Cách Không Muốn Có Con
← Ch.021 | Ch.023 → |
Đã qua một tuần từ hôn lễ long trọng còn có đêm tân hôn đáng sợ đó. Bởi vì sức khỏe tiêu hao quá độ, ở ngày thứ ba Ngưng Lộ cũng không có về nhà mẹ ruột, mà mẹ cũng chỉ gọi điện thoại đến nói: Không sao, muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, khi nào rãnh lại về.
Hôm đó sau khi tỉnh lại ở phòng tân hôn trong khách sạn, Ngưng Lộ phát hiện chỉ có một mình mình cô đơn nằm trên chiếc giường rộng lớn, mà người chồng mới cưới danh chính ngôn thuận của cô đã không thấy bóng dáng, trên đất chỉ còn lễ phục xốc xếch của cô, còn có đồ lót bên cạnh. Ngưng Lộ quấn chăn ngồi dậy, ánh mắt sợ hãi cẩn thận quan sát căn phòng yên tĩnh đến dọa người, cho đến sau khi xác định anh không có ở đây, trái tim đang lơ lửng rốt cuộc cũng buông lỏng xuống.
Bọc cái mền thật dài, Ngưng Lộ muốn mặc quần áo nhưng hai chân vừa chạm đất, giữa hai chân lại co rút đau đớn làm cô hoàn toàn không có cách nhúc nhích, lảo đảo một cái, cả thân hình nặng nề ngã nhào xuống đất, cũng may trên đất trải thảm lông dê mới không làm cô bị thương. Thế nhưng tiếng vang rất nhỏ vẫn làm kinh động đến thím Trương đang ở bên ngoài chờ cô tỉnh lại.
"Thiếu phu nhân, cô đã tỉnh rồi sao? Không sao chứ? Xin lỗi, tôi thấy cô vẫn đang ngủ say nên không dám vào thu dọn đồ đạc, sợ quấy rầy đến cô." Thím Trương là một nữ đầu bếp đã làm việc ở nhà họ Sở nhiều năm, tuổi cũng xấp xỉ 50, rất được mọi người ở nhà họ Sở quý mến. Bây giờ Sở Mạnh không muốn để Ngưng Lộ đến nhà họ Sở ở nên đặc biệt điều bà đến đây chăm sóc cô. Lúc Ngưng Lộ cùng Sở Khương về nhà, thím Trương cũng đã gặp qua Ngưng Lộ, mặc dù đối với chuyện cô kết hôn với đại thiếu gia tuy không hiểu, nhưng không phải chuyện bà nên hỏi, bà sẽ không lắm mồm dù nửa câu, cho nên đây là nguyên nhân mà Sở Mạnh chỉ định muốn bà tới.
"Thím Trương.......... Sao lại là thím?" Ngưng Lộ dây dưa với cái mền nửa ngày, dưới sự giúp đỡ của thím Trương đã lộ ra được nửa cái đầu, khi thấy thím Trương lại kinh ngạc há hốc mồm.
"Thiếu phu nhân, đại thiếu gia bảo tôi đến chăm sóc cuộc sống thường ngày của cô, tôi giúp cô mặc quần áo trước rồi rửa mặt sau đó đưa cô về nhà thiếu gia." Thím Trương cầm quần áo mà thiếu gia bảo bà mang tới, kéo ra cái chăn trên người cô ra, lại bị những dấu vết trên người cô làm khiếp sợ đến không thể khép miệng, tình huống dữ dội như vậy chỉ có thể hình dung bằng một chữ "thảm", đại thiếu gia thoạt nhìn thuộc về dạng cường thế nhưng sẽ không đến nỗi thô lỗ như vậy chứ? Khó trách thiếu phu nhân lại ngủ cả ngày cũng không tỉnh.
"Thím Trương, con tự làm được rồi! Con muốn đi tắm trước!" Ngưng Lộ biết dấu vết trên người mình có thể dọa thím Trương sợ, ngay cả cô cũng không thể tin cái cơ thể đầy dấu vết xanh tím này là thân thể của mình. Anh ta sao có thể đối đãi thô bạo với cô như vậy chứ? Vừa nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo và hơi thở ngạo mạn đó cô đã không muốn nhớ lại nữa, nếu sau này anh vẫn thô lỗ như vậy cô làm sao chịu được? Nghĩ đến hai người dây dưa lâu như vậy có thể có con hay không thì tim lại nhói đau. Cô không muốn có con của anh ta, không muốn có con của ác ma, phải làm sao bây giờ?
