← Ch.143 | Ch.145 → |
Lời vừa dứt, hai vợ chồng kia liền hít vào một hơi, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Tưởng sư huynh kinh ngạc nhìn Tô Trầm Hương.
Anh ấy còn chưa nói gì, vậy mà Tô Trầm Hương đã nhìn ra được hết.
"Em nhìn thấy sao? Trong bụng cô ấy quả thật là có một con 🍳-𝖚-ỷ đang ẩn náu nhưng cô ấy không cho anh chạm vào." Tưởng sư huynh nói ra lời này cũng rất ngại ngùng, đẩy gọng kính lên, nhẹ giọng nói với Tô Trầm Hương: "Hơn nữa, con զ⛎·ỷ còn gắn liền với 〽️_á_⛎ thịt của cô ấy nên anh không dám hành động vội vàng, nếu không sẽ có thể làm tổn thương đến cơ thể của cô ấy."
Hôm nay, anh ấy nhận được một nhiệm vụ, nói rằng có người đến Bạch Vân Quan tìm sự giúp đỡ, bảo rằng đứa trẻ nhà mình gặp phải q●ⓤ●ỷ. Rõ ràng không hề yêu đương nhưng lại cứ nói là đã có con với người mình yêu.
Vấn đề này, đến tám phần là bị 𝐪⛎●ỷ dụ rồi.
Ban đầu Tưởng sư huynh cũng không quá để ý, trực tiếp tới đây để trừ 𝐪𝐮*ỷ.
Nhưng khi đến nơi, Tưởng sư huynh mới nhận thấy có điều không đúng.
Người sống khi bị ⓠ-υ-ỷ 𝐝.ụ d.ỗ thì chỉ là bị lệ 🍳_⛎_ỷ sử dụng thuật che mắt làm cho mù quáng, d●ụ 🅓●ỗ tâm trí. -
Nhưng cô gái này lại thực sự xuất hiện một con lệ 🍳𝖚·ỷ bên trong cơ thể.
Cứ lởn vởn trong bụng cô ấy, như thể đang thực sự mang thai vậy.
Tưởng sư huynh biết rằng chuyện này rất khó giải quyết.
Lệ q.υ.ỷ ẩn náu trong ɱ·á·⛎ thịt của người sống, một khi việc trừ q·ⓤ·ỷ có bất kỳ sai sót nào thì những tổn hại do lệ զ●ц●ỷ gây ra cho người sống sẽ vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa, mặc dù anh ấy biết đến việc lệ ⓠ𝖚-ỷ có thể nhập vào cơ thể người sống từ những cuốn sách cổ ở trong Bạch Vân Quan nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ấy tận mắt chứng kiến.
Thấy Tô Trầm Hương hứng thú nhìn cô gái đó, anh ấy vội vàng nói bên tai Tô Trầm Hương: "Đây có thể là một bào thai 🍳ц·ỷ! Muốn lấy ra rất khó nhưng nếu để thai 𝐪*u*ỷ này ở trong cơ thể cô ấy, không đến vài ngày, lệ 𝐪·𝖚·ỷ đó sẽ xé toạc bụng cô ấy, tự mình bò ra, dù sao cũng sẽ bị mất mạng."
Nếu anh ấy có thể khiến sinh hồn rời khỏi thể xác thì có lẽ vẫn có thể dùng hình dạng sinh hồn để lấy lệ 𝐪ц-ỷ ra khỏi cơ thể cô gái mà không cần phải xuyên qua 〽️á.ⓤ thịt da dẻ.
Nhưng bây giờ, sinh hồn của anh ấy vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, muốn sinh hồn rời khỏi thể xác thì rất khó khăn.
Cũng không thể mổ bụng cô gái này ra đúng không?
Vì điều này, Tưởng sư huynh đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì ngày nào vị sư huynh này cũng phải dựa vào sư muội của mình.
Thế nhưng Tô Trầm Hương lại nhiệt tình khen ngợi anh ấy.
"Sư huynh nói đúng lắm! Nếu gặp khó khăn thì nên tìm em giúp đỡ!" Cô chăm chú nhìn vào bụng của cô gái để ngăn lệ 🍳ц_ỷ chạy trốn, còn hạ giọng nói nhỏ: "Chúng ta là sư huynh muội, sao còn phải khách sáo với em? Hơn nữa, em còn phải cảm ơn sư huynh mà, đây đều là đồ ăn của... Tiểu Bạch nhà em đấy!"
Cô không cảm thấy mình vất vả, việc ăn uống chưa bao giờ là vất vả.
Trông thấy khuôn mặt thanh tú của Tưởng sư huynh hơi đỏ lên, cô vội vàng giải thích với anh ấy:
"Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn, em giỏi về trừ tà, sư huynh cũng có những điểm mạnh của mình mà. Sau này gặp rắc rối, em cũng sẽ phải nhờ sư huynh giúp đỡ."
Trong khi bọn họ đang thì thầm to nhỏ thì cặp vợ chồng bên cạnh đã khóc lóc, kể cho họ nghe những chuyện đã xảy ra gần đây.
"Trước đó, vào ngày rằm tháng giêng, con bé đi dạo chợ đêm về rất muộn. Chúng tôi lo lắng hỏi nó sao lại về muộn thế. Nó nói là đi chơi với bạn trai. Chúng tôi còn tò mò, trước giờ chưa từng nghe nó nói mình có bạn trai. Nó từ nhỏ đã rất ngoan, nếu có bạn trai thì sẽ luôn báo trước với chúng tôi nhưng lần này lại quá vội vã. Mặc dù vậy, chúng tôi cũng không để ý, duyên phận đến thì cũng không cần phải nói rõ ràng ra quá."
Người mẹ vẫn còn giữ được vẻ duyên dáng và xinh đẹp của một cô gái, dùng khăn tay lau khóe mắt, kể lại tình hình ban đầu cho Tô Trầm Hương nghe.
Bà ấy hy vọng mình có thể giải thích rõ ràng tình hình cho vị tiểu thiên sư được mời đến này, hẳn phải là một người rất giỏi giang, để có thể nhận được sự giúp đỡ, bà ấy nghẹn ngào nói: "Nhưng sau đó, con bé trở nên rất kỳ lạ. Hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, nó đều dậy rất sớm để vào bếp nấu ăn, nói là bạn trai sắp dậy rồi, muốn nấu ăn cho bạn trai. Bát đĩa được xếp trên bàn ăn luôn thừa một bộ. Nó học xong còn thỉnh thoảng nói chuyện với không khí... còn mở cửa cho không khí, giống như là đưa tiễn người nào đó vậy."
Khi kể về những điều kỳ lạ xảy ra với con gái, người phụ nữ 𝖗●ц●ⓝ 𝐫ẩ●γ nói: "Hôm qua, nó kiên quyết nói rằng mình đã mang thai, nói mình sắp làm mẹ. Chỉ trong một đêm, bụng của nó đột nhiên phình to. Còn không cho phép chúng tôi chạm vào bụng của nó nữa."
Những trải nghiệm trong hai ngày qua khiến cho cặp vợ chồng này trở nên hoảng sợ không hiểu lý do, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía, như thể cảm thấy trong phòng còn có người vô hình nào khác tồn tại.
Giọng nói của họ dần dần trở nên yếu ớt, như thể thực sự có một người vô hình đang chăm chú nhìn họ, cảm giác sợ hãi đó khiến bọn họ không dám nói gì.
"Hôm nay chúng tôi phải lấy cớ đi làm thì mới có cơ hội đến Bạch Vân Quan mời đại sư về đây đấy." Người phụ nữ kể lể trong nước mắt.
Tô Trần Hương không quan tâm đến mấy chuyện ngoài lề lắm.
Một tai cô nghe ngóng, sau đó ngửi ngửi, nhìn cặp cha mẹ lịch thiệp này vài lần, không hề lộ ra biểu cảm gì, chậm rãi nói: "Có mùi vị của lệ 🍳⛎-ỷ còn sót lại."
"Vậy..."
"Nhưng bây giờ nó không có ở nhà, có lẽ là "đi làm" rồi." Tô Trầm Hương cười tủm tỉm nói.
Chẳng phải họ đã nói cô gái sẽ mở cửa cho một người vô hình nào đó, lại còn đưa tiễn người đó nữa sao?
Vậy thì vào thời điểm này, có lẽ lệ q⛎·ỷ cũng đang bận việc gì đó rồi.
Rất có tinh thần làm việc.
Cô ngăn Tưởng sư huynh lại, một mình chậm rãi bước vào phòng khách, đi đến bên cạnh cô gái cứ như đang mơ màng kia, dường như không hề nghe hay nhìn thấy người khác đang kể chuyện về mình trong phòng khách.
Cô từ từ ngồi xuống, thăm dò nhìn cái bụng hơi nhô cao... Cái gì mà mang thai chứ, chỉ là bụng bị chướng khí thôi được chưa?
Dĩ nhiên là vẫn có một con lệ 🍳𝖚●ỷ đang ẩn náu ở trong bụng cô ấy nhưng cũng không phải là mang thai, chỉ là nó đẩy bụng của cô ấy lên từ dưới da mà thôi.
Tô Trầm Hương khinh thường con lệ 𝐪⛎*ỷ vô dụng... giả mạo rằng người sống mang thai, đó chẳng phải là tự lừa mình sao! Nhưng khi cảm nhận được lệ ⓠ●ⓤ●ỷ đang ẩn náu trong bụng cô gái, tham lam hút lấy 〽️á·𝖚 thịt của cô gái, cô nheo mắt lại.
Lệ q_ц_ỷ này được trực tiếp đ_ư_𝖆 v_à_ο bụng cô gái, bám vào ɱá*υ thịt của cô ấy.
Tuy nhiên, có vẻ cô gái này vẫn chưa bị lệ ⓠu·ỷ xâm hại bằng những cách thức vô sỉ.
Nếu nghĩ như vậy, lệ 🍳·ц·ỷ này lại càng thêm vô dụng.
"Đứa bé này của cô khá thú vị. Cô rất thích nó phải không?" Tô Trầm Hương đã nhìn thấu tiểu 🍳⛎-ỷ trong bụng cô ấy, nghiêng đầu nói với cô gái.
Giọng điệu của cô bé trước mặt có chút lạ lùng, cô còn rất trẻ nhưng lại vô cùng thân thiện, thậm chí còn khen ngợi con của mình, cô gái giật mình một chút, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn như tuyết của Tô Trầm Hương, cô gái vui vẻ nói: "Cảm ơn lời khen của cô."
Cô ấy dường như đã bị ⓠ𝐮-ỷ ◗●ụ ⓓ●ỗ mất đi lý trí.
Tô Trầm Hương mỉm cười, nhẹ nhàng sờ vào bụng cô ấy.
Cảm giác khi chạm vào chỉ toàn là một mảng lạnh lẽo.
Vì đây là người sống bị hút 𝖒á-ц thịt, mặc dù nhận ra gia đình này có chút vấn đề nhưng vì họ đã tìm đến cô nên cô cũng không định khách sáo.
Nếu là một thiên sư bình thường thì không thể nào kéo được một con ⓠ.𝐮.ỷ ra khỏi bụng người sống. Nhưng trong mắt Tô Trầm Hương, việc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Bên dưới lòng bàn tay trắng nõn đang chạm vào bụng cô gái của Tô Trầm Hương loáng thoáng xuất hiện một móng vuốt nhỏ màu đen vừa mỏng vừa mờ.
Móng vuốt nhỏ này bị bàn tay của cô bao trùm, trực tiếp xuyên vào da thịt của cô gái với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, tiếp tục đi xuống, đưa tay xuống phía dưới rồi bắt lấy một khối âm khí lạnh lẽo và xấu xa, nắm chặt, cắt đứt mọi liên kết của nó với ⓜ-á-⛎ thịt người sống, sau đó thuần thục kéo âm khí lạnh lẽo đó ra.
... Thuần thục...
Tô Trầm Hương đột nhiên ngẩn người, nhìn vào bàn tay trắng như tuyết của mình, đó là một ⓠ_⛎_ỷ ảnh mang hình dạng giống như con rắn uốn lượn màu đen, và nó đã bị cô kiểm soát không thể nhúc nhích.
Cô hơi ngẩn người ra, hoảng hốt một chút.
Cô cảm thấy... động tác của mình rất thuần thục, như thể trước đây đã từng làm điều này với ai đó rồi vậy.
Tại sao bản năng lại biết được rằng mình có thể kéo được lệ q𝖚·ỷ ra khỏi cơ thể của người phụ nữ qua lớp da bụng, lại còn thuần thục cắt đứt mọi liên kết của cô ấy với lệ ⓠ-ц-ỷ?
Có vẻ cô đã từng làm những việc tương tự như thế này.
"Sao vậy?" Tô Trầm Hương luôn trừ զ𝖚_ỷ một cách gọn gàng.
Cảnh tượng cô nắm chặt lấy lệ ⓠ⛎*ỷ nhưng lại đột nhiên cứng đờ, dáng vẻ hoảng hốt như thế này, là lần đầu tiên.
Trần Thiên Bắc lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bước đến bên cạnh Tô Trầm Hương, lo lắng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Nếu không được thì thôi, đừng làm tổn thương đến cậu!"
Cậu lo lắng Tô Trầm Hương đang ở thế yếu trong lúc đối phó với lệ q*u*ỷ này.
Tô Trầm Hương bị lay nhẹ một cái, vô thức loại bỏ cảm giác quen thuộc đó ra khỏi đầu.
"Không sao, chỉ là cảm thấy quá đơn giản mà thôi." Tô Trầm Hương vội vàng đặt tay lên mắt cô gái đang ôm bụng kêu gào thảm thiết, một luồng hắc khí từ lòng bàn tay lướt qua mắt cô ấy.
Nhìn thấy 🍳·𝖚·ỷ khí của mình hòa vào trán cô gái, cô gái ngã xuống ghế sofa rồi bất tỉnh, Tô Trầm Hương nắm con lệ q_υ_ỷ hình rắn trong tay nhìn ngắm.
Cô cong môi, vỗ tay xuống một cái... lấy ra một miếng thịt bò khô to bằng lòng bàn tay.
Vị cay nồng.
Cũng không tệ.
Lệ զⓤ-ỷ kiên nhẫn không cắn trước một miếng, mỉm cười hạnh phúc cất miếng thịt bò khô vào túi áo bông, sau đó mới nói với cặp vợ chồng đang vừa khóc vừa lao đến chỗ mình: "Con ⓠⓤ*ỷ trên người cô ấy đã được tôi lấy ra rồi, chăm sóc cô ấy tốt một chút, để cô ấy tắm nắng nhiều hơn... Đừng lo, việc cô ấy mang thai là giả, không bị զц_ỷ xâm hại, cũng không ảnh hưởng đến các chức năng của cơ thể."
Cô nghiêm túc nói xong những lời mà một thiên sư nên nói với gia đình của những nạn nhân bình thường, sau đó mới đứng dậy, đi qua đi lại trong ngôi nhà rộng lớn này, thu dọn sạch sẽ mọi âm khí.
Khi bước ra, cô nhìn cô gái với chiếc bụng đã phẳng lỳ và cặp vợ chồng liên tục biểu thị lòng biết ơn với mình.
"Qua lớp bụng mà em cũng có thể trừ ⓠ⛎.ỷ được sao?" Tưởng sư huynh không nhìn thấy được sinh hồn của Tô Trầm Hương đã rời khỏi thể xác.
Làm thế nào mà cô lại có thể bắt được lệ ⓠ-⛎-ỷ ẩn náu trong Ⓜ️á.⛎ thịt qua lớp da bụng?
"Năng khiếu bẩm sinh, không còn cách nào khác." Tô Trầm Hương xòe tay nói.
Cảm thấy quen thuộc, cảm thấy có lẽ cô cũng đã từng giúp người khác loại bỏ lệ 🍳u●ỷ trong người như vậy, có lẽ chính là vì năng khiếu bẩm sinh, tự học thành tài mà thôi.
Tưởng sư huynh nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cô.
"Trong nghề thiên sư, điều được coi trọng nhất chính là năng khiếu bẩm sinh. Có lẽ em vốn đã được định sẵn là một thiên sư xuất chúng rồi." Lời nói của Tưởng sư huynh không hề ẩn chứa chút ghen tị nào, mà là hoàn toàn thật lòng.
Tô Trầm Hương có năng lực rất mạnh mẽ, anh ấy vừa ngưỡng mộ, lại vừa cảm thấy vui mừng cho Tô Trầm Hương.
Nhưng khi Trần Thiên Bắc nghe thấy bốn chữ "thiên sư xuất chúng" thì khóe miệng không khỏi giật giật một cái.
"Đúng vậy! Từ nhỏ em đã có thiên phú rồi, ây da, tất cả lệ q𝖚·ỷ đều không phải là đối thủ của em." Tô Trầm Hương được khen ngợi, càng làm cô lơ đi cảm giác kỳ lạ kia, mặc dù không nhớ nổi là đã từng xảy ra chuyện gì.
Cô ngẩng cao đầu tự hào nhưng vẫn chưa nói đến chuyện chào tạm biệt... không phải cô gái đó đã nói rằng cô ấy còn có bạn trai sao.
Đã đến đây rồi, không gặp mặt "cha của đứa bé", để xem tát một cái có thể ăn được gì không thì cũng quá đáng tiếc.
Gia đình thì phải đầy đủ, trật tự.
Tô Trầm Hương quyết định kiên nhẫn chờ xem sao.
May mắn là không phải chờ đợi lâu, cô đột nhiên nhìn về phía cửa, trong lúc cặp vợ chồng đang không ngừng bày tỏ lòng biết ơn của mình sau khi đưa đứa con gái vào phòng nghỉ ngơi.
"Mọi người có nghe thấy không, có phải là chuông cửa đang reo không?"
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức thậm chí chẳng có ai nghe thấy tiếng được gõ cửa, cô trông thấy cặp vợ chồng kia hoảng sợ nhìn về phía mình.
← Ch. 143 | Ch. 145 → |