← Ch.142 | Ch.144 → |
Nhắc đến chuyện này, Hứa Phi vô cùng sợ hãi.
Nếu cậu ta có mặt ở đó thì nói không chừng, cái gáy của cậu ta cũng nở hoa luôn rồi.
"Chính là Vương Annie đó, trước đây sự nghiệp đang rất thăng tiến, ai ngờ lại đột nhiên phải nhập viện." Nghệ sĩ nữ vất vả lắm, cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt.
Cô ấy đã phải nỗ lực rất nhiều mới có được chút khởi sắc trong sự nghiệp, vậy mà giờ đây cô ấy đang phải nằm trong bệnh viện, mạng sống như treo lơ lửng trên sợi chỉ. Tuy rằng Hứa Phi và Vương Annie không quen biết nhau, nhưng nghĩ tới loại chuyện này cũng khiến cho người ta cảm thấy không mấy dễ chịu.
Bởi vì biết chuyện gì đã xảy ra, Hứa Phi cảm thấy khá thông cảm cho Vương Annie, liền nói với Tô Trầm Hương: "Trong giới giải trí có rất nhiều nghệ sĩ, cho dù cô ấy có được bình an thì trong lúc đang dưỡng thương, cơ hội ngoài kia cũng đã bị cướp mất rồi..."
Nếu cơ hội bị người khác cướp mất, không thường xuyên tiếp xúc với công chúng nữa, thời gian lâu dài, mấy ai còn nhớ đến cô ấy?
"Vương Annie?" Tô Trầm Hương liếc nhìn Trần Thiên Bắc.
Đây chẳng phải là cô bạn gái mà tên phản bội kia yêu đến mức mù quáng luôn đấy sao?
Trước đây còn gây ra một vài tin đồn không tốt nữa.
"Cậu biết cô ấy à?" Hứa Phi nghi hoặc hỏi.
Tô Trầm Hương dường như không mấy liên quan đến giới giải trí.
"Tôi có nghe qua về cô ấy. Nghe nói là leo lên từ vai phụ, có vẻ không dễ dàng cho lắm." Tô Trầm Hương nói một cách mơ hồ.
Hứa Phi nở một nụ cười khó hiểu, gãi đầu không nói gì.
Cậu ta không phải là người thích nói xấu người khác.
Hơn nữa, có một số điều không nên nói ra trước mặt một cô gái ngây thơ như Tô Trầm Hương. -
Vương Annie này, người đại diện bên cạnh cậu ta nói rằng đã từng bắt gặp cô ấy đi cùng vài nhà đầu tư làm những chuyện khó nói vài lần... Cảm thấy mấy thông tin nội bộ như vậy sẽ khiến cho Tô Trầm Hương không được thoải mái. Hứa Phi cũng không nói thẳng ra, chỉ mơ hồ nói: "Chắc cũng phải có người đứng sau hỗ trợ."
Vẻ mặt của cậu ta trông rất khó đoán, gia đình Lâm Nhã sở hữu một công ty giải trí, về phương diện này, cô ấy cũng coi như có chút hiểu biết, sắc mặt không được tốt lắm, đột nhiên hỏi: "Vương Annie à?"
"Sao vậy? Cậu cũng biết cô ấy à?"
"Cô ta thậm chí còn quyến rũ cha tôi trong một bữa tiệc rượu nữa kìa." Lâm Nhã không khách khí nói.
Lâm tổng nắm trong tay rất nhiều sản nghiệp, công ty giải trí chỉ là một trong số đó mà thôi.
Ông ấy vẫn còn trẻ, lại nhiều tiền, mới ly hôn nhưng chỉ có một cô con gái, trong mắt một số phụ nữ, đương nhiên sẽ là ứng cử viên thích hợp để kết hôn.
Bởi vì gần đây Lâm tổng thậm chí còn không mang nữ thư ký theo, bên người đều là nam thư ký, xem ra chuyện ly hôn lần này đã khiến ông ấy chịu không ít tổn thương, vậy cho nên có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp đến an ủi vị Lâm tổng đang thất tình.
Cô Vương Annie này chính là người dám liếc mắt đưa tình trong bữa tiệc rượu, còn nhét mảnh giấy nhỏ vào trong tay Lâm tổng. Dĩ nhiên, mảnh giấy này đã bị Lâm tổng vứt đi nhưng Lâm Nhã vẫn tức giận không thôi.
Bởi vì vụ bê bối của Vương Annie và một nhà đầu tư nào đó cùng nhau vào khách sạn hai ngày trước vẫn còn đang nóng hổi.
Cô ta không ghét việc có mẹ kế.