"Thiếu phu nhân, tôi giúp cô!" Thím Trương không tiện nói thêm gì, dù sao cũng là chuyện của chủ nhân.
"Con tự làm được rồi!" Sau khi đổ đầy nước, Ngưng Lộ viện cớ đuổi thím Trương ra. Cô muốn một mình suy nghĩ thật tốt nên làm cái gì bây giờ.
"Vậy tôi ra bên ngoài chờ, có chuyện gì cô cứ kêu một tiếng, tôi sẽ đến ngay." Trước khi lui ra, thím Trương vẫn không quên dặn dò.
Sau khi tắm xong, Ngưng Lộ mặc vào quần áo thím Trương đã chuẩn bị trước rồi cùng thím Trương ngồi lên chiếc xe đã sớm chờ trước cửa khách sạn. thì ra là đã gần chạng vạng tối, rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu? Màu vàng ráng chiều sắp tắt, rọi qua cửa sổ xe không có đóng, lẳng lặng chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của cô, ánh mắt cũng hơi mông lung, lông mi thật dài cong rũ xuống như cánh quạt. Mới vừa rồi lúc nghe thím Trương nói không cần trở về nhà lớn họ Sở ở, lòng cô không còn hồi hộp lo sợ nữa. Nếu về đó cô không biết lấy mặt mũi đâu mà đối mặt với Sở Khương, còn có hai trưởng bối kia nữa, quá lúng túng. Huống chi hôm đó, thái độ bất mãn của mẹ Sở đối với cô làm cô không biết nên chung đụng với bà như thế nào? Nhưng phận làm hậu bối cũng không thể không trở về, nhưng nếu Sở Mạnh không có sắp xếp thì cô cũng chấp nhận kéo dài thêm một chút? Quan Ngưng Lộ, mày thật chẳng có gan đối mặt với mọi chuyện!
Đèn đỏ trước mặt khiến xe dừng lại, Ngưng Lộ thoáng mở mắt ra, đèn của bảng hiệu tiệm thuốc buôn bán suốt 24 giờ đã bắt đầu sáng lên, đứng yên trong mắt cô không thể di chuyển, một suy nghĩ hình thành trong đầu cô.
"Ông Trương, làm phiền đến đầu đường phía trước dừng lại một chút, con muốn mua ít đồ." Sau khi vượt qua đèn xanh đèn đỏ, Ngưng Lộ đột nhiên mở miệng yêu cầu ông Trương tài xế dừng xe. Không sai, ông Trương tài xế và thím Trương là hai vợ chồng, làm việc ở nhà họ Sở đã nhiều năm.
"Thiếu phu nhân, cái này sợ rằng không tiện." Ông Trương chần chờ một chút, xe vẫn không có ý muốn dừng lại. Đại thiếu gia đã dặn không có sự đồng ý của cậu ấy không thể để thiếu phu nhân tùy tiện ra ngoài.
"Thím Trương, tôi chỉ muốn đến hiệu thuốc mua một ít thuốc dán ngoài da." Ngưng Lộ dứt khoát quay mặt về phía thím Trương nãy giờ không nói gì, ngoài mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, thật ra thì tim Ngưng Lộ đã đập thình thịch. Đúng vậy, cô muốn lợi dụng sự đồng cảm cùng là phụ nữ của thím Trương để đến hiệu thuốc mua một số thứ mà cô muốn, nhưng thím Trương có phát hiện hay không đây?
"Thiếu phu nhân, hay là để tôi đi mua giúp cô!" Thím Trương nghĩ đến vừa rồi thấy Ngưng Lộ toàn thân xanh tím không đành lòng, nhưng mệnh lệnh của thiếu gia bọn họ không dám làm trái, cho nên bà suy nghĩ một chút, không bằng mua giúp cô ấy như vậy cũng không có chuyện gì.
"Thím Trương tôi còn muốn mua một ít vật dụng cá nhân, nếu như không yên tâm thì bà đi theo tôi được không?" Ngưng Lộ đã căng thẳng đến tay rịn ra mồ hôi.
"Ông Trương, vậy dừng lại một chút đi? Tôi đi với thiếu phu nhân đến đó." Thím Trương vẫn không nhịn được vẻ mặt khẩn cầu của Ngưng Lộ.
