← Ch.097 | Ch.099 → |
Cuối cùng, sau khi tiểu đội Phất Nhanh chụp ảnh cùng Bạch Nam xong, sáu người liền đến nơi ít người để chụp hình, mấy người họ cũng bảo Tang Lê và Quảng Dã tới chụp cùng.
Nhiếp Văn nhìn Quảng Dã trong mắt chỉ có Tang Lê, chắc chắc cảm thán: "Chụp ảnh cùng bạn nữ khác là ảnh căn cước, chụp với Tang Lê chính là chụp ảnh cưới, khác biệt thật đấy."
Ba người còn lại: "Ha ha ha..."
Buổi tối, Tang Lê và Quảng Dã về nhà ăn cơm xong liền lên lầu bốn xem TV.
Hơn bảy giờ tối, Tống Thịnh Lan mới từ tập đoàn về nhà, bà ấy lên lầu tìm hai bọn họ rồi đưa quà sinh nhật mà mình và Quảng Minh Huy đã chuẩn bị tặng cho Tang Lê, quan tâm hỏi han tình hình thi cử, sau đó nghĩ đến chuyện gì, cười nói: "Tối qua Tiểu Dã chạy tới đón sinh nhật với cháu sao?"
Không hiểu sao, Tang Lê cảm thấy mình giống đứa trẻ len lút làm chuyện xấu bị ba mẹ phát hiện, hai má nóng bừng nhưng lại không dám nói dối: "Dạ."
Tống Thịnh Lan quay đầu nhìn Quảng Dã ở bên cạnh, cô ý trêu chọc: "Hiếm thấy thật, tháng bảy lại quan tâm đến sinh nhật người khác như vậy."
Tang Lê vội vàng nói: "Không có ạ, chỉ là vừa hay Quảng Dã rảnh rỗi thôi dì."
Cái kiểu giải thích càng giả càng lộ này tha không giải thích còn hơn.
Tống Thịnh Lan càng cười tươi hơn: "Tốt lắm, hiện tại thi đại học xong rồi, có thể tự do thoải mái hơn một chút."
Sao nghe qua giống có ẩn ý trong lời nói vậy nhỉ...
Sau đó Tống Thịnh Lan rời đi, Tang Lê đi tắm rửa, một tiếng sau Quảng Dã bước vào, sau khi cô tắm xong thì nói chuyện với anh một lúc, lúc tính đi tắm liền bị Quảng Dã vây lại: "Chạy nhanh vậy làm gì?"
"Tớ, tớ có trốn đâu..."
Cô sẽ không thừa nhận, hiện tại ở riêng với anh, cả trái tim cô sẽ đập thình thịch.
Trước giờ cô chưa từng thích người con trai nào, chưa từng yêu đương, hơn nữa trước giờ đại thiếu gia đều chủ động mạnh mẽ, cô chỉ giống như một bé thỏ chờ bị anh ăn thịt.
Tang Lê sợ lại có người lên lầu phá đám bọn họ giống hai anh em Giản Thư Niên lần trước: "Quảng Dã, cậu đừng im nhé."
"Không phải mẹ tớ bảo có thể tự do thoải mái một chút sao?"
"..."
Xung quanh im ắng, chỉ còn lại bóng đêm tĩnh lặng ngoài khung cửa sổ sát đất.
Bên cạnh cánh cửa phòng tập múa khép hờ, đôi mắt đen láy của anh lặng lẽ nhìn cô, Tang Lê dựa lưng vào tường, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của anh, phát hiện trong không khí có một loại mơ hồ đang dâng lên, xấu hổ đến mức không thể chịu đựng được nữa: "Tớ thật sự đi tắm đây, bái bai."
Cô vèo một cái, thành công bỏ chạy khiến anh còn không kịp phản ứng lại.
Yết hầu của Quảng Dã nhấp nhô, để nén sự khó nóng trong người, nghiêng mắt cười nhạo một tiếng.
Tang Lê về phòng liền nằm úp sấp trên giường, cô hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, gương mặt đỏ như viên bánh hồng hào.
Cô nghĩ nhiều rồi, chắc chắn là cô nghĩ nhiều rồi...
Cô dập tắt suy nghĩ, vùi mặt vào chăn bông.
Thi đại học xong, tạm thời trường học chưa có sắp xếp gì, học sinh lớp mười hai đã bắt đầu vui vẻ tận hưởng kỳ nghỉ hè.
Quảng Dã muốn cùng Tang Lê mở ra thế giới hai người, nhưng hôm nay không biết thế nào lại là sáu người tiêu đội Phất Nhanh.
Sáu người hẹn nhau mười giờ sáng cùng nhau đi xem phim, ai biết được chín giờ hơn Dụ Niệm Niệm đã gọi Tang Lê và Lữ Nguyệt tập hợp ở tiệm trà sữa.
Ba cô gái tụm lại, Dụ Niệm Niệm liền kể chuyện tối qua với Trương Bắc Dương.
Nói tóm lại thì là, Trương Bắc Dương chính thức tỏ tình rồi.
Dụ Niệm Niệm với bộ não phản ứng chậm chạp ngờ nghệch mới biết được, thì ra Trương Bắc Dương đã yêu thầm cô ấy rất lâu rồi, năm lớp mười Trương Bắc Dương đã chú ý đến cô ấy rồi, có điều khi đó hai người không phải bạn cùng bàn cùng lớp mà là thành viên của hội học sinh.
Khi đó mọi người đều nghiêm túc tổ chức họp mặt, lần nào Trương Bắc Dương cũng nhìn thấy Dụ Niệm Niệm mua một cốc trà sữa và đồ ăn vặt, suốt buổi lên lút ăn uống không ngừng nghỉ, giống như một con chuột nhỏ.
Khi đó cậu đã cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, sau này lớp mười một hai người được phân vào cùng lớp, trở thành bạn bàn trên bàn dưới, cậu càng hiểu rõ lại càng thích một người sôi nổi và vui vẻ như cô ấy, nhưng tính cách cậu hướng nội, lại thêm việc nói lắp khiến cậu tự ti, vậy nên vẫn luôn âm thầm thích cô, định khi xong đại học thì tỏ tình.
Dụ Niệm Niệm nói, trước giờ cô ấy chưa từng nghe Trương Bắc Dương nói lắp tên cô ấy, bởi vì trong lòng cậu đã gọi hai chữ "Niệm Niệm" vô số lần.
"Tớ không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới." Dụ Niệm Niệm ôm má xấu hổ khóc.
Tang Lê và Lữ Nguyệt cười nói mấy người bọn họ đã sớm nhìn ra Trương Bắc Dương đối xử với cô ấy rất đặc biệt, là Dụ Niệm Niệm ngốc nghếch thôi: "Vậy nên cuối cùng kết quả thế nào rồi? Niệm Niệm, cậu đã đồng ý chưa?"
Dụ Niệm Niệm sờ đầu: "Tớ sững sờ cả người, làm gì mà trả lời được, nhưng Trương Bắc Dương bảo không vội, cậu ấy nói cho tớ thời gian suy nghĩ."
Lữ Nguyệt cười hi hi: "Không sao, cậu cứ suy nghĩ kỹ đi."
Tang Lê gật đầu: "Con người Trương Bắc Dương rất tốt, đâu có cùng đơn giản, không có quanh co nhiều vậy đâu, cậu ấy không giống mấy nam sinh khác."
Dụ Niệm Niệm cười: "Tớ hiểu rồi, cậu này của cậu người của Quảng Dã không tồi, đâu có không đơn giản."
Tang Lê: "?"
Lữ Nguyệt: "Quả thực Quảng Dã rất xấu xa, hơn nữa xem chừng đầu óc cũng không đơn giản, Lê Lê, cậu nhất định phải cẩn thận nhé."
"..."
Hôm nay thật không nổi mà.
Một lúc sau, ba chàng trai khác cũng tới, Nhiếp Văn và Quảng Dã đương nhiên cũng nghe được tin từ Trương Bắc Dương, Nhiếp Văn liền tục trêu chọc, lần này cuối cùng cũng đến lượt Dụ Niệm Niệm thích bàn tán chuyện người khác ngại ngùng đến không thốt nên lời rồi.
Tang Lê cũng rất vui vẻ, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt cô trêu chọc người khác.
Buổi sáng xem phim xong, sáu người liền đi ăn trưa, Nhiếp Văn trêu chọc Quảng Dã: "A Dã, cậu vừa mới yêu đương mà tụi tôi đã ngày ngày lôi kéo các cậu đi chơi khiến cặp đôi nhỏ các cậu không ngọt ngào nổi, mấy cái bóng đèn bọn tôi có phải sáng quá rồi không?"
Quảng Dã lạnh lùng liếc cậu ta một cái: "Cậu cũng biết à?"
Dụ Niệm Niệm nắm lấy cánh tay Tang Lê: "Không được, Quảng Dã và Lê Lê ngày nào ở nhà cũng gặp nhau được, bây giờ ở bên ngoài, Lê Lê là của chúng ta, không thể để Quảng Dã vui vẻ quá được."
Quảng Dã: "..."
Ai mà biết được người nào đó ở nhà như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Bọn người cười rộ lên, Tang Lê quay đầu thay Quảng Dã đen mặt, cô không khỏi cong mày.
Ăn cơm xong, sáu người tiếp tục đi mua sắm trong trung tâm thương mại, hiện tại thi đại học xong rồi, ba mẹ cho bọn họ tiền tiêu vặt nên có thể thoải mái mua sắm.
Tang Lê chọn một chiếc váy mình thích đem đi trả tiền nhưng Quảng Dã đã trực tiếp quẹt thẻ giúp cô thanh toán.
Tang Lê nói muốn đưa lại tiền cho anh, chàng trai không nói gì, cô nghiêng đầu một cái: "Vậy vẫn quy tắc cũ nhé, ghi sổ?"
"Sao cơ chứ..."
"Kỳ con khỉ, sau này chỉ cần dùng chút tiền này đã đá phăng ông đây rồi sao?"
"..."
Anh nói với cô: "Không phải tớ lấy thân phận bạn bè tiêu tiền cho cậu mà là thân phận bạn trai, đây là điều đương nhiên biết chưa hả?"
Mặt Tang Lê đỏ bừng, không thể từ chối, cũng từ chối không nổi.
Sau khi ăn cơm tối xong, nhóm sáu người giải tán, ai về nhà nấy.
Về đến nhà, Quảng Dã hỏi cô: "Tối nay cậu không có việc gì làm đúng không?"
"Sao vậy?"
Cô còn hỏi sao nữa à, cả ngày hôm nay anh còn chẳng có cơ hội ở riêng với cô lấy một lần.
Đại thiếu gia ôm lấy cô: "Lên lầu bốn chơi đi, bây giờ vẫn còn sớm."
Tang Lê khó hiểu theo anh lên lầu, vừa lên lầu anh đã dẫn cô vào phòng ngủ bảo cô ngồi xuống.
Trước đây cô vẫn chưa từng vào thăm phòng anh, bây giờ đi vào liền nhìn thấy mấy chiếc mô tô mô hình trưng bày trong cửa kính: "Wow, mấy cái này tuyệt thật đấy..."
Quảng Dã đưa chai nước cho cô: "Nếu cậu muốn chơi thì có thể lấy ra."
Rất nhiều thứ trong đó đều là bảo vật được Quảng Dã tốn rất nhiều tiền mua về, người bình thường không thể chạm vào, nhưng cô lại là ngoại lệ.
Cô hỏi anh tên của mấy mô hình, chàng trai dựa vào tường hờ hững giới thiệu, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt mềm mại của cô.
Tang Lê trò chuyện với anh, cũng dần dần cảm giác được bầu không khí dịu trong phòng, nhịp tim của cô bắt đầu đập loạn.
Quảng Dã lại gần cô.
Vậy nhưng, một tràng gõ cửa đột nhiên vang lên đã phá vỡ sự mập mờ trong phòng.
Tang Lê bị dọa sợ, Quảng Dã tạm thời ngừng động tác, đen mặt nhìn về phía cửa: "Ai vậy?"
"Cậu đoán xem tôi là ai?" Một giọng nam truyền đến.
Quảng Dã nghe được là ai liền đi mở cửa, bên ngoài cửa, một chàng trai mặc quần đùi đi biển và áo sơ mi hoa lớn dẫn theo một chú chó Samoyed bước vào, Quảng Dã cạn lời: "Tuyên Hạ, bây giờ cậu tùy tiện vào nhà tôi thế à?"
"Tôi dẫn con trai đến thăm cậu mà còn khách khí gì nữa? Cửa nhà cậu không khóa thì tôi cứ vậy mà vào thôi."
Tuyên Hạ nghênh ngang tiến vào, Quảng Dã nhìn về phía Nháo Nháo đang lao về phía mình, tảng băng trôi trên mặt tan chảy, anh sờ đầu Nháo Nháo: "Con trai cậu ở lại, còn cậu có thể cút rồi."
"Mẹ nó chứ Quảng Dã, có thể nể tình bạn thuở nhỏ không, tôi khó khăn lắm mới lội tới Vân Lăng đấy!"
Tuyên Hạ vừa dứt lời, bên trong phòng, Tang Lê khó hiểu bước ra nhìn cậu ta, Tuyên Hạ giật mình: "Trong phòng còn có người khác à?"
Sau đó Tuyên Hạ nghiêm túc nhìn Tang Lê, thấy cô gái mặc một chiếc váy jeans, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc.
Tuyên Hạ hốt hoảng, quét mắt hai vòng nhìn Tang Lê và Quảng Dã: "Bảo sao không dừng cậu lại khóa cửa phòng làm gì, cậu được lắm, kim ốc tàng kiều* đúng không? Có phải tôi làm phiền các cậu rồi không?!"
(*) Kim ốc tàng kiều: Nghĩa là "nhà vàng giấu người đẹp".
Khuôn mặt Tang Lê đỏ lên như bị dính sốt cà chua, Quảng Dã bất lực, không muốn Tang Lê bỏ dở: "Cậu còn ồn ào nữa thì có thể cút được rồi."
"Không phải chứ, cậu không giới thiệu với tôi một chút à?"
Quảng Dã đáp: "Tang Lê, trước đây từng kể với cậu rồi."
Tuyên Hạ chợt nhận ra: "Thì ra cậu là Tang Lê à, tôi biết rồi, mẹ tôi nhắc đến cậu ấy, bảo cậu ấy đến đây đi học nên ở nhờ nhà các cậu."
Quảng Dã giới thiệu với Tang Lê: "Bạn từ nhỏ nhìn là thấy phiền của tôi, chính là con trai đi Lâm đấy, Tuyên Hạ."
Tuyên Hạ: "..."
Thì ra là bạn từ nhỏ của Quảng Dã, Tang Lê gật đầu chào hỏi, Tuyên Hạ cũng nhiệt tình chào hỏi cô, Quảng Dã nói với cô: "Chưa gặp Nháo Nháo bao lâu rồi? Không tới sờ sao?"
Tang Lê ngẩn người, Tuyên Hạ vô cùng chào đón, cô vui vẻ đi tới vuốt ve Nháo Nháo: "Hình như nó gầy đi rồi?"
Quảng Dã nhìn sang Tuyên Hạ có vẻ mập lên: "Đúng thế, thức ăn cho chó đều bị cậu ta ăn hết rồi."
Tuyên Hạ: "... Cút."
Cái tên này lúc nào nói chuyện cũng muốn gọi đơn cả.
Tuyên Hạ và Tang Lê đơn giản nói chuyện đôi câu, biết được cậu ta học ở trường trung học số 1 Lâm Thành, đây là ngôi trường trước đây có tham gia thi toán, Quảng Dã hỏi Tuyên Hạ sao cậu ta lại quay lại, Tuyên Hạ nói định dẫn Nháo Nháo tới Lâm Thành chơi vài ngày: "Cậu có muốn tới Lâm Thành với tôi không? Hôm qua Bùi Thảm nói lâu rồi không gặp cậu, muốn cùng cậu chơi bóng rổ, cũng là để so tài với cậu luôn."
Bùi Thảm...
Tang Lê cảm thấy cái tên này rất quen.
Quảng Dã: "Đợi một khoảng thời gian nữa đã, mấy ngày nữa là tốt nghiệp rồi."
Tuyên Hạ cười: "Được, mấy ngày nay cậu ấy cũng không rảnh, người cậu ấy thích khó khăn lắm mới về Lâm Thành, cậu ấy còn đang theo đuổi kia kia."
Quảng Dã lại lầy lội chơi cho Nháo Nháo, không ngờ tới Bùi Thảm cũng có mặt này, anh cười nói: "Cậu ấy cũng có người mình thích hả."
"Chính là Lương Chi Y mà trước đây tôi nói với cậu đó, Bùi Thảm đã thích cô ấy từ lâu lắm rồi."
Nháo Nháo không chịu chờ trong phòng ngủ nên Tang Lê dẫn nó ra ngoài phòng khách, Tuyên Hạ ngồi xuống ghế sô pha, Quảng Dã đến tủ lạnh lấy một chai nước có ga ném cho cậu ta, Tuyên Hạ uống vào thì tấm tắc khen: "Đúng là xinh thật."
"Tôi nói Tang Lê kia ấy."
Quảng Dã nâng mắt đen nhìn cậu ta: "Ý gì đây?"
"Mẹ tôi hay nói với tôi nhà cậu có một cô gái vô cùng xinh đẹp đáng yêu tên là Tang Lê, tối nay tôi tới tìm cậu, mẹ tôi còn đặc biệt dặn tôi phải chủ động làm quen, nếu thấy thích thì kết bạn Wechat."
Tuyên Hạ lắc đầu: "Tôi phục mẹ tôi luôn, lần đầu tiên thấy cô người vừa mới tốt nghiệp xong đã hối yêu đương, nhanh vậy mà đã định tìm con dâu rồi."
Quảng Dã: "..."
Đầu lưỡi anh chạm vào hàm trên: "Cậu bảo đi Lâm đừng có chú ý gì nữa."
"Sao vậy?"
"Tang Lê có người yêu rồi."
"Hả?"
Quảng Dã trầm giọng bổ sung: "Người yêu của cô ấy là tôi."
"... ?"
Tuyên Hạ kinh ngạc: "Cậu nói nghiêm túc đấy à?"
"Cậu cho là tôi đang giỡn à?"
Tuyên Hạ cười lớn, ngồi xuống bên cạnh Quảng Dã: "Đã Tử, cậu làm sao vậy, đột nhiên sao lại có hứng thú yêu đương thế? Cây vạn tuế ra hoa rồi à?"
Quảng Dã không muốn nói chuyện với cậu ta nên ngửa đầu uống nước, Tuyên Hạ hỏi: "Nghiêm túc sao? Hay là chơi đùa thôi?"
"Chơi đùa cái con khỉ."
Tuyên Hạ nói đùa: "Ngay cả cậu mà cũng thu hút được, đột nhiên tôi có hứng thú với cô bạn Tang Lê này rồi đấy."
Quảng Dã nhìn cậu ta chằm chằm: "Nếu không muốn chết thì thử xem."
"Ồ ồ ồ bảo vệ vậy luôn, đùa thôi mà cậu tin thật à, cậu cứ yêu đương dài lâu nhé." Tuyên Hạ cười cười ly với anh.
Đã lâu không gặp nhau, hai anh em nói đủ thứ chuyện, sau đó hai người ra ngoài tự hợp với Tang Lê, ba người chơi với Nháo Nháo một lúc, Tuyên Hạ thấy ánh mắt của Quảng Dã cứ thỉnh thoảng lại nhìn mình, cậu ta là người nhân xa trông rộng, mỉm cười: "Người nào đó muốn tôi đi nhanh nhanh này, thôi được rồi, tôi về trước đây."
Tuyên Hạ nói ngày mai lại qua ăn cơm, cậu ta đứng lên dắt Nháo Nháo: "Đi thôi con trai, đừng làm phiền ba nuôi yêu đương nữa."
Tang Lê: "..."
Sau khi Tuyên Hạ rời đi, Tang Lê ngồi trên thảm ngượng ngùng nhìn về phía Quảng Dã ngồi ở sô pha phía sau: "Cậu nói với Tuyên Hạ chuyện của chúng ta rồi à?"
"Di Lâm muốn tác hợp cậu với Tuyên Hạ, tớ còn không được nói à?"
"???"
Quảng Dã cúi đầu nhìn cười cười: "Cậu có biết cậu có nhiều người yêu thích lắm không?"
Tang Lê xấu hổ.
Làm gì có đâu chứ...
Sau khi nhìn giờ, Tang Lê nói muốn xuống lầu tắm rửa, Quảng Dã nhìn cỏ rồi đi xong cũng về phòng ngủ trước.
Hai mươi phút sau, Tang Lê ra khỏi phòng tắm, cậu mặc bộ đồ ngủ tay phòng và quần đùi có hoạ tiết gấu, đuôi tóc hơi ướt, đôi chân dài vừa trắng trẻo mịn màng.
Có đi phơi đồ lót liền nghe được tiếng điện thoại reo lên nên tới nhìn, là Quảng Dã.
Cò nghe máy, chàng trai hỏi cỏ xong việc chưa: "Xong rồi thì ra đây, tớ ở phòng khách lâu hai."
Hả?
Cò ra khỏi phòng thì nhìn thấy Quảng Dã vừa tắm xong đang ngồi ở phòng khách, cô bước tới: "Sao vậy?"
"Vẫn còn sớm, lại trốn vào trong phòng nữa à?"
Tang Lê ngẩn người: "Đã hơn mười giờ rồi còn sớm gì nữa chứ..."
Anh đuổi người, kéo lấy tay cô: "Đi thôi."
Tang Lê âm thầm mong chờ, lại không nhìn được mà lo lắng cùng anh lên lâu, đột nhiên nhìn thấy Quảng Minh Huy bước ra từ thư phòng, Tang Lê vội vàng rút tay về, Quảng Minh Huy nhìn thấy bọn họ, Tang Lê vội vàng chào hỏi.
"Mấy đứa là đang... ?"
Mặt Tang Lê đỏ bừng, Quảng Dã lười biếng đáp: "Tụi con lên lâu đạo không được sao?"
Chỉ cần mình không ngại, người ngại chính là kẻ khác.
Quảng Minh Huy gượng cười hai tiếng, cảm thấy mình đang làm phiền đến đôi tình nhân nhỏ: "Được chứ, à ừm, tối rồi các con ngủ sớm chút, đừng chơi muộn quá."
Câu nói này, quá mở ám rồi.
Cuối cùng Quảng Minh Huy cũng về phòng, mặt Tang Lê đã đỏ bừng, Quảng Dã cười: "Không sao, họ biết cả rồi."
"..."
Hai người đi lên lầu bốn, Quảng Dã thật sự dẫn cô đi dạo, anh còn đi xem các phòng, ví dụ như phòng tập nhảy, phòng chơi game, phòng bóng rổ... tất cả đều là cuộc sống sinh hoạt của Quảng Dã.
Quảng Dã nói, về sau mấy chỗ này cỏ thích đều có thể đến.
Cuối cùng anh dẫn cỏ đẩy cửa vào một căn phòng rồi bật đèn, bên trong diện tích rộng rãi, trước sô pha có màn hình chiếu cực lớn, bên cạnh bầu không khí vô cùng thoải mái và giản dị.
"Trước đây không phải cậu lên lầu bốn tìm phòng chiếu phim sao? Chính là phòng này đây." Quảng Dã nói.
Nghe vậy, Tang Lê nhói lại lần vô tình đi nhầm vào phòng anh, cô đi vào nhìn một chút: "Thường ngày tớ ít thấy cậu tới đây."
Quảng Dã dựa lưng vào ghế sô pha: "Phòng tớ có màn hình lớn nên ít khi đến đây."
Tang Lê mỉm cười: "Tốt quá, sáng mai tớ có thể tới đây xem phim rồi..."
Có đi dạo một vòng, cuối cùng đi tới bên cạnh anh, cô tay cô bị nắm lấy.
Chàng trai đưa nửa lưng vào ghế sô pha, kéo cô đến trước mặt, ngước mắt nhìn cô, vài giây sau mới lên tiếng, giọng khàn khàn: "Có phải cậu không muốn ở bên tớ không?"
Tang Lê ngơ người: "Không có mà..."
"Vậy tại sao hai ngày nay nhìn thấy ông đây thì cậu lại trốn?"
Yết hầu anh nhấp nhô: "Có phải cậu hối hận rồi không?"
Trái tim Tang Lê nóng lên: "Không phải tớ không muốn gặp cậu... mà là..."
Cô giống như vũng nước trong vắt không lẫn tạp chất, ngây ngô sạch sẽ, gương mặt đỏ lên như quả đào nhỏ: "Chỉ là tớ xấu hổ thôi."
"Xấu hổ?"
"Đúng vậy... nhìn thấy cậu thì tớ sẽ căng thẳng."
Quảng Dã cười: "Vậy hay là đừng gặp nữa?"
Cô hoảng hốt đến mức không thể thốt nên câu, thấp giọng lẩm bẩm: "Có thể mới bắt đầu nên tớ chưa quen được, nhưng sau này sẽ tốt hơn mà."
Đột nhiên yêu đương và trở thành bạn gái của anh, cô thật sự không biết nên làm thế nào, trừ ngại ngùng thì vẫn là ngại ngùng.
Tang Lê cuộn đầu ngón tay lại nhẹ nắm lấy áo anh, ngước mắt hạnh lên nhìn anh: "Quảng Dã, tớ không hối hận, cũng chưa từng hối hận."
Anh nhìn vào mắt cô, không lên tiếng.
Cô bĩu môi hiện lên lúm đồng tiền, hỏi anh: "Quảng Dã, vậy cậu muốn làm gì tiếp? Tớ làm cùng cậu, cậu muốn xem phim không? Hay là cậu muốn nói chuyện tâm sự?"
Quảng Dã nhìn ý cười ngập trong ánh mắt cô, trái tim anh như lửa đốt, sau đó anh đứng dậy, Tang Lê liền có cảm giác mình bị một cánh tay bế lên.
Sức lực của anh rất lớn, không phí chút sức.
Cô bị dọa đến nhỡ giọng kêu lên, túm lấy cổ áo anh.
Chàng trai đóng cửa rồi khóa lại, sau đó trực tiếp ấn cô lên cửa.
Tim cô đập mạnh, quanh mũi tràn ngập hơi thở lạnh lẽo trên người anh khiến cô hoảng hốt: "Quảng Dã..."
Anh dùng một tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, cúi đầu nhìn vào đôi mắt cô: "Cậu nói xem bây giờ tớ muốn làm gì nhất?"
Bốn phía yên tĩnh.
Cả thế giới dường như yên tĩnh đến mức chỉ còn lại bọn họ đang ở đây lẩn trốn.
Trái tim Tang Lê thổn thức, cô cảm nhận được bàn tay của Quảng Dã đang siết chặt sau gáy mình, khoảnh khắc tiếp theo, một nụ hôn rực lửa rơi xuống.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |