Truyện:Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt - Chương 08

Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt
Trọn bộ 59 chương
Chương 08
Hạ Tam Bạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

<images>Chương 8: Hạ Tam Bạch

"Hôm nay diễn vai em gái ngọt ngào nghiện mất rồi"

# editor: ilovesther_

Ước Tây lục lại ký ức, vừa nãy đúng là Võ Thái Hưng đã gọi cô như vậy.

Nhớ thêm chút nữa, hôm ở bờ đê cạnh hồ sen, cậu ta hào hứng muốn trao đổi họ tên với Ước Tây, cô đã nói như này:

—— Cậu cứ gọi tôi là Tây Tây được rồi.

Khi đó Võ Thái Hưng gật đầu rối rít nói "Được được được", miệng cười toe toét như đoá hoa sen mới vớt dưới hồ lên.

Cậu ta chỉ biết cô tên là Tây Tây, giờ gọi như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ước Tây chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn thiếu niên bên cạnh không biết đang so đo điều gì: "Ừm, sao vậy?"

Cô không biết rằng dáng vẻ dửng dưng của mình lúc này thực sự rất chọc tức người khác. Giống như cô đã thể hiện thái độ rồi, đối phương có nói lý hay tranh luận gì, đến lúc lời thốt ra khỏi miệng cũng sẽ tự thấy thừa thãi.

Bởi vì dù đúng hay sai, cô cũng không thèm bận tâm.

Nhưng Triệu Mục Trinh lại bận tâm một cách khó hiểu.

Thậm chí lúc vừa bước xuống tầng, đột nhiên nghe Võ Thái Hưng gọi cô một cách †-♓-â-п ⓜậ-т như vậy, chỉ hai âm tiết lặp lại đơn giản nhưng vô cùng chói tai, âm thanh cứ văng vẳng kéo dài trong thính giác. Vậy mà cô chẳng hề thấy bị mạo phạm chút nào, cứ thản nhiên bóc lạc như thường.

Anh uống hết một cốc nước, bổ sung nước xong, tâm trạng còn sốt ruột hơn lúc chưa xuống tầng.

Ngón tay thon dài miết quanh thành cốc thuỷ tinh tạo ra âm thành "ken két". Không thoải mái, giống như có một cái gai mềm nằm ngang trong lòng bàn tay anh, không đau không ngứa, nhưng rất khó chịu.

Biết là làm chuyện thừa thãi, thiếu niên vẫn cố chấp lặp lại:

"Cậu ta gọi cậu là Tây Tây."

Ước Tây cũng cảm thấy mình đúng là vô lý.

Có người thay đổi đủ cách để bắt chuyện với cô, hận không thể đọc thuộc lòng địa chỉ trấn Thường Vu để lấy lòng cô, cô trong lòng kén cá chọn canh, ngoài miệng ứng phó qua loa lấy lệ.

Còn Triệu Mục Trinh thì sao?

Dù lặp lại như cái máy, sao vẫn thấy... cứng nhắc mà dễ thương.

Ước Tây nhún vai cười, thờ ơ nói: "Tôi bảo cậu ta gọi đó, tôi không muốn nói tên đầy đủ của mình."

Ước Tây ôm bát vỏ lạc mình vừa dọn xong, trong lòng dâng lên vẻ tự hào, đang chuẩn bị mang xuống bếp đổ rác.

Vừa đi ngang qua Triệu Mục Trinh, sau lưng bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của chàng trai, ẩn chứa trong đó là một cảm giác khó giải thích, rơi vào tai lại thấy nặng trĩu.

"Bởi vì cậu là người nổi tiếng sao?"

"Choang ——"

Tốt lắm, anh bất thình lình doạ cô, cô cũng không chịu yếu thế mà làm vỡ luôn cái bát, vỏ lạc lại vương vãi dưới dất.

Ước Tây giữ váy, cúi người xuống định nhặt. Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào mảnh sứ vỡ thì đã bị một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay, kéo cô lên một đoạn.

"Đừng sờ lung tung!"

Tay cô trắng trẻo mảnh mai, ngay cả đường vân ở các đốt ngón tay cũng nhạt, nhìn sao cũng không giống người hay làm việc nhà.

Triệu Mục Trinh ý thức được việc chạm vào cô là một hành động hơi l* m*ng, các khớp ngón tay cứng lại như bị gỉ sét, không dám buông ra cũng không dám nắm chặt. Sau một thoáng dừng lại ngắn ngủi, anh kéo cô ra chỗ an toàn rồi mới căng thẳng thả tay.

Anh cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc hướng xuống đất không dám nhìn biểu cảm của cô lúc này, giọng nói khàn khàn: "Để tôi làm."

Nhìn anh quét dọn xong xuôi đống hỗn độn dưới đất, Ước Tây như cái đuôi nhỏ lanh lợi, lon ton theo sau anh từ sân nhỏ ra đến bếp, rồi lại đến thùng rác phía trước nhà.

Cuối cùng, cô chặn anh lại trước cửa.

"Cậu biết từ bao giờ vậy?"

Chú của Triệu Mục Trinh hôm nay có mối làm ăn lớn, một tấm bia đá cao hơn 2 mét. Sáng sớm tất cả công nhân cùng nhau khiêng lên xe, hộ tống như rước Hoà Thị Bích*, nghe nói là để tham gia nghi lễ gì đó, đến giờ vẫn chưa về. *

Chương (1-59)