"Két" một tiếng, rốt cuộc xe dừng lại ở ven đường
Ngưng Lộ xách theo cái túi nhỏ đi một vòng trong hiệu thuốc, chọn đông chọn tây một đống lớn thuốc bôi không cần biết có dùng đến hay không, thuốc cảm cùng một chút vật dụng cá nhân của phụ nữ, hiệu thuốc bây giờ thật tốt, không chỉ bán thuốc men thường dùng, vật dụng cá nhân hàng ngày cùng nước uống cũng đầy đủ. Vừa đúng cũng đủ để Ngưng Lộ lấy đầy một rổ, nhưng thứ quan trọng nhất Ngưng Lộ vẫn không dám đặt vào trong giỏ xách, bởi vì thím Trương vẫn luôn theo sau cô như hình với bóng.
"Thiếu phu nhân còn muốn mua cái gì sao?" Thím Trương thấy Ngưng Lộ đã chọn một đống đồ, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ phải gọi điện cho đại thiếu gia rồi.
"Tiểu thư, tôi cầm giúp cô được không?" Cô bán hàng nhiệt tình thấy Ngưng Lộ xách một rổ đầy chủ động đến giúp cô một tay, trong lúc thím Trương nghi ngờ, Ngưng Lộ dùng kế dụ thím Trương đi.
"Thím Trương, giúp tôi lấy hai chai nước được không? Ngưng Lộ chỉ chỉ tủ lạnh cạnh cửa hiệu thuốc, thím Trương không có dị nghị mà bước thẳng đi qua.
*****
"Lấy giúp tôi một hộp Emergency contraceptives (thuốc ngừa thai khẩn cấp)." Ngưng Lộ không xác định cô bán hàng này nghe có hiểu không, không thử một chút làm sao biết?
"OK." Cô bán hàng chẳng qua là sửng sốt một chút mà thôi, sau đó vươn tay lấy hộp thuốc vừa đúng đặt bên cạnh quầy thu ngân bỏ vào trong giỏ xách, thím Trương cũng vừa đúng lúc cầm chai nước đi tới.
"Cám ơn cô!" Cuối cùng Ngưng Lộ cũng yên tâm.
"Đừng khách sáo." Cô bán hàng nhìn ra được vị tiểu thư tới mua đồ này nhất định là có nguyên nhân bất khả kháng, cũng may mình là sinh viên y khoa chẳng qua là làm thêm giờ ở tiệm thuốc mà thôi, nếu không đổi lại một nhân viên bán hàng bình thường thì không chắc sẽ nghe hiểu anh văn chuyên ngành như vậy. Cô gái này thật sự là cực kỳ thông minh.
"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân đã tỉnh rồi, đang trên đường về nhà."
"Vâng, còn chưa tới, thiếu phu nhân muốn mua một ít đồ."
"Không phải vậy, tôi vẫn luôn bên cạnh cô ấy. Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt." Khi đang đi ra khỏi tiệm thuốc, thím Trương liền nhận được điện thoại của Sở Mạnh. Nhưng Ngưng Lộ bởi vì đã mua được thứ mình muốn mà tâm trạng cảm thấy vui vẻ hơn.
Từ hôm đó sau khi về khu nhà của Sở Mạnh, Ngưng Lộ mỗi ngày trừ ăn cơm ra chỉ có ngủ, những ngày sau đó đã quá vô vị rồi. Mà những dấu vết xanh tím ngày đó cũng vì được nghỉ ngơi tốt mà cũng đã từ từ tan biến, người đàn ông đáng sợ đó! Cũng may, cũng may mấy ngày nay anh ta không có về, nhưng Ngưng Lộ biết mỗi ngày thím Trương đều gọi điện thoại cho anh ta báo cáo tình trạng của cô. Bây giờ cô tính sao đây? Làm con chim hoàng yến nuôi trong lồng sao? Hay là thứ chỉ có anh ta được độc chiếm? Đa phần là cái thứ hai, Ngưng Lộ kéo rèm cửa sổ ra tự giễu nói, hôm nay ánh sáng thật tươi sáng mà cô chỉ có thể hấp thụ một chút không khí nhỏ nhoi này sao? Cô không cam lòng!
Không biết phía trường học sao rồi? Còn Sở Khương có khỏe không? Ở dưới ánh mặt trời chói chang, Ngưng Lộ vì nghĩ đến hai chuyện này mà nhíu mày, trong lòng giống như có một khối đá nặng đang đè ép đến không thở được, những ngón tay mảnh khảnh nắm rèm cửa sổ cũng chặt lại, ngay cả móng tay đâm vào trong da thịt cũng không có chút cảm giác nào.
