← Ch.04 | Ch.06 → |
Cứ như vậy tôi cho Thẩm Lạc ngâm thuốc mỗi ngày hai canh giờ, mỗi ngày cũng lấy thú vui cải nhau với Bách Lý Tấn ra làm vui, à nói đến đây thì tôi đã biết cái khác giữa tôi và hắn là gì rồi?! Là hắn không còn làm mặt nghiêm với tôi như trước nữa. Mà rất hăng hái tranh luận với tôi dù chỉ là 1 việc cỏn con như hôm sau ăn sáng là ăn mỳ hay ăn cháo.
Ngày cứ trôi qua thật nhàn nhã, hết hè sang thu, hết thu lại sang đông. Thẩm Lạc càng ngày càng lớn, càng ngày càng thông minh lanh lợi. Mà càng thông minh lại càng giống ông cụ non, ít cười giỡn hơn trước, khi té ngã trước đây mặt còn mếu như muốn khóc, giờ ngay cả cái nhíu mày cũng không, chỉ lấy tay xoa xoa rồi lại đứng lên như trước. Thẩm Lạc suốt ngày đi theo Bách Lý Tấn học chữ, đọc thơ. Bách Lý Tấn ngoài việc chăm sóc sức khỏe cho Thẩm Lạc hắn còn kiêm luôn chức danh gia sư, hắn dạy Thẩm Lạc rất ân cần, rất tận tụy, tôi nhìn thấy Thẩm Lạc mỗi ngày cùng hắn học tập rất vui vẻ, nó giờ có thể đọc chữ rất rành, đôi lúc còn đọc được mấy câu tục ngữ, tuy chữ viết còn hơi siêu vẹo 1 chút nhưng đối với 1 đứa trẻ 18 tháng như thế thì đã là quá đủ rồi. Nhiều lúc có mấy chữ khó bé không đọc được cũng nhất định không muốn ai nhắc, chỉ ngồi yên, chống hai tay bụ bẫm dưới cằm, trầm ngâm cố nhớ lại.
Mùa đông, mặc áo bông dày, cử động khó khăn, nhưng tính bướng bỉnh, bé nhất định không chịu thay đổi tạo hình, cố chống tay vào cằm. Tôi mấy lần nhìn thấy Bách Lý Tấn dạy Thẩm Lạc đọc chữ cũng mon men đến gần, sau mấy lần để ý hắn gọi tôi lại hỏi, tôi ấp úng trả lời: "Tôi, tôi cũng muốn ...học ...học chữ." Đáng lý tôi cũng không muốn thú nhận mình không biết chữ, nói đúng hơn là không biết chữ ở thời không này, chứ chữ quốc ngữ của tôi vẫn rất tốt đấy nhé. Nhưng thú nhận thì cũng thú nhận rồi, bị Bách Lý Tấn cười suốt mấy ngày cũng bị cười rồi, những lúc như thế tôi đành lấp liếm: "Tôi từ nhỏ học thương đao, đánh giặc trên sa trường, không được học nhiều chữ nghĩa."
Thế nhưng hắn cười thì cười nhưng vẫn giúp tôi giấu nhẹm, vẫn dạy chữ giúp tôi. Tôi giờ đã có thể đọc được 1 cuốn tiểu thuyết dày rồi nhé. À! Thì cái mục đích chính của tôi học chữ cũng chỉ để có thể đọc tiểu thuyết giải khoay thôi, tất nhiên sau khi nhận biết mặc chữ tôi quyết không học nữa, ấy vậy mà Bách Lý Tấn không chịu, hắn cứ bắt ép tôi học viết chữ cho đàng hoàng, mấy lúc dạy học hắn nghiêm túc khác hẳn ngày thường, tôi nghĩ hắn rất có tố chất để làm 1 thầy giáo hơn là làm 1 thầy thuốc."Nghĩ cái gì? Trời ơi cô xem cô viết cái gì đây?"
Đang suy nghĩ vẫn vơ thì ăn ngay 1 cái ký vào đầu đau điếng của Bách Lý Tấn, tôi căm hận trừng mắt nhìn hắn, nhưng không thể làm được gì bởi vì lúc này Thẩm Lạc đang giương mắt tròn xoe nhìn tôi. Tôi nhìn thấy ánh mắt bé, cười khan: "Haha, Lạc Nhi mau luyện chữ, mẹ cũng phải luyện chữ, hahaha."
