← Ch.04 | Ch.06 → |
Cao Thúy Cẩm không có cách nào xuống giường đi lại, vết thương dường như nghiêm trọng hơn hai người nghĩ.
Liên tục ba ngày, Lương Vĩ Tường chăm sóc cho cô, đây là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô thật không thể tin, một quý công tử như hắn lại có thể cẩn thận chăm sóc cô.
Vết thương trên chân đã khép lại, Cao Thúy Cẩm xuống giường đi lại trong chốc lát cũng không cảm thấy đau, trong lòng thở ra nhẹ nhõm.
Cô trở lại trên giường, kiểm tra vết thương cũ, Lương Vĩ Tường nói có khả năng có sẹo, nhưng không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Đều là do cô quá khích nên mới có thể bị ngã, may mắn có Lương Vĩ Tường bên cạnh, nếu không cô thật không biết làm gì cho phải.
Nhưng mà nói lại, nếu không phải bởi vì Lương Vĩ Tường, cô cũng sẽ không phải ở đây chật vật như thế này!
Cô trầm tư trong chốc lát.
Quên đi! Xem như huề nhau! Bất kể cô so đo cũng là vô nghĩa, nếu không có ai ngoài hai người bọn họ ở đây, thì cứ thử buông lỏng tinh thần nhận mệnh vậy!
Cô xuống giường, thay quần dài, muốn đi xuống lầu.
Đúng lúc này, cửa mở! Lương Vĩ Tường mang cơm trưa vào.
"Sao lại xuống giường?"
Cô nhìn hắn mang đồ ăn để trên bàn "Tôi đã khỏe lại rồi, muốn ra ngoài một chút."
Hắn nhìn cô, tầm mắt chuyển qua chỗ vết thương, "Nên mặc quần đùi hay váy ngắn! Trời hôm nay không mát mẻ gì."
Hiện tại là tháng tám, phía nam lại càng nóng, nhất là giữa trưa.
"Không sao! Tôi không nóng!" Nói xong, cô tính đi ra.
Hắn giữ chặt cô, "Khoan đã, để anh kiểm tra lại một chút! Nếu không anh rất lo!"
Cô né tránh hắn, "Không cần! Tôi thật sự không có việc gì!" Ba ngày qua cô đều bị bắt mặc quần đùi, cặp đùi luôn lộ ra trước măt hắn, nói thật cô hơi ngượng ngùng.
Tuy rằng trên người cô cao thấp chỗ nào cũng bị hắn nhìn qua, nhưng cô vẫn không thể xem việc này như thói quen.
"Anh có trách nhiệm đem em bình yên vô sự trở về, cho nên đừng có làm anh lo lắng được không?" Hắn ôn nhu cười.
Cô chịu không nỏi vẻ tươi cười kia của hắn, khiến cho cô không biết phải làm sao, cô vẫn cảm thấy vẻ tươi cười ấy vốn rất bình thường, nhưng từ khi phát sinh quan hệ với hắn, cô bắt đầu không thể thản nhiên đối diện với nụ cười của hắn.
Tiểu Cẩm, bình thường một chút, không có việc gì, không có việc gì! Chuyện gì cũng đều không có! Trăm ngàn lần đừng quá khẩn trương.
"Sao còn phải thay quần, thật phiền toái!" Cô kiên trì nói.
Hắn cười tà ác."Anh giúp em đổi!"
Cô đỏ mặt, bỏ tay hắn ra, "Đại sắc lang! Không biết xấu hổ!"
Hắn cười cười, "Không thích để cho anh nhìn thấy chân của em à? Thật ra nhìn chân em rất được, sao phải giấu?"
"Anh lầm! Tôi không có muốn giấu chân mình, chỉ là tôi không thích lộ chân ra ngoài nhiều, làm cho tôi không có cảm giác an toàn, cũng dễ bị cảm."
"Luận điểm này lần đầu tiên anh nghe được, nhưng mà anh chưa từng nghe tới cô gái nào vì trời nóng mặc váy mà bị cảm được!"
Cô khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn hắn, "Anh đang mỉa mai tôi à? Anh thật thích chõ mũi vào chuyện người khác, ngay cả phụ nữ không mặc váy cũng muốn có ý kiến?"
Hắn ngồi ở méo giường, "Em lại nói lãng sang chuyện khác, anh chỉ muốn xem miệng vết thương của em thôi! Sao em gay gắt với anh vậy!"
Nghe vậy, cô hơi mất tự nhiên nói, "Tôi... Không có việc gì! Miệng vết thương đã khép lại, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy đau... Cho nên không cần nhìn lại!"
Hắn nhìn cô chằm chằm, trong lòng hiểu được cô vẫn không có thói quen ở chung với hắn.
"Được rồi! Anh đi tản bộ cùng em! Nhưng mà trước khi ra ngoài, chúng ta ăn cơm trước đã!" Hắn bưng lấy khay đồ ăn chuẩn bị cho cô, đi ra trước cửa.
"Anh mang đi đâu?"
"Đương nhiên xuống dưới lầu, chúng ta cùng nhau ăn!" Hắn bước ra khỏi cửa.
Cô đi theo, "Anh còn chưa ăn sao?"
"Tiểu thư còn chưa dùng cơm, tôi sao dám ăn trước?" Nói xong không hề quay đầu, tặng cho cô tiếng cười mang thanh âm thật gợi cảm.
Cô ngẩn người, chẳng lẽ hắn đều chờ cô ăn xong rồi mới ăn? Ba ngày qua, thức ăn của cô đều do hắn tự mình mang đến phòng, hơn chờ cô ăn xong mới rời đi.
Cô đều nghĩ hắn sẽ ăn trước rồi mới mang đồ ăn lên lầu cho cô, không nghĩ tới...
"Thật ra anh không cần phải làm như vậy, dù sao... Cám ơn anh mấy ngày qua đã chăm sóc tôi!" Cô cảm tạ hắn.
Hắn không có đáp trả, chỉ mỉm cười đi vào phòng bếp.
Cô theo sau, ngồi vào chỗ, chờ hắn cũng ngồi xuống, hau người mới bắt đầu ăn.
Cô chưa từng như vậy, đặc biệt cùng ăn cơm với một người đàn ông lạ. Thật kỳ lạ, bỗng nhiên cô cảm thấy ăn cơm cùng với hắn cảm giác hoàn hảo hơn là ăn một mình trong phòng.
Ai! Cô càng ngày càng cảm thấy không thích hợp! Tâm tình Cao Thúy Cẩm trở nên phức tạp.
Sau khi ăn xong, hai người đi ra chỗ bờ cát.
"Oa! Thật tốt!" Cao Thúy Cẩm dang rộng hai tay, nhìn về phía mặt biển kêu to.
Trời và biển giống như hòa hợp làm một thể, làm cho người ta cảm động.
Phía chân trời không có mây, thế nên mặt trời tận tình phóng thích nguồn nhiệt khí, đúng như lời Lương Vĩ Tường nói, nhiệt độ cao làm cho Cao Thúy Cẩm nhanh chóng ướt đẩm mồ hôi, quần dài có vẻ dính dấp, nhưng cô vẫn biểu hiện tự nhiên, không muốn hắn phát hiện.
Cô dường như đều ở trong phòng máy lạnh, rất ít khi ra ngoài, nhất là bờ biển.
Đột nhiên bị đưa tới đây, cô đương nhiên không có quần áo thay, quần áo mặc trên người cô lúc này đều là đồ Lương Vĩ Tường chuẩn bị cho Dương Bội Hinh lần trước.
Cô và bạn thân dáng người tương tự, cái gì cũng đều có thể mặc vừa, nhưng mà cô nhận thấy âu phục còn lại toàn là vắn ngáy, quần đùi, quần dài chỉ có hai cái, hơn nữa lại còn bị phá cách, tổng cộng chỉ có ba loại để thay đổi.
"Có muốn bơi không? Có thể làm cho bớt nóng!"
Nghe thấy hai chữ "bơi lội", cô lùi lại thật xa, sắc mặt hơi khó coi.
"Sao vậy?" Hắn nhìn cô.
Cô gượng cười "Tôi... Tôi không bơi đâu, anh đi một mình đi!"
Thanh âm của cô có vẻ kỳ quái, cảm giác không giống không muốn bơi, mà là... Hắn nhìn cô trong chốc lát, "Em ... không phải là sợ nước chứ?"
Toàn thân cô ngẩn ra, bị hắn nói trúng nên cảm thấy không thoải mái.
"Tôi... Đúng là tôi sợ nước! Tôi nói cho anh biết, tuy rằng tôi sợ nước, nhưng mà cũng không cảm thấy có gì mất mặt, anh muốn cười thì cứ cười!"
"Yên tâm! Anh sẽ không cười em, nhưng... Em đã sợ nước, sao... Sao lại còn lên du thuyền làm gì?"
Cô chịu không nổi nói: "Tôi bị anh bắt buộc lên du thuyền, lúc ấy tôi tưởng chỉ cần lấy lại túi xách có thể về, là do anh lừa đem tôi đi luôn!"
Hắn trố mắt, "Nói vậy, em rất run sợ khi đúng trên thuyền sao?"
"Hừm! Không đến nỗi phải ngất đi! Anh có biết tôi hận anh cỡ nào không, tôi còn tưởng anh cố ý, biết rõ tôi sợ nước còn muốn tôi lên thuyền!"
"Thực xin lỗi! Anh thật sự không biết, tiểu Hinh không nói cho anh biết!"
"Anh cũng không nói với cô ấy anh tính lừa tôi lên du thuyền!"
Sự thông minh của cô làm cho hắn á khẩu không trả lời được, hắn cười ha ha, "Quả thật là vậy!" Thật sự thú vị, hóa ra phương thức theo đuổi đối với những cô gái bình thường không thể áp dụng đối với cô.
Du thuyền và tiểu đảo là phương thức dụ dỗ phụ nữ sở trường nhất của hắn, không ngờ đối với Cao Thúy Cẩm hoàn toàn không có hiệu quả.
"Vậy chúng ta tản bộ theo bờ cát đi! Sau đó vòng ra sau đảo, nơi đó nhìn rất được!"
"Chỉ cần không gần nước, cái gì cũng được!" Cô thành thật nói.
Hắn cười càng thêm vui vẻ, tay nắm lấy vai của cô "Vậy đi thôi!"
Cô đẩy tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Còn nữa... Không được kề vai sát lại như vậy!"
"Em vẫn không muốn làm bạn gái anh sao?"
Lương Vĩ Tường đột nhiên nói câu này làm Cao Thúy Cẩm muốn sặc.
"Khụ khụ khụ... Anh... Lại đùa... Khụ khụ..." Cô lau khóe mắt, hấp hấp cái mũi.
Hai người bất tri bất giác đi đến một khu vực núi đá nham thạch khép kín, nhìn xuống là một mảng thực vật nhiệt đới.
Hai người tìm một vị trí ngồi nghỉ, Lương Vĩ Tường lấy một bình nước trái cây từ trong túi đưa cho cô.
Cô kinh ngạc trước sự cẩn thận của hắn, vừa rồi còn nghĩ là đi tản bộ, không có lưu ý mang theo nước, mà đi nhiều nên cô vừa nóng vừa khác, chân cũng hơi mỏi, nghĩ rằng nghỉ một chút rồi quay trở về, không nghĩ tới hắn lại mang theo đồ uống.
Đang uống nước, cô vì nghe câu nói kinh người của hắn mà sặc cả nước.
"Anh nói thật!" Hắn uống một ngụm bia, trên mặt không hề có vẻ do dự.
Sự bình tĩnh của hẳn ngược lại làm cô c3am thấy không thoải mái, lắc đầu, "Thật xin lỗi, hiện tại tôi không có tâm tình cho chuyện này!"
Cô lại cự tuyệt, hắn nhíu mày, nhìn cô, thản nhiên nói: "Anh thực sự thích em! Tiểu Cẩm!"
Nếu là cô gái khác, khi nghe thấy những lời này nhất định sẽ hưng phấn tận trời, nhưng cô lại không mắc mưu dễ dàng như vậy.
Cô cười cười, trêu chọc nói: "Tôi tin rằng, chỉ cần là phụ nữ, anh đều sẽ thích!"
Lần đầu tiên cuộc đời thông báo với hắn hai chữ "thất bại"! Lương Vĩ Tường có vẻ uể oải, nhưng dù sao hắn cũng hiểu được kết quả như vậy là bình thường.
"Em nói như vậy thật tổn thương người!" Hắn nói, vẻ mặt đầy ủy khuất.
"Bởi vì người như anh cần phải dùng tới phương thức trực tiếp cự tuyệt, nếu không sẽ mãi dây dưa không rõ!" Cô buông nước trái cây, duỗi người thoải mái.
Thật là kỳ lạ! Cô không hề cảm thấy việc ở chung với hắn trong hòa khí không tốt, thậm chí còn có cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Lương Vĩ Tường nhìn cô, đột nhiên "A" một tiếng."Anh hiểu rồi! Hóa ra là em sợ anh, đúng không?"
Cái gì? Cô run sợ một chút."Anh đang nói cái gì? Tôi sao lại phải sợ anh?" Kết luận này thật quỷ dị nha!
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, "Bởi vì em sợ sẽ yêu anh!"
Đây là... Là cái kiểu lý luận quái quỷ gì? "Thật buồn cười, anh không phải mẫu người tôi thích, không có khả năng tôi yêu anh!"
"Em không thử làm sao biết? Nói không chừng, anh chính là chân mệnh thiên tử của em nha!" Hắn thoải mái cười, không hề ngượng ngùng.
Cao Thúy Cẩm nâng mí mắt, bên ngoài cười nhưng trong không hề cười nói: "Anh đừng có dùng kiểu này khích tướng tôi, tôi không dễ bị lừa đây!"
Lương Vĩ Tường hơi thất cọng, không nghĩ rằng cô còn đặc biệt cá tính hơn hắn tưởng tượng.
"Ai! Thực nản, anh lại bị một cô gái cự tuyệt tới hai lần, xem ra sắp tới lúc anh về hưu rồi!" Hắn bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt vạn phần bi thương.
Cô bật cười ha ha, không thể khắc chế được, ngay cả nước mắt cũng muốn tràn ra.
"Này, này, này! Tiếng cười của em thực làm tổn thương người ta!" Xem ra lần này hắn quả thực đụng tới đá thiết bản.
Thật vất vả mới ngừng cười được, cô nhìn hắn không tin được: "Anh... Chẳng lẽ anh luôn dùng chiêu thức này theo đuổi phụ nữ?"
Hắn luôn tràn đầy tự tin, cảm giác luôn tiêu sái cuốn hút, không thể nắm bắt.
Cô nghĩ rằng khi hắn theo đuổi phụ nữ vĩnh viễn duy trì địa vị chủ đạo, không ngờ rằng hắn lại có biểu hiện như lúc này, bày ra vẻ mặt như con nít, làm cô thật kinh ngạc... thậm chí hơi... Động tâm...
"Anh nói rồi, anh thật sự muốn kết giao cùng em." Hắn lại thẳng thắng nói, lần ngày con ngươi đen đặc biệt thâm thúy chăm chú nhìn cô.
Cô cảm giác được, hơi sửng sốt, lập tức thu hồi cảm xúc, "Tôi cũng nói thật với anh là tôi không muốn." Quái, nội tâm của cô sao lại nảy sinh ra cảm giác tội lỗi, như thể cự tuyệt hắn là chuyện không nên.
Hắn thay đổi vị trí, tới ngồi bên cạnh cô, tầm mắt đầy nhiệt tình chăm chú nhìn cô, giọng điệu mềm nhẹ, "Cho dù chỉ là ở trên đảo nửa tháng ngắn ngủi, em cũng không chấp nhận sao?"
Cái gì? Cô trố mắt nhìn hắn hắn khó hiểu.
Thình lình hắn bắt lấy tay cô, "Nếu anh tính không sai, phải hơn một tuần nữa anh trai anh mới đưa người đến đón chúng ta, vì vậy không bằng chúng ta ở trên đảo này làm một đôi tình nhân được không?"
"Anh... Đây... Là đề nghị kiểu quái gì?" Cô thật sự không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì? Tay bị nắm chặt cảm thấy hơi nóng, cô muốn bỏ ra.
Hắn lại nắm chặt, không muốn buông cô ra, "Anh không thích em luôn đề phòng với anh, anh hy vọng có thể giống như một đôi tình nhân thực sự cùng nhau ở chung trên đảo!"
Ánh mắt của hắn nóng bỏng làm cô kích động.
Cô chưa bai giờ nhìn thấy biểu tình như vậy của hắn, nhiệt tình, chân thật, thành khẩn làm cho cô tâm hoảng ý loạn.
"Tôi... Tôi không có đặc biệt phòng ngự cái gì với anh..."
"Em có! Từ khi chúng ta phát sinh quan hệ, em luôn ở trong trạng thái khẩn trương!"
"Không có!"
"Em có! Em đang sợ anh, sợ anh quá mức thật mật, sẽ làm em nhớ tới sự việc đêm hôm đó, bởi vì... Đối với anh, em cũng có cảm giác..." Mặt hắn không ngừng tới gần cô.
Cô muốn lùi người lại, lại không có chỗ thối lui, muốn đẩy hắn ra, hai tay hắn lại không biết khi nào tóm lấy cô.
Cô tức giận, trừng mắt nhìn hắn: "Anh nói bậy! Tôi... căn bản là không muốn chuyện đêm đó... Ưm..."
Không để cho cô nói hết, hắn đã che miệng của cô lại.
"Ưm..." Đôi mắt hạnh của cô trợn lên, sống chết muốn rời khỏi nụ hôn của hắn.
Động tác của hắn nhanh chóng, một tay áp chế hai tay của cô lại phía sau, một tay tham tiến tới sau gáy của cô, gậy áp lực khiến cô đau đớn hé miệng, nơi ấm áp nhanh chóng bị hắn chiếm lĩnh.
Trời... Tên tiểu nhân vô lại, dám thừa cơ chiếm tiện nghi của cô!
Cô giãy dụa, lại càng bị hắn hôn càng sâu, áp chế lại càng nhanh.
Lưỡi hắn linh hoạt thăm dò từng địa phương bên trong miệng cô, khiến cô không có khí lực phản kháng, cả người không thoải mái.
Nụ hôn của hắn quá nóng bỏng, rất trực tiếp, dường như muốn bức cô phải đầu hàng.
Tim của cô càng nhảy càng cuồng loạn, cô liều mạng muốn trấn tĩnh bản thân, nhưng bất đắc dĩ bị cảm giác run rẩy truyền tới tứ chi khiến cô kinh hoảng. Không được, không thể buông xuôi như vậy... Không biết làm thế nào cho phải, Cao Thúy Cẩm bất lực muốn chạy trốn.
Lương Vĩ Tường không ngừng thay đổi góc độ khiêu khích cô, buộc cô hưởng ứng.
Cô biết bản thân cũng sắp không thể nhẫn nại, lý trí của cô đã sớm bị công hãm, nhưng cô vẫn cố gắng bảo hộ tinh thần của mình, nhưng tất cả đều tan rã ngay tại động tác tiếp theo của hắn.
Tay hắn tự tiện luồn vào bên dưới áo, cởi bỏ áo lót, ôn nhu khẽ vuốt bộ ngực sữa mềm mại của cô, không thôi nhào nặn chà xát...
"Ừ... ưm..." Cảm giác nhẹ nhàng thoải mái cùng khoái cảm không ngừng tập kích ý thức và cảm quan của cô.
Ngón tay của hắn vuốt ve hạt phấn châu trước ngực cô, kích thích nó, nháy mắt thắt lưng cô xẹt qua một tia run rẩy, lý trí đã bỏ chạy...
"Ưm..." Cô giao ra chiếc lưỡi phấn nộn, nhẹ nhàng hưởng ứng lại hắn.
Hình ảnh đêm hôm đó như hình ảnh trong đèn kéo quân thoáng hiện ra trong đầu, mầm mống tình dục được châm lên, tất cả giống như lời của Lương Vĩ Tường, cô sợ hãi thân mật tiếp xúc với hắn, bởi vì ở sâu trong nội tâm của cô luôn có một khát vọng...
Đơn giản chính là khao khát... Hắn!
← Ch. 04 | Ch. 06 → |