênh đón. Cũng không nhận được điện thoại của thiếu gia nói phu nhân muốn đến? Nhìn sắc mặt của phu nhân chắc là không được tốt! Chỉ là không tốt thôi sao? Xem ra là chuẩn bị có bão nổi rồi. Chẳng lẽ là vì thiếu phu nhân mà đến?
"Thì ra tôi muốn tới đây, còn phải điện thoại xin phép ai đó hay sao? Quan Ngưng Lộ, cô rất được đó!" Mẹ Sở lạnh lùng nói.
"Mẹ......." Ngưng Lộ theo sau lưng thím Trương nghe được những lời như châm chọc của mẹ Sở không biết đáp lại như thế nào, cũng không dám đến quá gần, cách xa bà ba bước sợ hãi gọi mẹ. Vừa nhìn thấy mẹ Sở Ngưng Lộ liền nghĩ đến chuyện ngày đó trên xe Sở Mạnh nói bà không phải mẹ anh ta. Nhưng bất kể như thế nào cô vẫn phải gọi bà là mẹ. Nhưng mẹ Sở có mắt cao hơn đầu cũng không đáp lại cô mà chỉ hung hăng lườm cô một cái sau đó xoay người đối mặt với thím Trương lớn tiếng nói: "Còn nói linh tinh cái gì nữa, tôi đứng đến chân cũng muốn rút gân còn không mau mở cửa."
Sau khi vào nhà thím Trương và quản gia liền vào bếp pha trà chỉ còn hai người Ngưng Lộ và mẹ Sở ở phòng khách. Ngưng Lộ theo sát sau lưng mẹ Sở đang nhìn xung quanh quan sát khắp nơi không dám mở miệng nói chuyện. Chỉ sợ mình còn nói sai điều gì sẽ làm bà không vui. Mà mẹ Sở cũng là lần đầu tiên đến nhà con trai mình cho nên nhìn đặc biệt cẩn thận. Hừ, không biết con trai nghĩ gì mà sau khi kết hôn không chuyển về nhà ở mà còn sai người giúp việc trong nhà đến đây chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô ta! Thật sự coi mình là thiếu phu nhân sao? Nhưng ở trong nhà thì sợ không biết làm sao đối mặt với con trai út của mình sao? Vừa nghĩ đến chuyện của con út, cơn giận của mẹ Sở vốn đã nguôi bớt lại dâng trào, bà dừng bước xoay người lại làm Ngưng Lộ trở tay không kịp thiếu chút nữa đã đụng vào bà.
"Không biết hai đứa con trai của tôi sao lại coi trọng con hồ ly tinh vô dụng này!" Mẹ Sở bình thường nói chuyện khách sáo lễ độ hôm nay lại đối với Ngưng Lộ vô cùng cay nghiệt. Nhưng bộ dáng yếu đuối như gió thổi qua cũng có thể ngã mới có thể đi dụ dỗ đàn ông sao? Quan Ngưng Lộ, cô được lắm!
"Mẹ......" Ngưng Lộ không biết nên trả lời bà vấn đề này như thế nào. Trong lòng cười khổ, mẹ Sở nhất định cho rằng là cô dụ dỗ Sở Mạnh? Cô nói với bà đó không phải sự thật bà sẽ tin sao? Việc đã đến nước này thì nói gì đều vô dụng, bà muốn nói gì thì cứ để cho bà nói đi!
"Đừng tiếp tục gọi tôi là mẹ. Tôi không có đứa con dâu như cô. Mặc dù cô đã kết hôn với Sở Mạnh nhưng tôi không thừa nhận cô là người nhà họ Sở chúng tôi, không cần phí công cô quan tâm!" Mẹ Sở cay nghiệt nói. Ban đầu bà còn cho là Quan Ngưng Lộ thật sự là một người đứa con gái tốt! Không ngờ cô ta cũng là dạng phụ nữ ái mộ hư vinh, vừa nhìn thấy con trưởng nắm quyền trong nhà thì cắt đứt mối quan hệ với con út mà thay đổi gả cho anh của bạn trai, thật sự là quá vô sỉ.
"Phu nhân, mời bà ngồi xuống uống ly trà!" Thím Trương bưng ấm trà lài vừa pha xong đi ra ngoài, thấy bộ dáng của phu nhân và thiếu phu nhân dường như là đang chuẩn bị chiến tranh, vội vàng lên tiếng. Thiếu phu nhân hiền lành như vậy sao có thể là đối thủ của phu nhân chứ?
Mẹ Sở khinh thường trợn mắt nhìn Ngưng Lộ một cái, ngồi xuống. Thím Trương bên cạnh ý bảo Ngưng Lộ còn đứng ngốc ở đó làm gì mau châm trà. Sau khi Ngưng Lộ hiểu ý, nhận lấy ấm trà trong tay thím Trương rót một ly, cung kính đi tới trước mặt mẹ Sở nửa ngồi xuống nói: "Mẹ, mời mẹ uống trà."
Dù nói gì đi nữa đây cũng là lần đầu tiền người làm dâu như cô kính mẹ chồng một ly, cần phải vậy. chẳng qua là trong lòng Ngưng Lộ lại vô cùng chua xót! Ly trà này vốn là ly trà vui vẻ hạnh phúc, bởi vì khi cô có cơ hội dâng ly trà này thì cô rốt cuộc có thể kết hôn với người đàn ông cô yêu. Nhưng bây giờ người được kính trà không có thay đổi, vẫn là bà, thay đổi chính là người mà cô nên lấy. Tất cả đã không còn giống nữa, vĩnh viễn không giống.
"Trà nóng như vậy còn đưa cho tôi uống có phải cô cố tình để tôi bị phỏng không? Cô thật là quá độc ác!" Mẹ Sở gạt đi cái ly trong tay Ngưng Lộ ra.
"Xoảng" một tiếng, ly trà trong tay Ngưng Lộ đã rơi xuống đất, nước trà không coi là nóng đến có thể bỏng nhưng vẫn làm cho da thịt mu bàn tay Ngưng Lộ đỏ lên.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Thím Trương vội vàng chạy tới kéo tay Ngưng Lộ. Phu nhân sao lại ác như vậy? Mà quản gia vẫn vẻ mặt lạnh lùng không đổi đứng ở bên cạnh nhìn tất cả.
"Thím Trương con không sao. Là tay con run không cẩn thận làm đổ. Phiền thím dọn dẹp một chút." Ngưng Lộ dưới ánh mắt nghiêm nghi của mẹ Sở rút tay về. Bất kể thế nào bà vẫn là mẹ của Sở Khương, cô không muốn tranh chấp với bà, nhịn chút đi! Mặc dù mu bàn tay đau muốn chết.
*****
"Hừ, cô đừng nghĩ như vậy tôi sẽ tha thứ cho cô! Quan Ngưng Lộ, quyết định của Sở Mạnh tôi không cách nào thay đổi. Nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi, nhà họ Sở chỉ cần một ngày còn có tôi, cô đừng mơ tưởng bước vào cửa lớn nhà họ Sở một bước." Mẹ Sở nhận lấy khăn do quản gia đưa tới, lau nước trà bắn vào quần áo.
Thật ra thì tôi cũng không muốn về, tuyệt đối không muốn. Hơn nữa có một ngày tôi cũng sẽ rời khỏi nhà họ Sở, bà cứ yên tâm đi! Ngưng Lộ cúi mắt lặng lẽ nói trong lòng.
"Không cần lộ ra vẻ mặt giống như đứa con dâu bị tôi ức hiếp, Quan Ngưng Lộ cô nói gì đi!" Mẹ Sở không muốn cứ như vậy mà bỏ qua cho Ngưng Lộ.
"Mẹ, xin lỗi!" Ngưng Lộ không biết mình nên nói gì. Thừa nhận là cô quyến rũ Sở Mạnh sao? Hay là thừa nhận là cô bởi vì gia sản nhà họ Sở mới bỏ rơi Sở Khương đổi thành gả cho người anh hai là Sở Mạnh có địa vị và quyền lực đây? Thật ra thì, đối với người đã ghi hận mình, bất kể có nói cái gì cũng đều là sai, cho dù có lý đi chăng nữa vẫn bị xem là vô lý, chi bằng không nói nữa. Nhưng bây giờ hình như cô không nói cũng là sai.
"Cô không có lỗi với tôi, người cô có lỗi là Sở Khương, là đứa con mà tôi thương yêu nhất. Nó chỉ vì cô mà thiếu chút nữa cả mạng cũng không còn, thật vất vả nhặt về được một mạng nhưng bây giờ lại muốn rời khỏi chúng tôi. Là cô, là cô hại Sở Khương! Là cô có lỗi với nó, cũng là cô làm cho nó muốn rời khỏi nhà họ Sở! Rời khỏi cái nơi làm nó đau lòng này." Mẹ Sở vươn ngón tay chỉ vào Ngưng Lộ thét to. Đúng vậy, đây mới chính là mục đích mà bà đặc biệt chọn ngày hôm nay, con trưởng đến Hồng Kông công tác mà đến nhà. Sở Khương cũng bởi vì tình yêu mà không muốn sống trong nước nữa, đến nước Mỹ xa xôi kia để du học. Quyết định này của anh khiến mẹ Sở không sao hiểu được, đi học cũng được nhưng tại sao phải đến nước Mỹ xa xôi như vậy? Bà không đành lòng! Mà con trai út vẻ mặt kiên quyết nói với bà: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không sợ con nhìn cuộc sống ân ái của anh hai mà lại tự sát sao?" Nghe vậy, chính là nói bà không thể ngăn cản con, nhưng người làm mẹ như bà cho dù có không đành lòng cũng phải chấp nhận. Cơn giận để trong lòng cực kỳ không thoải mái lại không thể trút giận lên con trưởng, cho nên bà chỉ có thể tới tìm người phụ nữ đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện này để giải tỏa sự tức giận trong lòng.
"Mẹ, Sở Khương anh ấy sao rồi?" Ngưng Lộ biết mình làm Sở Khương bị tổn thương quá sâu, nhưng nào có ai biết chính bản thân cô cũng vết thương chồng chất? Sở Khương đau lòng một phần, cô cũng đâu kém anh phần nào. Người khác sẽ không hiểu!
"Sao? Cô còn có tư cách hỏi sao? Sau khi cô lựa chọn bỏ rơi nó, cô bây giờ lấy thân phận gì để hỏi? Chị dâu sao? Thật là buồn cười!" Từng câu từng chữ của mẹ Sở đánh vào lòng Ngưng Lộ.
"Con chỉ là quan tâm anh ấy......." Đúng vậy, chẳng qua là quan tâm mà thôi cũng không được sao?
"Quan tâm? Nếu quả thật còn quan tâm tới nó, cô cũng sẽ ở lúc nó còn ở bệnh viện mà vội vã cử hành hôn lễ với Sở Mạnh? Quan Ngưng Lộ, không nên nói những lời làm người ta ghét bỏ như vậy. Cô không có tư cách quan tâm đến nó!" Mẹ Sở dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ngưng Lộ, như hận không thể nuốt sống cô vậy.
"Mẹ....." Mọi người đều cho là lỗi của cô, Ngưng Lộ đau xót trong lòng, không muốn cãi lại bất cứ cái gì nữa. Cứ cho là đúng đi! Tất cả đều tính ở trên đầu cô là được rồi. Ai bảo cô không thể làm người vứt bỏ cha mẹ mà không lo chứ? Ai bảo cô trong lúc vô tình lại tìm tòi nghiên cứu vết thương trong tim người khác. Nếu lời nói của Sở Mạnh là thật, vậy có phải là Sở Khương bị trừng phạt mà cái gì cũng không biết, có thể tính luôn lên đầu cô hay không?
"Đủ rồi, không cần gọi tôi là mẹ nữa, tôi không làm nổi mẹ cô! Quan Ngưng Lộ, tôi không muốn tiếp tục nhìn mặt cô nữa. Quản gia, chúng ta đi!" Mẹ Sở cực kỳ tức giận đứng dậy, cũng trong lúc muốn đi đẩy ngã Ngưng Lộ đang quỳ trước mặt. Ngưng Lộ không kịp ứng phó té ngã trên mặt đất, mảnh vỡ dưới đất chưa được thu dọn sạch sẽ làm bị thương tay cô, máu tươi chảy ra, đau, Ngưng Lộ cũng không dám lên tiếng.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?" Thím Trương đi lấy đồ muốn thu dọn mảnh vỡ bước ra thấy thiếu phu nhân nằm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, lập tức để đồ xuống chạy qua xem.
"Thím Trương, bà đừng quên bà là người của ai!" Thấy Ngưng Lộ bị thương, mẹ Sở vẫn cao ngạo. Cô ta chảy chút máu có là gì so với con trai bà? Tốt nhất là chảy cạn luôn đi! Mẹ Sở độc ác nghĩ. Nếu như không phải nể mặt Sở Mạnh hiện tại là chủ nhà họ Sở, bà sẽ không dễ dàng buông tha cô ta như vậy đâu.
"Phu nhân tôi biết rõ! Tôi là người giúp việc nhà họ Sở, nhưng thiếu phu nhân không phải là người nhà họ Sở sao?" Thím Trương nghe những lời như vậy cũng vô cùng tức giận. Phu nhân sao hôm nay lại có thể ngấm ngầm hại người như vậy? Người giúp việc như bà còn chưa tính, nhưng thiếu phu nhân dù sao cũng là người nhà họ Sở bọn họ? Bà không sợ đắc tội với bà ấy bởi vì bà không thích thiếu phu nhân bị bà ấy ức hiếp thành ra như vậy.
"Thím Trương, bà nói chuyện càng ngày càng không có chừng mực rồi!" Mẹ Sở giận đến nói không nên lời, ngược lại quản gia ở kế bên lên tiếng nhắc nhở thím Trương.
"Phu nhân, nếu như hôm nay tôi có làm gì không đúng, xin lượng thứ!" Thím Trương không phải không biết chừng mực. Sở dĩ bà có thể nói chuyện như vậy bởi vì khi thiếu gia điều hai vợ chồng bà tới đây có nói qua với bà, sau này hai vợ chồng họ chỉ cần nghe một mình chỉ thị của cậu ấy là được, những người khác có thể không cần quan tâm. Hiện tại đại thiếu gia là người nắm quyền ở nhà họ Sở! Nếu đại thiếu gia đã nói như vậy bà đương nhiên phải bảo vệ thiếu phu nhân rồi. Bà kính trọng bà ấy bởi vì bà ấy là mẹ của đại thiếu gia, nhưng cho dù có là mẹ của đại thiếu gia cũng không thể vô lý chỉ trích thiếu phu nhân như vậy, huống chi bây giờ không chỉ đơn giản là chỉ trích mà thôi. Chuyện này bà nhất định phải báo lại cho thiếu gia.
"Quản gia, chúng ta đi!" Mẹ Sở thật sự là nhìn không nổi nữa rồi, quay đầu khí thế hiên ngang đi ra ngoài. Vốn muốn tới nơi này trút giận kết quả ngược lại bị chọc giận không ít.
"Thím Trương, thím đi tiễn phu nhân đi! Con không sao, đợi lát nữa rồi dọn dẹp!" Ngưng Lộ che ngón tay vẫn còn đang rướm máu của mình.
"Phu nhân, bà đi thong thả!" Thím Trương rốt cuộc ở lúc mẹ Sở và quản gia ra tới cửa đuổi kịp.
"Không cần cô ta giả bộ tốt bụng! Dù sao đi nữa tôi cũng không thừa nhận cô ta. Tôi muốn nhìn xem cô ta rốt cuộc cô ta có thủ đoạn gì có thể làm gì để Sở Mạnh nghe nấy." Mẹ Sở bước vào thang máy, hướng về phía thím Trương đang đứng ở cửa cười lạnh nói.
Thím Trương đóng cửa trở lại bên cạnh Ngưng Lộ, nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ cùng vết máu nhuộm đỏ quần áo cực kỳ đau lòng. Luống cuống tay chân lấy hòm thuốc ra giúp cô bôi thuốc, băng bó sau đó đỡ cô trở về phòng thay quần áo.
"Thím Trương, cám ơn thím! Con muốn nghỉ ngơi một chút." Sau khi thay quần áo Ngưng Lộ mệt mỏi nằm trên giường. Bây giờ cô không muốn nói không muốn làm gì cả, chỉ muốn được một mình yên tĩnh một chút.
"Thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài trước. làm xong cơm tối tôi lại gọi cô." Thím Trương lui ra khỏi phòng khép cửa lại.
"Alô, thiếu gia phải không? Tôi là thím Trương......"
← Ch. 022 | Ch. 024 → |