"Mau viết, nếu hôm nay con không viết hết mấy chữ đó, thúc không cho con nghĩ." Bách Lý Tấn trừng mắt nhìn Thẩm Lạc, Thẩm Lạc nghe tiếng liếc nhìn Bách Lý Tấn 1 cái, rồi nhìn lại vẻ mặt nhăn nhó của tôi 1 cái, sau lại cấm cuối xoay bút, cái cách cầm bút của bé xem ra còn thành thạo hơn cả tôi."A Ngưng, cô mau viết lại chữ này cho tôi."
Bách Lý Tấn đã đặt 1 tờ giấy khác đến trước mặt tôi, tôi nuốt lệ nhìn hắn, đàm phán: "Bách Lý Tấn, Tiểu Bách Lý, giờ cũng đã đến giờ ăn rồi, hay là chúng ta ăn trước rồi..."
Tôi chưa nói hết câu thì Thẩm Lạc đã ngắt lời: "Mẹ, không viết xong không được ăn cơm." Tôi nuốt lệ nhìn bé, con trai tôi có thật mới 18 tháng hay không, có khi nào cũng là xuyên không đến đây không trời? Vì thế tôi đành bấm bụng cố sống cố chết viết cho hết mấy cái chữ ngoằn nghòe như giun kia, tuy Bách Lý Tấn và Thẩm Lạc không hài lòng với mấy chữ tôi viết cho lắm nhưng rốt cuộc vẫn cho tôi được ăn cơm, nhưng đã qua bữa làm sao mà tôi ăn cho nổi, vì thế tôi đem bụng trống rỗng leo lên giường ngủ trưa.
Đến lúc tĩnh dậy đã là giờ Dậu, bên ngoài đã tối hẳn, hôm nay lại không có trăng, trong phòng lại không thấp đèn, nên rất tối. Bụng trống rỗng kêu lên như đánh trống. Tôi thả chân xuống đất, ngồi trên giường, gọi thử mấy tiếng: "Lan Lan. Lan Lan" Nhưng chẳng ai trả lời tôi, tôi lại càng lo lắng, gọi to thêm mấy tiếng: "Lan Lan, Lan Lan, em đâu rồi?" Ngoài trời đang mưa rĩ rả. Toàn thân tôi phát lạnh, tôi rất sợ cái cảm giác này, cái cảm giác ám ảnh trong tâm trí Tống Ngưng, tôi có gọi như thế nào cũng không ai trả lời tôi, giống như cái đêm hôm đó, cái đêm tay phải của tôi trở nên tàn phế.
Cửa đột nhiên "Cạch!" 1 tiếng kêu lên, hình như có người vừa đẩy cửa đi vào, tôi như người chết đuối vớ được cộc gỗ, tôi lao về hướng cửa, người đâm sầm vào bờ ngực rộng lớn của 1 ai đó, trên người hắn có 1 mùi trầm hương, thoang thoảng hơi nước, có lẽ hắn vừa đi dưới mưa. Tôi ôm chầm lấy hắn gào khóc, "Ta sợ quá, rất sợ, mau mau đốt đèn lên đi."
Người hắn ta hơi cứng lại, 1 lát sau hắn mới thả lỏng người, đưa tay ôm lấy cơ thể đang run lên vì khóc của tôi, tay vỗ nhè nhẹ, nhè nhẹ lên lưng tôi. Tôi cũng không biết ruốt cuộc cái người mà tôi ôm đêm đó là ai. Bởi vì khi tôi ôm lấy hắn khóc đã đời thì lại ngủ thiếp đi, cái tật khóc đã rồi ngủ vì mệt của tôi mãi không sửa được. Nếu trước đây không phải vì ngủ thiếp đi do khóc mệt thì có lẽ tôi đã không xuyên không đến thế giới hư ảo này, giờ cũng vì cái tật đó mà tôi lại 1 lần nữa cảm thấy vô cùng xấu hổ vì lúc tôi thức dậy đã là sáng ngày hôm sau.
Bụng đã dính lưng, Lan Lan thì đang loay hoay bên bàn làm gì đó, thấy tôi thức dậy thì mang đến cho tôi 1 bát cháo loãng, tôi đón lấy 1 hơi húp hết, tôi có hỏi thử cô bé mấy lần nhưng cô bé không trả lời, mặt mày lại xanh lét chốc chốc lại liếc nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói. Điệu bộ này của cô càng khiến tôi xấu hổ, không phải là hôm qua cô bé thấy cảnh tượng tôi ôm cái tên kia khóc sướt mướt đó chứ? Mà cái người tôi ôm đó càng đừng nói lại là Bách Lý Tấn đó nha? ....
Tác giả: đố các bạn, người mà Tống Ngưng ôm là ai? Kekeke....
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, vừa nghĩ đến Bách Lý Tấn thì hắn đã chạy đến trước cửa, Thẩm Lạc thì bước chậm rãi phía sau. Mắt Bách Lý Tấn thấy 1 bàn đầy thức ăn thì sán lại gần, chẳng kiên dè gì mà ngồi xuống tự mình mút cho mình 1 bát cháo đầy, rồi ngồi húp xì sụp. Lan Lan thấy Thẩm Lạc thì bước đến bế sốc bé lên, cũng mút cho bé 1 bát cháo, rồi đút từng muỗng.
Tôi đỏ mặt nhìn Bách Lý Tấn, nếu cái người hôm qua quả thật là hắn thì xấu hổ quá đi, tôi ngượng ngập hỏi: "Bách Lý Tấn, tối qua..." Nhưng chẳng cách nào thốt thành lời, trước đây tôi tự cho mình là 1 người miệng lưỡi lanh lẹ, có gan to cùng mình, mấy câu khó nghe hơn thế, ngay cả mấy cái chuyện coi GV tôi còn hùng hồn khí thế bàn tán với bạn bè xem Công nào là đẹp trai nhất, Thụ nào đạt chuẩn nhất. Ấy vậy mà chỉ 1 việc nhỏ như hôm qua mãi không nói ra lời được.
Tôi khinh bỉ bản thân, ngước mắt nhìn bộ mặt ngạc nhiên của Bách Lý Tấn chỉ đành cười khổ, nói: "Không có gì!" Hôm nay lại là 1 ngày trong xanh hiếm có vào mùa đông, trên trời ánh mặt trời không quá gắt, mây cũng không đặt biệt nhiều, gió cũng không quá lớn, trời cũng không có tuyết rơi, hoa mai, hoa đào cũng đặc biệt nở rộ, hương thơm cũng đặc biệt thơm hơn hôm qua. Nói chung hôm nay là 1 ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả, ma chay, xuất hành, xây nhà, tân gia, đi xem mắt. Trong cái ngày hoàng đạo này Thẩm Ngạn đến tìm tôi. Hắn đứng ở bậu cửa, nhíu mày nhìn tôi đang tranh 1 cái đùi gà với Bách Lý Tấn, khuôn mặt hắn vẫn anh tuấn lạnh lùng như ngày nào, vẫn như cái ngày hắn đánh bại Tống Ngưng trước ải Ngọc Lang. Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh ngày đó. Thẩm Ngạn vận 1 bộ giáp bạc cưởi trên mình 1 con chiến mã khoan thai đi đến trước mặt Tống Ngưng, khuôn mặt anh tuấn đến lạ lùng, thanh kiếm lạnh như nước trong tay lóe sáng. Chỉ trong vòng 5 chiêu đã đánh bại Tống Ngưng khiến cô ngã khỏi ngựa, còn hắn mặt không đổi sắc hất tung mũ giáp cô, khi nhìn thấy mái tóc dài xỏa tung của cô mới nhíu mày ngạc nhiên thốt lên: "Thì ra là 1 tiểu thư." Rồi cuối người xuống, dùng mĩu kiếm chớp mắt hất lên cây thương buộc lụa đỏ của Tống Ngưng tung lên rồi cấm phập bên cạnh cô, giọng dửng dưng nói: "Cây thương của tiểu thư."
Cũng chính từ giây phút đó, trong mắt Tống Ngưng chỉ có hình bóng Thẩm Ngạn, cũng chính từ giây phút đó cuộc đời cô và tôi thay đổi như con quay tạo vần. Thẩm Ngạn hôm nay cũng như ngày đó, hắn đứng bên cửa sổ, ánh nắng yếu ớt của ngày đông giác lên người hắn 1 tầng sáng, hắn đẹp 1 cách lạ lùng, làm tim tôi nẩy loạn 1 nhịp. Khi ý thức được mình đang ngẩn người nhìn Thẩm Ngạn, tôi tự cốc vào đầu mình 1 cái thật đau, cố cho cái suy nghĩ điên rồ là hắn thật đẹp đó văng ra khỏi đầu nên tôi cực lực lắc đầu. Đến lúc dừng lại thì mấy ánh mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên của Lan Lan, Thẩm Lạc, Bách Lý Tấn không biết đã nhìn tôi bao lâu, Thẩm Ngạn vẫn nhíu mày đứng ngoài cửa.
