Truyện:Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt - Chương 09

Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt
Trọn bộ 59 chương
Chương 09
Tỳ Lam Bà
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Chương 9: Tỳ Lam Bà

"Triệu Mục Trinh, sao cậu không đợi tôi!"

# editor: ilovesther_

Triệu Mục Trinh mở hộp ra.

Là một chiếc máy chiếu màu trắng có giá đỡ, bên trong được bọc xốp rất kỹ, việc lắp ráp cũng không quá phức tạp nên anh nhanh chóng lắp các bộ phận vào đúng vị trí. Sau khi cắm điện, một luồng ánh sáng xanh lam dịu nhẹ chiếu lên tấm bản đồ thế giới treo trên tường.

Những nét mảnh màu đen vẽ dọc ngang tạo thành các kinh độ vĩ độ, phân chia rõ các mảng lục địa, gồm bốn đại dương và bảy châu lục.

Trấn Thường Vu chỉ là một hạt bụi nhỏ trong dải ngân hà ấy.

"Sao cậu lại tặng tôi máy chiếu?"

Ước Tây ôm gối, nhìn Triệu Mục Trinh đang điều chỉnh góc chiếu và kích thước khung hình.

"Không biết tặng gì, xong thấy bức tường này của cậu, tôi nghĩ khá hợp để xem phim."

Ước Tây ngẩng đầu, chỉ tay,  "Bản đồ này có tháo xuống được không?"

Những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong luồng sáng, anh ngước mắt, đầu tiên nhìn bản đồ, sau đó mới nhìn Ước Tây.

"Cậu tháo đi."

Ước Tây giẫm lên ghế, động tác nhanh nhẹn gỡ từng cái đinh, chẳng mấy chốc bức tường đã sạch bong.

Trong máy tính không có phim tải sẵn, anh tuỳ tiện mở một đoạn video trong mục nội dung địa phương, là phim tài liệu về một quán trà gần đó. Cảnh quay mờ ảo trong làn sương mỏng, núi xa lấp ló có đàn chim bay qua, góc máy đầy thi vị.

"Flycam hả?"

Kết nối mạng xong Triệu Mục Trinh đi từ phía sau máy chiếu tới đặt macbook trước mặt Ước Tây, cũng ngồi xuống thảm, "ừ" một tiếng nói: "Cậu muốn xem gì?"

Ước Tây lướt ngón tay trên màn hình, đều là những bộ phim mới ra mắt trong năm nay, cô xem qua một lượt để chọn lọc.

Bản thân Triệu Ước Tây từng đóng vô số phim điện ảnh, diễn không ít vai thời thơ ấu của các nhân vật kinh điển, nhưng lại chưa từng bước chân vào rạp chiếu phim. Ngay cả lần trường cấp ba tổ chức đi xem phim yêu nước cô cũng bỏ lỡ vì trùng lịch quay. Không chỉ riêng phim ảnh, trong mười tám năm trưởng thành chông chênh ấy, cô đã bỏ lỡ rất nhiều điều.

Có cái máy chiếu này, cô tranh thủ xem bù mấy bộ muốn xem từ lâu mà chưa xem được, gặp phim nào nhiều cảm xúc còn viết vài dòng cảm nhận.

Triệu Mục Trinh ở bên cạnh làm việc của anh, họ hoà hợp trong cùng một không gian mà không hề làm phiền lẫn nhau.

Cuối cùng Ước Tây cũng tự mình trải nghiệm sâu sắc đạo lý "gần đèn thì rạng". Người bên cạnh cô lúc nào cũng hoặc là chỉnh sửa ghi chú cấp ba, hoặc là ôn trước giáo trình đại học, đọc hết quyển này đến quyển khác.

Tiếng lật giấy sột soạt vang lên, cả căn phòng tràn ngập mùi vị của tri thức.

Ban đầu Ước Tây ở gần ngọc quý còn thấy tự ti và xấu hổ, về sau cô cũng lấy một cuốn sách ra lật xem, thử trải nghiệm cảm giác thanh lọc tinh thần bằng những trang giấy.

Cô có mang theo sách, là tác phẩm gốc của 《 Bia đá cũ 》, mang ra đọc ở trấn Thường Vu quả là đúng nơi đúng lúc.

"Cái ngõ nhà cậu từ trước đến giờ vẫn luôn gọi là ngõ Mão Nhật hả?"

"Đúng vậy."

Ước Tây di chuyển ngón tay từng chút một theo dòng chữ trong sách, đọc khá chật vật, "Tỳ,  Tỳ Lam Bà*, đường này ở đâu vậy?"*

Chương (1-59)