← Ch.05 | Ch.07 → |
Cao Thúy Cẩm hoảng hốt, nụ hôn và sự âu yếm của Lương Vĩ Tường làm cho cô phảng phất rơi vào biển trời vô biên vô hạn.
Cả hai khó có thể rời môi khỏi nhau, chia xẻ ngọt ngào lẫn nhau.
Hưởng ứng của cô tăng thêm làm cho quyết tâm muốn cô của hắn càng lớn, ngực hắn kích động hưng phấn không thôi.
Hắn ôn nhu đem thân mình của cô áp đảo trên vạt cỏ phía trên lớp nham thạch, toàn thân vô lực của cô bị cuốn mép áo lên cao, bầu ngực xinh đẹp đang không ngừng phập phồng bị mất đi vật che đậy.
Hắn cúi xuống hôn cằm của cô, bàn tay đang tóm lấy hai cổ tay cô buông ra, hai tay hắn thử đem áo của cô cởi ra.
Cô còn chưa hoàn hồn, thân trên đã trần trụi; Hắn khẩn cấp nắm giữ lấu bầu ngực của cô, bàn tay vỗ về chơi đùa từng đường cong, chậm rãi hôn xuống, đầu lưỡi khiêu khích phấn châu, cuối cùng khẽ cắn...
"A..." Thần kinh của cô đã bị kích thích, hổn hển thở.
Cô muốn nói gì, muốn bắt trụ cái gì, đều không thể làm được, chỉ có thể rên rỉ hưởng ứng.
"Không được... A... Không thể..." Cô thử tìm về lý trí, trong đầu luôn có âm thanh nhắc nhở chính mình, không thể buông xuôi, nếu không hậu quả không thể chịu nổi.
Lương Vĩ Tường dùng một ngón cái và một ngón trỏ nhẹ nhàng cướp lấy hạt mĩ châu của cô, nhẹ giọng nói: "Anh cảm giác được... Thân thể em cần anh... Đúng không... tiểu Cẩm..."
"Ưm... A... Không có... Không phải..." Cô muốn đẩy hắn ra, hay tay lại như bị cướp mất khí lực, chỉ có buông thõng ở hai bên run rẩy.
"Đừng cự tuyệt anh... Anh biết em có cảm giác đối với anh..." Hắn xoa nắn hai bầu ngực của cô, lưu luyến không rời, một lần lại một lần mang đến cho cô khoái cảm tê dại.
Cô muốn cự tuyệt lại không thể được, lời bật ra từ trong yết hầu chỉ là những tiếng rên rỉ bất thành văn, "Ưm... Tôi... Ôi... A... Chờ.... A..."
Hắn chấm dứt âu yếm, nghiêng mình về phía trước, đối mặt với cô, hai tay chống ở bên sườn của cô, mắt nhìn chăm chú vào con ngươi nhiễm tình dục của cô.
"Tiểu Cẩm... Nói em muốn anh..." Hắn ở bên tai cô chỉ thị, không ngừng hôn mút cánh môi của cô.
"Ưm... Tôi..." Cô không thể, không thể buông xuôi như vậy, nhưng...
"Thoải mái đi... Hãy theo cảm giác của em mà trả lời..." Thanh âm của hắn nhẹ nhàng ôn nhu nhưng tràn ngập dụ hoặc.
Cả người cô không thích hợp, dục hỏa không tự chủ được lan đến tứ chi, chạy thẳng vào đầu.
A... Trời ơi! Cảm giác này thật...
"Việc này... Không đúng..." Cô không đáp ứng làm bạn gái của hắn, nhưng thân thể của cô lại không có cách nào kháng cự lại khiêu khích của hắn. Ai tới giúp cô, cho cô một đáp án đi!
Lương Vĩ Tường phát hiện tâm tình mâu thuẫn của cô, ôn nhu cười, hôn trụ cánh môi mềm mại của cô.
Một lần rồi lại một lần triền miên, nụ hôn ngày càng sâu cướp đi suy nghĩ còn sót lại của cô, thân thể của cô bắt đầu mang theo dục vọng đáp lại hắn.
"Tiểu Cẩm... Nói em muốn anh đi..." Hắn lại nhẹ nhàng gọi.
"Ừ.. Em muốn anh..."
"Yên tâm... Anh sẽ cho em thật nhiều khoái cảm..." Nhận được ưng thuận và hứa hẹn, hắn bắt đầu tìm kiếm khắp thân mình cô.