Nhưng ít nhất mẹ kế cũng phải là một người đối xử chân thành với cha chứ không phải là loại tâm cơ như vậy.
Vì có sự việc mảnh giấy nhỏ này mà Lâm Nhã không có ấn tượng tốt đối với Vương Annie. Vốn tưởng rằng đây chỉ là người không liên quan gì đến nhà họ Lâm, không ngờ lại vẫn nghe thấy cái tên này.
Khi nghe tin Vương Annie đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu, cô ta cười khẩy một tiếng.
"Lâm tổng vẫn còn rất đào hoa nhỉ." Tô Trầm Hương lẩm bẩm.
Sau khi ly hôn với Từ Lệ, cuộc sống của Lâm tổng vẫn phong phú thật đấy.
Nhưng Từ Lệ, Vương Annie... Lâm tổng quả nhiên rất được lòng phụ nữ.
"Tôi không thích người phụ nữ này." Lâm Nhã không thích mấy minh tinh nhỏ ôm một bụng đầy toan tính mà lao vào lòng cha cô ta như thế.
Thấy Tô Trầm Hương không để ý, cô ta mím môi nói với Tô Trầm Hương: "Nếu như cậu biết cô ta, nhất định phải nhận ra bộ mặt thật của cô ta, đừng để bị lừa!"
Tô Trầm Hương quá ngây thơ, Lâm Nhã lo rằng cô sẽ mềm lòng rồi bị lừa gạt.
Cũng may sao, người bị lừa chẳng phải Tô Trầm Hương mà là tên phản bội kia.
Tô Trầm Hương chỉ khịt mũi đảm bảo với Lâm Nhã rằng mình không hề cảm thấy Vương Annie đáng thương. Cô chỉ thấy việc Vương Annie gặp tai nạn vào thời điểm đó có chút kỳ quái.
Tên phản bội vừa bị bắt giữ, cô ấy lại gặp phải một tai nạn lớn như vậy.
Hứa Phi chẳng bao giờ buôn chuyện.
Cậu ta chỉ cúi đầu uống cốc cà phê trên tay.
Trần Thiên Bắc trầm ngâm suy nghĩ.
"À đúng rồi, trong học kỳ tiếp theo, giáo viên sẽ hỏi về việc chọn khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên. Các cậu định chọn ban nào?" Hứa Phi vẫn cảm thấy mấy vấn đề ở trường học khiến người ta thoải mái hơn.
Dù học tập có mệt mỏi nhưng so với việc đi làm và áp lực trong cuộc sống thì việc vô lo vô nghĩ mà đi học vẫn đơn giản hơn rất nhiều.
Cậu ta nhẹ nhàng hỏi, Vương Lập Hằng nghiêm túc cúi đầu, Tô Trầm Hương nói: "Khoa học tự nhiên." Dĩ nhiên, cô cũng thích khoa học xã hội.
Những câu chuyện lịch sử kia, dòng lịch sử tráng lệ đã tồn tại suốt hàng ngàn năm thực sự đã khiến cho Tô Trầm Hương, người lớn lên trong ngôi nhà cổ, một lệ quỷ không rõ lai lịch, cảm thấy vô cùng bị thu hút và đem lòng hứng thú.
Sự lắng đọng của bề dày lịch sử là thứ mà một lệ quỷ chưa bao giờ có được, cô cũng cảm thấy điều này cực kỳ quan trọng.
Tuy nhiên, với môn lịch sử ở bậc trung học phổ thông, cô vẫn có thể tự học được. Tô Trầm Hương cảm thấy mình vẫn hứng thú với khoa học tự nhiên hơn. Cô nhanh chóng lựa chọn ban khoa học tự nhiên, Trần Thiên Bắc liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Khoa học tự nhiên."
"Vẫn chưa quyết định." Lâm Nhã càng lạnh lùng hơn mà nói.
Điểm số của cô ta ở mỗi môn học cũng chỉ dao động quanh mức trung bình, dù học cái gì thì cũng như nhau mà thôi.
Nhưng nếu Tô Trầm Hương chọn khoa học tự nhiên thì...
"Tôi cũng muốn học khoa học tự nhiên. Nếu năm hai trung học chia lại lớp thì có lẽ chúng ta vẫn có thể là bạn cùng lớp." Hứa Phi tươi cười nói với Tô Trầm Hương.
Một chàng trai cao ráo, vui vẻ và hoạt bát như vậy luôn khiến cho mọi người thấy có cảm tình.
Tuy nhiên, Tô Trầm Hương chỉ lo lắng về Trần Thiên Bắc đang mang một vẻ mặt u ám ngồi bên cạnh cô.