Tôi cảm thấy cứ như thế mãi cũng không ổn, đành mở miệng nói 1 câu gì đó: "A! Thẩm tướng quân, đến thật đúng lúc, vừa kịp bữa sáng, hay là vào cùng ăn cái gì đi." Tôi cũng không biết mình đã nói sai chỗ nào chỉ thấy Thẩm Ngạn nhìn tôi nhíu mày càng chặt hơn. Lan Lan thì mặt mày xanh mét. Bách Lý Tấn còn khoa trương hơn đánh rơi cả cái đùi gà, miệng há hốc. Chỉ có Thẩm Lạc là ngoan nhất, vẫn ngoan ngoãn tự múc cháo ăn. Tôi cứ tưởng đã khiến Thẩm Ngạn tức giận hắn sẽ lập tức rời đi, không ngờ hắn lại theo lời mời của tôi thật, hắn bước vào rất tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện tôi, Lan Lan luống cuống tay chân múc cho Thẩm Ngạn 1 bát cháo. Hắn vậy mà ăn thật. Không nhận ra lời nói của tôi chỉ là mời lơi thôi sao trời?!
Không khí trong phòng càng trở nên tồi tệ, tôi nghĩ nếu ăn uống trong tình trạng này sẽ khiến người ta đau bao tử mất, nên lại mở miệng nói thêm 1 câu: "Thẩm tướng quân, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?"
Tôi thề là tôi không có ý châm chọc, đó chỉ đơn thuần là 1 câu xã giao, tôi nhớ lúc mình nói còn không quên khoe 32 cái răng ra cười nói, ấy vậy mà lại chọc giận Thẩm Ngạn, hắn đặt bát cháo đang ăn dở xuống, liếc mắt nhìn tôi, giọng rất lạnh: "Tống Ngưng, cô không muốn gặp tôi đến thế sao?" Tôi cười khan hai tiếng định đáp không phải, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì Thẩm Ngạn đã đi mất rồi.
Sau khi Thẩm Ngạn đi, Thẩm Lạc có hỏi tôi 1 câu thế này: "Mẹ, thúc thúc hồi nãy là ai mà lại khó chụi với mẹ như vậy?" Tôi nghĩ mình nên nói rõ cho bé biết, cái thúc thúc khó chụi mà bé nói chính là cha của bé nhưng giờ chưa phải là lúc, nên tôi đành cười khan lấp liếm, cũng may bé không truy hỏi. Tôi chưa từng nghĩ là sẽ chia cắt tình cha con hai người bọn họ chỉ có điều là Thẩm Ngạn tự muốn như thế thôi, nói cho cùng đến hiện tại bây giờ hắn cũng chỉ gặp Thẩm Lạc 2 lần, à mà cũng không thể gọi là 2 lần mà chỉ là 1, 5 lần mà thôi, lần thứ 2 đến liếc hắn còn không liếc thằng bé nữa là. Nếu nói với Thẩm Lạc, Thẩm Ngạn là cha bé, với trí thông minh và sự lớn trước tuổi của bé, bé chắc chắn sẽ không tin, nói đúng hơn, nếu tôi nói Thẩm Lạc không có cha mà do tảng đá với tôi sinh ra chắc bé lại tin hơn, hay đại loại như Bách Lý Tấn là cha bé chắc bé sẽ gật gù cho là đúng cũng không chừng?! Tôi thật rất đau đầu vì chuyện này.
Bách Lý Tấn từng hỏi tôi: "Nếu đau khổ như vậy sau không dứt khoác bỏ đi cho xong chuyện, còn ở lại đây làm gì?"
Tôi thật ra cũng mấy lần muốn bỏ đi, mặc kệ cái minh ước giữa hai nước Khương Lê gì đó, nó nào có liên quan tới tôi và Thẩm Lạc, nhưng nghĩ rồi lại thôi."Đi rồi thì sao, sẽ sống như thế nào?" Tôi trả lời Bách Lý Tấn như vậy, mà thật như thế, tôi cũng chẳng biết mình khi rời khỏi Thẩm Phủ rồi sẽ đi đâu, tôi từng nghĩ mình sẽ về Lê quốc, về để Tống Diễn bảo bọc mình, nhưng nếu tôi đi rồi thì minh ước hai nước Khương Lê bị phá vỡ, lúc ấy lại xảy ra chiến tranh, tôi chính là cái cớ tuyệt vời nhất. Mà 1 khi chiến tranh bùng nổ chỉ vì 1 cô gái như tôi, thì liệu Tống Diễn có bảo vệ được tôi và Thẩm Lạc dưới cường quyền của Lê vương. Tôi nghĩ Lê vương sẽ không vì tôi mà đánh đổi giang sang của mình. Nhưng có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều, đến sau này tôi mới biết được, Thẩm Phủ mất đi hay còn 1 chính thê là tôi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thời cuộc chính trị giữa hai nước Khương Lê. Mà cuộc chiến Khương Lê sau này là định trước phải có.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |