← Ch.03 | Ch.05 → |
Sau một giấc ngủ ngon không mộng mị làm cho Cao Thúy Cẩm luyến tiếc tỉnh dậy; Ý thức cô dần dần rõ ràng trở lại, theo sau đó là cảm giác ghê tởm trong đáy họng và một trận hoa mắt.
"Ai ..." cô mở mắt ra, thử tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra.
Một thần hình trần trụi như tượng điêu khắc đang ôm lấy thân thể không một mảnh vải của cô, cô sợ tới mức đẩy mạnh đối phương, ngồi dậy.
Nháy mắt, cảm giác ghê tởm cực điểm lại trào lên họng, cô che miệng, nhìn quanh, vừa thấy phòng tắm liền nhảy khỏi giường, vọt vào phòng tắm, bắt đầu nôn mửa.
Lương Vĩ Tường bừng tỉnh, nhìn thấy cô nôn mửa, lập tức hiểu được. Có phản ứng như vậy là bình thường thôi, may mắn tối hôm qua hắn phát hiện sớm, cô không hít vào quá nhiều chất vi lượng, nếu không hậu quả khó mà tưởng tưởng nổi.
Hắn xuống giường, mặc thêm quần áo, đi tới bên cạnh cô.
Cao Thúy Cẩm phát hiện, dùng sức ngồi phịch xuống dựa vào cửa phòng tắm, mắng hắn: "Tên hỗn đản này, tiểu nhân bỉ ổi! Anh rốt cuộc đã làm gì tôi? Tại sao tôi lại ở trên giường của anh, mà lại ..." Cô không thể nói thêm được gì, đầu giống như bị ai mãnh liệt gõ vào.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cô rõ ràng ở chính mình phòng, sao lúc này lại ......
Cô ôm lấy đầu, không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì!
Hai người đều trần trụi nằm ở trên giường, thân thể cô lại đau nhức, chứng tỏ bọn họ đã xảy ra quan hệ, nhưng ... Đến tột cùng là tại sao? Tạo sao cô lại cùng với hắn ...
"Em không nhớ rõ sao?" Hắn tựa vào bên cạnh cửa, không có tiến vào, bởi vì hắn biết cô đang cần điều chỉnh lại suy nghĩ của mình.
"Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ cảm thấy hiện tại cả người rất khó chịu!" Cô kích động nói.
Hắn thở dài, "Em không nên đem cây hoa khô trên bàn kia đốt, đó là cây thuốc phiện, bởi vì em đốt nó, còn hít phải một ít, cho nên sinh ra ảo giác."
Cái gì? Hoa? Nó ... nó là hoa cây thuốc phiện?
Cô đương nhiên biết cây thuốc phiện là cái gì, cũng hiểu được hậu quả của việc thiêu hủy chúng, nhưng nàng quả thật có chút không hiểu biết vì chỉ nghe qua mà chưa nhìn thấy, cho nên ...
"Sau đó thì sao?" trong lòng cô ru sợ hỏi.
"Sau đó anh mang em ra khỏi phòng đó, bởi vì không thể ở lại nơi đó được, sau đó ... Em tưởng anh là ai đó, rồi ... Chúng ta đã xảy ra quan hệ, chuyện đó ... Em thật sự không nhớ rõ sao?" Hắn cố ý ám chỉ trong lời nói, muốn tìm hiểu xem ai là Ngải Thụy Khắc.
Những việc Cao Thúy Cẩm thầm đoán trong lòng đều trúng, cô ôm đầu, thử khôi phục lại tỉnh táo.
Cô gõ nhẹ đầu, liều mạng thanh tỉnh lại đầu óc, rốt cục ... Một chùm những hình ảnh hiện lên.
Cô không hề quên, thậm chí còn nhớ rất rõ, từng chi tiết rành mạch, gồm cả việc hắn từng yêu cầu cô ra lệnh cho hắn dừng lại!
Không! Không thể nào ... Nói như vậy ... là do cô chủ động dụ dỗ hắn ...
Trời ... tại sao có thể như vậy ... sao lại có thể phát sinh loại sự tình này?
Cô đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, khóc không ra nước mắt. Đều là do cây thuốc phiện kia, thật đáng sợ, hít phải mùi của nó, giống như là biến thành một người khác, đáng sợ nhất là cô có một nửa ý thích rõ ràng biết mình đang làm cái gì, nhưng tinh thần và thể xác hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân ...
"Tiểu Cẩm ..."