"Lại phải chia lớp sao? Trần Thiên Bắc à, cậu nhất định vẫn phải cùng lớp với tôi đó." Nếu không có căng tin bên cạnh, cô còn có thể học tốt được sao?
Tô Trầm Hương lén kéo ống tay áo của Trần Thiên Bắc, thấy cậu mất kiên nhẫn nhìn sang, cô vội vàng nói: "Ngoại trừ tôi, cậu không thể ngồi cùng bàn với người khác đâu đấy."
Khi biết rằng mình sẽ bị chia lại lớp và có thể mất cậu, nhóc con rốt cuộc mới biết trân trọng.
Trần Thiên Bắc hả giận mà nhìn nhóc con đang đứng ngồi không yên.
Lúc trước đều là cô hành hạ cậu.
Bây giờ, nếu cậu không làm khổ lại cô vài ngày, để cho cô lo lắng một chút, cậu sẽ...
"Tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu đâu." Nói xong những lời này, Trần Thiên Bắc chỉ muốn tự đấm cho chính mình một cái.
Rõ ràng là muốn để cô lo lắng thêm vài ngày nữa rồi mới nói.
Vậy mà tại sao trái tim lại chẳng thể kiểm soát được miệng mình!
Trong lòng Trần thiếu cực kì tức giận.
Nhưng sau câu nói đó, cô bé đã nở một nụ cười rạng rỡ, ngạc nhiên vui mừng.
"Được! Vậy từ nay về sau tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa cậu!" Nụ cười trên gương mặt cô dường như chiếu sáng đáy mắt cậu.
Vào khoảnh khắc đó, Trần Thiên Bắc nhìn nụ cười rạng rỡ và xinh đẹp của cô, lại cảm thấy... nhìn cô vui vẻ như vậy, trong lòng cậu cũng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Đôi mắt dài hẹp tuấn tú của cậu nhìn cô một lúc, trông thấy nhóc con sau khi đã nhận được sự đảm bảo, nịnh nọt mà đưa món ngọt tráng miệng cho cậu, cậu đẩy ra rồi quay về phía Hứa Phi hỏi:
"Vương Annie này là nghệ sĩ của công ty giải trí Hoàn Vũ. Cậu biết gì về công ty giải trí Hoàn Vũ không?"
Cuộc trò chuyện giữa cậu và Tô Trầm Hương khiến cho Hứa Phi thoáng lơ đãng nhưng sau khi nghe thấy câu này, cậu ta lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
"Trước đây tôi đã từng nói với cậu, tài nguyên của các nghệ sĩ thuộc công ty giải trí Hoàn Vũ đều rất tốt nhưng công ty này lại có nghi vấn bóc lột nghệ sĩ. Và..."
Cậu ta do dự một lúc lâu, cảm thấy những lời này nói ra có chút kỳ quặc, bèn nói nhỏ với Trần Thiên Bắc:
"Gần đây, công ty giải trí Hoàn Vũ thường xuyên bị bóc mẽ chuyện fans và nghệ sĩ có mối liên hệ thân thiết với nhau. Tôi nghĩ quản lý của công ty này có vấn đề."
Khuôn mặt điển trai của cậu ta lập tức đỏ bừng.
"Fans?" Trần Thiên Bắc nhướng mày.
Các công ty giải trí bình thường đều sẽ kiểm soát nghệ sĩ rất chặt chẽ, không bao giờ cho phép những mối quan hệ riêng tư như thế xảy ra.
"... Tôi cũng nghe phong thanh được một vài tin đồn nói rằng một số fans đã đến gặp riêng các nghệ sĩ, rồi sau đó chẳng ai liên lạc với bọn họ được nữa." Khi nhắc đến những người hâm mộ, Hứa Phi càng trở nên bồn chồn hơn.
Cậu ta nói với Trần Thiên Bắc: "Cũng có người cho rằng, những người bị mất tích không phải là người hâm mộ mà là nhân viên của công ty giải trí. Nhưng toàn bộ đều chỉ là tin đồn thôi. Nếu thực sự có người mất tích thì gia đình của bọn họ không thể không báo cảnh sát, đã sớm làm ầm lên rồi đúng không?"
Cậu ta thực sự không quen nói xấu người khác, nói xong những lời này lại vội vàng nói: "Tôi chưa bao giờ tiếp xúc riêng với người hâm mộ."
"Có ai bảo là cậu đã làm việc này đâu cơ chứ." Lâm Nhã khịt mũi.
Con gái của ông chủ đã lên tiếng, Hứa Phi lập tức không dám nhiều lời.
"Nhưng nếu cậu muốn biết nhiều hơn về công ty giải trí Hoàn Vũ thì để tôi về nhà hỏi cha tôi nhé?" Ngay sau khi Lâm Nhã vừa mới nói xong với Tô Trầm Hương về việc này thì Tô Trầm Hương nhận được cuộc gọi từ Tưởng sư huynh.
Trong điện thoại, Tưởng sư huynh dừng lại một chút, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi Tô Trầm Hương: "Tiểu Hương, hiện tại em có tiện không? Anh cần em giúp đỡ."
Anh ấy không phải là người thích làm phiền người khác, nên nếu đã gọi điện cho Tô Trầm Hương thì chắc hẳn anh ấy đang gặp rắc rối lớn.
Tô Trầm Hương lập tức đồng ý, sau đó lên một cuộc hẹn với Tưởng sư huynh, người đã không nói gì nhiều trong điện thoại, hẹn anh đến đón cô, rồi sau cùng lại thưởng thức một miếng bánh tiramisu, thỏa mãn ngồi đợi Tưởng sư huynh.
"Sao vậy?" Trần Thiên Bắc hỏi.
"Chắc là có chuyện gì đó rồi nhưng Tưởng sư huynh lại không nói ra." Tô Trầm Hương đáp.
"Gấp gáp như vậy, e là chẳng phải chuyện nhỏ." Trần Thiên Bắc tự lẩm bẩm, cũng không nói thêm gì nữa.
Trông thấy dường như bọn họ có chuyện gấp gì đó, Lâm Nhã không tỏ ra là một đại tiểu thư kiêu ngạo nữa mà ngược lại còn quan tâm hỏi han Tô Trầm Hương: "Có cần tôi bảo tài xế đưa cậu đi không?"
Tin đồn nhà họ Lâm có quỷ cũng đã dần tan biến sau một năm trời.
Lâm tổng đã chi ra một số tiền lớn, giờ đây lại có tài xế riêng, cuộc sống hiện tại cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Trầm Hương u oán mà nhìn về phía Lâm đại tiểu thư nhất quyết không cho Tiểu Bạch nghỉ việc, lắc đầu nói: "Không cần, không nên phá hỏng cuộc vui của mọi người, mọi người cứ tiếp tục đi."
Nhưng nếu không có Tô Trầm Hương thì ai sẽ ngồi lại uống cafe cùng nhau nữa.
Chờ đến khi Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc lên xe của Tưởng sư huynh, Lâm Nhã và Lý Yên cùng "hừ" đối phương một cái, sau đó mỗi người đi mỗi ngã.
Về phần các chàng trai, Vương Lập Hằng đuổi theo Lý Yên, Hứa Phi sợ nhất là bị dính phải tai tiếng nên trùm kín mít đến nỗi không nhìn thấy hai con mắt, lén lút rời đi.
Tô Trầm Hương không biết rằng cô vừa rời đi thì mọi người trong quán cà phê cũng đã bỏ về gần hết, cô tò mò hỏi vị Tưởng sư huynh sắc mặt đang rất khó coi kia: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao anh không nói cho em biết trên điện thoại?"
"Nếu không phải anh không thể giải quyết được chuyện này, anh thật sự cũng không muốn tìm em, đến đó em sẽ biết." Tưởng sư huynh liếc nhìn cô bé trong sáng, ngây thơ mới chỉ có mười mấy tuổi, khẽ thở dài.
Anh ấy im lặng suốt cả chặng đường, lái xe thẳng vào một tiểu khu cao cấp.
Khi đưa Tô Trầm Hương vào một căn nhà vô cùng sang trọng, hẳn là gia đình có điều kiện tốt, Tô Trầm Hương liền nổi lên hứng thú, không khỏi nhìn về một góc bên trong phòng khách rộng lớn, có một cô gái trẻ xinh đẹp đang cúi đầu ngồi trên ghế sofa với gương mặt hiền lành, mơ màng nhìn xuống chiếc bụng nhỏ hơi nhô lên của mình.
Cô ấy trông chỉ mới khoảng hai mấy tuổi.
Nụ cười vừa nhẹ nhàng, vừa dịu dàng, lại rất đoan trang và xinh đẹp.
Nhưng đôi mắt lại cứ mơ màng như thể đang nằm chiêm bao, luôn không ngừng trò chuyện cùng với chiếc bụng của mình.
Bên cạnh Tưởng sư huynh, một đôi vợ chồng ăn mặc chỉn chu nhìn con gái mình với đôi mắt đỏ hoe, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
"Đây là..." Tô Trầm Hương đột nhiên hạ giọng, nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi nhô lên của cô gái, nhỏ giọng nói: "Trong bụng cô ấy có quỷ."
← Ch. 142 | Ch. 144 → |