Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Công Không Xuất Gia - Chương 07

Tướng Công Không Xuất Gia
Trọn bộ 11 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Di! Kia không phải là Hạo nhi sao? Như thế nào một mình ngồi ngây ngốc trước thềm đá ngoài cửa?

Trăng thanh gió mát, Nam Khiếu Thiên làm xong công sự định trở về phòng nghỉ ngơi, lại nhìn thấy con một mình ngồi dưới ánh trăng xuất thần ngẩn người, trong lòng ông tràn đầy nghi hoặc....

Hạo nhi tiêu chuẩn là người ngủ sớm dậy sớm, thường ngày nghỉ ngơi và làm việc bình thường, đáng lẽ giờ phút này hẳn là nên nằm trên giường mộng Chu công, tại sao khuya như thế này còn chưa ngủ?

Xem ra thật sự có vấn đề?

"Hạo nhi suy nghĩ cái gì?"

"Cha!" Vội vàng đứng dậy.

"Ngồi đi!" Nam Khiếu Thiên cười nói, hào sảng đặt mông ngồi xuống thềm đá. Hiếm khi cả hai cha con mới có dịp thanh thản ở cùng một chỗ, ngồi xuống tâm sự cũng tốt."Có cái gì phiền não, nói cho cha nghe một chút được không?"

"Con...... không..... không có gì". Ngẩng đầu lên muốn nói nhưng lại thôi.

Thâm trầm liếc mắt một cái, Nam Khiếu Thiên cũng không ép hỏi, rất nam nhân(ý nói nam tính) vỗ vỗ bả vai hắn, rồi cũng im lặng không nói gì ngồi với hắn cùng nhau ngắm trăng.

Không khí yên tĩnh bao quanh hai người, thời gian thật lâu.........thật lâu sau....

"Ách..... cha, con.........con...." Rất muốn nói, thế nhưng lại không biết như thế nào mở miệng.

"Làm sao vậy, ân?"

"Nha...... ngài có biết tin tức của Nha Nhi không?" Cố lấy dũng khí hỏi, mãi cho đến khi chính mình nói ra được vấn đề, Nam Thần Hạo mới phát hiện bản thân mình thế nhưng thở hổn hển thật lớn một hơi.

Một tháng! Từ sau lúc nàng ở hoa viên chạy đi mà chính mình lại không đuổi kịp, đã muốn một tháng qua chưa từng được gặp nàng. Từng đi hỏi mẫu thân, mẫu thân nói nàng đi về nhà lấy thuốc, thậm chí mẫu thân còn hỏi lại hắn: "Nha Nhi không nói với con sao?"

Lúc đó hắn không biết như thế nào trả lời mẫu thân là nàng vừa thấy hắn liền thở phì phì chạy đi, chỉ cảm thấy, cảm thấy khiếp sợ. Như thế nào nàng phải đi mà cũng không nói với hắn một tiếng nào?

Tới lúc này thời gian đã một tháng, không biết vì sao không có nàng bên cạnh nhiễu loạn những ngày tháng thanh tu của hắn, hắn ngược lại càng ngày tâm thần không yên, cũng không thể tâm bình khí hòa, càng thêm nhớ nhung những ngày bị nàng quấy nhiễu, gọi hắn Hạo ca ca.

Haiz, sớm biết thế lúc trước không nên nổi giận với nàng, bởi vì cho dù nàng có sai, nhưng đa phần là do hắn, vì chính bản thân mình không biết làm thế nào giải quyết mê võng, nên mới ghê tởm đến nỗi đem tức giận trút lên người nàng.

Nha Nhi nói đúng thế! Là do chính mình sinh ra tâm ma.

A! thì ra là vì việc này. Trong mắt hiện lên ý cười, Nam Khiếu Thiên từng nghe Cổ Vân Nương nhắc tới chuyện hai người cãi nhau, sau đó không biết vì sao, nha đầu kia lại bỏ chạy trở về Huyền Yên cốc nói muốn lấy cái gì Cửu diệp phượng hoàng quả, người đột nhiên không thấy đâu, thế nên mới khiến cho đứa con ngốc này của ông mấy ngày nay lòng không yên, cũng không tinh thần.

"Nha đầu kia vẫn chưa có tin tức, bất quá lâu như vậy, chắc là cũng sắp trở lại". Cười an ủi.

"Phải không". Giọng nói có chút không tin tưởng.

Nhìn nhìn hắn, Nam Khiếu Thiên đột nhiên quăng ra một vấn đề."Hạo nhi, con có biết tại sao ngày đó Nha Nhi vì sao lại lừa con đem trà sâm vị thịt lên uống không?"

"Không phải là vì cố ý chọc ghẹo con sao?" Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?

"Con cảm thấy nó là người ác ý vậy sao?" Đứa con ngốc, ngay cả tâm sự của con gái nhà người ta cũng không hiểu rõ, cần phải cố gắng nhiều hơn mới được....... Ách, bất quá ông cũng phải trải qua chuyện với Cổ Vân Nương mới có điểm bừng tỉnh đại ngộ a! Nghĩ lại cũng bởi vì tâm tư của cô nương gia quá khó nắm bắt, cũng khó trách các nam nhân không hiểu.

"Nghĩ lại.... chắc là không phải". Bất quá cũng rất khó nói, bởi vì có đôi khi nàng cũng rất kỳ cục."Thế nàng vì sao phải........."

Lại một lần nữa vỗ vỗ vai hắn, Nam Khiếu Thiên đứng dậy mỉm cười nói: "Liên quan đến vì sao, cái này con nên tự chính mình làm rõ chứ đừng hỏi ta".

"Cha, ngài nói như vậy, lại làm cho con thêm hồ đồ......" Nào có người chỉ nói một nửa rồi thôi, rất không đạo đức.

Mới kháng nghị, phía trước của hành lang gấp khúc nổi lên một trận xôn xao, bọn tỳ nữ soi đèn đi tìm, nhìn thấy hai người, trên mặt không khỏi tươi cười mừng rỡ.

"Vương gia, thiếu gia, hai người mau tới a! Nha Nhi cô nương đã trở lại, giờ đang đi về phía phòng của phu nhân....."

"A, nàng đã trở lại?" Mới nhắc tới nàng, không nghĩ tới nàng sẽ trở lại. Nam Thần Hạo cảm thấy vui mừng, khác hẳn bộ dạng ôn hòa nhã nhặn như thường ngày, kêu lên một tiếng rồi liền bỏ mặc mọi người, chạy vội đi về phía phòng của mẫu thân.

Mọi người há hốc mồm, có khi nào thì thấy thiếu gia gặp qua thiếu gia động tác nhanh như vậy đâu? Trong ấn tượng của mọi người, hắn luôn chậm rãi, nào có như vậy bao giờ đâu!

Nam Khiếu Thiên lắc đầu cười, xem ra xác suất đứa con ngốc của ông xuất gia làm tăng càng ngày càng thấp rồi.

Ha...ha... Ông trời phù hộ Nam gia, cuối cùng cũng có hy vọng có người truyền thừa hương khói.

"Ai nha! Nha Nhi mau tới đây để cho bá mẫu nhìn một cái, này một tháng qua, bá mẫu rất là nhớ con a!" Dựa vào đầu giường, Cổ Vân Nương đưa tay muốn ôm.

Buông hòm thuốc mà Nguyệt Ngân Lam bảo bối đến cực điểm xuống, Nguyệt Nha Nhi không nói hai lời, nhu thuận nhào vào vòng tay ôm ấp của bà, lời ngon tiếng ngọt cười nói: "Nha Nhi cũng nhớ ngài lắm! trong khoảng thời gian này, bá mẫu có dưỡng tốt thân mình hay không?"

"Có có có". Cảm thấy hưởng thụ, Cổ Vân Nương rất là vui vẻ nói."Có lời dặn dò của tiểu thần y con, bá mẫu nào dám không theo, với lại Nam bá bá con ngày ngày giám sát, cho dù muốn chơi xấu cũng không có biện pháp".

Cố ý giả bộ thành bộ dáng tà ác, nàng hắc hắc uy hiếp "Con không tin, để cho Nha Nhi hảo hảo chẩn đoán một chút, nếu như lời nói không đúng sự thật, con sẽ kêu Nam bá bá mỗi ngày ép ngài uống ba bát canh bổ lớn". Nói xong, tay còn đặt trên cổ tay của Cổ Vân Nương, cẩn thận bắt mạch.

Cổ Vân Nương nghe nàng nói vậy, chính là cười ha ha không ngừng, ngay cả Ngân Hạnh ngồi một bên cũng che miệng cười trộm.

Chỉ chốc lát sau, Nguyệt Nha Nhi buông tay khen ngợi: "Bá mẫu, ngài đúng là có ngoan ngoãn nghe lời nha!" Bởi vậy hẳn là nên bắt đầu trị liệu tận gốc hấp tinh điệt hồ từ ngày mai.

"Bà xem nha đầu kia nói........"

"Nha Nhi......" Đột nhiên Nam Thần Hạo vọt vào trong phòng, đánh gãy lời nói của Cổ Vân Nương."Cô..... cô đã trở lại?" Trong giọng nói chứa đựng vui sướng.

"Đứa ngốc, người đương nhiên là đã trở lại, nếu không thì con đang nhìn thấy là cái gì?" Nam Khiếu Thiên cũng theo sát mà vào cười mắng.

"Con..... con......." Phát giác ra chính mình nói điều ngu ngốc, Nam Thần Hạo bắt đầu lắp ba lắp bắp, khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng.

Nhìn thấy người, hình ảnh ngày đó Triệu Nghiên Nghiên bộ dáng thân mật dựa vào hắn liền thoáng hiện lên ở trong óc, cơn tức còn chưa tiêu, nàng chỉ thản nhiên chào: "Hạo ca ca" Kiều ngọt tiếng nói đã không có nhiệt tình cùng thân thiết như ngày xưa.

Nha! Thật là lạnh nhạt nha, thật không giống với phong cách của nàng.

Mọi người nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, nghĩ thầm Nam Thần Hạo đúng là gặp phải tai ương, nhưng không có người thay hắn cầu xin tha thứ, mọi người đều là mở lớn mắt chờ xem trò hay trình diễn.

Cho dù trì độn như thế nào đi nữa, thì Nam Thần Hạo cũng cảm nhận được thái độ lạnh lùng của nàng. Thế này mới nhớ đến ngày đó hai người chia tay trong không vui, có khả năng là nàng hiện nay vẫn còn tức giận, cho nên hắn không biết làm thế nào cho phải nên đành lựa chọn im lặng.

Ai ngờ sự im lặng của hắn lại làm cho cơn tức của Nguyệt Nha Nhi càng lớn hơn nữa, cho rằng chắc là hắn cùng Triệu Nghiên Nghiên làm cái gì chột dạ mới không có lời nào để nói.

Hừ lạnh một tiếng, xách lên hòm thuốc."Bá mẫu, Nha Nhi ngày mai lại đến xem ngài, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi".

"Ách, ........ sao không ở lại chơi thêm một chút a?" Cố gắng chế tạo cơ hội cho con.

"Không được, Nha Nhi cũng mỏi mệt, muốn về phong nghỉ tạm trước". Hơi khom người xuống chào, dứt khoác mà đi.

Mắt thấy nàng ra cửa phòng, mà con còn ngốc đứng ở đây, Cổ Vân Nương gấp đến độ vẫy tay liên tục thúc giục: "Hạo nhi, còn không mau đuổi theo!"

"Mau a!" Nam Khiếu Thiên cũng rất là phối hợp, không chút do dự đem hắn đẩy ra khỏi phòng.

Haiz, làm lão tử người ta còn phải giúp con về mặt cảm tình, đúng là thật vất vả mà!

Dưới hành lang khúc khuỷu quanh co, đem hai bóng người bước đi một trước một sau trải dài dưới ánh trăng màu bạc.....

Nàng biết hắn đang nhắm mắt theo đuôi ngay tại phía sau nàng, nhưng vẫn không muốn mở miệng nói chuyện, chờ đợi hắn mở miệng trước, ai ngờ đâu hắn, đầu gỗ này, đi theo nàng đến cửa phòng rồi mà tính nhẫn nại vẫn mười phần, vẫn mãi duy trì cao nhất phẩm chất....... im ắng!

Được rồi! không nói lời nào phải không? Bổn cô nương cho ngươi ăn một cái bế môn canh!

Phanh!

Đóng sầm cửa, đem hòm thuốc quăng lên bàn xong, nàng bắt đầu hờn dỗi.

A..... a...... Cửa đóng rồi! Nam Thần Hạo há hốc mồm, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm như thế nào cho phải, thế nhưng lại không muốn rời đi, muốn gõ cửa lại sợ nàng không để ý tới, mấy lần tay mới giơ lên rồi lại lập tức buông, sau nhiều lần do dự, hắn bùi ngùi thở dài, thong thả đi qua đi lại trước cửa phòng.

Trong phòng, Nguyệt Nha Nhi nghe hắn thở dài, lại nghe tiếng bước chân đi qua đi lại không ngừng của hắn, muốn hạ quyết tâm không để ý tới hắn, lại sợ hắn thật sự sẽ đi qua đi lại như vậy tới cả đêm, cuối cùng vẫn là không đành lòng, gọn gàng mở cửa phòng lôi kéo.....

"Phiền đã chết! huynh đến tột cùng muốn như thế nào, nói đi!" Tính nhẫn nại từ trước đến giờ vốn không phải là ưu điểm của nàng, nên sớm một chút nhận thua cho xong.

"Ta....... Ta......" Đột nhiên đối mặt với nàng, Nam Thần Hạo hoảng sợ, ngược lại nói không ra lời.

Lại thấy loại này ngốc dạng, nàng nhịn không được phốc xích cười ra tiếng, đưa tay kéo hắn vào trong phòng."Tiến vào rồi nói sau".

Nàng........ nàng nở nụ cười! đó có phải là đại biểu cho không tức giận?

Kiềm lòng không đậu cầm tay non mềm nhỏ bé của nàng, hắn lúng ta lúng túng thấp giọng hỏi: "Cô không giận ta?"

A! Hạo ca ca chủ động nắm tay nàng nha! Trời sắp hạ hồng vũ hay sao? (hồng vũ là cơn mưa đỏ)

"Ai nói? ta còn đang giận huynh đây!" Làm bộ muốn đẩy hắn ra, ai ngờ hắn nắm càng chặt, dù giãy như thế nào cũng không ra.

"Thật xin lỗi!" Đã mắng người nên nhận lỗi."Ngày đó ta không nên mắng cô là yêu tinh, đem tức giận trút lên người cô"

Di! Hắn có nhầm lẫn không? "Ai giận cái vụ kia! chuyện đó là của ta sai, ta không nên hại huynh phá giới". Là chính mình không đúng thì nên dũng cảm thừa nhận, nàng cũng đã tỉnh ra.

"A?" Không phải giận cái kia, vậy thì nàng tức cái gì nha? Nam Thần Hạo thật là không hiểu nổi.

Nghĩ rằng hắn còn chưa nghe rõ ràng, Nguyệt Nha Nhi lại gật đầu còn thật sự nói: "Hạo ca ca, thật xin lỗi, ta không nên dụ huynh uống ly trà sâm, sau này ta sẽ không ép huynh........."

Nam Thần Hạo nghe xong cũng bị cảm động, dù sao nàng vẫn là một cô nương hiểu biết lý lẽ.

"............ Nhưng mà, ta còn giận huynh!" Nói vừa xong, lập tức cho thấy lập trường của chính mình.

"Vì sao?" Khó hiểu kêu to, hắn tự nhận mình không có làm việc gì chọc tới nàng nha!

"Huynh còn không hiểu được?" Nguy hiểm nheo lại mắt, đột nhiên một tay đẩy, đem hắn đẩy ra xa.

"Hiểu được cái gì? Ta cái gì cũng không có làm a!" Tuyệt đối không thể nào chết không minh bạch, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.

"Còn hỏi ta?" Nguyệt Nha Nhi tức giận tới mức đánh hắn."Ngày đó ở trong hoa viên, huynh và Triệu Nghiên Nghiên làm cái gì?"

Hoa viên? Triệu Nghiên Nghiên? Không có nha!

"Ngày đó, di nương cùng biểu muội tìm ta nói chuyện, sau đó ta muốn đi, mới đứng dậy liền nhìn thấy cô, nhưng cô đã chạy đi rồi, ta đuổi như thế nào cũng đuổi không kịp. Ta cùng biểu muội không có làm cái gì a!" Nàng có phải hay không hiểu lầm cái gì? Nam Thần Hạo nhanh giải thích chính mình vô tội.

"Còn nói không có? Bộ ngực của nữ nhân Triệu Nghiên Nghiên kia đều muốn áp đến trên người huynh, huynh lại không biết?" Tức giận, ngón tay ngọc mạnh mẽ trạc vào ngực hắn.

Có, có, có sao? Lúc ấy, chỉ ngửi thấy trên người nàng ta mùi son phấn làm cho người ta không chịu nổi, khuôn mặt tuấn tú của Nam Thần Hạo ửng đỏ."Ta thật không biết".

"Gạt người, trước kia ta hơi chút tới gần, huynh tựa như con tôm nhảy thẳng trốn, Triệu Nghiên Nghiên cả người dính ở trên người huynh, huynh lại không cảm giác?"

"Ta thật không biết......."

"Thế hiện tại đến lượt ta ôm huynh thì sao?" Đột nhiên, nàng đi nhanh về phía trước, ôm chặt lấy hắn, đem mình chôn ở trong lòng hắn."Cảm giác như thế nào?"

Oanh! Hỏa thiêu trên mặt, một bộ phận nào đó trên thân thể không chịu khống chế......

"Nha..... Nha Nhi....... Cô trước buông....... Buông.........." Nghẹn hơi, hắn khó khăn nhỏ giọng yêu cầu.

"Không cần! ta muốn ôm huynh...." Lắc đầu không thuận theo, còn ác ý ở trên người hắn cọ xát.

"Cô......."

Rốt cuộc không chịu được, Nam Thần Hạo mất hết lý trí, ngay cả Phật tổ giờ nào khắc nào cũng luôn để trong lòng cũng quăng đến chân trời, bỗng nhiên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu che lại môi đỏ mọng kiều nhuận ướt át, vừa mới chạm vào ấm áp hơi thở đàn hương từ miệng, hấp thu hương vị ngọt ngào mật tân.....

"Hạo ca ca, huynh......" Cho đến một lúc sau, Nguyệt Nha Nhi mới bừng tỉnh lại thở hổn hển, hai chân như bị nhũn ra té xuống, như thế nào cũng không lường trước là hắn thế nhưng hôn nàng..... thì ra chân chính hôn môi là như thế mất hồn tư vị.....

"Ta....... Ta......" Khuôn mặt tuấn tú của Nam Thần Hạo nóng rát đỏ lên, đối với hành động lớn mật như thế của mình cũng cảm thấy khiếp sợ, nhưng đáy lòng hắn biết rõ ràng bản thân mình không hối hận....

Hiếm khi, trên mặt khả ái của Nguyệt Nha Nhi xuất hiện vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng ửng hồng, nhìn ở trong mắt Nam Thần Hạo đúng là xinh đẹp động lòng người cực kỳ.

Nhịn không được nội tâm kích động, hắn lại cúi đầu che môi, ngọt ngào trác hôn.

Thật lâu sau, hai người mới kềm chế nội tâm kích tình, Nguyệt Nha Nhi hai má như lửa thiêu, giọng nói như muỗi kêu, nhưng mở miệng hỏi ra câu hỏi lại làm cho người ta mất hứng: "Hạo ca ca, huynh không phải ăn chay niệm phật làm hòa thượng sao?" Nếu không tại sao lại phạm sắc giới chứ?

"Ta không biết!" Nam Thần Hạo giờ phút này cũng không hiểu chính mình. Lòng hướng phật vẫn mãnh liệt như trước, nhưng lại cực kỳ thích ở chúng với Nguyệt Nha Nhi từng giờ từng phút, hai loại mâu thuẫn tình kết này đang ở trong lòng hắn giằng co, không thể phân ra thắng bại.

Giống như cảm thông cho sự giày vò của hắn, Nguyệt Nha Nhi cũng không buộc hắn, dù sao cũng còn nhiều thời gian, chỉ cần nàng ở trong lòng hắn giữ được một chút phân lượng, giống như tằm ăn, sẽ có một ngày thắng được Phật tổ. (Tội chị, tình địch là phật tổ, khổ....... )

Lại ôm hắn, đắm chìm ở trong ôn tồn say lòng người được một lúc lâu, lý trí từ từ trở lại trong đầu, cảm xúc lúc trước trở về........ Tốt! thiếu chút nữa bị hắn sắc dụ cho qua, Hạo ca ca càng ngày càng gian trá!

Mắt hạnh híp lại, tay ngọc kéo vạt áo trước ngực hắn xuống."Nói! Hạo ca ca, trong khoảng thời gian ta không ở đây này, huynh có hay không cũng hôn môi Triệu Nghiên Nghiên như vậy? Ngày đó, khi nàng dựa trên người huynh, huynh có xúc động hay không?"

"Ta không có". Vội vàng kêu oan, mấy ngày nay biểu muội quả thực thường đến tìm hắn, gần gũi hắn, khiến hắn sợ tới mức tìm lý do chạy lấy người, cũng không thích cùng nàng quá mức thân cận.

"Phải không?" Không tin tưởng hỏi.

"Nha Nhi! Nàng tin tưởng ta". Hắn nóng nảy bật thốt lên nói: "Nàng ta thật hôi, ta mới không thích nàng ta tới gần ta".

Thật hôi? Cái mũi của Hạo ca ca có phải hay không có vấn đề? Nguyệt Nha Nhi không khỏi hoài nghi, có cô nương gia nào lại làm cho trên người của chính mình có mùi hôi khó ngửi?

"Là thật". Thấy nàng không tin, Nam Thần Hạo vội vàng giải thích."Mùi son phấn rất nặng, ta bị nghẹt tới không chịu nổi".

Nghe vậy, Nguyệt Nha Nhi phốc xích cười, mùi son phấn trên người của cô nương gia hắn thế nhưng chê hôi, thật sự là quái nhân. Mới nghĩ như vậy, nàng bỗng nghiên ở trên người của bản thân mình đông ngửi tây ngửi, ngửi xem ngửi xem trên bản thân mình có mùi hôi mà hắn nói hay không.

"Nàng rất thơm" Ngăn lại hành động quái dị của nàng, hắn mỉm cười nói.

Di? Nguyệt Nha Nhi có chút kinh ngạc, nàng không có thoa cái gì son phấn, mà cũng không có xức tinh dầu hoa thơm nha! Trên người sao lại có mùi, thật quái!

"Trên người nàng có mùi thơm ngát tự nhiên rất dễ ngửi". Thường hay xộc vào mũi, mê hoặc tâm hồn hắn.

"Huynh thích?" Chính mình có mùi hay không nàng không rõ ràng lắm! bất quá Hạo ca ca nói vậy chắc là có chuyện này, hơn nữa hình như Hạo ca ca còn rất thích ngửi nó.

"Ân". Khuôn mặt tuấn tú lại đỏ lên. Muốn thừa nhận mình thích mùi thơm thanh nhã trên người nàng cũng thật làm cho người ta thẹn thùng.

Nghe được câu trả lời, tâm tình của nàng thật tốt, thoáng chốc liền vui vẻ cười tủm tỉm.

"Nàng không tức giận". Thật cẩn thận hỏi.

"Lúc này liền tha thứ huynh". Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn ban hạ đặc xá, cuối cùng vẫn cũng tránh không được lời cảnh cáo: "Lần khác đừng để cho cô nương khác gần gũi huynh, nếu không Nha Nhi sẽ rất tức giận tức giận nha!

A! lời kịch này rất quen thuộc, đó không phải là lời mà ngày nàng hôn trộm hắn đã nói sao? Nam Thần Hạo gật đầu, nhịn không được nở nụ cười.......

Sáng sớm hôm sau, khi Nam Thần Hạo cùng Nguyệt Nha Nhi mật mật ngào ngào niệm kinh sáng xong liền xuất hiện ở trong phòng Cổ Vân Nương, mọi người ở đây mắt đều mở to như hạt châu, quả thật không dám tin.

Đêm qua hai người còn đang trong giận dỗi rùng mình đâu, sao mới sáng thức dậy liền thay đổi rồi? chuyển biến cũng quá lớn đi!

Hai người tối hôm qua phát sinh gì sao?

Vợ chồng Nam Khiếu Thiên, Ngân Hạnh cùng một đám nô tỳ, phần đông ánh mắt đều nhìn tới nhìn lui tuần tra ở trên mặt của hai người, ý đồ nhìn ra một chút manh mối.

Nam Thần Hạo da mặt mỏng, bị nhìn xem như vậy có chút không được tự nhiên, trên mặt hơi phiếm hồng, nhưng Nguyệt Nha Nhi thì hào phóng, tự nhiên nói: "Như thế nào? Trên mặt của tụi con có thêm cái gì sao? Nếu lại nhìn con sẽ thu tiền nha!" Cũng không phải là xiếc khỉ, làm cái gì ngạc nhiên thành như vậy?

"Nha Nhi!" Trên mặt Nam Thần Hạo càng thêm hồng, hắn cảm thấy nàng không mở miệng thì thôi, hễ mở miệng lại càng khiến người chú ý.

"Vốn chính là vậy mà...." Quái! Hạo ca ca lại mặt đỏ cái gì?

"Khụ!" Gỉa bộ ho nhẹ, cố gắng hóa giải xấu hổ cho con, Nam Khiếu Thiên cố ý nói sang chuyện khác."Ta nói Nha Nhi a! con ăn ở trong phủ ta, ta còn chưa đối với con đòi tiền ăn ở, con còn dám mở miệng đòi tiền sao, ân?"

Hắc hắc giả cười, Nguyệt Nha Nhi cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt."Con nói nha Nam bá bá, con giúp bá mẫu chữa bệnh, ngàn dặm xa xôi về nhà lấy thuốc, tiền chữa bệnh này lại như thế nào tính đây? Để cho con nghĩ đã, này Cửu diệp phượng hoàng quả là kỳ trân dị bảo, cho dù ngài lấy giá ngàn vạn hoàng kim để mua, chỉ sợ cha con cũng không chịu bỏ những thứ mà mình yêu thích, hơn nữa trong đợt trị liệu này lại cần phải phối hợp các thứ linh đan diệu dược......"

"Được rồi, được rồi!" Nam Khiếu Thiên vội vàng giơ tay nhận thua."Con còn nói thêm gì nữa, chắc là Nam bá bá phải táng gia bại sản mất?"

"Là chính bản thân ngài muốn cùng con tính thôi!" Nàng thè lưỡi làm xấu, nhẹ nhàng đi vào bên mép giường ngồi xuống, ôm lấy Cổ Vân Nương làm nũng nói: "Người ta đương nhiên sẽ không cùng bá mẫu ngài so đo loại chuyện này, tiền tài là vật ngoài thân, Nha Nhi sẽ không giống loại người lúc nào cũng chữ tiền trên cửa miệng, rất là giống kẻ buôn bán nha!" Nói xong, còn không quên ngắm ông một cái, đùa vui vẻ cực kỳ.

Mọi người đều bị bộ dáng của nàng chọc cho che miệng cười khẽ, ngay cả Cổ Vân Nương cũng cười ha ha "Đúng vậy! có đôi khi ngay cả ta cũng chịu không nổi có người mùi tiền hơi nặng chút!"

"Vân Nương......." Nam Khiếu Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, kỳ quái vì sao ngay cả ái thê cũng về phe Nha Nhi?

Đáng thương ngắm về phía thân cha, Nam Thần Hạo thật có thể hiểu được quẫn cảnh của ông, dù sao chính mình cũng là kẻ bị khi dễ thảm nhất.

"Tốt lắm! giỡn đủ rồi, bây giờ chúng ta bàn chính sự". Đổi sắc mặt, nàng nghiêm túc nói: "Hôm nay chúng ta muốn bức ra Tuyết tinh điệt hồi trên người bá mẫu, những người không phận sự đều đi ra ngoài, Nam bá bá, Hạo ca ca hai người ở lại giúp con".

"Ta cũng ở lại". Ngân Hạnh cũng muốn ở lại hỗ trợ.

"Ngân di, con sợ người xem một chút sẽ kinh tởm đến ăn không vô, người vẫn là đi ra ngoài có vẻ tốt hơn" Không phải không cho bà hỗ trợ, mà là nữ nhân gia vốn là rất sợ sâu, giữ bà lại cũng sẽ không giúp ích được gì.

Nếu Nha Nhi đã nói vậy, Ngân Hạnh đành phải đánh mất ý niệm hỗ trợ trong đầu.

Nguyệt Nha Nhi nhờ người mang hòm thuốc của nàng đến, cũng kêu nha hoàn đem đến một chậu nước nóng bỏng đầy khói trắng, sau đó đem mọi người đuổi ra ngoài, chỉ còn lại hai cha con Nam Khiếu Thiên.

"Kế tiếp nên làm như thế nào?" Thần kinh Nam Khiếu Thiên căng thẳng như lâm vào đại địch.

Liếc nhìn ông một cái, Nguyệt Nha Nhi cười nói: "Nam bá bá, ngài không có nhiệm vụ gì, chỉ canh giữ ở bên giường, theo giúp bá mẫu nói chuyện phiếm, dời đi lực chú ý của bá mẫu".

A! đơn giản như vậy? Nam Khiếu Thiên có chút không dám tin.

Giống như nhìn ra tâm tư của ông, Nguyệt Nha Nhi cười đến quỷ dị. Đơn giản? Đợi lát nữa ngài sẽ đau lòng muốn chết luôn!

"Ta thì sao?" Vội vàng muốn biết trọng trách của mình.

Đem nước ấm đưa cho hắn, nàng hắc hắc cười nói: "Hạo ca ca, huynh phụ trách làm bỏng chết sâu".

Cái gì, cái gì? Bỏng chết sâu? Này.... đây là sát sinh a? có thể hay không đổi cái nhiệm vụ? Nam Thần Hạo nhất thời sắc mặt xanh mét, nhìn về phía thân cha.

"Hạo ca ca, huynh muốn cho Nam bá bá lưng đeo sát sinh trọng tội sao?" Nguyệt Nha Nhi giả bộ kinh hô: "Huynh thật là rất bất hiếu, chính mình không muốn vào địa ngục lại bắt cha mình đi vào địa ngục".

Đúng vậy, chính mình sao lại có ý tưởng ti bỉ xấu xa như vậy? phật tổ a! trọng tội sát sinh này liền do đệ tử gánh đi! Đệ tử quả thật vạn lần bất đắc dĩ a, tội lỗi, tội lỗi...... Nam Thần Hạo như hạ quyết tâm, vẻ mặt làm ra bộ dáng lừng lẫy hy sinh.

Cổ Vân Nương nhìn thấy không khỏi buồn cười, Nha Nhi này thật là quá thích trêu chọc Hạo nhi. Tuyết tinh điệt hồi kia rõ ràng là cái loại này nọ hại người, không phải sao? Tiêu diệt nó mới là việc làm tốt, chứ nào phải đâu là sát sinh trọng tội, thật đúng là!

Nam Khiếu Thiên cười khổ, khuyên giải an ủi con: "Cái loại sâu hại người này, giết chết nó, phật tổ sẽ không trách con, cái này sát sinh là không sao hết".

Tuy nói là nói như vậy, nhưng sâu nhỏ cũng là sinh mạng a! Nam Thần Hạo vẫn cho rằng chính mình phạm trọng tội sát giới.

Nguyệt Nha Nhi mặc kệ cái đầu ngoan cố kia của hắn, thận trọng mở ra hòm thuốc, nhất thời một cơn nồng đậm mùi thơm ngát ở bên trong phiêu tán ra ngoài, làm cho người ta ngửi thấy liền tinh thần run lên, có thể thấy được là bên trong ẩn dấu bao nhiêu là thứ tốt.

Thật cẩn thận đem Cửu diệp phượng hoàng quả để vào trong chén dược nghiền nát, lại từ trong hòm thuốc lấy ra bình ngọc nhỏ màu tím, mở nắp bình ra, chất mùi thơm ngát bên trong được đổ vào trong chén dược, chỉ thấy chất lỏng trong suốt trong nháy mắt bị nhuỗm thành màu đỏ tươi, cùng với Cửu diệp phượng hoàng quả bị nghiền nát hợp thành một thể, hương khí càng ngày càng tăng lên.

"Bá mẫu, ngài đem chén dược này uống lên, đợi lát nữa ngài khả năng sẽ cảm thấy trong cơ thể có cảm giác nóng cháy, cái đó không sao cả, chỉ là dược hiệu phát tác thôi" Đem dược đưa cho Cổ Vân Nương, Nguyệt Nha Nhi cẩn thận dặn dò trạng huống có thể phát sinh.

Gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Cổ Vân Nương một hơi đem dược uống hết, nháy mắt chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một cỗ nhiệt lưu thiêu đốt theo tứ chi bách hãi chạy trốn, giống như là đặt mình ở trong liệt hỏa thống khổ dị thường, không thể tự chế cả ngươi run run vặn vẹo, phát ra rên rỉ thống khổ........

"Nam bá bá, chặn lại bá mẫu!" Nhanh chóng chỉ huy mệnh lệnh.

Nam Khiếu Thiên thấy thế, không chút do dự đem thân chế trụ thân hình vặn vẹo của bà, vừa đau lòng thương tiếc."Vân Nương, nàng nhẫn nại chút, có ta luôn ở bên cạnh nàng......"

"Khiếu Thiên... thiếp..... thiếp đau quá......" Liên tục thở dốc, ngăn không được cơ co quắp.

"Như thế nào như vậy?" Nam Khiếu Thiên lo lắng quay đầu rống to.

"Haiz, đây là hiện tượng bình thường a!" Nguyệt Nha Nhi thật vô tội."Này là đại biểu cho Tuyết tinh điệt hồi ở trong cơ thể bá mẫu bị dược lực của Cửu diệp phượng hoàng quả làm cho chạy khắp nơi, đang tìm chỗ trốn đó mà".

Ý bảo ông ngồi ở một đầu khác, nàng lấy ra một cây kim khâu sáng quắc, chuẩn xác gọn gàng đâm vào nguyệt đạo của bà, không bao lâu, chỉ thấy kim khâu hơi chớp lên, tiếp theo sâu nhỏ như sợi chỉ dài trong suốt từ trong chỗ trống bò đi ra.

"Hạo ca ca, mau tới tiếp được". Nguyệt Nha Nhi kêu to, vội vàng lắc mình nhường ra vị trí.

Nam Thần Hạo vội vàng bưng chậu nước giữ ở dưới thân mẫu thân, nhìn thấy sâu từ trong kim khâu đi ra rơi xuống như mưa vào trong chậu nước ấm, thành một nồi "Tuyết tinh điệt hồi canh".

Sâu càng nhiều càng nhanh, nhìn thấy rất là ghê tởm khủng bố, dù là hai người đại nam nhân như Nam Khiếu Thiên và Nam Thần Hạo cũng cảm thấy rất là buồn nôn, thế này mới hiểu được vừa rồi nàng vì sao không cho Ngân Hạnh ở lại.

Nửa giờ sau, chầm chậm, sâu càng ít đi, cuối cùng cũng không còn Tuyết tinh điệt hồi nào đi ra. Nguyệt Nha Nhi chờ một lát, lại bắt mạch tiếp, xác định trong cơ thể của Cổ Vân Nương không còn cái gì sâu nữa, thế này mới đem kim khâu cắm ở trước ngực Cổ Vân Nương thu lại, Cổ Vân Nương bây giờ đã lâm vào hôn mê.

"Đại công cáo thành". Sắp xếp lại hòm thuốc, Nguyệt Nha Nhi vươn cái thắt lưng, xoay xoay cái cổ cứng ngắc.

Đỡ thê tử cho bà nằm xuống yên tĩnh nghỉ ngơi tốt, Nam Khiếu Thiên nhìn Nguyệt Nha Nhi, trong mắt khó nén được loại tình cảm thân thiết."Nha Nhi, Nam bá bá không biết nên cảm tạ con thế nào mới được....."

Biết trong lòng ông kích động, Nguyệt Nha Nhi nháy mắt mấy cái, thông minh cười nói: "Tính vào phí ăn ở của con được không?"

Nam Khiếu Thiên nghe vậy cười to, đối với sự thông minh lanh lợi của nàng yêu thích không thôi, cảm thấy hận lúc này không thể cho con cưới nàng vào cửa ;àm con dâu ngay lập tức.

Vậy còn cái nhân vật bị ông hận không thể lập tức kêu hắn đón dâu đâu? Chỉ thấy hắn bưng lấy nồi canh trùng ghê tởm....

"Ách, Nha Nhi, cái này nên làm cái gì bây giờ?" Cứ kêu hắn bưng lấy cái chậu ghê tởm này cũng không phải là cách, vẫn là nhanh chút hỏi cách xử lý.

"A? Hạo ca ca, huynh còn cầm làm chi, ghê tởm muốn chết!" Nguyệt Nha Nhi kêu to nhảy cách xa bên người hắn, một thân da gà rớt đầy đất."Mau dùng lửa đốt, đừng cầm lấy nó lúc ẩn lúc hiện nữa!"

Ách? Còn muốn dùng lửa đốt lấy xác trùng nữa? thật....... quá tàn nhẫn nha! Quên đi! Thuận tiện giúp sâu niệm kinh siêu độ, để giảm bớt tội lỗi của bản thân luôn.

Bưng một chậu trùng thi, Nam Thần Hạo vừa đi vừa niệm từ đây ra tới cửa.....


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)