"Tránh ra! Anh tránh ra, tôi hận anh chết đi được! Anh biết rõ đó không phải là ý muốn thực sự của tôi, anh còn ngang nhiên thừa cơ mà ... anh ..." Cô tức giận nói.
Lương Vĩ Tường đương nhiên hiểu được, "Chính em cũng hiểu được tình huống lúc đó, anh không phải là thánh nhân! Tiểu Cẩm! Anh chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường!"
"Đúng vậy! Là loại đàn ông chỉ biết suy nghĩ theo bản năng nửa thân dưới." Cô trách cứ nói.
Phía bên kia truyền đến sự trầm mặc, Cao Thúy Cẩm lúc này mới phát hiện mình nói sai.
Đúng vậy! Tuy rằng hắn là kẻ lăng nhăng, yêu thích phụ nữ, nhưng hắn cũng từng nói qua chưa từng bắt buộc bất kỳ ai, mà quả thật hắn không có bắt buộc cô, là do cô chủ động hôn hắn, chủ động khơi mào tình dục giữa hai người ....
Cô không nên đem tất cả trách nhiệm đổ lên hắn, nhưng mà ...
Cô nghe thấy tiếng bước chân rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn khổ sở.
Cô muốn lai ra đi theo hắn giải thích, nhưng thân thể có tình không nhúc nhích.
Tiếng cửa phòng đóng mạnh lại làm cô muốn rớt nước mắt, cô cố nén, đi đến bên dưới vòi hoa sen, dùng nước lạnh cọ rửa bản thân.
Cô thật sự là kẻ kém cỏi, không biết điều ... Hiện tại ngươi cô hận nhất không phải là hắn, mà là chính mình.
Lời lẽ vô tâm đã thương người ta sâu nhất, Cao Thúy Cẩm hối hận bản thân mình vừa rồi quá xúc động.
Tắm xong, cuối củng cảm xúc cũng ổn định, suy nghĩ đã rõ ràng!
Cô đi vào trong phòng khách, cũng không gặp Lương Vĩ Tường, cô đi ra khỏi cửa, vẫn không thấy bóng dáng hắn, trong lòng có chút khẩn trương.
"Lương Vĩ Tường! Lương Vĩ Tường!" Cô gọi lớn.
Không có người trả lời, cô càng thêm bất an.
Không thể nào? Không lẽ hắn vì những lời vô tâm của cô mà suy nghĩ trong lòng sao?
Không ... Không có khẳ năng! Hắn không phải là người đàn ông yếu ớt như vậy!
Cao Thúy Cẩm vào các phòng tìm người, lại đi vòng quanh nhà tìm, cũng vẫn không thấy Lương Vĩ Tường.
Cô càng tìm càng bước nhanh chân, trong lòng bắt đầu miên man suy nghĩ.
Rốt cục, cô bắt đầu không biết đi hướng nào.
Hắn sẽ không bỏ lại cô một mình mà trở về chứ?
Nhưng rõ ràng hắn đã nói, không có biện pháp để trở về, dun thuyền cũng hỏng rồi!
Những người khác rốt cục khi nào mới đến?
Cao Thúy Cẩm lúc này mới hiểu được bản thân mình có bao nhiêu sợ hãi.
Tiểu đảo phía nam này chỉ có hai người bọn họ, nếu thật sự không thấy hắn, vậy chẳng phải chỉ còn mình cô ở đây ...
Càng nghĩ cô càng sợ hãi, chân bước càng nhanh lại thêm kinh hoảng.
"Lương Vĩ Tường! Lương Vĩ Tường, anh mau ra đây, đừng làm loạn nữa!" cô vừa chạy vừa lớn tiếng gọi, gấp gáp như con kiến nhỏ tìm đường về tổ.
Nước mắt không nhịn được dâng đầu trong mắt, mồ hôi thấm ướt quần áo, Cao Thúy Cẩm ngồi xuống vách đá gần đó, thở hổn hển, chịu đựng lo lắng.
Tiếp theo, cô phải làm sao bây giờ!
Tất cả là lỗi của Lương Vĩ Tường, hắn ta luôn có biện pháp khiến cô lâm vào tình huống khổ sở như vậy.
"Lương Vĩ Tường! Lương Vĩ Tường ..." thanh âm của cô khàn dần.
Thị giác dường như đã bị nước mắt chiếm cứ, bước chân của cô cũng mơ hồ run rẩy, kích tình tối qua khiến cho cô không thể đi lại quá nhiều như vậy, nhưng hiện tại ...
"A ..." Cô vấp phải một khúc cây dưới đất, cả người ngã xuống một cái hố nhỏ, quần dài bị đá nham thạch cứa vào, cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến.
Trời ơi! Đau chết mất! Cô bị như thế này thì thật không hay rồi!
"Lương Vĩ Tường! Tôi hận anh chết mất!" Cô tức giận chửi ầm lên, sự hối hận trong lòng bị thay thế bởi phẫn nộ.
Cuối cùng, cô rốt cục chịu không nổi, ngồi phịch xuống đất, cắn chặt môi dưới khóc nức nở.
Cô muốn về nhà, thật sự muốn về nhà, mẹ cô nhất định rất lo lắng! Sao bạn của cô còn không mau phái người tới đón cô trở về?
Tuy rằng cô rất kiên cường nhưng cô lại không thể chống lại sự cô độc, tuy rằng cô rất ghét Lương Vĩ Tường, nhưng lúc này cô khát khao nhìn thấy hắn xuất hiện, ở bên cạnh cô.
Hình ảnh đêm qua lại hiện ra trong tâm trí, cô thừa nhận, bản thân quả thật đã sinh ra cảm giác không muốn xa rời hắn, tuy rằng không biết bản thân có nên có ý niệm như vậy trong đầu hay không, nhưng cô biết cô thực sự không có biện pháp quên được chuyện đêm qua.
Từ trước tới nay, cô nghĩ bản thân mình vĩnh viễn sẽ không trao tình cảm cho bất kỳ người đàn ông nào, khi mới gặp Lương Vĩ Tường, cô thật sự không có ấn tượng tốt, thậm chí không muốn có gì liên quan tới hắn.
Nhưng, mỗi khi nhớ lại lúc cùng hắn ân ái, lòng cô không tránh khỏi khẩn trương!
Vì vẫn nhớ rõ, lúc ấy là lần đầu tiên cô cảm nhận tâm tình có sự biến hóa dị thường, việc phát sinh rung động với hắn, cô vẫn một mực phủ nhận, không phải là muốn không nhìn thấy hắn mà là sợ gặp mặt hắn!
Cao Thúy Cẩm cảm thấy không cam lòng, lại thấy khổ sở, bất lực, cô không ngờ lại trở nên như vậy, bất đắc dĩ trong đầu cô lúc này tràn ngập hình ảnh Lương Vĩ Tường, cô muốn gặp hắn.
"Lương Vĩ Tường! Anh là đồ chết tiệt!" cô la lớn.
"Trời ơi! Sao em lại ở đây? Muốn hù chết anh sao?" thanh âm của Lương Vĩ Tường từ phía trên truyền đến tai cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy khuôn mặt hắn tràn ngập khẩn trương lo lắng, dường như muốn đỏ lên.
"Anh đã đi đâu vậy? Tên ngốc!" Cô lớn tiếng la hắn.
Lương Vĩ Tường vươn tay "Nhanh đi lên đây!"
Cô do dự một lát, sau đó đưa tay cho hắn.
Hắn kéo cô lên "Anh mang số hoa thuốc phiện trong phòng đi vứt bỏ, kết quả khi trở về không thấy em đâu cả, làm anh sợ muốn chết! Còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì? Em ..." Lời còn chưa nói xong, hắn đã bị ôm lấy.
"Ngu ngốc! Ngu ngốc! Đại ngu ngốc! Anh làm tôi sợ muốn chết! Tôi tưởng anh bỏ mặc tôi ... Làm tôi ..." Tâm tình cô nhất thời thả lỏng, cảm xúc mất đi khống chế, cô ôm hắn, giống như một đứa trẻ bị hoảng sợ lớn tiếng khóc.
Cô chưa bao giờ khóc, luôn luôn là người độc lập, kiên cường, không nghĩ tới sau khi gặp hắn, tình cảm trong lòng hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo vốn có!
Lương Vĩ Tường hơi kinh ngạc, nhưng trong chốc lát, hắn hiểu được ôm lại cô, ôn nhu cười an ủi, nói: "Cô bé ngốc! Anh sao có thể bỏ lại em, mặc kệ em! Được rồi! Đừng khóc! Anh hứa, sẽ không tùy tiện rời khỏi tầm mắt của em là được!"
"Tôi không khóc! Là do không cẩn thận bị hạt cát bay vào làm đau mắt thôi!" cô quật cường nói.
Hắn gật đầu "Không khóc, không khóc! Em không khóc! Vậy chúng ta trở về thôi!" Hắn muốn kéo cô đứng lên.
Cô không động đậy, chỉ ngồi yên, hơn nữa còn cúi đầu.
"Làm sao vậy? Em không muốn trở về sao?" Hắn nhìn cô khó hiểu.
Hai gò má Cao Thúy Cẩm phiếm hồng, ngập ngừng nói: "Không thể đi ... Chân ..."
Giọng của cô nhỏ xíu mói ra không rõ ràng, hắn đành nhìn lại, vừa thấy vết thương chảy máu của cô, hắn không nghĩ nhiều ngay lập tức cởi áo sơ mi làm băng, giúp cô băng bó cầm máu.
"A!" Cô chịu đựng đau.
"Kiên nhẫn một chút! Được rồi! Anh cõng em đi!" Hắn xoay người lại nói với cô.
Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng thuận theo lời hắn, bởi vì thật sự cô không có cách nào khác để di chuyển.
Tấm lưng dày rộng của Lương Vĩ Tường khiến cho cô cảm thấy an toàn ấm áp, làm cho cô càng yên tâm hắn sẽ không bỏ cô lại, mặc kệ cô.
"Thực xin lỗi... Đã nặng lời với anh ..." Cô đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
Hắn không quay đầu lại nhìn cô, chỉ mỉm cười, đi về phía khu nhà ở.
Hai người không hề đối chọi gay gắt, không khí nhu hòa cứ vậy mà tản ra.
Trong lòng Cao Thúy Cẩm mặc dù có mâu thuẫn, nhưng cũng không có cách nào kháng cự được địa vị của Lương Vĩ Tường trong lòng mình lúc này ...
Cao Thúy Cẩm nằm ở trên giường, Lương Vĩ Tường cẩm thận sát trùng miệng vết thương và băng bó cho cô.
Tuy rằng đau, cô vẫn cắn môi chịu đựng.
Thấy cô nhíu mày, hắn nhịn không được cười rộ lên một tiếng, làm cô xuất hổ đỏ mặt.
"Cám ... cám ơn anh ..." cô tránh nhìn mắt hắn, nhẹ giọng nói.
Xác đinh miệng vết thương không có việc gì, hắn ngồi ở mép giường, bắt đầu giảng đạo: "May mắn không nghiêm trọng, dù sao cũng phải nên cẩn thận, đừng để cho miệng vết thương bị nhiễm nước, biết không?" Hắn nhìn cô nhắc nhở nói.
Hắn săn sóc như vậy làm tim cô đập nhanh hơn, mất tự nhiên cả người "Biết rồi!"
Hắn không có ý định rời đi, trầm mặt đứng lên.
Không biết nên nói cái gì, không khí có vẻ quái dị, cô nuốt nuốt nước miếng.
"Còn giận anh sao?" Hắn đột nhiên mở miệng.
Cái gì? Tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
"Chuyện tối qua ..."
"Quên đi! Cũng đã qua, không cần nhắc lại, xem như chuyện ngoài ý muốn!" Cô ngắn lời hắn.
Ngoài ý muốn? Nghe thấy những lời này, lòng hắn không khỏi đau đớn.
Thật không ngờ, cô có thể coi đó là chuyện ngoài ý muốn; Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ hắn cũng chỉ xem đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng đối tượng là cô, hắn không làm được như vậy.
Vì sao đối tượng là nàng hắn lại không thể chỉ xem như là chuyện ngoài ý muốn? Đây chính là điều mâu thuẫn khó giải thích nhất của bản thân hắn từ trước đến giờ!
"Anh không có cách nào nghĩ là chuyện ngoài ý muốn được, cảm giác tiếp xúc chân thực như vậy, em quên được sao? Anh thì không thể!" Ánh mắt hắn thay đổi, có điểm ái muội lại phá chút ta ác.
Cô lo lắng nhìn hắn, ánh mắt kia làm cô có cảm giác xấu. Cô dĩ nhiên cũng không phải thật sự coi là việc ngoài ý muốn, nhưng nếu không nghĩ như vậy, cô phải đối mặt với hắn ta thế nào đây?
"Đừng đùa! Loại sự tình như tối hôm qua đối với anh mà nói không phải rất bình thường sao! Tôi đã không muốn so đo ai đúng ai sai! Anh còn muốn như thế nào nữa?" Cô lớn tiếng nói, liều mạng muốn đàn áp sự kích động trong lòng mình.
Hắn nhếch môi cười "Anh nghĩ là, anh nên chịu trách nhiệm với em!"
"Chịu trách nhiệm ... Anh muốn chiu trách nhiệm với tôi... Chịu trách nhiệm thế nào?" Cô không hiểu, trong lòng hiện ra đủ loại thắc mắc.
Hắn nói vẻ đương nhiên: "Đương nhiên là kết hôn với em!"
Cái gì?! "Khụ, khụ, khụ ..." Cô kinh ngạc tới mức sặc cả nước miếng, vẻ mặt không tin nhìn hắn, hai gò má phiến hồng vì cơn ho khan.
"Anh phát sốt à, nói kì quái cái gì vậy, đùa giỡn cũng có mức độ thôi chứ!" Cô mắng.
Hắn nhíu mày: "Anh nói thật mà, em không tin?"
"Không tin! Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời một kẻ trăng hoa như anh sao? Đừng nói với tôi anh muốn chịu trách nhiệm vì tôi vẫn còn là xử nữ, cho nên mới kết hôn với tôi! Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là loại con gái vì bị cướp mất lần đầu tiên mà phải vội vàng lấy chồng, đời này nếu phải lập gia đình, tôi chỉ gả cho người mà tôi yêu. Tuy rằng tôi chưa thể xem như chuyện tối hôm qua là không có việc gì, nhưng mà ..." Cô khép mười ngón tay lại, run nhẹ "Tôi biết... Tình huống lúc đó không khống chế được... Anh là người đàn ông bình thường... Cho nên không có biện pháp ngăn cản chuyện đó... Tôi biết..."
"Tiểu Cẩm..."
"Nếu anh thật sự muốn phụ trách, tôi cũng không muốn nhận ý tưởng này!" Cô cắn môi nhìn hắn chằm chằm.
Hắn hơi kinh ngạc nhìn cô, một áp lực nào đó làm rung động lòng hắn.
Một lát, hắn nhếch khóe môi, ý muốn không xa rời cô trong lòng hắn càng thêm sâu.
Đây là tâm tình khi yêu một người sao? Từ nhỏ đến lến chỉ biết chu toàn với thiện ý của phụ nữ, cũng không hề nhiệt tình, thậm chí chưa từng nghĩ tới hôn nhân, hắn rốt cục cũng hiểu được tình cảm của chính mình.
Lương Vĩ Tường nhìn đôi mắt thâm thúy mê người của cô, đôi mắt mang theo tình ý ẩn bên trong kia làm cho lòng cô hoảng loạn.
"Anh ... muốn nói gì sao?" Cô chuẩn bị thật tốt lời phản bác.
Hắn không mở miệng, nhẹ nhàng cười, sau mới nói: "Anh hiểu! Do anh không đúng, hay là chúng ta tìm hiểu nhau đi! Sao? Em nguyện ý làm bạn gái của anh không?"
Lương Vĩ Tường, anh thật sự không phát sốt à? Người bị thương là tôi, không phải là anh!" Cô thật sự không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hắn cười ha ha, "Anh nói thật, bởi vì anh thật sự thích em!" Hắn cúi xuống hôn nhẹ hai má của cô.
"Này, anh..." Cô giật người lại, muốn tát hắn một cái, lại bị hắn nhanh tay chế trụ.
"Không nên nha! Mặt của anh là một trong số những điều anh tự hào đó!" Hắn cười cười, thậm chí còn níu lấy tay cô hôn xuống bàn tay cô.
Cô dùng sức rút tay về, đỏ mặt mắng: "Lương Vĩ Tường, anh quậy đủ chưa? Trêu đùa tôi như vậy, anh cảm thấy rất thú vị sao?"
"Rất thú vị, anh thích nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt của em."
"Anh... Anh đi ra ngoài cho tôi! Tôi muốn nghỉ ngơi!" Cô nắm lấy cái gối ném về phía hắn.
Hắn nhanh chóng tóm lấy cái gối, "Được được! Vậy lát nữa anh mang bữa tối lên!"
Cô không thể phản bác gì, chỉ có thể nhìn hắn đang mỉm cười rời đi.
Đáng giận! Cô biết càng nói thêm với hắn, người chịu thiệt nhất định là mình.
Tình thế hoàn toàn bởi vì việc tối qua mà thay đổi, cô vốn có ý đối địch với hắn, giờ lại phát hiện mình để ý tới tâm tình của hắn, hoàn toàn khác trước!
Cô để ý hắn, nhưng mà ... Nhưng vậy không phải là yêu ... Đúng không?
Trong lòng Cao Thúy Cẩm đột nhiên thoáng hiện ra ý niệm này...
← Ch. 03 | Ch. 05 → |