"Thiếu phu nhân cô đã thức! Bữa sáng đã chuẩn bị xong!" Là giọng nói ngàn năm không đổi của thím Trương, Ngưng Lộ buông rèm cửa trong tay ra, từ từ xoay người lại.
"Thím Trương, hôm nay con muốn về nhà một chuyến được không? Sách vở của con còn để bên đó chưa dời qua." Dưới ánh mắt nghi ngờ của thím Trương, Ngưng Lộ dùng giọng điệu bình thản đến không thể bình thản hơn được nói ra lý do của cô. Cô đúng là muốn về nhà đem một ít sách đến đây bởi vì sách bày trong thư phòng anh đều là sách tra cứu về kinh doanh, buồn tẻ vô vị làm cho cô xem không nổi. Chẳng qua là khi nào anh ta mới về, cô thật sự muốn nói với anh ta chuyện đến trường đi học, khi đó không phải anh ta đã nói về sau sẽ thương lượng sao! Nhưng Ngưng Lộ cũng thừa nhận là mình không có gan đi tìm anh ta đàm phán.
"Thiếu phu nhân, cô ăn sáng trước đi rồi hãy nói!" Trên mặt thím Trương vẫn còn nụ cười nhưng Ngưng Lộ biết ý nghĩa câu nói này của bà, bà còn phải xin phép chủ nhân của mình, xem chủ nhân của bà có đồng ý cho cô ra ngoài hóng mát chút không đã. Người đàn ông đáng chết đó thật sự giam lỏng cô sao?
Ngưng Lộ không có ý kiến gì đi về phía phòng rửa mặt. Cô cho là không có hi vọng rồi, nhưng khi cô ngồi xuống trước bàn ăn, đang muốn ăn thì thím Trương vẻ mặt vui mừng từ phòng sách đi ra: "Thiếu phu nhân, ăn sáng xong tôi sẽ đưa cô về nhà mẹ đẻ!"
Động tác cắn bánh sandwich của Ngưng Lộ ngừng lại. Có phải thím Trương nói hôm nay cô có thể ra ngoài hóng mát không? Người đó dễ thuyết phục vậy sao? Ngưng Lộ vẫn chưa dám tin vào vận may của mình.
"Thiếu phu nhân, ăn nhanh đi. Tôi đi dọn dẹp phòng bếp một chút trước đã." Thím Trương vui vẻ phấn khởi đi vào phòng bếp. Thật ra thì mới vừa rồi bà không muốn gọi điện thoại cho đại thiếu gia nói chuyện thiếu phu nhân muốn về nhà, sợ bị cậu ấy mắng. Nhưng lại không đành lòng nhìn bộ dáng cô đơn ủ dột mấy hôm nay của cô, bà vẫn cố lấy can đảm gọi điện thoại không nghĩ đến thiếu gia thế nhưng lại dễ dàng đáp ứng như vậy, chẳng qua là dặn dò bà phải đi theo chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt là được. Bà cho là thiếu gia sau khi kết hôn sẽ vứt thiếu phu nhân ở căn hộ này không quan tâm, chắc là không thích thiếu phu nhân! Nhưng xem ra thím Trương sao lại cảm giác thiếu gia thật ra rất quan tâm thiếu phu nhân!
Buổi trưa Ngưng Lộ trở về ngôi nhà quen thuộc, mẹ đã chuẩn bị sẵn đầy bàn thức ăn ngon chờ con gái sau khi kết hôn về nhà lần đầu. Mà Quan Minh Quyền bởi vì công xưởng đang bận rộn nên sáng sớm đã đến công ty, cho nên nhà họ Quan chỉ có một mình Đàm Lệ Hoa. Lúc ăn cơm, thím Trương lại kiên trì không ngồi ăn cùng bàn với bọn họ nên Ngưng Lộ có cơ hội ở riêng với mẹ.
"Ngưng Lộ, Sở Mạnh đối xử với con tốt không?" Dưới tình huống không có người ngoài, Đàm Lệ Hoa vẫn không nhịn được hỏi tới cuộc sống hôn nhân của con gái. Nhìn sắc mặt của con dường như có chút tái nhợt, là không ngủ đủ sao?
"Mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt!" Ngưng Lộ không thể nói với mẹ kể từ sau hôn lễ, cô và Sở Mạnh căn bản không có gặp mặt. Nếu mẹ biết nhất định sẽ hỏi cho ra nguyên nhân, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao cô cũng ước gì anh ta không bao giờ trở lại, cô cũng vừa đúng không muốn gặp anh ta.
"Vậy thì tốt! Ngưng Lộ, ăn nhiều một chút, xem sắc mặt của con kém như vậy, sức khỏe không tốt đến lúc sinh con thì làm sao!" Đàm Lệ Hoa nghe con gái nói xong cũng yên lòng, càng không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén cô. Trong suy nghĩ của bà, con gái tốt nhất sau khi kết hôn nên sớm vì nhà chồng sinh con để củng cố địa vị của mình, dù sao nhà họ Sở cũng là một đại gia tộc, chuyện nối dõi tông đường mới là chuyện quan trọng nhất.
Lời nói của mẹ khiến đôi đũa đang gắp đồ ăn của Ngưng Lộ khựng lại. Sao mẹ lại cho rằng cô muốn có con chứ?
"Ngưng Lộ, sao vậy? Chẳng lẽ con không muốn sinh con? Cái này không thể được, gia nghiệp của nhà họ Sở lớn như vậy, con nhất định phải sinh thêm mấy đứa mới được. Như vậy đến lúc đó sản nghiệp của nhà họ Sở mới không rơi vào tay người khác!" Đàm Lệ Hoa thấy con gái chợt dừng lại, nghĩ là con gái không muốn sinh con.
"Mẹ, không phải vậy. Là Sở Mạnh nói tuổi con còn trẻ nên để qua mấy năm rồi mới tính!" Ngưng Lộ bất đắc dĩ đem người đàn ông đó ra làm bia đỡ. Dù sao anh ta cũng không có ở đây, thím Trương cũng không ở đây, sẽ không bị người khác biết.
"Ha ha. Thì ra là ý của Sở Mạnh! Không nhìn ra nó lại biết săn sóc như vậy. Ngưng Lộ, con phải nắm thật chặt người đàn ông này đó." Đàm Lệ Hoa vừa nghe là ý của Sở Mạnh thì thái độ cũng lập tức thay đổi. Con gái của bà quả thật là đã tìm được một người chồng tốt!
Giữ chặt anh ta? Trong lòng Ngưng Lộ thầm nghĩ: con ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi anh ta, không cần gặp lại anh ta nữa. Nhưng những lời này cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi, không bằng thừa cơ hội này đem chuyện muốn nhờ mẹ nói một chút?
"Mẹ, có chuyện này mẹ giúp con một chút được không?" Ngưng Lộ ngẩng mặt tựa hồ dùng giọng điệu làm nũng nói với Đàm Lệ Hoa. Từ nhỏ đến lớn bởi vì ba mẹ rất bận nên Ngưng Lộ rất ít khi làm nũng với mẹ như một cô bé, nhưng lần này là cực kỳ hưởng thụ.
"Con gái ngoan, sao lại khách sáo với mẹ như vậy? Có chuyện gì mẹ có thể giúp con." Đàm Lệ Hoa ước gì có cơ hội vì con gái làm chút chuyện.
"Mấy ngày nữa con phải cùng Sở Mạnh xuất ngoại, thuốc tránh thai của con đã hết. Mẹ đến bệnh viện giúp con mua một ít được không? Chờ sau khi về nước con sẽ đến lấy." Ngưng Lộ nói cực kỳ cẩn thận, sợ mẹ nhìn ra sơ hở. Cô biết luôn sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp cũng không tốt, cho nên chỉ có thể sử dụng thuốc thường dùng. Mặc dù mấy ngày nay anh ta cũng không có trở lại, nhưng Ngưng Lộ cũng thừa nhận là anh ta không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Phòng họa trước vẫn tốt hơn! Mà cô cũng tin tưởng mẹ nhất định sẽ không đi tra xem cô có thật sự xuất ngoại cùng Sở Mạnh hay không.
"Được rồi, ngày mai mẹ đến bệnh viện một chuyến. Đến khi nào con về mẹ sẽ đưa qua cho con đi!" Đàm Lệ Hoa đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của con gái, bởi vì con gái sẽ không có lý do gì lừa gạt bà.
"Mẹ còn không thể xác định được ngày về. Đến khi đó con sẽ đến lấy!" Ngưng Lộ rốt cuộc cũng yên tâm, nhưng lại sợ mẹ thật sự đến, lúc đó chẳng phải là bị bại lộ sao? Nhưng cô không xác định đến lúc đó mình sẽ dùng lý do gì về nhà, anh ta sẽ đồng ý sao? Bất kể như thế nào, nhất định sẽ có cách.
"Được rồi!" Đàm Lệ Hoa cũng không kiên trì nữa.
"Cám ơn mẹ." Ngưng Lộ lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |