← Ch.098 | Ch.100 → |
Điều hòa trong phòng chiếu phim được bật rất thấp nhưng cái nóng oi bức dường như ập đến xung quanh Tang Lê bằng nụ hôn hung hãn không hề che giấu này.
Những tia lửa bay tứ tung, hơi nóng thiêu đốt trái tim.
Hơi thở mát lạnh và ngọt ngào đan xen, lấy đi toàn bộ hơi thở của Tang Lê, suy nghĩ trong đầu cô đều dừng lại, chỉ để lại một khoảng mơ hồ.
Toàn thân Quảng Dã hoang dại, giống như một con chó săn muốn cắn đứt cổ họng con thỏ trắng. Cánh tay anh không ngừng siết chặt cô, gân xanh nổi lên, như muốn nhào nặn cô, ép chặt cô, để lại dấu vết đến tận xương.
Lưng của Tang Lê áp vào cánh cửa lạnh lẽo, trước mặt là một cơ thể nóng rực, cô bị mắc kẹt không thể trốn thoát, hàng lông mi dài mảnh như cánh bướm vỗ cánh muốn bay.
Đầu ngón tay trắng ngọc của cô vô thức nắm chặt lấy áo của anh. Một mặt cô thẹn thùng xấu hổ đến mức muốn đẩy anh ra, nhưng mặt khác lại không thể khống chế muốn kéo anh lại gần. Trong cô có một sự khao khát khó tả.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên.
Một lúc sau, Tang Lê lại cảm thấy mình được chàng trai nâng lên, ôm cô chặt hơn, anh xoay người ôm cô vào phòng, ngồi lên ghế sô pha.
Cô bị khóa trong vòng tay anh, mặt đối mặt, bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã, đôi mắt đen láy của anh đang nhìn chằm chằm vào con mồi, cười khàn khàn: "Có biết tớ đã muốn hôn cậu bao lâu rồi không?" Hai má Tang Lê ửng hồng.
"Vẫn trốn à?"
Giọng nói của anh phả vào tai cô, xuyên vào trái tim, làm tê liệt ý thức của cô, cả người cô mất hết sức lực, có chút lúng túng: "Quảng Dã...
Sau đó anh xoay người, lưng cô tựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại màu sẫm, khoá chặt cổ tay gầy gò của cô lại và hôn cô lần nữa.
Trước giờ Quảng Dã luôn hung dữ và xấu xa nên đương nhiên hôn của cũng không hề nhẹ nhàng.
Nhưng cô lại đắm chìm vào đó, không thể đẩy ra, như thể đã rơi xuống biển bị sóng đánh vào mặt, phá hủy lý trí. Nụ hôn này dường như phá vỡ cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay.
Không chỉ đơn thuần là của anh đối với cô mà còn có cả của cô với anh.
Trong biệt thự yên tĩnh, những người khác đều đã ngủ say, không ai biết ở đây bọn họ lại như thế này.
Cửa khóa, không ai quấy rầy, anh có thể làm gì tùy ý.
Không biết qua bao lâu, Tang Lê hừ một tiếng, Quảng Dã mới dừng lại.
Cô đỏ mặt, thở chậm, lồng ngực phập phồng khiến anh bật cười: "Thiếu oxy nghiêm trọng như vậy sao?"
Tại sao người này lại xấu xa như vậy...
Cô được anh bế lên, hai người đang rất gần nhau, đôi môi đỏ của cô căng mọng, toàn thân giống như một quả đào chín, Quảng Dã cong môi: "Bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể vậy thôi nên tạm thời không cần phải xấu hổ nữa"
Bây giờ...
Cô đỏ mặt đến mức không dám nghĩ tiếp nữa.
Trước mặt người ngoài, Tang Lê lạnh lùng, hướng nội, ngoan ngoãn và ít nói nhưng trước mặt anh, cô nhút nhát hơn, còn mang theo sự hồn nhiên, ngây thơ của một cô bé.
Hai người không chút kiềm chế mà gần tiến lại gần nhau, anh cắn vào tai cô hỏi: "Có lạnh không? Cậu có muốn tăng điều hòa lên không?"
"Không lạnh..."
Cô còn muốn giảm điều hoà xuống thấp chút nữa.
Lúc này, điện thoại của Quảng Dã trên ghế sô pha đang rung lên, anh cầm lên, bên trên hiển thị là Thiều Tuyết Âm.
Anh cáu kỉnh một chút rồi mặt không cảm xúc bấm nghe, đầu bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng: "A Dã."
Tang Lê nghe thấy giọng nữ thì ngước mắt lên nhìn anh.
Thiều Tuyết Âm cười hỏi: "A Dã, thi đại học xong rồi, mấy ngày này cậu có dự định gì không?"
"Có chuyện gì?"
"Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi cậu có rảnh không thôi. Cậu có muốn về Hồ Châu thăm bà nội không? Đã lâu rồi cậu không gặp bà, bà nội cũng nhớ cậu lắm, dù sao thì bây giờ cũng thi xong rồi, đi nhé?" "Khi về tôi sẽ tự sắp xếp, nửa đêm cậu gọi điện thoại cho tôi chỉ để nói chuyện này thôi sao?"
"Không... Tớ cũng muốn nói chuyện với cậu, cậu có rảnh không?"
Quảng Dã nhìn Tang Lê trong vòng tay đang chớp chớp mắt nhìn mình. Lúc này anh không hề muốn nói chuyện với người khác, mất kiên nhẫn nói: "Tôi không rảnh, tôi còn có việc.
"Được rồi.."
Sau khi cúp điện thoại, Quảng Dã thật sự không nể mặt đối phương.
Tang Lê do dự một chút, hỏi: "Là ai vậy?"
"Thiều Tuyết Âm."
Tang Lê cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, hình như rất thân thiết với bà nội Quảng Dã. Lần trước sinh nhật Tống Thịnh Lan, cô ta còn tặng một món quà vô cùng đắt tiền.
Cô "ừm" một tiếng nhẹ nhàng: "Cô ấy là bạn của cậu à?"
"Ghen rồi à?"
"Không có.."
Cô chỉ tiện hỏi thôi, Quảng Dã thản nhiên giải thích: "Ba mẹ bọn tớ khá thân nhau, có hợp tác làm ăn. Tớ và cậu ta quen nhau từ nhỏ, trước đây cả hai đều sống ở quê."
Cô mỉm cười: "Thanh mai trúc mã à?"
Thanh mai trúc mã cái quái gì chứ, anh phì cười: "Tớ không thân với cậu ta.
Từ khi còn nhỏ anh đã không chơi với con gái, Thiều Tuyết Âm là cô gái ngang ngược nhất mà anh từng thấy. Bất cứ khi nào anh phớt lờ cô ta là cô ta sẽ khóc bù lu bù loa lên, điều đó làm anh vô cùng khó chịu, nhưng Thiều Tuyết Âm lại được ba mẹ và bà nội anh yêu quý nên anh cũng không thể làm gì được.
Tang Lê hiểu ra: "Có phải vừa rồi cậu quá hung dữ với cô ấy rồi không?"
Quảng Dã không thấy vậy, cũng không để ý: "Ngoài cậu ra, chẳng phải tớ luôn đối xử với con gái như vậy sao?"
Cô nghẹn lại, nghiêm túc gật đầu: "Cũng đúng, từ đầu cậu cũng có thái độ như vậy với tớ"
Anh mỉm cười: "Có sao?"
"Cậu nói xem? Nếu không tại sao lúc đầu tớ lại ghét cậu đến vậy? Đêm đầu tiên chuyển đến, cậu dọa tớ sợ đến mức ngã xuống bể bơi, kéo tớ dậy còn nói tớ là đồ nhát gan. Sau đó lúc đưa tớ đến trường đăng ký thì bỏ lại tớ trước cửa phòng hành chính rồi, cậu quên rồi à?"
Đại thiếu gia bị ký ức vả vào mặt: "."
Cô giả vờ tức giận: "Tớ thật dễ bị lừa. Hồi đó cậu đối xử với tớ như vậy, sao bây giờ tớ có thể đồng ý với cậu được chứ.."
Quảng Dã cau mày, bối rối: "Trước kia tớ không biết."
Anh không hề biết sau này mình lại thích cô nhiều như vậy, nếu biết thì anh sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy.
Tang Lê bị anh chọc cười: "Nhưng không phải lúc nào cậu cũng quá đáng như vậy. Hồi ở buổi đại hội thể dục thể thao, cậu đã đá cho tớ một cái ghế, còn đứng ra bảo vệ tớ ở quán trà sữa. Khi đó, tại sao cậu lại làm vậy?"
Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve vòng eo thon gọn của cô, nghĩ đến chuyện đã qua: "Chẳng tại sao cả, thấy cậu say nắng thì đá cho cậu một cái ghế thôi, tớ cũng không nghĩ nhiều"
Bao gồm cả lần ra tay ở quán trà sữa sau đó, anh cũng không có ý định giúp cô, chỉ vì Tống Thịnh Lan nhờ mà anh thấy cô thật đáng thương, không muốn cô bị người khác bắt nạt.
Quảng Dã đều rất tốt với bạn bè, sự bảo vệ của anh đối với Trương Bác Dương và sự giúp đỡ của anh đối với Lữ Nguyệt đều xuất phát từ sự lương thiện trong tính cách.
Anh nhìn cô: "Có phải nếu lúc đầu tớ quá đáng hơn một chút thì sau đó sẽ hoàn toàn không còn hy vọng không?"
Cô gật đầu ra vẻ nghiêm túc: "Dù sao thì đại thiếu gia cậu hãy tự suy ngẫm lại đi. Lúc đó, ngày nào trong lòng tớ cũng thầm mắng cậu."
"..."
Anh xoa đầu cô: "Sau này sẽ không như vậy nữa."
Bây giờ cô là cục cưng của anh.
Buổi tối hai người ở trong phòng chiếu phim rất lâu, thân mật và ngọt ngào không lời nào diễn tả được. Sau đó anh đưa cô trở về phòng ngủ trên tầng hai, bám dính lấy cô ở cửa một lúc, cuối cùng anh cũng buông cô ra, khi cô bước vào phòng, hai chân đã mềm nhũn.
Chàng trai mười chín tuổi nóng bỏng và hoang dã, đây lại là lần đầu tiên anh thích một cô gái. Chưa kể Quảng Dã là người có sở trường về nhiều môn thể thao kích thích và có thể lực tốt, đương nhiên ở phương diện này không phải là loại non trẻ.
Mới là ngày thứ hai yêu đương, Tang Lê cảm thấy cô hoàn toàn không thể cưỡng lại anh.
Nằm trên giường, đúng lúc Từ Hiểu nhắn tin hỏi cô đã ngủ chưa, hai người bạn thân liền gọi điện thoại cho nhau, sau đó Tang Lê cũng kể cho cô nghe về chuyện với Quảng Dã.
Từ Hiểu ngạc nhiên: "Hai người hẹn hò rồi à?"
"Ừ."
Tang Lê kể lại chuyện xảy ra vào ngày sinh nhật, Từ Hiểu cảm thán: "Quảng Dã thật sự rất tốt, còn làm cho cậu nhiều điều bất ngờ nữa, Điềm Điềm, cậu thật hạnh phúc.."
Tang Lê nhướng mày: "Ừm, cậu ấy thực sự rất tốt.
"Quảng Dã giàu có, sẵn sàng chi tiền cho cậu, cậu cũng thích cậu ấy, có thể yêu đương thì cứ yêu thôi, cũng tốt mà."
Tang Lê hỏi Từ Hiểu gần đây thế nào, cô ấy nói rằng mình và Trương Tinh cũng đã hẹn hò được một thời gian rồi: "Tháng 9 anh ấy dự định cùng một người bạn thân đến Tấn Hợp để khởi nghiệp, nói sẽ đưa tớ đi cùng, có lẽ tớ cũng sẽ đi cùng anh ấy. Tớ không thể ở đây cả đời, nhất định phải ra ngoài ngắm nhìn thế giới."
Thành phố Tấn Hợp cạnh Đài Thông, nghe vậy, Tang Lê cũng tôn trọng ý kiến của cô ấy: "Cậu đến nơi khác thì phải giữ gìn sức khỏe, một thời gian nữa tớ về quê, chúng ta có thể gặp nhau rồi."
Từ Hiểu cười nói: "Được thôi, tớ rất nhớ cậu."
Trò chuyện thêm vài câu nữa thì cuộc gọi kết thúc, Tang Lê đặt điện thoại xuống, cảnh tượng vừa rồi trong phòng chiếu phim hiện lên trong đầu cô.
Cuối cùng, cô áp chế sự ngọt ngào trong lòng xuống, xoay người, đắp chăn mỏng lên khuôn mặt đang nóng của mình, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một giấc mơ đẹp.
Ngày hôm sau, Quảng Dã dậy rất sớm để đi chạy bộ.
Khi anh về đến nhà mới tám giờ sáng, hôm nay Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy đến tập đoàn muộn hơn một chút, bọn họ gọi anh đến ăn sáng.
Quảng Dã ngồi xuống, nói: "Tang Lê đâu ạ?"
Tống Thịnh Lan cười nói: "Con bé vẫn chưa dậy, dù sao tối qua cũng ngủ rất muộn"
Những lời này có ý sâu xa, Quảng Dã hơi khựng lại, anh mỉm cười, cầm cốc sữa lên uống, Tống Thịnh Lan nhìn anh: "Con và Lê Lê hẹn hò rồi à?"
Anh ăn bánh mì nướng, nói một cách bình tĩnh: "Vâng"
Thừa nhận cũng khá hào phóng, khá có trách nhiệm.
Tống Thịnh Lan hỏi đùa: "Con thích gì ở Lê Lê? Ban đầu khi người ta mới đến nhà, con không hề có cảm xúc gì mà."
Quảng Minh Huy cũng cười: "Đúng vậy, người ta có điểm gì hấp dẫn con vậy?"
Quảng Dã lười biếng ngước nhìn họ: "Ba mẹ cũng thật nhiều chuyện"
Tống Thịnh Lan cười nói: "Mẹ chỉ trêu con thôi, Lê Lê cũng là đứa trẻ ngoan, mẹ nói với con này, bọn con còn nhỏ tuổi, đôi lúc con phải biết chừng mực."
Đêm qua Quảng Minh Huy nhìn thấy cảnh tượng đó, sau đó lén lút nói cho Tống Thịnh Lan biết, hai người vẫn có chút lo lắng, cho nên không khỏi nhắc nhở. Dù sao giữa Quảng Dã và Tang Lê, người cần nhắc nhở chắc chắn không phải Tang Lê.
Quảng Dã hiểu ý trong lời nói đó, thờ ơ đáp lại.
Ăn xong, anh lên lầu trước, Tống Thịnh Lan cảm thán: "Thật sự cảm thấy con trai đã lớn rồi, bây giờ cũng đến lúc có bạn gái rồi."
Quảng Minh Huy mỉm cười: "Hai đứa nó thường xuyên tiếp xúc thân thiết, có tình cảm là chuyện bình thường, nhưng hai đứa nó còn chưa trưởng thành, có lẽ chỉ là cảm giác mới mẻ, yêu đương chơi chơi thôi, "
"Không biết sau này sẽ ra sao?"
Trong mắt họ, tình yêu ở lứa tuổi này giống như trò chơi gia đình của trẻ con.
Tống Thịnh Lan thở dài: "Đúng vậy, dù sao cũng phụ thuộc vào bọn trẻ..."
Quả thật Tống Thịnh Lan càng lo lắng con trai mình sẽ là hứng thú nhất thời, sợ anh sẽ khiến trái tim Tang Lê tổn thương. Dù sao bây giờ con đã lớn, ba mẹ khó có thể quản được, chưa kể tính khí của Quảng Dã còn rất nóng nảy.
Nhưng hai người đều vui mừng vì Tang Lê là một cô gái rất ngoan, họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Ở phía khác, Tang Lê rất lo lắng khi nghe được chuyện này từ Quảng Dã, nhưng anh nói rằng họ không phản đối nên cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tang Lê hỏi anh: "Nếu như dì Tống và chú Quảng không đồng ý thì cậu sẽ làm thế nào?"
Quảng Dã phì cười: "Tớ thích thì ai quản được chứ?"
Người này thực sự rất nổi loạn...
Quảng Dã kéo cô vào lòng, xoa đầu cô: "Hơn nữa sao có thể có người không thích cậu chứ? Nếu không thích thì người đó chắc chắn bị mù rồi."
Tang Lê mỉm cười.
Trong tuần tiếp theo, ngoài việc ở bên Quảng Dã, Tang Lê còn tập nhảy ở nhà hoặc ra ngoài chơi với một vài người trong tiểu đội Phất Nhanh.
Sau quá trình học tập bận rộn và căng thẳng, thời gian dường như trôi chậm lại một cách đột ngột, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán.
Vào giữa tháng 6, cuối cùng họ cũng đã tổ chức lễ tốt nghiệp.
Hôm nay, bầu trời trong xanh và không một gợn mây, thời tiết cực kỳ đẹp, giống như ông trời muốn mang đến một kết thúc tốt đẹp cho quãng thời gian trung học của họ.
Buổi sáng, các học sinh tốt nghiệp đeo huy hiệu trường, thẻ lớp, mặc đồng phục học sinh mà họ thường chê bai nhưng hôm nay lại có ý nghĩa đặc biệt đáng nhớ đã tập trung tại khán đài của nhà thi đấu để tham dự bữa tiệc thanh xuân này.
Hôm nay, lãnh đạo nhà trường đều có mặt, cả Tống Thịnh Lan và những người khác trong ban giám hiệu cũng đến. Hát quốc ca xong, hiệu trưởng phát biểu, sau đó một số lớp biểu diễn văn nghệ tốt nghiệp. Lớp 12A8 cũng là một trong số đó.
Khi học sinh lớp 12A8 đọc lại ba bài thơ trong lễ khai mạc theo một cách mới, đèn LED phía sau lại một lần nữa hiển thị hình ảnh các tấm bảng được flycam chụp lại. Các học sinh bên dưới ngay lập tức được đưa về quá khứ và cũng bắt đầu đọc theo.
Khoảng thời gian tươi đẹp lúc ban đầu tưởng như mới hôm qua nhưng chớp mắt một cái họ đã sắp tốt nghiệp.
Sau đó, đại diện học sinh phát biểu và Tang Lê cũng là một trong số đó.
Cô lên sân khấu kể lại câu chuyện đến trường trung học phổ thông Giang Vọng vào năm lớp 12 với những cảm xúc chân thật: "Em là người rất nội tâm, không thích kết bạn nhưng trong một năm qua em đã gặp được nhiều bạn tốt như Niệm Niệm, Lữ Nguyệt, Bác Dương, Nhiếp Văn, còn cả Quảng Dã nữa... em vẫn không thể nhịn được mà nhắc đến tên của họ."
Mọi người vui vẻ nhìn cô, Tang Lê mỉm cười: "Các bạn ấy là những người chủ động đến bên cạnh em, sưởi ấm cho em, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất khi em gặp khó khăn. Ở Giang Vọng, em được nhận sự giáo dục tốt và đạt được kết quả tốt. Em cũng có được một tình bạn quý giá, em cảm thấy mình rất may mắn khi được trở thành một phần của Giang Vọng."
Tang Lê nói rằng, sau này mỗi người sẽ phải đi trên những con đường khác nhau, hoặc leo núi hoặc đi bộ qua thung lũng sâu, những thăng trầm của cuộc sống trong tương lai là điều không thể biết trước được: "Có một cuốn sách từng nói: Cuộc sống giống như một bản giao hưởng. Phóng tầm mắt ra xa, dù là núi cao hay thung lũng có thể chỉ phụ thuộc vào cảm nhận của mỗi người. Dù sau này chúng ta có đi về đâu, hy vọng chúng ta trân trọng mọi thứ hiện tại mình có và cố gắng phấn đấu vì một tương lai tốt đẹp hơn.
Không phụ thanh xuân, không phụ thời gian, dũng cảm tiến về phía trước và đạp sóng mà đi.
Sau khi đại diện giáo viên và đại diện phụ huynh phát biểu xong, cuối cùng mọi người cùng nhau hát bài hát của trường rồi bước ra khỏi khán phòng, chuẩn bị thả bong bóng.
Trong khi chờ đợi, rất nhiều người tập trung tại sân khấu lớn trước nhà thi đấu và chờ đợi. Một lúc sau, Tang Lê nhìn thấy Trạm Thiến Tuyết và Kha Phỉ đi tới nhìn cô và Lữ Nguyệt ở bên cạnh: "Tang Lê, Lữ Nguyệt... Xin lỗi."
Cuối cùng hôm nay họ đã có đủ can đảm để nói ra lời xin lỗi này.
Mặc dù tổn thương gây ra không thể sửa chữa bằng một lời xin lỗi, nhưng một lời xin lỗi là điều họ nên làm. Năm nay, dưới sự lãnh đạo của Bạch Nam, hai người dần dần đoàn kết với các bạn cùng lớp và không còn chia bè kết phái nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt thực sự áy náy của họ, lúc này Tang Lê và Lữ Nguyệt chọn cách bỏ qua và mỉm cười đáp lại.
Sau khi hai người rời đi, Lữ Nguyệt cảm động ôm lấy Tang Lê: "Lê Lê, cậu thật tốt. Nếu không có cậu, có lẽ tớ đã không thể vui vẻ suốt thời trung học rồi."
Lý do lớn nhất khiến cô ấy chọn tha thứ cho nhóm Trạm Thiến Tuyết là vì cô ấy đã được chữa lành và người đã chữa lành cho cô ấy tất nhiên là Tang Lê và những người bạn trong tiểu đội Phất Nhanh.
Tang Lê cười ôm lấy cô ấy: "Nguyệt Nguyệt ngốc, cậu cũng là một trong những niềm vui thời trung học của tớ đó."
Lữ Nguyệt mỉm cười, sau đó bốn người còn lại đi tới, Quảng Dã đưa cho Tang Lê một bó hoa và một hộp quà, anh nhếch khóe môi lên: "Quà tốt nghiệp."
Bốn người kia trêu chọc Quảng Dã lãng mạn quá, Tang Lê rất ngạc nhiên, cô thậm chí còn không biết anh đã chuẩn bị những thứ này. Bọn họ nói rằng muốn xem Quảng Dã tặng gì cho cô, Tang Lê mở hộp quà ra thì phát hiện đó là một đôi giày múa.
Quảng Dã nói anh thấy đôi giày múa mà Tang Lê tập nhảy ở nhà đã rất cũ nên đã mua cho cô một đôi mới.
Anh biết, nhảy là giấc mơ của cô.
Tang Lê cảm động nhận lấy, cong môi hướng về phía anh.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |