← Ch.0307 | Ch.0309 → |
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, nhìn Tiểu Vũ Điểm đang yên lặng chơi búp bê ở một góc, trên khuôn mặt nhỏ không có lấy một nụ cười, chỉ ôm búp bê chơi, mà con búp bê ấy cũng là món đồ chơi duy nhất của bé, ngoại trừ nó ra, bé chẳng thích gì cả.
Cô cũng không muốn để con chỉ biết chơi búp bê.
Nhưng hiện tại không được, thật sự không được.
"Nhược Tâm, cho anh biết lý do?" Hàng lông mày Cao Dật nhăn lại thành hình chữ "xuyên" (川), cô có chuyện không nói cho anh hay.
Anh không biết cô đã trải qua những gì, anh cũng chưa từng hỏi cô, mà cô lại không tự nói ra. Nhưng chuyện để Tiểu Vũ Điểm đi học này, anh vẫn kiên trì.
Hạ Nhược Tâm nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở ra, cô thở nhé một hơi, tay nắm chặt.
"Lúc em bốn tuổi, em có một người mẹ, em rất yêu mẹ, cuộc sống hệt như em với Tiểu Vũ Điểm vậy, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều."
Đau thương trong mắt cô càng ngày càng nặng, Cao Dật vẫn đặt tay lên vai cô, không buông không bỏ, mà anh có một loại cảm giác, tựa hồ, anh muốn gần gũi với con người chân thật của cô.
"Lúc ấy, mẹ rất thương em, có cái gì tốt cũng cho em, tuy em không có ba, nhưng có một người mẹ như vậy cũng đã thoả mãn lắm rồi."
"Mặc dù cuộc sống không dư dả gì lắm, không có quần áo mới, cũng không được ăn thịt mỗi ngày, nhưng lại rất vui vẻ."
"Nhưng sau đó mẹ gặp được một người đàn ông, người đó rất có tiền, sau đó nữa, mẹ lấy người kia, mà người kia lại có một đứa con riêng nhỏ hơn em nửa tuổi."
"Em có một người ba mới, một đứa em mới, nhưng lại mất đi người mẹ mà em yêu nhất, trong mắt mẹ chẳng còn em nữa, mẹ yêu người đàn ông kia, sự quan tâm của mẹ dành hết cho người đó và đứa con, nà quên mất, kỳ thật bà còn có một đứa con gái, đó chính là em."
"Bà quên mất sự tồn tại của em, không còn lo lắng em có ăn no, có mặc ấm hay không, thậm chí, quên mất luôn sinh nhật của em."
Hạ Nhược Tâm nói, tầm mắt lúc rõ ràng, lúc lại mơ hồ, mà mà đôi tay đang đặt trên vai cô càng thêm dùng sức, như muốn tiếp thêm cho cô dũng khí.
"Lúc em sáu tuổi, bởi vì con của người kia bị bệnh nặng, cho nên phải cạo hết tóc, rồi thành một đứa đầu trọc, nó lúc nào cũng khóc, không muốn ăn cơm, cũng không muốn uống thuốc."
"Mẹ em với người đàn ông kia sốt ruột lắm, cuối cùng mẹ nhìn thấy em, rồi kéo em lại, cắt trụi tóc em đi, bởi vì, bà nói, em phải chăm sóc cho em gái, cho nên em phải làm vậy."
"Khi đó, em đã đi học, mấy đứa bạn đều cười em, bọn họ nói, Hạ Nhược Tâm, con xấu xí, cha không thương, mẹ không yêu, đầu trọc đầu trọc không ai cần. Đến tận bây giờ em vẫn nhớ rõ cảm giác ấy, rất thương tâm, rất khổ sở, em có cảm giác như mình thật sự là đứa trẻ chẳng ai cần, mà thực ra thì đúng là như thế."
*****
Cao Dật giơ tay ra, hứng được nước mắt cô rơi xuống, anh nắm chặt tay, sau đó ôm cô vào trong ngực.
"Được rồi, anh biết, anh biết, đừng nói nữa, chúng ta không để Tiểu Vũ Điểm đi học, chờ đến khi tóc con dài ra rồi đi, nhé?" Anh siết chặt lấy người phụ nữ gầy yếu vô cùng ấy, dùng sức để cô gần lại hơn với mình, hy vọng có thể giảm bớt cho cô một phân thống khổ.
"Hơn nữa, em không được quên, em không phải mẹ em, Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ không phải em." Cao Dật lau khô nước mắt cho cô, người phụ nữ này thật sự quá thích khóc, thích khóc không chịu được
"Nhược Tâm, em yêu Tiểu Vũ Điểm, em yêu con như vậy, sao có thể sẽ để người khác bắt nạt con được chứ?" Anh dùng sức siết chặt cánh tay, "Mà anh cũng sẽ không, tuyệt đối!" anh tự cam đoan với chính mình, cũng là cam đoan với Hạ Nhược Tâm, anh cũng thích Tiểu Vũ Điểm, sao có thể không thương bé được.
Bé là bảo bối của họ mà.
"Vâng, cám ơn, cám ơn anh, Cao Dật." Hạ Nhược Tâm gắt gao nắm lấy góc áo của Cao Dật, cám ơn sự thấu hiểu của anh, cám ơn sự chăm sóc của anh, cám ơn anh có thể cho cô sự an ủi, thế là đủ.
Đúng vậy, cô không phải Thẩm Ý Quân, cô sẽ không bao giờ bạc đãi con mình.
Cô sẽ không trở thành Thẩm Ý Quân thứ hai, cô sẽ luôn yêu Tiểu Vũ Điểm của mình, sẽ không để cho Hạ Nhược Tâm thứ hai xuất hiện trên thế giới.
Tiểu Vũ Điểm của cô sẽ là đứa trẻ hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương.
Tiểu Vũ Điểm dựa vào sô pha, hơi hơi mở mắt, sau đó ôm chặt lấu búp nê, bé chơi mệt rồi, cho nên, muốn ngủ, chuyện của người lớn, bé không rõ, cũng mặc kệ.
"Được rồi, anh thấy cả em và Tiểu Vũ Điểm đều thích khóc." Cao Dật dùng tay áo lau nước mắt cho cô, may là cô không thích trang điểm, bằng không hiện tại nhất định sẽ trở thành mặt mèo.
Hạ Nhược Tâm mặc ngón tay anh mơn trớn trên mặt, cũng chẳng thấy không thoải mái, cô chỉ thấy an tâm và an toàn.
Cô chậm rãi khép lại đôi mắt, cứ như vậy dựa vào anh, người đàn ông đã cho cô quá nhiều.
Cao Dật vỗ vai người trong ngực, mà liếc mắt một cái còn có bản sao thu nhỏ của Hạ Nhược Tâm, anh hơi cười ra tiếng, như vậy rất tốt, hai người đều đã đi ngủ rồi, như vậy, anh cũng nên đi ngủ thôi.
Anh ôm Hạ Nhược Tâm lên sô pha, đắp chăn lên cho cô, sau đó mới ôm bé con trên đất lên, đi vào trong phòng anh chuẩn bị riêng cho bé, bên trong toàn bộ đều là giấy dán tường phim hoạt hình, màu sắc sặc sỡ, búp bê chất thành đống, chẳng qua bé rất ít khi động tới, phần lớn thời gian bé chỉ chơi một con búp bê trong tay như thế này.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm đặt lên trên giường, dém chăn lại cẩn thận, còn may là lúc đứa nhỏ này ngủ rất ngoan, không đá chăn, nếu không lại mệt anh rồi.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh đi ra ngoài, ngồi bên cạnh Hạ Nhược Tâm, sau đó cười, được rồi, hai người đều đã ngủ rồi, như vậy, anh cũng muốn ngủ, cảm giác này, đúng là không tồi đâu.
Mà anh lại mở mắt ra, trên bàn chất đống đồ ăn, thoạt nhìn chỉ có là ăn tối, nhưng nếu do cô làm, liền tính là thừa, anh cũng hết cách tưởng tượng
Sự yên tĩnh chẳng mấy khi mới có được, giấc ngủ của ba người, vừa ấm áp cũng thật bình yên.
*****
Sở Luật tay đặt tay mình lên trán, thỉnh thoảng nhẹ nhéo, những người phía dưới anh cũng đang đọc tư liệu, đã mấy giờ trôi qua, anh cảm thấy dường như đầu mình cũng bị những giọng nói này làm cho nhức nhối rồi.
"Tốt lắm." Anh hất tay, "Các anh chuẩn bị toàn bộ những giấy tờ này thành tư liệu, tôi sẽ đích thân xem, hôm nay đến đây thôi, tan họp." Anh đứng dậy, đi vào phòng làm việc của mình, ngồi đó nghe như vậy, thà anh tự mình xem.
Anh về nước đã được gần nửa tháng, tất cả mọi việc trong công ty đều đã đi vào quỹ đạo rồi, chỉ là, gần đây anh lại càng ngày càng cảm thấy chính mình hữu tâm vô lực rồi.
Có phải là vì, anh đã bắt đầu già rồi, sẽ nhanh chóng trở thành một người cha rồi, còn có thể không già sao?
Đi vào trong văn phòng, anh ném tư liệu trong tay sang một bên, rồi ngồi xuống ghế da để nghỉ ngơi, gần đây thân thể của anh rất mệt mỏi, ra ngoài một thời gian, lúc trở về lại càng bận rộn hơn.
Thậm chí, bận rộn đến mức, nghĩ anh cũng không muốn nghĩ nữa
Anh nhắm mắt lại, đột nhiên anh thấy một người phụ nữ, lúc đầu là Hạ Dĩ Hiên, nhưng rất mờ nhạt, thậm chí anh còn không thể nhớ được, rốt cuộc là cô lớn lên có bộ dạng gì. Sau đó là Lý Mạn Ny, cuối cùng tất cả được thay đổi bởi một người phụ nữ khác, một người phụ nữ anh nghĩ anh sẽ không bao giờ nghĩ đến nữa.
Cười, khóc, đau thương, tuyệt vọng, đột nhiên người anh giống như bị kinh hãi, cơ thể không khỏi co rút một chút, người cũng tỉnh táo hẳn, suy nghĩ làm cho lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, anh không ngừng cố gắng bình phục hô hấp, sự sợ hãi đó đi sâu vào trong tâm hồn anh, một loại sợ hãi anh không thể hiểu được, dường như anh đã mất đi cái gì đó.
"Phịch" một tiếng, cửa bị mở ra, người có thể xông vào văn phòng của tổng giám đốc như thế, ngoại trừ Đỗ Tĩnh Đường ra, trên đời này không tìm ra người thứ hai.
"Anh họ, hợp đồng." anh nhanh chân đi vào, đem hợp đồng đặt trên bàn làm việc của Sở Luật.
"Anh họ, gần đây chúng ta nhận được rất nhiều hợp đồng của của các doanh nghiệp, anh đúng là doanh nhân trời sinh." Đỗ Tĩnh Đường giơ ngón tay cái trước mặt anh, năm nay tài sản của bọn lại tăng thêm, còn tăng cao đến mức độ nào, thì phải đợi nửa năm nữa mới biết được, dù sao thì bọn họ cũng đã kiếm được lợi nhuận, không đúng, phải là Sở gia kiếm được lợi nhuận
"Ừ, tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi." Sở Luật đặt bản hợp đồng trong tay xuống, lông mày nhíu chặt, một chút bộ dạng vui vẻ cũng không có, dường như không phải bây giờ anh đang kiếm lời, mà là anh đền tiền vậy.
"Vẫn là bộ dạng đó, chẳng có chút vui vẻ nào cả." Đỗ Tĩnh Đường cằn nhằn nói, "Sống chung cùng kiểu người này thật vất vả, ngày nào cũng là cái bản mặt nghiêm túc này, như bị tê liệt vậy, có cái gì tốt chứ."
Thật sự anh không hiểu tại sao lại có nhiều người phụ nữ thích anh như thế, thích anh còn chẳng bằng thích một hòn đá.
Cửa văn phòng đóng lại, bên trong yên tĩnh không một tiếng động, người khác sẽ cảm giác bị ngạt thở trong sự yên tĩnh này, Sở Luật cũng không làm gì cả, cho dù trong lòng anh càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng mệt mỏi.
Anh xiết chặt bàn tay đặt trên bàn làm việc, dường như kiềm chế điều gì đó, đau khổ, có lẽ còn cả sự mất mát nào đó mà đến bây giờ anh vẫn không rõ được.
*****
Lúc này ở biệt thự của Sở gia, thỉnh thoảng lại truyền đến giọng nói cự tuyệt của Lý Mạn Ny, "Mẹ, đừng, con đã uống ba chén rồi, uống nữa sẽ thành bổ nhiều quá đấy." Cô đẩy cái chén ở trước mặt ra, trong chén chính là thuốc bổ.
"Đây không phải thuốc bổ, đây là đồ bổ, không phải đồ bổ cho con, mà là cho đứa bé, uống vào sẽ tốt cho đứa bé, con uống đi được không?" Tống Uyển nhìn xuống bụng của cô, thỉnh thoảng hối thúc cô uống, "Đây là thuốc mẹ đun sôi trong thời gian dài, con nhất định phải uống, nếu không, không phải là lãng phí tấm lòng của mẹ rồi sao."
Lý Mạn Ny nghe xong, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc gật đầu một cái, cầm chén lên trước mặt uống đi một nửa, mùi vị thật sự không ngon, thực ra uống nó làm cô rất muốn nôn hết ra, chẳng qua cũng giống như Tống Uyển nói, bà đã vất vả rất lâu rồi, nếu không uống, sợ rằng Tống Uyển sẽ không bỏ qua.
Bây giờ chỉ cần là món đứa bé này tốt, bọn họ đều sẽ làm cho cô ăn, làm cho cô uống, đứa nhỏ này còn chưa sinh ra đã được yêu thương như vậy, nếu sinh ra rồi, thật sự không thể tưởng tượng nổi, có ông bà nội yêu chiều như vậy, sẽ là một bảo bối cực kì hạnh phúc, hơn nữa thân phận của Sở Luật như vậy, chắc chắn sẽ là đứa bé vừa ra đời đã ngậm thìa vàng.
Lý Mạn Ny buông chén trong tay xuống, đươc Tống Uyển đỡ lấy, đây là đứa bé đầu tiên của Sở gia, bọn họ tự nhiên sẽ vô cùng coi trọng, khong để cho cô làm cái gì, ngay cả đi nhiều hơn một bước, cũng sợ sẽ có nguy hiểm, hận không thể, mỗi ngày cô đều nằm trên giường dưỡng thai.
Ánh mắt Tống Uyển vẫn luôn nhìn cái bụng nhỏ của Lý Mạn Ny, dường như đang nghĩ tới điều gì đó? Bà đang cẩn thận quan sát khuôn mặt đỏ hồng được bồi bổ quá mức của Lý Mạn Ny.
"Mạn Ny, con không bị nôn nghén sao? Đã đi khám thai chưa, sao mà em bé dường như không hề lớn lên?" Bà nghi hoặc nói, bình thường phụ nữ mang thai lúc này đã bắt đầu có phản ứng mang thai, nhưng một chút biến đổi cô cũng không có, thậm chí bụng của cô vẫn rất phẳng, bà nhớ lúc trước khi mình mang thai Sở Luật, khi được ba tháng, chẳng những bụng rất lớn, mà bà còn nôn mửa đến mức thiếu chút nữa thì chết.
Sắc mặt Lý Mạn Ny thay đổi một chút, sau đó lập tức nở nụ cười, đặt tay lên trên bụng mình, "Mẹ, bác sĩ nói với con bé cưng hơi bé một chút, cho nên bây giờ vẫn chưa nhìn ra. Về chuyện nôn nghén, con cũng đã hỏi qua, bác sĩ nói, đứa bé trời sinh đã ngoan, không quá thích tra tấn mẹ của nó."
"Ừ, có lẽ là như vậy." Tống Uyển nghĩ nghĩ, đúng là cũng có loại này, không quá giày vò người lớn, hình như việc này có liên quan đến sức khỏe cá nhân?
Sở Giang từ từ đi tới, thấy vợ của mình hình như đang suy nghĩ gì đó đến ngẩn người, cháu trai của ông không có việc gì đấy chứ? Bây giờ mở mồm miệng khép miệng cũng đều là cháu trai, đứa bé này, đúng là ông đã mong chờ quá mức rồi.
"Cha, cha đã đến rồi, để con đi pha trà." Lý Mạn Ny đứng dậy, dường như không muốn nói đến vấn đề này nữa, vội vàng đi vào phòng bếp.
"Không cần, Mạn Ny, chuyện này giao cho bảo mẫu là được, con không cần phải vất vả như vậy, " Tống Uyển vội vàng giữ cô lại, như vậy rất nguy hiểm, nếu đụng trúng cái gì thì phải làm sao.
"Không có việc gì đâu, mẹ, chỉ là rót một ly trà thôi, con sẽ cẩn thận." Lý Mạn Ny lắc đầu, đi vào bên trong.
Tống Uyển rút tay lại, mặc cho hình bóng Lý Mạn Ny dần biến mất trước cửa phòng bếp, bà đi đến chỗ Sở Giang, hai người cùng nhau ngồi xuống.
← Ch. 0307 | Ch. 0309 → |