Cô ngã vào cạm bẫy ngọt ngào của hắn, rốt cuộc không thề quay đầu!
Mi tâm, mí mắt, mũi, đôi môi, cằm, xương quai xanh, hai vai... Tựa như luyến tiếc buông tha cho mỗi một miền da thịt của cô, hắn từng bước từng bước nhấm nháp và cảm thụ.
Nơi này trời đất chỉ có hai người bọn họ. Không có bất luận kẻ nào tồn tại, càng cỗ vũ khuếch tán tình dục.
Lương Vĩ Tường rút đi trói buộc nửa người dưới của cô, dưới ánh sáng mùa hạ sáng ngời nắm bắt đầy đủ, cẩn thận từng đường cong tuyết trắng của cô. Hắn cẩn thận âu yếm thân thể cô, từng động tác ôn nhu lại táo bạo.
"A..." Cô nhắm mắt lại, cảm thụ cảm giác tốt đẹp hắn gây ra cho mình.
Hắn vuốt ve hai chân của cô, dao động từ cao xuống thấp, cuối cùng dừng lại ở đùi, chậm rãi tách chúng ta, hơn nữa còn nâng đầu gối của cô lên.
Nơi tư mật của cô hiện ra trước mắt hắn, cô muốn lùi bước, khép chân lại, lại bị hắn dùng lực tách ra chế trụ lại.
"Đừng..." Cô cảm thấy thật mất mặt, hai tay che mặt, cả người phát run.
Khóe môi hắn gợi lên, ngón tay trêu chọc cửa vào hoa viên, thở gấp nói: "Em đẹp quá... Tiểu Cẩm..."
"A..." Động tác của hắn khiến thắt lưng của cô căng thẳng, lập tức phóng thích mĩ dịch.
Đó là khát vọng hắn muốn xác minh ở cô, khiến hắn không thể khống chế bản thân cúi đầu hôn mút.
"A... Không thể... Tường..." Cô đỏ mặt muốn ngăn cản hắn, lại không biết tiếng gọi thân thiết kia càng làm hắn thêm điên cuồng khao khát cô.
"A, a..." Cô không khống chế được! Lần đầu tiên cô hiểu được, thì ra đó cũng là một cách để làm tình.
Suy nghĩ của Cao Thúy Cẩm nháy mắt bay lên tận chính tầng mây, Lương Vĩ Tường không thể nhẫn nại nữa, tất cả mọi hành động của hắn khiến cô không thể chống đỡ được.
Hắn khơi mào dục hỏa từ trong nơi sâu nhất của cơ thể cô, cô dẫn đường cho nhiệt tình cuồng dã của hắn phát ra.
Cô không ngừng rên rỉ la hét, càng lúc thân mình cô càng thêm sôi trào, nóng cháy, hắn cởi bỏ quần áo trên người mình, trần trụi lách vào giữa hai chân cô, dục vật ngạo nghễ đã sung huyết đỏ lên, hắn đẩy ra cửa vào hoa viên tư mật, theo vách tường da thịt phấn nộn tiến vào, kết hợp hoàn mỹ với cô.
"A..." Cô ngẩng đầu lên, mười ngón tay cắm chặt lấy đầu vai hắn.
Hắn tinh tường cảm giác được cô không hề giữa lại gì, hoàn toàn tiếp nhận hắn, than nhẹ một tiếng, một tay hắn chế trụ thắt lưng của cô, mãnh liệt luật động.
"A, a, a..." Cô cũng tự nhiên mà đong đưa thắt lưng phối hợp với hắn.
Động tác của hắn lúc thong thả lúc dồn dập, làm cho cô có cảm giác như đang cưỡi mây bay lên tận trời, cũng có lúc như đang lạc giữa hạ giới, khiến cho cô có lúc tưởng như có thể bám trụ vào một điểm nào đó lại bị kéo mạnh đi, như bị những con sóng dồn dập xô bờ.
Con sóng thô bạo điên cuồng cuốn trôi cô giữa lòng nó, cô khao khát được bước chân trên cát vững, không hề ngờ rằng dưới chân không còn gì để trụ vững, thân mình thẳng tắp ngã xuống, cô nghĩ mình sẽ chìm giữa biển khơi rộng lớn, không ngờ lại lạc giữa những tầng mây xốp mềm.
Tế bào toàn thân cô như nhiễm phải rượu, không kiêng nể gì điên cuồng khiêu vũ ca hát trong thân thể cô...
Cô trầm luân trong bể dục, không thể thoát thân!
Nhưng bất khả tư nghị là, cô tuyệt đối không chán ghét, không muốn rời bỏ...
Lương Vĩ Tường kịch liệt động thân lần cuối tiến vào phóng thích dục vọng trong cơ thể cơ, một cỗ khoái cảm kinh người lan tràn trong cơ thể cô...
"A..." Cô không thể ức chế thét lên chói tai, vết móng tay đỏ thẩm của cô lưu lại trên vai hắn.
Hắn hôn trụ cô, một lần lại một lần cùng cô dây dưa lửa nóng...
Cao Thúy Cẩm không hề cự tuyệt hắn, Lương Vĩ Tường cảm thấy thật tốt, như vậy hắn đã thuận lí thành chương trở thành tình nhân của cô.
Không biết vì sao quan hệ của hai người lại trở thành như vậy, cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng hắn trở nên thân mật như thế.
Cá tính của cô từ sau khi gặp hắn trở nên thật kỳ lạ, nếu là trước kia, cô nhất định sẽ tinh tường phân rõ giớ tuyến với hắn, nhưng giờ khắc này cô lại cảm thấy cảm giác ái muội như vậy không có gì không tốt.
Chắc là tiểu đảo phía nam này hại đầu óc cô không rõ ràng cho lắm!
Cảm tình của Cao Thúy Cẩm chôn dấu hai mươi mấy năm qua vì Lương Vĩ Tường dẫn dắt mà bùng nổ, cô chưa từng cố ý buông thả tình cảm với đàn ông, có lẽ đã sớm đặt hàng cho mình cái mác chủ nghĩa độc thân, cho nên cô chưa từng đặc biệt để ý tới chuyện nam nữ.
Nay, Lương Vĩ Tường lại bước vào sâu trong thế giới nội tâm tình cảm của cô, hơn nữa còn khơi mào dục vọng của cô.
Chẳng lẽ không yêu cũng có thể nảy sinh dục vọng sao? Nếu không phải vậy, bản thân cô không phải là hơi kỳ quái sao?
Không! Không đúng! Tuy rằng cô không thương "anh ta", nhưng cũng không chán ghét, có lẽ còn hơi thích!
Nếu là vì thích mà làm tình, có thể tha thứ hay không? Đối với vấn đề này Cao Thúy Cẩm sinh ra nghi hoặc.
Nhưng mà, vô luận cô phiền não thế nào, thân thể của cô vẫn cố tình phản bội lại lý trí.
Lương Vĩ Tường đối với cô rất tốt, chăm sóc cô không khác gì tình nhân thật sự.
Trên mặt anh ta vĩnh viễn lộ ra vẻ ôn nhu, tươi cười, chăm sóc cho cô cẩn thận.
Chỉ là, khi đêm xuống, anh sẽ lại bắt đầu ngả ngớn dụ dỗ cô trên giường.
Anh dùng những lời hoa ngôn xảo ngữ của đại sắc lang khiêu khích cô vốn chỉ như con cừu non nhút nhát...
Ai! Cô thật sự là càng ngày càng không hiểu nổi bản thân, hay là do cô muốn tự tìm bất mãn... Cao Thúy Cẩm đánh chết cũng không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của cô lúc nào cũng không thể làm chủ được...
"Ưm... A, a..."
Cô ngồi khóa ở trên hông anh, hai tay ôm lấy cổ anh, kích động đong đưa thắt lưng.
Cảm giác anh ở bên trong cơ thể cô mỗi một lần đều rất đặc biệt, cô cũng không biết rằng làm tình có thể gây cho cô những cảm xúc biến hóa kinh người đến thế; Cô không thể giải thoát khỏi kiềm chế của tình dục, luân hãm trong bể tình, một ngày nào đó, ngay cả lòng của cô cũng luân hãm theo, không thể kiềm chế, cô lo lắng một ngày nào đó, cô sẽ yêu anh mất!
Nhưng còn anh? Anh có thể yêu thương cô sao? Một người luôn thích chu toàn cho phụ nữ như anh có thể từ bỏ nhiệt tình chỉ vì cô?
Anh thích cô, giống như cô không chán ghét anh, cho nên bọn họ vĩnh viễn không có khẳ năng vượt qua giới tuyến "thích"!
"Ừm... Tiểu Cẩm..." Anh ôm lấy cặp mông của cô, hỗ trợ động tác ân ái.
"A... Em nhất định là... Không thể như vậy... Ư... A..."
"Tiểu Cẩm..."
"Không nên như vậy... A..."
Tình dục thấm đẫm trong cơ thể đảo loạn suy nghĩ của cô, khiến cô không ngừng tự hỏi bản thân.
Lương Vĩ Tường như hiểu được sự mê võng của cô, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng... Đây là cảm giác rất bình thường... Tiểu Cẩm..."
Nước mắt không hiểu sao chảy xuống, cô khẽ run người, "Em không biết... A... Em không biết..."
"Tiểu Cẩm..."
"Em cảm thấy rất kỳ quái... Rất kỳ quái... A..."
Như muốn tìm được đáp án, cô nhắm mắt lại, ngửa đầu lên, không ngừng tăng tốc độ.
Chỉ có như vậy cô mới không miên man suy nghĩ, nếu không nội tâm của cô nhất định sẽ mâu thuẫn lại đau khổ.
Lương Vĩ Tường nhìn tư thế chủ động của cô, không thể dời tầm mắt, tham lăm chăm chú nhìn sự xinh đẹp của cô.
Mồ hôi đã thấm ướt cơ thể cô, hai bầu ngực căng tròn xinh đẹp đong đưa lên xuống trước mắt anh, tiếng rên rỉ của cô, đường cong của cô khiến anh mê muội.
Càng ngày cô càng gợi cảm, quyến rũ, so với cô gái ngây ngô ở khách sạn đêm đó thật khác xa! Anh vất vả lắm mới công phá được phòng tuyến của cô, bước vào thế giới của cô.
Anh cảm thấy thật kiêu ngạo và thỏa mãn, thật may mắn anh chính là người đàn ông đầu tiên của cô, thậm chí không hối hận khi đã yêu cô...
Cô là của anh, ông trời đã an bài họ gặp nhau, muốn nói cho anh biết, anh rốt cục đã tìm được tình yêu của sinh mệnh bản thân.
Trước kia anh theo đuổi phụ nữ, không hề có nhiệt tình, đơn giản vì anh không tin tưởng vào tình yêu.
Anh trai của anh đối với nhân sinh được an bài của mình hoàn toàn bị mê hoặc, mà anh lại không thể làm như vậy được, anh không muốn đuổi theo một cô gái giống như vậy, mà phụ nữ đối với cuộc sống của anh thì không có vị trí trọng yếu, dù gì cũng chỉ là lựa chọn cuối cùng của anh.
Anh không có khả năng yêu một người nào, từ trước tới nay, anh đều tin tưởng vững chắc như vậy.
Thế nhưng, hiện tại anh không có cách nào tiếp tục lừa gạt bản thân, anh thật sự đã yêu thương một người.
Cao Thúy Cẩm bất thình lình xuất hiện, cô chính là người phụ nữ của đời anh, là người mà anh yêu nhất.
Anh thề, sẽ vĩnh viễn giữ cô ở bên cạnh, vĩnh viễn không buông tay...
Anh chế trụ cần cổ của cô, dùng sức hôn trụ cô, điên cuồng dây dưa với lưỡi của cô.
"Ưm... Ư..."
Cô bởi vì bị anh hôn mà rối loạn suy nghĩ, ý nghĩ miên man trong đầu hóa thành trống rỗng.
Lương Vĩ Tường ôm lấy thắt lưng của cô, tráo đổi vị trí cùng cô, khiến cho cô nằm xuống, từ bị động hóa thành chủ động, ở bên trong cơ thể cô kích động tiến lên.
"A, a, a..." Mạnh mẽ dùng lực kích thích làm cô điên cuồng thét chói tai, gắt gao phàm trụ bờ vai của anh, ngón tay cắm sâu vào da thịt.
Mồ hôi thấm đẫm hai cơ thể chảy xuống, tiếng thở dốc của anh hòa cùng tiếng hít thở rên rỉ của cô.
Hai thân hình giao triền phối hợp, theo giai điệu hoan ái cao vút dẫn dắt hai người tiến vào thế giới tình dục đẹp nhất...
← Ch. 05 | Ch. 07 → |