← Ch.0308 | Ch.0310 → |
"Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, ngày mai chúng ta mời bác sĩ kiểm tra cho Mạn Ny đi? Mỗi lần gặp bác sĩ, bác sĩ đều không nói cái gì cả, không phải là loại lang băm đấy chứ, tôi không có cách nào yên tâm được." Mà Sở Giang vừa nghe xong, cũng cảm thấy không ổn, "Loại bác sĩ này không thể tin tưởng được, nhất định phải tìm một bác sĩ khác, hơn nữa còn phải là người có uy tín, đây là đứa bé duy nhất của Sở gia chúng ta, chúng ta đã mong có cháu trai nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra. Người thứ nhất không được, chúng ta tìm người thứ hai, tìm mười người cũng không thành vấn đề." Sở Giang tiếp tục nói.
Tống Uyển cân nhắc một lúc, mới nghĩ được một biện pháp vẹn toàn.
"Có lẽ chúng ta nên tìm một bác sĩ tư, A Luật phải đi làm hàng ngày mà chúng ta thì không thể ngày nào cũng tới đây, chỉ có mấy người bảo mẫu tôi thật sự không yên tâm."
"Ừ, cứ làm như vậy đi." dù hai người họ không có ở đây thì cũng yên tâm hơn, tuy đứa bé mới chỉ được ba tháng, nhưng phải biết là vẫn vô cùng nguy hiểm, mà bọn họ thì đang rất mong có đứa cháu này rồi.
Lý Mạn Ny đi từ trong phòng bếp ra, trên tay bưng hai ly trà, hơi hơi cúi đầu, tiếng nói của hai người rơi vào lỗ tai cô, lúc này, đúng lúc tóc của cô che đi đôi mắt, lúc này chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của cô, bờ môi kéo lên rất thẳng, cực kỳ thẳng.
"Cha, mẹ, uống trà ạ." Cô nhìn vợ chồng nhà họ Sở, đi đến, dịu dàng đến động lòng người, tao nhã khéo léo, tất cả đều không chê vào đâu được, thật sự trời sinh ra cô chính là để bước vào cánh cửa của Sở gia.
Tống Uyển giữ tay cô lại, nói với cô.
"Mạn Ny, con xem, A Luật ra ngoài mỗi ngày, một mình con ở nhà, chúng ta cũng không yên tâm, chúng ta đang chuẩn bị mời một bác sĩ riêng cho con, như vậy chúng ta mới yên tâm được."
Lý Mạn Ny gật đầu, tươi cười vô cùng dịu dàng, "Vâng, con cũng nghĩ như vậy, cảm ơn mẹ ạ."
Cô cúi đầu, đặt trà lên bàn, không có ai nhìn thấy, trong nháy mắt khi cô cúi đầu, khuôn mặt cô hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.
Sau khi cha mẹ nhà họ Sở đi rồi, Lý Mạn Ny đi tới phòng bếp, để chén trà sang một bên, cô đặt tay lên trên bụng của mình, bụng vẫn bằng phẳng như ban đầu, thật ra đừng nói là ba tháng, cho dù là mười tháng, nơi này cũng sẽ vẫn bằng phẳng như vậy, không thể nào lớn lên được, cho dù lớn lên, cũng chỉ là thịt mỡ, không có, làm sao mà sinh? Có sinh, cũng là sinh ra không khí.
Mà cô, cho tới bây giờ đều chưa từng có thai, làm sao mà nôn mửa được, chẳng qua là bị Tống Uyển cho ăn những thứ thuốc bố gì đó mới thiếu chút nữa là nôn ra hết.
Cô dựa lưng vào tường, sự lạnh lẽo từ bức tường thấm cả vào trong lòng cô, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, nếu còn tiếp tục, chuyện cô không mang thai, rất nhanh sẽ bị phát hiện, bây giờ cô không thể mạo hiểm bất kỳ chuyện gì được.
Đặc biệt là chuyện có liên quan đến Sở Luật.
Ngón tay của cô đặt trên bụng nắm chặt, trên mặt lóe lên tia lạnh lẽo khác thường.
Ngày thứ hai, cô giúp Sở Luật sửa sang lại quần áo, giả vờ lơ đãng hỏi "Luật, hôm nay anh vẫn bận như mấy hôm trước à?"
"Làm sao em biết?" Sở Luật cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ hồng như khóc của Lý Mạn Ny.
"Làm sao em lại có thể không biết được, anh đừng quên, chúng ta là vợ chồng ngủ chung giường, gần đây anh đều ngủ không ngon, đương nhiên là em biết." Lý Mạn Ny đặt tay mình lên khuôn mặt của anh "Luật, không cần quá mệt mỏi, em và bé con sẽ đau lòng."
*****
Khuôn mặt Sở Luật nhất thời trở nên nhu hòa, nắm chặt tay cô, "Em yên tâm, anh biết rồi." anh đưa tay đặt lên bụng cô, "Nhớ phải chăm sóc tốt cho con của chúng ta, tất cả mọi người đều đang chờ bé con được sinh ra." Nói tới đây, đôi mắt Sở Luật tối đi một chút, thật ra, anh vẫn để ý chuyện vì con của mình mà anh không đi cứu đứa bé kia, có lẽ sẽ không ai trách móc anh, nhưng chính anh, từ trước đến giờ đều không tha thứ cho mình.
Nhưng anh cũng không hối hận, đây là sự lựa chọn của anh, anh, đương nhiên sẽ không hối hận.
"Em biết rồi." Lý Mạn Ny cười đáp lại, khoác tay anh, tiễn anh ra cửa, đứng ở cửa mãi cho đến khi nhìn thấy xe anh đi khỏi, mới đi lên phòng mình, mà trên khuôn mặt cô đã vô cùng lạnh lẽo, thu hồi gương mặt tươi cười kia, trở nên có chút vặn vẹo.
Đóng cửa lại, lúc này ở bên ngoài Tống Uyển đang dọn dẹp cùng với bảo mẫu, Lý Mạn Ny đi tới phía trước ngăn tủ, lấy từ bên trong ra một con dao gọt hoa quả mới, cô quơ quơ dao gọt hoa quả trên tay, trên con dao phản chiếu lại một khuôn mặt lạnh như băng, cô nghiến răng dữ dội, kéo váy mình lên, trong lòng quyết tâm tàn nhẫn, dùng sức rạch một đường lên bắp đùi.
Ngay lập tức, cảm giác đau nhức, làm cho sắc mặt Lý Mạn Ny trở nên trắng bệch, từ trước tới nay cô chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, đau, thật sự rất đau, đau đến nỗi cô muốn ngất đi.
Cô cúi đầu, chịu đựng sự đau đớn này, máu của cô không ngừng chảy từ trên đùi xuống, ngay sau đó toàn bộ gian phòng đều là mùi tanh của máu.
Như vậy, mặc kệ trong bụng cô có đứa bé hay không, đều thành không còn nữa, cơ thể cô run lên, mất máu quá nhiều làm cô choáng váng, cô gần như không thể chịu đựng được nữa, cắn chặt môi mình, sau đó lau máu trên con dao gọt hoa quả, đặt lại vào ngăn tủ. Quay lại nằm trên mặt đất, rõ ràng là chảy máu, chịu đau, nhưng khóe môi của cô lại cong lên.
Cô đã sắp xếp tất cả mọi thứ, sẽ có người ra đón cô ở cửa bệnh viện kia, nói dối bắt đầu từ đâu, thì kết thúc ở chỗ đó.
"Cứu mạng...... Cứu tôi......" Thỉnh thoảng giọng nói yếu ớt của cô truyền đến, máu chảy ngày càng nhiều, thật sự rất giống phụ nữ sinh non, giống y như đúc.
Bên ngoài, thỉnh thoảng bảo mẫu nghe thấy giọng nói cầu cứu, trong lòng hốt hoảng, vội vàng chạy vào, không phải là phu nhân có chuyện gì đấy chứ.
Lúc cô ta đi tới cửa, lại không thấy có bất kì giọng nói nào, có lẽ là do cô nghe nhầm, có thể bây giờ phu nhân vẫn đang ngủ.
Nhưng cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định vào xem.
Cô đẩy cửa ra, mùi máu tanh nồng nặc sộc vào mũi.
Sau đó một tiếng hét chói tai vang lên, khiến cho các bảo mẫu khác cũng chạy tới, cô cũng sững sờ ngay tại chỗ, mở to hai mắt không dám tin, nhìn toàn bộ căn phòng, lúc này phu nhân của bọn họ mệt mỏi yếu ớt nằm trên mặt đất, dưới chân của cô máu không ngừng chảy ra, mọi người có chút ít kiến thức đều biết, bây giờ cô đang sinh non, mà nhiều máu như vậy, hiển nhiên không thể giữ nổi đứa bé này nữa rồi.
Tập đoàn Nhà họ Sở, Sở Luật đang họp, tiếng chuông điện thoại vang lên một hồi, mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết ai lại to gan như vậy, thế nhưng lại không tắt chuông điện thoại di động, bọn họ đều cẩn thẩn nhìn khuôn mặt tối đen của người đàn ông kia, lén lút lấy điện thoại của ra kiểm tra, phát hiện ra không phải mình, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.
*****
Trong khi tất cả mọi người đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt của Sở Luật lại càng thêm lạnh, anh đứng lên, đi ra ngoài, mà âm thanh kia cũng chậm rãi biến mất theo bước chân xa dần của anh.
Lúc này tất cả mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra, không phải ai khác, mà chính là tổng giám đốc vĩ đại của bọn họ, khó trách vừa rồi anh không hề phát hỏa.
Sở Luật lấy di động ra, vừa mở ra thì thấy, là số điện thoại trong nhà anh, hơn nữa liên tiếp một hồi lại một hồi, đều không có ý ngừng lại, anh hơi nhíu mi một chút, đặt điện thoại di động ở bên tai.
"Alo......" Điện thoại được kết nối, đầu tiên là anh nghe được một mảnh âm thanh hỗn loạn ở đầu dây bên kia, thậm chí có cả tiếng khóc.
Mà trong nháy mắt lòng của anh cũng chợt lạnh, trên mặt anh, cũng lạnh lẽo tới cực điểm rồi.
Ở bệnh viện, lúc Sở Luật chạy tới, cha mẹ anh và cha mẹ Lý gia đều đã tới rồi, mà mỗi người bọn họ đều là đứng ngồi không yên, đèn bên ngoài phòng giải phẫu vẫn đang sáng đỏ.
"Ai có thể nói cho con biết, đây là chuyện gì?" Giọng nói của anh cực kỳ lạnh lẽo, mi tâm nhíu lại dường như không có cách nào giãn ra được.
Tống Uyển vội vàng giữ chặt cánh tay anh, không ngừng khóc, "A Luật, Mạn Ny đang ở bên trong, bảo mẫu nói con bé chảy rất nhiều máu, có thể không giữ được đứa bé nữa." nghĩ tới chuyện này, bà quả thực khổ sở muốn chết, đứa bé kia chính là mạng của bà, nếu thật sự không còn nữa, bà cũng không biết phải làm sao bây giờ? Bà đợi cháu trai đã bốn năm rồi, nếu thật sự không có, không phải muốn mạng của bà hay sao?
Sở Giang cũng vô cùng khó chịu, ôm chặt vợ vào mình trong lòng ngực, trên mặt cũng là vẻ đau đớn vô cùng, cháu trai của ông, cháu trai ông đã mong đợi nhiều năm như vậy, có thể sẽ thật sự không còn nữa.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi ra, đã thấy bên ngoài đứng đầy người, biểu tình trên mặt rất là không tốt, vẻ mặt xin lỗi của ông, nghĩ thôi, không cần hỏi cũng là biết kết quả rồi.
"Thực xin lỗi, ông Sở, chúng tôi đã tận lực, nhưng vẫn không thể giữ được đứa trẻ, chẳng qua là, các vị còn trẻ, sẽ lại có con nữa."
Mà lời ông nói khiến cho Tống Uyển trực tiếp khóc rống lên, bà đã cẩn thận chăm sóc cháu trai như vậy mà, tại sao lại không còn nữa rồi.
Sở Giang cũng đỏ cả hốc mắt, chẳng qua là, thân là người đàn ông, ông biết ông phải an ủi người vợ đang thương tâm muốn chết của mình.
"Được rồi, đừng khóc, đứa trẻ cũng là vô duyên với chúng ta, bây giờ A Luật mới 30 tuổi, tin tưởng anh, rất nhanh chúng ta sẽ lại có thể có cháu trai."
Sở Luật nhắm hai mắt lại, đôi tay đặt ở bên cạnh người dùng sức gắt gao nắm chặt lại, cảm giác cả người cũng trở nên lạnh thấu xương, rốt cuộc tìm không nổi bất kì ấm áp nào.
Đứa bé của anh, đã không còn nữa.
Mà lúc này, không ai phát hiện, ánh mắt của vị bác sỹ kia bắt đầu né tránh, ông hơi hơi cúi đầu, đặt tay ở trong túi áo của mình, mà trong tay ông còn đang nắm một tờ chi phiếu.
Trong phòng bệnh VIP cao cấp nhất bệnh viện, Lý Mạn Ny không ăn không uống phát ngốc, trong mắt đã không có chút ánh sáng nào. Sở Luật ngồi bên người cô, duỗi tay ôm cô vào trong ngực mình.
"Thực xin lỗi, Luật, là em không bảo vệ tốt bé cưng của chúng ta, là em không tốt, lẽ ra em phải cẩn thận hơn mới đúng." Lý Mạn Ny ngẩng đầu nhìn Sở Luật, trong mắt ngập tràn tự trách, nước mắt cũng sắp tràn mi rồi.
*****
"Không có việc gì, không cần nghĩ nhiều, chúng ta sẽ còn có con nữa." Sở Luật gắt gao ôm cô vào lòng, có lẽ đứa bé kia thật sự không có duyên với anh, anh cũng quá chờ mong đứa bé kia, khi mất đi, anh cũng không dễ chịu gì, việc này không thể trách ai, mà khó chịu cũng chẳng có ích gì, hơn nữa, bây giờ thân thể của Lý Mạn Ny mới là quan trọng nhất.
"Nghe lời, cẩn thận điều dưỡng thân thể, tin tưởng anh, chúng ta sẽ còn có rất nhiều bé cưng nữa." Anh vỗ về Lý Mạn Ny, lộ ra khuôn mặt tái nhợt vô sắc, đáy mắt cũng hiện lên một tia đau lòng, bây giờ, cô mới là người khổ sở nhất, mà anh, sao có thể trách cứ cô cái gì được? Trách cô không cẩn thận, hay là trách vận mệnh, không, cái gì cũng không trách.
"Luật, anh sẽ rời khỏi em sao? Đã không còn bé cưng, em chỉ có anh thôi." Lý Mạn Ny gắt gao kéo áo Sở Luật, toàn thân không ngừng phát run rẩy, cô sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, sợ anh sẽ rời đi, anh sẽ không cần cô nữa, một nước cờ này đi quá hiểm, cô vẫn không thực sự nắm chắc.
"Làm sao thế được, em là vợ của anh, anh là chồng của em, đương nhiên anh sẽ không rời khỏi em." anh nhẹ nhàng vỗ về bả vai quá căng thẳng của Lý Mạn Ny, muốn cô có thể thả lỏng một ít, anh nghĩ, nếu có thêm một lần nữa, người phụ nữ này sẽ sụp đổ mất.
Cô không có cách nào thừa nhận quá nhiều, như vậy, để cho anh chịu đựng tất cả đi.
Chỉ là, khi đôi mắt anh nhìn người phụ nữ trong ngực, lại có một loại hoảng hốt nhàn nhạt.
Ngón tay anh vô thức động, vỗ nhẹ trên vai Lý Mạn Ny, về sau, anh sẽ đối xử với cô càng tốt hơn mới được, và bọn họ cũng thật sự tin tưởng, bọn họ sẽ lại nhanh chóng có đứa bé, sẽ lại có nữa.
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Sở, Đỗ Tĩnh Đường đối mặt với chồng tư liệu chất cao như núi, ném di động của mình sang bên cạnh, hiện tại anh thật sự rất bận rộn, cô của anh, anh họ tổng giám đốc của anh, hiện tại đều đang ở bệnh viện chăm sóc cho người phụ nữ mất đi đứa bé kia.
Mà ở đây, hiện tại chỉ có một mình anh.
"Sao có thể không cẩn thận như vậy được?" Tĩnh Đường không tự chủ được nói, sao lại có thể như thế, như thế này, chẳng phải bé gái kia đã chết một cách vô ích hay sao.
Chỉ là, anh ném bút trong tay xuống, dường như anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, những cái đó đều là chuyện của anh họ anh, đều là chuyện của Sở gia, không quan hệ gì đến anh, anh mang họ Đỗ, chỉ là, trong lòng anh vẫn cứ thấy thực sự không thoải mái được.
Thời gian quả thật là thứ vô tình nhất, bất kể anh muốn giữ lại thế nào, cũng đều không thể làm chậm bước chân của nó, Lý Mạn Ny đã xuất viện, chỉ là tinh thần không tốt lắm, mà Sở Luật cũng bắt đầu làm việc, rõ ràng cả người lạnh nhạt hơn trước đây mấy phần, đến nỗi hai vợ chồng Sở gia, số lần thở dài mỗi ngày càng thêm nhiều.
Sở Luật ném tài liệu trong tay xuống, gạt hết tất cả đồ vật trước mặt mình đi, cảm giác như trong lòng bị đè ép cái gì, có một loại cảm giác hít thở không thông.
Anh không muốn quay lại căn nhà kia, chỉ cần quay lại, sẽ thấy bộ dáng âm thầm rơi lệ của Lý Mạn Ny, mà anh cũng sẽ vì thế mà càng ngày càng phiền, càng ngày càng mất kiên nhẫn, cuộc sống của anh rất ngột ngạt, anh đã cảm giác dường như không quanh anh đều bị trút đi hết.
Anh cầm áo khoác đứng lên, trên bàn vẫn là một đống tài liệu, mà anh đã không có bất kỳ tâm trạng nào để xem nữa.
Mở cửa ra, thấy tay của Đỗ Tĩnh Đường đang giơ lên giữa không trung, dường như đúng lúc muốn gõ cửa.
"Anh họ, hôm nay anh sẽ không tan làm sớm như vậy đấy chứ? Chẳng phải anh chính là máy móc, không biết mệt sao? Chẳng lẽ máy móc cũng yêu cầu bảo dưỡng thay dầu rồi hả?" Anh kỳ quái nói, rất ít khi anh thấy anh họ tan làm trước giờ như này, anh chính là kiểu người chỉ muốn làm việc không muốn sống mà.
← Ch. 0308 | Ch. 0310 → |